Let us always meet each other with smile, for the smile is the beginning of love.

Mother Teresa

 
 
 
 
 
Tác giả: Vu Triết
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Ngân Phan
Upload bìa: Ngân Phan
Số chương: 64 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 4
Cập nhật: 2020-12-20 02:20:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 24
ặt to thật,” Nguyên Ngọ nhìn màn hình chậc một tiếng rồi ném di động sang một bên, bỏ camera xuống, “Vừa nãy cậu bảo làm đồ ăn khuya à?”
“Anh biết Giang Thừa Vũ và Quách Tiểu Soái đúng không.” Lâm Thành Bộ ngồi xuống bên cạnh, mặt đối mặt, “Anh tích cực một chút xem, dù chợt nhớ ra, anh cũng không thể trốn tránh mãi được.
Nguyên Ngọ nhíu mày.
“Anh nói cho tôi xem, anh có nhớ hai người bọn họ không,” Lâm Thành Bộ nói, “Nói xong tôi làm đồ ăn khuya cho anh.”
“Tưởng tôi là Đại Đầu à?” Nguyên Ngọ liếc cậu một cái.
“Đại Đầu còn giỏi hơn anh.” Lâm Thành Bộ thở dài, “Anh mà được như Đại Đầu, chuyện gì cũng giải quyết xong rồi, Đại Đầu còn thông minh hiểu chuyện.”
Nguyên Ngọ ho một tiếng: “Có ý gì?”
“Ý là, anh phiền chết đi được.” Lâm Thành Bộ đứng dậy vào bếp, “Không có ăn khuya đâu, nhịn đói đi.”
“Tôi đều nhớ cả.” Nguyên Ngọ ngửa đầu tựa vào sa-lông, hơi híp mắt lại, “Đều nhớ, nhưng chốc nữa sẽ không biết thế nào, giờ cũng không nhớ kỹ.”
“Còn nhớ rõ chuyện gì?” Lâm Thành Bộ nhanh chóng quay lại.
“Có đôi khi tôi nhớ được rất nhiều chuyện…” Nguyên Ngọ nhắm mắt, “Rất nhiều…”
“Còn nhớ gì nữa không?” Lâm Thành Bộ lại hỏi.
“Không biết.” Nguyên Ngọ hơi bực, mở to mắt nhìn cậu, “Không biết! Lộn xộn không biết là cái gì nữa! Đừng bảo tôi không tích cực! Tôi cũng không biết tôi cần tích cực làm cái gì!”
Lâm Thành Bộ im lặng.
“Tôi không muốn trốn tránh gì cả! Cũng không cần tích cực đối mặt cái gì!” Nguyên Ngọ đứng dậy, đi đi lại lại: “Phiền chết! Rối bòng bong hết cả!”
“Đừng vội…” Lâm Thành Bộ ngăn hắn lại, thả một cốc sữa chua vào tay hắn.
“Là cậu vội ấy!” Nguyên Ngọ nhìn cậu chằm chằm. “Cậu vội muốn chết!”
“…Vầng.” Lâm Thành Bộ khẽ gật đầu.
Nguyên Ngọ không nói gì nữa, ngồi vào sô pha, co chân ôm đầu.
Lâm Thành Bộ trong bếp nhẹ nhàng làm gì đó, đồ ăn khuya sao?
Mình trả lời câu hỏi của cậu ta rồi, có lẽ là có đồ ăn khuya.
Vẫn nhớ.
Đúng vậy, vẫn nhớ, Giang Thừa Vũ, Quách Tiểu Soái.
Nhưng hắn không nhớ mình có quan hệ thế nào với những người này, cũng không nhớ được hình dáng bọn họ.
Trong đầu không hẳn là trống rỗng không có gì, hắn cũng có ký ức, hồi ức, nhưng mọi thứ đều rối loạn, không tìm được đầu mối,
Nhiều lúc hắn không biết đây có phải sự thực không hay là do hắn tưởng tượng.
Tôi mệt mỏi quá… lúc nào cũng mệt mỏi, anh nói xem, trên thế giới này có phải có rất nhiều người không nên tồn tại, như tôi không…
Bởi vì tôi, anh mới không vui… rất nhiều chuyện đều là do tôi… vì sao anh không cười, tôi kể chuyện cười cho anh, tôi cảm thấy rất buồn cười mà sao anh lại không cười… Tôi là kẻ thừa thãi đúng không, người thừa là tôi đúng không…
Anh nói xem, chúng ta có lẽ chỉ là một người, nếu như chri có một người, là được rồi, đúng không?
Có một thứ không nên tồn tại.
Là tôi.
Ngón tay Nguyên Ngọ bấu chặt vào da đầu.
Lại là giọng nói này, lại như vậy.
Hắn không muốn trốn tránh, nhưng lại cảm thấy sợ hãi, sợ hãi việc sẽ thông suốt mọi thứ, sợ hãi nhìn thấy một thứ gì đó khiến hắn nhìn thấy chân tướng.
Đúng vậy, là chân tướng.
Hắn biết có rất nhiều thứ hỗn loạn đang chờ đợi hắn.
Càng ngày càng gần.
Qua bao lâu kiềm chế và né tránh cũng không thể trốn thoát được, mỗi lúc lại một gần hơn.
Giống như cho tới giờ hắn không biết là ai đang nói, nói chuyện gì.
Nhưng giờ lại không thể không nói với bản thân.
Hắn biết.
Là Nguyên Thân.
Một khi nhớ đến cái tên này, dường như phá vỡ sự cân bằng nào đó, khiến hắn rơi vào hoảng loạn và sợ hãi, khiến hắn không kiềm chế được và càng ngày càng đau đầu.
Đây là hắn đang trốn tránh sao?
Nếu như cái gì cũng không biết, sẽ không khó chịu như vậy.
Thực sự là trốn tránh sao?
Lâm Thành Bộ nấu xong trứng rượu nếp, lúc múc ra, thấy Nguyên Ngọ ôm đầu run rẩy trên ghế sô pha.
Cậu thả nồi vào bồn rửa rồi chạy ra chỗ Nguyên Ngọ.
“Sao vậy?” Cậu ôm lấy hắn, phát hiện cả người hắn đang run rẩy, mà người đầy mô hôi, thời tiết này muốn ra mồ hôi như thế phải chạy bộ ít nhất mười phút.
Nguyên Ngọ không trả lời, chỉ cau mày, biểu tình vô cùng thống khổ.
“Có chỗ nào không thoải mái sao?” Lâm Thành Bộ ôm chặt, “Nói cho tôi xem bị làm sao vậy?”
“Buồn ngủ.” Nguyên Ngọ thấp giọng nói.
“Buồn ngủ hả?” Lâm Thành Bộ nhìn đồng hồ, gần 12 giờ đêm, nói buồn ngủ thì cũng không có gì khác thường, “Anh muốn đi ngủ à?”
“Ừm.” Nguyên Ngọ lên tiếng, lại run rẩy.
“Này…” Lâm Thành Bộ đang định bảo hắn về phòng ngủ, Nguyên Ngọ lại tựa vào người cậu. Lúc đầu cả người cứng đờ, giờ mới thả lỏng một chút, cậu hơi sợ hãi lắc vai Nguyên Ngọ, “Con mẹ nó anh ngủ luôn rồi đấy à?”
Nguyên Ngọ không trả lời, mắt nhắm, nhịp thở cũng chậm lại.
Lâm Thành Bộ nhìn chằm chằm một lúc, đưa tay đỡ sau gáy Nguyên Ngọ: “Anh sao thế, có phải bị bệnh gì khác không đấy? Ngủ gật hay là bị choáng?”
Mắt Nguyên Ngọ hơi hé ra: “Im đi.”
Nói xong hắn lại nhắm mắt, không biết là ngủ hay ngất đi nữa.
“… à.” Lâm Thành Bộ mất nửa ngày mới lên tiếng, “Vậy lên giường ngủ đi, hay anh muốn ngồi dựa vào người tôi thế này?”
Nguyên Ngọ không trả lời.
Lâm Thành Bộ do dự một lát, rồi nửa ôm nửa kéo Nguyên Ngọ vào phòng ngủ, ném hắn lên giường.
Lúc đầu cậu định vác Nguyên Ngọ vào, nhưng sợ bụng hắn bị khó chịu, ôm thì khó vì vóc dáng Nguyên Ngọ cũng không nhỏ bé gì, chỉ sợ tuột tay khiến hắn bị ngã, có khi hắn tỉnh dậy xong đánh cho cậu một trận, mà ngã xong hỏng não nữa…
Nguyên Ngọ bị ném xong lập tức trở mình, còn tự giác kéo gối để gối đầu.
“Con mẹ nó.” Lâm Thành Bộ hoài nghi nhìn hắn, “Rốt cục là anh buồn ngủ hay bị choáng đấy?”
“Là buồn ngủ.” Nguyên Ngọ nói bằng giọng mũi.
“Không phải,” Lâm Thành Bộ im lặng, “Anh không ngủ à?”
“Làm sao.” Giọng Nguyên Ngọ thấp xuống, giống như sắp ngủ thiếp đi thật, “Cậu phiền phức quá đấy.”
“… Đếm xem lúc nào anh ngủ.” Lâm Thành Bộ thở dài.
Cậu đứng bên giường mất phút, xác nhận Nguyên Ngọ ngủ thật rồi mới ra ngoài, vào phòng bếp ăn hết bát trứng nấu rượu nếp kia.
Đêm nay Nguyên Ngọ ngủ yên hơn, không có tình trạng kỳ lạ nào, Lâm Thành Bộ cũng không cần nhét đá lạnh vào quần nữa, nằm cạnh hắn ngủ.
Vì thông tin của Quách Tiểu Soái quá dọa người, khiến cậu chẳng có tâm tư gì khác, một đêm nằm mơ thấy hẳn hai Nguyên Ngọ.
Cậu còn dở hơi niệm Kim Cô chú như muốn phân biệt thật giả.
Mà niệm một lúc lâu ơi là lâu, khiến cậu phải nhìn bản thân bằng cặp mắt khác xưa.
Nhưng tỉnh lại thì quên mất.
Có hơi tiếc.
Lúc mở mắt, cậu quay đầu nhìn về phía Nguyên Ngọ, thấy hắn không ở trên giường, cậu mất đúng một giây để lao ra phòng khách.
“Nhanh thật.” Nguyên Ngọ đang đứng trong bếp.
“Đói bụng à?” Lâm Thành Bộ thở phào, “Để tôi làm cho, chỗ tôi không có đồ ăn liền cho anh đâu.”
“Cái gì.” Nguyên Ngọ hỏi.
“Mỳ ăn liền ấy,” Lâm Thành Bộ mở tủ lạnh, “Ăn sandwich? Hay ra ngoài ăn? Hôm nay tôi không có việc gì, đưa anh ra ngoài ăn cũng được.”
“Để tôi làm.” Nguyên Ngọ nói, “Bếp nhà cậu đồ đạc đều đủ cả.”
“Anh định làm cái gì?” Lâm Thành Bộ ngồi xuống.
“Sandwich thôi.” Nguyên Ngọ cười với cậu một cái, “Cậu hướng dẫn tôi làm.”
Lâm Thành Bộ không nói gì, nhìn chằm chằm gương mặt Nguyên Ngọ, cảm thấy rét lạnh thấm dần vào lưng.
“Được không?” Nguyên Ngọ lại hỏi.
“Được.” Lâm Thành Bộ khẽ gật đầu.
Nguyên Ngọ lấy trứng gà, bắt đầu đánh trứng: “Thực ra tôi thấy đánh trứng cũng quen tay lắm.”
“Ừm.” Lâm Thành Bộ đáp lời.
Gương mặt tươi cười kia của Nguyên Ngọ, khiến cậu sợ.
Trước cậu cũng đã thấy qua, nhưng khi đó còn chưa biết gương mặt tươi cười này, là Nguyên Thân.
“Nguyên Ngọ.” Cậu gọi thử một tiếng.
“Ừm?” Nguyên Ngọ ngước mắt nhìn cậu.
“Anh chưa hề kể với tôi là anh có em trai.” Cậu nói.
“Em trai?” Ánh mắt Nguyên Ngọ rời rạc hẳn đi, nhưng hắn nhanh chóng hạ mi mắt xuống, tiếp tục đánh trứng coi như không có chuyện gì.
“Em trai anh gọi là Nguyên Thân.” Lâm Thành Bộ nói tiếp, “Khi trước anh có nhắc đến một lần. Có lần Tiêu Ny đến gặp anh lấy đồ, anh bảo cô ấy là bạn gái cũ của Nguyên Thân.”
Động tác của Nguyên Ngọ dừng lại.
“Anh còn nhớ rõ không?” Lâm Thành Bộ để ý phản ứng của hắn, thử nói tiếp, “Có nhớ Tiêu Ny không?”
Nguyên Ngọ không nói gì, để bát xuống, im lặng chống bàn nhìn chằm chằm cái bát.
“Nguyên Thân ở đâu rồi?” Lâm Thành Bộ căn răng hỏi một câu, cậu biết câu hỏi này có chút mạo hiểm, “Quách Tiểu Soái bảo lâu rồi không có tin tức gì.”
“Cậu muốn biết chuyện gì?” Giọng nói Nguyên Ngọ bỗng nhiên nghiêm túc hẳn, hắn ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt kia bỗng nhiên sắc bén như dao.
Lâm Thành Bộ cảm giác được mặt cậu tê dại đi.
Cậu hơi hối hận, đáng lẽ nên chờ Nguyên Ngọ làm sandwich xong hẵng hỏi, ít nhất cũng được ăn bữa sáng Nguyên Ngọ làm một lần…
Nhưng đã đến nước này, cũng không thể quay lại rồi, mà cứ chần chừ mãi thì sẽ khiến Nguyên Ngọ tạo được cách ‘điều tiết’, cứ dây dưa tiến một bước lại lùi nửa bước, không có kết quả gì.
“Tôi muốn biết.” Lâm Thành Bộ lấy tấm ảnh trong túi, đặt trước mặt Nguyên Ngọ, chỉ vào Nguyên Thân, “Nguyên Thân ở đâu?”
Nguyên Ngọ cúi đầu nhìn bức ảnh.
Khi ánh mắt rơi vào chỗ ngón tay Lâm Thành Bộ đang chỉ, hô hấp của hắn dồn dập, không biết là sợ hãi, lo lắng hay bi thương.
Có lẽ là tất cả.
Lâm Thành Bộ còn chưa kịp nói gì, Nguyên Ngọ đã cầm bức ảnh, xé nát thành từng mảnh nhỏ.
Lâm Thành Bộ cũng không giật tấm ảnh lại, ảnh có còn hay không cũng không quan trọng, Nguyên Ngọ nhìn thấy là được.
Thấy được hai người.
Mảnh vụn bị Nguyên Ngọ ném vào bồn cầu, giật nước tận hai lần.
Lâm Thành Bộ đợi một lát, không thấy Nguyên Ngọ đi ra, mặc dù việc dùng nước trong bồn cầu để tự sát là không thể, nhưng cậu vẫn đi vào nhà vệ sinh.
Nguyên Ngọ dựa vào tường, giống y lần đầu cậu nhìn thấy ở trên thuyền, hắn ôm đầu, cố gắng nén khóc.
Tiếng khóc đau khổ bị đè nén tỏng cổ họng ấy như quất vào tim cậu một cái, đau đớn từ lồng ngực tràn đến hai tay, run rẩy.
Cậu không biết tại sao Nguyên Ngọ khóc.
Không hề biết.
Nhưng cảm giác đau khổ khiến người khác cũng cảm nhận được thế này.
Dù nguyên nhân thế nào, thì Nguyên Ngọ đang cực kỳ thống khổ.
Lâm Thành Bộ không nói gì, ngồi xuống phía đối diện, nhìn hắn.
Đây là một loại dày vò, cậu ngồi đối diện Nguyên Ngọ, nhìn hắn giãy dụa gào khóc, cảm nhận được nỗi đau của hắn.
Nhưng không làm được gì.
Không biết an ủi thế nào, cũng không biết nói gì.
Thời gian chầm chậm trôi, Lâm Thành Bộ không nhìn đồng hồ, cũng không biết bao lâu rồi, cả người mỏi nhừ, đầu cũng ong ong, chỉ biết Nguyên Ngọ đã im lặng một lúc lâu.
Chỉ lẳng lặng ngồi ôm đầu.
Lâm Thành Bộ nghĩ rằng hắn ngủ thiếp đi rồi, nhưng lại nhìn thấy ngón tay chà xát vào nhau.
“Nó chết rồi.” Nguyên Ngọ đột nhiên nói.
Câu nói này quá đột ngột, trong không gian nhỏ hẹp còn có cả tiếng vang, khiến Lâm Thành Bộ bị dọa sợ, cậu ngồi ngay ngắn hẳn lên.
Nguyên Ngọ vẫn không động đậy, dường như câu nói kia hắn chưa từng nói qua.
“Ai chết rồi?” Lâm Thành Bộ nhẹ giọng hỏi.
“Nguyên Thân.” Giọng Nguyên Ngọ khàn đi, nhưng hai chữ Nguyên Thân rất rõ ràng.
Nguyên Thân chết rồi.
Lâm Thành Bộ nhìn Nguyên Ngọ, không biết nói gì, cậu có thể nói gì chứ. Nguyên Ngọ im lặng, cậu cũng im lặng theo.
Nguyên Ngọ trầm mặc, rồi nói chuyện rồi lại trầm mặc, cứ như thế ôm đầu, giống như muốn ngăn cách bản thân với thế giới.
Lâm Thành Bộ muốn chạm vào hắn, xoa bóp cánh tay hoặc vỗ vai, nhưng không dám động đậy.
Ngôn ngữ cơ thể Nguyên Ngọ biểu hiện rõ ràng hắn đang cự tuyệt mọi thứ.
Giống như thời gian trước, hắn không để cho ai đụng chạm, Lâm Thành Bộ tóm tay hắn liền bị đánh.
Chỉ có thể im lặng ở bên cạnh thế này.
Mãi cho đến khi ánh nắng bên ngoài rực rỡ hẳn, Nguyên Ngọ không nói thêm gì nữa, cậu không xác định được liệu Nguyên Ngọ có biết cậu ngồi đây hay không.
Ánh nắng chiếu qua ô cửa sổ, chiếu một vệt nắng lên tường, chậm rãi nhích lên, rồi biến mất.
Lâm Thành Bộ cảm thấy đại nạn của mình đến rồi.
Toàn thân không đau nữa, mà tê rần, cậu cử động chân, nhưng mông không dịch chuyển, mông cậu đã không còn là của cậu nữa.
Tìm mông không biết cần bao lâu đây.
Nếu bị xấu thì có thể bắt đền Nguyên Ngọ không.
Mông Nguyên Ngọ thì sao.
Liệu có hoại tử… Muốn kiểm tra mông hắn xem thế nào…
“Cậu biết không.” Nguyên Ngọ đột nhiên mở miệng.
Lâm Thành Bộ giật mình, nhưng bởi vì cái mông nên không nhảy dựng lên được, chỉ có thể ngẩng đầu.
Nguyên Ngọ cũng ngẩng đầu, có lẽ vì cúi đầu lâu quá, lúc hắn ngẩng lên có hơi choáng váng tựa ra sau.
“Cái gì.” Lâm Thành Bộ hỏi, mở miệng xong mới cảm thấy cổ họng khô khốc.
“Một người thực sự muốn chết.” Nguyên Ngọ nói, “Có bao nhiêu sức mạnh.”
Lâm Thành Bộ không trả lời, cũng không biết trả lời thế nào.
“Thật sự có người không nên tồn tại sao?” Nguyên Ngọ nhìn cậu.
“Không có.” Lâm Thành Bộ nói.
“Đúng vậy… không có…” Nguyên Ngọ khẽ thở dài, “Tôi đói.”
“Muốn ăn gì đó à?” Lâm Thành Bộ hỏi.
“Ừm.” Nguyên Ngọ gật đầu.
“Tôi… đi nấu cơm.” Lâm Thành Bộ muốn đứng dậy, nhưng vừa mới động, cả người tê rần khiến cậu suýt hét lên. Cậu vỗ vỗ chân, “Đệt.”
“Đói.” Nguyên Ngọ nói.
“Tôi biết, bọn anh…”
“Rất đói.”
“A…” Lâm Thành Bộ rên rỉ, không chỉ tê chân, mà cả người mềm nhũn không có sức, cậu từ bỏ ý định đứng dậy, hai tay chống đất, “Đợi tôi một chút…”
“Chết đói.” Nguyên Ngọ nhìn cậu.
“Tôi biết.” Lâm Thành Bộ chậm rãi bò ra ngoài, “Anh biết tôi cảm thấy thế nào sao?”
“Biết.” Hắn đáp, “Toàn thân tôi tê dại không động đậy được.”
“Tôi còn tưởng anh không biết.” Lâm Thành Bộ tới bên cạnh cửa, vịn vào cửa quay lại, “Biết thì đừng giục tôi.”
“Không thúc giục cậu.” Nguyên Ngọ nói, “Tôi chỉ biểu đạt khát vọng trong nội tâm thôi.”
“Tôi tiếp nhận được khát vọng của anh rồi.” Lâm Thành Bộ thở dài.
“Tiểu Bộ Bộ.” Giọng Nguyên Ngọ rất thấp, “Cậu cảm thấy tôi là Nguyên Ngọ đúng không.”
Lâm Thành Bộ vịn vào cửa đứng dậy được một nửa, nghe xong câu này liền quỳ xuống, cậu nhìn lại: “Vầngggg.”
“Lỡ như không phải thì sao?” Nguyên Ngọ nói, “Cậu từng nghĩ tới không?”
“Đã từng.” Lâm Thành Bộ hơi run rẩy, “Nhưng tôi khẳng định.”
“Cậu biết Nguyên Thân à?” Nguyên Ngọ lại hỏi, “Vì sao lại xác định như thế.”
“Bởi vì,” Lâm Thành Bộ tiến đến trước mặt hắn, “Từ ngày tôi biết anh, anh chính là như vậy, giống như trong ảnh chụp. Lúc ấy anh chưa thành ra chú chim thế này, tôi là người chứng kiến…”
“Tôi biến thành chim.” Nguyên Ngọ tiếp lời.
“…Đúng.” Lâm Thành Bộ gật đầu,
Nguyên Ngọ cười.
Nụ cười này khiến Lâm Thành Bộ có thêm chút sức lực để đứng dậy, đây chính là nụ cười của Nguyên Ngọ, cười cũng không tử tế.
“Mấy giờ rồi?” Nguyên Ngọ hỏi.
“Hơn sáu giờ.” Lâm Thành Bộ nhìn đồng hồ, “Vừa qua sáu giờ, hôm nay du lịch trong nhà vệ sinh một ngày.”
“Tối có rảnh không?” Nguyên Ngọ ngẩng đầu nhìn cậu, “Tôi muốn ra ngoài, ngạt chết rồi.”
“Được.” Lâm Thành Bộ trả lời, “Muốn đi đâu?”
“Không biết, không nghĩ ra.” Nguyên Ngọ day thái dương, “Chỉ muốn ra ngoài một chút.”
“Ăn cơm xong rồi đi,” Lâm Thành Bộ hỏi, “Hay ra ngoài ăn?”
“Ăn xong rồi đi.” Nguyên Ngọ dựa tường từ từ đứng dậy, “Đói không đi nổi.”
“Anh có đói đâu, giống mèo thì có.” Lâm Thành Bộ đỡ hắn.
“Cậu sống quả khó khăn.” Nguyên Ngọ chậm rãi đi ra ngoài, “Bỏ thời gian đi khám tâm lý xem, cậu có khuynh hướng tự ngược hay không?”
“Người cần đi là anh ấy.” Lâm Thành Bộ nói.
“Tôi?” Nguyên Ngọ quay đầu, lại nghĩ gì đó, nhíu mày, “Tôi không cần đi, vết sẹo của tôi, không thể cho người khác xé ra được.”
“Anh sẽ xé ra à?” Lâm Thành Bộ hỏi theo.
“Có lúc.” Nguyên Ngọ hỏi một đằng trả lời một nẻo, “Sẽ có một đoạn hoàn chỉnh, giống như chuyện của người khác, cảm giá của người khác, nhưng… có tên tôi.”
Lâm Thành Bộ đến trước mặt hắn, hỏi: “Tên nào?”
“Muốn nghe chuyện à?” Nguyên Ngọ nhìn cậu.
“Muốn.” Lâm Thành Bộ trả lời dứt khoát.
“Đột nhiên nhớ ra.” Nguyên Ngọ nói, chậm rãi ra phòng khách, hắn duỗi lưng một cái, “Đột nhiên kể cho cậu.”
“Chuyện của ai?” Lâm Thành Bộ xoay tay xoay chân, hỏi.
“Nguyên Thân và Nguyên Ngọ.”
Tôi Đến Mượn Cái Bật Lửa Tôi Đến Mượn Cái Bật Lửa - Vu Triết Tôi Đến Mượn Cái Bật Lửa