Medicine for the soul.

Inscription over the door of the Library at Thebes

 
 
 
 
 
Tác giả: Vu Triết
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Ngân Phan
Upload bìa: Ngân Phan
Số chương: 64 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 4
Cập nhật: 2020-12-20 02:20:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 22
âm Thành Bộ ngồi trong phòng khách xem TV, cậu xem không biết bao lâu, có cảm giác mình không còn ở trái đất nữa.
Trong lòng hơi rối loạn, tự dưng đưa Nguyên Ngọ về nhốt hắn ở nhà thế này có được không? Nếu người khác phát hiện, cậu có phải đang bắt giữ người trái phép không?
Nhưng lo lắng một lúc sau, cậu cảm thấy có lẽ không sao, nói không dễ nghe thì nếu lúc nào đó Nguyên Ngọ muốn tự sát, hắn tìm chỗ không người… Không không không, sẽ không như vậy.
Nhưng sau này nên làm gì, Lâm Thành Bộ nghĩ chưa ra.
Cậu không thể cứ giữ Nguyên Ngọ trong nhà mãi được, đều là người trưởng thành rồi, cậu cũng có những suy nghĩ biến thái, nhưng đặt trong tình cảnh bây giờ thực không làm nổi.
Nếu không còng tay Nguyên Ngọ, hắn sẽ chạy trốn sao? Đột nhiên tự sát sao?
Lâm Thành Bộ thở dài, châm thuốc ngậm trên miệng, cậu nghĩ mình cũng không cần sợ hãi như vậy, Nguyên Ngọ một mình ở Trầm Kiều bao lâu rồi cũng đâu có chuyện.
Cậu muốn nói chuyện rõ ràng với Nguyên Ngọ một lần, để hắn có thể yên tĩnh đợi ở nhà.
Một tập phim chiếu xong, Lâm Thành Bộ cảm thấy bản thân rất trâu bò, bình thường cậu đổi kênh liên tục, hôm nay lại còn xem hết được một tập, mà còn có chút chờ mong tập tiếp theo.
Dở hơi.
Cậu chép miệng hai tiếng, đứng dậy vào phòng bếp lấy sữa chua.
Cậu cầm cốc vừa uống vừa quay về phòng khách, cầm điều khiến định đổi kênh thì nghe có tiếng còng tay va vào khung giường.
Cậu dừng lại: “Anh muốn đi vệ sinh hả?”
Nguyên Ngọ ở trong phòng ngủ không đáp lại, Lâm Thành Bộ đi vào phòng ngủ, tiếng va lách cách lại vang lên.
“Nguyên Ngọ?” Cậu đẩy cửa phòng ngủ, khẽ gọi một tiếng.
Mượn ánh sáng từ phòng khách, cậu thấy Nguyên Ngọ trở mình, còng tay chạm vào khung giường, đi ngủ như thế không thoải mái thật…
Đang định đóng cửa, thì Nguyên Ngọ lại xoay người, Lâm Thành Bộ nghe thấy tiếng hắn hít thở rất nặng.
“Anh gặp ác mộng sao?” Lâm Thành Bộ mở đèn ngủ, nhanh chóng đến bên giường.
Người khác gặp ác mộng thì chỉ là ác mộng, Nguyên Ngọ gặp ác mộng không đơn giản là ác mộng, cậu lo lắng xoay người Nguyên Ngọ lại, vỗ nhẹ lên cánh tay hắn.
Hô hấp Nguyên Ngọ chìm dần, lại liên tục xoay người sang hai bên.
“Nguyên Ngọ.” Lâm Thành Bộ mở còng tay, giữ chặt tay Nguyên Ngọ, vỗ hai cái rõ mạnh lên mặt hắn, muốn gọi hắn tỉnh dậy.
Nhưng có vẻ Nguyên Ngọ không cảm thấy gì, vẫn lăn qua lộn lại, hô hấp dồn dập hỗn loạn, lông mày cau chặt lại.
“Nguyên Ngọ!” Cậu cất tiếng to hơn gọi Nguyên Ngọ, muốn kéo hắn ra khỏi cơn ác mộng.
Đúng lúc cậu định nắm lấy tay Nguyên Ngọ, thì hắn dừng lại, Lâm Thành Bộ chuẩn bị thở phào thì phát hiện Nguyên Ngọ không thở nữa.
“Này! Nguyên Ngọ!” Lâm Thành Bộ luống cuống, ghé sát mũi Nguyên Ngọ muốn xem hắn còn thở không, nhưng không cảm nhận được bất kỳ cái gì. Cậu tóm lấy vai Nguyên Ngọ kéo hắn ngồi dậy, vỗ lưng hắn, rồi tát hắn hai cái rõ kêu, “Anh làm cái gì đấy! Thở đi! Con mẹ nó!”
Nguyên Ngọ không phản ứng, toàn thân cứng đờ, hô hấp dừng lại.
Lâm Thành Bộ không hiểu hắn có chuyện gì, cậu giày vò Nguyên Ngọ nửa ngày cũng không đánh thức được hắn, cuối cùng đành dùng hạ sách, cậu cầm tay Nguyên Ngọ cắn một phát.
Cực kỳ mạnh, cậu cảm thấy nếu răng đủ nhọn có khi cắn xuyên qua cổ tay hắn luôn.
Vừa hạ miệng xong, Nguyên Ngọ đột nhiên mở mắt.
“Anh làm sao thế?” Lâm Thành Bộ giữ vai Nguyên Ngọ, cả hai đối mặt trừng mắt, nhận ra Nguyên Ngọ vẫn không chịu thở, cậu lại giơ tay, cho hắn một tát, “Thở đi!”
Một giây sau, Nguyên Ngọ hít mạnh một hơi, sau đó mở miệng bắt đầu thở dốc.
“Được rồi, không sao.” Lâm Thành Bộ ra sức xoa lưng cho hắn, “Đúng rồi, cố gắng thở nào.”
Lâu sau, nhịp thở của Nguyên Ngọ mới ổn định lại, Lâm Thành Bộ chạy ra phòng khách rót nước, “Uống nước đi.”
Nguyên Ngọ nhận cốc nước, uống hơn một nửa, rồi cúi đầu nhìn cái cốc trong tay.
“Có chuyện gì xảy ra vậy?” Lâm Thành Bộ nhẹ giọng hỏi, “Ác mộng sao?”
Nguyên Ngọ không nói gì, giống như đang cố nhớ lại, một lát sau mới ngửa ra sau, ngã xuống gối.
“Nó chết đuối, chết đuối…” Hắn nhắm mắt lại.
“Ai?” Lâm Thành Bộ hỏi, cầm cốc nước đặt sang bên cạnh, “Ai chết đuối cơ?”
Nguyên Ngọ mở to mắt, mờ mịt nhìn cậu, sau đó lại nhắm mắt: “Tôi.”
“Không không không không không.” Lâm Thành Bộ xích lại gần, “Không phải anh, nói cho tôi, ai đã chết đuối?”
Nguyên Ngọ nhíu mày, hô hấp lại hơi bất ổn, mãi lâu sau mới do dự nói: “Nguyên… Thân?”
Cái tên đầy nghi hoặc này vừa nói ra, Lâm Thành Bộ cuối cùng cũng hiểu được mọi chuyện, cảm thấy nhẹ cả người.
“Là Nguyên Thân.” Cậu vén tóc trên trán Nguyên Ngọ, cúi đầu hôn một cái. “Không phải là anh, anh không phải Nguyên Thân. Anh là Nguyên Ngọ, là Nguyên Ngọ…”
Nguyên Ngọ lại ngủ thiếp đi, dường như đã bình tĩnh lại.
Lâm Thành Bộ tắt TV trong phòng khách rồi quay lại.
Cậu không yên tâm khi để Nguyên Ngọ ngủ một mình ở đây, nếu không có cái còng tay thì có lẽ cậu đã không phát hiện được tình trạng uất ức này của Nguyên Ngọ.
Tuy uất ức không khiến người ta nghẹn chết, nhưng lỡ như não bị thiếu oxy rồi bị tổn thương, dù cậu có là Jehovah cũng không biết nửa quãng đời còn lại phải đối xử với người hỏng não thế nào nữa.
Cậu đến gần nhìn chằm chằm hắn.
Sau khi tắt đèn, cậu ngồi dựa vào giường nhìn về phía Nguyên Ngọ.
Quả thực rất giày vò, trong tình cảnh này, dù chả có tâm tình gì, nhưng vẫn có chút… phản ứng.
Nguyên Ngọ ngủ bên cạnh, cả hai chỉ cách nhau chưa đầy 30cm, vươn tay một cái là chạm được Nguyên Ngọ, Nguyên Ngọ ngủ say như heo có sờ một lượt từ trên xuống dưới có lẽ cũng không biết. Không chừng, nhân lúc này làm gì đó cũng không sao luôn.
Nhưng… cậu ra ngoài phòng ngủ, vào bếp cầm một khay đá với hai chai bia.
Mở laptop tùy tiện tìm một bộ phim, cậu tựa ở đầu giường vừa uống bia vừa xem phim, nếu có ý nghĩ gì không chính đáng thì nhét luôn cục đá vào trong quần cũng được.
Cậu quả là vĩ đại hơn cả tưởng tượng, uống hết sáu chai bia, ba khay đá cũng tan hết, Lâm Thành Bộ buồn ngủ đến mức giờ có nằm vật ra cũng ngủ được, nhưng vẫn không đè được cảm xúc kia xuống.
Có lẽ vì cậu quá nhiệt tình trong chuyện của hai người, có lẽ trạng thái bây giờ của Nguyên Ngọ khiến cậu rất lo lắng.
Trời gần sáng, Lâm Thành Bộ quay về phòng khách, nằm trên sô pha ngủ thiếp đi.
Dù chả ngủ được bao lâu, nhưng buổi sáng cậu vẫn dậy đúng giờ, hôm nay phải làm đậu hũ, cần sang bên tiệm cơm.
Sau khi rửa mặt, cậu nấu một ít cháo cho Nguyên Ngọ, xào trứng gà, lúc đang bày lên bàn thì Nguyên Ngọ đi ra.
“Tỉnh rồi à?” Lâm Thành Bộ nhìn hắn.
“Ừm.” Nguyên Ngọ đến bên cạnh bàn, ngửi mùi đồ ăn, “Thơm quá.”
“Ăn mấy món này nhé?” Lâm Thành Bộ nói.
“Rất được.” Nguyên Ngọ gật đầu, tiến về phía phòng tắm.
“Tôi để sẵn khăn mặt với bàn chải mới cho anh trong đấy rồi.” Lâm Thành Bộ nói.
“Được.” Nguyên Ngọ đáp lại.
Lâm Thành Bộ nhìn sắc mặt hắn cũng không tệ, hơi yên tâm, vừa húp cháo vừa lấy điện thoại, cậu gọi cho trung tâm giúp việc gần nhà.
“Hôm nay cậu đi làm à?” Nguyên Ngọ rửa mặt xong, ngồi xuống cạnh bàn.
“Ừm.” Lâm Thành Bộ múc cháo cho hắn, “Một lúc nữa rồi đi, anh…”
“Tay cậu khỏe đấy.” Nguyên Ngọ gắp một miếng trứng lên cắn một cái, rồi sờ lên mặt.
“Hả?” Lâm Thành Bộ ngẩn người, nhớ tới chuyện đêm qua cậu có hơi xấu hổ, “Anh còn nhớ?”
“Nói nhảm xong tát tôi như thế mà quên được sao?” Nguyên Ngọ nhìn cậu.
“Tôi… anh thành như thế, tôi gọi mãi không tỉnh, lúc đầu tôi cũng đâu có dùng sức.” Cậu ngồi xuống, “Đêm qua có chuyện gì anh còn nhớ sao?”
“Nhớ.” Nguyên Ngọ buồn bực nói.
“Là….” Lâm Thành Bộ vừa mở miệng đã bị Nguyên Ngọ chặn họng.
“Tôi không muốn nói, “ Nguyên Ngọ húp cháo, “Tôi không nghĩ ra, cũng không muốn nói.”
“Vậy thì tôi không hỏi.” Lâm Thành Bộ gật đầu, nhìn đồng hồ, “Tôi phải đi bây giờ, buổi trưa quay lại… Tôi còng tay anh vào salon có được không?”
“Tôi tè lên sô pha nhà cậu có được không?” Nguyên Ngọ hỏi.
“Cũng được, tôi bảo này, lát nữa có người đến.” Lâm Thành Bộ dè dặt cẩn thận nói, “Một… người giúp việc.”
“Nhà cậu gọn lắm rồi, còn cần người dọn?” Nguyên Ngọ nhìn xung quanh.
“Không phải, người kia đến là… ngồi chơi thôi, không làm gì cả.” Lâm Thành Bộ nói.\
Nguyên Ngọ đặt bát xuống, nhìn cậu hồi lâu mới mở miệng: “Cậu tìm người canh chừng tôi à?”
“Ừ.” Lâm Thành Bộ gật đầu.
Nguyên Ngọ nhìn cậu chằm chằm một lúc rồi cười, cười xong thì thở dài: “Tùy cậu.”
Người giúp việc tới rất nhanh, là một chị gái lớn tuổi, trước đây Lâm Thành Bộ gọi người đến dọn dẹp đều là chị gái này.
“Tôi không cần làm gì à?” Chị gái giật mình.
“Ừm, bạn tôi không khỏe lắm, buổi sáng chị chỉ cầntrông chừng anh ấy thôi.” Lâm Thành Bộ giải thích, “Nếu anh ấy muốn ra ngoài, hoặc đột nhiên có gì kỳ lạ thì chị gọi cho tôi.”
“Được được.” Chị gái gật đầu. “Đi đi.”
“Thu phí như mọi khi chị đến dọn nhà nhé, lâu bao nhiêu tính bấy nhiêu.” Lâm Thành Bộ nói, “Chán quá thì chị xem TV đi, chỉ cần trông chừng anh ấy hộ tôi thôi.”
“Yên tâm, tôi biết rồi.” Chị gái vỗ vai cậu.
Nguyên Ngọ đối với chị gái này cũng không ngại, hắn cầm máy chơi game ngồi một góc trên sô pha tự chơi.
Lúc Lâm Thành Bộ bước ra ngoài, Nguyên Ngọ nói: “Giữa trưa cậu về thì mua cho tôi cốc cà phê.”
“Được.” Lâm Thành Bộ đóng cửa lại.
Hôm qua ngủ không ngon, vì an toàn, cậu gọi xe đến tiệm cơm.
Hai ngày nay tiệm đều rất bận, khuê mật của bà chủ muốn làm bữa tiệc lớn, tầm mười bàn, nguyên liệu phải chuẩn bị trước, Lâm Thành Bộ còn bị đưa theo để chuẩn bị thực đơn.
Gần trưa cậu mới có thời gian gọi điện cho chị giúp việc, hỏi thăm tình hình Nguyên Ngọ.
“Ngoài việc chả nói gì thì đều ổn.” Chị gái nói, “Tôi còn tưởng cậu ấy bị câm điếc.”
“Được rồi, cảm ơn chị, lát tôi quay về, phiền chị ngồi với anh ấy một lát.” Lâm Thành Bộ nói, đến trưa khách khứa vắng đi hẳn, cậu cũng không phải làm gì, nên có thể về ăn cơm trưa.
“Được, không sao, tôi cũng vừa xem xong tập phim ấy mà.” Chị gái nói.
Nguyên Ngọ muốn uống cà phê, trước giờ cậu không uống nên cũng không tìm hiểu nhiều. Nguyên Ngọ muốn uống cà phê, cậu mua một cốc Mocha là được, nhưng lõ hắn vẫn muốn uống tiếp…
Lâm Thành Bộ quyết định mua một cốc cà phê, rồi mua thêm một gói cà phê hạt cùng một hộp sữa, lại tạt qua cửa hàng gia dụng mua một cái máy pha cà phê, rồi xách cả đống đồ này về nhà.
Sau khi vào nhà, khung cảnh trong nhà rất hòa nhã.
Chị gái ngồi xem TV, Nguyên Ngọ đứng trong bếp gọt xoài.
“Về rồi à?” Chị gái nhìn thấy cậu liền đứng dậy, cười nói, “Vậy tôi về được rồi.”
“Giữa trưa rồi, chị ở lại ăn cơm đi?” Lâm Thành Bộ thuận miệng mời.
Nguyên Ngọ đang cắt xoài liền quay lại nhìn, Lâm Thành Bộ ngẩn người, chị gái quay lưng về phía Nguyên Ngọ nên không biết gì, chỉ cười nói: “Không cần, tôi còn về nấu cho ông cụ ăn.”
Lâm Thành Bộ tiễn chị ra thang máy, lúc quay về thấy Nguyên Ngọ đang gặm xoài, cậu vừa vào, Nguyên Ngọ liền cười một tiếng: “Cậu nhiệt tình thật.”
“Quen miệng, chị ấy lúc nào cũng về ăn cơm.” Lâm Thành Bộ chỉ cà phê, “Cà phê của anh, tôi mua thêm máy pha với cà phê hạt, hai hôm nữa tôi đến thuyền lấy đồ cho anh, anh dùng tạm.”
Nguyên Ngọ nhìn cậu một cái: “Cậu muốn đến đấy thật?”
“Thật.” Lâm Thành Bộ nói.
“Tùy cậu.” Nguyên Ngọ nhíu mày, tiếp tục gặm xoài.
Lâm Thành Bộ thay quần áo rồi vào bếp làm cơm, cậu ăn uống cũng khá kén chọn, nhưng thi thoảng cũng làm mấy món đơn giản như cơm rang mỳ xào.
Nhưng giờ có Nguyên Ngọ, muốn làm phong phú một chút, Nguyên Ngọ động kinh có lẽ là do dinh dưỡng không đầy đủ nữa.
“Jehovah.” Nguyên Ngọ ăn xoài xong cũng vào bếp, vừa rửa tay vừa nói, “Tôi cần thương lượng với cậu.”
“Chuyện gì vậy?”
“Đừng gọi chị gái kia tới được không?” Nguyên Ngọ nói, “Không chịu nổi.”
“Làm sao vậy?” Lâm Thành Bộ sửng sốt, chị giúp việc là người rất tốt, làm việc nhanh gọn cẩn thận, nên lần nào cậu cũng gọi chị gái ấy.
“Nói nhiều quá, không chịu nổi.” Nguyên Ngọ ngồi xuống ghế, “Tôi cứ thế này đến trưa chắc hỏng mất.”
“Nói nhiều? Chị ấy bảo anh còn chả nói gì mà? Hai người nói chuyện rồi à?” Lâm Thành Bộ hỏi.
“Tôi không muốn nói chuyện, cũng không nói chuyện với chị ấy.” Nguyên Ngọ úp sấp trên ghế, “Chị ấy cứ nói, có phải cậu bảo với chị ấy là tôi thất tình?”
“Làm gì có?” Lâm Thành Bộ nói, “Tôi sao để anh thất tình được.”
Nguyên Ngọ giương mắt nhìn lại.
“Tôi không nói thế, chỉ bảo là tình hình của anh không ổn, để chị ấy để ý, có chuyện gì không thoải mái thì báo cho tôi.” Lâm Thành Bộ nói.
“Vậy chị ấy diễn sâu quá rồi.” Nguyên Ngọ chớp mắt, thở dài: “Còn khuyên tôi, nhân sinh đầy hoa thơm cỏ lạ, việc gì chỉ yêu thích một loài hoa, nói từ chuyện cổ đại đến hiện đại, tin tức xã hội… Thật, tôi để chị ấy nói mà nghĩ đến việc nên ra ngoài đàm luận mười tám lý do rằng tôi rất bình thường.”
“Đừng.” Lâm Thành Bộ vội nói, “Anh muốn nói thì gọi tôi.”
“Quay lại trọng điểm đi.” Nguyên Ngọ nhìn hắn.
“Vậy… làm thế nào đây.” Lâm Thành Bộ thở dài, “Lúc tôi đi làm không có nhà rất sợ anh đi lung tung, sợ anh,,,:
“Cậu còng tay tôi trong nhà vệ sinh cũng được,” Nguyên Ngọ nói, “Tôi thà đợi trong nhà vệ sinh còn hơn phải gặp chị gái kia.”
Lâm Thành Bộ im lặng.
Nguyên Ngọ uống cà phê cũng im lặng.
Một lúc sau Nguyên Ngọ đặt cốc xuống: “Này.”
“Hả?” Lâm Thành Bộ quay lại nhìn hắn.
“Tôi không dễ có chuyện như vậy đâu,” Nguyên Ngọ nói, “Cậu thế này khiến tôi vô cùng… Tôi ở Trầm Kiều lâu như vậy, nếu muốn gây chuyện thì đã làm rồi cần gì phiền cậu.”
Lâm Thành Bộ im lặng.
“Cậu đừng gây áp lực cho cả tôi lẫn cậu như chim sợ cành cong thế.” Nguyên Ngọ nói, “Tôi không biết trước đây quan hệ thế nào mà khiến cậu như vậy, nhưng, thực sự không cần thiết.”
Lâm Thành Bộ không để ý tới hắn, cúi đầu rửa rau.
“Không đáng đâu, cậu hiểu không?” Nguyên Ngọ nói, “Có vài người… là như vậy.”
“Ai? Thế nào?” Lâm Thành Bộ hỏi.
“Tôi không biết, không nhớ rõ.” Giọng nói của Nguyên Ngọ rất thấp, hắn cau mày, “Tôi không nhớ rõ… ai nói cũng không rõ… có vài người, có vài người ngay từ đầu không nên xuất hiện.”
“Cái gì?” Lâm Thành Bộ cảm giác Nguyên Ngọ hình như lạc đề rồi.
“Hắn nói hắn từ đầu không nên tồn tại.” Giọng Nguyên Ngọ lại thấp hơn, “Vì sao?”
“Hắn là ai?” Lâm Thành Bộ đến trước mặt hắn, “Nguyên Thân à? Là Nguyên Thân nói sao?”
“… Nguyên Thân?” Nguyên Ngọ do dự nhìn lại cậu, “Tôi… không biết.”
“Không sao, đừng vội.” Lâm Thành Bộ nói, “Dù sao cũng không phải anh nói, ai nói cái gì đều không quan trọng, đừng để ý.”
Nguyên Ngọ không nói gì nữa, uống hết cốc cà phê. Lâm Thành Bộ thấy cảm xúc của hắn đã ổn định lại, hắn dựa ghế nhìn Lâm Thành Bộ nấu cơm.
Nấu hai món đơn giản xong, Lâm Thành Bộ nói: “Ăn cơm thôi.”
“Cậu rất hiền huệ đấy.” Nguyên Ngọ nói.
“… Cũng được.” Lâm Thành Bộ ngồi xuống, “So với anh thôi.”
“Tôi lười lắm sao?” Nguyên Ngọ hỏi.
“Chẳng lẽ anh cảm thấy bản thân chăm chỉ lắm à?” Lâm Thành Bộ xới cơm cho hắn, “Cả cái nồi cũng còn chả có.”
Nguyên Ngọ cười cười.
Lâm Thành Bộ cảm giác khẩu vị Nguyên Ngọ hôm nay rất được, ăn hai bát cơm, một đống đồ ăn, cơm xong còn uống sữa chua.
“Anh muốn nghỉ một lát không?” Lâm Thành Bộ hỏi.
“Giờ không buồn ngủ.” Nguyên Ngọ nói.
“À,” Lâm Thành Bộ ngồi lên sô pha, “Tôi chợp mắt một lát, chiều vẫn phải đi làm.”
“Ngủ đi,” Nguyên Ngọ ngừng một chút, “Đêm qua vất vả rồi.”
Lâm Thành Bộ vừa định nói, thì điện thoại kêu.
Là Giang Thừa Vũ.
“Cậu giờ có tiện nói chuyện không?” Giang Thừa Vũ hỏi, “Tôi liên lạc được với bạn tôi rồi.”
“Nhanh vậy?” Lâm Thành Bộ giật mình.
“Không phải nhanh, mà anh ta dễ tìm, gọi hai cuộc là tìm được.” Giang Thừa Vũ nói, “Đêm nay tôi gặp anh ta, cậu đến được không?”
“Mấy giờ? Chiều nay tôi phải đi làm.” Lâm Thành Bộ đến cạnh cửa sổ nhỏ giọng nói.
“Đêm của tôi chắc chắn là sau giờ làm của cậu rồi.” Giang Thừa Vũ nói, “Cậu nói trước với tôi xem muốn nghe chuyện gì, để tôi dò hỏi.”
“Được, anh hỏi xem, bạn anh có biết Nguyên Thân không?” Lâm Thành Bộ nói.
“Nguyên Thân?” Giang Thừa Vũ ngẩn người, “Nguyên Thân là ai?”
Lâm Thành Bộ liếc Nguyên Ngọ, thấy hắn vào nhà vệ sinh rửa mặt, cậu nói rất nhanh: “Chắc anh không biết, tôi mới nghe anh ấy nhắc qua một lần, Nguyên Thân là em trai anh ấy, là anh em sinh đôi.”
Tôi Đến Mượn Cái Bật Lửa Tôi Đến Mượn Cái Bật Lửa - Vu Triết Tôi Đến Mượn Cái Bật Lửa