Forever is not a word…rather a place where two lovers go when true love takes them there.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Vu Triết
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Ngân Phan
Upload bìa: Ngân Phan
Số chương: 64 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 4
Cập nhật: 2020-12-20 02:20:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 17
âm Thành Bộ cảm thấy hôm nay không quá nóng mà cả người giờ đầy mồ hôi, quần áo ướt đẫm, không biết có phải là mồ hôi lạnh hay không.
Người công nhân nói xong chép miệng một hồi: “Cậu là bạn anh ta, có phải đầu óc anh ta không bình thường không?”
Lâm Thành Bộ không đáp, một người công nhân khác tiếp lời: “Bình thường nhìn qua cũng đâu có vấn đề gì, chỉ là hơi ít nói thôi.
“Đúng nhỉ, bình thường đến nhà vệ sinh công cộng cũng chả nói mấy câu, không giống bị bệnh.” Người công nhân kia nhìn về phía thuyền của Nguyên Ngọ, “Có phải bị cái gì kích động hay không? Hay là… trúng tà?”
Tên Ngốc đập hắn một cái, a a khoát tay.
“Tôi nói bừa thôi.” Người công nhân kia đáp, “Cảm thấy chuyện này rất kỳ quái.”
“Cám ơn các anh.” Lâm Thành Bộ sờ trên người, một bao thuốc lá cũng không có, đành móc ví ra, lấy ít tiền, “Nhờ có các anh…”
“Thôi.” Người công nhân thấy cậu rút ví, nhanh chóng đẩy tay cậu ra, “Đừng lấy tiền làm gì, không cần, kể cả không phải hàng xóm lâu năm, người qua đường đi ngang rơi xuống nước chúng tôi cũng cứu thôi, quy củ cả rồi.”
Tên Ngốc cũng đẩy cậu, ra hiệu đến chỗ Nguyên Ngọ xem thế nào.
“Về đi.” Người công nhân kia nói, “Anh ta chỉ bị sặc nước, sau đấy không nói gì ngả người ngủ luôn, cậu đi xem thế nào, đừng để lúc tỉnh lại gặp chuyện gì nữa.”
Lúc Lâm Thành Bộ về tới thuyền Nguyên Ngọ, lấy một bao thuốc đưa cho Tên Ngốc, Tên Ngốc vỗ vỗ vai cậu rồi ra hiệu, Lâm Thành Bộ không hiểu nhưng vẫn tỏ ra đáp lại để hắn không phải lo lắng nữa.
“Cảm ơn.” Cậu nói.
Sau khi Tên Ngốc rời đi, cậu đến bên cạnh cửa sổ nhìn một chút, Nguyên Ngọ vẫn nằm như vậy.
Do dự một hồi, cậu mới đẩy cửa khoang thuyền đi vào, ngồi xuống bên cạnh Nguyên Ngọ.
Nhìn chằm chằm hắn mấy phút, cậu không nhịn được, đưa ngón tay thăm dò dưới mũi Nguyên Ngọ, cảm nhận được hắn vẫn còn thở mới yên tâm rút tay về.
“Vì sao?” Lâm Thành Bộ nhìn Nguyên Ngọ, khẽ giọng nói, “Anh hay hỏi vì sao, vì sao cậu… giờ tôi cũng muốn hỏi anh, vì chuyện gì?”
Nguyên Ngọ ngủ rất say, tất nhiên sẽ không trả lời.
Cậu cũng chẳng dám trông mong việc Nguyên Ngọ sẽ trả lời, đối mặt với Nguyên Ngọ cậu còn chẳng dám cử động nữa là, lúc nghe chuyện từ mấy người công nhân, cậu có mong muốn Nguyên Ngọ quay trở lại được như trước.
Cứ sinh hoạt như bây giờ, không thay đổi thì chắc sẽ không có chuyện gì phát sinh đâu.
Có khả năng sao?
Lâm Thành Bộ nhìn cặp mắt khép chặt của Nguyên Ngọ, nếu không ai tác động, hắn sẽ như vậy cả đời sao?
Chắc là không chứ.
Trước cậu cùng Giang Thừa Vũ nói đến chuyện của Nguyên Ngọ thì rất sợ Nguyên Ngọ sẽ thế này cả đời, Giang Thừa Vũ chỉ cười.
“Cậu ngây thơ quá, chẳng có cái gì bất biến cả, có thể cậu không cảm nhận được thay đổi, nhưng theo thời gian biến đổi, mỗi phút mỗi giây trôi qua đều đã khác rồi.”
Đây là lần đầu tiên cậu cảm nhận đúng là Giang Thừa Vũ tốt nghiệp chuyên ngành Triết học thực sự.
Nguyên Ngọ rốt cuộc là làm sao?
Hắn có vấn đề tâm thần rất nghiêm trọng thì Lâm Thành Bộ đã biết, nhưng không hiểu tại sao lại tự sát.
Tự sát sao?
Lâm Thành Bộ cau mày.
Cậu không tưởng tượng được làm thế nào mà Nguyên Ngọ lại lặn xuống nước, tóm lấy rong rêu không buông tay như vậy.
Sau khi ngẫm lại một hồi, đột nhiên cậu cảm thấy không rét mà run.
Cảm giác được sự lạnh giá xuyên qua các khớp xương.
Rong rêu.
Ngạt thở.
Sự dụ dỗ chết người từ nước.
Những chi tiết trong tiểu thuyết của Hình Thiên cứ lặp đi lặp lại, mỗi lần xuất hiện cũng sẽ không giống nhau lắm.
Nhưng khiến cậu thực sự sợ hãi, là bộ truyện cuối cùng kia.
Nguyên Ngọ còn chưa viết xong.
Lâm Thành Bộ cảm thấy khó thở, nhẹ nhàng dịch đến bên bàn của Nguyên Ngọ, mở laptop lên.
Mở laptop lên, Lâm Thành Bộ còn nhìn thấy tập tin chưa được tắt đi.
“Quyết định cuối cùng vẫn y như ban đầu, không thay đổi gì, hắn đi một vòng thật lớn rồi lại về điểm xuất phát…
Chúng ta đang tìm cái gì, tránh né cái gì, không ai nói rõ được.
Điểm cuối con đường mỗi người đều không giống nhau, cuối cùng là yên tĩnh…
Những nghi vấn liên quan đến bản thân, hoặc là ồn ào, hoặc là im lặng, có đáp án hay không, cũng chẳng có ai nhớ đến…
Hắn ngồi ở mũi thuyền, dưới chân là làn nước lạnh lẽo, vờn quanh, lay động, di chuyển…
Xuống dưới kia sẽ có đáp án sao? Không ai biết, nhưng ở đây sẽ mãi chẳng có câu trả lời, rời khỏi nơi mà hắn không thể bỏ đi, hắn không biết liệu có thể đến được…
Hắn rơi xuống, cứ thế rơi xuống, đến nơi mà không thể xuống tiếp được nữa…
Chính là chỗ này, không cần nhìn lại, hắn đưa tay bắt lấy những tinh linh lục sắc đang vui vẻ nhảy múa kia…”
Lâm Thành Bộ đóng máy tính lại, cảm giác ngạt thở cùng cực, cố hít sâu mấy hơi, rồi rón rén cầm thuốc lá xuống đuôi thuyền.
Không khí ở Trầm Kiều vẫn sạch sẽ trong lành như vậy, mang theo mùi tanh tanh ngai ngái của nước rót thẳng vào phổi, cuoosic ùng cũng giúp cậu bình tĩnh lại.
Mấy tiểu thuyết này cậu đều đã đọc qua, nhưng hôm nay xem kỹ lại, thấy khác biệt hoàn toàn.
Lúc Nguyên Ngọ viết những dòng này không biết tâm tình thế nào, cảm giác ra sao mà khiến hắn viết những dòng chữ như thể nhật ký vậy.
Điện thoại kêu một tiếng, là tin nhắn của Giang Thừa Vũ.
Tình hình thế nào rồi?
Vài câu không nói hết được, là nhảy sông, giờ không sao, đang ngủ.
Ngủ? Cậu hay anh ta?
Anh ta.
Quả nhiên bartender của số 18 nhà tôi rất trâu bò, có việc gì báo lại cho tôi.
Được.
Để điện thoại sang bên cạnh, Lâm Thành Bộ dựa vào boong thuyền, rút một điếu thuốc lá, nhưng chỉ ngậm vậy chứ không hút.
Mỗi khi Nguyên Ngọ ở đây nhìn chằm chằm mặt nước, thì suy nghĩ cái gì?
Lâm Thành Bộ không biết, cũng không được trải nghiệm, từ nhỏ đến lớn cậu không giữ một chuyện quá lâu trong lòng, không thích nghĩ nhiều, cũng chẳng nhạy cảm, nhiều người còn bị bối rối vì xu hướng tính dục của mình, cậu còn không hề nghĩ tới.
Chắc là do di truyền, lúc come out với bố mẹ, bọn họ cũng mơ mơ hồ hồ đánh cậu một trận rồi coi như xong.
Nhưng không hiểu tại sao lại gặp phải một người như Nguyên Ngọ.
Cậu hiểu rất rõ Nguyên Ngọ, biết hắn thích ăn gì, uống gì, mặc gì, nghe gì, sinh nhật, địa chỉ, chiều cao, cân nặng, nếu không phải chưa từng đi theo Nguyên Ngọ vào nhà vệ sinh, không chừng tiểu Nguyên Ngọ lớn nhỏ ra sao có khi cậu cũng biết.
Nhưng cậu cũng không hiểu rõ Nguyên Ngọ, không biết hoàn cảnh, không biết hắn muốn gì, không biết hắn ghét gì, không biết vì sao có lúc tính tình hắn sẽ rất tệ, cũng không biết sau vẻ lạnh lùng ấy thì sẽ thế nào.
Có lẽ từ từ rồi biết, cứ như cậu mê man nhìn Nguyên Ngọ hỗn loạn như vậy rồi đột nhiên phát hiện Nguyên Ngọ không mất trí nhớ, cũng không phải chấp nhất muốn tái hiện mấy quyển tiểu thuyết,,,
Lâm Thành Bộ không dám tin vào suy luận này, cậu không biết phải đối mặt với ‘Nguyên Ngọ đã không còn là Nguyên Ngọ’ như thế nào nữa.
Phía sau, cánh cửa vang một tiếng, không cần Lâm Thành Bộ quay lại, liếc mắt đã nhìn thấy Nguyên Ngọ đi ra.
“Anh…” Lâm Thành Bộ nhảy dựng lên, điếu thuốc rơi xuống boong thuyền, “Tỉnh rồi?”
“Ừm.” Nguyên Ngọ nhìn cậu một cái, cúi người nhặt điếu thuốc, ngậm trong miệng, “Sao cậu lại đến đây?”
“Tôi tới… xem anh thế nào.” Lâm Thành Bộ lấy bật lửa giơ đến trước mặt Nguyên Ngọ, nhìn mái tóc còn ướt của hắn, “Hôm nay tôi không đi làm.”
“Có đồ ăn không?” Nguyên Ngọ châm thuốc, “Tôi đói, cảm giác cứ nhìn thấy cậu là sẽ đói.”
“Có điểm tâm, nếu anh không muốn ăn điểm tâm thì tôi làm món khác nhé?” Lâm Thành Bộ nói.
“Điểm tâm là được rồi.” Nguyên Ngọ nhìn cậu một cái, “Sắc mặt kém thế, ngủ không ngon à?”
“Một đêm toàn mơ linh ta linh tinh.” Lâm Thành Bộ xoay người rồi mới nhớ ra đồ còn để trên xe, “Cái… Đồ tôi để trên xe, quên không cầm theo rồi.”
“Thế thì đi lấy thôi,” Nguyên Ngọ nói.
Đi lấy?
Nói đơn giản thế!
Không thể! Không được! Đi rồi ai biết được hắn có nhảy xuống nước tóm rong rêu nữa không cơ chứ!
Lâm Thành Bộ nhìn hắn chằm chằm rồi nói: “Anh đi cùng tôi đi.”
Nguyên Ngọ dung ánh mắt như nhìn kẻ ngốc nhìn cậu: “Từ chỗ này đến bến tàu, có tất cả 27 cái thuyền, đi năm phút về năm phút, Đại Đầu chạy tới chạy lui còn nhanh như gió, cậu đi có một chuyến còn bắt tôi đi theo?”
“Muốn.” Lâm Thành Bộ gật đầu, “Tôi…sợ.”
Nguyên Ngọ nhìn cậu không nói gì, lát sau nhả một làn khói: “Có phải cậu ra ngoài một cái là rơi xuống nước?”
“Không phải.” Lâm Thành Bộ cắn môi nói, “Anh theo giúp tôi.”
“Vì sao?” Nguyên Ngọ không hiểu lắm.
“Vì…” Lâm Thành Bộ định nói vì cậu là bạn trai Nguyên Ngọ, nhưng không dám, cậu không biết có phải chuyện hôm nay với chuyện hôm qua cậu chiếm tiện nghi của người ta có liên quan hay không, “Vì anh đang đói.”
Nguyên Ngọ nhìn cậu, nửa ngày mới giơ ngón cái lên: “Lý do này không phản bác được.”
Lâm Thành Bộ theo sát sau lưng Nguyên Ngọ, đến phía bến tàu, đi được nửa đường còn thấy Đại Đầu vẫn im lặng xem kiến.
Cậu hơi lo, sợ Đại Đầu gặp Nguyên Ngọ sẽ kích động hỏi chuyện lúc trước, mà giờ Nguyên Ngọ nửa chữ cũng không nhắc đến, Lâm Thành Bộ không biết là do hắn không muốn nói hay là quên, cũng không biết nếu nghe được từ chỗ Đại Đầu thì sẽ có biến hóa gì nữa.
Bỗng nhiên cậu nhảy lên phía trước Nguyên Ngọ, nhanh chóng đi về phía bến tàu.
“Tôi đói hay cậu đói vậy…” Nguyên Ngọ ở đằng sau hỏi một câu.
Lâm Thành Bộ không trả lời, nhanh chóng nhảy lên bến tàu, Đại Đầu đã đứng ở bên cạnh định mở miệng ra hô lên, cậu nhanh chóng bóp má thằng bé: “Lát đừng hỏi anh Tiểu Ngọ chuyện buổi sáng đó biết chưa? Anh ấy không muốn nói chuyện này, nhóc mà hỏi là anh ấy đau lòng đó, hiểu chưa?”
Đại Đầu bị bóp méo cả mặt, chỉ a một tiếng, lúc cậu buông tay, thằng bé mới nói một câu: “Biết ạ.”
“Thông minh quá, về sau làm được chuyện lớn đây.” Lâm Thành Bộ vỗ đầu thằng bé.
“Chú!” Đại Đầu dựa vào chân Lâm Thành Bộ, hô một tiếng: “Buổi sáng tốt lành!”
“Chào.” Nguyên Ngọ nhảy lên bến tàu, “Ăn điểm tâm không?”
“Ăn!” Đại Đầu lập tức trả lời.
Lâm Thành Bộ vẫn chưa yên lòng lắm, đến cạnh xe, mở cửa lấy đồ còn dỏng tai nghe hai người nói chuyện.
Nhưng Đại Đầu rất đáng tin, không hỏi chuyện buổi sáng, lực chú ý hoàn toàn đặt trên hai chữ ‘điểm tâm’/
Lâm Thành Bộ cầm một túi bánh bao và một túi bánh ngọt cho thằng nhóc chọn, Đại Đầu chọn bánh ngọt: “Cho cháu một cái là được rồi, túi to như vậy, ăn không hết.”
“Được.” Lâm Thành Bộ xé túi, lấy một cái cho nó.
Đại Đầu vừa cắn một miếng bánh, ngẩng đầu lên đang định nói chuyện thì tiếng mẹ thằng bé truyền đến: “Đại Đầu, về ăn sáng!”
“A!” Đại Đầu lên tiếng, vẫy tay với hai người bọn họ, nhảy lên thuyền, chạy về phía thuyền nhà mình, “Cháu đi ăn sáng đây!”
Mẹ Đại Đầu đứng ở đầu thuyền nhìn về phía bến tàu một hồi lâu, Lâm Thành Bộ khẽ gật đầu một cái, rồi cùng Nguyên Ngọ quay về.
“Cậu đến lúc nào?” Nguyên Ngọ hỏi.
“Đến được một lúc rồi.” Lâm Thành Bộ nói, “Đến lúc anh còn đang ngủ.”
“À.” Nguyên Ngọ lên tiếng, tiến được mấy bước rồi quay đầu nhìn lại, “Cậu bảo cậu là bạn trai tôi?”
Lâm Thành Bộ bị vấn đề này làm cho giật thót, nhưng để đảm bảo mọi thứ nhất quán, cậu hàm hồ hừ một tiếng.
“Thế sao lúc trước đến lại không nói.” Nguyên Ngọ vẫn tiếp tục đi về phía trước.
“Tôi… không dám.” Lâm Thành Bộ nói câu này rất thật lòng, đúng là cậu không dám.
Nguyên Ngọ không hỏi nữa, về thuyền lấy coca ngồi xuống phía đuôi thuyền, cầm hai cái bánh bao chuẩn bị ăn.
“Không có đồ uống khác sao? Sữa chẳng hạn, anh đánh sữa không dùng sữa bò à.” Lâm Thành Bộ nói, “Sáng sớm đừng uống coca.”
“Không có, đêm qua tôi giống như không ngủ vậy, uống mấy cốc cà phê đều không có sữa.”
“Anh… không ngủ?” Lâm Thành Bộ ngồi xuống bên cạnh, “Giống như?”
“Ừm.” Nguyên Ngọ cắn một miếng bánh, “Có đôi lúc tôi không phân biệt rõ là đang nằm mơ hay tỉnh nữa.”
Lâm Thành Bộ không nói chuyện, nhớ đến cái cảnh Nguyên Ngọ đêm khuya ngồi ở đuôi thuyền khóc rống, mới một lần hay là thường xuyên như vậy?
Không rõ nữa, nhưng ngẫm lại cảm thấy không giúp được gì cho Nguyên Ngọ.
Nếu như cậu không tìm thấy Nguyên Ngọ, thì có phải hắn sẽ mãi như thế, trong đêm khuya, dưới trời mưa, ngồi khóc…
“Cậu đọc tiểu thuyết của tôi à?” Nguyên Ngọ hỏi.
“Đọc qua, có đọc qua một chút.” Lâm Thành Bộ thu hồi suy nghĩ, lại nói rõ ràng hơn, “Tôi không phải độc giả, cũng không cần anh ký sách đâu.”
“Đúng, cậu có đọc qua.” Nguyên Ngọ nghĩ nghĩ, “Còn thuộc cả nội dung nữa.”
“…ừm.” Lâm Thành Bộ phát hiện Nguyên Ngọ không để ý tới mấy câu cậu từng nói còn chưa được đăng lên.
“Có phải cậu từng bảo.” Nguyên Ngọ hớp một ngụm coca, “Cậu có bệnh?”
“Tôi không nói, là anh bảo tôi có bệnh,” Lâm Thành Bộ nói, “Tôi bảo tôi… là quỷ.”
“Ừm, nhớ rồi.” Nguyên Ngọ có vẻ rất bình tĩnh, cắn một miếng bánh xong lại nhìn cậu, “Sao cậu lại muốn tôi đưa tiễn mấy con quỷ xếp hàng trước câu?”
“Tôi…” Lâm Thành Bộ nhắm mắt hít một hơi, “Tôi muốn anh nhớ lại chuyện trước kia, những chuyện có cả tôi trong đó ấy.”
“Là thế sao.” Nguyên Ngọ cúi đầu nhét miếng bánh còn lại vào miệng, nhìn chằm chằm lon coca đặt trên sàn thuyền, không nói gì nữa.
Lâm Thành Bộ nhìn sườn mặt hắn, không rõ cái người bình tĩnh lạ lùng trước mắt này có phải là Nguyên Ngọ hay không.
Dáng vẻ cùng cách nói chuyện cậu đều rất quen, lãnh đạm mà bình tĩnh, dường như không sợ hãi cũng không hiếu kỳ chuyện gì, nhưng nội dung nói chuyện vẫn là mấy truyện trước đó.
“Những chuyện kia, rất quan trọng sao?” Nguyên Ngọ hỏi.
“Quan trọng,” Lâm Thành Bộ nhìn hắn, “Rất quan trọng.”
“Đối với cậu hả?” Nguyên Ngọ liếc một cái.
“Đối với anh cũng vậy, người sống một đời, chí ít thì cũng nên nhớ được bản thân mình.” Lâm Thành Bộ nói.
Nguyên Ngọ cầm lon coca nâng lên: “Có đạo lý.”
Sau đó cả hai im lặng rất lâu, Nguyên Ngọ cũng không nói thêm gì, Lâm Thành Bộ cũng không biết nói gì, đành im lặng gặm bánh.
“Tiểu thuyết kia của tôi.” Nguyên Ngọ ăn xong ba cái bánh mì cũng mở miệng, “Cũng sắp viết xong rồi.”
“Nhanh vậy sao?” Lâm Thành Bộ hỏi.
Nguyên Ngọ nói câu này xong cậu có hơi hồi hộp, tiểu thuyết không phải gần viết xong, so với tiểu thuyết trước kia của Hình Thiên, bộ đang viết cũng chỉ bằng độ một phần ba, mới chỉ được phần mở đầu thôi.
Nhưng Nguyên Ngọ lại bảo sắp xong.
Lâm Thành Bộ biết vì sao mà sắp xong, vì sau đó, không có gì, tất cả các truyện, dù xong hay không, cũng chỉ tới đoạn này.
“Ừm.” Nguyên Ngọ nói, “Không viết nổi nữa… biên tập muốn cầm đao chém tôi rồi, sắp nát bét rồi.”
“Viết không nổi nữa thì không viết.” Lâm Thành Bộ nói, “Làm thế nào thoải mái là được, thối nát như vậy, biên tập có chém đang sang năm cũng chả có biến chuyển gì đâu.”
Nguyên Ngọ nhìn cậu rồi đột nhiên cười.
Nụ cười này rất vui vẻ, Lâm Thành Bộ nhìn ra hiện giờ Nguyên Ngọ đã thả lỏng, cậu cũng thở dài một hơi.
“Còn hai chương nữa là hết.” Nguyên Ngọ nói, “Tôi đã xác định được, đến khi nào thì đăng chương mới.”
“Ừm.” Lâm Thành Bộ gật đầu.
“Thử xem thế nào.” Nguyên Ngọ phủi vụn bánh trên tay, “Tôi rảnh rỗi rồi.”
“Thử cái gì?” Lâm Thành Bộ ngẩn người.
“Thử xem có thể đưa cậu luân hồi được không.” Nguyên Ngọ ngửa đầu uống cạn lon coca, rồi bóp bóp cái lon, “Bắt đầu từ cái thứ nhất đi.”
Tôi Đến Mượn Cái Bật Lửa Tôi Đến Mượn Cái Bật Lửa - Vu Triết Tôi Đến Mượn Cái Bật Lửa