A man may as well expect to grow stronger by always eating as wiser by always reading.

Jeremy Collier

 
 
 
 
 
Tác giả: Vu Triết
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Ngân Phan
Upload bìa: Ngân Phan
Số chương: 64 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 4
Cập nhật: 2020-12-20 02:20:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 16
âm Thành Bộ lái xe rời khỏi Trầm Kiều đã là hơn chín giờ, buổi tối ở nơi nông thôn đen kịt, còn nhìn thấy rõ sao trên trời.
Lái xe đến trấn Tiểu Giang, xung quanh đã tối om, ở trên trấn cũng không có hoạt động đêm gì, lác đác vài người còn hát karaoke trong quảng trường, nhưng hơn chín giờ thì cũng đang lục tục chuẩn bị về.
Lâm Thành Bộ dừng xe trên con đường vắng lặng, đốt một điếu thuốc.
Có chút cảm giác như nằm mơ, tôi là bạn trai anh, còn cả nụ hôn kia.
Sau mấy lời kia lại còn cả một bữa cơm bình an vô sự, bánh gato dù quá ngọt, Đại Đầu nói rất nhiều, còn vừa ăn vừa nói, nhưng mọi việc đều rất dễ chịu.
Cơm nước xong xuôi, Nguyên Ngọ cũng không nói gì, Lâm Thành Bộ cũng không nói, sau khi xách Đại Đầu về thuyền, Lâm Thành Bộ vẫn cùng Nguyên Ngọ im lặng ngồi ở đuôi thuyền.
Nguyên Ngọ bảo cậu nên về đi, cậu cũng nghe lời leo lên xe.
Cảm giác giống nằm mơ quá.
Lâm Thành Bộ dựa vào ghế, nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ, trấn Tiểu Giang giống như một tòa thành hoang vu mà yên tĩnh, khiến cho người ta cảm thấy, nếu cứ đi tiếp, xuyên qua đêm đen tĩnh mịch, sẽ tiến đến một thế giới khác.
Cậu và Nguyên Ngọ ở thế giới này, đánh một trận, hôn một cái, ăn cùng một bữa, nếu bước khỏi đây, sợ là sẽ tỉnh giấc, thức dậy ở một hiện thực khác.
Có chút không đành lòng.
Lâm Thành Bộ thở dài, dập thuốc rồi lại khởi động xe.
Lái xe đến ngoại ô, cậu tùy tiện dừng xe bên đường, gọi cho Giang Thừa Vũ: “Đến chưa?”
“Đến chỗ chợ bán vật liệu xây dựng Đông Môn.” Giang Thừa Vũ ngậm điếu thuốc, mơ hồ không rõ, “Cậu ở đâu đấy?”
“Anh cứ ở Đông Môn chờ tôi, tôi qua bây giờ, hai phút.” Lâm Thành Bộ nói.
Lúc trước cậu vừa gọi điện cho Giang Thừa Vũ bảo lái xe qua đón anh ta, Giang Thừa Vũ lúc ấy vẫn còn ở quán bar, không tình nguyện tí nào, Lâm Thành Bộ cảm giác vừa phá hỏng cuộc hẹn của anh ta với pháo hữu vậy.
“Khí sắc không tồi nhỉ.” Sauk hi lên xe Giang Thừa Vũ nhìn cậu rồi cười một cái.
“Thật hả?” Lâm Thành Bộ nhìn vào cửa kính, cũng không nhận ra sắc mặt có gì thay đổi.
“Uống bao nhiêu? Muốn tôi tiếp à.” Giang Thừa Vũ lái xe về phía thành phố.
“Hai chai bia.” Lâm Thành Bộ nói.
“Con mẹ cậu.” Giang Thừa Vũ vui vẻ, “Gọi tôi đến uống có hai chai? Uống còn chưa thấy vị nữa là.”
“Làm hỏng chuyện lớn của anh à?” Lâm Thành Bộ nghiêng người qua một chút.
“Không.” Giang Thừa Vũ nói, “Cậu suốt ngày Nguyên Ngọ ngắn, Nguyên Ngọ dài, tôi nghe thấy xong mất hết cả hứng.’
“Tôi dài ngắn thế nào đâu có nói trước mặt anh.” Lâm Thành Bộ tựa lưng vào ghế, “Cái nồi này cũng muốn úp lên đầu tôi à?”
Giang Thừa Vũ cười cười: “Sinh nhật hôm nay thế nào?”
“Hoàn hảo.” Lâm Thành Bộ ngẫm lại, tâm tình đột nhiên tốt hẳn, cảm giác đúng là khí sắc bản thân không tệ tí nào.
“Sinh nhật tháng sau qua chỗ tôi được không?” Giang Thừa Vũ hỏi: “Dù sao cũng tổ chức với Nguyên Ngọ rồi, cậu còn dám nói với anh ta là chưa đến sao.”
“Tôi không tổ chức sinh nhật với mình anh đâu.” Lâm Thành Bộ nói.
“Tôi bảo một mình với cậu bao giờ? Tôi còn chưa bảo ở cùng cậu phiền à, khó hầu hạ.” Giang Thừa Vũ cười mtoj tiếng, “Kêu đám Dương Huy qua chơi chút đi.”
“Được.” Lâm Thành Bộ cười cười.
Giang Thừa Vũ chở cậu đến nhà, lúc cậu xuống xe, Giang Thừa Vũ còn gọi: “Tôi nhắc cậu cái này.”
“Cái gì?” Lâm Thành Bộ nhìn hắn.
“Cảm giác cậu hôm nay có vẻ tốt hơn, chắc là làm được gì đúng không.” Giang Thừa Vũ nói, “Nếu như có một ngày anh ta không trong trạng thái này nữa… Cậu có lo thì cũng đừng làm hỏng chuyện.”
Lâm Thành Bộ trầm mặc một hồi: “Tôi biết.”
Giang Thừa Vũ nói không sai, đây cũng là điểm lo lắng của cậu sau một tối vui vẻ hung phấn này.
Nguyên Ngọ dù không thể nói là mất trí nhớ, nhưng quá khứ thì đúng là ‘không nhớ rõ’.
Nếu có một ngày anh ta trở lại bình thường, tất cả những gì cậu có bây giờ đều thành ẩn số.
Về đến nhà cậu ngã luôn xuống sô pha, nhìn TV đến thất thần.
Chuyện này phải làm thế nào?
Hai ngày nay Lâm Thành Bộ không qua bên Trầm Kiều, cậu phải đi làm, cuối tuần rất bận, mà lâu rồi không về thăm bố mẹ, cậu cũng phải về chịu tội.
Hai ngày này nếu có điện thoại thì cậu đều rất mong chờ, không biết hậu quả thế nào, cậu cũng đã cưỡng ép người ta nhận mình làm ‘bạn trai’, dù có vẻ không rõ lắm, nhưng cậu vẫn hy vọng Nguyên Ngọ chấp nhận chuyện này, mong anh ta đột nhiên vì lý do nào đó mà gọi điện cho mình.
Điện thoại rung bao nhiêu lần cũng không có một cuộc gọi nào của Nguyên Ngọ.
Chuyện này vốn cũng chẳng kỳ quái, Lâm Thành Bộ sau khi đưa di động cho Nguyên Ngọ, cũng không nhìn thấy anh ta dùng cái điện thoại kia, không biết là cất đi hay vứt luôn rồi.
Mà cậu cũng không dám hỏi, lo sợ chuyện tới quá đột ngột dọa Nguyên Ngọ sợ.
Cái mớ suy nghĩ này xoắn lại như đồng tâm kết vậy.
Lâm Thành Bộ chọn ngày Lâm Tuệ Ngữ không ở nhà liền về thăm bố mẹ, bố mẹ vốn đã không vui, có thêm Lâm Tuệ Ngữ, cậu không gánh nổi.
“Mấy tháng cũng không về nhà lấy một lần, con bận cái gì thế?” Quả nhiên, ăn cơm xong mẹ cậu bắt đầu, “Nhà người ta con cái lớn lấy vợ mới quên mẹ, còn nhà này thì chưa lấy vợ thì đã quên rồi.”
“Con…” Lâm Thành Bộ cầm điều khiển TV bấm bấm mấy cái.
“Con thì bận cái gì, làm đầu bếp thì bận gì.” Bố cậu nói.
“Đầu bếp cũng bận mà, con phải nghiên cứu thực đơn.” Lâm Thành Bộ cười cười.
“Thôi đi.” Mẹ cậu thở dài, “Đừng cho là chúng ta không nói thì là con lừa gạt thành công, tỉ lệ 0 phần trăm đấy. Đồ ăn trộm.”
Khóe miệng Lâm Thành Bộ hơi giật giật, nửa ngày mới hiểu từ ‘trộm’ này có nghĩa gì.
“Mẹ không nói con, con khác.” Mẹ nhìn cậu, “Tay chân phát triển, còn làm mấy chuyện mà người bình thường chả ai làm.”
“Không thần kinh thì không phải thiếu niên.” Lâm Thành Bộ nói.
“Đừng có coi thường bố mẹ!” Mẹ cậu lên giọng, “Con cũng đâu phải thiếu niên nữa! Lớn thế rồi còn không biết ngượng!”
Lâm Thành Bộ lại im lặng.
“Con ngày nào cũng vây quanh người ta, mẹ muốn hỏi xem chuyện này có được không đấy?” Mẹ có hơi bực bội.
“Không có.” Lâm Thành Bộ nói.
“Nhất quyết không buông chuyện này ra hả?” Mẹ nhìn cậu chằm chằm.
“Dù sao cũng rảnh rỗi mà.” Lâm Thành Bộ nói, “Con đâu có việc khác để làm.”
“Con còn định rảnh rỗi bao lâu nữa.” Mẹ chỉ thẳng vào cậu.
“Đời con chắc là rất rảnh đi.” Lâm Thành Bộ trả lời,
“Con định làm việc này để tức chết bố mẹ đúng không?” Mẹ cậu cầm cốc nước, hắt thẳng vào chân cậu.
“Mẹ!” Lâm Thành Bộ thở dài, “Mẹ thấu tình đạt lý một chút được không? Con không giết người phóng hỏa, ngoài việc học hơi kém thì vẫn là người đàng hoàng, con có việc muốn làm thôi, thông cảm cho con đi.”
“Mẹ lo lắng cho con.” Bố cậu nói, “Sợ con rồi như thiêu thân ấy.”
“Con không ngốc.” Lâm Thành Bộ nói.
“Con mà bảo làm Ngốc đại vương thì ai dám tranh.” Mẹ lại chỉ vào cậu.
“Nghe nói đầu óc con cái là do mẹ quyết định.” Lâm Thành Bộ cười cười.
“Đừng có bôi xấu mẹ!” Mẹ câu hô lên.
“Phải ở chỗ bố mẹ mới đùa được một chút mà.” Lâm Thành Bộ đứng sau lưng mẹ cậu, vuốt vai bà, “Mẹ bảo con không phải thiếu niên, tìm người chơi xấu cũng khó mà.”
Mẹ cậu lại thở dài.
Từ chỗ bố mẹ về, Lâm Thành Bộ ngồi xổm bên đường hút hai điếu thuốc.
Chuyện này đã xong chưa?
Vấn đề này cậu cũng tự hỏi rất nhiều, nếu cả đời Nguyên Ngọ cứ như vậy, thì cậu làm được gì?
Cậu thích Nguyên Ngọ, thích kiểu bình thường có mà mê luyến cũng có, cả hai hòa lẫn vào nhau khiến cậu cảm thấy cực kỳ kiên định.
Nhưng nếu Nguyên Ngọ cứ như vậy thì liệu tình cảm này có chống đỡ được cả đời hay không?
Nhưng nếu cậu mặc kệ, Nguyên Ngọ sống chết có còn ai quan tâm?
Nghĩ đến đây cảm thấy thật đau lòng.
Một fan cuồng não tàn đang giãy dụa vật lộn.
Về nhà xong, cậu mở máy tính, châm thuốc, rồi nhìn vào chuyên mục của Hình Thiên.
Chương mới đã đăng, Lâm Thành Bộ không bấm vào xem, nhìn tên cũng đoán được nội dung.
“Cuối đường dường như không có ánh sáng.”
Cái thứ u ám này không giống tên chương truyện tí nào, vốn là phong cách của Hình Thiên, nhiều khi Lâm Thành Bộ cảm thấy mấy cái truyện linh dị quỷ mị này dọa người vì do tác giả mới đúng.
Anh đi đâu rồi?
Lâm Thành Bộ ngậm thuốc lá, nhìn màn hình chằm chằm.
Hút xong một điếu, cậu mở thanh tìm kiếm, nhập ‘Cười hết một chén rượu’ rồi từ từ xem xét.
Lâm Thành Bộ cảm giác ngoài mấy quyển A4 cậu in ra, đã lâu lắm rồi mới nhìn thấy chữ, lật được vài trang đã khô cả mắt, mà ngồi thì không yên, không thoải mái nổi, đầu óc còn choáng váng nữa.
Mù chữ thật buồn.
Lâm Thành Bộ lấy sữa chua còn dở từ hôm qua ra uống mấy ngụm.
Mò mẫm trong phòng một hồi, cậu lại quay về trước máy tính, tiếp tục xem từng tờ một.
Kỳ thực cậu cũng chẳng biết bản thân đang làm cái gì, chỉ biết ID này là cái Nguyên Ngọ đang dùng, nhưng có thể chỗ khác cũng có người dùng ID này, không chừng tìm được manh mối gì đó.
Mà xem liền cả chục trang, rốt cuộc con trỏ chuột của Lâm Thành Bộ cũng dừng lại, nhấn vào liên kết một cái.
Là một thông báo để lại, đã hai ba năm rồi không có trả lời, dường như bỏ hoang rồi, trang web không vào được, tin nhắn cũng không có ai đọc.
Trên bảng thông báo có mấy lời nhắn, ID là ‘Cười hết một chén rượu’.
Nội dung cũng chỉ vỏn vẹn một câu ‘Tôi vẫn quyết định sẽ đi’.
Lâm Thành Bộ nhìn chằm chằm lời nhắn này một lúc lâu, đúng là hai năm trước, cậu nhìn xuống phía dưới, thời gian còn lâu hơn, khoảng ba năm trước.
Cậu quẳng cái thực đơn sang chỗ khác, để ngẫm lại chuyện này.
Thông báo này cùng với thời gian trang web ngừng hoạt động là ba năm trước, sau đó không vào được nữa, mà sau này cũng không vào được web, muốn nhắn lại chỉ có thể trả lời trên dòng thông báo thôi.
Thông báo này là một năm sau vào đặt.
Lâm Thành Bộ kết luận sau lại nhìn bình luận một lượt, cảm giác có chút lạnh sống lưng.
Đó là mấy bình luận nặc danh, không cần đăng ký, tùy tiện ghi một cái ID là được, mà mỗi một cái, nhìn qua… tràn đầy tuyệt vọng.
Lâm Thành Bộ dù học không giỏi, nhưng vẫn hiểu được, mà còn liên quan một chút đến truyện ma của Hình Thiên, đây là chỗ cho mấy người có khuynh hướng tự sát tụ họp.
“Đệt.” Lâm Thành Bộ đạp chân vào bàn, cái ghế trượt ra sau.
Cậu lấy bao thuốc, rút hai điếu.
Nhịp tim không ổn định được, lại lấy sữa chua uống sạch.
Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra.
Sau khi bình tĩnh lại, Lâm Thành Bộ kéo ghế ngồi xuống trước máy tính, lại xem mấy trang trước liệu cái ID ‘Cười hết một chén rượu’ này có trả lời gì không, nhưng cậu phát hiện tất cả bình luận được lưu trữ chỉ có năm trang.
Những lời nhắn đều rất tuyệt vọng, trực tiếp xóa sạch sự tồn tại của mấy người kia.
Không rõ sống chết.
Lâm Thành Bộ cả đêm ngủ không ngon giấc, trong mơ đều là Nguyên Ngọ, không cười mà cứ im lìm ngồi nhìn mặt nước.
Cảnh tượng này khiến cậu tỉnh giấc đến mấy lần.
Buổi sáng tỉnh dậy cảm giác chưa được ngủ tí nào.
Hôm nay không đi làm, cậu nhanh chóng rửa mặt rồi ra ngoài, muốn đến Trầm Kiều.
Sau khi thấy lời nhắn kia, cậu rất muốn ở bên Nguyên Ngọ, không cần nói gì, không cần bất kỳ phương pháp giao tiếp nào, chỉ cần nhìn thấy Nguyên Ngọ là được.
Lúc đi qua tầng siêu thị ở tầng dưới, cậu chạy vào chen lấn với mấy người phụ nữ để mua thịt với nguyên liệu tươi, còn cả hoa quả, sau đó mua thêm một đống điểm tâm rồi vội vã trèo lên xe.
Xe rời nội thành giới hạn vận tốc là 80km/h, cậu giữ vững tốc độ này cho đến trấn Tiểu Giang mới lái chậm lại.
Không khí bên này mát hơn, Lâm Thành Bộ tắt điều hòa trong xe, mở cửa sổ.
Hít vài hơi không khí sạch sẽ xong thì điện thoại cậu ném bên ghế phó lái bỗng đổ chuông.
Nhìn qua một cái, cậu liền dừng lại, bắt máy, “Đại Đầu?”
“Tôi là mẹ Đại Đầu.” Từ bên kia truyền đến một giọng nữ mang theo khẩu âm bản địa, “Cậu là bạn của Tiểu Ngọ à?”
Lâm Thành Bộ ngần người: “Vâng, đúng rồi!”
Mẹ Đại Đầu? Cậu cảm thấy vừa mờ mịt vừa sợ hãi: “Sao vậy? Anh ấy có chuyện gì sao?”
Mẹ Đại Đầu là một người phụ nữ nông thôn thẳng thắn, nói chuyện không có giảm bớt gì cả, giọng còn khá lớn: “Lúc trời còn chưa sáng anh ta đi nhảy sông!”
Giọng nói này như sấm động bên tai, khiến Lâm Thành Bộ nhảy dựng lên, đầu đập vào cả nóc xe, cậu rống một tiếng: “Cái gì!”
“Không chết đâu! Cậu qua nhìn xem thế nào, giờ không nói chuyện gì cả! Không biết chuyện gì xảy ra nữa!” Mẹ Đại Đầu hô hào.
“Được rồi! Được được được được…” Lâm Thành Bộ bất giác cũng hô theo, liền lái xe, “Tình hình anh ấy thế nào rồi?”
“Giờ đang ngủ! Ngủ thiếp đi ấy.” Mẹ Đại Đầu trả lời.
“Được rồi, cảm ơn chị, tôi đến ngay, tôi đang ở trấn Tiểu Giang rồi.” Lâm Thành Bộ nói xong một câu mà cắn lưỡi đến ba lần.
Cúp máy xong, trong đầu cậu ong ong một mảnh, trước mắt hỗn loạn, đành phải dừng xe ven đường lấy khăn ướt ra lau mặt cho tỉnh táo.
Nhảy sông?
Nhảy sông?
Nguyên Ngọ sợ nước như vậy mà đi nhảy sông?
Nhưng giờ người không làm sao.
Không làm sao cả.
Còn ngủ thiếp đi rồi.
Thế quái nào mà nhảy sông xong về đi ngủ chứ!
Rốt cuộc là nhảy sông hay đi bơi?
Bình tĩnh xong, Lâm Thành Bộ cầm điện thoại gọi cho Giang Thừa Vũ/
“Sáng sớm thế này.” Giang Thừa Vũ giật mình, “Tôi vừa mới ngủ, có chuyện gì thế?”
“Hai hôm nay anh không có việc gì mà.” Lâm Thành Bộ nói, “Tôi vừa nhận điện thoại của hàng xóm Nguyên Ngọ, nói anh ấy nhảy sông, giờ tôi đến đấy, không biết có chuyện gì không, hai ngày này đừng làm gì cả…”
“Được rồi.” Giang Thừa Vũ phản ứng rất nhanh, “Muốn giúp thì gọi tôi, tôi sẽ sắp xếp.”
“Cảm ơn.” Lâm Thành Bộ cúp điện thoiaj.
Lần đầu tiên cậu cảm thấy từ trấn Tiểu Giang đến Trầm Kiều đường khó đi như vậy, đã hẹp còn tắc, đặc biệt là cái đường đất kia, khiến cậu muốn phát điên.
Mãi mới lái xe được đến bến tàu cũ, xe còn chưa ngừng lại, cậu đã thò đầu ra bên ngoài nhìn xe,
Bến tàu cũ không có cái gì dị thường, không khác biệt so với mấy lần cậu qua đây, không xe, không người, không có dấu hiệu có việc gì xảy ra.
Mà Đại Đầu vẫn đeo hồ lô trên tàu.
Chẳng qua hôm nay Đại Đầu không ngồi một chỗ, vừa thấy tiếng xe liền chạy đến.
“Anh Tiểu Bộ!” Thằng bé chạy đến bên cạnh xe hô một tiếng.
“Đại Đầu, chuyện gì xảy ra vậy?” Lâm Thành Bộ xuống xe ngồi xổm trước mặt thằng bé.
“Em không biết, k hông nhìn thấy.” Đại Đầu cau mày lo lắng, “Mẹ không cho em qua, nhưng anh Tiểu Ngọ giờ đang ngủ.”
“Một mình trên thuyền?” Lâm Thành Bộ đứng dậy chạy về phía bên kía.
“Có chú Ngốc ở đấy.” Đại Đầu đuổi theo, “Chờ em với.”
“Em đừng có qua.” Lâm Thành Bộ biết mẹ Đại Đầu trong tình huống này chắc chắn không cho nó đi qua, “Em ở đây chơi đi, tí nữa về anh kể lại cho, nghe lời.”
“…A.” Đại Đầu do dự một chút rồi ngồi xổm bên cạnh bến tàu.
Lâm Thành Bộ vừa chạy vừa nhảy qua mấy tấm ván ghép giữa các thuyền, đến thuyền của Nguyên Ngọ, liếc mắt đã thấy Tên Ngốc đang ngồi ở mũi thuyền.
“Đại ca Ngốc,” Cậu gọi một tiếng, “Có nhớ tôi không? Lâm Thành Bộ, hôm đó…”
Tên Ngốc gật đầu, chỉ khoang thuyền rồi làm tư thế đi ngủ.
“Anh ấy ngủ thiếp đi à?” Lâm Thành Bộ đi đến cửa khoang, không dám đẩy cửa mà chỉ ghé mắt nhìn xem
Nguyên Ngọ nằm trong khoang thuyền, trên người đắp chăng lông, che kín.
Lâm Thành Bộ không nhìn rõ mặt chỉ thấy mái tóc rối của Nguyên Ngọ vẫn còn ẩm
Trong lòng cậu không biết là có cảm giác muốn thở phào nhẹ nhó hay là lo lắng, nhưng Nguyên Ngọ đang ngủ, cậu không biết hỏi thể nào, chỉ có thể quay đầu hỏi Tên Ngốc: “Sao lại thành thế này?”
Tên Ngốc nhìn cậu, rồi làm động tác nhảy cầu, chuyện sau đó không biết diễn tả thế nào.
Hắn đứng dậy, đi đến bên cạnh thuyền, vẫy tay với Lâm Thành Bộ, Lâm Thành Bộ cũng nhảy tới.
Tên Ngốc chỉ hòm đựng lưới bên kia, sau đó theo mấy tấm ván đi đến.
Lâm Thành Bộ cẩn thận từng bước theo sát đằng sau.
Trông hòm lưới nuôi cá có hai công nhân đang ăn mì, nhìn thấy bọn họ liền đứng dậy, chỉ Lâm Thành Bộ, “Cậu là bạn anh ta hả? Đến nhanh thật nha.”
“Có chuyện gì xảy ra với anh ấy?” Lâm Thành Bộ hỏi.
“Tôi không biết, không nói rõ được, không biết anh ta muốn làm gì, tôi chưa thấy anh ta như vậy, muốn chết nhưng chưa từng thấy kiểu tìm chết thế này.” Người công nhân chậc một tiếng đầy cảm khái.
“Anh ấy làm gì?” Lâm Thành Bộ lại hỏi.
“Từ trên thuyền nhảy xuống chìm không thấy đâu, Tên Ngốc nhìn thấy mới xuống nước! Bơi giỏi như vậy cũng không kéo được lên!” Công nhân kia hơi kích động, “Tôi cũng nhanh chóng nhảy xuống xem thế nào, thấy anh ta nắm chặt một cây rong không buông! Không kéo được, tôi đành dùng dao cắt đứt cây rong mới lôi được anh ta lên! Tôi mà không cầm dao theo thì anh ta xong đời rồi! Tốn thời gian về thuyền lấy dao thì anh ta sặc nước rồi! Cậu nói xem anh ta định làm gì?”
Tôi Đến Mượn Cái Bật Lửa Tôi Đến Mượn Cái Bật Lửa - Vu Triết Tôi Đến Mượn Cái Bật Lửa