Love is the only satisfactory answer to the problem of human existence.

Erich Fromm

 
 
 
 
 
Tác giả: Vu Triết
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Ngân Phan
Upload bìa: Ngân Phan
Số chương: 64 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 4
Cập nhật: 2020-12-20 02:20:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 13
guyên Ngọ cảm thấy bản thân mấy ngày nay không khỏe lắm, không biết là ốm hay có nguyên nhân gì.
Mỗi tối đều nằm mơ, mà càng ngày càng mơ nhiều, mà giấc mơ nào hắn cũng không nhớ rõ.
Duy nhất chỉ nhớ được hắn ngồi khóc rống lên ở đuôi thuyền.
Cảm giác lúc ấy cực kỳ chân thực, dù không biết tại sao lại mơ thấy bản thân ngồi khóc, đau khổ đến từ đâu mà khóc rống lên như vậy.
Nhưng sau khi tỉnh dậy, cảnh tượng ấy lại rất mơ hồ, hắn cũng không cảm nhận được rõ ràng cảm giác ấy nữa.
Giống như tỉnh dậy vì ác mộng nên kể lại rất khó khăn.
Cũng rất bực bội.
Nguyên Ngọ ngậm điếu thuốc, đi đi lại lại trên thuyền, không biết bản thân muốn làm gì, chỉ cảm thấy bất an cùng bực bội, như một con thú bị nhốt, dù lồng nhốt đặt ở chỗ hẻo lánh không người đến xem.
Đến cùng là làm sao?
Chỗ nào có vấn đề?
Buổi sáng, Đại Đầu bị mẹ nó đánh một trận, vì tội đổ hết một túi bột giặt vào một cái hộp, ý đồ để tiện lấy ra thổi bong bóng chơi.
Mẹ nó đánh không nương tay tí nào, Đại Đầu cũng phối hợp gào lên, giống như cổ vũ mẹ nó vậy.
Chẳng qua bị ăn đánh chưa đầy nửa giờ, Đại Đầu đã vui vẻ chạy lên thuyền hắn.
“Anh Tiểu Ngọ ơi!” Đại Đầu ghé vào khe cửa hô một tiếng.
Nguyên Ngọ đang ngồi trong khoang thuyền, đang nghĩ xem có thứ gì ăn cùng mì ăn liền không, Đại Đầu đến gần hắn đã nghe thấy, nhưng bị hét một tiếng thế này vẫn đổ mồ hôi lạnh.
Tiểu Ngọ?
Hắn nói cho Đại Đầu cái tên Tiểu Ngọ từ bao giờ?
Vì sao?
Mẹ Đại Đầu gọi hắn là gì?
Cũng là Tiểu Ngọ?
“Tiểu…” Đại Đầu hô tiếp, nhưng bị hắn ngắt lời.
“Lần sau gọi là chú.” Nguyên Ngọ nói.
“Vì sao.” Đại Đầu hỏi.
“Không vì sao cả.” Nguyên Ngọ nói.
“Ai cũng gọi là chú.” Đại Đầu bám lên bệ cửa sổ, tựa cằm vào mu bàn tay, “Gọi là chú thì biết phân biệt với chú nào?”
“Có phải chỉ có chú là ông chú không có tên?” Nguyên Ngọ bóc một gói thạch.
“Ừm.” Mắt Đại Đầu sáng rực lên.
“Thế sẽ biết là chú đúng không.” Nguyên Ngọ vẫy tay.
“À!” Đại Đầu chạy vào cabin, nhận thạch.
“Ăn từ từ thôi, dùng thìa xúc.” Nguyên Ngọ nhìn thằng bé, “Không bị nghẹn đấy.”
“Ừm, cháu sẽ ăn từ từ.” Đại Đầu xúc một thìa, “Cảm ơn thúc thúc.”
“Hắn quyết định đi tìm chân thân của hắn…
Mà tìm ở đâu, làm thế nào tìm được, hắn cũng không biết, chỉ là muốn thoát ra khỏi sự nghi vấn này mãi mãi…
Có một số việc sẽ không bao giờ có đáp án, tựa như ngủ đến giữa đêm liền bật dậy bừng tỉnh không rõ nguyên do, bằng chứng duy nhất chứng minh bản thân tồn tại, dường như chỉ có những cái bóng quỷ dị kia, những lời than nhẹ, cùng những cơn rét run chợt chạy dọc đầu ngón tay…
Hắn muốn xé rách bóng tối này, muốn gầm thét, muốn hỏi xem, muốn gạt bỏ nỗi sợ hãi này, vì sắp đến cực hạn của hắn rồi…”
Sắp đến cực hạn, sắp đến cực hạn, sắp đến… Nguyên Ngọ đẩy laptop sang một bên, cầm cốc uống một ngụm cà phê.
Nguyên Ngọ gõ những dòng này xuống có cảm giác không thở nổi như khi viết những câu cuối cùng của bộ truyện.
Viết những thứ linh dị quỷ quái dọa người cũng không có cảm giác như thế này, như là mơ hồ khắc sâu vào tâm khảm hắn vậy.
Sắp kết thúc rồi.
Hắn co chân, chôn mặt trên đầu gối, hai tay ôm lấy đầu.
Sắp kết thúc rồi sao?
Kết thúc cái gì?
Sao mình lại sợ hãi như vậy?
Lần tiếp theo nhìn thấy Lâm Thành Bộ, đã sau một tuần, Nguyên Ngọ ngồi trên thuyền của Tên Ngốc, mỗi lần ngồi thuyền đều rất ung dung hưởng thụ cảm giác ngồi trên mông trâu như ngồi ở nhà.
“Anh đi đâu đấy?” Lâm Thành Bộ đứng trên thuyền hắn, hô lên.
Nguyên Ngọ nhìn cậu xong cũng không nói gì, hắn lười gào lên đáp lại.
Chủ yếu là sợ con trâu giật mình ủn hắn xuống nước.
“Bao giờ thì anh về?” Lâm Thành Bộ lại hỏi.
Nguyên Ngọ phất tay ra hiệu, để cậu về trước đừng chờ nữa.
Nhưng có lẽ động tác không chính xác, Lâm Thành Bộ lại hiểu sai ý, liền gật đầu, cởi quần áo, vui vẻ hô một tiếng: “Tôi qua đây!”
“Con mẹ nó! Cút!” Nguyên Ngọ rống lên, rất muốn bay qua treo hắn lên boong thuyền.
Tên Ngốc ở bên cạnh cười ha ha.
Lâm Thành Bộ cởi quần áo, còn mỗi quần lót.
Tên Ngốc càng nhìn lại càng cười tợn.
Nguyên Ngọ không nhìn nổi cảnh Lâm Thành Bộ xếp quần áo trên đầu, dùng dây vải của Đại Đầu để trên thuyền buộc một vòng rồi thắt nút dưới cằm.
Sau khi buộc xong xuôi, cậu ta nhảy xuống nước.
“Tôi… đệt.” Nguyên Ngọ ngẩng đầu, gối lên lưng trâu nhìn chằm chằm lên bầu trời chói chang nắng hè.
Lâm Thành Bộ bơi qua rất nhanh, Nguyên Ngọ nghe được tiếng khỏa nước của cậu càng ngày càng gần.
Hắn nhắm mắt, ánh nắng xuyên qua mí mắt tạo một vầng hào quang trắng nhạt, nước mắt
như tụ lại, cảm thấy cay hết sống mũi.
Tiếng quẫy nước dần mơ hồ, như mọi cảnh vậy xung quanh lùi xa đi vậy.
Hắn bắt đầu cảm thấy hoảng hốt và bất an.
Cảm giác không thở nổi ngày càng mãnh liệt.
Quay lại!
Hắn gào lớn trong lòng.
Vì sao!
Cậu vì sao lại!
Lâm Thành Bộ vừa bám tay vào mạn thuyền, Nguyên Ngọ tựa trên người con trâu nhỏm dậy, chồm tới, tóm lấy tay cậu, giọng nói khàn khàn: “Vì sao cậu?”
“Không phải anh gọi tôi qua à…” Lâm Thành Bộ còn chưa nói hết câu đã nhìn thấy hỗn loạn trong đôi mắt của Nguyên Ngọ, sau hỗn loạn là lo lắng cùng tuyệt vọng.
“Đi lên!” Nguyên Ngọ nhanh chóng nắm chồng quần áo buộc trên đầu Lâm Thành Bộ, kéo tóc cậu lôi lên.
“Này!” Lâm Thành Bộ nhanh chóng bò lên thuyền, nhưng đầu bị Nguyên Ngọ túm lấy, không làm thế nào chỉnh tư thế để mượn chỗ đạp lấy lực, “Anh này… tôi không có… này, đau!”
Nguyên Ngọ như không nghe thấy, chỉ một mực lôi cậu lên.
Người chèo thuyền bị Nguyên Ngọ dọa sợ, sửng sốt một hồi mới ‘A a’ hô lên, rồi chìa sào trúc đến.
Lâm Thành Bộ nắm lấy sào trúc, thở hồng hộc bò lên thuyền.
Nguyên Ngọ vẫn túm đầu cậu không buông tay, đang định gạt tay Nguyên Ngọ ra, vừa giơ tay, con trâu nằm trên thuyền quay đầu, bò… ò một tiếng.
“Này.” Lâm Thành Bộ ý thức lấy tay che phía dưới, nghĩ lại thấy tóc quan trọng hơn, mới cấu cổ tay Nguyên Ngọ một cái, “Anh buông tay! Tôi lên rồi đây! Buông tay ra! Muốn tôi trọc cmnl à!”
Vừa cấu xong Nguyên Ngọ lập tức buông tay, nhưng kể cả đã buông tay hắn vẫn nhìn chằm chằm Lâm Thành Bộ, trong mắt vẫn là sự lo lắng như cũ.
“Tôi không sao, không có chuyện gì cả.” Lâm Thành Bộ an ủi, định mặc quần áo thì phát hiện quần áo không thấy đâu cả.
Tên Ngốc cười cực kỳ vui vẻ, ra hiệu chỉ về phía mặt nước.
Lâm Thành Bộ nhìn sang, đau khổ phát hiện cái quần Manel đã theo dòng nước trôi xa, còn đồ khác chắc đã chìm xuống rồi, không thấy đâu.
“Cậu không sao?” Nguyên Ngọ như lấy lại tinh thần, hỏi một câu.
“Ừm.” Lâm Thành Bộ gật đầu, “Tôi không…”
“Cậu thật không sao?” Nguyên Ngọ dùng tay ôm mặt, im lặng nhìn.
“…Ừ.” Lâm Thành Bộ nửa quỳ trên thuyền, một tay chống lên người con trâu, lúc này đã thấy Nguyên Ngọ qua cơn thần kinh, nhưng ánh mắt lo lắng cho cậu vẫn còn.
“Đừng có như vậy nữa.” Nguyên Ngọ vẫn ôm mặt, “Đừng như vậy.”
“A, tôi sẽ không vậy đâu.” Lâm Thành Bộ trả lời.
Nói thật, dù hiện tại Nguyên Ngọ vẫn rất hỗn loạn, nhưng thời khắc này dừng lại cũng không tệ.
Nhưng thời gian làm sao mà ngừng được, cảnh tượng như vậy, còn có khán giản, xấu hổ muốn chui xuống lỗ luôn, Lâm Thành Bộ liếc mắt, trên thuyền có một người một trâu đang chăm chú nhìn cả hai.
“Làm tôi sợ chết.” Nguyên Ngọ nói.
“Tôi cũng bị dọa chết.” Lâm Thành Bộ nói.
Tình huống này cậu không biết phải nói gì với Nguyên Ngọ, đang định bảo Nguyên Ngọ ngồi xuống boong thuyền, thì Nguyên Ngọ đã ôm chầm lấy cậu.
Mạnh mẽ siết chặt vai cậu, vỗ lên lưng cậu, dùng một giọng rất thấp nói vài câu gì đó.
Lâm Thành Bộ thấy trong đầu nổ oành oành vừa đúng hai mươi tư phát pháo hoa mừng đại lễ, Nguyên Ngọ nói gì cậu cũng không nghe rõ, chỉ mơ hồ nghe thấy chuyện gì đó không vui lắm.
Cuối cùng nghe thấy tiếng cười, cậu mới bình tĩnh lại quay đầu nhìn sang bên cạnh.
Tên Ngốc chỉ chỉ Nguyên Ngọ, chỉ chỉ vào đầu hắn.
“Anh ấy không có bệnh.” Lâm Thành Bộ nói, “Là bị dọa…”
Người kia gật đầu một cái.
Nguyên Ngọ ôm cậu một lúc lâu, Lâm Thành Bộ ngửi thấy mùi thuốc lá nhàn nhạt cùng mùi xà phòng còn vương lại trên quần áo của Nguyên Ngọ.
Mặc dù Tên Ngốc không nhìn hai người nữa, nhưng con trâu vẫn chăm chú xem từ đầu đến cuối, khiến cậu không thể nào tận hưởng được.
Lâm Thành Bộ đếm tới số 66 thì Nguyên Ngọ buông tay, ngồi xuống dựa vào lưng trâu, nhìn cậu một lượt từ trên xuống dưới.
“Anh…” Lâm Thành Bộ ngồi xuống.
Có thể thấy ánh mắt Nguyên Ngọ dần có tiêu điểm, nhìn từ trên mặt cậu, dọc xuống dưới rồi cuối cùng lại dừng trên mặt cậu lần nữa.
Sau đấy khóe miệng khẽ nhếch lên, nhịn không được liền cười: “Muốn chơi trò mạo hiểm?”
“…Thật ra tôi không thích mấy trò mạo hiểm.” Lâm Thành Bộ nhìn hắn.
Nguyên Ngọ không nói gì, sờ túi quần, lấy bao thuốc lá, “Muốn hút không?”
“Không muốn.” Lâm Thành Bộ thở dài,
Nguyên Ngọ cầm điếu thuốc, quay đầu hỏi: “Tên Ngốc, muốn hút không.”
Tên Ngốc gật đầu, rút hai điếu trong bao ra.
Nguyên Ngọ đốt thuốc, nhìn Lâm Thành Bộ phía đối diện.
Lúc này thấy rất rõ dáng người cậu ta, rất đẹp, chân cũng dài, người vừa vặn không thừa không thiếu.
Từ sau khi tỉnh lại khỏi cơn sợ hãi, Nguyên Ngọ nhìn Lâm Thành Bộ cứ có cảm giác thân thiết thế nào.
Lâm Thành Bộ ở ngay tại đỉnh điểm hỗn loạn cùng sợ hãi của hắn, mặc dù nhiễu loạn cuộc sống của hắn, nhưng lại khiến hắn cảm giác rất thật.
Có một cảm xúc kỳ quái.
Tên Ngốc theo thói quen, chèo thuyền đến chỗ cây hòe, Nguyên Ngọ xuống thuyền, dặn Tên Ngốc một câu: “Một tiếng nữa tới đón chúng tôi về nhé? Hôm nay tôi không ở đây lâu đâu.”
Tên Ngốc cười gật gật đầu.
Lâm Thành Bộ cũng xuống thuyền, nhanh chóng nhảy xuống cạnh gốc cây.
“Quần áo cậu đâu rồi?” Nguyên Ngọ hỏi.
“Bị anh ném vào trong nước rồi.” Lâm Thành Bộ nói đến đây lại không nhịn được mà sờ lên tóc, “Cũng vì là anh, chứ người khác tôi đánh rồi đấy, động tay rõ nặng!”
“Ở trần đi.” Nguyên Ngọ đi đến bên cạnh ngồi xuống, dựa vào thân cây, “Dù sao chỗ này cũng không có ai.”
“Anh đến chỗ này làm gì?” Lâm Thành Bộ hỏi.
“Yên tĩnh một lát.” Nguyên Ngọ đáp.
“Trên thuyền anh không yên tĩnh à? Cùng lắm chỉ có Đại Đầu tìm anh nói chuyện,” Lâm Thành Bộ nghĩ nghĩ, “À cả tôi… Anh muốn tránh mặt tôi à?”
“Không có.” Nguyên Ngọ lôi một cây dây leo bên cạnh, sau đó cúi đầu vân vê.
“Thật ra hôm nay tới.” Lâm Thành Bộ nhìn hắn, “Là… cái kia…”
“Hôm nay là sinh nhật tôi.” Lâm Thành Bộ nói, “Tôi muốn ở cùng một chỗ với anh.”
“Vì sao?” Nguyên Ngọ hỏi.
“Không tại sao cả.” Lâm Thành Bộ vùi chân vào bùn nước ẩm ướt, “Muốn thôi.”
Nguyên Ngọ trầm mặc một lúc, lại tiếp tục bện bện đan đan dây leo trong tay, “Sinh nhật vui vẻ.”
Sau đó thì im lặng hẳn, cả hai không ai nói một lời.
Chẳng qua im lặng thế này cũng không khó chịu, Lâm Thành Bộ ngoài cảm thấy mông mình ngồi trên tảng đá có hơi cấn thì mọi thứ đều thoải mái.
Khung cảnh xung quanh rất đẹp, mặt nước lấp loáng ánh sáng, gió thổi nhẹ nhàng, cỏ lau lay động, thi thoảng có mấy con thủy cầm bay qua, còn có tiếng côn trùng.
Yên tĩnh mà dễ chịu.
“Cho cậu.” Nguyên Ngọ giày vò nửa ngày, đan được sợi dây leo thành một cái vòng.
“Quà sinh nhật à?” Lâm Thành Bộ nhận lấy.
“Cho thằng em của cậu ấy.” Nguyên Ngọ nói.
“…Tôi đệt.” Lâm Thành Bộ há miệng xong cũng không nói được gì nữa.
“Không phải sợ cậu khó chịu à?” Nguyên Ngọ nhìn xuống phía dưới, “Dù sao cũng không thể thả rông được.”
“Được rồi.” Lâm Thành Bộ đứng dậy, “Cái này dùng kiểu gì, buộc ở lưng à?”
“Ừm.” Nguyên Ngọ nói, “Ở giữa có thể rút lại.”
Lâm Thành Bộ do dự một lát, vẫn đeo mớ dây leo lên người, theo cách Nguyên Ngọ chỉ, rút sợi dây lại… Cũng được, lá cây xếp lớp che đi khiến cậu đỡ ngại hẳn.
“Cảm ơn.” Cậu ngồi xuống tảng đá, cảm giác có thể duỗi chân ra thoải mái hơn rồi.
“Cậu định tổ chức thế nào.” Nguyên Ngọ hỏi, “Sinh nhật ấy.”
“Không biết.” Lâm Thành Bộ thành thật trả lời, “Muốn ở cùng với anh, còn thế nào cũng được.”
“Có phải cậu…” Nguyên Ngọ nhìn cậu, mắt híp lại, “Có phải cậu…”
Lâm Thành Bộ nghe xong, vừa vặn quay lại, mặt chờ mong háo hứng, đúng rồi, tôi thích anh, nên sinh nhật muốn ở cùng với anh! Không sai!
“Có phải cậu thiếu thốn tình cảm cha mẹ à?” Nguyên Ngọ nói.
Lâm Thành Bộ lập tức có cảm giác nên nhảy xuống sông bơi về bến tàu cho rồi, “… Không, cha tôi rất yêu thương tôi.”
“À.” Nguyên Ngọ lên tiếng, im lặng một lát rồi lại nói, “Vậy là cậu…”
Lâm Thành Bộ lại hy vọng, mong chờ nhìn xem.
“Muốn tôi ký sách à?” Nguyên Ngọ thành thật hỏi.
“Gặp lại sau.” Lâm Thành Bộ đứng dậy, quay người đi ra mép nước, đi được hai bước thì quay lại, “Tôi bảo tôi không phải là độc giả của anh rồi!”
“À.” Nguyên Ngọ nhìn cậu, ngừng một lát rồi đột nhiên cười.
Lâm Thành Bộ sững người.
Bao lâu rồi?
Không nhớ rõ được bao lâu rồi Nguyên Ngọ mới cười như vậy, có hơi vô lại và giảo hoạt… Mặc dù Nguyên Ngọ cười không nhiều, nhưng nụ cười như vậy chắc chắn là của hắn.
Chính là nụ cười của hắn.
Khi cậu vẫn còn hơi khiếp sợ, Nguyên Ngọ không cười nữa, hỏi: “Có phải cậu thích tôi?”
Lâm Thành Bộ lại bị nhét vào trạng thái kinh hãi lần nữa.
Mấy câu trả lời nghĩ sẵn đều quên sạch.
Nguyên Ngọ hỏi xong cũng không cần nghe đáp án, dựa vào thân cây nhắm mắt lại.
“Đúng vậy.” Lâm Thành Bộ nhìn hắn, “Đúng là thế.”
“Cậu thích đàn ông à.” Nguyên Ngọ nhắm mắt, giọng nói thấp hẳn, nói cũng chậm, “Khó trách trước mặt tôi hay cởi quần áo như vậy.”
“Chuyên môn của tôi không phải cởi đồ.” Lâm Thành Bộ nói.
“Thật à?” Nguyên Ngọ quay lại, mở mắt nhìn cậu.
“Đương nhiên là thật, tôi chạy đến cởi đồ…” Lâm Thành Bộ cảm thấy nên im lặng thì hơn.
“Cậu thích tôi?” Nguyên Ngọ ngắt lời.
Lâm Thành Bộ dừng một chút, “Thật, tôi nói nhiều lắm rồi.”
“Bao nhiêu?” Nguyên Ngọ hỏi.
“Không đếm được,” Lâm Thành Bộ đáp, “Tự nhiên tôi cũng nói.”
“Vì sao?” Nguyên Ngọ rất hứng thú mà hỏi tiếp.
“Rất thích thôi.” Lâm Thành Bộ cười cười, lúc cúi đầu nhìn thấy vòng dây leo trên người, cảm thấy bản thân dùng tình trạng bây giờ đi tỏ tình cũng quá là thú vị.
“Sao cậu lại thích đàn ông?” Nguyên Ngọ thở dài, không nhìn cậu, nhẹ nhàng cắn cọng cỏ trong miệng.
Thế vì sao anh lại thích đàn ông?
Lâm Thành Bộ muốn hỏi, nhưng nghĩ đến ngày ấy ở nông gia nhạc, cậu lại thôi, nhưng trong lòng cũng hồi hộp.
Lỡ như từ giờ Nguyên Ngọ thích con gái thì làm thế nào.
“Đi mua bánh trứng đi.” Nguyên Ngọ nói, “Trong thôn không có, đi lên trấn xem thế nào, đặt bánh gato cũng không kịp rồi, để xem có sẵn không.”
“Bây giờ sao?” Lâm Thành Bộ hỏi, lo lắng trong lòng bị thiêu sạch bách.
“Chờ Tên Ngốc đến đón chúng ta.” Nguyên Ngọ nói, “Nếu không cậu bơi về cũng được, không phải nãy định từ biệt à?”
“Hi!” Lâm Thành Bộ lập tức vẫy tay, “Lại gặp nhau rồi.”
Nguyên Ngọ không để ý tới cậu nữa.
Lâm Thành Bộ quay lại tảng đá, nhìn hắn nhắm mắt dưỡng thần, lúc nãy cậu ngâm nước, hắn hoảng thành bộ dạng như vậy, nhưng giờ bảo cậu bơi về, Nguyên Ngọ lại làm như không có chuyện gì.
Rốt cuộc là biểu hiện kiểu gì đây?
Lâm Thành Bộ cảm thấy mơ hồ, hôm nay cậu mang theo hai cái cốc pha chế đến, nghĩ nếu Nguyên Ngọ không có phản ứng gì, sẽ lấy ra.
Bây giờ đột nhiên Nguyên Ngọ nói đi mua bánh, cậu lại hơi do dự, liệu nhìn thấy hai cái cốc này có khiến Nguyên Ngọ cảm thấy đau khổ lần nữa không?
Lâm Thành Bộ cảm thấy bản thân không có năng khiếu khiêu vũ tí nào, dẫm lên chân bạn nhảy một hồi khiến người ta sắp ngã, bản thân lại còn phải lo lắng liệu có đạp thêm phát nữa không, nhưng tay vẫn nắm, eo vẫn ôm nên không dám dừng lại.
Thẳng thắn mà nói, cảm thấy bản thân đang đùa giỡn lưu manh mà anh dũng tiến tới, đây là thứ tinh thần vĩ đại đến mức nào chứ?
Tôi Đến Mượn Cái Bật Lửa Tôi Đến Mượn Cái Bật Lửa - Vu Triết Tôi Đến Mượn Cái Bật Lửa