He fed his spirit with the bread of books.

Edwin Markham

 
 
 
 
 
Tác giả: Vu Triết
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Ngân Phan
Upload bìa: Ngân Phan
Số chương: 64 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 4
Cập nhật: 2020-12-20 02:20:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 10
ếu không thì hôm nay không làm đậu hũ nữa.” Lúc Lâm Thành Bộ chạy vào bếp đã là bốn giờ hơn, đừng nói đậu hũ, làm món khác thời gian chuẩn bị nguyên liệu cũng chẳng kịp, “Hôm nay cháu…”
“Không sao, sáng nay cô gọi cho cháu thấy tắt máy đã nhờ Lương sư phụ đến làm rồi.” Bà chủ nhìn cậu, “Cháu ốm hả? Sắc mặt khó coi quá.”
“Chắc là cảm lạnh.” Lâm Thành Bộ xoa mặt, “Buổi sáng cháu uống thuốc xong ngủ quên mất.”
“Cháu nghỉ hai hôm đi, sư phụ cháu mấy hôm nay rảnh.” Bà chủ vỗ vỗ hắn hai cái, “Đến bệnh viện khám xem thế nào? Đừng cậy còn trẻ mà không để ý bản thân như thế.”
“Cô so với mẹ cháu còn nói nhiều hơn đấy.” Lâm Thành Bộ cười, “Cháu thật sự không sao mà.”
“Cô mà là mẹ cháu thì xách cổ cháu đến bệnh viện luôn rồi còn ở đây nói nhảm làm gì.” Bà chủ thở dài.
Bà chủ tên là Tôn Ánh Xuân, là một người rất tốt, nếu không phải mới có đứa con gái bốn tuổi chắc cậu cũng nhận cô làm mẹ nuôi rồi.
Chỗ này gọi là ‘Xuân trĩ tiểu quán’ là do ông của cô mở ra, sau khi già rồi thì giao lại cho cô, làm ăn cũng thuận lợi.
Nhân viên không nhiều nhưng quan hệ với Tôn Ánh Xuân đều tốt, Lâm Thành Bộ cùng sư phụ tới đây làm việc còn chưa thấy ai xin nghỉ bao giờ, nhiều năm rồi vẫn toàn những gương mặt thân quen này.
Lúc nào cậu cảm thấy phiền lòng, chỉ nhìn mấy khung cảnh gặp người quen trong quán là tâm tình cũng vơi bớt… Chỉ hôm nay là ngoại lệ, vì cậu ốm thật, kể cả nhìn mặt sư phụ cũng chả khá lên tí nào.
Lâm Thành Bộ thay quần áo xong ngậm một miếng dương sâm rồi xuống bếp, đang chuẩn bị làm đồ ăn thay ca cho sư phụ.
“Vẫn như cũ, có một bàn làm thêm một đĩa khoai lang thôi.” Sư phụ nói.
“Ừm, được.” Lâm Thành Bộ gật đầu.
“Nếu không thoải mái thì nghỉ mấy hôm đi.” Sư phụ nói, “Trạng thái này của con làm đồ ăn cũng không ngon được, ảnh hưởng hương vị.”
“Con đang vui mà.” Lâm Thành Bộ cười.
Sư phụ thường thao thao bất tuyệt như vậy, nấu ăn cũng giống như luyện công, giống học tâm pháp. Lâm Thành Bộ cảm giác ngộ tính của cậu chắc cả đời không học nổi chân truyền của ông mất.
Bận rộn nấu một đống đồ ăn xong, Lâm Thành Bộ ra hậu viện nghỉ một lúc.
Lâm Thành Bộ ngồi xuống ghế, đốt thuốc lá, lấy điện thoại ra nhìn một cái.
Điện thoại có vẻ không sao, sau khi bật máy cậu nhận được hai tin nhắn chưa đọc, xem xong thì xóa.
Thói quen của cậu như vậy đã lâu, tin nhắn cùng lịch sử cuộc gọi toàn là tên Nguyên Ngọ, cuộc gọi cuối cùng do Nguyên Ngọ gọi đến, cậu không nghe, sau đó Nguyên Ngọ nhắn một cái tin:“Được rồi, không đi, không có tâm tình.”
Đã hai năm rồi, cậu còn chưa thực sự nói chuyện lại được với Nguyên Ngọ kể cả là cãi nhau đi chăng nữa.
Lâm Thành Bộ khẽ thở dài, nhả một vòng khói.
“Tiểu Bộ.” Lúc Lâm Thành Bộ buồn ngủ díu cả mắt lại, một nhân viên phục vụ đi đến gọi cậu, “Có bốn vị khách muốn gặp đầu bếp.”
“Ừm?” Lâm Thành Bộ mơ hồ, “Đồ ăn có vấn đề gì à?”
“Không phải, họ chỉ bảo muốn gặp đầu bếp thôi.” Nhân viên phục vụ nói.
Lâm Thành Bộ nhíu mày, có vẻ như đã đoán ra là ai, “Thế mấy đầu bếp khác đâu…”
“Anh ta chỉ hẳn muốn gặp người làm ‘Đạp tuyết’,” cậu nhân viên cười cười, “Còn nói là trẻ tuổi đã giỏi như vậy rồi.”
Lâm Thành Bộ cười một tiếng, ‘Đạp tuyết’ là tên món đậu hũ của sư phụ cậu, trong quán làm được món này cũng chỉ có cậu và sư phụ.
“Lần sau hắn đến thì bảo tôi nghỉ rồi.” Lâm Thành Bộ bất đắc dĩ đứng dậy.
“Không dám đâu, không trêu hắn được.” Nhân viên phục vụ nói.
Tên không thể chọc này là Giang Thừa Vũ là ông chủ quán bar cách đây chưa đầy một 1km, cũng là khách quen của tiểu quán, quen biết với Tôn Ánh Xuân mà cũng quen thuộc với nhân viên trong quán luôn.
Hồi mới gặp Lâm Thành Bộ còn thấy hắn vừa có tài vừa đẹp trai nhưng về sau… Không thể nói rõ, chỉ cảm giác rất khó chơi.
Mỗi lần Lâm Thành Bộ thấy anh ta đều cảm thấy đau đầu, dù quen biết Nguyên Ngọ là nhờ anh ta.
“Ông chủ Giang.” Lâm Thành Bộ đẩy cửa đi vào, trong phòng chỉ có mỗi Giang Thừa Vũ, cậu hữu khí vô lực cất tiếng, “Đồ ăn không ngon sao?”
“Biết cậu ở đây mà.” Giang Thừa Vũ dựa lưng vào ghế cười cười, “Vừa nãy hỏi Tôn nhị nương, bà ấy còn bảo cậu không ở đây, đậu hũ là do Lương sư phụ làm, nhưng tôi ăn là biết cậu làm.”
Lâm Thành Bộ không nói gì.
“Ngồi đi.” Giang Thừa Vũ chỉ cái ghế bên cạnh, “Tôi không vấn đề gì, tìm cậu nói vài câu thôi.”
“Tôi đang đi làm.” Lâm Thành Bộ nói.
“Cái rắm.” Giang Thừa Vũ nhìn cậu một cái, nói: “Cậu nấu đồ ăn xong thì lẩn ra hậu viện hút thuốc thì có, quen biết bao lâu rồi mà không tâm sự được với tôi à.”
“Quen biết lâu như vậy, anh cũng biết vì sao tôi không muốn tâm sự với anh đi.” Lâm Thành Bộ nói, “Không có việc gì thì tôi đi trước.”
“Hiểu rồi.” Giang Thừa Vũ nói, “Răng sắc rồi.”
“Ừm.” Lâm Thành Bộ lên tiếng.
“Được rồi cũng không có chuyện gì quá quan trọng.” Giang Thừa Vũ múc một thìa đậu hũ, “Nghe nói cậu tìm được anh ta rồi?”
“Ừm.” Lâm Thành Bộ nhìn hắn một cái, ai lại đi bép xép rồi.
“Muốn tiếp tục?” Giang Thừa Vũ hỏi.
“Ừm.” Lâm Thành Bộ lấy ấm nước rót một chén.
“Vậy là tôi không có phần nữa à?” Giang Thừa Vũ có vẻ tiếc nuối.
“Anh đã có phần bao giờ?” Lâm Thành Bộ nhìn hắn.
“Tuyệt tình quá, muốn đánh cậu thật đấy.” Giang Thừa Vũ ngửa đầu cười một cái, “Có biết cái bộ dạng này của cậu không vừa mắt tôi tí nào không?”
“Thế thì đừng nhìn, xin anh.” Lâm Thành Bộ thành khẩn nói.
“Cứ nhìn.” Giang Thừa Vũ hớp một ngụm bia, “Tiểu Bộ, anh ta đã không còn như hồi trước nữa, cậu có hiểu không?”
“Vậy thì sao?” Lâm Thành Bộ hỏi lại.
“Người cậu thích chính là Nguyên Ngọ ngày xưa chứ không phải bây giờ,” Giang Thừa Vũ nói, “Cậu có biết cậu nhìn giống anh ta lắm rồi không, giống như bị bệnh vậy?”
“Tôi không cần thuốc của anh.” Lâm Thành Bộ nói, quay người ra khỏi cửa còn buông lại một câu, “Tôi biết tôi đang làm gì.”
“Tiểu Bộ.” Giang Thừa Vũ ở sau lưng cậu nói, “Tôi chỉ cho cậu một cách.”
Lâm Thành Bộ dừng bước, quay đầu nhìn hắn.
“Nếu tôi là cậu,” Giang Thừa Vũ tiến đến trước mặt cậu, xích gần lại, thấp giọng nói, “Tôi sẽ từ bỏ việc đưa anh ta về, dù sao anh ta cũng đâu thừa nhận bản thân bị thần kinh, cũng không muốn đi gặp bác sĩ, rất khó để trở về như cũ, đúng không?”
Lâm Thành Bộ lùi về phía sau, không nói gì.
“Vậy tôi sẽ từ bỏ, từ giờ trở đi.” Giang Thừa Vũ nói. “Cùng anh ta bắt đầu lại từ đầu.”
“Ừm.” Lâm Thành Bộ ngẩn người.
“Tôi thật quá vĩ đại rồi.” Giang Thừa Vũ ngồi xuống bên cạnh bàn, “Còn đem cách này nói cho cậu.”
“Đúng vậy.” Lâm Thành Bộ khẽ gật đầu, “Vì sao anh vĩ đại như vậy?”
“Tôi thấy anh ta chả có hứng thú gì với cậu, chờ anh ta từ chối.” Giang Thừa Vũ gắp một gắp đồ ăn, “Tôi vẫn ở đây chờ cậu.”
Lâm Thành Bộ cảm thấy rét run, áng chừng dù có đi sưởi giờ này cũng không ấm được, không còn tâm tình nói chuyện với hắn, ra khỏi phòng đóng cửa lại.
Thực ra đề xuất của Giang Thừa Vũ cũng khiến cậu hơi xao động.
Từ trước đến giờ cậu chỉ muốn tìm lại con người trước kia nhưng Nguyên Ngọ không phối hợp mà cậu càng ngày càng tìm những lý do trời ơi đất hỡi, chả có tí logic khoa học nào.
Như vậy, cậu từ bỏ, thuận theo Nguyên Ngọ… Bắt đầu lại tất cả…
Như vậy có được không?
Công bằng không?
Lâm Thành Bộ mê man suy nghĩ đến quên mọi thứ, khi mở cửa xe cậu nhìn thấy trước mắt sáng rực.
Cậu do dự một lúc rồi đóng cửa xe, đỗ ở ven đường.
Không muốn ăn cơm cũng không có khẩu vị, cậu mua một ít bánh đậu đỏ với một thùng sữa chua rồi về nhà.
Cuối tuần đã đến, cả đêm điện thoại vang lên liên hồi, đám bạn bè rủ rê gặp mặt ăn cơm, uống trà, đi bar, Lâm Thành Bộ từ chối hết sạch.
Cậu không muốn làm gì cả, từ khi gặp lại Nguyên Ngọ cậu không có tâm tư nào khác, hơn nữa người cũng không khỏe.
Cuộn một đống trên sofa ăn hết hai gói bánh, uống nửa hộp sữa chua, xem phim chẳng thấy diễn viên nào quen mặt, cậu liền ngủ mất.
Tủ lạnh rỗng không, kem cũng hết, Nguyên Ngọ không thể không ghi ra những thứ cần mua.
Mấy tờ ghi chú trước vẫn là những dòng chữ hắn xem mà không hiểu, nét chữ lộn xộn ngôn ngang không ra hàng lối.
Trước kia đều nhớ rõ là cần mua thứ gì, nhưng sao còn giữ lại nhỉ… Hắn cũng không nhớ nổi, vì sao mà bản thân nhìn chính chữ của mình cũng không hiểu hắn cũng chả thèm suy xét.
Sau khi ghi ra những thứ cần mua, Nguyên Ngọ lật mấy trang, xem trang đầu tiên.
Gió to thật.
Nhớ gọi điện.
Mua đồ ăn vặt.
Đều là nội dung ghi chú, Nguyên Ngọ chỉ nhìn qua hai lượt, ở cuối trang viết một danh sách đồ cần mua lộn xà lộn xộn, trong đấy có ba chữ khiến tay hắn phải lật trang này lại.
Mua kính lặn.
Danh sách phía sau hắn không muốn xem nữa, một cơn lo lắng ập đến, ánh mắt lướt qua mấy tờ giấy phía sau.
Một trang ghi chú rơi vào tầm nhìn của hắn.
Hắn giống như bị đâm một dao, vội ném văng quyển sổ đi, lại dùng mấy món quần áo ném lên trên.
Hô hấp gấp gáp, nhịp tim nhảy mạnh khiến hắn run rẩy cả người.
Cũng không dám nhìn nữa.
Nguyên Ngọ đứng ở đuôi thuyền đốt thuốc lá, nhìn chằm chằm mặt nước.
Hôm nay gió không to, mặt nước yên ả, thi thoảng còn nhìn thấy cá con đang bơi, mang theo sóng nước lăn tăn gợn nhẹ.
Nguyên Ngọ không thường nhìn chằm chằm mặt nước như vậy, kể cả là trong hay đục đều khiến hắn không thoải mái, cực kỳ không thoải mái.
Nhưng đôi lúc hắn cảm giác không rời đi được, cho dù kháng cự thế nào vẫn muốn tiếp cận gần đến, cảm giác giữa hắn và mặt nước kia có quan hệ thần bí nào đó, như những ghi chép cũ của hắn, nhìn thấy thì sợ hãi nhưng lại không nỡ ném đi.
Vì sao…
Nguyên Ngọ cầm tờ giấy vào thôn lấy xe, lúc đi qua bến tàu thì nhìn thấy Đại Đầu.
“Chú hôm qua không thấy cháu đúng không!” Đại Đầu rất mong chờ mà hỏi.
“Không có.” Nguyên Ngọ rút trong ví tờ mười đồng, “Cho cháu, không được phung phí đâu đấy.”
“Ừm, cảm ơn an… chú Tiểu Ngọ.” Đại Đầu nhận tiền cẩn thận bỏ vào cặp sách, “Mỗi ngày cháu chỉ tiêu một đồng có được không?”
“Hai ngày một đồng.” Nguyên Ngọ nói, “Nếu được thì bốn ngày tiêu hai đồng.”
“À.” Đại Đầu nửa hiểu nửa không gật đầu, “Chú đi đâu vậy?”
“Đi lên trấn.” Nguyên Ngọ nói.
“Cha cháu cũng đưa cháu đi!” Đại Đầ rất vui vẻ, “Hôm nay có họp chợ.”
“Ừm.” Nguyên Ngọ nói, “Để xem chúng ta có ngẫu nhiên gặp nhau hay không.”
“Ngẫu nhiên gặp nhau là thế nào.” Đại Đầu lập tức hỏi.
“Chú không nói đâu.” Nguyên Ngọ quay người đi về phía thôn.
Lúc lấy xe, chủ thuyền nói: “Tôi nói với cậu việc này.”
“Ừm?” Nguyên Ngọ đáp lời.
“Trong thôn đang chuẩn bị điều tra dân số, chắc tháng sau bắt đầu.” chủ thuyền nói. “Đến khi đó sẽ có người đến lấy thông tin, tôi bảo trước để cậu chuẩn bị thẻ căn cước với giấy tờ.”
“Tôi biết rồi, cảm ơn.” Nguyên Ngọ nói.
Thẻ căn cước?
Hắn nhíu mày.
Mỗi ngày đều mưa một trận rất to thế này đã hơn một tuần, có lúc buổi sáng có lúc buổi chiều, đôi khi ban đêm hoặc cả ngày luôn.
Nguyên Ngọ ngồi trong khoang thuyền ba ngày không ra ngoài, ngày nào cũng chỉ ngồi ôm laptop.
Không ngừng viết.
Hắn không biết tại sao lại vội vàng đem hết nội dung trong đầu ra viết đến vậy, cảm giác nếu không viết bây giờ thì sẽ chẳng có thời gian nữa.
Lúc trước thì hai ba ngày mới có chương mới, bây giờ ngày nào cũng có khiến độc giả không kịp phản ứng.
– Trời má, có phải tôi đọc nhầm truyện rồi không!
– Để tôi ra ngoài nhìn mặt trời xem mọc ở hướng nào.
– Tác giả không sợ chiều hư chúng ta sao.
Tôi không dám tin có chương mới liên tục thế này đâu? Nếu không phải nhìn là biết văn phong của ai thì tôi còn nghi rằng có người viết hộ!
Nguyên Ngọ đóng máy tính lại.
Bên ngoài có tiếng bước chân truyền đến, mặc dù mới nghe thấy nhưng cái tiết tấu này chỉ có thể là Lâm Thành Bộ.
Chủ yếu, chỗ này cũng chả có ai khác đến bao giờ, ngoại trừ Đại Đầu ra cũng chỉ có Lâm Thành Bộ.
“Anh ở đâu?” Lâm Thành Bộ đứng ở đầu thuyền bên cạnh gọi một tiếng.
“Không ở đây đâu.” Nguyên Ngọ trả lời.
“Tôi mang máy cảm ứng tới này.” Lâm Thành Bộ còn ôm một cái túi, “Để tôi thay cái bị hỏng cho anh nhé?”
Nguyên Ngọ không nói chuyện, lát sau mới mở cửa đi ra, đứng đấy nhìn Lâm Thành Bộ.
“Cái này đặt riêng đấy.” Lâm Thành Bộ giơ cái túi, “Tôi cảm thấy rất tốt nữa.”
“Cậu rảnh rỗi quá nhỉ.” Nguyên Ngọ lấy một điếu thuốc ra ngậm.
“Một tuần tôi chỉ làm bốn ngày thôi.” Lâm Thành Bộ đến bên cạnh móc ra một cái máy cảm ứng, “Anh ăn cơm chưa? Lát nữa tôi mời nhé?”
Nguyên Ngọ chỉ nhìn cậu.
“Lắp cái này trước rồi nói vậy.” Lâm Thành Bộ cười cười.
Kích thước của cái máy cảm ứng mới không khác mấy, đường dây đã được nối sẵn nên chỉ một lát đã lắp xong.
“Tôi thử xem thế nào?” Lâm Thành Bộ ấn công tắc.
Nguyên Ngọ khẽ gật đầu một cái.
Lâm Thành Bộ bước gần đến cửa khoang thuyền.
“Đứng im! Làm cái gì đấy! Cút đi.” Một giọng nam uy nghiêm vang lên.
Nguyên Ngọ đang tựa ở cửa giật nảy mình, điếu thuốc lá ngậm trên miệng rơi xuống boong thuyền, “Cái quái gì thế!”
Lâm Thành Bộ cười, lui về phía sau một bước.
“Biến đi! Biến đi!” Giọng nam lại vang lên lần nữa.
“Thế nào?” Cậu phủi tay nhìn Nguyên Ngọ.
“…Đấy là ghi âm giọng cậu à?” Nguyên Ngọ nhặt điếu thuốc lại ngậm lên miệng.
“Nghe ra sao?” Lâm Thành Bộ cười, “Lần đầu tôi nghe còn không nhận ra.”
“Cảm ơn.” Nguyên Ngọ quay về khoang thuyền.
“Không đi ăn cơm sao?” Lâm Thành Bộ đứng ngoài cửa hỏi.
“Đứng im! Làm cái gì đấy! Cút đi.”
Nguyên Ngọ quay đầu, nhìn cậu một cái.
“Đi không? Tôi nghe nói phía bên kia Trầm Kiều có một nhà nấu cá om tiêu ngon lắm.” Lâm Thành Bộ lui về đầu thuyền, “Tôi muốn đi ăn thử.”
“Biến đi! Biến đi!”
Nguyên Ngọ bất đắc dĩ tắt cái máy cảm ứng đi, “Tôi không muốn đi.”
“Không phải hôm nay anh đăng chương mới rồi sao?” Lâm Thành Bộ nhìn hắn, “Ra ngoài một chút đi.”
Nguyên Ngọ không nói chuyện, lấy bật lửa châm thuốc.
“Cũng không xa lắm, lái xe chừng hai mươi phút thôi.” Lâm Thành Bộ dừng một lát, dè dặt nói tiếp: “Chính là… tôi không muốn đi ăn một mình, anh đi cùng tôi được không?”
Nguyên Ngọ dựa vào đệm, nhìn cậu một lúc lâu mãi khi tàn thuốc rơi trên tay mới phủi tay nói một câu: “Cậu là đầu bếp trâu bò như thế còn chạy đến Nông gia nhạc[1] làm gì?”
“Cao thủ chốn dân gian.” Lâm Thành Bộ nói.
“Đi bộ đi.” Nguyên Ngọ dụi tắt thuốc, “Tôi không muốn ngồi xe.”
“Được!” Lâm Thành Bộ lập tức gật đầu.
Nguyên Ngọ không hiểu tại sao lại đồng ý đi ăn cơm với Lâm Thành Bộ tận bên kia Trầm Kiều.
Ngoại trừ lên trấn mua nhu yếu phẩm thì mới đi qua nông gia nhạc, còn lại hắn chưa từng đến đó bao giờ.
Du khách đến đến đi đi, cười cười nói nói, hắn không chịu được.
Cái thứ náo nhiệt này khác hẳn so với trên trấn, cảm giác bị một bầy du khách ở xung quanh khiến hắn bức bối.
Nhưng bây giờ lại đồng ý với Lâm Thành Bộ.
Ngoài ý muốn của hắn.
Có lẽ vì… cô độc lâu quá đi, nụ cười cô độc của Lâm Thành Bộ khiến hắn hơi xúc động.
Nguyên Ngọ đội mũ, đeo khẩu trang, đóng cửa khoang thuyền cùng Lâm Thành Bộ chậm rãi đi đến bên kia Trầm Kiều.
“Không khí rất tốt.” Lâm Thành Bộ nói, “Tôi ở trong thành phố còn không đeo khẩu trang, anh ở chỗ này thế mà lại đeo khẩu trang.”
“Ừm.” Nguyên Ngọ lên tiếng, không có ý định trả lời.
“Anh thích ăn cá, đúng không?” Lâm Thành Bộ lại hỏi.
“Cũng được” Nguyên Ngọ nói, “Món sườn hôm trước cũng được đấy.”
“Anh còn nhớ?” Lâm Thành Bộ quay đầu.
“Ừm?” Nguyên Ngọ cũng nhìn lại cậu, trong mắt mang sự mờ mịt vô biên.
Lâm Thành Bộ chờ mấy giây, thấy Nguyên Ngọ không phản ứng gì, đành đổi chủ đề: “Món tủ của tôi là đậu hũ, để lúc nào làm cho anh ăn thử.”
“Đậu hũ gì?” Nguyên Ngọ hỏi.
“Chính là… bí chế, bắt đầu từ lúc xay đậu, phiền phức lắm.” Lâm Thành Bộ cười cười, “Nhưng ăn rất ngon, bình thường chỉ làm được ở trong tiện, mới đủ công cụ, ở chỗ khác thì…”
“Có phải cậu từng nói với tôi rồi?” Nguyên Ngọ đột nhiên ngắt lời.
“Cái gì?” Lâm Thành Bộ sửng sốt.
“Làm đậu hũ gì đó.” Nguyên Ngọ nói.
Lâm Thành Bộ nhìn hắn, qua nửa ngày mới nói: “Đã nói, rất lâu về trước.”
“Bao lâu rồi?” Nguyên Ngọ hỏi.
“Lúc…” Lâm Thành Bộ khó mà nói thành lời, “Lúc chúng ta mới quen biết.”
Nguyên Ngọ chỉ nhìn cậu, không nói thêm gì, dời ánh mắt sang phía khác, có chút rời rạc.
________________________________________
[1] Nông gia nhạc: đại khái là một thôn, nông trại được xây dựng để cho du khách đến tận hưởng cuộc sống nông thôn.
Tôi Đến Mượn Cái Bật Lửa Tôi Đến Mượn Cái Bật Lửa - Vu Triết Tôi Đến Mượn Cái Bật Lửa