The wise man reads both books and life itself.

Lin Yutang

 
 
 
 
 
Tác giả: Vu Triết
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Ngân Phan
Upload bìa: Ngân Phan
Số chương: 64 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 4
Cập nhật: 2020-12-20 02:20:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 9
guyên Ngọ ngủ có vẻ rất dễ dàng, vừa nằm xuống mấy phút hô hấp đã chậm lại, bình ổn mà ngủ.
Lâm Thành Bộ lại không ngủ được, cầm tấm chăn cuộn lại gối đầu, cứ nằm nghiêng mà nghe tiếng hít thở đều đều của Nguyên Ngọ.
Không biết bao lâu trôi qua, tiếng mưa cũng không còn to như trước nữa.
Mưa nhỏ dần tạo nên cảm giác như bị thôi miên, Lâm Thành Bộ cảm thấy rất thích mưa thế này, cảm giác rất dễ chịu.
Cậu đắp chăn lên người, lại muốn tìm cái gì đấy để gối đầu thì thấy Nguyên Ngọ bên kia hơi giật mình.
Cậu ngừng lại, sợ tạo ra tiếng động đánh thức Nguyên Ngọ.
Nguyên Ngọ bỗng dịch về phía sau rồi ngừng lại, nhưng dưới ánh đèn lờ mờ từ cuối thuyền, Lâm Thành Bộ thấy hắn mở mắt, nhìn lên nóc khoang thuyền.
“Tôi đánh thức anh à?” Lâm Thành Bộ nhỏ giọng hỏi.
Nguyên Ngọ không để ý tới cậu.
“Tôi muốn tìm gối…” Lâm Thành Bộ còn chưa nói xong, Nguyên Ngọ đã ngồi dậy, cậu lại nhỏ giọng hỏi, “Làm sao vậy?”
Nguyên Ngọ vẫn không trả lời, cũng không động đậy, thậm chí còn chả nhìn cậu, dường như không nghe thấy cậu nói gì cả, cứ ngồi như vậy không biết là đang tự hỏi hay ngẩn người nữa.
Lâm Thành Bộ im lặng quan sát hắn.
Hai người cứ ngồi như vậy, cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu thất thần một lúc lâu.
Sau khi xác nhận Nguyên Ngọ không để ý, Lâm Thành Bộ mới hỏi một câu: “Anh… mộng du à?”
Nguyên Ngọ giật người, nhưng vẫn không nhìn cậu lấy một cái, lấy hộp thuốc ở bên cạnh, rút một điếu thuốc rồi châm lên.
Đúng lúc Lâm Thành Bộ định hỏi xin một điếu, hắn đột nhiên đứng dậy, ngậm thuốc đi ra ngoài.
Là mặc kệ cậu, hay thực sự… mộng du?
Lâm Thành Bộ hơi lo lắng đi theo Nguyên Ngọ, mà hắn từ đầu đến cuối cũng không nhìn xung quanh, đột nhiên Lâm Thành Bộ có cảm giác bản thân hóa thành quỷ đến nơi rồi.
Bên ngoài vẫn còn mưa, hơi nước trắng xóa khiến mọi thứ xung quanh trở nên mơ hồ, ngoài Nguyên Ngọ ra cậu không nhìn rõ bất cứ thứ gì, cả mặt nước ở đâu cũng không phân biệt được.
Nguyên Ngọ cứ như vậy đứng trong lều phía đuôi thuyền, ngậm thuốc lá xuất thần.
Chỉ có hôm nay anh ta mới như vậy, hay mọi khi vẫn thế?
Vậy là làm sao?
Lâm Thành Bộ không dám tới gần chỉ có thể trầm mặc đứng đằng sau hắn.
Từ trước đến giờ cậu chưa thấy Nguyên Ngọ như vậy bao giờ, cảm giác vừa mờ mịt vừa bất an.
Mưa dù không to như lúc nãy nữa, nhưng lều nhỏ ở đuôi thuyền không ngăn được nước bị gió tạt vào, Lâm Thành Bộ đứng trong khoang thuyền vẫn còn cảm nhận được hơi lạnh táp từng cơn vào mặt.
Một lát sau quần áo trên người Nguyên Ngọ đều ướt hết, Lâm Thành Bộ thấy cả lọn tóc dính trên trán.
Cậu muốn gọi Nguyên Ngọ nhưng không dám lên tiếng, muốn kéo hắn vào nhưng lại không dám đưa tay.
Chỉ biết đứng nhìn chằm chằm Nguyên Ngọ như vậy.
Vấn đề là Nguyên Ngọ cũng không động đậy gì cả, hút thuốc gảy tàn thuốc đi mà cứ ngậm trên môi như vậy, một lúc sau liền bị nước mưa dập tắt.
Lâm Thành Bộ cảm thấy bản thân may mắn khi không bị ám ảnh cưỡng chế, nếu không nhìn thấy tàn thuốc không được gảy đi chắc nghẹn chết mất.
Mưa mấy tiếng rồi, nhiệt độ hạ thấp, Lâm Thành Bộ cảm thấy hơi lạnh.
“Vào trong đi, như thế anh bị cảm đấy.” Cậu cố gắng nói nhỏ nhất có thể.
Nhưng Nguyên Ngọ không nhúc nhích vẫn là trạng thái không nghe thấy gì như cũ.
Lâm Thành Bộ đợi một lát, hạ quyết tâm, mặc kệ mọi chuyện định kéo Nguyen Ngọ vào, thì hắn đã nhổ đót thuốc đi.
Lâm Thành Bộ mau chóng nhường đường để Nguyên Ngọ đi vào.
Nhưng Nguyên Ngọ không vào khoang thuyền mà từ từ ngồi xuống, hai tay ôm lấy đầu.
Sau đó, giữa tiếng mưa rơi, Lâm Thành Bộ nghe thấy tiếng khóc của Nguyên Ngọ.
Từ trước đến giờ, cậu chưa bao giờ thấy Nguyên Ngọ trong tình trạng như vậy, chưa thấy Nguyên Ngọ khóc bao giờ, mà còn khóc bi thương như vậy…
Có lẽ Nguyên Ngọ không nhận ra bên cạnh có người, hắn khóc như cả đời này chưa bao giờ khóc vậy, không kiềm chế cũng không giữ lại chút nào.
Cứ như vậy vừa gào vừa khóc, như không nhịn nổi nữa mà phát tiết.
Lâm Thành Bộ ngẩn người, không biết phải làm gì cũng không dám động đậy, trong trí nhớ Nguyên Ngọ cũng không phải tuýp người quá nội tâm, nhưng khóc như một đứa trẻ bất lực như vậy, chắc Nguyên Ngọ không muốn ai biết đâu.
Cậu rón rén lùi vào khoang thuyền, tựa vào vách khoang ngồi xuống.
Bao thuốc lá còn ném qua một bên, cậu cầm lên rút một điếu rồi châm thuốc, hút hai hơi rồi nhả một vòng khói, ngồi trong bóng tối nhìn khói thuốc từ từ tan biến trong không khí, sau đó lại nhả thêm một vòng, cực kỳ im lặng.
Hút xong hai điếu thuốc, tiếng khóc thê lương ở đuôi thuyền cũng ngừng.
Lâm Thành Bộ quay đầu nhìn thấy Nguyên Ngọ đã đứng dậy dựa vào thuyền, cúi đầu nhìn.
Cậu nhanh chóng bước ra ngoài đứng sau lưng Nguyên Ngọ, mặc dù cảm giác là Nguyên Ngọ có mộng du cũng sẽ không tự tử đâu nhưng bộ dáng hiện giờ nhìn cũng chả giống mộng du tí nào.
Lâm Thành Bộ cảm thấy dây thần kinh trong đầu căng đến mức sắp đứt luôn.
Nguyên Ngọ cũng không đứng đấy lâu qua, một hai phút sau, Lâm Thành Bộ còn đangnghĩ nếu Nguyên Ngọ thực sự nhảy xuống thì nên ôm hay túm quần, thì Nguyên Ngọ xoay người đi về phía cửa khoang.
Lâm Thành Bộ nhanh chóng lùi sang bên cạnh, ánh mắt của Nguyên Ngọ cũng không dừng trên người cậu, cứ như thế đi vào, cả người ướt nhẹp nằm xuống.
Lâm Thành Bộ nhẹ nhàng thở ra một hơi, đứng ở đuôi thuyền sững người năm phút mới quay về khoang thuyền, cầm khăn lau sạch nước mưa.
Lại quay người nhìn tình trạng của Nguyên Ngọ, bỗng nhiên thấy Nguyên Ngọ mở mắt nhìn cậu.
Lúc này ánh mắt của Nguyên Ngọ đã có tiêu cự, chuẩn xác rơi trên mặt cậu.
“Tiểu ốc tử sao?” Nguyên Ngọ nhíu mày.
“A?” Lâm Thành Bộ còn không kịp phản ứng.
“Coi như tôi không thấy gì vậy.” Nguyên Ngọ nghiêng người xoay lưng về phía cậu, “Cậu xem muốn dọn dẹp gì thì làm đi.”
“…Để tôi lau chỗ nước này.” Lâm Thành Bộ nói.
Nguyên Ngọ vẫn không để ý.
Trầm Kiều bảo tồn sinh thái khá tốt, mấy loài thủy cầm rất nhiều, thi thoảng còn nhìn thấy chim bói cá phía bên Đông vịnh, vừa thấy sóng động đã không thấy bóng dáng đâu.
Các loài chim khác cũng nhiều, trời còn chưa sáng đã thấy bọn chúng hót vang, trong rừng, trên mặt nước, thi thoảng có mấy con bạo dạn còn nhảy tới nhảy lui trên thuyền.
Mỗi ngày Nguyên Ngọ đều tỉnh dậy trong thanh âm thế này, dù cảm thấy ngủ chưa đủ nhưng vẫn có cảm giác uể oải dễ chịu.
Lâm Thành Bộ không ở trong khoang thuyền, Nguyên Ngọ ngồi xuống, ngáp một cái, nhìn thấy chăn nhỏ đã được gấp gọn đặt bên cạnh.
Đuôi thuyền có tiếng động, Nguyên Ngọ cầm lon coca rỗng ném vào cửa.
Cửa mở ra, Lâm Thành Bộ thò đầu vào nói: “Chào buổi sáng.”
“Chào.” Nguyên Ngọ nhìn cậu, “Khí sắc của cậu tệ quá, cạo râu đi.”
“… Thế hả?” Lâm Thành Bộ sờ sờ lên mặt, “Chắc là… ngủ không ngon.”
“Nửa đêm còn dọn phòng cho tôi thì ngủ không ngon là đúng rồi.” Nguyên Ngọ mặc áo phông, đi đến đầu thuyền, nhắm mắt hít một hơi thật sâu, “Cậu bị mộng du hay là bị thần kinh?”
“Anh bảo tôi hả?” Lâm Thành Bộ tự chỉ bản thân.
“Chả lẽ là otoi?” Nguyên Ngọ liếc cậu một cái.
“Tôi không bị mộng du.” Lâm Thành Bộ thở dài, “Tôi làm gì tôi biết mà.”
“Có phải cậu còn làm cả việc nhà không đấy, nửa đêm còn lên cơn nghiện.” Nguyên Ngọ cầm bàn chải ngồi xổm ở đuôi thuyền.
“Không phải.” Lâm Thành Bộ nhíu mày, nhìn Nguyên Ngọ chằm chằm một lúc.
Với nhận biết của cậu về Nguyên Ngọ, thì anh ta không giống như đang giả vờ.
Nói cách khác, Nguyên Ngọ không hề biết bản thân hắn đêm qua khóc lóc khổ sở thế nào.
Tình trạng kia là làm sao?
“Cậu uống cà phê không?” Nguyên Ngọ rửa mặt xong hỏi.
“Không uống.” Lâm Thành Bộ lắc đầu, không biết đêm qua ngủ không ngon hay dính mưa mà cảm giác đầu nặng trịch, không dễ chịu tí nào.
Cũng có thể là con mẹ nó lo lắng đi.
“Cậu còn muốn đợi ở đây à?” Nguyên Ngọ vừa xay hạt cà phê vừa hỏi.
“Nấu đồ ăn sáng cho anh xong thì tôi đi.” Lâm Thành Bộ nhìn đồng hồ, vừa thấy đồng hồ là của Nguyên Ngọ đưa cho, trong lòng đột nhiên mềm nhũn, “Hôm nay tôi phải đi làm.”
“Có cách thì dễ rồi.” Nguyên Ngọ đá cái thùng giấy trong góc một cái.
Lâm Thành Bộ nấu đồ ăn sáng cũng như làm ảo thuật vậy, lâu hơn cả bình thường hắn úp mì, Nguyên Ngọ ngửi thấy mùi thơm khác hẳn so với mì gói bình thường.
“Thơm không?” Lâm Thành Bộ từ đuôi thuyền hỏi một câu.
“Ừm, làm gì vậy?” Nguyên Ngọ hỏi.
“Dùng mì ăn liền nấu với trứng, làm thêm ít nước sốt, có cả lạp xường nữa.” Lâm Thành Bộ bưng bát mì tới, “Anh ăn đi, tôi còn phải đi làm.”
“Cậu không ăn à?” Nguyên Ngọ nói.
“Không ăn, không có khẩu vị.” Lâm Thành Bộ cười cười.
“Lần đầu tiên tôi thấy có người phẫn hận với tay nghề nấu ăn của bản thân như vậy.” Nguyên Ngọ trộn bát mì, “Có phải cứ ai khen cậu nấu ăn ngon thì cậu sẽ xồ đến đánh cho người ta một trận không?”
“Anh thích ăn là được rồi.” Lâm Thành Bộ nhanh chóng dọn dẹp nồi niêu, nhìn vào khoang thuyền một cái rồi nói, “Tôi đi đây.”
“Ừm.” Nguyên Ngọ lên tiếng, “Cảm ơn mì của cậu.”
Lâm Thành Bộ đến đi đều rất vội, Nguyên Ngọ có thể nghe thấy tiếng bước chân của cậu rất nhanh, nhanh chóng nhảy khỏi thuyền nhưng chưa bao lâu đã nghe thấy tiếng nước động.
Nguyên Ngọ ngẩn người, buông bát mì xuống chạy ra đầu thuyền, đã thấy Lâm Thành Bộ lóp ngóp bò từ dưới nước lên thuyền.
Lâm Thành Bộ bò lên xong liền quay đầu nhìn về phía bên này, thấy hắn lập tức phất tay ra hiệu: “Tôi không sao! Đạp hụt thôi!”
“Đi bệnh viện kiểm tra xem tiểu não của cậu có phát triển bình thường không đi?” Nguyên Ngọ hô một tiếng, đóng cửa lại.
Lâm Thành Bộ cảm thấy bản thân sắp bệnh đến nơi rồi, đầu choáng váng.
Sau khi trở về xe, cậu cẩn thận lau lau đồng hồ, vẫn tốt, thân thủ vẫn nhanh nhẹn, dù ngã xuống nước nhưng nhanh chóng leo lên, đồng hồ chưa ngấm nước vẫn hiện chữ rất rõ.
Ngược lại điện thoại có khả năng tèo rồi, hôm qua gặp mưa, hôm nay ngâm nước, cũng may là vẫn tắt nguồn.
Thời gian này không khí ở bờ sông rất tốt, Lâm Thành Bộ không vội vàng khởi động xe,mở cửa kính, ngồi trên ghế ngửa ra sau, chậm rãi nhắm mắt lại.
Hơi ẩm cùng mùi khó chịu trên xe nhanh chóng bị không khí tươi mát bên ngoài thay thế, gió thổi tới khiến cậu cảm thấy dễ chịu hơn hẳn.
Nguyên Ngọ nhấp một hớp cà phê, hai ngày hôm nay hắn còn chưa đọc bình luận của độc giả, vừa nãy có ngó qua, cũng có không ít bình luận.
Gần nhất là mười mấy cái liền đều nói mở đầu truyện mới thực sự rất ngột ngạt khiến người ta cảm thấy tuyệt vọng.
Không có ai nhắc đến ‘thay đổi’ nữa, việc này khiến Nguyên Ngọ thở phào một hơi, không cần thay đổi, một chút cũng không cần thay đổi.
Thật là áp lực.
Có lẽ vậy, hắn nhíu mày, là áp lực, nhưng vì sao lại cảm thấy áp lực, hắn cũng không rõ, cảm giác đè nén này đến từ đâu, ngọn nguồn của thứ cảm xúc tuyệt vọng mà sợ hãi mỗi khi hắn viết xuống những dòng kia là ở đâu.
Hắn không biết.
Tại sao lại muốn viết thứ này?
Hắn cũng không biết.
“Đêm đã khuya, nhưng không yên tĩnh, côn trùng kêu vang, cùng với tiếng tíc tắc của kim giây đồng hồ, tiếng cửa kẽo kẹt không biết từ đâu truyền đến…
Trong bóng đêm mù mịt, ánh đèn không thể nào chiếu rọi, gió thổi từ cửa sổ đến, ngọn đèn trên đỉnh đầu nhẹ nhàng đung đưa, những cái bóng in trên tường thay đổi lúc dài lúc ngắn…
Có tiếng pha lê bị gõ vang lên, thứ thanh âm giòn tan như gõ thẳng lên dây thần kinh của hắn, khi cơn sợ hãi qua đi, hắn bình tĩnh lại…
Tựa như chờ đợi kết quả đang chậm rãi đến g ần…
Pha lê đen như mặt kính phản chiếu lại hình dáng gương mặt của hăn, tái nhợt nhưng rất hưng phấn…
Hắn không phân biệt được gương mặt xuất hiện phía trên hình ảnh phản chiếu của hắn là ở ngoài cửa sổ hay từ đây, hắn nhìn chằm chằm hai gương mặt đang hợp lại làm một, cả hai đều tuyệt vọng nhưng cũng cực kỳ mong chờ…
Là ai? Ngươi, hay ta, hay là một người khác chưa bao giờ biết đến…
“Đến.” Gương mặt trên mảnh pha lê đen nói, một ngón tay vươn ra, ‘Ngươi.’
….”
“Líu ra líu ríu, díu da díu dít… dũng cảm đi trước, ắt có phần thưởng…” Bên ngoài truyền đến tiếng hát líu lo vui sướng của Đại Đầu, “Muốn lái phi cơ, muốn có tv, muốn đầu đọc đĩa, muốn máy nghe nhạc, muốn kem ly, muốn nhân dân tệ, không nên tham lam…”
Nguyên Ngọ nghe thằng bé vừa hát vừa thở một đoạn rõ dài, rồi tắt tịt, sau đó nó tận lực thở dốc một trận, nửa ngày còn chưa thở xong.
“Anh Tiểu Ngọ!” Đại Đầu chạy đến thuyền của hắn, còn nhìn thấy khói phì phò từ mũi, “Em muốn đi chơi với anh.”
“Gọi chú.” Nguyên Ngọ nói.
“Chú Tiểu Ngọ,” Đại Đầu sửa miệng, “Cháu muốn đi chơi với chú.
“Chú không muốn chơi với cháu.” Nguyên Ngọ nói.
“Chúng ta vẫn không có tiếng nói chung sao?” Đại Đầu cởi giày đi vào khoang thuyền, ngồi xuống, thở dài.
“Ừm.” Nguyên Ngọ nhìn màn hình, lấy sữa chua trong tủ lạnh cho thằng bé, “Cháu tìm ai khác chơi cùng đi, chúng ta không có kết quả gì đâu.”
“Mẹ cháu không cho cháu vào thôn chơi.” Đại Đầu uống sữa chua, “Anh Tiểu Bộ đang ngủ cũng không chơi với cháu.”
Nguyên Ngọ ngẩn người, quay đầu: “Cái gì mà anh Tiểu Bộ?”
“Chính là anh Tiểu Bộ.” Đại Đầu gãi đầu, “Anh ấy nói chuyện rồi nhờ cháu đi mua thuốc, sau đấy anh ấy ngủ cũng không nói gì với cháu nữa.”
“Lâm Thành Bộ?” Nguyên Ngọ hơi giật mình nhìn đồng hồ trên màn hình máy tính, Lâm Thành Bộ rời đi đã gần hai giờ rồi, đi ngủ sao?
“Không biết, là anh Tiểu Bộ.” Đại Đầu vẫn mải miết uống sữa chua.
“Cậu ta ngủ ở đâu?” Nguyên Ngọ hỏi.
“Trên xe.” Đại Đầu trả lời.
Bị thần kinh à?”
Bảo đi làm xong lên xe ngủ?
Cho nên nói Lâm Thành Bộ là người có công tắc tắt bật bệnh thần kinh chắc không sai đi?
“Cháu mua giúp cậu ta thuốc gì?” Nguyên Ngọ sửng sốt nửa ngày mới nhớ ra.
“Một viên thuốc hạ sốt.” Đại Đầu nói, “Cháu ra viện xá mua cho anh ấy đấy, có lợi hại không?”
“Vâng, rất lợi hại.” Nguyên Ngọ nói, “Mau ra ngoài nào.”
“Đi đâu?” Đại Đầu hỏi.
“Tùy cháu, đi đuổi gà đi.” Nguyên Ngọ nói.
“Mẹ cháu đánh cháu mất.” Đại Đầu lắc đầu, “Cháu không dám đi đâu.”
“Chỉ cần không ở trên thuyền của chú là được, trước cơm chiều nếu chú không thấy cháu sẽ cho cháu mười đồng.” Nguyên Ngọ nói.
“Thật ạ?” Hai mắt Đại Đầu sáng rực lên.
“Thật.” Nguyên Ngọ phất tay, lấy thêm một hộp sữa chua cho thằng bé, “Đi mau.”
“Ừm!” Đại Đầu lên tiếng, nhanh chóng cầm hộp sữa chua rồi biến mất như một làn khói.
Nguyên Ngọ ngây người một lúc, châm thuốc rồi lại bắt đầu viết viết.
Hôm nay thuận lợi viết một lèo không bị chặt mạch suy nghĩ, mặc dù nội dung càng ngày càng khiến hắn không thoải mái, nhưng vẫn cứ như đã học thuộc mà viết ra vậy.
Dấu chấm cuối cùng gõ xong, hắn cũng không xem lại cứ thế đóng máy tính.
Không muốn nhìn, cũng không cần nhìn.
Mỗi khi hắn viết ra một chương truyện, đều nhớ kỹ đến từng cái dấu câu.
Đôi khi có cảm giác ký ức đều từ trong truyện mà ra cả.
Nguyên Ngọ giơ tay định nhìn đồng hồ mới nhớ ra đồng hồ đã đưa cho Lâm Thành Bộ, cái tên đầu bếp thần kinh kia sau khi rời đi thì uống thuốc hạ sốt rồi ngủ trên xe.
Logic thần kỳ gì đây,
Nguyên Ngọ nhìn góc màn hình, đã qua giờ ăn trưa rồi mà hắn không cảm thấy đối.
Nhìn máy tính xuất thần một lúc, Nguyên Ngọ đứng dậy lấy lon coca cuối cùng trong tủ lạnh, đi ra phía bến tàu.
Đại Đầu đang ngồi xổm bên bến tàu, bồi mẹ nó giặt quần áo, nhìn thấy hắn đi qua vội vàng chạy về phía khu rừng gỗ tạp, vừa chạy vừa hét: “Không nhìn thấy cháu, không thấy cháu!”
“Cậu dọa nó đấy à?” Mẹ Đại Đầu hoài nghi nhìn hắn.
“Không có.” Nguyên Ngọ trả lời, nhìn về phía con đường cạnh bến tàu, không thấy xe của Lâm Thành Bộ đâu.
“Vậy sao nó nhìn thấy cậu liền chạy?” Mẹ Đại Đầu lại hỏi.
“Gà thấy nó cũng chạy mà.” Nguyên Ngọ nói.
Đại Đầu đã chạy mất dạng, Lâm Thành Bộ cũng không thấy đâu,
Nguyên Ngọ đứng trên đường đất nhỏ nhìn trái nhìn phải nửa ngày, sau đó vào rừng đi vòng vòng, tìm mãi không thấy xe cũng không thấy Lâm Thành Bộ.
Hắn dựa vào cây ngồi xuống đất, bật lon coca vốn định mang ra cho Lâm Thành Bộ, uống hai ngụm, đột nhiên cảm thấy buồn vô cớ.
Lâm Thành Bộ rời đi rồi, coca lẫn bia đều hết, mai lại phải vào trấn, sinh hoạt đột nhiên bị quấy nhiễu thế này khiến hắn hơi bực bội.
Tôi Đến Mượn Cái Bật Lửa Tôi Đến Mượn Cái Bật Lửa - Vu Triết Tôi Đến Mượn Cái Bật Lửa