"We humans have lost the wisdom of genuinely resting and relaxing. We worry too much. We don't allow our bodies to heal, and we don't allow our minds and hearts to heal.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Vu Triết
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Ngân Phan
Upload bìa: Ngân Phan
Số chương: 64 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 4
Cập nhật: 2020-12-20 02:20:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 8
guyên Ngọ hỏi một câu mà Lâm Thành Bộ không biết trả lời thế nào.
Bảo là không quen biết thì Nguyên Ngọ sẽ cảm thấy cậu bị thần kinh, mà nếu nói không biết thì làm sao tiếp tục? Nhưng nói có quen biết… Cho dù cậu có trả lời trực tiếp là hai người có quen biết từ trước, nhưng hỏi quen lúc nào thì không thể tùy tiện trả lời được.
Hôm qua Nguyên Ngọ đột nhiên phát bệnh, bao nhiêu việc vừa mới xảy ra liền quên sạch…
Ai biết trả lời xong kết quả sẽ thế nào?
Cậu do dự nửa ngày, chậm rãi mở hộp cơm để bên cạnh Nguyên Ngọ rồi tới đuôi thuyền lấy đũa, rồi mới nói một câu: “Anh cảm thấy thế nào?”
“Không nghĩ ra.” Nguyên Ngọ hít sâu một hơi, ngửa đầu ra sau nhìn, “Cảm thấy… Ấy sao máy cảm ứng lại bị hỏng thế này rồi?”
“Máy cảm ứng?” Lâm Thành Bộ ngẩng đầu lên nhìn, cái máy cảm ứng hôm trước bị cậu đập hỏng vẫn còn treo trên tường, ngượng ngùng cười cười, “Đây là tôi làm hỏng, ngày mai tôi lắp lại cho anh cái khác vậy.”
“Cậu đập hỏng?” Nguyên Ngọ nhìn cậu, “Bao giờ?”
Lâm Thành Bộ có chút tuyệt vọng nói: “Lần đầu gặp mặt…”
“Cậu thấy bây giờ là lần thứ mấy chúng ta gặp mặt?” Nguyên Ngọ hỏi.
Lâm Thành Bộ liếc Nguyên Ngọ một cái, cảm thấy ánh mắt của Nguyên Ngọ giống bác sỹ tâm lý đang lắng nghe bệnh nhân tâm tình: “Lần thứ hai.”
“Ăn cơm đi.” Nguyên Ngọ nói.
“Tôi không ăn.” Lâm Thành Bộ đưa đũa cho hắn, “Không muốn ăn đồ tự mình nấu.”
Hôm nay chắc không có vấn đề gì, cơm trưa xong xuôi, Nguyên Ngọ dọn dẹp một chút rồi về cabin, trước đó còn đặc biệt quay người dặn dò một câu: “Cậu cảm thấy không biết đi đâu thì cứ đợi ở đây, nhưng tốt nhất là ở thuyền bên kia, nếu cần nước thì có thể qua lấy nhưng không được vào khoang thuyền.”
“…Này.”Lâm Thành Bộ lên tiếng, nhảy đến.
Nguyên Ngọ đóng cửa lại, chắc là bắt đầu viết truyện không tiếp tục để ý cậu nữa.
Mặt trời nhanh chóng xuống núi, chỗ này không đông người như trong thôn, mấy nhà đều đã ăn cơm tối xong, lúc này bền tàu cũ hoàn toàn tĩnh lặng.
Lâm Thành Bộ nằm ở boong thuyền bên cạnh, ngắm nhìn mặt trời nhàn nhã chìm xuống, cuối cùng biến mất trên mặt nước đằng xa.
Nguyên Ngọ không nhớ được chuyện hôm qua, sự việc những ngày trước cũng không nhớ được.
Hoặc là Nguyên Ngọ chỉ nhớ những gì anh ta muốn, mà những việc khác hoặc là quên hoặc là cưỡng ép bản thân không nhớ tới, Lâm Thành Bộ không dám khẳng định.
Nhưng dù không nhớ nhưng vẫn nói ra được sự việc tương tự, anh ta cũng chỉ coi cái này như bug mà mặc kệ, việc không hợp lý đều thành hợp lý.
“Ngươi là ai, ngươi có biết bản thân là ai, hay trong mắt người khác ngươi là ai… Ngươi biết không….
Bên tai lặp đi lặp lại tiếng vọng như quỷ hồn quanh quẩn không rời, thanh âm kia không ngừng dày vò hắn, nhất là khi màn đêm buông xuống khiến hắn không thể nào ngủ được…
Sợ hãi ban đầu đã hóa thành ý thức, mà căn nguyên tại sao lại sợ hãi hắn cũng mơ hồ không rõ nữa…
Hắn không còn sợ hãi nữa, nhưng hắn lại lo rằng nếu một ngày nào đó không còn biết sợ, thì ý nghĩa tồn tại của hắn…
Hắn chậm rãi thả người xuống, nằm trong bồn tắm đầy nước, an tĩnh nhìn mặt nước gợn sóng nhẹ nhàng phía trên….”
Nguyên Ngọ từ trong mơ tỉnh lại, tay còn để trên bàn phím, tình tiết dừng lại được tái hiện trong giấc mơ khiến hắn hơi mê man, không biết bản thân đang ngủ hay đang viết.
Nhưng cảm giác ngạt thở cực kỳ chân thật vẫn còn quanh quẩn trong cơ thể hắn, hắn nhắm mắt hít sâu mấy hơi, cầm chén uống một ngụm nước.
Bên ngoài truyền đến tiếng nước rất nhẹ nhàng, giống như có sóng đánh vào mạn thuyền, nhưng ở bến tàu này trừ khi có mưa to thì làm sao có sóng?
Lâm Thành Bộ?
Nguyên Ngọ đặt cốc nước xuống đứng dậy đi đến cửa khoang thuyền, từ khe hở nhìn ra phía bên ngoài.
Đầu thuyền bên kia không có người nhưng hộp cơm vẫn còn đó, hắn nhíu mày nhìn sang phía mặt nước.
Trên mặt nước không có đồ gì nhưng nhìn sóng nước liền biết ở phía dưới có người.
Bàn tay đặt trên khung cửa của Nguyên Ngọ khẽ run một cái, hắn biết dưới nước ắt hẳn là Lâm Thành Bộ mà còn biết cậu ta bơi được… Làm sao mà biết được?
Nhưng cái phán đoán ‘cậu ta ở dưới nước’ khiến hắn cảm giác như có một cơn cuồng phong quét qua.
Sợ hãi.
Lo lắng.
Hoảng sợ.
Như có nước được rót thêm vào trong chiếc chén chứa đựng sự tuyệt vọng, cảm giác ấy hắn đã trải qua vô số lần trong mơ.
“Đi lên!” Nguyên Ngọ vọt tới đầu thuyền rống lên một tiếng, lại đi tới đuôi thuyền cầm một cây gậy trúc chọc xuống mặt nước, “Đi lên!”
Gió bắt đầu thổi, lúc này Nguyên Ngọ mới nhận ra, chưa đến một phút mà lưng hắn đã đầy mồ hôi.
Mà gậy trúc cũng không chạm thấy người.
“Lâm Thành Bộ!” Hắn rống lên, “Cậu ở đâu!”
Gió mang theo tiếng hô ro của hắn, hắn nhảy tới đầu thuyền bên kia, khoắng khoắng cây gậy: “Trời sắp mưa rồi! Lên đây mau!”
Cây gậy trúc bị giữ lại, sau đó Lâm Thành Bộ trồi lên từ dưới nước, mặt mũi khiếp sợ nhìn hắn: “Anh ra đây làm gì?”
“Cậu đang làm gì?” Nguyên Ngọ giật cây gậy, “Đi lên mau!”
Lâm Thành Bộ nhanh chóng nhảy lên thuyền: “Không phải anh đang viết truyện sao? Sao lại chạy ra ngoài này?”
“Cậu xuống nước làm cái gì?” Nguyên Ngọ nhìn cậu chằm chằm, há miệng thở dốc.
“Tôi..” Lâm Thành Bộ cau mày, nửa ngày mới nói: “Tôi tìm đồng hồ.”
“Thế đã tìm được chưa?” Nguyên Ngọ nhìn cậu chằm chằm, “Tìm được chưa?”
“… Không thấy.” Lâm Thành Bộ thở dài.
“Không tìm được còn xuống nước làm gì?” Nguyên Ngọ rống lên.
Lâm Thành Bộ há miệng không nói lên lời, logic của Nguyên Ngọ thực sự không đỡ nổi.
Gió thổi ào ào một lúc, mưa bắt đầu trút xuống.
Nguyên Ngọ nhảy lên thuyền, vào cabin đóng cửa lại.
Lâm Thành Bộ vẫn đứng im, nhìn Nguyên Ngọ phát tác một lần mà sững sờ cả người, sau đó liền ngồi xổm dưới làn mưa.
Làm sao Nguyên Ngọ lại hành xử như thế.
Mình chỉ nhảy xuống nước tìm đồng hồ thôi, dù sao đồng hồ ngâm nước rồi cũng không cứu được, có ngâm thêm một giờ hay ngâm đến mai cũng vậy.
Cậu buồn bực gãi đầu.
Trận mưa này rất to, hạt mưa to như viên đạn, mưa trút xuống khiến mọi thứ trở nên mờ ảo, ở bên kia đèn trên lồng nuôi cá sáng lập lòe, đèn trên thuyền của Nguyên Ngọ cũng mờ mờ ảo ảo như một đốm lửa vậy.
Lâm Thành Bộ không mặc quần áo, cũng không có quần áo mà mặc, bộ đồ vừa phơi khô buổi chiều đã lại bị mưa xối ướt nhìn như đống giẻ lau trên boong thuyền.
Hạt mưa đập vào người cũng đau, mắt không mở nổi, Lâm Thành Bộ chưa từng đứng dưới cơn mưa nào to như thế này, có cảm giác như bị ngăn cách với thế giới bên ngoài, cảm giác yên lặng không nói rõ được.
Nguyên Ngọ mở cửa khoang thuyền, rọi đèn tới.
Lâm Thành Bộ quay sang, ánh sáng rọi vào mặt khiến cậu cau mày nhăn mặt, bộ dạng chắc dọa Nguyên Ngọ chết khiếp.
Đang muốn nặn ra một nụ cười, Nguyên Ngọ đã hô: “Đến đây!”
Sau đó đèn chiếu xuống chỗ hai đầu thuyền.
Lâm Thành Bộ cảm giác sắp điên đến nơi rồi, đứng lên liền cười, chả biết tại sao lại cười, lúc nhảy qua còn suýt nữa ngã sấp mặt.
“Lau khô đi rồi vào.” Nguyên Ngọ ném một cái khăn đến.
“Ừm.” Lâm Thành Bộ nhận cái khăn mặt, vừa vui vẻ vừa lau người, một lúc sau cậu gõ nhẹ lên cửa khoang, “Cứ như thế này thì lau đến mai người tôi cũng không khô được.”
“Ở đuôi thuyền có lều, cậu không đến đấy mà lau người à?” Giọng nó bực bội của Nguyên Ngọ từ trong khoang thuyền truyền tới, “Não cậu ngâm nước lâu quá hỏng rồi sao?”
Lâm Thành Bộ vui vẻ hớn hở chạy xuống lều, lau khô người xong hỏi: “Tôi vào nhé?”
“Ừm.” Nguyên Ngọ lên tiếng.
Lâm Thành Bộ đẩy cửa đi vào, ngồi trên sàn tàu lau khô chân, lau xong mới nhớ ra, cẩn thận hỏi lại: “Khăn này của anh có dùng rửa mặt không, tôi lỡ lau chân rồi…”
“Khăn lau sàn.” Nguyên Ngọ nói.
“…À!” Lâm Thành Bộ nhìn khăn bông trong tay, có đèn nên nhìn rõ, dù là khăn mới nhưng có vẻ cũng dùng qua rồi.
“Xối mưa xong vui thế hả?” Nguyên Ngọ nhìn xong cười cậu, “Nếu không ra tắm thêm một lúc nữa, tận hưởng lạc thú đi.”
“Không.” Lâm Thành Bộ ném khăn ra một góc, dùng giọng nói rất thấp, “Tôi chỉ vì… lâu lắm mới thấy anh dịu dàng như vậy.”
“Lưng cậu thế nào?” Nguyên Ngọ đột nhiên hỏi một câu.
“Lưng? Không biết, làm sao à?” Lâm Thành Bộ vòng tay sờ sờ lên lưng, lúc lau người còn chưa cảm nhận được, bây giờ mới thấy đằng sau lưng rất đau, “Tôi không nhìn thấy, chỗ anh có gương không?”
“Không có.” Nguyên Ngọ từ bên cạnh đống quần áo móc ra một hộp thuốc, cầm lọ cồn, “Tôi không soi gương bao giờ… trên lưng cậu có cái lỗ.”
“Làm sao lại…” Lâm Thành Bộ ngẩn người một lúc mới phản ứng được, “Lúc anh cầm gậy trúc đâm tôi.”
“Làm sao thế được.” Nguyên Ngọ ném lọ cồn đến chân cậu, “Tự bôi đi.”
“Chính là anh chọc.” Lâm Thành Bộ cầm lọ cồn lên.
“Vâng vâng vâng là tôi làm ra.” Nguyên Ngọ mất kiên nhẫn nói, “Tôi đâm cậu làm gì, cậu mà không lên là tôi chọc cậu thành cái đài sen đấy…”
Nguyên Ngọ nói đến đây bỗng nhiên ngừng lại, nhìn chằm chằm máy tính rồi nhanh chóng gõ gõ.
Lâm Thành Bộ quờ tay ra sau lưng không nhìn thấy vết thương ở đâu, vặn vẹo mấy tư thế cũng không bôi được cồn để sát trùng, nhưng cảm nhận được vết thương này chắc chắn không nhỏ.
“Khó chịu.” Nguyên Ngọ đóng máy tính lại, “Để tôi.”
Lâm Thành Bộ đưa lọ cồn cho Nguyên Ngọ, có chút bất ngờ nhìn hắn, nhớ trước đó không bao lâu, mới chạm tay Nguyên Ngọ đã bị đánh chảy máu mũi, việc đó trở thành quá khứ đau thương ám ảnh cậu mãi.
“Anh giúp tôi?” Cậu không tin nổi.
“Ừm.” Nguyên Ngọ mở nắp lọ cồn, “Quay người.”
“Cảm ơn.” Lâm Thành Bộ xoay người, cảm giác kích động cùng chờ mong xông tới, cũng không biết nên nói gì, chỉ quay đầu nhìn Nguyên Ngọ.
Nguyên Ngọ mở nắp xong, nhanh chóng đổ cồn lên vết thương của Lâm Thành Bộ.
“Á!” Lâm Thành Bộ hô to một tiếng, nhảy về phía trước.
“Chịu khó một chút!” Nguyên Ngọ nói.
Sau khi cất hộp thuốc đi, hắn ném cho Lâm Thành Bộ một lon coca, rồi châm thuốc: “Muốn hút không?”
“Được.” Lâm Thành Bộ với hộp thuốc lá.
Nguyên Ngọ rít một hơi, rồi nhìn cậu, hỏi: “Đắt lắm hả?”
“Ừm?” Lâm Thành Bộ ngồi xuống, cố gắng cách xa một chút, Nguyên Ngọ vốn không thích người lạ.
“Cái đồng hồ kia.” Nguyên Ngọ hỏi.
“… Không đắt.” Lâm Thành Bộ cúi đầu châm thuốc, nhìn sàn thuyền, “Đồng hồ rẻ tiền thôi.”
“Mới mua?” Nguyên Ngọ lại hỏi.
“Không, cũ rồi, tôi dùng nhiều năm rồi, có lúc còn không hiện số.” Lâm Thành Bộ cười cười.
“Vậy cậu còn tìm làm gì?” Nguyên Ngọ ném một cái lon rỗng xuống dưới chân, “Hay là đồ quan trọng?”
Lâm Thành Bộ lấy gạt tàn, gảy tàn thuốc lá vào, trầm mặc một lúc lâu: “Cũng không có, chỉ là do quen rồi.”
Lúc đầu cậu cảm giác rất có ý nghĩa nhưng không dám nói.
Những nghĩ lại, cảm thấy cũng chả có ý nghĩa, cái đồng hồ chỉ chứng minh cậu với Nguyên Ngọ có quen biết mà thôi.
Nhưng bây giờ cậu và Nguyên Ngọ có quan hệ gì không?
Vẫn là có.
Đều là hai người tinh thần không bình thường, cùng nhau tìm hiểu, nội tâm Nguyên Ngọ thế nào cậu cũng không rõ, chỉ cảm thấy như vừa đánh Thái Cực quyền vừa tìm hiểu thôi.
“Cho cậu.” Nguyên Ngọ tháo đồng hồ trên tay xuống.
“Cho tôi?” Lâm Thành Bộ dại cả người.
“Ừm, đừng có đánh rơi xuống nước là được.” Nguyên Ngọ nói, “Nước có sức mạnh riêng, cậu đừng tưởng nhìn trong suốt như vậy, thực ra…”
“Thực ra khi cậu thấy nó trong suốt như vậy là đã rơi vào bẫy của nó.” Lâm Thành Bộ nhận lấy đồng hồ, nhẹ nhàng cầm trong tay, thấp giọng nói.
Tay của Nguyên Ngọ ngừng giữa không trung một lúc mới thu về, không nói thêm g ì nữa.
Lâm Thành Bộ cúi đầu nhìn chiếc đồng hồ, như ngủ thiếp đi, nhưng ngón tay vẫn động đậy vẽ vòng vòng trên mặt đồng hồ.
Ánh mắt của Nguyên Ngọ quay trở về màn hình, câu nói của Lâm Thành được lấy ra từ trong file hôm nay vừa viết, đoạn thứ tư từ dưới lên, viết xong ngay trước khi hắn chạy ra gọi Lâm Thành Bộ từ dưới nước lên.
Hắn không quay xác nhận lại, liệu nhìn qua khe cửa có thể thấy những gì hắn viết trên màn hình máy tính, chắc là không đâu, ai mà nhìn thấy được.
Câu nói này với Nguyên Ngọ rất quen thuộc, quen đến mức nói ra có thể khiến cả lưng ớn lạnh, quen đến mức như là hắn đã từng nhớ kỹ trong đầu, có lẽ đã từng nghe ở đâu đó rất nhiều lần nên Lâm Thành Bộ biết cũng không có gì kỳ quái.
Chỉ là không nhớ rõ.
Mưa bên ngoài không có ý định ngừng lại, còn kèm theo cả tiếng sấm đì đoàng, tiếng mưa rơi từ khi bắt đầu đến giờ vẫn không hề thay đổi, không có cao thấp bằng trắc, không có trầm bổng chập trùng, cứ duy trì tần số như vậy.
Nguyên Ngọ lại gõ gõ, thi thoảng dừng lại, có lúc lại dựa vào đệm nhìn chằm chằm màn hình đến xuất thần.
Lâm Thành Bộ vẫn nhìn hắn, nhưng ánh mắt của hắn thủy chung không có thay đổi.
Cho đến khi tay ngừng, ánh mắt của Nguyên Ngọ mới dịch chuyển.
Lâm Thành Bộ khẽ ho một tiếng, có vẻ bị tiếng mưa át đi nên Nguyên Ngọ không nghe thấy.
Cậu hắng giọng một cái, Nguyên Ngọ mê man nhìn về phía cậu một chút, ngưng lại mấy giây, sự mờ mịt trong mắt mới biến mất, hắn đóng máy tính lại.
“Tôi buồn ngủ.” nguyên Ngọ nói.
“À.” Lâm Thành Bộ nhanh chóng đứng dậy, “Vậy tôi.. nên đi thôi.”
“Cậu cứ chờ ở đấy đi.” Nguyên Ngọ nói, đi xuống đuôi thuyền rửa mặt, rồi lại mang cả gương mặt dính đầy nước mưa quay về, “Má, mưa kiểu gì thế này.”
“Bình thường anh tắm thế nào?” Lâm Thành Bộ hỏi.
“Cậu muốn tắm hả?” Nguyên Ngọ chỉ bên ngoài, “Muốn tắm thì lấy nước trong thùng kia.”
“Không tắm, tôi chỉ hỏi thôi.” Lâm Thành Bộ cười cười.
Nguyên Ngọ dẹp bàn cùng máy tính sang một bên, lộ ra một khoảng trống chính là chỗ ngủ, cũng khá rộng rãi, mà Lâm Thành Bộ nhìn qua có vẻ Nguyên Ngọ cũng ngủ rất thoải mái.
“Cậu ngủ chỗ đấy đi, có đệm nhỏ.” Nguyên Ngọ tựa đầu vào gối, “Tự ngủ đi, đừng làm phiền tôi.”
“Ừm.” Cậu hiện giờ không buồn ngủ, hoặc là cực kỳ buồn ngủ rồi nhưng không nỡ ngủ, cực kỳ kích động đến mức từng lỗ chân lông trên người cũng run lên.
Bao lâu rồi? Ba tháng, năm tháng, một năm, hai năm… mới tâm bình khí hòa với Nguyên Ngọ như vậy, như giấc mơ không thể nào chạm đến.
“Cậu như thế này bao lâu rồi?” Nguyên Ngọ hỏi.
“Thế này?” Lâm Thành Bộ nhìn hắn.
“Chính là… cho rằng bản thân quen biết người nào đó ấy.” Nguyên Ngọ nói.
“Tôi cho rằng tôi quen biết anh sao?” Lâm Thành Bộ nặng nề thở dài.
“Ừm, cậu có khái niệm gì không, như vậy bao lâu rồi?” Nguyên Ngọ hỏi, ngữ khí cũng rất bình tĩnh hiền lành.
“Khá lâu… cỡ một năm, gần hai năm gì đó.” Lâm Thành Bộ trả lời, “Anh thì sao?”
“Tôi?” Nguyên Ngọ có vẻ không hiểu.
“Cái kiểu mơ mơ hồ hồ của anh ấy.” Lâm Thành Bộ nhìn khoang thuyền nhỏ, “Mơ hồ ở đây bao lâu rồi.”
“Vẫn như vậy.” Nguyên Ngọ nói.
Lâm Thành Bộ có chút nghe không hiểu ‘vẫn như vậy’ là có ý gì.
Vẫn luôn mơ hồ, vẫn luôn ở trên thuyền… hay vẫn luôn là không biết.
“Cậu có đi khám chưa?” Nguyên Ngọ ngả người, kéo chăn qua đắp lên bụng.
“Đã khám rồi.” Lâm Thành Bộ do dự, ngẩng đầu nói, “Bác sỹ bảo nếu tìm được gốc rễ vấn đề thì có thể khỏi.”
“Gốc rễ.” Nguyên Ngọ nhắm hai mắt rồi lại mở ra, nhìn lướt về phía cậu, “Cậu làm gì có rễ?”
“Tôi…” Lâm Thành Bộ ngây người, mỗi khi nói chuyện với Nguyên Ngọ cậu đều rất cẩn thận, muốn nói gì cũng đều nghĩ kỹ mới dám nói, lúc này người toát mồ hôi, nghĩ đủ thứ, sợ lỡ như không bịa ra được chuyện quỷ thì làm thế nào.
Nhưng không ngờ Nguyên Ngọ lại nói như vậy.
Cậu vô thức theo hướng ánh mắt của Nguyên Ngọ nhìn đũng quần mình, “Có mà.”
Nguyên Ngọ đột nhiên cười, cười mãi không ngừng nổi.
“Ầy.” Lâm Thành Bộ dở khóc dở cười thở dài, “Anh cũng lớn rồi mà còn ngây thơ như vậy.”
“Cậu bao nhiêu tuổi rồi.” Nguyên Ngọ quay đầu sang nhìn.
“Hai nhăm rồi, chú à.” Lâm Thành Bộ phản xạ có điều kiện mà trả lời.
“À.” Nguyên Ngọ cười cười, nhắm mắt lại, tay sờ sờ phía bên ngoài một chút liền tắt đèn, chỉ để lại một chiếc đèn nhỏ ở phía đuôi thuyền.
Lâm Thành Bộ vẫn còn sửng sốt rất lâu.
Cậu biết Nguyên Ngọ mất trí là thật, không ai có thể giả vờ lâu như vậy, giả vờ tự nhiên như vậy, ngay cả những ký ức chợt biến mất cũng tự nhiên như vậy.
Nhưng hắn có vẻ cũng không nhớ gì, vẫn như vậy chả giấu diếm gì.
Cậu bao nhiêu tuổi rồi.
Hai nhăm chú à.
Lâm Thành Bộ cúi xuống, day ấn đường, tiện tay gạt giọt nước bên khóe mắt.
Cậu thở dài, cảm thấy rất bất đắc dĩ, có một chút tủi thân nữa.
Tôi Đến Mượn Cái Bật Lửa Tôi Đến Mượn Cái Bật Lửa - Vu Triết Tôi Đến Mượn Cái Bật Lửa