I know every book of mine by its smell, and I have but to put my nose between the pages to be reminded of all sorts of things.

George Robert Gissing

 
 
 
 
 
Tác giả: Vu Triết
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Ngân Phan
Upload bìa: Ngân Phan
Số chương: 64 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 4
Cập nhật: 2020-12-20 02:20:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 7
nh đi đâu đấy?” Lâm Thành Bộ nhảy xuống theo, đuổi đến.
Nguyên Ngọ chạy cực kỳ trâu bò, như có tên lửa gắn vào mông vậy, không biết bị cái gì dọa mà phải chạy như vậy.
Lâm Thành Bộ chạy đằng sau, dù cách có mấy bước mà cũng không bắt kịp được, cũng không dám dừng lại luôn.
Nguyên Ngọ chạy về phía bên tàu, mặc dù biết hắn sẽ không nhảy xuống sông, nhưng bên cạnh có mấy cái cây, chỉ sợ hắn va phải thôi.
Ngay lúc Lâm Thành Bộ cảm giác không chạy nổi nữa, đột nhiên Nguyên Ngọ dừng lại như bị ai bất ngờ nện một tảng đá vào đầu vậy.
Hắn ngừng lại rất gấp, hoàn toàn không báo trước tí nào, hai đầu gối khuỵu xuống rồi cứ như vậy kéo thành hai đường thật dài trên nền đất bùn.
Không chờ Lâm Thành Bộ chạy đến, hắn đã ngã dập mặt xuống, cong người nằm trên đất, Lâm Thành Bộ chạy đến cũng cảm thấy đầu gối lẫn trán đều đau.
“Nguyên…” Cậu đến gần, định gọi tên Nguyên Ngọ mà kịp ngừng lại, “Anh thế nào rồi? Không sao chứ?”
“Rảnh rỗi hãy ăn lưu lưu mai.” Nguyên Ngọ ngã chúi đầu trên đất, trầm trầm nói một câu.
“Cái gì?” Lâm Thành Bộ sửng sốt.
“Cái quảng cáo đáng ghét này.” Nguyên Ngọ nói.
“Anh…” Lâm Thành Bộ muốn đỡ hắn dậy, nhưng khi vừa chạm vào tay Nguyên Ngọ liền rụt tay lại, lần cuối chạm vào Nguyên Ngọ bị anh ta đánh cho chảy máu mũi vẫn còn y nguyên trong trí nhớ của cậu, “Muốn uống nước không?”
Nguyên Ngọ không nói gì.
“Sau đó thế nào?” Dương Huy ngậm thuốc lá rít một hơi, hỏi xong liền gảy tàn thuốc trong cốc bia.
“Sau đó thì không có gì.” Lâm Thành Bộ cúi đầu nhìn cái khăn tay đã bị cậu vò nát, “Anh ta về thuyền cũng không nói chuyện gì.”
“Không nói một câu có nghĩa nào luôn?” Dương Huy hỏi.
“Đúng là không nói gì, tôi cảm giác có nói thì anh ta cũng chẳng nghe thấy.” Lâm Thành Bộ khẽ thở dài, “Giống như không cùng tồn tại trong một không gian vậy.”
“Má!” Dương Huy cầm cốc, uống một ngụm bia, “Con mẹ nó!”
Lâm Thành Bộ nhìn hắn phun tàn thuốc, “Có phải tôi làm hỏng chuyện rồi không?”
Dương Huy rót một cốc bia khác rồi nhìn cậu: “Cậu không ở bên cạnh anh ta?”
“Có ở lại một đêm, hôm sau mới về.” Lâm Thành Bộ nói, “Anh ta ngủ thiếp đi, tôi sợ lúc tỉnh dậy nhìn thấy tôi thì lại có chuyện nên về trước, lát nữa tôi lại qua.”
“Đừng có đi cái xe ba bánh kia nữa.” Dương Huy nói.
“Ừm.” Lâm Thành Bộ nhíu mày, “Thật ra lúc anh ta nhìn thấy cái xe cũng chả buồn phản ứng, sau đó tôi kiểm tra thì thấy chỗ ấy có dòng chữ.”
“Chữ gì?” Dương Huy hỏi.
“I’m feeling good.” Lâm Thành Bộ nói.
“Cái gì?” Dương Huy nghe xong không hiểu.
“Tôi cảm thấy rất tốt,.” Lâm Thành Bộ uống một ngụm bia.
“Cậu còn cảm thấy tốt?” Dương Huy giật mình, “Cậu cũng rộng lượng quá!”
“Im đi đồ mù chữ!” Lâm Thành Bộ nói.
“Mà chữ kia là ai khắc lên?” Dương Huy uống hết một chén rượu lại hỏi.
“Không rõ.” lâm Thành Bộ nói, “Trước tôi cũng chả để ý ở đấy có dòng chữ này, xe đen chữ xám, chả hiểu thế nào anh ta nhìn thấy được…”
“Anh ta nhìn thấy sao?” Dương Huy nói, “Vốn là xe của anh ta, anh ta có nhìn thấy cũng là bình thường.”
Lâm Thành Bộ im lặng
Dương Huy nói không sai, trước đây Nguyên Ngọ biết chỗ đó có ghi chữ gì, nhưng lúc này… nhìn thấy cái xe ba bánh anh ta chẳng có tí phản ứng nào, mà sau khi ngồi lên xe xong lại nhìn thấy dòng chữ.
Trong tiềm thức của Nguyên Ngọ còn có cái gì?
“Khi nào cậu lại qua đấy?” Dương Huy tiễn cậu đến cổng liền hỏi.
“Chắc là tối, tôi về làm vài món mang đi.” Lâm Thành Bộ nói.
“Vẫn còn đóng giả quỷ hả?” Dương Huy thở dài.
“Đóng vai hay không cũng như nhau thôi, anh ấy không tin đâu, chẳng qua chỉ cảm thấy tôi có vấn đề thần kinh thôi.” Lâm Thành Bộ rút chìa khóa xe, xoay xoay trong tay.
“Tôi có ý này, không biết có được không?” Dương Huy nói.
“Nói xem.” Lâm Thành Bộ nhìn hắn.
“Là, cậu còn nhớ khi hai người mới quen nhau đã nói câu gì không?” Dương Huy hỏi.
“…Nhớ chứ,” Lâm Thành Bộ hiểu ý của Dương Huy, “Tôi thử rồi, không có tác dụng.”
“Vậy sao.” Dương Huy nhíu mày, “Cậu phải làm y như lúc đấy mới được… Nhưng tôi thấy lúc này cậu đừng manh động, từ từ rồi tính.”
“Ừm.” Lâm Thành Bộ quay người rời đi.
“Không phải tôi chưa nói.” Dương Huy ở đằng sau nói thêm, “Cậu cần chuẩn bị cẩn thận, lỡ anh ta cứ như vậy thì làm thế nào?”
“Tôi nghĩ rồi, nếu vẫn vậy, tôi sẽ nói thẳng với anh ấy…” Lâm Thành Bộ quay đầu lại.
“Nói cái gì?” Dương Huy hơi hoảng hốt, “Cậu không sợ xảy ra chuyện à?”
“Tôi sẽ bảo anh ấy, thật ra tôi là bạn trai của anh ấy, anh ấy bị tai nạn giao thông nên mất trí nhớ.” Lâm Thành Bộ nghiêm túc nói, “Thế nào?”
“Con mẹ cậu!” Dương Huy nói.
Lâm Thành Bộ cất xe ba bánh vào nhà Dương Huy rồi đi mua ít đồ ăn.
Hôm nay buồn ngủ muốn chết, cả một đêm không ngủ, nhưng cũng không dám tới gần thuyền của Nguyên Ngọ, cậu cũng không biết cái gì làm Nguyên Ngọ hành động như vậy, cái xe, dòng chữ hay là cậu.
Cũng không biết hôm nay lại qua đây thì Nguyên Ngọ sẽ phản ứng thế nào.
Làm mấy món xào, cậu nếm thử thấy sắp xong rồi định bỏ vào hộp cơm mang đi, thì điện trong phòng khách đổ chuông.
Cậu xông ra lấy điện thoại, rồi bắt máy: “Đại Đầu?”
“Này?” Bên kia truyền đến giọng nói thoải mái của Đại Đầu, “Là tiến sĩ Mơ Hồ phải không?”
“Đúng rồi, là tiến sĩ Mơ Hồ đây.” cậu gật đầu, “Heo đại hiệp phải không?”
“ĐÚng rồi!” Đại Đầu vui vẻ trả lời.
“Nhóc lợi hại thật, anh còn tưởng nhóc sẽ không gọi cơ.” Lâm Thành Bộ nói.
“Ai bảo em sẽ không gọi chứ, còn chơi nữa mà.” Đại Đầu rất đắc ý nói.
“Oa, thật hả?” Cậu dùng ngữ điệu cực kỳ khoa trương mà phối hợp với thằng bé, “Vậy nhiệm vụ anh giao cho nhóc thế nào rồi?”
“Đã hoàn thành.” Đại Đầu nói, “Anh Tiểu Ngọ rời giường rồi.”
“Nhóc có nói chuyện với anh ấy không?” Cậu có hơi vội vàng, “Anh ấy có giống bình thường không?”
“Vẫn vậy mà, anh ấy vào thôn mua thuốc rồi, còn mua trứng gà đỏ cho em.” Đại Đầu nói rất vui vẻ.
“Được rồi, nhóc muốn ăn gì?” Cậu kẹp điện thoại vào vai rồi sắp xếp đồ ăn, “Lát nữa anh mang qua cho nhóc.”
Đại Đầu nghĩ nghĩ một lúc rồi nói: “Em muốn ăn rong biển, tạp hóa trong thôn không có…”
“Không vấn đề gì, tí nữa anh mua cho.” Lâm Thành Bộ nói.
Lâm Thành Bộ cầm theo hộp cơm, xuống siêu thị nhỏ dưới nhà mua hai gói rong biển to tướng.
Đại Đầu dù còn nhỏ, nhưng vẫn rất đáng tin cậy, Lâm Thành Bộ chỉ giao cho thằng bé nhiệm vụ trông chừng Nguyên Ngọ, Nguyên Ngọ ngủ dậy thì goi cho hắn, không ngờ thằng nhóc làm việc rất được.
Nghe Đại Đầu nói, Nguyên Ngọ có vẻ vẫn bình thường… Chuyện hôm qua đã qua rồi? Có chờ mình xuất hiện không?
Lâm Thành Bộ vừa lái xe vừa suy nghĩ, cảm giác não sắp văng ra ngoài.
Đến bến tàu cũ, cậu đã thấy Đại Đầu đeo một cái hồ lô ngồi xổm bên vệ đường nghịch cỏ.
“Anh đến rồi.” Đại Đầu vẫy tay.
“Phần thưởng của nhóc đây.” Lâm Thành Bộ xuống xe, đưa rong biển cho Đại Đầu, “Nhóc giỏi thật”
“Cảm ơn anh Tiểu Bộ.” Đại Đầu nói.
“Anh không phải Tiến sĩ Mơ hồ nữa à?” Lâm Thành Bộ xoa đầu thằng nhóc.
“Giờ em không muốn làm Heo đại hiệp nữa.” Đại Đầu nói.
“Vậy cũng được.” Lâm Thành Bộ cầm theo hộp cơm, “Nhóc nghĩ xem muốn làm gì nữa, thì nói với anh.”
“Ừm.” Đại Đầu gật đầu.
Cầm đao chờ đổi mới: Chương mới, hai ngày rồi còn chưa có chương mới.
Cười hết một chén rượu: Đang viết đây.
Cầm đao chờ đổi mới: Mau viết đi, đủ từ thì tôi sẽ đẩy lên bảng xếp hạng.
Cười hết một chén rượu: Được rồi.
Nguyên Ngọ châm thuốc, mở file ra.
Hai ngày rồi mà một chữ cũng không viết nổi, hắn nhìn file word trắng tinh, mạch suy nghĩ bị đứt đoạn mất rồi… Pha cà phê trước vậy.
Kỳ thực hắn có hơi đói bụng, buổi trưa ngủ dậy đến giờ cũng chưa ăn gì, nhưng lại không muốn ăn mì, đột nhiên muốn ăn sườn với sủi cảo.
Bao lâu rồi không ăn, hắn cũng chẳng nhớ nữa.\
Pha cà phê xong, hắn quay về ngồi trước màn hình máy tính, mông vừa hạ xuống, có nghĩ được một ít thì bên ngoài truyền đến tiếng bước chân.
Khác hẳn nhịp chân vui sướng ầm ĩ của Đại Đầu, tiếng bước chân này là của người lớn, nhưng không phải là hàng xóm xung quanh, chắc chắn người này đi giày da.
Hắn quay đầu, nhìn về phía cửa khoang thuyền.
Tiếng bước chân tới gần, người kia không đi sang thuyền khác mà cứ nhắm thẳng thuyền hắn mà đến.
Nguyên Ngọ nhíu mày, máy cảm ứng ở cửa đã bật rồi mà sao không có tiếng chào mừng, thật sự quá dởm.
Từ trong khe cửa không nhìn rõ đây là ai, công nhân trông lồng cá là người duy nhất có khả năng tới đây, vì điện trên thuyền hắn là nối từ bên kia sang, nhưng công nhân nào đi giày da?
Nguyên Ngọ đứng dậy, người ở bên ngoài đang đi qua, hắn đột nhiên mở hé cửa ra.
Người kia nghe thấy động tĩnh liền quay đầu.
“Tìm ai?” Nguyên Ngọ nhìn cậu ta.
“Tôi…” Người kia giơ một tay lên, không biết phải nói gì.
Nguyên Ngọ nhìn thấy trong tay cậu ta còn có một hộp cơm, nhíu mày: “Tôi không gọi đồ ăn ngoài.”
“Cái gì?” Người kia lập tức sững sờ.
Giờ gọi đồ ăn còn giao đến tận Trầm Kiều, còn có hộp giữ ấm xịn như vậy?
Nguyên Ngọ nhìn chằm chằm người kia, nói, “Đi đi!”
“Anh…” Người kia không di chuyển, biểu tình trên mặt thay dổi khó lường, “Anh không nhớ ra tôi?”
Một người bị tâm thần giao đồ ăn cao cấp còn đi giày da.
Nguyên Ngọ nhanh chóng đưa ra suy đoán.
“Không biết.” Hắn thò tay với con dao sau cửa. “Đi ra.”
Người kia biểu tình cực kỳ kinh ngạc, giống như là người bị tâm thần đột nhiên tỉnh lại, lại đối diện với sự thực bản thân là người tâm thần vậy. Nguyên Ngọ còn nhìn thấy trong mắt cậu ta có chút gì đó rất đau đớn.
Nhưng người này nhìn qua có vẻ không định rời đi, cứ cầm hộp cơm với thần sắc phức tạp nhìn hắn.
“Cút.” Nguyên Ngọ rút dao từ sau cửa, chỉ chỉ.
Lâm Thành Bộ chậm rãi lùi về sau hai bước, không biết phải miêu tả tâm tình bản thân lúc này như thế nào.
Khi cậu đến đã tưởng tượng ra rất nhiều trường hợp có thể xảy ra, ví dụ Nguyên Ngọ đánh cậu, hoặc không nói gì, hoặc quên chuyện hôm qua xảy ra… Không nghĩ rằng mọi thứ lại quay về điểm xuất phát ban đầu như vậy.
Đối mặt với tình trạng này, cậu không biết phải nói gì.
“Cậu muốn chơi.” Nguyên Ngọ nói tiếp, ngữ khí cực kỳ lạnh nhạt, “Thì sang thuyền khác mà chơi.”
“…À.” Lâm Thành Bộ lên tiếng, cúi đầu nhìn hộp cơm trong tay, “Anh ăn cơm chưa?”
Nguyên Ngọ không nói gì, một tay chống bên cửa khoang trầm mặc nhìn cậu.
“Anh nếu muốn ăn…” Lâm Thành Bộ đi đến đầu thuyền bên cạnh, “Tôi ở để ở đây, hộp cơm giữ ấm được bốn giờ, chẳng qua để lâu sẽ kho0ng ngon nữa.”
Nguyên Ngọ đóng cửa lại.
“Hắn rất thích nước, chảy chậm, chảy mạnh, im lìm trong suốt hay sâu không thấy đáy… Đều có thể mang đến cho hắn cảm giác an toàn từ sâu thẳm trong nội tâm…
Hắn chậm rãi vùi mặt vào trong nước, hưởng thụ cảm giác làn nước lạnh buốt mơn trớn trên da…
Mở mắt là có thể thấy được muôn hình vạn trạng của nước, như từng đóa hoa óng ánh trong suốt…
Lúc này hắn vô tình quên đi rất nhiều thứ, kể cả hô hấp và chính bản thân hắn…”
Nguyên Ngọ đang gõ chữ bông nhiên dừng lại, đóng máy tính, nghiêng đầu thở một hơi thật dài, tựa trên đệm nhìn ra bầu trời bên ngoài một lúc lâu, cơn đau mới qua đi.
Hắn cầm cốc cà phê uống một ngụm, hôm nay đánh sữa không kỹ, Nguyên Ngọ đau lòng nhìn mấy hạt cà phê cao cấp.
Lồng ngực vẫn khó chịu, hắn đứng dậy mở cửa khoang, ra đứng ngoài đầu thuyền.
Cái tên giao đồ ăn vẫn ngồi bên kia, yên lặng nhìn mặt nước.
Nghe được tiếng động, người kia quay đầu: “Chú ơi!”
Nguyên Ngọ cầm cốc cà phê nhìn hắn.
“Cho tôi mượn cái bật lửa.” Người kia nói.
“Cậu gọi tôi là chú á?” Nguyên Ngọ nói.
Lâm Thành Bộ ngẩn người, trừng mắt với Nguyên Ngọ mười giây rồi nhảy đến, còn làm rơi hộp cơm bên cạnh.
“Anh còn nhớ tôi là ai!” Lâm Thành Bộ hơi không khống chế được âm lượng, “Anh còn nhớ đúng không?”
“Cậu là ai?” Nguyên Ngọ cau mày, giọng nói mang vẻ thương cảm cho người bị thần kinh,
“Lâm Thành Bộ.” Cậu bước lên ván gỗ một bước, “Tôi là Lâm Thành Bộ!”
Nguyên Ngọ nhìn dưới chân cậu nói: “Đứng im đừng có nhúc nhích.”
Lâm Thành Bộ?
Lâm Thành Bộ?
“Nhớ được rồi?” Lâm Thành Bộ hơi nóng nảy, đi lên ván gỗ định bước qua, “Hôm qua tôi…”
Dường như cậu ta theo cảm giác quỷ dị khó nói, khi Lâm Thành Bộ xông đến, Nguyên Ngọ cảm thấy hơi sợ hãi.
Bối rối, kháng cự.
Cảm giác không muốn tiếp xúc với bất cứ ai khiến hắn bước đến đá văng tấm ván gỗ.
Lâm Thành Bộ loạng choạng, dứt khoát ngã xuống sông cùng tấm ván.
Bọt nước văng lên, bắn lên mặt Nguyên Ngọ.
Lạnh buốt.
Nhìn thấy tay quơ loạn trên mặt nước, Nguyên Ngọ ném cốc cà phê, bổ nhào qua túm lấy tay cậu.
“Tôi không sao mà.” Lâm Thành Bộ đứng dậy, “Nước không sâu.”
Nguyên Ngọ không nói gì vẫn nắm chặt cổ tay Lâm Thành Bộ.
“Tôi… Không sao.” Lâm Thành Bộ hốt hoảng, cảm nhận được tay Nguyên Ngọ đang run rẩy, “Tôi lập tức rời đi! Anh nhìn nước nông như vậy…”
“Vì sao?” Nguyên Ngọ nói một câu, “Vì sao?”
Lâm Thành Bộ không trả lời, nhanh chóng bò lên thuyền.
Một thân quần áo ướt sũng bò lên, đang định nói bản thân không làm sao, thì Lâm Thành Bộ nghe thấy Nguyên Ngọ nói: “Phơi nắng đi.”
“A?” Lâm Thành Bộ nhìn hắn, còn chưa kịp phản ứng.
“Phơi quần áo.” Nguyên Ngọ chỉ vào người cậu rồi chỉ đầu thuyền bên cạnh.
“Qua bên kia mà phơi.”
“… Này.” Lâm Thành Bộ đành nhảy về.
“Hay là cậu quay vài vòng rồi đổi quần áo đi?” Nguyên Ngọ nói một câu.
Lâm Thành Bộ quay đầu nhìn Nguyên Ngọ, “Cái gì?”
“Quỷ các cậu không phải xoay người một cái là đổi được quần áo à?” Nguyên Ngọ híp mắt một chút,.
“Quỷ chúng tôi?” Lâm Thành Bộ cảm giác bản thân sắp điên rồi.
“Làm sao?” Nguyên Ngọ nhặt cốc cà phê, đứng dậy, “Cậu bây giờ không phải quỷ nữa hả?”
“Ta là… không phải?” Lâm Thành Bộ nhìn hắn, “Anh biết tôi là ai sao?”
“Không phải cậu vừa bảo cậu tên là Lâm Thành Bộ à?” Nguyên Ngọ xoay người đến đuôi thuyền, ngồi xuống, chậm rãi rửa cốc cà phê.
“Tôi muốn điên luôn rồi.” Lâm Thành Bộ cả người ướt nhẹp đứng im không nhúc nhích.
Nguyên Ngọ rửa cốc xong vẫn ngồi ở đuôi thuyền không biết nghĩ gì.
Lâm Thành Bộ không dám qua, cũng không dám nói gì, đành cởi quần áo phơi trên boong thuyền, giày cũng cởi ra để ở một bên.
Lúc mặt trời sắp lặn, cậu sờ hộp cơm, đồ ăn để lâu sẽ không ngon, theo thói quen cậu cúi đầu định nhìn đồng ở cổ tay.
Nhưng trên cổ tay không có đồng hồ, chỉ có một vòng da sáng màu biểu thị rằng trước đây cậu đã từng đeo đồng hồ.
Nguyên Ngọ nghe thấy động tĩnh, liền thò đầu ra nhìn.
Lâm Thành Bộ mặc mỗi cái quần lót, bối rối tìm kiếm khắp boong thuyền, lật đống quần áo lên xuống, càng lật càng run.
Nguyên Ngọ đến gần.
“Anh thấy đồng hồ của tôi không?” Lâm Thành Bộ hỏi.
“Không thấy.” Nguyên Ngọ trả lời.
Rơi xuống nước sao?
Lúc ngã xuống nước, cánh tay có đập vào ván gỗ, có lẽ là lúc ấy nó rơi xuống nước.
Lâm Thành Bộ do dự một lúc lâu, cuối cùng ngồi xổm xuống, “Chắc là… được rồi không tìm nữa.”
Đồng hồ đeo tay kia rất tiện, dù cũ rồi, thi thoảng sẽ bị đứng lại, thi thoảng còn chạy ngược, nhưng lúc nào cậu cũng mang theo.
Nó là quà sinh nhật Nguyên Ngọ tặng.
Nguyên Ngọ thích tặng đồng hồ cho người khác, sinh nhật ai cũng đều tặng đồng hồ, không quan tâm giá bao nhiêu.
“Mang cái kia sang đây.” Nguyên Ngọ nói.
“Hử?” Lâm Thành Bộ ngẩng đầu, thấy Nguyên Ngọ chỉ chỉ vào hộp cơm, “Anh muốn ăn hả?”
“Ừm, đói rồi.” Nguyên Ngọ gật gật đầu.
Lâm Thành Bộ cầm hộp cơm nhảy sang, “Ba món một canh, toàn đồ anh thích ăn.”
Nguyên Ngọ thở dài, dựa vào khoang thuyền, nói: “Có phải cậu cảm thấy trước đây có quen biết tôi?”
Tôi Đến Mượn Cái Bật Lửa Tôi Đến Mượn Cái Bật Lửa - Vu Triết Tôi Đến Mượn Cái Bật Lửa