To choose a good book, look in an inquisitor’s prohibited list.

John Aikin

 
 
 
 
 
Tác giả: Vu Triết
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Ngân Phan
Upload bìa: Ngân Phan
Số chương: 64 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 4
Cập nhật: 2020-12-20 02:20:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 4
hỗ này là một khu công nghiệp, xung quanh đều là nhà xưởng với một mảnh đất trống, thời điểm này, thời tiết như vậy, trên đường đã không có ai qua lại, ngay cả một chiếc xe cũng không thấy…”
Khu xưởng nơi các công nhân đang tăng ca đèn vẫn sáng, ánh sáng mơ hồ xa xôi, giống như một thứ hy vọng mãi mãi không bao giờ với tới.
Một âm thanh tụng niệm sắc lạnh sau lưng hắn lại vang lên…
Da đầu tê dại một trận, hắn không dám quay đầu bước nhanh về phía trạm xe bus.
Thanh âm dán bên tai vang lên, dường như có thể nghe được dòng khí lưu chuyển giữa môi răng: “Mì sợi muốn ăn ngon, phải làm nước sốt riêng…”
Nguyên Ngọ gõ rào rào trên bàn phím một hồi, cuối cùng xóa cả đoạn văn vừa viết xong.
“Kể cả mì trộn, làm nước sốt riêng không lẫn nước mì sẽ giúp ăn ngon hơn.” Lâm Thành Bộ ngồi ở ghế nhỏ phía đuôi thuyền vừa cắt xúc xích đỏ vừa nói, “Nước mì dù uống có ngon nhưng…”
“Làm thế nào để cậu được luân hồi?” Nguyên Ngọ ngắt lời.
“Tôi còn chưa gấp, anh gấp cái gì?” Lâm Thành Bộ nhìn hắn. “Tôi nấu mì xong sẽ nói cho anh.”
“Vậy cậu ngậm miệng nấu mì có được không?” Nguyên Ngọ nói, “Cậu nấu bát mì cũng lải nhà lải nhải không ngừng, tôi ngồi đây viết luôn ra rồi đây này, cậu có thể vì nhân loại mà bớt phiền phức đi một tí không?”
Lâm Thành Bộ bỏ một miếng xúc xích vào trong miệng: “Được.”
Mặc dù Lâm Thành Bộ cũng không nói gì nữa, im lặng cắt xúc xích với cà chua, nhưng mạch suy nghĩ của Nguyên Ngọ đã bị gián đoạn, không thể nghĩ thêm được cái gì cả, đành dựa vào đệm ngẩn người.
Lâm Thành Bộ im lặng, tập trung làm việc dáng vẻ nhìn thuận mắt hơn nhiều. Nguyên Ngọ châm thuốc, nhìn cậu chằm chằm nửa ngày.
Kỳ thật Lâm Thành Bộ là kiểu thanh niên trẻ tuổi nhìn qua cảm thấy thoải mái khiến người khác có ấn tượng rất tốt, chỉ tiếc là lần đầu xuất hiện trước mặt Nguyên Ngọ mang theo hình tượng bệnh nhân tâm thần mới trốn trại ra.
Chẳng qua… Lâm Thành Bộ đã bị thần kinh lại còn là một con quỷ phá luật, đến đây muốn làm gì, Nguyên Ngọ cũng không muốn biết, hắn chỉ muốn đuổi cái người này đi sớm một chút.
Đã quá quen với lối sinh hoạt không rõ tốt xấu này, đều không chịu được có người đến quấy rầy như vậy.
Thủ pháp dùng dao của Lâm Thành Bộ rất chuyên nghiệp, thuần thục đến mức Nguyên Ngọ có dùng cả một đời nấu mì ăn liền cũng không học được, tiết tấu rất mạnh, mỗi khi dao chạm vào mặt thớt phát ra âm thanh rất đều nhau, y như máy.
Cắt xong đống nguyên liệu, cậu ta cầm dao xoay một vòng, con dao rơi xuống cắm vào mặt thớt.
“Cậu là đầu bếp à?” Nguyên Ngọ lấy lon coca trong tủ lạnh, mở ra, uống một ngụm.
“Ừm.” Lâm Thành Bộ quay đầu, nhìn hắn một cái, “Trước khi chết, tôi lúc chưa chết…”
“Nước sôi rồi.” Nguyên Ngọ buông lon nước ngọt xuống, đứng dậy trốn lên đầu thuyền.
Lâm Thành Bộ ở đuôi thuyền nói mấy câu, đại khái là đồ làm bếp dùng không thuận tay lắm, hắn không thèm nghe.
Một người tâm thần, nấu mì còn ghét bỏ dụng cụ.
Ai cho hắn dũng khí vậy!
Mấy phút sau, Nguyên Ngọ ngửi thấy mùi rất thơm, mà không biết làm thế nào mà nấu ra được, hắn quyết định tạm gạt bỏ hiềm khích lúc trước với Lâm Thành Bộ.
Lâm Thành Bộ đặt một tô mì trước mặt hắn, xúc xích đỏ với trứng gà và cà chua, phía trên còn một ít nước sốt.
“Đây là cái gì?” Nguyên Ngọ hỏi, chỗ hắn làm gì có loại sốt này.
“Tương xúc xích.” Lâm Thành Bộ ôm tay, “Chỗ anh chả có cái gì dùng được, không thịt, không rượu nấu ăn, tôi dùng ít bia, còn may có gừng…”
“Cảm ơn.” Nguyên Ngọ ngắt lời hắn, cúi đầu trộn mì, bắt đầu ăn.
Mì ăn ngon thật, Nguyên Ngọ ngồi xổm ở đuôi thuyền, ăn vài miếng rồi ngước mắt nhìn Lâm Thành Bộ ở bên cạnh.
Hình như hắn chỉ nấu một bát mì, hiện giờ dựa vào cabin thuyền, thuốc lá cũng không hút, cứ đứng im thất thần như vậy.
“Cậu muốn đi đầu thai,” Nguyên Ngọ nói, “Không ăn gì sao, quỷ chết vẫn phải ăn no chứ?”
“Lúc tôi chết uống no một bụng nước, giờ ăn không tiêu, nhịn một năm vẫn được.” Lâm Thành Bộ nói, “Tôi nấu mì ăn được không?”
Nguyên Ngọ không nói chuyện, việc khiến hắn để ý là câu nói của Lâm Thành Bộ, có thể chịu đến một năm.
Một năm?
Nguyên ngọ đột nhiên phát hiện hắn có một việc quan trọng đó là đáp ứng Lâm Thành Bộ.
Làm sao mà luân hồi?
Mất bao lâu?
Nếu mất đến một năm… Hắn cảm giác trực tiếp dìm thuyền xuống chỗ sâu ở Đông Vịnh được luôn ấy chứ.
“Cậu muốn luân hồi thì phải làm thế nào?” Nguyên Ngọ hỏi.
“Chúng tôi là quỷ chết rồi không đi được.” Lâm Thanh Bộ ngồi xuống bên cạnh, “Ngồi xổm ăn cơm tiêu hóa không tốt.”
“Cậu không ăn còn quản tôi?” Nguyên Ngọ nói.
“Chúng tôi là loại quỷ chết rồi không đi được ngay, nếu không phải là do đột tử nên Diêm Vương không thu nhận, hoặc còn vướng mắc chuyện gì đó nên không đi.” Lâm Thành Bộ châm điếu thuốc.
“Cái lý luận này cùng với quỷ không có bóng, không có thực thể, không có chân, không có ngực là cùng một hệ.” Nguyên Ngọ nhìn cậu một cái, “Thế nào, loại quỷ tân phái biết thở như cậu không phải có một bộ lý luận riêng sao?”
Lâm Thành Bộ há miệng không nói lên lời.
“Nói đi, cậu có chuyện gì vướng mắc không thông.” Nguyên Ngọ lười nhác không muốn dây dưa lâu với cậu, “Là muốn bật lửa hả? Vẫn là mạo hiểm mà không xong.”
“Tôi muốn biết làm sao mà tôi chết.” Lâm Thành Bộ đứng dậy, đến mạn thuyền, chống tay, thâm trầm mà nói.
“Chết đuối, rong quấn lấy…” Nguyên Ngọ vừa ăn vừa nói, nhưng bị Lâm Thành Bộ ngắt lời.
“Không phải,” cậu ta xoay người, ngồi xổm đối diện Nguyên Ngọ, thanh âm nhỏ xuống, “Tôi không phải bị rong rêu cuốn lấy mà chết đuối.”
Sợi mì Nguyên Ngọ còn chưa kịp cắn đứt treo bên cạnh miệng.
Lâm Thành Bộ nói lời này dáng vẻ cũng không quá dọa người, người này mà muốn đi làm diễn viên có thể theo hướng thần tượng mà phát triển, Nguyên Ngọ không nuốt xuống được lời nói của hắn chứ không phải là đũa mì kia.
Hai người ngồi xổm đối diện một hồi, Nguyên Ngọ cúi đầu tiếp tục ăn, “Còn muốn tôi đi phá án à, hay để tôi giúp cậu báo cảnh sát nhé.”
“Biết tôi chết thế nào thì tôi có thể luân hồi.” Lâm Thành Bộ nói xong xoay người dựa bên mạn thuyền, tiếp tục âm trầm nhìn Nguyên Ngọ.
“Cái dáng vẻ của cậu.” Nguyên Ngọ dùng đũa chỉ chỉ, “Làm trò quá rồi, cực kỳ giả, cậu biết không?”
“Anh giúp tôi hả?” Lâm Thành Bộ hỏi, “Không giúp, tôi không còn cách nào khác là mỗi ngày tới đây, dù sao chúng tôi vẫn dùng theo hệ thống cũ, nếu quỷ nhìn trúng anh sẽ bám riết lấy.”
Nguyên Ngọ ăn xong cầm bát đi rửa, lại dọn dẹp đồ làm bếp dưới đuôi thuyền một lát.
Quay về khoang thuyền, đun một bình cà phê, rồi thở dài vỗ vỗ laptop: “Cậu đi đâu đấy mấy ngày đi, đi chỗ khác ấy, tôi viết xong chỗ này sẽ nghĩ cách giúp.”
“Được!” Lâm Thành Bộ rất thông tình đạt lý mà gật đầu.
Nguyên Ngọ nhìn cậu, cậu cũng nhìn lại.
Nửa ngày mới hỏi được một cậu: “Làm sao?”
“Cậu đi nha.” Nguyên Ngọ bất đắc dĩ nói, “Đi chơi đâu đấy đi.”
“À.” Lâm Thành Bộ lúc này mới rời khỏi đầu thuyền, đi xuống đuôi thuyền, chân dẫm lên tấm ván gỗ rồi, lại quay người thò đầu vào cửa nói, “Đúng rồi còn có chuyện phải nói rõ với anh.”
Nguyên Ngọ quay đầu nhìn.
“Đúng là chúng tôi xếp hàng.” Lâm Thành Bộ nói, “Anh mà tiễn mấy đứa ở sau tôi không đi được. Diêm Vương bảo ai chen ngang thì kiếp sau cho làm lợn hết.”
Nguyên Ngọ nhìn cậu chằm chằm, há mồm không nói được gì.
“Anh trước tiên phải…” Lâm Thành Bộ nghĩ rằng hắn nghe không hiểu định giải thích tiếp.
Cốc cà phê trong tay hắn bay thẳng đến bên cạnh cửa.
“Cút!” Nguyên Ngọ rống một tiếng.
Lâm Thành Bộ lùi về đằng sau, quay người nhảy lên tấm gỗ chạy mất hút.
Nguyên Ngọ tựa trên đệm, dùng nội lực đè nén ý niệm cầm dao đuổi theo chém Lâm Thành Bộ xuống.
Nhắm mắt một lúc lâu hắn mới nói nhỏ một câu: “Trêu đùa đại gia, tôi cho cậu thành lợn thật luôn…”
Cầm đao chờ đổi mới: Thân mến, thời gian không đợi ai [hình ảnh dao phay nhỏ máu]
Cười hết một chén rượu: …Biết
Nguyên Ngọ thở dài, đành đi thu dọn chỗ cà phê lúc nãy, ngồi xuống nhắm mắt dưỡng thần mười phút đồng hồ mới từ từ đứng dậy đi đến chỗ máy tính.
“Hắn tăng tốc chạy mấy bước, vượt qua góc tường thì ngừng lại, có lẽ vì quá vội hoặc cảm thấy bị đập vào tường đến hơi đau nhức.
Ở chỗ ngoặt có một chiếc đèn đường, không sáng lắm, nhưng khiến hắn an tâm hơn một chút. Nếu có ai đi theo thì có thể nhìn thấy bóng trước…
Âm thanh này lại vang lên, hắn cảm thấy thật tuyệt vọng…
Nó mang theo hơi lạnh như từ trong tường đi ra, một chút một chút tràn vào thân thể hắn…
Không có bóng cũng không có đồ vật gì, không một thứ gì xuất hiện, ngã rẽ hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có hơi lạnh thấu xương đang dần dần bao trùm hắn…
Nỗi đau đớn và sợ hãi khi bị bóp cổ khiến hắn khom người xuống, há to miệng, cố gắng hô hấp…”
“A!” Nguyên Ngọ từ trên đệm ngã xuống nghe được tiếng kêu sợ hãi từ miệng mình phát ra.
Không biết ngủ từ bao giờ, còn có ngủ hay không cũng không rõ, chỉ cảm thấy đầu rất nặng còng không biết là bị dọa đến một thân đầy mồ hôi.
“Con mẹ nó…” Hắn thở dài một hơi.
Trời nóng quá, cái quạt điện nhỏ trừ việc thổi gió nóng khiến người ta khó chịu thì chả có tác dụng gì khác, mong chờ duy nhất chỉ có gió từ trên sông thổi tới.
Nguyên Ngọ tới đuôi thuyền rửa mặt, sờ lên tóc lại thở dài.
Dài thật.
Nhưng không muốn cắt, kiểu người như bọn họ không thể tin tưởng tay nghề thợ cắt tóc trên trấn, trước kia ở trong thành phố tiêu hơn một trăm đồng có thể cắt ra phong thái của người nổi tiếng luôn.
Hắn quay vào khoang thuyền, tìm kiếm nửa ngày, tìm được một cái sợi dây cao su, gãi gãi đầu một hồi rồi buộc tóc thành một túm nhỏ.
“A!!” từ phía xa trên bến tàu truyền đến tiếng khóc của Đại Đầu, “Mông của con nát rồi, ba ơi, ba ơi, mẹ đánh nát mông con rồi. Con sai rồi lần sau không trốn đi chơi nữa….”
“Ai bảo mọi người cứ rời nhà là con lại trốn đi! Còn trốn vào trong thôn nữa!” Mẹ Đại Đầu gào lên, “Con vào trong thôn làm gì?!”
“Con không đuổi gà mà!” Đại Đầu hô.
Nguyên Ngọ cười cười, sự nghiệp vĩ đại của Đại Đầu chính là lúc nhàn rỗi không có việc liền vào thôn đuổi gà, gà trong thôn bị hắn đuổi đến ngấm luôn vào gen, kể cả gà con nhìn thấy hắn cũng quay đầu chạy.
Mẹ Đại Đầu đánh một hồi liền nghỉ, Đại Đầu cũng nhanh chóng khôi phục sinh cơ, Nguyên Ngọ nghe thấy tiếng thằng bé càng ngày càng gần.
“Ai.” Nguyên Ngọ đứng dậy, suy nghĩ xem nên dùng chiêu gì để chặn thằng nhóc, quay đầu thấy một người một trâu đi đến.
Hắn tranh thủ thời gian đi vào khoang thuyền cầm lấy laptop, bước nhanh về bến tàu bên kia.
“Chú đi đâu vậy!” Đại Đầu thấy hắn rời đi liền hô lớn.
“Làm bài tập.” Nguyên Ngọ nói.
“Cháu cũng làm bài tập.” Đại Đầu vội vàng chạy đến, tóm lấy góc áo.
“Chú đi chỗ trẻ con không thể đi được.” Nguyên Ngọ xoay người búng tay thằng bé một cái.
Đại Đầu rụt tay trở về: “Chỗ kia trẻ con không đi sao?”
“Cháu cứ nói đi?” Nguyên Ngọ quay đầu nhìn thằng bé.
“A.” Đại Đầu trợn tròn mắt, giọng rất nhỏ, “Là Đông vinh hả?”
“Đúng vậy.” Nguyên Ngọ nhỏ giọng nói.
Đại Đầu không nói tiếp, buồn bực đi theo hắn đến bến tàu, lát sau mới nói: “Sao chú lại thắt bím tóc.”
“Nóng.” Nguyên Ngọ nói.
“Con gái mới buộc tóc.” Đại Đầu vì không thể đến Đông Vịnh nên có chút khó chịu, “Chú là con gái hả, cũng không phải, vì sao lại buộc…”
“Vì chú đẹp trai.” Nguyên Ngọ xoay người tiến trước mắt thằng bé, “Chú đẹp trai.”
“Cháu cũng đẹp trai.” Đại Đầu nói.
“Vậy cháu buộc xem.” Nguyên Ngọ nhảy lên bến tàu.
“… Cháu không có … Tóc cháu không đủ dài.” Đại Đầu tóm lấy mớ tóc ngắn, đa sầu đa cảm ngồi xuống thuyền, tay đỡ cằm, “Chú khi nào thì về…”
“Ông chú đần kia quay về thì chú về.” Nguyên Ngọ chỉ người dắt trâu trên bờ sông.
“A.” Đại Đầu khẽ gật đầu, quay về phía người kia hô một tiếng, “Chào chú ngốc!”
Tên Ngốc ở trong thôn, là một người câm, nhà hắn ở ruộng cạn phía bên kia Đông Vịnh, mỗi lần dắt trâu đến đây đều chèo thuyền qua.
Nguyên Ngọ mỗi lần sang Đông Vịnh, đều đi cùng hắn, lúc tên ngốc quay lại thì cùng quay lại.
“Đưa tôi đến chỗ gốc cây phía nam kia đi.” Nguyên Ngọ theo Tên Ngốc lên thuyền.
Tên Ngốc gật đầu.
Người này thật ra không ngốc, chỉ qua không thể nói chuyện nên đôi lúc hơi trì độn.
Nhưng Nguyên Ngọ cảm thấy rất tốt, Tên Ngốc cũng không hiếu kỳ như người trong thôn, bình thường hắn nói gì, Tên Ngốc cũng chỉ gật hoặc lắc đầu.
Mỗi lần ngồi thuyền trâu hắn sẽ nằm xuống, nhàn nhã nhìn chủ thuyền chèo chống đi qua bãi cỏ lau.
Mỗi lần như vậy Nguyên Ngọ đều cảm thấy rất thú vị.
“Hút thuốc không?” Hắn cầm hộp thuốc lá hướng về phía Tên Ngốc lắc lắc.
Tên Ngốc gật đầu.
Hắn đưa một điếu thuốc qua, Tên Ngốc nhận lấy kẹp lên mang tai.
“Anh cầm đi.” Nguyên Ngọ rút hai điếu, nhét hộp thuốc vào túi Tên Ngốc, “Tôi cũng không hút, đi ngủ đây.”
Tên Ngốc cười cười, chỉ chỉ máy tính của hắn.
“Ừm, muốn viết một vài thứ, nhưng nếu mà viết thì ngủ mất.” Nguyên Ngọ nói.
Phía nam Đông vịnh có một mảnh ruộng cạn không trồng được hoa màu gì, phía trên có một cây hoa hòe, lẻ loi một mình, đôi khi nước lên có thể ngập ngang thân cây chỉ còn mỗi tán cây.
Khi nước không quá lớn, Nguyên Ngọ rất thích đến chỗ này, thường xuyên ngẩn người ngồi dưới gốc cây cả một ngày.
Ngẩn người hoặc ngủ.
Đôi khi cảm thấy quá bận, có thể ngủ ở chỗ này cả một ngày.
Nhìn Tên Ngốc cùng đàn trâu của hắn từ từ biến mất trong bụi cỏ lau, Nguyên Ngọ ngáp một cái, mở laptop đặt lên đùi.
“Ngươi hôm nay sao lại đến muộn vậy, đêm còn cần đậu hũ mà chưa làm đâu, có phải không thoải mái không?” Lâm Thành Bộ tiến vào bếp, quần áo còn chưa đổi, bà chủ cau mày, lo lắng nhìn cậu.
“Ngủ quên mất.” Cậu nói.
“Lại thức đêm? Không chăm sóc bản thân hả!” Bà chủ nói tiếp, đưa bình nước lạnh cho cậu, “Chạy đến hay sao mà ra nhiều mồ hôi thế này.”
“Đi xe đạp đến.” Lâm Thành Bộ nhận bình nước, đổ một cốc.
“Nghỉ một lúc rồi làm, không vội mấy phút làm gì.” Bà chủ vỗ vai hắn, “Cá hôm qua, ông chủ Dương bảo hơi mặn, hôm nay chú ý một chút.”
“Ừm.” Lâm Thành Bộ lên tiếng.
Đây là một quán cơm nhỏ, không phải là nghề tổ tiên truyền lại cho Lâm Thành Bộ, là gia truyền của thầy Lâm Thành Bộ, món chiêu bài là một món làm bằng đậu hũ.
Kiểu đậu hũ này không thể mua đậu hũ làm sẵn, phải tự làm, mà quá trình làm ra phải cực kỳ bảo mật.
Lâm Thành Bộ cứ ba ngày làm đậu hũ một lần, ngày hôm đó sẽ đến tiệm cơm sớm để chuẩn bị, nếu không lúc bắt đầu có khách sẽ không làm kịp.
Hai ngày nay cậu ngủ không ngon, nằm xuống mắt mở thao láo đến nửa đêm, vừa mới chợp mắt thì mặt trời đã mọc.
Hắn ở phòng nghỉ một lúc rồi thay đồ làm bếp.
Bởi vì làm đậu hũ phải dùng bí kíp sư phụ truyền lại, như bí kíp võ công của cao thủ võ lâm, truyền nam không truyền nữ, truyền đẹp trai không truyền xấu… Lúc này mọi người trong bếp đã ra ngoài hết, chờ cậu xong việc mới đi vào.
Chẳng qua hôm nay hắn không bình tĩnh, bận bịu nửa ngày mà lại thất bại.
“A… phiền chết!!” Cậu xoay người chống lên bàn, nhìn chằm chằm mặt đất.
Một hồi sau bình tĩnh lại, cậu làm lần thứ hai.
Khó khăn mãi mới làm xong, lại toát một người đầy mồ hôi.
Đậu hũ làm xong liền có khách đến, Lâm Thành Bộ không có việc gì liền về nhà, xem TV chơi điện tử.
Về nhà tắm một cái, bật TV xong thì điện thoại vang lên, Lâm Thành Bộ nhào đến salon cầm điện thoại, nhìn thấy tên hiện thị, thất vọng ném sang một bên.
Tiếng chuông điện thoại kêu một hồi liền tắt, cậu thở dài, lấy một tập giấy a4 rất dày từ bên bàn trà.
Trên giấy in kín chữ, nhiều chỗ đã bị lật đến quăn mép, cậu lật tờ đầu tiên.
Chen ngang luân hồi sẽ bị biến thành lợn, cái kiểu thuyết phục này quá xốc nổi, nhưng có một số việc không thể vội vàng được, vội quá sẽ bị đánh, còn dọa người ta chạy mất.
Nên xốc nổi thì cứ xốc nổi đi, ngón tay gõ gõ ở trên, “Cái thứ nhất… đang ở đâu?”
Tôi Đến Mượn Cái Bật Lửa Tôi Đến Mượn Cái Bật Lửa - Vu Triết Tôi Đến Mượn Cái Bật Lửa