Nghị lực và sự kiên nhẫn cần có cho bất kỳ ai, ở bất kỳ vị trí nào.

Theodore F. Merseles

 
 
 
 
 
Tác giả: Vu Triết
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Ngân Phan
Upload bìa: Ngân Phan
Số chương: 64 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 4
Cập nhật: 2020-12-20 02:20:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 3
guyên Nọ cảm thấy mấy năm nay hắn tiếp xúc với thế giới loài người hơi ít, không nghĩ rằng còn kiểu người kiên trì tuyên bố bản thân là quỷ bị bệnh tâm thần thế này, trên mặt còn bày ra vẻ ‘nếu anh không tin tôi tàn nhẫn thọc cho anh một dao bây giờ’.
“Cậu thì biết được cái gì về ma với chả quỷ?” Nguyên Ngọ vẫn giữ chặt Lâm Thành Bộ không buông ta.
“Anh thì sao?” Lâm Thành Bộ hỏi lại, cau mày xoay cổ, “Nhẹ tay một chút tôi sắp không thở nổi rồi.”
“Quỷ mà còn phải thở?” Nguyên Ngọ không thèm phối hợp.
“Làm sao anh biết quỷ không cần thở?” Lâm Thành Bộ nhìn hắn, “Anh gặp quỷ rồi? Anh tìm người nào gặp quỷ rồi hỏi thử xem? Xem quỷ có thở không?”
Nguyên Ngọ nhìn hắn, nhất thời không nói gì.
“Quỷ chúng tôi mà thở, có thể thổi cho anh nổi da gà đầy người, sau gáy lạnh toát, từng trải nghiệm chua?” Lâm Thành Bộ túm tay hắn, nới lỏng một chút, “Con người các anh bảo quỷ không có bóng, không có cơ thể, không có chân, không có ngực…”
“Cái này không đúng.” Nguyên Ngọ ngắt lời cậu, “Ngực phẳng hay D cup cũng chả ai quan tâm đâu.”
“Các anh cứ gán cho quỷ mấy thứ như vậy.” Lâm Thành Bộ nhìn hắn, “Có nghĩ tới cảm nhận của chúng tôi không?”
“Không có.” Nguyên Ngọ nói.
“Hơn…” Lâm Thành Bộ còn định nói tiếp nhưng Nguyên Ngọ không có hứng nghe.
Hắn buông lỏng tay thả Lâm Thành Bộ, lùi lại hai bước chỉ vào cậu: “Cậu muốn làm quỷ biết thở thì tôi mặc kệ, đừng có bám lấy tôi là được.
Tên ‘Quỷ biết thở’ đứng im không động đậy, Nguyên Ngọ lấy túi đồ chằng vào giá gỗ ở yên sau, cái giá gỗ này là chủ thuyền lắp vào, bình thường dùng chở cá đem bán.
Nguyên Ngọ cảm thấy cái thứ này xấu đến ma chê quỷ hờn, nhưng có tính thực dụng nên tạm chấp nhận nó.
Hắn trèo lên xe, cúi đầu đạp cần nổ mấy cái, lướt qua chỗ Lâm Thành Bộ đứng lúc trước đã không thấy ai.
Hắn nhíu mày nhìn quanh bốn phía, chỉ trong giây lát mà Lâm Thành Bộ đã biến mất nhanh như quỷ.
Kính chiếu hậu hơi lệch, Nguyên Ngọ chỉnh lại một chút, tiện tay gỡ mũ bảo hiểm vuốt lại tóc, thấy gương mặt chính mình liền dời mắt đi.
Nhất định là đẹp trai quá nên không dám nhìn kỹ.
Trời quá nóng, bỏ mũ bảo hiểm ra cảm giác được ánh nắng nóng như chiếu lên đầu thành cái lò lửa luôn, thả mấy hạt ngô ở đây thì nổ được bỏng luôn ấy chứ.
Nguyên Ngọ định đội mũ bảo hiểm lên, thì qua gương nhìn thấy một thứ vật thể màu trắng… rơi xuống thẳng đỉnh đầu hắn.
Tay đang cầm mũ của Nguyên Ngọ cứng đờ, chịu đựng cơn buồn nôn nửa ngày mới sờ lên đầu kiểm tra một cái, “Con mẹ nó!”
Nguyên Ngọ chưa bao giờ vào tiệm cắt tóc trong trấn, bình thường hắn dùng kéo cắt qua loa là xong.
“Gội đầu hay cắt tóc?” Tiệm cắt tóc này không có tí sinh ý nào, có mỗi một cô chừng ba mươi đang ngồi chơi điện thoại trông tiệm.
“Gội.” Nguyên Ngọ trả lời.
“Ngồi đi.” Cô gái chỉ cái ghế trước gương
“Dùng nước gội đi.” Nguyên Ngọ không ngồi, “Trên đầu tôi có phân chim…”
“…À!” Cô gái ngẩn người
Gội đầu xong, Nguyên Ngọ ngồi trên ghế, cô gái cầm khăn lau tóc cho hắn, “Tiên sinh có muốn cắt tóc không? Tóc dài như vậy chẳng lẽ trước giờ không cắt?”
“Không cắt.” Nguyên Ngọ trả lời.
“Không chăm sóc nên trông chả có chút tinh thần gì cả.” Cô gái không từ bỏ, nói tiếp, “Anh nhìn đẹp trai như vậy, mà tóc thì như cái tổ quạ…”
Nguyên Ngọ đứng dậy, bỏ tiền lên bàn rồi ra ngoài.
“Không sấy sao?” Cô gái hỏi.
“Sấy cái rắm.” Nguyên Ngọ thấp giọng nói.
Trời này cũng không cần sấy tóc thật, ngồi trên xe máy một lúc, về đến Trầm Kiều thì tóc cũng khô rồi, chỉ là đi đường bụi bám vào đầu hắn trắng xóa thôi.
Sau khi cất xe vào kho củi, Nguyên Ngọ cầm theo một đống đồ trở về bến tày cu.
Trước bến tày là con đường đất nhỏ, thông đến thôn bên cạnh, bình thường xe máy, máy kéo, công nông… thường đi bên này, xe tải cũng hay đi qua, nên dễ bị tắc. Đấy là lý do tại sao bến tàu ít du khách đến chơi.
Nhưng hôm nay Nguyên Ngọ thấy trong rừng cây có một chiếc xe màu trắng.
“Anh Tiểu Ngọ.” Đại Đầu đeo cái hồ lô ngồi xổm bên bến tàu nghịch nước, nhìn thấy hắn liền chạy tới.
“Ai thế?” Nguyên Ngọ hất cằm về phía bên kia.
“Không biết.” Đại Đầu lắc đầu, nhìn qua bên đấy, “Không biết xe này.”
Nguyên Ngọ lấy một gói rong biển đưa cho thằng bé, “Ăn không?”
“Ăn!” Đại Đầu nhận lấy, nhanh chóng bóc ra nhét một miếng vào miệng, nói: “Mẹ cháu bảo nếu ăn rong sẽ biến thành thủy quỷ.”
“Thế cho chú chỗ còn lại đi.” Nguyên Ngọ chìa tay.
“Không được.” Đại Đầu ôm chặt túi rong biển, “Cháu nguyện ý làm thủy quỷ.”
Nguyên Ngọ búng môi nó một cái, “Phi!”
“Phi phi phi.” Đại Đầu rất nghe lời, bắt chước theo luôn.
Nguyên Ngọ nhảy lên thuyền: “Đừng có theo chú.”
“Vì sao?” Đại Đầu đang định nhảy theo.
“Chúng ta không có tiếng nói chung.” Nguyên Ngọ tiếp tục đi.
“Có thể đi tìm mà, chúng ta có thể tìm tiếng nói chung mà.” Đại Đầu không cam tâm, đứng trên bến tàu, “Chú có thích hiệp sĩ lợn không?”
Nguyên Ngọ không để ý tới thằng bé nữa, nhanh chóng nhảy qua mấy con thuyền, rời đi.
Trước kia cảm thấy nhà nổi rất kỳ diệu, nhưng ở rồi mới biết, không phải ở đâu cũng kỳ diệu.
Bến tàu cũ này nước chảy qua chậm, mùa hè là mùa khô, còn ngửi thấy mùi tanh của rong rêu trong nước, lại có cá chết tôm chết từ thượng lưu trôi xuống, xa xa bên kia còn mấy lồng nuôi cá… Nguyên Ngọ còn đang nghĩ, đám hoa sen tươi tốt bên kia có thể ngửi thấy tử khí không nữa.
Đại khái mà nói, vị trí thuyền của hắn cũng không tệ, ở phía bên ngoài đám tàu lung tung lộn xộn, buổi sáng có thể hóng gió ngắm nước, tâm tình tốt thì có thể ngồi ở đuôi thuyền câu cá.
Cho nên Đại Đầu rất thích đến đây chơi, ngay cả… tên quỷ bị điên biết thở kia cũng thế.
Cách hai thuyền, Nguyên Ngọ đã thấy Lâm Thành Bộ ung dung nhàn nhã thiếu đánh ngồi ở đầu thuyền khỏa hai chân vào trong nước.
Hắn bực đến mức nghĩ xem có nên lật úp cả thuyền lại không.
“Anh chậm thật đấy, đúng là người phàm.” Lâm Thành Bộ phất tay, cười nói.
Nguyên Ngọ không lên tiếng, đem ván gỗ lắp vào, đi lên khoang thuyền đóng cửa sầm một cái.
“Hiện giờ anh tin tôi là quỷ chưa?” Lâm Thành Bộ đến bên khe cửa, “Tôi đi còn nhanh hơn anh đi xe máy.”
“Quỷ các cậu có phải cho rằng nhân loại mù hết cả rồi à.” Nguyên Ngọ mở cửa, chóp mũi hai người suýt chạm vào nhau, từng câu từng chữ nói, “Xe của cậu đỗ bên kia rừng đấy!”
“Đấy không phải xe của tôi.” Lâm Thành Bộ nói
“Cậu cút ngay cho tôi.” Nguyên Ngọ chỉ vào mũi cậu ta.
“Đây là địa bàn của anh à?” Lâm Thành Bộ lui về sau một chút.
“Chính là chiếc thuyền này!” Nguyên Ngọ chỉ xuống dưới.
“Được.” Lâm Thành Bộ gật đầu, rời khỏi thuyền hắn, sang đầu thuyền bên cạnh, lại ngồi xuống nghịch nước.
Nguyên Ngọ không rảnh quản cậu ta nữa, trên máy tính hiện lên ảnh đại diên của biên tập.
Cầm đao chờ đổi mới: Tôi quên không nhắc anh, mai là cuối tuần rồi đó~
Nguyên Ngọ ngẩn người, không biết bao lâu trôi qua, hắn quên mất cả ý niệm về thời gian, không còn nhận ra đây là ngày nào trong tuần, ngày mấy tháng mấy. Mỗi tháng hắn nhớ được có hai ngày, là ngày cha mẹ Đại Đầu đi chợ phiên trên trấn, Đại Đầu sẽ ở lại ăn cơm trưa với hắn.
Hắn mở lịch ra nhìn, là thứ sáu.
Cười hết một chén rượu: Thứ sáu mà, mai là thứ bảy, còn hai ngày mới hết tuần.
Cầm đao chờ đổi mới: Mỗi tuần bắt đầu từ chủ nhật, thân ái [ảnh bằng hữu cạn chén]
Cười hết một chén rượu:…
Nguyên Ngọ thở dài, mở laptop, nhìn cái file dung lượng được có một tí tẹo rồi lại thở dài.
Nói sau, ăn uống trước đã.
Gần trưa rồi, hắn cần phải ăn cơm… Hay là uống một chút cà phê? Thôi ăn trước, bụng rỗng uống cà phê chỉ tổ đau dạ dày…
Nói là cơm trưa, nhưng Nguyên Ngọ chỉ ăn mỗi mì gói, thi thoảng đổi bữa sang cơm đĩa. Nếu hôm nào có tâm trạng, hắn sẽ nấu một nồi cơm, làm trứng tráng cà chua. Cơm đĩa rất kỳ diệu, nếu còn thừa thì bữa sau có thể dùng làm cơm rang được.
Nhưng bình thường hắn chả mấy khi có tâm trạng.
Hôm nay không phải ăn mì gói, hắn mua mì sốt rồi.
Mì với xúc xích đỏ cũng ngon, mỗi tháng tốt xấu gì cũng phải đối đãi tử tế với bản thân hai ngày chứ.
Hắn mang mì đến đuôi thuyền, muốn lấy nước từ trong thùng lại phát hiện ra đã hết nước, đành đi ra đầu thuyền.
Lâm Thành Bộ vẫn ngồi ở đầu thuyền bên cạnh, nhìn mặt nước đến xuất thần, không để ý hắn đang đến gần.
“Đại Đầu!” Nguyên Ngọ hướng phía bến tàu hô to một tiếng.
“Ối!” Lâm Thanh Bộ bị giật mình, nhảy dựng lên.
“Gọi ai thế? Có chuyện gì?” Lâm Thành Bộ vẫn là bộ dạng như đã quen từ lâu.
“Gọi điện thoại di động của tôi.” Nguyên Ngọ nhìn cậu một cái.
Từ khi điện thoại không bắt được sóng nữa, hắn muốn gọi người mang nước đến thì phải tìm Đại Đầu, để Đại Đầu bảo mẹ nó gọi điện hộ.
“Tôi biến ra cho anh nhé.” Lâm Thành Bộ nói, “Quỷ tộc chúng tôi…”
“Quỷ với quỷ tộc không phải một loài à.” Nguyên Ngọ nói.
“Cho anh.” Lâm Thành Bộ đứng dậy, móc trong túi một cái điện thoại di động đưa đến.
Nguyên Ngọ không thèm nhận, im lặng nhìn cậu.
“Điện thoại của anh đấy.” Lâm Thành Bộ nói, “Không tin thì xem thử đi.”
Nguyên Ngọ quay về khoang thuyền, lấy cái điện thoại đã tắt nguồn hơn một tháng ra, giơ trước mặt Lâm Thành Bộ: “Có bệnh thì chữa đi, đừng có sợ thầy giấu bệnh.”
“Cái kia không phải điện thoại của anh.” Lâm Thành Bộ tiến gần, “Đây mới đúng.”
Không đợi Nguyên Ngọ nổi giận, cậu đã nhét điện thoại vào tay Nguyên Ngọ: “Không tin thì anh xem danh bạ đi.”
Nguyên Ngọ nhìn cậu chằm chằm một lúc lâu.
“Mang cho tôi một bình nước đến, ừm, bến tàu cũ, số thẻ là…” Nguyên Ngọ gọi điện cho bên cung cấp nước, “Cảm ơn.”
Ngắt cuộc gọi xong, hắn không đưa di động cho Lâm Thành Bộ mà nhìn màn hình chính.
Nền trắng có hai hàng chữ.
Cười hết một chén rượu, giết người trong thành thị.
(Câu gốc là: Tiếu tẫn nhất bôi tửu, sát nhân đô thị trung)
“Rốt cuộc cậu muốn làm gì?” Nguyên Ngọ cầm điện thoại lướt vài cái.
“Kết giao bằng hữu.” Lâm Thành Bộ nói.
“Người với quỷ không chung đường, cậu biết không?” Nguyên Ngọ thành khẩn nói, “Tôi còn rất ham sống không muốn kết giao bằng hữu với quỷ đâu.”
“Thật sao?” Lâm Thành Bộ nhíu mày.
“Thật!” Nguyên Ngọ gật đầu, “Cậu đi đầu thai đi, được không?”
Lâm Thành Bộ vẫn nhíu mày, như đang do dự, bộ dạng giống như lúc mượn bật lửa đêm qua.
“Tôi chỉ có hai cái bật lửa thôi, cho cậu thêm một cái là tôi hết đồ để dùng rồi.” Nguyên Ngọ cố nén bực bội trong lòng xuống, “Đi đi, bụi về với bụi, đất về với đất…”
Lâm Thành Bộ ngẩng đầu nhìn hắn: “Vậy trước khi tôi đầu thai có thể hỏi anh cái này khong?”
“Không thể.” Nguyên Ngọ trả lời ngay tắp lự.
Không thể.
Không thể.
Vì sao lại không thể, hắn cũng không biết.
Cũng không hiểu tại sao lại muốn nói như vậy.
“Anh biết nguyên…” Lâm Thành Bộ không để ý lời từ chối của Nguyên Ngọ, kiên trì nói tiếp.
Còn chưa nói xong, Nguyên Ngọ nhấc chân đạp một phát vào bụng cậu, Lâm Thành Bộ không kịp phản ứng ngã luôn vào trong nước.
Mực nước ở đây sau hơn bên kia bến tàu, Lâm Thành Bộ ngã xuống ngoi lên hai lượt, đành ngửa đầu làm thành tư thế đại đầu trùng thượng, lúc đứng dậy nước cao đến cổ cậu.
“Cậu.” Nguyên Ngọ vừa quỳ vừa chống tay xuống boong thuyền, chỉ vào mũi Lâm Thành Bộ, “Cút cho tôi.”
Lâm Thành Bộ không nói gì, cứ giương gương mặt ướt nhẹp nhìn hắn.
“Tôi không biết cậu là ai, muốn làm gì.” Nguyên Ngọ chọt ngón tay lên mũi cậu, “Nếu đến làm phiền tôi, tôi giết cậu đấy.”
“Chết kiểu gì?” Lâm Thành Bộ hỏi.
Nguyên Ngọ sững người mấy giấy, rồi túm tóc cậu, dúi đầu cậu vào trong nước.
Lâm Thành Bộ không giãy dụa, mặc kệ cho hắn ấn.
Nguyên Ngọ nhìn chằm chằm mặt nước.
Vì dùng sức hơi quá nên ngón tay trắng bệch, ngâm dưới nước càng không thấy tí huyết sắc nào,
Tóc Lâm Thành Bộ trong tay hắn dập dềnh theo dòng nước, khi chạm tay hắn có cảm giác mềm mại kì dị, với một thứ cảm xúc rất khó hình dung… Như sợ hãi…
Hắn nhìn chằm chằm mái tóc Lâm Thành Bộ.
Không biết bao lâu sau, có bóng khí nổi lên.
Một cái rồi hai cái, từ nhỏ đến to nối tiếp thành một chuỗi.
Không biết là do nắng gắt hay vì kích động mà người Nguyên Ngọ đổ mồ hôi nhưng không cảm thấy nóng, mà là rét run cả người, cảm nhận được từng cơn ớn lạnh từ dưới nước truyền đến.
Khi bóng khí từ to rồi nhỏ dần, hắn cảm nhận rõ ràng nỗi sợ hãi cùng rét lạnh, thậm chí còn nghe thấy nhịp hô hấp hoảng sợ của chính mình.
Nặng nề, gấp rút, không biết có chảy nước mũi không, hắn còn nghe thấy tiếng thở ra bóng nước mũi.
Hắn buông lỏng tay, lui về phía sau, như sợ hãi vật gì từ trong đám rong rêu dưới nước chui lên vậy.
Lâm Thành Bộ một lúc sau mới ngẩng đầu, bò lên thuyền, Nguyên Ngọ đã dựa vào cửa khoang châm một điếu thuốc, nhìn qua có chút nhụt chí rồi.
“Anh không sợ dìm chết tôi à?” Lâm Thành Bộ ngồi ở đầu thuyền ho hai tiếng.
“Không phải cậu là quỷ sao?” Nguyên Ngọ nói.
“Đúng vậy.” Lâm Thành Bộ giũ tóc, “Suýt thì quên.”
Sau đấy hai người không nói nữa, Lâm Thành Bộ nằm ở đầu thuyền phơi nắng, không biết ngủ thiếp đi hay là nguyên thần xuất thể.
Nguyên Ngọ ngậm điếu thuốc nhưng không hút, đốt thành một điếu tàn thuốc dài ngoằng, ủ rũ treo bên miệng.
“Đưa nước đây!” Bên bờ có người hô lên.
Tàn thuốc rơi trên tay Nguyên Ngọ.
“Cứ để ở bến tàu.” Nguyên Ngọ cũng hô lên.
Lâm Thành Bộ mở mắt, nghiêng đầu nhìn hắn, “Anh vừa rồi sợ hả?”
“Ừm.” Nguyên Ngọ trả lời, “Dù sao cũng chưa từng giết quỷ bao giờ.”
Lâm Thành Bộ cười: “Anh không tin tôi là quỷ đúng không?”
Nguyên Ngọ thở dài: “Quỷ các cậu có phải cũng chia năm bảy loại, quỷ bình thường với quỷ có bộ dáng ‘giả vờ quen thuộc còn không biết bản thân đáng ghét’ hả?”
“Chẳng qua tôi thấy rất cô đơn.” Lâm Thành Bộ nói.
“Quỷ kiểu mới à?” Nguyên Ngọ châm điếu thuốc khác, hút một hơi, hắn không muốn nói chuyện với tên tâm thần này nữa, mặc kệ cậu ta, bỏ đi.
“Rất mới.” Lâm Thành Bộ ngồi dậy, “Cho tôi điếu thuốc được không?’
Nguyên Ngọ ném bao thuốc lá cho cậu.
Lâm Thành Bộ châm một điếu, “Anh có cô đơn không?”
“Không.” Nguyên Ngọ nhìn Lâm Thành Bộ, “Tôi cảm thấy thêm một người nữa thực phiền phức.”
“Có lẽ vậy, anh chắc không cảm thấy cô đơn.” Lâm Thành Bộ nhả ra một vòng khói, rồi lại nhả một vòng nữa, “Anh nên biết, viết truyện về mấy người kia.”
Nguyên Ngọ nhìn hắn.
“Mỗi lần viết về một con quỷ.” Lâm Thành Bộ đứng dưới ánh nắng, mắt híp lại, “Con quỷ này sẽ từ trong truyện đi ra, bám sau lưng.”
Nguyên Ngọ không trả lời.
Câu này quen lắm, hắn không nhớ là ai đã nói với hắn, hay là đọc được ở đâu.
“Anh viết nhiều quỷ như vậy.” Lâm Thành Bộ lại nhả khói, “Sau lưng sắp hết chỗ rồi đấy.”
“Cho nên cậu bị chen đến mức phải hiện hình sao?” Nguyên Ngọ nói.
Lâm Thành Bộ chỉ cười.
“Đầu thai đi, tôi xin cậu.” Nguyên Ngọ dập điếu thuốc, đứng dậy, “Cho mấy con quỷ phía sau có chỗ ngồi, không được sao.”
“Không cần.” Lâm Thành Bộ nói, “Tôi chính là quỷ tiếp theo, bên trong đám rong rêu đung đưa kia.”
Nguyên Ngọ nhìn hắn: “Kia là nữ quỷ.”
“À, nữ quỷ à.” Lâm Thành Bộ dường như có chút xấu hổ, cúi đầu suy nghĩ một chút rồi nói, “Vậy tôi là bị nữ quỷ bắt đi sau đó.”
Nguyên Ngọ xoay người đi vào khoang thuyền.
“Anh không hỏi tôi làm sao biết được à?” Lâm Thành Bộ cất giọng.
“Khỏi cần.” Nguyên Ngọ đá vào cửa cabin một cái.
Hai giây sau, hắn mở cửa bước ra, nước còn đang để ở bên bến tàu.
“Muốn đi lấy nước à?” Lâm Thành Bộ phản ứng nhanh nhạy hỏi, “Tôi lấy giúp anh.”
Không chờ Nguyên Ngọ mở miệng, cậu quay người vừa chạy vừa nhảy, nhoáng một cái đã bê bình nước về.
“Muốn nấu mì hả?” Lâm Thành Bộ hỏi.
“Ừm.” Nguyên Ngọ đổ nước vào nồi.
“Trực tiếp đun nước rồi thả đồ vào? Xong ăn luôn bằng nồi hả?” Lâm Thành Bộ bắt đầu lắm chuyện.
“Ừm.” Nguyên Ngọ thì bắt đầu thấy choáng.
“Nên rất khó nuốt đúng không?” Lâm Thành Bộ tiếp tục.
Nguyên Ngọ bất lực, một chữ cũng không muốn nói.
Chẳng qua hắn nấu mì chả ngon tí nào, nên mới toàn ăn mì gói.
“Chúng ta làm giao dịch đi.” Lâm Thành Bộ yên tĩnh được một phút lại mở miệng.
“Ừm?” Nguyên Ngọ lại trả lời như một cái máy, cảm giác nói chuyện với Đại Đầu cũng không mệt tâm thế này.
“Tôi giúp anh nấu mì, anh giúp tôi luân hồi.” Lâm Thành Bộ nói, “Nếu không tôi không có chỗ nào để đi, sẽ lởn vởn quanh đây hàng ngày.”
Nguyên Ngọ cảm thấy tuyệt vọng, hạ mông ngồi xuống boong thuyền, ôm đầu: “Cao xanh ơi!”
“Cân nhắc kỹ một chút.” Lâm Thành Bộ ngồi xuống bên cạnh
“Cậu luân hồi thì sẽ biến mất hả?” Nguyên Ngọ quay đầu nhìn cậu.
“Đúng thế.” Lâm Thành Bộ gật đầu.
“Vậy thì được.”
Tôi Đến Mượn Cái Bật Lửa Tôi Đến Mượn Cái Bật Lửa - Vu Triết Tôi Đến Mượn Cái Bật Lửa