Cầu Chúa ban cho con sự thanh thản để chấp nhận những thứ con không thể thay đổi, sự caN đảm để thay đổi những thứ con có thể, và sự khôn khoan để phân biệt những cái có thể thay đổi và không thể.

Dr. Reinhold Niebuhr

 
 
 
 
 
Tác giả: Vu Triết
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Ngân Phan
Upload bìa: Ngân Phan
Số chương: 64 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 4
Cập nhật: 2020-12-20 02:20:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1
ô từ từ chìm xuống, nước dâng dần từ eo lên đến ngực, rồi đến bả vai, cơ thể thấm lạnh, sau lưng nhói đau đến chết lặng…
Dưới chân là đáy sông lồi lõm, rong rêu dày đặc mọc đến ngang người, cách một lớp vải dày cũng cảm nhận được độ bền dẻo mạnh mẽ của chúng, mỗi bước chân của cô bước đi nặng nề chậm chạp…
Nước tràn vào trong miệng, trong mũi, trong tai, mang theo tuyệt vọng bào mòn từng hơi thở, không chút lưu tình…
Ngay sau đó, cô bắt đầu giãy dụa, ngửa đầu, liều mạng muốn lùi lại hoặc ngoi lên…
Nhưng cô đã bị trói chặt dưới đáy sông, cố gắng thế nào cũng không thể động đậy được một chút. Mỗi lần cử động cánh tay, cảm giác nặng như đeo đá, chân cũng không di chuyển được. Mấy cọng rong rêu kia, bình thường chỉ cần ngắt nhẹ là đứt mà giờ trở thành một thứ dây thừng bền chắc vô cùng…
Cho dù cách đỉnh đầu chỉ ba tấc là mặt nước, cô cũng không thể hít được một nửa ngụm khí…
Thế rồi cô như một cây rong mọc dưới đáy sông, cùng rong rêu bên người chậm rãi đung đưa theo dòng nước…”
Ngoài cửa sổ rất yên tĩnh, bỗng nhiên có một con cá nhảy lên, quẫy đuôi còn mang theo tiếng nước động, buổi chiều nắng chói chang khiến người ta cảm thấy mệt mỏi rã rời.
Nguyên Ngọ tựa vào đệm lót sau lưng, đốt một điếu thuốc, gập cái laptop còn đang viết dở tiểu thuyết kia xuống.
Cảm giác như một ông lão tám mươi tuổi ngồi bên cửa, bên chân còn có một con chó già mười tám tuổi nhàn rỗi mặc kệ mấy việc còn chưa xong, nhưng vẫn tự an ủi “Như thế thì sao” khiến hắn cảm thấy rất dễ chịu.
Điếu thuốc còn chưa hút xong, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân huỳnh huỵch, chạy rất nhanh, nhịp chân cũng mạnh, khiến boong tàu của Nguyên Ngọ hơi chấn động.
Nguyên Ngọ nhắm mắt thở dài, cong hai ngón tay bấm đứt điếu thuốc.
Khi tiếng bước chân cách đó vài mét liền chậm lại, rồi biến mất
Hắn chờ một lát, rồi đứng dậy nhẹ tay nhẹ chân đến cạnh cửa sổ, thò tay ra ngoài chụp một cái.
“A!” một tràng cười giòn rã vang lên, còn mang theo chất giọng mũi ngây thơ, “Lại bị bắt rồi!”
Tay Nguyên Ngọ đang túm cổ áo của một đứa nhóc chừng năm sáu tuổi.
“Đại Đầu, chú nói rồi, với sự thông minh này của cháu, về sau đảm bảo đến tám phần là không tìm được bạn gái đi.” Nguyên Ngọ nhìn đứa nhỏ, “Cháu không tìm được chỗ khác để trốn sao?”
“Cái gì?” Đại Đầu ngẩng lên.
Đại Đầu kỳ thực rất đáng yêu, mặt mũi cũng không quá giống ba mẹ nó, đầu cũng không lớn.
Nó có cái nhũ danh như vậy là vì nguyện vọng của người sống trên thuyền. Nguyên Ngọ nhìn mặt nước ngoài cửa sổ, đầu to nên chắc sẽ không bị chìm đâu.
“Không, ta bảo cháu béo rồi, tiếng bước chân rất rõ.” Hắn lại dựa vào đệm.
“Anh Tiểu Ngọ.” Đại Đầu từ khoang thuyền lượn lờ đến bên cạnh, “Anh biết không…”
“Gọi chú.” Nguyên Ngọ nói.
“Chú.” Đại Đầu ngay lập tức sửa miệng, “Chú có biết…”
“Cởi giày.” Nguyên Ngọ lại nói.
Đại Đầu nhanh nhẹn đạp rơi đôi dép trên chân, chạy đến bên hắn ngồi xuống: “Chú biết không.”
“Không biết.” Nguyên Ngọ từ tủ lạnh mini lấy một que kem đá cho Đại Đầu.
“Vậy để cháu nói cho chú biết.” Đại Đầu ghé sát tai hắn, lấy tay bụm miệng, nói, “Bên bến tàu lại có người chết đuối, nhiều người đến xem lắm.”
“Cháu cũng đến xem?” Nguyên Ngọ nhìn thằng nhóc.
“Không có, mẹ cháu bảo trẻ con không được nhìn, sẽ bị bắt đi.” Đại Đầu nghiêm túc nói, xong mím chặt môi nhìn có vẻ rất lo lắng.
Nguyên Ngọ cười cười, rút tiền trong ví đưa cho nó: “Đi mua cho chú một bao thuốc lá đi.”
“Ừm.” Đại Đầu nhận tiền, “Hôm nay cháu được uống sữa không?”
“Được, mua kẹo cũng được.” Nguyên Ngọ đứng lên, bước ra khỏi khoang tàu.
“Chú đi đâu vậy?” Đại Đầu ở sau lưng hắn hỏi theo.
“Đi sưu tầm dân ca.” Nguyên Ngọ trả lời.
Ba ngày liền hắn chưa rời khỏi buồng nhỏ trên tàu. Trong khoang thuyền không có cảm giác gì, đến khi đứng ở boong tàu Nguyên Ngọ mới thấy trên trời hôm nay không có mây, dù đã năm giờ chiều nhưng bầu trời vẫn rất đẹp.
Hắn híp mắt, ngẩng đầu nhìn bầu trời vẫn còn sáng, sau mười giây liền có ảo giác như đang trôi nổi trên trời.
Hắt hơi một cái, Nguyên Ngọ thu tầm mắt.
Từ chỗ này đến bến tàu khá xa, đi bộ mất đến bảy tám phút.
Nguyên Ngọ dọc theo một tấm ván gỗ giữa hai đầu thuyền, chậm rãi đi về phía bên kia.
Nơi này gọi là Trầm Kiều, một vùng đất ngập nước ở ngoại thành.
Hai con sông chảy qua nơi này, tạo thành một vùng nước lớn, từng cái hồ nhỏ nối nhau liên tiếp, mùa hè thì có một rừng lau, thi thoảng sẽ có một hai chỗ lộ ra mấy chục mét vuông mặt nước cùng bãi đất.
Nguyên Ngọ ở khúc sông bên này, có một bến tàu cũ bỏ hoang, ở đây tập hợp đủ loại thuyền cũ. Có cái vô chủ, có cái được chủ để đây đợi sửa lại nhưng mãi không thấy gì, ngổn ngang lộn xộn một đống. Lại bị người khác dùng ván gỗ đủ loại kích cỡ nối lại, giống như một mê cung trên mặt nước, ở giữa còn có mấy tấm lưới thả dưới sông để nuôi cá.
Chỗ này không chỉ có một mình Nguyên Ngọ, mà còn có mấy hộ gia đình như nhà Đại Đầu cùng họ hàng của thằng bé, người trông nom lưới cá, còn có mấy người ở trên bờ là người thân quen của người ở trên mặt sông.
Chẳng qua sống xa bến tàu như vậy chỉ có mỗi mình hắn.
Cách bến tàu cũ mấy chục mét còn thấy một đám người đang túm tụm lại, còn có cả máy quay, xem ra có người từ đài truyền hình đến.
Nguyên Ngọ không đến bến tàu, chỉ ở đầu thuyền bên cạnh, ngồi xổm xuống, châm điếu thuốc lá cuối cùng.
Người chết đuối kia đã được đưa đi, nhưng đám người hiếu kỳ còn chưa giải tán, đều vây quanh phóng viên đài đang phỏng vấn mấy người thường đến đây câu cá.
Bình thường yên ổn quá mức, nên xảy ra chút chuyện cũng có thể khiến người ta hăng hái đến cả nửa ngày.
Nguyên Ngọ không rõ tình hình thực tế thế nào, nhưng ở Trầm Kiều có người chết đuối là chuyện thường.
Trầm Kiều coi như điểm du lịch ngoại thành, chỉ là không tính cái bến tàu cũ này vào thôi. Cái bến này cách đường cái quá xa, mặt nước thì hẹp, nước cũng chẳng trong, chả có mấy du khách đến đây, mấy hộ nông gia đều không làm ăn được gì.
Nhưng đến hè, thi thoảng cũng có người trốn tránh sự đời tìm đến cái chỗ này. Thế là hàng năm đều có mấy người không biết rõ tình hình, chìm dưới nước khám phá mấy ngày rồi nổi lên.
Hắn nghe đám người hóng hớt kia bàn luận mãi, mấy ngày nay không có ai đến đây, người chết đuối kia đã mất tích từ ba ngày trước, hôm nay là có người từ Đông vịnh tìm tới.
Sâu trong đám cỏ lau ở Đông vịnh, có mấy khóm hoa sen rất đẹp, còn có một vài mảnh ruộng cạn, ngoài thôn dân dùng thuyền chở trâu qua cày cấy thì không có bóng dáng con người.
Mẹ Đại Đầu từng thần thần bí bí hỏi hắn, biết tại sao hoa sen ở Đông vịnh lại tốt như vậy không?
“Biết.” Nguyên Ngọ gật đầu, “Do nhiều người chết chứ sao.”
Mẹ Đại Đầu nhìn hắn chằm chằm: “Cậu thật quái gở, dọa người vừa thôi!”
“Hử?” Nguyên Ngọ cũng nhìn lại, “Đâu phải tôi đẩy mấy người kia xuống, làm gì mà dọa người.”
Từ hôm đó, mẹ Đại Đầu cấm không cho Đại Đầu đến thuyền hắn chơi, mặc dù Đại Đầu vốn cũng ít tới.
Nguyên Ngọ hút xong điếu thuốc định rời đi, thì nữ phóng viên xồ đến, nhảy lên thuyền, đi qua: “Đồng hương, khỏe chứ, tôi có thể hỏi mấy câu không?”
Nguyên Ngọ không trả lời.
“Đồng hương, anh ở đây sao?” Nữ phóng viên lại hỏi.
“Ừm.” Nguyên Ngọ đứng dậy, quay người đi về.
“Anh ở trên thuyền hay ở làng bên kia?” Nữ phóng viên chặn trước mặt hắn, “Có thể hỏi anh mấy câu được không?”
“Không.” Nguyên Ngọ trả lời ngắn gọn, vòng qua người cô gái đi tiếp
“Anh có biết Đông vịnh có người chết đuối không?” Nữ phóng viên là một cô gái còn rất trẻ, xem ra mới tốt nghiệp, cố chấp đi đến, liên thanh hỏi: “Hai năm nay người đuối nước nhiều thêm, anh có suy đoán được là do đâu không? Anh chắc là dân bản địa, có thể nói cho du khách vài lời khuyên đảm bảo an toàn không?”
“Không biết, không nghĩ đến, không thể.” Nguyên Ngọ nhảy lên tấm ván nối hai đầu con thuyền, lách đến bên cạnh nữ phóng viên, nhìn dưới chân cô gái, đang định cản lại, “Rắc…”
“Cái gì? Tôi…” Nữ phóng viên nhất quyết không chịu từ bỏ cơ hội phỏng vấn này, không để ý bước một bước, sau đó hét lên một tiếng rất gọn: “A!”
Nguyên Ngọ từ tư thế cản người liền nhanh tay muốn kéo cô lại, nhưng không kịp, tay hắn tóm một cái vào không khí: “Ừm…”
Mấy tấm ván dưới chân là dùng cánh cửa cũ sửa lại, có mấy tấm đã mục nát. Một bước này của nữ phóng viên dẫm rất chuẩn, còn chưa kịp nói gì cả người đã rơi tõm xuống nước.
Trên bến tàu rộ lên một tràng cười nhạo, dù nước cạn, nhưng cô phóng viên bị bất ngờ ngã xuống cũng rất chật vật, cô hét mấy tiếng điếc cả tai rồi mới đứng dậy được.
Nguyên Ngọ thở dài, quay người rời đi.
Giữa tràng cười, nữ phóng viên được đồng sự kéo lên cuối cùng đành từ bỏ lần phỏng vấn này, không đuổi theo.
Lúc trở lại thuyền, Đại Đầu đã cầm một bao thuốc lá ngồi ở mũi thuyền, đặt vào cái hồ lô lớn bên cạnh.
Nhìn thấy Nguyên Ngọ từ đằng xa, Đại Đầu vẫy tay: “Cháu mua về rồi nha.”
Nguyên Ngọ giơ ngón tay cái với thằng bé.
“Chú đi xem người chết à?” Đại Đầu hỏi, chỉ thiếu hai chữ ‘hiếu kỳ’ viết lên trán mà thôi.
“Không có.” Nguyên Ngọ cầm lấy dây thừng buộc hồ lô khoác lên vai, “Cháu mau về đi.”
“Cháu không muốn về.” Đại Đầu uốn éo, “Cháu muốn tán gẫu với chú.”
“Hai ta không có tiếng nói chung.” Nguyên Ngọ cầm thuốc lá ném vào trong khoang thuyền.
“Hả?” Đại Đầu lên tiếng.
Nguyên Ngọ vào buồng nhỏ, từ trong bao thuốc rút một điếu ngậm trên miệng, khi chuẩn bị đốt thuốc, nhìn ra phía ngoài vẫn thấy Đại Đầu ngồi ở đầu thuyền.
“Này, Đại Đầu.” Nguyên Ngọ đem hộp thuốc lá rỗng ném vào hồ lô sau lưng.
Đại Đầu chắp tay sau lưng sờ hồ lô, quay đầu đầu nhìn hắn.
“Về nhà đi.” Nguyên Ngọ nói.
“Tiếng nói chung là cái gì?” Đại Đầu hỏi.
“Chính là ngôn ngữ cộng đồng.” Nguyên Ngọ kéo tay thằng bé, xách nó lên
“Ngôn ngữ cộng đồng là cái gì?” Đại Đầu lại hỏi.
“Chính là… ngôn ngữ cộng đồng.” Nguyên Ngọ bế nó đi qua tấm ván gỗ, để nó đứng cạnh đầu thuyền bên kia.
“Cộng đồng là cái gì?” Đại Đầu tiếp tục hỏi.
“Cháu có chú cũng có.” Nguyên Ngọ quay người về thuyền, Đại Đầu định bước lên tấm ván, thì Nguyên Ngọ đã nhanh tay rút nó về.
“Ngôn ngữ thì sao?” Đại Đầu đứng ở bờ bên kia hỏi.
“Là nói chuyện.” Nguyên Ngọ mở cửa khoang thuyền.
“Vậy là như chúng ta nói chuyện rồi.” Đại Đầu như tráng sĩ thấy chết không sờn, “Vì sao lại bảo là không có tiếng nói chung.”
Nguyên Ngọ không nói nữa, đi vào khoang thuyền đóng cửa lại.
Qua khe cửa hắn còn thấy Đại Đầu đứng đấy suy tư một hồi rồi mới rời đi.
Nguyên Ngọ thở phào một cái, nằm xuống châm thuốc.
Con thuyền vốn rất nhỏ, chỉ có một giá sách bé tí với cái tủ lạnh mini, chỗ khác là giường ngủ, cùng một đống lẫn lộn quần áo, sách vở hắn ném lung tung.
Nếu muốn nấu cơm thì phải xuống đuôi thuyền, ở đấy có cái lều nhỏ, có nồi có chậu có bếp ga.
Cái bình khí ga dùng được rất lâu vì Nguyên Ngọ chỉ dùng nấu mì với sủi cảo, còn lại chả bao giờ đun nấu gì.
Nguyên Ngọ hôm nay chưa ăn cái gì tử tế, hắn nằm một lúc liền ngủ thiếp đi rồi lại bừng tỉnh vì xung quanh yên lặng quá. Tỉnh dậy thì Nguyên Ngọ đi nấu một bát mì.
Ăn mì xong thì pha cà phê, bật máy tính lên ngẫm nghĩ một lúc xem có viết xong chương truyện đang dở trong tối nay không
Bỗng có thông báo trên QQ, hắn mở lên nhìn qua một lượt, là tin nhắn của biên tập từ lúc ba giờ chiều.
Cầm đao chờ đổi mới: “Không phải anh nói cuối tháng mới đào hố mới sao? Đã hai tháng rồi! Tôi bị bắt nạt anh có nghe thấy không?”
Nguyên Ngọ thả vào cốc cà phê một viên đường, khuấy nửa ngày mới uống một ngụm, rồi trả lời tin nhắn của biên tập.
Cười hết một chén rượu: “Đang nhiều việc lắm, cuối tuần này sẽ bắt đầu.”
Nhiều việc lắm, Nguyên Ngọ gõ đến câu này còn cảm thấy mình đang nói thật, nhưng gửi xong thì lại bắt đầu mờ mịt, nhiều việc lắm… Toàn làm những chuyện đâu đâu ấy. Nghĩ mãi không ra.
Kỳ thật ba ngày sống trong khoang thuyền như thế nào, hắn cũng chả nhớ.
Lại ngồi ngẫm nghĩ lại, đúng là không nhớ được.
Hắn mở file lên nhìn một cái, tổng số từ của chương này mới có 3666 chữ.
Cái tốc độ viết này khiến hắn sốc không nói lên lời.
Ba ngàn chữ viết hết ba ngày?
Nguyên Ngọ thở dài, đốt thuốc rít một hơi, nhìn màn hình qua làn khói thuốc mù mịt, nhìn đến lần thứ sáu thì đặt tay lên bàn phím gõ mấy cái.
“Trời càng lúc càng tối, hắn không để ý, cảm giác gió lạnh càng ngày càng mạnh mẽ, bốn phía tối đen như bị người ta đổ mực lên, đằng sau đêm đen vẫn là đêm đen…”
Vẫn là đêm đen… Vẫn là đêm đen… Vẫn là đêm đen… Sau đó thì sao, ngón tay Nguyên Ngọ đặt trên bàn phím hờ hững mãi không gõ được, sau đó thì sao, thì uống một ngụm cà phê đã.
Nguyên Ngọ cầm cốc cà phê uống một ngụm, chẳng thấy vị gì cả, thế là hắn đứng dậy đến cạnh máy pha cà phê, đổ nửa hộp sữa bò vào rồi lại khuấy.
Pha được một cốc Mocha rồi lại bò về trước cái máy tính, Nguyên Ngọ nhìn màn hình chằm chằm.
Hắn rít điếu thuốc lá hai lần rồi lại đặt tay lên.
“Sau lưng truyền đến tiếng hít thở, không gần lắm, nhưng vẫn nghe thấy rõ ràng, hắn dừng bước, thanh âm kia lại biến mất…
Ánh đèn đường phía trước khẽ chớp nháy một cái, hắn không hiểu tại sao có chút sợ hãi, tiếp tục tiến về phía trước, giữa nhịp tim dồn dập của chính hắn, một lần nữa hắn cảm nhận được tiếng hít thở kia, nặng nề mà lại có nhịp điệu…
Cùng nhịp với độ chớp nháy của ánh đèn kia..”
Một đống tàn thuốc rơi xuống mu bàn tay, cảm giác nóng nóng ran rát khiến Nguyên Ngọ giũ giũ tay, rồi ném luôn đót thuốc vào lon coca bên cạnh
“Hắn quyết định quay đầu…
Bầu trời sáng rực lên, xung quanh rõ ràng như ban ngày…”
Bỗng nhiên trên bầu trời đen kịt ngoài cửa sổ xoẹt qua một tia sáng, Nguyên Ngọ giật mình, vô thức nhìn sang, não còn chưa xếp xong một câu ‘Đây là ánh chớp’, thì một tiếng sấm đã rền vang.
Nguyên Ngọ cảm giác như đang cởi truồng đứng giữa sân thì có một viên pháo dưới chân nổ tung, dọa người đến thần thanh khí sảng, run tay úp ngược cả cốc cà phê.
“Con mẹ nó!” Vừa hồi phục tinh thần hắn nhanh chóng ném một đống giấy ăn lên chỗ cà phê vừa bị đổ.
Đại Đầu hôm qua đến chơi có nói hôm nay sẽ có mưa giông sấm chớp, ban đầu Nguyên Ngọ còn cảm thấy không có tí khả năng nào, giờ thì nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy mưa đá to bằng nắm tay… à không chỉ bằng nửa cái nắm tay thôi, đã rào rào rơi xuống, bốn phía tối đen mù mịt hơi nước trắng xám.
Cuộn giấy hút hết đống cà phê, Nguyên Ngọ nhặt lên ném vào thùng rác, đang định đứng dậy pha một cốc khác, thì trong mưa gió bão bùng một tiếng ‘bịch’ vang lên ở phía đầu thuyền.
Bàn tay cầm cốc của Nguyên Ngọ ngưng lại, quay đầu nhìn ra cửa khoang thuyền.
Cánh cửa làm bằng hai tấm ván gỗ, phía trên có một cửa kính cố định, hắn ngồi trong khoang thuyền, từ góc này có thể nhìn thấy mọi thứ bên ngoài cánh cửa.
Nhưng từ khe cửa cũng thấy được, ánh mắt của Nguyên Ngọ dừng lại, thấy được lá cờ nhỏ Đại Đầu cắm ở đầu thuyền đang bị thứ gì đó chắn mất.
Có người ở đầu thuyền.
“Ai đấy?” Nguyên Ngọ hỏi một câu, nhìn chằm chằm khe cửa, tay sờ sờ trong đống quần áo lộn xộn rút ra một cây súng phóng lao.
Bến tàu cũ này trị án rất tốt, vì chỗ này toàn người nghèo, mở cửa cho trộm vào lấy đồ cũng chả móc được thứ gì đáng giá, thứ duy nhất hấp dẫn bọn trộm thì chắc là mấy con cá trong lồng nuôi thôi.
Nhưng lồng nuôi cũng đâu có gần thuyền của Nguyên Ngọ, mấy tên đạo tặc đầu óc bình thường chắc chắn sẽ không đến đây.
Vì vậy Nguyên Ngọ mới lấy súng phóng lao.
Cây súng này là cha Đại Đầu cho hắn, còn chưa bao giờ dùng để bắt cá. Đúng một lần duy nhất nó được dùng là hắn nghiên cứu cò súng tự bắn vào chân mình một cái.
Người bên ngoài không trả lời, bóng người di chuyển một cái, tiến gần về phía cửa khoang thuyền.
“Chào mừng đến chơi!” Trên thuyền vang lên một giọng nữ rất nhiệt tình.
Người bên ngoài giật mình, lùi lại.
“Hoan nghênh trở lại lần sau!” giọng nữ kia lại vang lên.
Nguyên Ngọ cảm thấy người bên ngoài kia đã bị lừa rồi, nhanh chóng nhảy đến bên cửa, thò súng phóng lao ra ngoài cửa.
“Cút!” Nguyên Ngọ lên giọng.
Tôi Đến Mượn Cái Bật Lửa Tôi Đến Mượn Cái Bật Lửa - Vu Triết Tôi Đến Mượn Cái Bật Lửa