Outside of a dog, a book is man's best friend. Inside of a dog it's too dark to read.

Attributed to Groucho Marx

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Dịch giả: Giang Sịt
Upload bìa: hoang viet
Số chương: 518 - chưa đầy đủ
Phí download: 19 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2749 / 12
Cập nhật: 2019-07-11 15:48:19 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 169: Bạn Học
ừ phía sau xuất hiện một cô gái, mái tóc ngắn nhuộm màu lam nhạt rất thời thượng, còn đeo bông tai thủy tinh màu lam, trên cổ xăm hình bươm bướm.
Bên trong là một chiếc áo bó màu trắng cổ tròn, bên ngoài khoác một cái áo da đen đầy đinh, phía dưới lại phối hợp một chiếc váy ngắn sọc xanh đỏ, phối hợp cùng cái tất chân đen cùng ủng đinh bằng da.
Phong cách ăn mặc như vậy, Tần Xuyên hoài nghi có phải là bảo vệ đại học Đông Hoa bị cô ta đánh ngất mới cho cô ta vào hay không, nhìn như thế nào cũng rất giống một cô nàng xã hội đen bất lương.
Chỉ là tất cả cách ăn mặc này cũng không khiến cho Tần Xuyên muốn cười cô ta.
Bởi vì cô gái dáng người nóng bỏng, tướng mạo xinh đẹp nhưng có cách ăn mặc rất men này lại là một… võ giả Tiên Thiên sơ cấp!
Một võ giả Tiên Thiên sơ cấp còn trẻ như vậy, mặc kệ cô ta có bề ngoài như nào đi nữa thì cũng không phải hạng tầm thường.
Tiểu nha đầu ngực phẳng bị ôm, ngực bị sờ, lập tức bị dọa tới không dám khóc, khuôn mặt đỏ bừng cầu khẩn:
- Em không khóc… Chị Lạc Tuyết đừng nhéo mà!
- Hừ, vậy mới được.
Cô nàng bất lương nhấn vai nha đầu, đề cho nha đầu kia ngồi xuống.
Lập tức sau đó, cô nàng bất lương kia nhìn về phía Tần Xuyên, lộ ra nụ cười ngả ngớn, giống như nữ lưu manh muốn đùa giỡn con trai vậy.
- Này, tiểu tử, cậu là Tần Xuyên đúng không? Tới đây, bắt tay một cái nào… Lão nương là hộ vệ của cậu, Lăng Lạc Tuyết. Về sau có người bắt nạt cậu, vậy thì báo cáo với lão nương, rõ chưa hả?
Lăng Lạc Tuyết vươn tay về phía Tần Xuyên, dùng sức nắm chặt.
Tần Xuyên phỏng chừng đây chính là bảo tiêu của mình, cũng không biết lão già Tần Minh kia đi đâu mà tìm được một cô nàng kỳ quái như vậy.
Nhưng cũng rất có thành ý nha, một vị cường giả Tiên Thiên thì thôi, còn là một mỹ nữ, quá kích cmn thích!
Tần Xuyên bắt tay với cô ta một cái, bàn tay của cô nàng này đúng là có chút đặc biệt…
Tần Xuyên nheo mắt, rất tự nhiên cười với Lăng Lạc Tuyết:
- Hạnh ngộ hạnh ngộ.
- Mẹ nó, khách sáo như vậy có ý nghĩa gì. Nghe nói cậu kết hôn với họ Liễu kia, cậu yếu sinh lý như vậy, buổi tối cô ta cho cậu lên giường không?
Lăng Lạc Tuyết đột nhiên hỏi một câu.
Tần Xuyên cảm thấy cô nàng này khẳng định là não phẳng, lần đầu tiên gặp mặt, hỏi chuyện giữa vợ chồng hắn làm gì vậy?
- Chuyện này không liên quan tới cô.
Tần Xuyên chẳng muốn trả lời.
Lăng Lạc Tuyết cười quái dị:
- Nhất định là không cho cậu lên, dáng vẻ như thánh nữ của cô ta sao có thể coi trọng cậu chứ. Cậu cũng thật đáng thương, lấy vợ lại không thể đụng vào, bình thường chịu tội không ít đi?
Tần Xuyên cười như không cười mà nhìn cô ta:
- Hình như cô rất có hứng thú với chuyện vợ chồng chúng tôi?
- Thôi đi pa… lão nương chỉ không vừa mắt tính tình của cô nàng Liễu Hàn Yên kia, cậu cũng không cần che dấu gì cả. Tôi biết cậu nhất định sống rất khốn khổ.
Lăng Lạc Tuyết chậc chậc miệng, lắc đầu, chỉ thiếu miệng ngậm điếu thuốc, phì ra khói mà thôi.
Tần Xuyên nhíu mày, hình như cô nàng này có thù oán với Liễu Hàn Yên, không chọc Liễu Hàn Yên là không chịu được. Chỉ có điều hắn cũng không biết tình hình cụ thể, cũng không tiện nói thêm gì, khi về hỏi Liễu Hàn Yên rồi tính.
Nhìn tiểu nha đầu ngực phẳng ngồi im không dám lên tiếng, đôi mắt đang nhìn chằm chằm hắn, trong mắt tràn ngập sự hiếu kỳ.
- Em là Tần Cầm?
Tần Xuyên cảm thấy có chút thú vị, ai cũng không thể ngờ tới là một cô gái thẹn thùng tới vậy.
Tần Cầm nghe thấy gọi mình, vội vàng đứng dậy, cúi đầu chào:
- Chào anh Tần Xuyên, em… em là Tần Cầm, là… là…
- Được rồi được rồi, đừng giới thiệu nữa, anh biết em là ai rồi.
Tần Xuyên thấy đối phương khẩn trương tới mức nói lắp, thực sự không đành lòng nghe tiếp, nhỡ đâu đột ngột tắt thở thì sao?
Lăng Lạc Tuyết một tay đặt lên tóc của Tần Cầm, vuốt ve, giống như mẹ đang vuốt tóc con vậy.
- Haiz, nha đầu này trời sinh yếu ớt, tính cách lại tự ti, gặp phải người lạ ngay cả nói cũng không thành lời, mấy ngày nay lão nương luôn liên hệ mới có thể thân cận với nha đầu này một chút, cho nên tiểu tử cậu phải chậm rãi một chút.
Tần Xuyên gật đầu, từ mùi thuốc đông y trên người Tần Cầm có thể đoán được quanh năm cô em này phải dùng một số loại thuốc điều hòa âm dương, thân thể rất tệ.
- Về sau gặp anh thì đừng cúi đầu, gọi anh là được, tùy tiện gọi là Tần Xuyên cũng có thể. Đương nhiên em gọi anh là đẹp trai anh cũng có thể hiểu được, dù sao không cần thẹn thùng, cứ thoải mái một chút.
Tần Xuyên nói.
Tần Cầm chớp chớp đôi mắt, dường như cảm thấy bất ngờ vì người anh này lại mặt dày như vậy, nhưng khi nói dáng vẻ lại vô cùng nghiêm túc.
Cô không khỏi cười mỉm, lộ ra hai má đồng tiền ngọt ngào, khẽ ‘vâng’ một tiếng.
Người anh này rất khác với các anh khác trong gia tộc, trong lòng Tần Cầm thầm nghĩ.
Lúc này, những người trong lớp khác đã chú ý tới Lăng Lạc Tuyết và Tần Cầm, ánh mắt kinh ngạc nhìn hai người.
Lăng Lạc Tuyết đương nhiên không cần phải nói, tuy rằng ngũ quan xinh đẹp, nhưng nhìn như nào cũng giống một cô nàng bất lương. Hiện giờ còn thoải mái mà gác chân lên bàn, thản nhiên duỗi người, mở lớn miệng ngáp, quả thực coi phòng học là phòng ngủ của mình rồi.
Tần Cầm giống như một cô học sinh cấp hai, dáng vẻ cúi đầu ngoan ngoãn ngượng ngùng, mọi người hoài nghi cô ấy còn chưa trưởng thành, sao lại tới trường học MBA.
Đúng lúc mọi người đang nhao nhao nghị luận, ở cửa phòng học xuất hiện một cô gái xinh đẹp.
Là một cô gái tóc dái bồng bềnh, thướt tha uyển chuyển, tướng mạo không tính kinh diễm nhưng khó mà nén lòng nhìn lần hai, hơn nữa tràn ngập khí chất tài trí.
Dáng người có thể coi là thành thục, một thân đồ OL đơn giản nhưng không thể che dấu những đường cong trên cơ thể.
Mỗi vị trí trên cơ thể đều như đang phát ra tín hiệu nào đó, tràn ngập sức hút phụ nữ.
Có mấy tên công tử nhìn thấy cô gái này đều không che dấu vẻ tham lam, loại phụ nữ như này quả thực rất dễ khiến đàn ông sinh ra ý niệm xấu xa.
- Các bạn học, mời mọi người tìm vị trí ngồi xuống.
Cô ta như không cảm thấy những ánh mắt mười phần xâm lược nay, thong dong đi lên bục giảng, nói:
- Tôi là Lục Tích Nhan, là phó giáo sư viện thương mại đại học Đông Hoa.
Tôi là chỉ đạo viên cũng giảng viên chương trình học quản lý nghiệp vụ quản lý Marketing. Trong thời gian hơn một năm tiếp theo, tôi sẽ phụ trách chủ yếu các hạng mục học tập lẫn hoạt động ngoại khóa của mọi người.
Lục Tích Nhan vừa nói xong, phía dưới lập tức có một tên công tử ăn mặc lòe loẹt cười tà.
Toàn Năng Khí Thiếu Toàn Năng Khí Thiếu - Mai Can Thái Thiếu Bính Toàn Năng Khí Thiếu