Fear keeps us focused on the past or worried about the future. If we can acknowledge our fear, we can realize that right now we are okay. Right now, today, we are still alive, and our bodies are working marvelously. Our eyes can still see the beautiful sky. Our ears can still hear the voices of our loved ones.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Mai Doanh Doanh
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 131 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 521 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 02:20:48 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 41
áng sớm tôi và anh đã thức dậy sau giấc ngủ, không biết tên này ở đâu mà có sẳn bộ đồ cho tôi luôn nhỉ, tên này cũng khá chu đáo biết trời sang đông nên ngoài bộ đồng phục trường ra anh còn chuẩn bị luôn chiếc áo khoác ngoài, sướng!!!Áo gì ấm kinh!
Sau khi thắt dây an toàn xong, tôi ngồi yên vị trên xe, anh nổ máy rồi chạy đi khỏi căn biệt thự "mini" đó
-Ăn sáng không?
-Tôi không đói, lát vào trường tôi ăn luôn!-tôi đáp
-Ừ!
Đột nhiên điện thoại anh reo lên, lấy phone đeo vào tay bấm nghe
-Alo
[...]
-Hiện giờ con đang bận!
[...]
-Người theo dõi con?
[...]
-Con đang bận, không về được!
[...]
-Người uy hiếp con sao?Hình như người nhầm con với chị hai rồi!
[...]
-Người...được rồi, lát về!
[...]
-Không được, cô ấy không thể đến gặp người!
[...]
-Nhưng...người dám làm tổn thương cô ấy con sẽ không tha cho người!
[...](cúp máy)
-Có chuyện gì sao?Trong anh không ổn cho lắm!-tôi nhìn anh hỏi han
-Không gì!Đi cùng tôi đến chổ này nha!
-Hả...Ừm được thôi nếu anh muốn!
-Cảm ơn!
Thật ra người đang có ý định gì đây?Sao lại muốn gặp cô chứ?Chắc hẳn người đã biết điều gì đó?Không ổn cho lắm!
Ít phút sau anh cho dừng trước một tòa biệt thự vô cùng vô cùng to lớn, chiếc cổng rộng kinh khủng, nhà gì mà to thế?
-Vào thôi!-anh nói
-Đây là đâu?-tôi hỏi
-Nhà tôi!-anh chỉ vẻn vẹn đáp rồi dắt tôi vào trong
Cánh cửa vừa mở ra thì hai bên đường dẫn vào nhà hàng chục người kính cẩn cúi chào anh, y như chào ông hoàng vậy
-Kính chào thiếu gia!
Đây là cách chào đón mỗi khi anh về sao?Khuôn mặt ai cũng đáng sợ một cách lạnh lùng, họ chỉ đơn thuần là thuộc hạ cấp dưới của anh phục tùng lệnh chủ nhân, nhưng con người quá nghe lệnh thì hơi bị khó chịu, cảm giác như đè nén cảm xúc thật của con người!
-Không sao đâu!-anh vỗ nhẹ tay tôi
-Ừm...
Bước vào phòng khách, ba người ngồi nhâm nhi tách trà hoa hồng, hai thuộc hạ đứng bên cạnh họ, họ là ai?Chắc hẳn có quyền lắm!
-Chào ông, chào ba mẹ!-anh cúi chào
Ông,ba,mẹ sao?Họ là...sao anh lại đưa tôi về nhà anh chứ?Đáng lí lúc nãy nói không đi cho rồi!Hối hận quá!!!
Zing Blog
Tình yêu xứ Hàn Tình yêu xứ Hàn - Mai Doanh Doanh