Nếu bạn đã cố gắng hết sức mình thì bạn sẽ vẫn thanh thản ngay cả khi gặp thất bại.

Robert S. Hillyer

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 29 - chưa đầy đủ
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4598 / 3
Cập nhật: 2017-09-24 22:24:30 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 24
huông điện thoại lại reo. Như Thiên chụp máy lớn tiếng:
- Em về nhà đấy. Anh không cần phải xin đâu.
- Xin gì đấy?
Nhận ra đầu dây bên kia không phải Thế Đình, Như Thiên xìu xuống:
- Là mày hả, Bửu Ngọc?
- Ừ. Mày tưởng anh Hai tao à? Anh ấy chọc mày giận ư?
- Không, mà làm tao tức.
- Nhưng mà chuyện gì?
- Tự dưng đòi đưa đón tao, rồi bây giờ không cho tao về nhà ăn cơm nữa. Đòi gọi điện xin phép mẹ tao.
- Anh Đình chắc có lý do.
- Lý do gì? Độc tài thì có.
Bửu Ngọc vuốt ve:
- Thôi mà, đừng giận dữ. Trong tình yêu thường hay vậy đấy mày ạ. Muốn người mình yêu lúc nào cũng ở bên mình. Thời gian rồi cũng sẽ quen.
- Tao giống như tù binh thì có.
Bửu Ngọc cười:
- Không quá đáng vậy đâu. Sao, mày đang làm gì thế?
- Xem lại một số tài liệu.
- Lượng Tinh có tìm mày không?
- Mới ở đây nè.
Như Thiên thở ra:
- Lượng Tinh và Thế Đình... Tao không muốn mất đi người nào. Hiện giờ tao chẳng biết phải làm sao nữa.
- Đừng bận tâm! Lượng Tinh rồi sẽ hiểu thôi mà.
- Nó đau khổ lắm.
- Chịu thôi. Tình yêu đâu thể san sẻ hay nhường nhịn. Lượng Tinh yêu chỉ bằng một tình yêu đơn phương. Rồi thời gian cũng sẽ làm phôi phai tất cả.
- Tao cũng hy vọng vậy.
- Mày lo ày đi.
- Lo gì?
- Chuẩn bị về làm chị dâu tao.
Như Thiên kêu lên:
- Sớm quá!
- Sớm gì nữa. Mày biết anh Hai tao năm nay bao nhiêu chưa? Thấy anh ấy nghiêm chỉnh trong chuyện tình cảm, mẹ tao mừng lắm. À! Mà...
Bửu Ngọc chợt nhỏ giọng:
- Mày và anh Hai tao yêu nhau từ khi nào mà sao tao không biết? Không phải hai người thường đối đầu nhau sao?
- Đúng thế. Đối đầu là để lại ấn tượng, nhưng tình đến khi nào, cả tao cũng không rõ nữa. Chỉ biết cả hai đều cần nhau.
- Ghê nhỉ! Mày có biết lúc sáng nhìn thấy tờ báo, tao hết sức bất ngờ không?
- Sau đó thì sao?
- Tao không dám tin đó là sự thật, nên đi hỏi anh Hai.
- Cuối cùng?
- Anh Đình thừa nhận yêu mày và muốn cưới mày. Một tin chấn động cả thành phố. Lời cầu hôn của giám đốc trẻ tuổi của công ty vàng bạc đá quý dành ột cô gái được đăng báo. Mày có biết rất nhiều cô gái tiếc ngẩn ngơ không?
- Biết.
- Mày đang hạnh phúc?
- Lẫn lo sợ.
- Sao?
Như Thiên chậm rãi:
- Thế Đình chọn tao, đương nhiên sẽ có nhiều cô gái ganh tỵ và tức tối. Tao sợ tình yêu của tao và Thế Đình sẽ không suôn sẻ như lời cầu hôn.
- Vớ vẩn! Mày đừng suy nghĩ nhiều quá.
- Có thể. Lúc suy nghĩ, tao không dám nghĩ Thế Đình có một tình yêu dành cho tao. Bây giờ, tao vẫn như người trong mơ vậy.
Bửu Ngọc phì cười:
- Là thật đó, chị dâu ạ.
- Con khỉ! Ghẹo tao hả?
- Cười được rồi sao? Thôi, khi khác nói chuyện tiếp nha. Ông anh Hai Thế Đình đang tới.
- Ừ.
Như Thiên gác máy, lòng cô vẫn thấy bất an điều gì đó, nhưng suy nghĩ vẫn không làm được gì. Thôi thì cứ mặc kệ.
Như Thiên giở xấp tài liệu ra, và công việc dễ dàng cuốn hút cô.
Thời gian vẫn trôi một cách vô tình, cho đến khi:
- Thôi nào cô nương! Bộ định lấy tiếng với giám đốc hay sao mà làm hoài vậy? Không định nghỉ trưa à?
Như Thiên giật mình ngẩng lên. Thế Đình đã đứng trước bàn làm việc từ lúc nào. Cô nhìn đồng hồ lúng túng:
- Trưa đến thế cơ à?
- Em tham việc quá.
Như Thiên hỏi:
- Anh vào đây từ lúc nào? Sao không gọi em?
- Ai nói không gọi. Tại em mê công việc hơn lời nói của anh mà.
Như Thiên lườm dài:
- Nếu công việc không nhiều thì em đâu đến nỗi quên thời gian. Tất cả cũng vì công việc của anh mà ra.
- Ơ! Bây giờ đổ thừa hả?
- Bộ không đúng sao?
- Ờ, thì đúng.
Thế Đình xếp tập hồ sơ lại:
- Thế bây giờ nghỉ được rồi chứ?
- Ư! Nếu sếp bảo nghỉ thì nghỉ chứ sao.
Thế Đình vừa phụ Như Thiên bỏ giấy tờ vào hộc tủ, vừa thúc:
- Nhanh đi em!
- Bộ anh có hẹn hả? Nếu hẹn thì về trước đi, không cần phải chờ em.
- Hẹn với ai đâu. Vũ Hùng và Bửu Ngọc chờ chúng ta cùng đi ăn chung.
Như Thiên nhìn quanh:
- Họ đâu?
- Dưới nhà xe.
Như Thiên lưỡng lự, Thế Đình nói tiếp:
- Anh gọi về nhà xin phép mẹ rồi.
Cô tròn mắt:
- Sao anh gan thế?
- Có gì đâu. Tập dần thôi mà.
- Tập gì?
- Làm rể ấy.
- Mẹ em đồng ý gả em hồi nào? Và em đồng ý ưng anh hồi nào?
- Anh tin mẹ đồng ý và em cũng sẽ đồng ý. Một chàng rể dễ thương như thế này, mẹ không nỡ từ chối đâu.
- Tự tin quá há! Mèo khen mèo dài đuôi.
Thế Đình cười:
- Anh có sự tự tin là nhờ tình yêu của em đấy, Như Thiên.
Anh xoay cô lại:
- Hãy tin anh trong bất kỳ hoàn cảnh nào nhé, em yêu.
Như Thiên nhìn Thế Đình bằng ánh mắt long lanh:
- Em tin anh. Nhưng anh hứa không lừa dối và làm chuyện gì có lỗi với em.
- Ừ, anh hứa.
- Yêu thì con người thường ích kỷ. Em muốn anh chỉ có một mình Hàn Như Thiên mà thôi, không được liếc mắt đưa tình với cô nào khác.
- Ừm.
- Còn nữa, em mà biết anh lộn xộn với cô gái nào là chia tay ngay.
- Người ta yêu anh bám theo anh thì sao?
- Phải xét lại.
Thế Đình nhăn nhó:
- Chúa ơi!
- Sao hả? Hối hận ư? Nếu hối hận, bây giờ rút lui cũng chưa muộn.
- Không, không. Không có gì có thể làm lùi bước An Thế Đình này được hết.
Anh ôm ngang eo Như Thiên:
- Có một cô vợ đẹp như vầy, thì mọi cái với Thế Đình đều vô nghĩa.
Như Thiên tát nhẹ vào má anh:
- Nịnh vừa thôi.
- Thì vợ mình, mình nịnh chứ nịnh ai.
Như Thiên né tránh nụ hôn chờn vờn của anh.
Cô la lên:
- Đây là công ty đó.
- Giờ này nhân viên về hết rồi, không ai có thể thấy đâu.
Thế Đình dụ khị:
- Cho anh hôn đi nhé!
- Không được.
- Năn nỉ mà.
Nhìn khuôn mặt hiền từ của Thế Đình, Như Thiên không thể cầm lòng được. Cô cũng yêu anh kia mà. Như Thiên gật nhẹ. Thế Đình mừng rỡ:
- Cám ơn em.
Nhưng cô ra điều kiện:
- Nhanh nhé!
Được cho phép hôn, Thế Đình gật lẹ:
- Ừm.
Anh từ từ cúi xuống hôn Như Thiên. Nụ hôn tình yêu đầu đời lạ lẫm làm sao. Như Thiên như mụ mẩm đi. Hai người siết lấy nhau mà quên cả không gian thời gian.
- Chúa ơi!
Tiếng hét bất chợt làm cả hai buông nhau ra. Như Thiên mắc cỡ giấu mặt. Thế Đình thì ngượng ngùng trừng mắt:
- Em vào đây làm gì?
- Bọn này ở dưới chờ dài cả cổ, còn hai người thì ở đây tỏ tình. Biết vậy, tôi không lên.
Bửu Ngọc quay lưng đi thì bị Thế Đình gọi lại:
- Đi đâu đó?
- Xuống nhà xe đợi, để hai người tự do.
- Đừng có lộn xộn.
Bửu Ngọc nghiêng mặt:
- Ờ, mà hai người còn đói không?
- Nhiều chuyện!
Thế Đình nắm tay Như Thiên:
- Mình đi, đừng quan tâm đến lời nhỏ ấy.
Bửu Ngọc chạy theo:
- Đợi với. Hai người không nghe tôi nói, thì cũng cho biết ăn ở đâu chứ.
- Tú Xương.
- "Hải Âu" hả?
- Ừ.
Như Thiên quay lại:
- Mày không đi chung sao?
- Để làm kỳ đà à? Thôi, tao đi Honda với Vũ Hùng hay hơn.
Rồi Bửu Ngọc nhảy chân sáo xuống thang lầu:
- Gặp lại ở "Hải Âu" nhé!
- Ờ.
Như Thiên gỡ tay Thế Đình ra phụng phịu:
- Anh đó, Bửu Ngọc sẽ trêu em cho xem.
- Ai dám trêu, anh sẽ bẻ mười cái răng người đó.
- Chỉ giỏi hăm dọa. Bửu Ngọc dám trêu em thì em sẽ phạt anh.
- Không cho hôn hả?
- Ừ.
- Như thế chết sướng hơn.
- Em không thay đổi đâu.
- Được rồi. Anh sẽ giải quyết chuyện Bửu Ngọc, để nhỏ ấy đừng trêu em.
Thế Đình tiếp tục cặp tay người yêu. Hai người song song ra nhà xe.
Công ty vắng lặng, nhưng họ đâu ngờ rằng, vẫn có người nhìn họ bằng đôi mắt căm thù.
Tình Yêu Nào Cho Em Tình Yêu Nào Cho Em - Trần Thị Thanh Du