Tôi luôn cố gắng làm những gì tôi chưa biết và nhờ đó, tôi có thể làm được những điều tưởng như ngoài khả năng của mình.

Pablo Picasso

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 29 - chưa đầy đủ
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4598 / 3
Cập nhật: 2017-09-24 22:24:30 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 14
à tò mò:
- Giữa hai đứa xảy ra chuyện gì vậy?
- Dạ… Như Thiên giận chấu về việc cháu giấu bạn ấy. Giám đốc công ty “Thế Kỷ” là anh Hai cháu.
- Là thế à? Nhưng tại sao Như Thiên biết được vậy?
- Hôm qua, Như Thiên bị ngất ở sân cầu lông. Cháu và anh cháu đưa Như Thiên vào bệnh viện. Trong lúc hai anh em cháu nói chuyện, Như Thiên đã vô tình nghe được.
Bà Như Mai hấp tấp:
- Sao Như Thiên bị ngất vậy?
- Dạ, nghe bác sĩ nói do Như Thiên làm việc quá sức thôi, không có gì nghiêm trọng cả.
- Vậy mà Như Thiên có nói gì với bác đâu. Cái con bé cứng đầu vô cùng. À! Cháu có muốn nói chuyện với Như Thiên không?
- Dạ, thôi bác ạ. Như Thiên còn giận cháu, sẽ không tiếp chuyện đâu. Để cho Như Thiên thong thả, rồi có quyết định cho riêng mình. Dù sao, cả anh cháu và cháu đều không muốn Như Thiên nghỉ việc.
- Bác biết rồi.
- Cháu chào bác.
- Chào cháu.
Bà Như Mai vừa gác máy thì đã nghe giọng Như Thiên kế bên:
- Bửu Ngọc gọi, phải không mẹ?
- Ừ.
- Nhỏ đã nói gì? Lại giải thích nữa không?
Như Thiên nhún vai:
- Là như vậy đấy. Luôn tìm nguyên nhân và lý do ình.
Bà Như Mai nghiêm mặt:
- Như Thiên! Hôm qua con bị ngát phải vào bệnh viện, tại sao con không nói với mẹ?
- Con không muốn làm mẹ lo lắng. Với lại, con cũng đâu có bệnh gì… chỉ hơi quá sức trong công việc thôi.
- Con nói vậy mà nghe được à? Nếu Bửu Ngọc không gọi điện đến, thì mẹ sẽ không bao giờ biết. Con có thương mẹ không Như Thiên?
- Mẹ…
- Nhà có hai mẹ con, mẹ không lo lắng cho con thì lo lắng cho ai đây?
Như Thiên lầm bầm:
- Sao nhỏ ấy nhiều chuyện quá vậy?
- Con nói gì đó? Bửu Ngọc là một đứa bạn tốt, con không nên cảm thấy khó chịu khi người ta quan tâm tới con.
Như Thiên gãi đầu:
- Hình như trong đôi mắt mẹ, con lúc nào không đúng.
- Con nghĩ vậy à?
- Chứ còn gì nữa. Trong câu chuyện, không lúc nào mẹ không nhắc đến Bửu Ngọc với những lời khen. Con cảm thấy ganh tỵ đấy.
Bà Như Mai phì cười:
- Thôi đi con gái, ganh tỵ như thế thì không đúng rồi. Nếu con ngoan thì mẹ cũng khen con cơ mà.
- Nhưng mẹ chưa bao giờ khen con cả.
- Thế ư?
Như Thiên xua tay:
- Mà mẹ cũng không nên khen con làm gì, bởi con chưa bao giờ ngoan trong đôi mắt mẹ cả. Con bướng bỉnh, con cứng đầu, con không phải, con cố chấp… Nói tóm lài, con chưa bào giờ là đứa con ngoan. Lúc nào cũng làm mẹ buồn phiên lo lắng.
Bà Như Mai nhướng mày
- Sao tự nhiên xỉ vả mình vậy?
Như Thiên buồn rầu
- Bởi con không thể nào so sánh với Bửu Ngọc.
Khờ quá! Mỗi người có nét riêng. Cho dù con bướng bỉnh con cứng đầu, nhưng mẹ lúc nào cũng thương yêu con. Hai mẹ con ta đã sống thế giới của hai người từ lâu không thể thay đổi được, con có hiểu không?
Bà Như Mai đăt tay lên vai con gái
- Mẹ lúc nào cũng muốn con vui vẻ và có cuộc sống hạnh phúc. Mẹ thấy chuyện Bửu Ngọc giấu con là không có gì quá đáng cả. Với tính của con, con chịu đến những nơi quen biết để làm việc sao?
- Nếu biết vậy, sao nó còn làm?
Mẹ hiểu Bửu Ngọc, tại vì nó thưong bạn, mà con là người bạn Bửu Ngọc thương yêu nhất. Con giận Bửu Ngọc là không đúng đâu.
- Mẹ…
- Nếu con yêu thích công việc ơ Thế Kỳ thì tại sao vì một tự ái cỏn con, mà từ bỏ sở thích của mình chứ?
- Con…
- Mẹ không muốn xen vào công việc của con. Thôi thì con hãy tự suy nghĩ và quyết định lấy. Dù con có quyết định như thế nào, mẹ cũng ủng hồ con.
Bà Như Mai quay lưng
- Thôi mẹ đừng suy nghĩ nhiều nữa. Ra ăn sáng với mẹ.
- Dạ.
Như Thiên đi theo mẹ mà lòng vẫn còn ngổn ngang. Cô không biết quyết định của mình có đúng không, nhưng ít ra cũng phải chờ vài ngày nữa cho cơn tức của mình nguôi ngoai. Mà Hàn Như Thiên này cũng đâu ngu dại gì bỏ công việc rất ư là tốt. Cô muốn đẩy giá mìnhl ên cao thử một lần.
Vừa gặp Thế Đình ở phòng khách, Bửu Ngọc hỏi ngay:
- Anh Hai! Mấy ngày nay, Như Thiên có đi làm không?
- Bóng dáng của cô ấy cũng không thấy.
Bửu Ngọc nhíu mày:
- Sao kỳ vậy. Em gọi điện đến nhà, bác gái nói Như Thiên đi làm.
- Cô ấy đi làm sao không có mặt ở công ty?
- Làm sao em biết được.
Thế Đình buông người xuống xa lông:
- Anh cũng muốn hỏi em đây. Thật ra, Như Thiên giận em hay giận anh? Công việc thì đổ dồn, thêm gần tới ngày ra mẫu mới, Như Thiên im lặng đến bao giờ? Làm hay không làm cũng nói một tiếng chứ.
- Anh Hai! Đừng nổi giận mà. Để chiều nay em gặp Như Thiên xem sao.
- Anh không phủ nhận Như Thiên thông minh và rất được việc, nhưng bản tính của cô ta như thế thì khó khăn lắm đấy. Nếu không bớt cái lối của mình, thì cô mãi mãi vẫn không làm được việc gì.
- Em hiểu rồi.
Thế Đình nhăn mày:
- Em hiểu thì được gì, quan trọng là bạn của em kìa. Anh đồng ý tuyển vào hai người. Lượng Tinh thì chậm chạp, thêm lúc này đầu óc cô ta để đâu đâu. Còn Như Thiên thì thông minh nhạy bén, nhưng lại giàu lòng tự trọng. Anh không biết anh có sai lắm không khi chọn hai người.
Bửu Ngọc xuống giọng:
- Lỗi cũng ở em. Phải chi em đừng giấu Như Thiên thì đâu có ngày hôm nay. Còn làm ảnh hưởng đến anh và công việc nữa.
Thế Đình lắc đầu:
- Giờ phút này không nên trách cứ ai hay nhận lỗi về ai. Điều chủ yếu là mau chóng hoàn thành công việc trong dự tính.
- Em giúp gì được cho anh?
- Như Thiên tuy chỉ làm việc với anh trong một thời gian ngắn, nhưng rất hợp nhau. Ngoài cô ấy ra, anh không thể hợp tác với người nào để gấp rút công việc cả. Vơi lại dự án mới, chỉ có mình anh và cô ấy biết.
- Vậy phải làm sao? Hay để Lượng Tinh và Anh Thục giúp anh.
Thế Đình phản đối:
- Hai người đó vào để làm rối tung công việc của anh à? Còn nữa, không phải em đã từng nói với anh: Anh Thục không đáng tin cậy sao?
- Nhưng...
- Thôi được rồi. Nếu em thật sự lo cho anh, lo cho công ty thì cố gắng đưa Như Thiên trở về với "Thế Kỷ" đi. Hiện tại, công ty đang rất cần cô ấy.
- Công ty đang rất cần hay anh cũng đang rất cần? Em để ý rồi đó nha. Ngày nào Như Thiên chưa xuất hiện, thì ngày đó anh như người mất hồn. Cứ thở dài, đôi khi còn cáu gắt vô cớ nữa. Anh đừng nói với em là do công việc quá nhiều nha.
- Ừ, thì...
- Yêu rồi phải không? Thành thật thú nhận đi, để xem nhỏ này có giúp được không.
Thế Đình đánh trống lảng:
- Thôi em đi, đừng nhiều chuyện quá.
Bửu Ngọc gục gặc:
- Được thôi, nếu anh đã nói vậy thì em sẽ không xen vào nữa. Bởi lúc nào anh cũng có Nguyệt Hoa, thì nhắc đến Như Thiên làm gì. Em cầu mong cho Như Thiên đừng bao giờ đến "Thế Kỷ" làm việc nữa.
Thế Đình kêu lên:
- Phải em không đó?
- Không có Như Thiên, thì anh vẫn tìm được những trợ lý giỏi khác mà. Có thể là Nguyệt Hoa hay một số cô bạn nào đó của anh.
- Em có phải là em gái anh không, Bửu Ngọc?
- Thì đúng rồi, An Bửu Ngọc là em gái An Thế Đình.
- Vậy tại sao em cứ "kê" anh hoài. Em thừa biết không ai có thể thay thế chức vụ trợ lý của Như Thiên mà. Hoàn cảnh hiện tại không cho phép anh có một bắt đầu nào. Như Thiên làm việc rất ăn ý với anh. Vả lại, cô ấy còn đang chịu trách nhiệm trong việc chọn mẫu mới cho việc triển lãm sắp tới.
Bửu Ngọc thôi không trêu ghẹo nữa:
- Lại thế nữa cơ à? Hiện tại không ai có thể thay thế chức vụ trợ lý của Như Thiên, hay không ai có thể thay thế Như Thiên trong trái tim anh? Em hiểu diễn biến tâm trạng của anh, nhưng giúp anh thì không thể được rồi, bởi Như Thiên cũng đang giận em.
Cô chợt đề nghị:
- Hay là em cho anh địa chỉ của Như Thiên, anh đến nói chuyện với nó nghe.
- Hóa ra anh đi năn nỉ nhân viên của mình à?
- Muốn đạt được mục đích, hạ mình một chút cũng không sao. Huống chi Như Thiên trong đôi mắt anh đâu chỉ là một nhân viên. Anh đến tim Như Thiên, hổng chừng nhỏ trở lại công ty đấy?
- Em giỏi quá ha.
- Cám ơn lời khen của anh.
Thế Đình cốc lên đầu của em.
- Cám ơn nè.
Bửu Ngọc ôm đầu nhăn nhó:
- Úi da! Anh phát-xít vừa thôi. Người ta thật tình giúp đỡ mà trả ơn người ta vậy đó hả?
Bà Bửu Lan đi ra, nghe tiếng con gái, bà hỏi ngay:
- Hai anh em lại gây gổ nhau nữa à?
- Ai thèm gây chứ. Anh Hai ăn hiếp con thì có.
Thế Đình trợn mắt:
- Anh ăn hiếp em hồi nào?
- Không phải sao? Mới cốc lên đầu người ta đó.
- Ai biểu em làm cho anh tức.
Bà Lan can ngăn:
- Thôi, lớn hết rồi, đừng như con nít lên ba vậy, suốt ngày cứ cự cãi nhau.
Bửu Ngọc xoa xoa đầu, phân giải:
- Mẹ nghĩ coi đúng không. Trợ lý công ty đột nhiên nghỉ việc, công việc tồn đọng làm anh Hai căng thẳng, tuyển trợ lý mới thì anh Hai không chịu, bảo bắt đầu lại thì không thích. Cuối cùng, con đề nghị anh Hai đến gặp trợ lý của mình thì anh Hai lại đánh con.
Bà Lan nhíu mày nhìn con trai:
- Không phải con nói bạn của Bửu Ngọc đang làm trợ lý cho con sao?
- Dạ phải.
- Thế tại sao lại nghỉ việc?
- Tất cả cũng tại Bửu Ngọc. Xin việc cho người ta mà còn giấu giếm, để khi người ta biết thì người ta giận chứ sao.
Bà Lan quay sang con gái:
- Người bạn làm trợ lý cho anh Hai con là Như Thiên hay Lượng Tinh?
- Dạ, Như Thiên.
- Theo mẹ biết, thì con bé đó có cá tính và hiểu việc lắm mà.
- Dạ, lỗi cũng tại con, không nói rõ cho Như Thiên biết ngay từ đầu. Con đã giấu Như Thiên, anh Hai là giám đốc công ty "Thế Kỷ".
- Vậy là con đã xúc phạm đến lòng tự trọng của người ta?
Bửu Ngọc cúi đầu:
- Như Thiên giận con và giận luôn cả anh Hai, nên không đến làm việc.
Tình Yêu Nào Cho Em Tình Yêu Nào Cho Em - Trần Thị Thanh Du