Never lend books, for no one ever returns them; the only books I have in my library are books that other folks have lent me.

Anatole France

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 29 - chưa đầy đủ
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4598 / 3
Cập nhật: 2017-09-24 22:24:30 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 11
uổi tối, đến sân cầu lông là thói quen của Như Thiên. Bây giờ tạm ổn định công việc rồi cũng vậy. Dù là một ngày bận rộn với công việc mệt mỏi, cô cũng không cho phép mình nghỉ.
Hôm nay cũng vậy. Cả ngày bị quay cuồng khi theo chân giám đốc đến nhiều nơi. Mệt vô cùng, nhưng cô cũng phải đến sân cầu lông. Vì chỉ nơi đó mới làm cho cô thoải mái tâm hồn thôi.
Trút khỏi người bộ đồ dài, Như Thiên thấy nhẹ nhõm. Cô đang loay hoay tìm đôi giày ình, thì có tiếng chuông cổng dồn dập.
Tính cô cũng hay hết hồn. Cô sợ nhất là những tin tức không hay, bất ổn. Với lại mẹ cũng vừa rời khỏi nhà kia mà.
Không thể chần chừ được, Như Thiên lao vội ra ngoài. Hy vọng mọi việc không như cô nghĩ.
Kéo cánh cổng vừa bật mở, còn kèm theo một tràng cười dài, Như Thiên nghiêm mặt:
- Tụi bây quá đáng lắm nghe.
Cô gái ngồi trên xe hất mặt:
- Bộ mày đang chờ chàng à?
Như Thiên nổi quạu:
- Chờ chàng cái con khỉ. Tụi bây có biết cách nhấn chuông gọi cửa của tụi bây làm người khác phải đứng tim không? Cũng may là mẹ tao không có nhà, nếu không bà cũng phải chết đứng vì tụi bây.
Nghe Như Thiên tuôn một hơi, cô gái ngồi phía sau xe xuống giọng:
- Bọn tao chỉ đùa thôi, nhưng đâu biết cách đùa ấy tệ hại đến như vậy. Chuyện không muốn cũng đã xảy ra rồi, mày đừng hình sự mà.
Như Thiên bỗng cao giọng:
- Hai đứa bây đi đâu đây?
- Bửu Ngọc rủ tao đến chỗ mày cùng đi ăn.
- Sao tự nhiên tốt đột xuất vậy?
- Nói một câu giận hết sức. Tao và Lượng Tinh từ nào tới giờ không tốt à?
Như Thiên liếc hai bạn, cô kéo rộng cổng:
- Vào đi, hai... bà chằn!
Bửu Ngọc chạy xe vào trong sân, cô đá chống:
- Bác gái đi đâu rồi à?
- Ừ. Mẹ tao đi thăm một người bạn cũ.
- Chỉ còn mình ở nhà?
- Chứ mấy mình.
Lượng Tinh ngắm bạn:
- Hình như mày cũng chuẩn bị đi đâu?
- Tao đến sân cầu lông.
- Thế còn chuyện đi ăn? Hay là nghỉ một buổi đi?
Như Thiên lắc đầu ngay:
- Không được. Nếu có muốn ăn thật như vậy, thì tụi bây theo tao đến sân cầu lông đi.
- Chi vậy?
- Đợi tao chơi xong rồi đi ăn.
- Trời ơi! Thật sự mày không nghỉ được à?
- Không.
Bửu Ngọc chen vào:
- Bộ mày không biết tính nó giống tính anh Hai tao sao, Lượng Tinh? Không thể thay đổi được gì, thì tao và mày đành theo nó vậy. Bấy lâu nghe nó chơi cầu lông, nhưng tao và mày chưa tận mắt xem. Hôm nay có cơ hội, ngu gì bỏ lỡ.
Như Thiên vỗ tay:
- Bửu Ngọc nói phải đó. Vào trong sân cầu lông, biết đâu mày đăng ký theo tao thì sao.
- Hứ! Tao đâu thích thể thao.
Như Thiên bỏ nhỏ:
- Biết đâu hôm nay tụi bây sẽ gặp đối thủ của tao.
Cô mỉm cười rồi quay lưng:
- Chờ tao chút nha!
Nhìn theo dáng bạn, Lượng Tinh lầm bầm:
- Thấy ghét!
Bửu Ngọc lắc đầu. Thật tình hôm nay cô tìm Như Thiên đi ăn chỉ là một lẽ thôi. Còn việc cô muốn biết quan hệ giữa anh Hai cô và Như Thiên như thế nào rồi? Công việc ra sao?
Ở công ty thì không tiện gặp gỡ. Bởi Bửu Ngọc sợ Như Thiên sẽ biết cô là em gái Thế Đình. Bản thân cô cũng biết, chuyện này không thể nào giấu lâu được, nhưng đến đâu hay đến đó. Cô hy vọng Như Thiên sẽ không giận cô, bởi việc làm của cô là xuất phát từ tình bạn.
Lượng Tinh khều bạn:
- Ê! Mày có thấy dạo này Như Thiên thay đổi không?
Bửu Ngọc nhướng mắt:
- Thay đổi? Mà thay đổi gì?
- Khó chịu hơn và có vẻ chững chạc hơn.
- Thì mày cũng biết nó đang làm gì rồi. Trợ lý của giám đốc thì phải có phong cách vậy chứ sao. Mày cũng thấy rồi đó, anh Hai tao đâu dễ chịu chút nào.
- Ý tao muốn nói là từ lúc vào "Thế Kỷ" cho đến giờ, Như Thiên càng ngày càng giống anh Hai mày.
Bửu Ngọc gục gặc:
- Ừ há. Mày nói, tao mới để ý.
Cô hỏi bạn:
- Mày suy nghĩ gì?
Lượng Tinh im lặng, đôi mắt cô chợt xa xôi. Suy nghĩ gì à? Cô suy nghĩ nhiều lắm chứ.
Lượng Tinh cũng có ghen hờn với Như Thiên. Cô vào "Thế Kỷ" trước Như Thiên, nhưng người được mọi người yêu thương lại là Như Thiên.
Cô ganh tỵ với nét đẹp và bản lĩnh của bạn. Như Thiên không màu mè, mọi cái ở cô đều đơn giản. Cả Thế Đình - giám đốc công ty - cũng buột miệng khen Như Thiên, làm Lượng Tinh phải nhói lòng.
Giác quan thứ sáu cho cô biết, trong Thế Đình đã có sự thay đổi nhỏ. Anh đã có một chút tình cảm dành cho Như Thiên rồi.
Lượng Tinh vỡ mộng rồi sao? Cô thất bại và cô sẽ là người đứng bên lề tình cảm của người khác?
Không thể như thế được. Lượng Tinh hiểu được mục đích của mình khi đặt chân vào "Thế Kỷ". Sự tiến thân của cô sẽ không quan trọng, cái quan trọng là con tim của An Thế Đình kìa.
Bửu Ngọc nhìn bạn:
- Mày suy nghĩ gì mà im lặng thế? Tao chỉ muốn biết: nếu anh Hai tao và Như Thiên có một mối quan hệ tốt đẹp, thì mày có tán đồng và ủng hộ không?
Cuối cùng rồi Lượng Tinh cũng có câu trả lời. Thì ra Bửu Ngọc chọn Như Thiên chứ không phải chọn cô. Vậy mà cô ngu ngơ nghĩ rằng Bửu Ngọc chỉ giúp bạn trong tình yêu thương mà thôi.
Lượng Tinh nhếch môi:
- Tao và Như Thiên đều là bạn của mày, tại sao mày thiên vị vậy? Mày thà chọn Như Thiên cho anh mày chứ không chọn tao.
Bửu Ngọc thở hắt ra:
- Mày nói đi đâu vậy? Tao không có sự chọn lựa nào cả. Người chọn là anh Hai tao kìa.
Cô đặt tay lên vai bạn:
- Mày đừng buồn khi tao nói lên sự thật. Mày không hợp với anh Hai tao đâu. Đừng nên hoài vọng để rồi phải đau khổ.
Lượng Tinh bỗng lạnh lùng:
- Đau khổ hay không đau khổ, đó là chuyện của tao, tao không mượn mày khuyên nhủ. Và tao cũng không muốn mày có ý kiến trong chuyện của tao.
- Lượng Tinh! Không vì tình cảm mà tình bạn sức mẻ chứ?
- Mày yên tâm.
- Dù sao đi nữa, tao cũng mong mày có suy nghĩ đúng đắn. Mày là cô gái tốt, tao hy vọng mày sớm tìm được tình yêu đích thực ình.
- Cám ơn.
Lượng Tinh đứng lên bước ra ngoài, đúng lúc Như Thiên ra tới:
- Ê! Đi đâu vậy?
Lượng Tinh nói, nhưng không quay lại:
- Gia đình tao tìm tao có việc gấp. Tao không thể đi với mày và Bửu Ngọc được. Chúc vui vẻ!
- Ơ...
Lượng Tinh khuất sau cánh cửa, Như Thiên quay sang Bửu Ngọc:
- Lượng Tinh giận tao hả?
- Không có đâu.
- Thế...
Bửu Ngọc khoát tay:
- Gia đình nó gọi điện có việc gì đó, tao không rõ. Nhưng thôi, đừng để ý nữa. Bây giờ đi được chưa?
Như Thiên nhìn đồng hồ rồi gật đầu:
- Ừ.
Hai cô gái ra xe, Như Thiên vô tư bên lời nói của bạn. Còn Bửu Ngọc, tâm trạng cô nặng nề và nhiều suy nghĩ. Cô sợ Lượng Tinh sẽ làm việc hồ đồ, sẽ đánh mất đi một tình bạn tốt đẹp.
oOo
Khi Như Thiên và Bửu Ngọc đến sân cầu lông thì hình như những người trong câu lạc bộ đã có mặt đầy đủ. Hạ Vy là người nhận ra Như Thiên trước, cô chạy lại:
- Sao đến trễ thế?
- Xin lỗi, em có một chút việc.
Như Thiên nhóng vào trong:
- Đông đủ rồi hả chị?
- Ừ, chỉ chờ mình em thôi.
Hạ Vy gật đầu chào cô gái bên cạnh Như Thiên như muốn hỏi. Hiểu ý, Như Thiên liền giới thiệu:
- Đây là Bửu Ngọc, nhỏ bạn thân của em.
Cô quay sang Bửu Ngọc:
- Còn đây là chị Hạ Vy, trưởng nhóm trong câu lạc bộ.
Hai người lại một lần nữa gật đầu chào nhau. Hạ Vy thân thiện.
- Em đã từng đến những nơi này chưa?
- Dạ chưa. Hôm nay là lần đầu tiên.
- Môn cầu lông này cũng dễ chơi lắm. Vừa có lợi cho sức khỏe, cũng vừa là thú tiêu khiển. Ở câu lạc bộ này, Như Thiên là người chơi cừ nhất. Mỗi lần có đối thủ mạnh, chính Như Thiên là người cứu nguy cho câu lạc bộ. Hôm nay, em có dịp nhìn thấy cô ta trổ tài rồi đấy.
Như Thiên lắc đầu:
- Chị đừng thổi phồng em quá có được không?
- Nhưng trăm nghe không bằng mắt thấy mà.
Bửu Ngọc cười, cô câu cổ bạn:
- Tao đang thật lòng tin những lời chị Hạ Vy nói đấy. Tao chơi thân với mày bấy lâu, bộ tao không biết mày sao?
Ba cô gái vừa đi vào sân vừa nói chuyện vui vẻ. Đang đi, bỗng Như Thiên khựng lại:
- Gặp phải oan gia nữa rồi.
Bửu Ngọc hỏi:
- Mày nói gì vậy?
- Người không muốn gặp mà cứ gặp phải.
Hướng mắt theo tầm nhìn của Như Thiên, Bửu Ngọc phát hiện Thế Đình, giám đốc công ty vàng bạc đá quý "Thế Kỷ" và cũng là anh Hai cô, đang đi bên cạnh Nguyệt Hoa. Hai người cùng vận đồ thể thao, trông cũng hợp đấy chứ.
Bửu Ngọc hơi lấy làm lạ. Anh Đình có chơi môn cầu lông bao giờ đâu, thế anh ấy vào đây làm gì? Chẳng lẽ chỉ để đi theo người đẹp? Như thế thì cũng hơi quá đáng đấy!
Bửu Ngọc định không muốn gặp Thế Đình ở nơi này. Không phải vì sợ đối diện với Nguyệt Hoa, mà là...
Hai bên cùng gặp nhau ở điểm đến, không muốn thì cũng giáp mặt rồi. Như Thiên gật đầu chào Thế Đình theo phép lịch sự, Bửu Ngọc đứng một bên với đôi mắt bâng quơ, còn Hạ Vy thì vui vẻ:
- Xin chào. Hai người lúc nào cũng đẹp đôi cả.
Nguyệt Hoa kênh kiệu như không nhìn thấy ba người. Cô quay sang hướng khác vờ ngắm cảnh, ngắm người. Chỉ có Thế Đình là đáp lại, anh nhìn Bửu Ngọc đùa:
- Chào cô Vy! Hôm nay có thêm một đối thủ mới nữa à? Như thế thì làm sao bọn này địch lại.
Hạ Vy cười:
- Vẫn chỉ mình Như Thiên thôi đấy chứ. Còn đây là Bửu Ngọc, bạn thân của Như Thiên. Cô ấy đến để cổ vũ cho bạn mình.
- Thế à!
Anh chìa tay:
- Hân hạnh có thêm một người bạn. Chào cô Bửu Ngọc.
Bửu Ngọc tỉnh bơ:
- Không dám, chào giám đốc. Ông cũng biết chơi những trò chơi này nữa sao? Theo tôi được biết, thì ông không hề biết đánh cầu lông.
- Vậy là cô lầm rồi.
Hạ Vy xen vào:
- Bửu Ngọc à! Thế Đình cũng là một người đánh cầu cừ lắm đấy.
- Nhưng em chưa thấy.
Thế Đình nhướng mắt:
- Chờ mà xem đi.
- Hứ!
Anh quay sang Như Thiên.
- Tôi có một đề nghị.
- Ông nói đi.
- Hôm nay, chúng ta đánh ăn thua với nhau đi.
- Nghĩa là sao?
- Vẫn giờ giấc y như cũ. Nhờ các cô trong câu lạc bộ làm trọng tài. Tôi, cô, Hạ Vy và Nguyệt Hoa đánh cặp với nhau. Ai thua thì người đó sẽ đãi một chầu ăn.
Như Thiên có vẻ suy nghĩ, song Nguyệt Hoa đã vội lên tiếng:
- Cô sợ à?
Bửu Ngọc nhanh miệng:
- Không biết ai sợ ai. Cô và ông Đình chuẩn bị đãi một chầu ăn là vừa.
Đến lúc này, Nguyệt Hoa mới để ý đến Bửu Ngọc, cô cũng hơi ngạc nhiên:
- Cô cũng đến nơi này sao?
- Bộ chỉ có chị là đến được ư?
- Không phải. Tôi hơi lấy làm lạ vì theo tôi biết, cô không thích thể thao.
- Chị nghe ai nói vậy?
- Anh Đình! Anh ấy...
Bửu Ngọc chặn ngang:
- Khoan đã! Tôi muốn đính chính lại. Anh ta không hề biết tôi thích gì và không thích gì cả.
- Nhưng hai người...
Bửu Ngọc kéo tay Như Thiên:
- Tao không muốn nghe những chuyện không đâu, vào trong kia đi.
- Ơ...
Đi theo đà kéo của bạn, Như Thiên không biết chuyện gì xảy ra, nhưng cô vẫn hỏi:
- Mày sao vậy?
Bửu Ngọc cộc lốc:
Tình Yêu Nào Cho Em Tình Yêu Nào Cho Em - Trần Thị Thanh Du