Số lần đọc/download: 4598 / 3
Cập nhật: 2017-09-24 22:24:30 +0700
Chương 9
A
nh Thục mở cửa phòng bước ra ngoài thì gặp ngay Vũ Hùng. Cô gọi
- Phó giám đốc!
Vũ Hùng đứng lại
- Chuyện gì vậy?
- Giám đốc vừa gọi điện đến thông báo mọi người vào phòng họp...sao tôi thấy lo quá.
- Vậy cô gọi tôi là để muốn biết chuyện gì phải không?
- Vâng.
Vũ Hùng đùa
- Nếu tôi nói là tôi không biết thì sao?
Khuôn mặt Anh Thục xìu xuống
- Thì bọn tôi tự lo lấy vậy. Giám đốc nắng mưa cũng đã quen rồi. Tôi xin lỗi vì đã làm phiền phó giám đốc.
Anh Thục dợm bước thì Vũ Hùng gọi lại
- Này!
- Phó giám đốc dặn dò gì ạ?
- Cô làm ơn đừng có một phó giám đốc hai phó giám đốc giùm tôi có được không? Gọi như thế, tôi nghe sao xa lạ với mọi người.
- Phó giám đốc lại khó khăn nữa rồi. Tôi gọi đúng với xưng danh mà. Nếu phó giám đốc không muốn làm Bửu Ngọc buồn thì đừng làm khó tôi.
Vũ Hùng giơ tay
- Thôi được, thôi đươc, các cô muốn gọi sao thì tùy. Nhưng cuộc họp sáng nay không có gì đâu, nói mọi người đừng quá lo lắng.
Thấy Anh Thục vẫn chưa hiểu lắm, Vũ Hùng nói thêm
- Có thể giám đốc muốn giới thiệu với mọi người trợ lý mới của mình.
Anh Thục thở phào
- Cám ơn phó giám đốc.
- Không có gì. Thôi cô lo công việc của mình đi.
Anh Thục quay lưng, Vũ Hùng đứng nhìn theo, trong anh có rất nhiều suy nghĩ " Chẳng lẽ Anh Thục cũng có mặt trái như Bửu Ngọc nói? Vẻ dịu dàng sợ sệt kia là một thứ vũ khí vô cũng độc hại? " Rồi anh lại lắc đầu " Không đâu, Anh Thục không phải như phải đâu, làm chung với nhau bấy lâu, chẳng lẽ mình không hiểu Anh Thục? Nhưng cũng có thể mình chưa hiểu hết thì sao? "
- A! Em bắt gặp rồi nha, Anh Hùng đang thơ thẩn người khác. Em méc Bửu Ngọc cho coi.
Giật mình, Vũ Hùng quay lại, anh đùa
- Em nỡ sao?
- Sao không chứ? Bửu Ngọc là bạn thân của em. Trái tim anh không chung thủy thì em có quyền lên tiếng để lấy lại sự công bằng cho bạn.
- Bửu Ngọc lúc nào chẳng có sự công bằng. Anh nghĩ nên lấy lại sự công bằng cho em thì đúng hơn đó, Lượng Tinh.
Lượng Tinh không hiểu
- Em cũng cần sự công bằng nữa sao?
- Ừ. Em không thấy ganh tị với Anh Thục và người trợ lý mới à?
- Anh muốn nói Hàn Như Thiên? Vậy thì anh sai rồi. Như Thiên rất xứng đáng ngồi vào cái ghế trợ lý ấy bởi Như Thiên có năng lực và bản lĩnh vốn có của người làm kinh doanh, bọn em không thể so sánh được. Em và Bửu Ngọc không tranh đua vấn đề ấy. Còn Anh Thục, em không cần thiết phải ganh tị, chị ấy sẽ không đạt được những gì chị ấy mong muốn nếu như thủ đoạn của chị ấy bị lột trần.
Vũ Hùng nhíu mày
- Em biết gì phải không?
Lươợn Tinh nhún vai
- Không biết gì cả.
- Em nói dối.
Vũ Hùng chợt nghiêm giọng
- Lượng Tinh! Nếu em biết mà em không nói thì em là người có tội đấy.
- Nhưng chuyện của Anh Thục đâu liên quan gì tới em?
- Nói thế mà nghe được ư? Em là nhân viên công ty, em cũng có một phần trách nhiệm nếu như có chuyện gì đó xảy ra. Anh còn chưa tính đến em là bạn thân của Như Thiên và Bửu Ngọc. Thế Đình thì như một người anh của em nữa.
Ngừng một chút Vũ Hùng nói tiếp
- Mấy lúc gần đây anh nghe nhiều tin đồn lắm rồi. Bây giờ anh chỉ muốn xác minh sự thật.
Lượng Tinh khoanh tay
- Thôi đươc, em chỉ tình cờ biết được Anh Thục có quan hệ bộ ba với Nguyệt Hoa bạn gái của giám đốc và người đàn ông có tên Chánh Hạo. Họ thường xuyên gặp gỡ ở hồ bơi Phú Thọ.
Vũ Hùng lẩm nhẩm
- Anh Thục, Nguyệt Hoa, Chánh Hạo...họ có quan hệ gì?
- Đương nhiên không phải là tình yêu rồi. Vì cả Nguyệt Hoa và Anh Thục đều để ý giám đốc An Thế Đình.
- Thế em co giống như Anh Thục và Nguyệt Hoa không?
Lượng Tinh bất ngờ
- Anh hỏi gì kì vậy?
Cô có vẻ giận
- Em vào Thế Kỷ ko vì cái gì cả.
- Vậy thì tốt.
Lượng Tinh bực bội bỏ đi.
Thật ra là Vũ Hùng hỏi không phải là không có nguyên do. Công ty vàng bạc đá quý này không chừng sẽ hỗn loạn lên vì tình cảm à xem. Nhưng ai biểu An Thế Đình đào hoa quá mà chi. Cô nào cũng muốn yêu cả. Như anh đây, một cô còn đủ chết rồi chứ nói chi nhiều cô. Mà thôi chuyện ai người nấy lo đi. Dây vào tình cảm thì anh không muốn dính tới. Còn chuyện công ty, Thế Đình là bạn cũng như anh em vậy. Anh nhất định không để cho Thế Kỷ bị người ta phá hoại đâu.
Vũ Hùng quay trở về phòng mình. Trên hành lang anh gặp Thế Đình. Hai người bạn khoác vai nhau một cách thân mật. Thế Đình hỏi
- Ăn sáng chưa?
- Mày mời tao à?
- Có thể. Nhưng không phải là bây giờ. Nhân viên đang ở phòng họp chờ tao và mày.
Đang đi, Vũ Hùng bỗng đứng lại
- Hãy nói thật đi, tại sao mày lại ưu ái cô trợ lý mới như vậy? Họp hành rình rang....hay là...
Thế Đình nhìn bạn
- Mày nghĩ đi đâu vậy? Tao chỉ muốn giới thiệu để mọi người làm quen và cùng hợp tác tốt trong công việc thôi.
- Ngoài ra không có ý gì khác à?
- Không. Mày quá hiểu tao mà.
- Đúng, vì hiểu mày nên tao mới lo ày nè. Lúc nào cũng phụ nữ vây quanh, coi chừng mày chết vì mĩ nhân kế đấy. Mỗi cô làm một câu chuyện thì coi như là mày tiêu đời.
Thế Đình tự tin
- Không có chuyện đó đâu.
- Ở đời, ai hiểu hết chữ ngờ. Nguyệt Hoa, Anh Thục rồi đến Lượng Tinh, Như Thiên....Tao còn chưa tính đến số cô ở vòng ngoài. Số mày không thọ không nổi rồi.
Thế Đình cười
- Mày nói sao nghe thấy ghê quá. Hiện tại ngoài Nguyệt Hoa ra tao đâu có cô bạn gái nào khác. Anh Thục, Lượng Tinh và Như Thiên, họ chỉ là nhân viên mà thôi.
- Mày nghĩ vậy nhưng họ đâu nghĩ vậy. Những câu quan tâm vô tình của mày làm họ ước mơ.
Thế Đình nhún vai
- Biết sao hơn. Họ yêu tao là quyền của họ, tao đâu thể cấm cản được?
Vũ Hùng nghiêm giọng
- Tao chỉ muốn nhắc nhở mày đừng có mà dây vào con gái nhiều quá. Nếu ko hậu quả ko lường trước được đâu. Vua chúa ngày xưa mất nước vì mĩ nhân đó.
- Biết rồi. Cám ơn mày đã nhắc nhở, tao luôn ghi nhớ, thằng bạn tốt ạ.
Những câu nói đầy ẩn ý của mình không biết Thế Đình có hiểu không? Nhưng Vũ Hùng cũng có chút lòng tin vì Thế Đình là An Thế Đình, không phải là người đàn ông nào khác.
Mẩu đối thoại của hai người tạm ngưng vì trước mặt họ, cửa phòng họp đã hiện ra.
Thế Đình đoán bên trong có lẽ nhân viên cũng đang thắc mắc về cuộc họp khẩn cấp này. Anh ung dung đẩy cửa bước vào theo sau là Vũ Hùng với khuôn mặt nghiêm trang và lạnh lùng.
Nhìn khắp một lượt các dãy ghế, Thế Đình mới ngồi vào vị trí của mình. Cạnh anh có hai ghế trống, một được Vũ Hùng kéo ra còn một để nguyên.
Cả gian phòng im lặng, Vũ Hùng chưa kịp ghé tai bạn nói nhỏ thì cửa phòng bật mở, một cô gái còn rất trẻ ung dung bước vào.
- Tôi xin lỗi....
Trong phòng họp có người rất ngạc nhiên vì không biết cô gái này đóng vai trò gì trong cuộc họp hôm nay, có người thì mỉm cười như hiểu cô gái vừa bước vào là gì rồi.
Thế Đình ra dấu chỉ vào ghế bên cạnh mình
- Cô ngồi đi!
Cô gái tự tin ngồi vào cái ghế còn trống bên cạnh Thế Đình trước rất nhiều đôi mắt tò mò lẫn ganh tị.
Đợi cho cô gái yên vị, Thế Đình mới bắt đầu cuộc họp. Giọng anh vang vang và nghiêm nghị
- Mở một cuộc họp khẩn cấp như thế này tôi biết mọi người cũng hoang mang lắm, nhưng thật ra cũng không có gì quan trọng lắm đâu. Trước khi tôi đi vào phần đề chính, tôi thay mặt công ty cám ơn mọi người đã nhiệt tình cộng tác và làm tốt công việc, đem lại không ít thành công trong thời gian qua. Nhờ mọi người mà Thế Kỷ mới có được ngày hôm nay, tôi hy vọng mọi người hãy cố gắng và tiếp tục phấn đấu hơn nữa để Thế Kỷ được tiến xa hơn trên thương trường khu vực cũng như quốc tế.
Một tràng vỗ tay lớn vang lên, ánh mắt Thế Đình lấp lánh. Đợi cho tiếng ồn ào dịu đi, anh mới nói tiếp
- thời gian qua, như mọi người thấy đấy, công việc ở công ty thì ngày một gấp rút mà tôi thì đâu phải thần thánh gì. Công việc quay tôi một cách chóng mặt không còn chút thời gian, tôi thấy mình như rã rời cho nên tôi đã quyết định tuyển chọn thêm trợ lý làm cánh tay phải cho tôi. Và trong cuộc tuyển chọn ấy, tôi đã chọn được một người. Hôm nay tôi muốn giới thiệu với mọi người: Cô Hàn Như Thiên là trợ lý mới của tôi.
Như Thiên đứng lên trong tràng pháo tay là cho cô thấy ngượng ngùng. Còn Bửu Ngọc và Lượng Tinh thì nheo mắt trêu ghẹo.
Như Thiên cúi đầu trốn tránh
- Xin mọi người chỉ dạy thêm.
Thế Đình đứng lên
- Mọi người hãy làm quen với Như Thiên và cùng hợp tác tốt.
Phòng họp bắt đầu xôn xao, người thì thầm khe ngợi tuổi trẻ tài cao và cũng có người trề môi không hài lòng cho lắm. Nhất là cử chỉ của Anh Thục, nếu ai tinh ý một chút thì sẽ thấy khuôn mặt của cô không được vui, đôi mắt thì tối sầm lại.
Ở đâu lại xuất hiện con nhỏ trợ lý này vậy chứ? Khuôn mặt xinh đẹp và thông minh là cô đã thấy dị ứng rồi.
Từ lâu im lặng trong khuôn khổ làm việc, không phải là cô hài lòng với nó mà là sự chịu đựng để đạt đến mục đích của mình.
Anh Thục và người đàn ông tên Chánh Hạo thèm khát vàng và tiền trong Thế Kỷ này lâu lắm rồi. Cô muốn có nó để có một cuộc sống ung dung và thoải mái hơn bởi đó là thiên đường của riêng cô. Còn Nguyệt Hoa chỉ là một con cờ khờ khạo trong mục đích của cô và Chánh Hạo mà thôi. Anh Thục khôn ngoan lấy lòng mọi người bằng nét dịu dàng và sâu sắc trong công việc chứ có ai ngờ đâu đó là cả một âm mưu ghê gớm.
Thế Kỷ đang chuẩn bị ra mắt khách hàng một lô hàng có giá trị tầm cỡ. Và cũng trongc ơ hội này, Thế Kỷ muốn tham gia một cuộc triển lãm quốc tế về mẫu mã đẹp của nó. Tham vọng của Thế Kỷ quá lớn nhưng tham vọng của Anh Thục cũng không phải là nhỏ. Cô muốn lô hàng đầu tiên của Thế Kỷ sẽ là của cô và Chánh Hạo. Đang lúc kế hoạch sắp sửa thành thì Thế Đình lại đưa về một con bé trợ lý, mà nhìn khuôn mặt thì ko dễ đối phó. Anh Thục mặc kệ, sự chịu đựng của cô như thế là quá đủ rồi. Để đạt được mục đích của mình, cô không ngại đạp lên những người vô tội mà đi đâu. Tàn nhẫn mới thành công chứ.
Đang miên man với nhiều dự tính thì tiếng gọi của Vũ Hùng làm Anh Thục giật mình. Cô bối rối
- Phó giám đốc....
- Cô không sao đấy chứ?
- Không sao.
- Tôi tưởng giám đốc tuyển trợ lý mới làm cô buồn vì không có công việc làm chứ?
Anh Thục lắc đầu
- Có thêm một người đỡ thêm một phần công việc, năng suất sẽ tăng lên, có lợi cho công ý, sao tôi lại buồn?
- Vậy là tôi đã hiểu sai rồi.
Thế Đình vỗ vỗ tay
- Thế nhé! Làm quen như thế cũng đủ rồi. Bây giờ mọi người hãy trở về công việc của mình đi.
Nhân viên lục đục kéo nhau ra khỏi phòng họp. Trước khi đi, Thế Đình còn nói với Như Thiên
- Cô sang văn phòng tôi nhận việc ngay nhé.
- Vâng.
Đợi Thế Đình đi khuất, Lượng Tinh và BỬu Ngọc chạy đến bên bạn
- Ê! Vậy là chúng ta được gặp nhau thường xuyên nhé!
BN nghiêng đầu