Cơ hội luôn đến vào lúc bạn không ngờ nhất.

Khuyết danh

 
 
 
 
 
Tác giả: Thiên Thảo
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 38 - chưa đầy đủ
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 359 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 08:33:51 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 22
à vậy sao? Ánh mắt Phùng Hiểu Linh bất giác liếc nhìn các đồng sự xung quanh.
Thì ra, họ chỉ ngày qua ngày làm việc, rất ít thấy trên mặt mọi người có nhiều nụ cười như vậy. Nhưng nay, trên mặt họ, nụ cười rất tươi, hơn nữa còn đầy hy vọng.
Mọi người cùng vì đoạn MV mới mà cùng nỗ lực.
"nói thật, tôi rất cảm kích hắn ta." Âu Ly Khải nói ra lời trong lòng mình.
Cũng đúng, theo góc độ nào đó, Hàn Âm Diệc cơ hồ có thể nói là đại ân nhân của công ty.
Cho nên...nàng không thể xem hắn là một người đáng sợ! Phùng Hiểu Linh trong lòng thầm đưa ra quyết định. Nàng— nhất định phải cảm ơn hắn đàng hoàng, cảm ơn hắn đã giúp công ty.
Nhưng nghĩ thì dễ, tới lúc làm, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.
"Khả Chân!" Sáng chủ nhật, nàng xông vào phòng bạn tốt, lôi người nữ nhân còn chìm trong mộng đẹp dậy, "tớ có việc muốn hỏi cậu!"
"Hiểu Linh, tớ còn chưa đói, đợi khi nào tớ ngủ đủ thì cậu hãy hỏi thực đơn hôm nay tớ muốn được không?" Triệu Khả Chân ngáp dài, vùi đầu vào chiếc gối trong tay, định tiếp tục ngủ.
"tớ không hỏi cậu cái này!"
"Ồ? Vậy là gì?" cô ta miễn cưỡng mở mắt.
"tớ định cảm ơn một người, nhưng không biết phải làm gì."
"cảm ơn à, vậy thì mua thứ hắn thích là được."
"nhưng tớ căn bản không biết hắn thích gì?" nghĩ kĩ thì mới phát hiện hình như nàng căn bản không biết sở thích hắn.
"vậy thì mua thứ hắn không ghét là được."
"tớ...tớ cũng không biết hắn không ghét cái gì." Nàng đáng thương nói.
Triệu Khả Chân á khẩu liếc nàng, "cậu xác định là muốn cảm ơn hắn thật à?"
"đương nhiên! Vốn dĩ...tớ chỉ vì ấn tượng phim ảnh, đã cho rằng hắn là người đáng sợ, nhưng đánh giá con người qua vẻ bên ngoài là không đúng, kì thực hắn là một người rất tốt, cho nên...cho nên...." Nàng muốn cảm ơn hắn, đồng thời cũng muốn nói một tiếng xin lỗi, nàng sau này sẽ không sợ hắn nữa.
"nếu như vậy, thì cậu hãy tặng thứ mà cậu cảm thấy tốt đi, nếu như là người tốt thì dù cậu tặng hắn chỉ là một cậu cảm ơn, tớ nghĩ hắn cũng cảm thấy vui."
"Khả Chân!" lời của Triệu Khả Chân khiến Phùng Hiểu Linh nhất thời có cảm giác á khẩu.
"còn có..."
"cái gì?"
"tớ bây giờ muốn ngủ, đừng đến làm phiền tớ."
"......"
"anh là người tốt, nếu như không có anh, công ty chúng ta chắc sẽ như lão đại nói, cả đời cũng chỉ là công ty tầm thường."
"....." người tốt, là hắn sao?
"từ nay về sau, tôi sẽ nỗ lực phối hợp cùng anh, bất kể là bản nhạc nào, tôi cũng sẽ hát thử, hát bao nhiêu lần cũng được, cho đến khi anh cảm thấy bản nhạc không cần chỉnh sửa mới thôi."
"......" vậy sao? Vậy thì không còn gì bằng nữa, nhưng mà tiếng hát của nàng, chỉ có mình hắn mới có thể thưởng thức.
"cuối cùng, chấm hết!" Phùng Hiểu Linh thở hồng hộc nói hết, lẳng lặng nhìn phản ứng của đối phương.
Hàn Âm Diệc hất mái tóc trước trán, "cô tối như vậy chạy đến biệt thự của tôi chỉ để nói những thứ này?"
"a, còn nữa!" nàng đột nhiên lôi túi xách sau lưng đến trước mặt, mở dây kéo, lôi ra một túi thuốc lớn, "đúng rồi, gần đây thời tiết chuyển lạnh, tôi thấy nhà anh không có chuẩn bị thuốc gì, cho nên đã mua một ít thuốc thường dùng đến."
"tôi không hay bệnh." Hắn liếc mắt nhìn đống thuốc nói.
"tôi biết, nhưng vạn nhất bị ho hay cảm thì sao, chí ít bệnh nhỏ sẽ không thành bệnh nặng mà! Chuẩn bị một ít ở nhà vẫn tốt hơn."
"cô—-" nàng lo lắng cho hắn sao? Thân hình nhỏ bé này lại mang nhiều thuốc vậy, "tại sao cô lại quan tâm tôi?"
"hả? Tôi, tôi là...." Mặt nàng đỏ bừng, nhất thời không biết nên nói gì, "có lẽ....có lẽ là tôi nhiều chuyện, anh nói anh không hay bệnh, có lẽ căn bản không cần đến mấy thứ thuốc này."
Nàng vội vàng thu lại túi thuốc, nhưng lại bị tay hắn giữ lại. Sức lực mạnh mẽ, độ ấm từ lòng bàn tay hắn truyền đến bàn tay nàng.
"tôi rất thích." Hàn Âm Diệc đi đến trước mặt Phùng Hiểu Linh, cúi người, ánh nhìn ngang bằng với nàng.
"thật sao?"
"ừ." Tại sao ngay cả thái độ kinh hãi của nàng cũng đáng yêu vậy chứ? Mang chút nụ cười e thẹn, khiến hắn muốn hoàn toàn có được, "tôi có gạt qua cô chưa?"
Việc này thì không. Phùng Hiểu Linh lắc đầu.
"sau này cô thật sự không còn sợ tôi nữa?" Hàn Âm Diệc hỏi.
"không đâu." Nàng thành thật đảm bảo.
"cho dù tôi cách cô gần như vậy mà nói chuyện?" hắn áp gần nàng, mũi cơ hồ chạm vào mũi nàng.
Hơi thở ấm áp, nàng có thể dễ dàng cảm nhận được. Nàng thậm chí có thể nhìn rõ thần sắc của bản thân từ con ngươi của hắn. Không được sợ hãi!
"đúng!" nàng lớn tiếng đáp.
"cho dù tôi dùng tay chạm vào cô?" theo sau giọng khàn, ngón tay hắn di chuyễn trên mặt nàng, từ gò má đến mày, đến trán, đến mũi, đến môi. Sự ấm áp từ ngón tay lướt qua môi không ngừng truyền lại.
"...đúng."
"cho dù là tiếp xúc thân thể?"
Hả?
Không đợi nàng có phản ứng gì, cơ thể hắn đã áp lên người nàng, hai người cùng ngã dưới đất.
"cho dù như vậy, cô cũng không sợ hãi chứ?" một tay hắn gối sau đầu nàng, một tay ôm lấy eo nàng hỏi.
Sợ thì không có, nhưng vấn đề là tư thế này quá ám muội a! cứ như là hành động của tình nhân với nhau, "Hàn tiên..."
"lại quên rồi sao? Là Âm Diệc." Hắn ngắt lời nàng.
"hành động như vậy của anh rất dễ khiến người khác hiểu lầm!" nàng vội vã nói.
"hiểu lầm cái gì?"
"nói tóm lại....ơ, chúng ta không phải là bạn trai bạn gái của nhau, không được làm như vậy!" nàng cố sức nói hết lời mình.
"vậy à?" Hàn Âm Diệc thầm nói, hắn không có loại khái niệm này, không lẽ trong quan niệm của người bình thường, chỉ có bạn trai gái của nhau mới có thể làm việc này? "cô biết không? Tôi từ trước đến nay không phải người tốt." Nhưng nàng lại không chỉ một lần nói hắn là người tốt.
Không lẽ nàng không nhìn ra, tất cả những gì hắn làm đều là vì nàng sao?
"nhưng tôi cảm thấy anh phải a!" nàng đáp. "hơn nữa không chỉ là người tốt, mà còn là một người rất tài hoa."
"ô?"
"anh biết không? Mấy ngày nay tôi đều tìm các bài hát của anh ra nghe đấy, thật sự rất hay!" tất cả nhạc của hắn đều mang phong cách cá nhân mãnh liệt, bấ t kể là nhạc trữ tình hay nhạc điệu sôi động, đều khiến người khác không chỉ muốn nghe một lần.
"cô thích nghe nhạc của tôi?’
"thích a, thật sự rất thích!"
Thật kì lạ, rõ ràng chỉ là câu tán thưởng thông thường nhưng âm thanh khen ngợi lại khiến hắn cảm thấy có hiệu quả hơn bất cứ ai. Rất vui, chỉ một câu nói của nàng, đã có thể khiến hắn vui như vậy.
Hắn—-quả nhiên là rất yêu người nữ nhân ngốc nghếch này, yêu vô cùng.
"nói thêm lời tán thưởng tôi nữa, tôi rất thích nghe cô nói vậy." Hàn Âm Diệc áp sát tai Phùng Hiểu Linh nói.
Hể? Tuy rằng cảm thấy lời của hắn rất kì lạ, nhưng nàng vẫn làm theo, "anh rất lợi hại, trẻ như vậy mà có thể tự tạo ra mảng trời của riêng mình, có rất nhiều tạp chí đều nói anh là một thiên tài, là niềm kiêu hãnh của Châu Á..."
Phùng Hiểu Linh không ngừng nói, sau đó nàng thấy khuôn mặt tuấn mĩ của Hàn Âm Diệc nở nụ cười nàng chưa từng thấy.
Đó là—-nụ cười mang tua trẻ con. Khác hẳn so với sự cao ngạo lãnh khốc thường ngay của hắn, hắn bây giờ, phảng phất cứ như biến thành một người khác.
Tình Yêu Bị Độc Chiếm Tình Yêu Bị Độc Chiếm - Thiên Thảo