People have a hard time letting go of their suffering. Out of a fear of the unknown, they prefer suffering that is familiar.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Thiên Thảo
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 38 - chưa đầy đủ
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 359 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 08:33:51 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 20
hậm chí chỉ là động tay đưa tay cũng khiến người khác cảm thấy vô cùng quyến rũ.
Trong đầu nàng thậm chí bất giác tưởng tượng mình là Đông Nghi Mai đóng vai thiếu nữ kia.
Tim, nhảy nhanh quá, nàng thậm chí cảm nhận được ánh mắt của hắn nhìn nàng thông qua ống kính.
Nhất định là hắn diễn thiên sứ khiến nàng bất ngờ nên mới nghĩ nhiều như vậy, Phùng Hiểu Linh gượng gạo di chuyển ánh mắt đi nơi khác, không nhìn một nam một nữ dưới ánh đèn kia.
Đừng nhìn, đừng nhìn, tim sẽ hồi phục bình thường.
Đột nhiên, một tiếng động vang lên, người nam nhân đang vuốt ve mái tóc thiếu nữ đứng thẳng dậy, hoàn toàn không quan tâm là đang ghi hình, đi thẳng ra khỏi ống kính.
"Hàn...Hàn tiên sinh." Mọi người đều ngẩn người.
Nữ chính trong ống kính càng sửng sốt nhìn thiên sứ khi nãy còn đầy vẻ mị hoặc, thoáng cái khuôn mặt đã lạnh lùng đi xuyên qua mình.
Hàn Âm Diệc bây giờ, không còn là thiên sứ trước ống kính mà là trở thành một thiên tài khiến người khác không thể nào nắm bắt.
Mộ âm ảnh áp sát Phùng Hiểu Linh, theo sau đó là âm thanh mang vẻ không vui: "tại sao lại di chuyển ánh nhìn?"
"hả?" nàng sửng sốt ngẩn đầu, bàng hoàng không hiểu.
"tại sao khi nãy không nhìn tôi?" Hàn Âm Diệc hỏi.
"anh....nhìn thấy rồi sao?" nàng hư tâm nuốt nước bọt.
"cô cho rằng tôi đóng cái MV này vì cái gì?" hắn nheo mắt nhìn nàng.
Nàng rất muốn hỏi nguyên nhân nhưng dưới ánh nhìn của hắn, lời nói bị nghẹn lại trong cổ họng.
"tôi không cho phép cô di chuyển ánh nhìn đi nơi khác." Hắn nâng cằm nàng lên nghiêm túc nói.
Cơ thể nàng bất giác bắt đầu chảy mồ hôi lạnh, "hở? Tại sao?"
"bởi vì tôi để tâm!"
"để tâm?"
"ừ, rất để tâm."
"ừ, rất để tâm." Tay hắn lướt từ má xen vào tóc nàng, "cho nên sau này cô không được như khi nãy, nếu không....." sẽ như thế nào? Nếu như không hoàn toàn có được toàn bộ ánh nhìn của nàng, vậy thì hắn thà tự tay hủy đi tất cả.
Sự chú ý của nàng hoàn toàn tập trung trên tay của hắn, ngón tay thon dài, xen vào tóc nàng, giữ lấy đầu nàng, khiến nàng không cách nào di chuyển ánh nhìn đi nơi khác. Đừng, nàng không muốn nhìn hắn như vậy, như vậy sẽ khiến nàng sợ hãi.
Không giống như sự sợ hãi lúc trước, dường như có thêm chút gì đó.
Là sợ hãi? Sợ sẽ yêu hắn?
Trong mơ của nàng, chỉ muốn tìm một nhân viên bình thường, cùng nhau hẹn hò nói chuyện yêu đương, sau đó kết hôn sinh con.
Chim sẻ biến thành phượng hoàng, chỉ là câu truyện cổ tích. Còn nàng, sớm đã qua tuổi xem truyện cổ tích đó rồi.
Hắn liếc nhìn cơ thể run lên của nàng, "còn sợ tôi?"
"đúng...." Nàng đáp theo trực giác, nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của hắn thì vội đáp: "ơ, không, tôi chỉ...."
"Hàn Âm Diệc, cậu có biết là đang quay phim không hả?" Tề Việt tức giận chạy đến trước mặt hắn hét toáng lên.
"vậy thì đã sao?" hắn lãnh đạm hỏi ngược lại.
"thì đã sao? Cậu bỏ rơi thiếu nữ đáng ra được thiên sứ an ủi, chạy đến nói chuyện cùng cô đậu nha* này?" (*: chúng ta thường gọi là giá, cùng thuộc hàng rau củ)
"tôi không phải đậu nha, tôi là Phùng Hiểu Linh nhân viên của công ty này." Nàng phân bua nói.
Tề Việt có cảm giác tức muốn ói máu, bây giờ là lúc so đo việc dùng từ sao?
"đó là bởi vì khi nãy cô ấy không nhìn tôi." Hàn Âm Diệc nói ra lí do.
Đương nhiên, lí do này đối với Tề Việt, lí do này thực sự là hoang đường, "chỉ vì cô ta không nhìn cậu, cho nên cậu mới bỏ hết tất cả mọi người chạy đến đây?!"
Trong ánh mắt của Hàn Âm Diệc hiện rõ ‘chính là như vậy’ bốn chữ.
Nếu như bây giờ có cái giếng ở đây, Tề Việt thề nhất định ông ta sẽ nhảy xuống, "vậy cậu muốn thế nào?" ông ta hỏi.
Hàn Âm Diệc chỉ vào chỗ trống ban cạnh đạo diễn nói: "chỗ đó có thể để bàn ghế chứ."
"có thể." Tề Việt gật đầu, tuy không hiểu đối phương có ý đồ gì mà đột nhiên hỏi việc này.
"vậy được, đặt bàn ghế ở đó, sau đó cho cô ấy ngồi." Vươn tay một kéo, Hàn Âm Diệc kéo lấy vai của nữ nhân nào đó đến trước mặt.
"cô ta?" Tề Việt hét lên.
"tôi?" Phùng Hiểu Linh cảm thấy mình đang nhìn thấy Juliet không phải đang tương hội với Romeo mà là quái vật Shrek
Nàng, có lẽ còn nằm mơ chăng.
Tình Yêu Bị Độc Chiếm Tình Yêu Bị Độc Chiếm - Thiên Thảo