Never judge a book by its movie.

J.W. Eagan

 
 
 
 
 
Tác giả: Thiên Thảo
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 38 - chưa đầy đủ
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 359 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 08:33:51 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 5
m thanh ngọt dịu, là một tiếng hát rất đặc biết, dù những chữ chính giữa hát không rõ, dù nhịp không phải là rất hoàn mĩ, nhưng mà thật sự.....rất hay.........
Là ai! Là ai đang hát?
Hàn Âm Diệc ngồi trong nhà giật nảy mình, vội vàng buông cây viết trên tay xuống, dọc theo cửa phòng mà đi ra.
Âm thanh mà hắn muốn, âm thanh mà hắn bất luận thế nào cũng muốn giữ trong tay, cư nhiên cách hắn gần như vậy.
Gần....càng ngày càng gần, tiếng hát càng ngày càng rõ ràng hơn.
Pang!
Cửa bị một cánh tay không chút thương tiếc đẩy mạnh ra, hắn nhìn người nữ nhân đang cúi đầu tìm đồ trong vườn hoa.
Tiếng cửa bị mở ra, dọa Phùng Hiểu Linh giật cả mình. Thuận theo âm thanh nàng ngẩn đầu lên, ngoài ý muốn nhìn thấy người nam nhân nào đó mà nàng sợ gần chết.
Hoàn cảnh này, đáng ra nên gọi là bị bắt tại trận nhỉ.
"Hàn....Hàn tiên sinh, rất xin lỗi, bởi vì khi sáng còn chưa tìm được trái banh....cho nên tôi muốn lại tìm lần nữa....tôi...tôi khi nãy có nhấn chuông, nhưng mà không có hồi âm, tôi mới...mới leo tường vào." Càng nói tới sau âm thanh càng nhỏ, ngay cả đầu cũng càng ngày càng cúi thấp.
Hắn từng bước từng bước đến gần nàng, nhìn cái đầu nhỏ tóc đen óng. Khi sáng, nàng nói chuyện, hắn không cảm thấy âm thanh có gì đặc biệt nhiều, thậm chí ngay cả hắn cũng không phát hiện người hắn đang tìm, chính là nàng.
Nhưng mà——- một khi khiến cho âm thanh trở thành ca sĩ, sẽ cực kì thu hút người. Cứ như chứa đựng ma lực, thu hút người nghe khiến họ không ngừng mê muội.
"cuối cùng...tìm được rồi." Khóe môi hắn mở một nụ cười nhàn nhạt.
Đúng vậy, tìm thấy rồi. Sau đó, dùng tiếng hát này của nàng, lại lấy đầy sự đói khát của linh hồn hắn.
"cô rất thích cúi đầu nói chuyện với người khác sao?" hắn với tâm trạng rất tốt hỏi.
"không.....ko đâu, bình thường tôi cũng.....cũng có ngẩn đầu nói chuyện với người khác." Nàng ngữ vô luận thứ (lộn xộn do sợ hãi) trả lời, làm sao đây? Nàng rất muốn quay người chạy trốn a!
Không khí trầm mặc, trong không khí truyền lại một nhiệt nóng khiến Phùng Hiểu Linh bất an.
"nhìn hiểu nhạc phổ chứ?" (mấy nốt nhạc và các loại kí hiệu) từ miệng Hàn Âm Diệc bay ra một câu.
Nàng sửng sốt gật đầu, tuy không hiểu hắn ta hỏi vậy là có ý gì.
"nhìn biết là được." Hắn vừa nói vừa kéo tay nàng.
Cơ thể nàng càng thêm run rẩy. Hắn....hắn muốn kéo nàng đi đâu? Trong đầu không ngừng hiện ra cảnh trong MV, ác ma miệng dính đầy máu, nhưng lại không mỉm cười......
Phùng Hiểu Linh suy nghĩ lung tung, trên ng bất giác chảy mồ hôi lạnh. Không.....ko phải là bởi vì nàng tự ý đột nhập vào biệt thự của hắn, cho nên hắn muốn tự mình "xử lí" nàng chứ.
"Hàn tiên sinh, cái đó.....làm hại cơ thể người khác là phạm pháp đó." Nàng liếm liếm môi, như muốn gợi lại ý thức pháp luật của đối phương, "hơn nữa.....nếu như tình tiết nghiêm trọng, còn bị ngồi tù.....anh bây giờ tiền đồ sáng lạng, đúng rất sáng lạng, cho nên càng nên tuân thủ pháp luật mới đúng."
Bước chân của Hàn Âm Diệc khẽ ngừng. Nữ nhân này sao mà lắm lời thế, nhưng mà ngạc nhiên là hắn cư nhiên không trực tiếp nàm nàng ra ngoài cửa sổ. (hơ, nếu ném kiểu này chết người mất)
Pang!
Hắn đẩy một cánh cửa ra, kéo nàng vào trong phòng.
"hãy coi các nốt nhạc này, sau đó hát cho tôi nghe." Hắn từ trên chiếc dương cầm rút ra một phần nhạc phổ đưa cho nàng.
"bây giờ?"
"đúng." Muốn nghe tiếng hát của nàng.
"nhưng mà tôi.....tôi đến để tìm đồ." Nói cách khác, nàng tuyệt đối không phải tới để hát gì mà.
"tôi biết." Hắn miệng tuy nói vậy, nhưng biểu tình vẫn hoàn toàn như không hề có việc như thế.
Dưới ánh mắt sắc bén nhìn tới mức nàng toàn thân sựng cả lông. Phùng Hiểu Linh co co vai, cố gắng cúi đầu nhìn nhạc phổ.
Nửa tiếng sau, khi nàng hát ra nhạc điệu của bản nhạc phổ ấy, hắn cứ như đang suy tư gì đó mà hạ mâu nhãn xuống.
Tại sao trong cơ thể nhỏ nhắn như thế mà lại chứa đựng một âm sắc đặc biệt như vậy? Hàn Âm Diệc nghiêng người lắng nghe bản nhạc do chính hắn sáng tác. Muốn có được tâm trạng càng mãnh liệt, mãnh liệt đến mức hắn cảm thấy không nắm bắt được cũng không sao.
Dù cho kĩ thuật hát của nàng không hoàn mĩ, dù cho âm điệu nàng không nắm vững, nhưng mà hắn vẫn muốn nàng hát những bản nhạc của hắn.
Ánh nhìn của hắn bất giác dừng lại trên chiếc cổ mảnh mai của nàng. Chiếc cổ nho nhỏ, cơ hồ chỉ cần hắn dùng sức bẻ một cái, thì có thể dễ dàng bẻ gãy. Nhưng mà—— lại chứa đựng âm thanh thanh thoát đến thế.
Tiếng hát bao trùm trong phòng từ từ dừng lại, một bản nhạc đã kết thúc, Phùng Hiểu Linh nuốt vội nước bọt trong cổ họng, "nếu như có thể, tôi còn muốn đi tìm trái banh....."
Lời còn chưa nói hết, một trái bóng chày có chữ kí đã nàng gọn trong lòng nàng.
"đây chắc là trái banh cô muốn tìm." Hắn nói.
Nàng vội vã gật đầu, trên mặt đầy thần sắc cảm kích, "thật là rất cám ơn anh, tìm thấy trái banh, Tiểu Lượng nhất định rất vui. Hàn tiên sinh, anh thật là một người tốt."
"người tốt?" hắn nhếch môi cười, nhấc bước đến gần nàng.
Nàng bất giác lùi về sau.
Hắn tiếp tục tiến đến gần, nàng tiếp tục lùi về sau, cho đến khi lưng chạm phải bức tường lạnh băng.
"trước nay không có ai nói tôi là người tốt!" hắn hai tay chống vào tường, nhốt nàng vào trong phạm vi nhỏ hẹp, "bình thưởng chỉ có người hận tôi muốn chết, hoặc là người yêu tôi muốn chết. Cô thuộc loại nào?"
Loại nào?
Nàng sửng sốt nhìn hắn, nhất thời vì lời của hắn mà chấn động. Đầu hắn cúi rất thấp, càng gần áp sát mặt nàng, tóc tơ trước trán, thậm chí chạm vào trán nàng.
Đôi mắt phượng tinh tường mà sâu thẳm cứ như muốn hút hết tất cả mọi thứ, khiến nàng không có cách nào chống lại, trong đầu một mảng trống không.
Hắn—— là ác ma, hay là thiên thần?
Tình Yêu Bị Độc Chiếm Tình Yêu Bị Độc Chiếm - Thiên Thảo