Vẻ hào nhoáng sang trọng là thứ mà mọi người luôn ao ước, nhưng chính sự trưởng thành trong khó khăn mới thực sự làm người ta ngưỡng mộ.

Francis Bacon

 
 
 
 
 
Tác giả: Thiên Thảo
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 38 - chưa đầy đủ
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 359 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 08:33:51 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 3
hùng Hiểu Linh với tư thế cực kì thảm bại chui vào góc tường.
Vườn hoa trong biệt thư nở đầy hoa, có thể thấy có người định kì dọn dẹp.
Màu trắng, đỏ hồng, tím nhạt....vô số màu sắc rơi vào nhãn cầu của cô, dưới ánh mặt trời, những đóa hoa này cứ như mặc thanh sa, nhuộm ngũ sắc, cấu lệ như cầu vồng trên trời hạ xuống.
Mùi hương ngào ngạt khiến lòng người say đắm.
Đẹp....đẹp quá! Cứ như là bước vào vườn hoa trong truyện cổ tích vậy.
Phùng Hiểu Linh sửng sốt há hốc, tiếp đó lắc mạnh đầu! Cô đến đây là tìm trái banh, tuyệt đối không phải lại thưởng hoa.
Cúi người xuống, cô bắt đầu từ thước từ thước tìm kĩ càng.
"nè, cô ở biệt thự tôi làm gì vậy? Nữ nhân."âm thanh hạ trầm khàn khàn, bỗng nhiên từ sau lưng cô vang lên.
"a!" Phùng Hiểu Linh kinh ngạc, vội vàng quay lại, "xin lỗi, tôi tưởng biệt thự hôm nay không có người, tôi tới là để tìm....."
Tầm nhìn bất giác bị một thân ảnh chiếm cứ: áo tơ lụa trắng khoác trên thân hình cao gầy, vai rộng, trong vô hình tạo nên một cảm giác áp bức; theo ánh sáng chiếu vào, vài cọng tóc đen rơi trên chiếc cổ màu mạch (da ngăm); đôi môi mím thành một đường hiện rõ tâm trạng không vui.
Đột nhiên, ánh mắt của cô đối diện với đôi mâu dài hẹp. (không hí đâu nhá)
Đôi mâu này rất quen, là thiên sứ, hay là......
Không phải chứ! Người đứng trước mặt cô chính là —– —– Hàn Âm Diệc?!
Hàn Âm Diệc, một người không ai trog ngành giải trí không biết đến, là nhà viết nhạc nổi trội nhất hiện nay, tuy hắn không phù hợp với quy luật của thị trường, chỉ là tùy hứng tạo ra một số bài hát, nhưng mỗi bài hát lại luôn luôn rất được ưa chuộng. Cũng vì vậy, rất nhiều minh tinh đều tranh giành nhau để hắn viết nhạc cho, nhưng hắn lại tùy vao tâm tình mà quyết định bài hát viết ra inh tinh nào hát.
Cho nên, hắn được gọi là giáo chủ của giới âm nhạc, hoàn toàn tùy theo cảm tính, không làm theo bất kì quy tắc nào!
Đương nhiên, thứ khiến danh tiếng của hắn lên đến đỉnh cao là MV (music video) do hắn quay, tự mình hắn đóng nam chủ trong đoạn MV.
Và tên của đoạn MV này gọi là—– 《Dục vọng màu đỏ》
Đúng vậy, đúng là bài MV này tạo nên cơn sốt điên cuồng (ý là nổi trội) khiến người ta không thể nào tin. Dù là vậy, có ai ngờ, một người nam nhân có dáng vẻ như thiên thần, trong đoạn MV lại diễn vai một ác ma.
Một ác ma thực thụ!
Còn lúc này, ác ma đang khoanh tay trước ngực, nhìn từ góc độ trên à miệt thị cô.
Một tiếng thở kinh ngạc phát ra từ miệng Phùng Hiểu Linh: "anh....anh....anh chính là ác ma kia....wa!"
"ác ma?" đôi mâu còn lười nhác nay nhíu lại.
Trời ơi! Đất hỡi!
Cô đang nói gì vậy nè, tự nhiên nói hắn ta là ác ma!
"xin lỗi, tôi....tôi nói sai rồi, Hàn tiên sinh, tôi...tôi....tôi....."dưới chân bỗng mềm, cả người cô ngã nhào xuống biển hoa.
Dáng đứng của hắn không biến, không có chút ý định đưa tay ra giúp. Có người hiểu lầm hắn, hắn vốn không kì lạ, kì lạ là mới lần đầu gặp mặt mà có người sợ hắn như vậy.
Đáng...đáng sợ quá!
Khuôn mặt góc cạnh phân minh của hắn còn có đôi môi mím chặt, còn vó ánh nhìn lạnh cóng, toàn bộ tất cả các thứ ấy đều khiến nàng cảm thấy sợ hãi.
"xin lỗi! Làm phiền....làm phiền rồi!" Phùng Hiểu Linh nhanh chóng bò dậy từ trong biển hoa, chạy về hướng góc tường nơi nàng trèo vào.
Hàn Âm Diệc không nói một lời nào nhìn người nữ nhân sợ hãi bối rối trước mắt mình.
Có người sợ hắn, đây không phải là chuyện lạ, nhưng hắn vẫn là lẩn đầu tiên gặp một người nữ nhân xa lạ, mới có nhìn hắn mà đã sợ đến mức này.
Cứ như là—– gặp quỷ!
Phùng Hiểu Linh bán mạng chạy về phía trước.
Pang! Chân mềm nhũn, nàng ngã xuống.
Lại bò dậy, tiếp tục chạy.
Pang! Lại ngã lần nữa!
Sau đó lại tiếp tục bò dậy.......
"....." người nhân ngốc nghếch này đang làm gì vậy? Hàn Âm Diệc chau mày nhìn đối phương không ngừng biểu diễn kĩ thuật ngã rồi lại bò dậy trước mặt hắn.
Đột nhiên, thân ảnh nhỏ nhắn không cần chạy về phía trước, như là bỗng dưng nghĩ ra gì, nàng hít một hơi thật sâu, quay người lại chạy về phía hắn.
"cái đó...anh có thấy một trái bóng chày không?" nàng sắc mặt trắng bệt, răng run cầm cập hỏi hắn.
Hai mày nhíu lại dâng lên một sự chán ghét, vô cớ hắn lại không thích nàng sợ hắn
"trên đó còn có chữ kí của vận động viên, bởi vì.....trái banh không cẩn thận bị đánh văng vào đây, cho nên tôi muốn...muốn....muốn......."
"muốn gì?"
Ánh nhìn sắc bén của hắn khiến cả người nàng như đang đứng trong hầm băng, "muốn....muốn tìm được nó." Mệt thật, nhưng mà chí ít nàng đã nói hết cậu. Phùng Hiểu Linh tự an ủi bản thân.
"mất rồi thì thôi." Mấy trái banh như vậy, hắn tùy ý đã có thể lấy được một rổ.
"làm sao có thể, nếu như không tìm thấy nó, Tiểu Lượng sẽ buồn lắm, nó là bảo bối của Tiểu Lượng."
"vậy thì cứ để nó buồn." Phiền phức quá, sao mà nữ nhân này lại nói chuyện vô vị này với hắn chứ.
"Tiểu Lượng sẽ khóc."
"liên quan gì tới tôi?" thần sắc hắn lạnh lùng.
Thượng đế, Amen, Maria! Người nam nhân này quả nhiên là ác ma!
Phùng Hiểu Linh chỉ cảm thấy nước bọt trong cổ họng nhất thời không dám nuốt. Nàng rất muốn chạy, nhưng mà vì đám trẻ của cô nhi viện, nàng phải lấy hết can đảm, "nếu như....nếu như anh chịu giúp tôi tìm trái banh, Tiểu Lượng nhất định sẽ rất vui."
Thật không chịu nổi, nữ nhân này sao mà lôi thôi thế? Hắn nhìn nàng chằm chằm.
"tìm trái banh sẽ không tốn nhiều thời gian của anh, hơn nữa....."
"những việc này có liên can gì đến tôi sao? Giả như nếu không tìm thấy trái banh mà có người chết, cũng không liên quan đến tôi."
Hả? "không lẽ anh hoàn toàn không có lòng muốn giúp người sao?"
"không."
"nhưng....nhưng....nhưng mà......"
"nếu như không muốn tôi báo cảnh sát thì lập tức rời khỏi đây." Hàn Âm Diệc mặt không biểu tình hạ lệnh đuổi khách.
Phùng Hiểu Linh á khẩu, trên thế giới này, cư nhiên thật sự có người ngay cả sự đồng cơ bản cũng không có.
Tình Yêu Bị Độc Chiếm Tình Yêu Bị Độc Chiếm - Thiên Thảo