Thất bại lớn nhất là thất bại trong việc cố gắng.

William A. Ward

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 68 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 525 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 03:40:01 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
(Tập 4) - Chương 07 - 08
hương 7
Gã có chút bất ngờ.
Cô ngồi bệt dưới đất ôm đầu gối nhắm mắt ngủ, bên cạnh không có con chó Chiwawa, chứng tỏ cô đã về nhà, nhưng dựa theo tư thế cứng còng này thì hình như cô đã tới khá lâu. Rốt cuộc cô đợi gã ở trước cửa bao lâu rồi? Nếu gã nhớ không nhầm thì trước khi cô dọn đi, cô chưa trả lại chìa khóa nhà cho gã.
Gã nhanh chóng lấy lại bình tĩnh và che giấu mớ cảm xúc phức tạp, bước lên phía trước khom lưng điểm nhẹ vào bờ vai cô.
Cô lập tức tỉnh giấc nhưng vẫn ngồi im bất động, ngước đôi mắt lên nhìn gã chằm chằm. Biểu hiện đó không còn vẻ kiêu ngạo thường thấy, mà ngược lại mang theo sự mê man và lo sợ bất an.
“Em tới lấy con mèo hả?” Gã bình thản mở miệng.
Gã cố gắng không nhìn cô chăm chú, bởi vì gã không muốn trái tim mình tiếp tục gợn sóng.
Cô cúi đầu, hồi lâu sau mới đáp: “Chỗ tôi thuê hơi chập hẹp, nuôi con chó nhỏ rồi thì không thể nuôi thêm con mèo nữa.”
Gã nhíu mày, vậy ý cô là để con mèo ở lại nhà gã?
“Tôi không có phương tiện để nuôi nó.” Gã lạnh giọng cự tuyệt.
Cả bản thân gã còn chưa chăm sóc nổi, huống chi gã cũng sắp ra nước ngoài tị nạn.
Lời cự tuyệt của gã khiến cô im lặng, hồi lâu cô mới khẽ nói: “Nhà anh rộng như vậy, làm sao lại bất tiện?”
“Tôi ghét mèo.” Gã điềm nhiên đáp.
Cô trầm mặc, vẻ trầm mặc đó làm gã không thể để khẳng định cô có nghe thấy hay không.
“Nếu em không muốn tôi ném nó đi, thì hãy tự mình vào bắt nó về.” Gã xoay người vào nhà.
Thực ra con mèo đặt ngay lối ra vào, gã đã mang giày xong và chỉ cần xách nó lên đưa cho cô. Thế nhưng trông cô có vẻ cần được ngồi nghỉ ngơi.
Gã lại cởi giày ra.
Kiều Duy Đóa im lìm chầm chậm đứng dậy đi theo gã vào nhà và đóng cánh cửa lại.
“Tôi khát nên muốn uống nước, nếu em cần thì tôi sẵn tiện lấy giúp em một ly.” Gã lãnh đạm nói.
“Vâng.” Cô đáp nhẹ.
Gã đi vào bếp, mở van ấm nước điện.
Một người đứng trong bếp, một người ngồi ngoài phòng khách, suốt khoảng thời gian dài đó đều hoàn toàn im lặng.
Mười phút sau, ấm nước được đun sôi. Gã pha cho cô một ly sữa và làm ình một cốc café hòa tan.
“Em uống xong ly sữa này thì đem con mèo kia về nhanh đi.” Gã đặt ly sữa trước mặt cô.
Gã không thể biết trước được hôm nay có phải là ngày chủ nợ chạy tới hay không.
Cô rũ mắt xuống, “Anh kéo rèm cửa sổ lại đi.”
Uống một ly sữa mà cũng muốn kéo rèm cửa sổ? Yêu cầu khác thường của cô làm gã hơi kỳ lạ, nhưng gã vẫn bước lên kéo mạnh tấm rèm qua.
“Nói đi, em muốn điều gì nữa?” Gã ngồi xuống bên cạnh cô, hỏi theo bản năng lạnh lùng.
Tuy nhiên, cô lại rất trầm mặc.
Chờ một lát thì gã mất kiên nhẫn, gã duỗi tay cầm tách café đã sắp nguội. Thế nhưng tay gã bị túm chặt, và cô chầm chậm đứng dậy rồi sau đó bàn tay gã lại được định vị trên thắt lưng cô lần nữa.
Gã khá bất ngờ nhưng càng bất ngờ hơn là, cô ôm cổ gã và ngồi lên đùi gã. Một mùi hương thoang thoảng trên người cô xộc vào chóp mũi gã.
“Kiều Duy Đóa, em muốn làm gì? Đừng nói em tự mình dâng tới cửa dụ dỗ tôi nhé?” Vẻ mặt gã tỉnh bơ và nhàn nhạt châm chọc.
Trái với phản ứng dửng dưng của gã, có một nơi nào đã bắt đầu trương phồng.
Cô cứng đờ nhưng ngạc nhiên thay, cô không xù lông lên tấn công mà chỉ đáp nhẹ: ‘Ừ.”
Gã kinh ngạc.
Cô giơ tay lên vuốt ve vòm ngực gã… Dù hai người đã làm tình nhiều lần đến nổi không đếm xuể, nhưng đây là khả năng dụ dỗ cực hạn của cô.
Hình Tuế Kiến xơ cứng, trực giác đầu tiên là gã nên lập tức đẩy cô ra.
Cô vụng về cởi nút áo sơ mi của gã, rõ ràng đấy là một việc hết sức đơn giản nhưng tay cô run tới nỗi làm không được. Thậm chí có mấy hạt nút áo bị cô kéo đứt rớt rơi trên mặt đất. Rốt cuộc công đoạn này cũng hoàn thành, dù hơi tệ nhưng cô vẫn thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Phải chăng cô tìm nhầm đối tượng để dụ dỗ? Dáng vẻ ‘đói khát’ như Bạch Cốt Tinh [1] này, cô nên dùng trên người tên thư sinh ở nhà cô mới đúng! Hình Tuế Kiến vẫn nhìn cô ngỡ ngàng.
[1] Bạch Cốt Tinh trong phim Tây Du Ký, khoái ăn thịt Đường Tăng.
“Chúng ta sẽ chia tay nhưng chưa phải lúc này.” Cô cứng cỏi nói, “Hiện tại không đúng thời cơ.”
Gã lạnh lẽo nhìn cô. Gã thật sự không biết, hóa ra chia tay còn phải chọn đúng thời cơ nữa đấy.
“Tình hình hiện nay rất rối reng, nếu chúng ta chia tay thì mọi người còn tưởng tôi…” Cô ngước mắt lên nhìn thẳng vào mặt gã, “Anh không nên chia tay với tôi lúc này, nếu bây giờ anh muốn chia tay thì cả tôi cũng buộc phải đoán rằng, vì anh không muốn liên lụy đến tôi nên mới đẩy tôi ra!” Có một số người, khi tai vạ ập tới sẽ kéo theo người khác chết chung, một số người khác thì dứt khoát đẩy người bên cạnh mình đi.
Giống như cha mẹ cô trước đây, nên mãi tới giờ cô vẫn chưa dứt nợ, nhưng còn gã? Thời điểm quá nhạy cảm, bảo cô làm sao có thể thanh thản rời đi?
“Em nghĩ nhiều quá.” Gã lạnh lùng đáp trả.
“Không phải tôi nghĩ nhiều mà tôi không muốn bị người ta hiểu lầm, không muốn bị người ta nói xấu! Tôi không dám nói mình sẽ cùng tiến cùng lùi với anh, nhưng ít nhất tôi cũng không nhát gan như vậy!” Cô nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.
“Hay lắm! Ngày mai tôi sẽ dán thông báo thanh minh với mọi người rằng, là tôi thay lòng đổi dạ [2] mà bỏ em, được chưa?” Dứt lời, gã muốn đẩy cô ra để đứng dậy.
Không phải gã già mồm nhưng cái tư thế mập mờ này khiến gã chợt sợ bản thân mình không kiềm chế nổi.
[2] Nguyên tác: di tình biệt luyến – nam nữ yêu nhau nhưng một bên thay lòng thì gọi là di tình biệt luyến (baidu)
Cô hít sâu một hơi kéo gã xuống gần, rồi ngửa đầu nhẹ nhàng hôn lên vành môi gã.
Tiêu rồi! Trong đầu gã lùa ra hai chữ.
Gã khẽ rên lên một tiếng muốn đẩy cô ra, thế nhưng gã lại cuốn vòng eo cô kéo vào. Toàn bộ cơ thể cô đều dán về phía gã.
Khi đầu lưỡi và đầu lưỡi chạm vào nhau, gã vừa cuồng nhiệt vừa tham lam hôn lấy cô, cô cũng say mê hùa theo ý gã. Một nỗi rung động chưa từng có từ đầu lưỡi của bọn họ tràn ra, làm trái tim tê rần và tâm hồn thì mềm nhũn.
Gã cởi áo của cô và cô tháo dây nịt cho gã. Chẳng hề có màn dạo đầu, gã vừa nôn nóng vừa chôn sâu vào trong cô, còn cô từ đau nhói đến rên rỉ ngâm nga cắn vào bờ vai gã.
Trong phòng khách, mùi tình ái nồng đậm hòa quyện lan tràn.
Thật may là bọn họ đã kéo rèm cửa sổ.
Cô mệt mỏi nằm trên đùi gã ngủ say sưa, đến lúc tỉnh dậy thì trời đã giữa trưa.
“Mấy giờ rồi?” Rèm cửa sổ che nắng thật hiệu quả, làm khắp căn phòng đều chìm vào âm u.
“Một giờ.”
“Á!” Cô hoảng hốt kêu lên.
Vậy chẳng phải cô ngủ ba – bốn tiếng đồng hồ rồi sao? Tiểu Lộng nằm trong bệnh viện không thấy cô tới, có phải bé rất sợ?
Gã thản nhiên nhìn mí mắt thâm quầng của cô, chuyển đầu cô ra khỏi chân mình rồi đứng dậy mặc quần áo.
Sự im lặng quá độ này khiến cô hơi bất an, cô ôm sát tấm chăn mà không biết nó đã có trên người mình từ bao giờ.
Gã mặc đồ xong thì không hề ngoảnh lại mà cúi xuống gom mớ quần áo của cô nằm trên đất ném qua, tiếp đó là áo ngực và quần lót.
“Thu dọn xong thì em hãy về đi!” Giọng gã lãnh đạm, khác hẳn với vẻ cuồng nhiệt giao hoan vừa rồi.
Gã kéo quần lên là phủi sạch mọi nợ nần, khiến cô bối rối cắn đôi môi cứng đờ không nhúc nhích nổi.
Gã trầm mặc, định xoay gót thì điện thoại trong nhà vang lên.
N.g.u.ồ.n..t.ừ..s.i.t.e..T.r.u.y.e.n.G.i.C.u.n.g.C.o...c.o.m. Vừa nhìn thấy dãy số trên đó, cả hai người đều cứng đờ.
“Ôn Ngọc, có chuyện gì?” Gã tiếp điện thoại.
Cô điềm nhiên nhặt quần áo lên.
“Giờ này mà anh còn ở nhà hả?” Vì gọi di động không được nên Ôn Ngọc đành gọi thử điện thoại nhà.
“Ừ, tôi có chút việc nên chậm trễ.” Gã liếc Kiều Duy Đóa một cái, trên mặt cô nhìn không ra cảm xúc gì mà chỉ lẳng lặng mặc quần áo.
“Em… em nghe Que Củi nói…” Trong ống nghe, giọng Ôn Ngọc có vẻ thẹn thùng.
Gã trầm mặc.
“Em, em… chiều nay chúng ta đi được không?” Ôn Ngọc ấp úng một hồi rồi vẫn phải chủ động mở miệng.
Kiều Duy Đóa đã mặc xong quần áo, cô điềm nhiên ngồi trên sofa nghe bọn họ nói chuyện điện thoại.
Gã cứng đờ, hồi sau mới nói: “E rằng chiều nay không được.”
“Anh bận việc à? Không sao, ngày mai chúng ta đi cũng được. Em có quen nhân viên bên mảng di dân trong Đại sứ quán, miễn là chúng ta tới Thượng Hải ký giấy chứng nhận sớm một hai ngày, thì ngày 30 chúng ta sẽ theo đúng lịch trình bay từ Thượng Hải qua Canada.”
Vậy nghĩa là nội trong ba – bốn ngày tới, bọn họ phải ký xong giấy chứng nhận?
“Tôi biết rồi, mai mốt tôi sẽ liên lạc với em.” Dứt lời, gã cúp luôn điện thoại.
“Chị ta hẹn anh đi đâu?” Kiều Duy Đóa nhíu mày hỏi.
Dường như cô nghe loáng thoáng gì mà đi ‘Thượng Hải’ rồi ‘Đại sứ quán’.
Gã cứng người, cất giọng lạnh lùng: “Kiều Duy Đóa, em đừng có xen vào.”
Cô cũng cứng đờ, rũ mắt xuống: “Chị ta hẹn anh đi đâu?”
“Tôi đã nói chuyện này không liên quan đến em! Tôi có việc quan trọng phải ra ngoài bây giờ!” Gã đuổi khách.
“Chị ta hẹn anh đi đâu?” Cô không ngước lên mà hỏi bằng giọng điệu cố chấp.
Gã day trán vì cô hoàn hoàn chẳng hiểu tiếng người.
Cô thản nhiên nói thẳng, “Tôi vẫn chưa hỏi anh, tại sao anh lại vào khách sạn với chị ta? Phải chăng chị ta nói điều gì đó với anh? Phải chăng chị ta cho rằng anh còn thiếu nợ tình cảm? Hay chị ta nói anh làm dang dở tuổi xuân của chị ta nên kêu anh ban tặng một kỷ niệm?” Gã nói chỉ có một lần, vì thế lúc nửa khuya trên đường về nhà, cô đã suy nghĩ rất nhiều và rất nhiều.
“Hình Tuế Kiến, anh thật sự là một tên khốn kiếp!” Giọng cô vẫn bình tĩnh, “Tính tình tôi xấu xa, còn chị ta dịu dàng tốt bụng, lại đối với anh có tình có nghĩa. Trong mắt anh, hai người bọn tôi không thể nào so sánh được! Thế nhưng, anh muốn báo ơn, muốn trả nợ, tại sao không đợi chúng ta chia tay rồi anh hãy đi mà trả nợ, đi mà báo ơn?” Cô không thể nào quên được việc này.
Cô cũng có cảm giác gã gặp chuyện bất trắc nên giữ Trần Ôn Ngọc lại và quyết liệt đẩy cô ra, những điều này được coi là gì đây? Cô rõ ràng không muốn, cô rõ ràng không thể chịu nổi sự phỉ nhổ, nhưng tại sao cô vẫn liều lĩnh tới dụ dỗ gã, lẽ nào chỉ đơn giản là vì cảm giác không cam lòng?
“Tôi không thừa nhận việc chúng ta đã chia tay! Bây giờ tôi lấy thân phận bạn gái hỏi anh, chị ta vừa hẹn anh đi đâu?”
Cô hỏi gằn từng chữ, ẩn giấu dưới những từ ngữ ấy là sự tức giận làm đôi mắt gã cứng lại.
Chương 8
Bên trong phòng họp Cục Bảo hộ lao động.
“Đã có tin xác nhận, tập đoàn X Thái của ông chủ Hồ X Lâm tại Ôn Châu đã bỏ trốn qua Mỹ.”
Nghe lãnh đạo công bố tin mới này xong thì tất cả mọi thành viên đều ngơ ngác đưa mắt nhìn nhau. Người ngồi nghiêm chỉnh nhất là Lục Tư Nguyên cũng cảm thấy lông tơ dựng hết lên.
“Tập đoàn X Thái thành lập năm 1993, công nhân viên lên tới hơn 3000 người, đáng được coi là tập đoàn có danh tiếng tại Ôn Thành. Đây là một nhà sản xuất mắt kính hàng đầu ở Ôn Thành, tập đoàn sở hữu ba nhà máy tại thành phố Kim Hoa, ở huyện Bình Dương và huyện Khai Hóa [1] cũng mở một phân xưởng lớn. Trong đó nhà máy mới tại khu u Hải chiếm tới 120 ha đất, nhà máy tại Bình Dương chiếm 100 ha đất. Năm trước tổng giá trị sản lượng mắt kính đạt 2,27 tỷ tệ, từ tháng 1 đến tháng 8 năm nay tổng giá trị sản lượng đạt 1,25 tỷ tệ. Ngoại trừ sản xuất mắt kính, Hồ X Lâm còn chen chân qua ngành năng lượng mặt trời và bất động sản. Nghe nói Hồ X Lâm vay nặng lãi trong dân khoảng 12 tỷ, vay ngân hàng 800 triệu, tiền lời ước tính hơn 20 triệu một tháng. Do đó, một tập đoàn có quy mô tại Ôn Thành có nguy cơ khánh kiệt!”
[1] Kim Hoa, Khai Hóa, Bình Dương, u Hải là các thành phố/ huyện trực thuộc tỉnh Chiết Giang.
“Gần đây trên mạng lan truyền một bài viết với nhan đề “Danh sách các ông chủ Ôn Thành sắp bỏ trốn”, trong đó có bao nhiêu thật giả thì tôi nghĩ trong lòng các vị ngồi đây đều có tính toán!” Thần sắc vị lãnh đạo rất nghiêm túc, “Chiều hôm qua khi tin chủ tịch tập đoàn X Thái bỏ trốn lan truyền, các chủ nợ và các nhà thầu đều ào ào kéo tới khu công nghiệp tranh cướp đồ vật. Lần này chúng ta và cơ quan chính phủ khác đã cùng nhau thành lập một đội, đưa nhân viên tới đóng trụ sở tại tập đoàn X Thái để trấn an lòng dân và đăng ký quyền của chủ nợ.”
“Theo các nhân viên đưa tin sáng nay, số chủ nợ đăng ký tập đoàn đã vay đạt 1,3 tỷ. Nhưng điều vô lý là, không có công ty bảo đảm nào tới đăng ký danh sách!”
Nghe vị lãnh đạo nói, các thành viên có mặt không ai thấy bất ngờ. Bởi vì mọi người đều hiểu, một khi có người biết công ty bảo đảm và tập đoàn X Thái có quan hệ vay mượn, thì các chủ nợ sẽ lập tức đòi công ty bảo đảm đó trả tiền mặt và cuối cùng tạo ra hậu quả nghiêm trọng hơn! Bây giờ họ chỉ đành ngậm bồ hòn làm ngọt, khổ sở mà không nói ra, các công ty bảo đảm có liên quan chắc chắn phải tự mình chấp nhận.
“Lần này tập đoàn X Thái ngã ngựa rền vang, khiến khu vực giao dịch vay mượn đã đổ vỡ sẽ tiếp tục chuyển biến xấu. Chúng ta có lý do để tin tưởng thời kỳ xoay chuyển đau đớn của Ôn Thành đã bắt đầu, trong ngắn hạn thì tình hình của Ôn Thành sẽ ngày càng nghiêm trọng hơn! Tuy nhiên, tình huống này đã được trung ương xem trọng, hy vọng nhà nước mau chóng đưa chính sách mới ổn định cục diện!”
Sau cuộc họp, Tư Nguyên ghi chép xong biên bản hội nghị, và thu xếp chồng hồ sơ dày với tâm trạng đầy nặng nề.
Lúc vị lãnh đạo đi ngang qua người anh, ông ta hỏi thêm một câu: “Tiểu Lục, cậu có kết quả cuộc thi Tư pháp chưa?”
“Cháu vẫn chưa có ạ.” Anh quay đầu, trả lời lễ phép, “Ba cháu nói chắc cuối tháng mới có tin tức nội bộ.” Tâm trạng anh cũng rất khẩn trương.
Anh đã hứa với ba mẹ, trước khi chưa có kết quả thì mọi thứ vẫn giữ nguyên hiện trạng. Tuy nhiên lúc này anh không có lòng tin, nếu cuộc thi lại thất bại thì bản thân anh có giống như trước kia, tiếp tục đứng ở vị trí tình bạn?
“Lần này cậu đã dốc hết sức, mọi người chúng tôi đều thấy sự vất vả của cậu. Chắc chắn sẽ đậu mà, cậu hãy chờ tin vui!” Vị lãnh đạo vỗ vỗ vai anh khích lệ.
Ban ngày đi làm, buổi tối thức đêm ôn tập, nỗ lực của anh mọi người đều thấy rõ.
Anh cười nhẹ xem như lời đáp lại.
Cuộc thi Tư pháp lần này anh có quyết tâm rất cao, nhưng sau cuộc thi thì trái tim anh lại rơi vào trống trải.
Anh muốn thi đậu chỉ vì cô. Thế nhưng từ khi anh thi xong tới giờ, Duy Đóa chưa hề hỏi anh một câu anh thi thế nào, dường như cô đang cố sức trốn tránh điều gì đó.
“Nhưng tôi hi vọng, cho dù có tin tức tốt thì cậu vẫn đứng vững trên cương vị công tác!” Hiện giờ đang là lúc thiếu nhân lực, nên vị lãnh đạo lo lắng căn dặn.
“Cháu hiểu.” Tư Nguyên gật đầu.
“Sắp tới công việc của các tổ viên sẽ rất vất vả, ngoại trừ chú ý kỹ tình hình kinh tế của các doanh nghiệp, tôi còn mong các cậu quan tâm đến hướng đi của pháp nhân công ty bảo đảm, vì đa số tài chính của các công ty bảo đảm đều vận động từ người dân. Bình thường các hộ gia đình cầm tiền giao cho người trung gian, người trung gian sẽ đem tiền giao lại cho công ty, hình thức xếp chồng kiểu Kim Tự Tháp. Một khi các ông chủ của công ty bảo đảm bỏ trốn, thì hàng ngàn hộ gia đình sẽ mất cả chì lẫn chài!”
“Vâng!”
Bầu không khí khắp trụ sở đều căng thẳng, tất cả mọi người đều bề bộn công việc hết cả ngày.
“Tư Nguyên, đây là danh sách đặt vé máy bay đi quốc tế ở của cơ quan xuất nhập cảnh đưa!” Tới giờ cơm trưa, anh bạn đồng nghiệp đưa cho anh một tấm giấy Fax chi chít chữ.
“Tốt.” Sau khi tiếp nhận danh sách, anh bất chấp luôn giờ cơm trưa, bắt đầu xem xét tỉ mỉ có đối tượng nào cần lưu ý hay không.
“Cậu xem mấy việc này chúng ta rất khó kiểm soát, người ta nói mình dư tiền muốn đi du lịch, lẽ nào chúng ta tới ngăn cản?” Thừa lúc nghỉ trưa, anh bạn đồng nghiệp thở dài.
“Đúng vậy.” Anh đang tập trung mọi chú ý vào công việc nên đáp lơ đễnh.
“Giống như Hồ X Lâm, con ông ta du học bên Mỹ, ông ta lấy cớ đi thăm thân nhân, thì dù rất khả nghi nhưng chúng ta làm gì được đây?”
“Nếu quả thực có đối tượng khả nghi thì chúng ta nên lập tức liên hệ với cơ quan xuất nhập cảnh, để ngăn cản bọn họ ra nước ngoài.” Tư Nguyên vừa đối chiếu danh sách vừa trả lời.
Với cách thức loại trừ, cẩn thận lật đến trang thứ ba thì anh bất ngờ sửng sốt. Trên trang giấy xuất hiện một cái tên anh rất quen thuộc: Hình Tuế Kiến.
Tư Nguyên lập tức gõ bàn phím, tin tức về công ty bảo đảm của Hình Tuế Kiến đã hiện ra.
“Lại đi thăm thân nhân!” Anh bạn đồng nghiệp cũng chú ý tới.
Tư Nguyên giật mình, vì Hình Tuế Kiến không dùng lý do thăm hỏi này. Trái tim anh bỗng nhảy vọt lên cao.
“Ba người đều là cổ đông của công ty bảo đảm XX, anh ta cưới cô ta, còn cổ đông kia là em trai của cô ta.” Quan hệ phức tạp này khiến anh bạn đồng nghiệp bật cười lắc đầu, “Lại thêm một tang vật với lý do hoàn hảo! Người ta muốn cử hành hôn lễ bên cạnh ba mẹ ở Canada, lẽ nào chúng ta chạy tới ngăn cản? Sau đó họ thấy không khí Canada rất thích hợp nên muốn ở lại, lẽ nào chúng ta đi vác họ về?”
Tư Nguyên ngẩn người, trên tư liệu viết rõ ràng như thế.
“Cũng may người có tư cách pháp nhân không xin đi xuất ngoại, chỉ cần một người ở lại thì đồng nghĩa với việc công ty ấy vẫn còn kẻ gánh vác. Chúng ta không cần lo lắng, ráng lưu ý một chút là được.” Bạn đồng nghiệp gấp tập hồ sơ giúp anh, nói: “Dù bận rộn thế nào thì chúng ta cũng phải đi ăn trước!”
Sau khi tan tầm, trên đường lái xe tới bệnh viện, anh luôn gọi điện vào một số máy nhưng mãi không có người trả lời.
Thật kỳ lạ!
Anh đẩy cửa phòng bệnh, Tiểu Lộng vừa thấy anh đã thả quyển truyện tranh xuống: “Chào chú Lục!”
Anh mỉm cười đáp lại, rồi nhìn Duy Đóa đang ngồi bên cạnh mà trái tim nhẹ hẳn.
Anh và Tiểu Lộng hàn huyên vài câu, còn người ngồi bên cạnh vẫn luôn im lặng.
“Duy Đóa, em nói đi?” Anh hỏi cô.
Bấy giờ Kiều Duy Đóa mới lấy lại tinh thần, “Nói gì ạ?”
“Anh hỏi Tiểu Lộng ngày mai xuất viện thì bé muốn ở nhà nghỉ ngơi vài ngày, chờ qua lễ Quốc khánh rồi đi học tiếp hay tính sao? Tiểu Lộng nói sẽ nghe theo ý của em.” Giọng Tư Nguyên ôn tồn và kiên nhẫn lặp lại những lời vừa rồi.
Thế nhưng vẻ mặt cô rất đờ đẫn, đáp: “Sao cũng được…” Bây giờ đầu óc cô trống rỗng, chẳng nghĩ ra điều gì.
Câu trả lời đó khiến Tư Nguyên sững sờ. Phàm những việc gì liên quan tới Tiểu Lộng, Duy Đóa đều có chủ kiến, rất hiếm khi nói ra ba chữ ‘sao cũng được’.
Từ bệnh viện đi ra, hai người một trước một sau hoàn toàn im lặng.
Cuối cùng, Tư Nguyên phá vỡ sự trầm mặc trước: “Đóa, tối qua em đi đâu?”
Tối qua cô biến mất cả đêm làm anh không thể yên giấc. Mãi tới lúc hai – ba giờ sáng, phòng cách vách bật ngọn đèn, lòng anh mới an tâm. Thế nhưng, khi anh đi tắm thì nghe tiếng đóng cửa của phòng kế bên. Cô mới về vài phút rồi lại ra ngoài.
Kiều Duy Đóa trầm mặc.
“Em muốn uống một ly rượu và trò chuyện không?” Tư Nguyên mỉm cười hỏi.
Anh mỉm cười là để che giấu vẻ hoảng hốt, bởi lần đầu tiên anh nhìn thấy một Kiều Duy Đóa như thế này, dường như cô đang khốn khổ vì tình.
Cô trầm mặc thật lâu, rồi cuối cùng khẽ lắc đầu: “Em xin lỗi, em không muốn nói gì cả.” Tâm trạng của cô rất tệ, cô chẳng biết nên tán gẫu thế nào và tán gẫu điều gì.
Sự cự tuyệt của cô khiến Tư Nguyên ngỡ ngàng. Trước kia bất kể gặp chuyện lớn lao gì cô cũng muốn tìm anh chia sẽ, thế mà bây giờ cô dường như mệt mỏi tới độ cả cảm xúc ‘tán gẫu’ cũng chẳng còn.
“Vì… anh ta à?” Tư Nguyên dè dặt hỏi.
Trái tim anh chứa đủ mùi vị, còn cô cúi đầu im lặng.
Cả hai người đều trầm mặc thật lâu.
“Đóa, em đừng lo, chúng ta nên có niềm tin vào chính phủ, nhà nước sẽ đứng ra cứu trợ cho thành phố, mọi thứ sẽ ổn thôi!” Anh cất tiếng an ủi.
Phản ứng của cô là dùng một thứ ánh mắt chế giễu nhìn anh.
“Hãy tin anh.” Tư Nguyên kiên quyết nói.
Thế nhưng cô lại nở nụ cười, “Cứu? Chính phủ cứu thế nào?”
“Chắc chắn nhà nước sẽ ra chính sách mới, có thể kinh tế Ôn Thành sẽ vào bước vào giai đoạn suy thoái, nhưng cá nhân anh thấy sự sụp đổ đó không quá nghiêm trọng.” Anh không biết việc này nên cũng không thể tiết lộ nhiều, nhưng anh không có cái nhìn bi quan với toàn bộ thị trường.
“Bây giờ đã sụp đổ rồi!” Tâm trạng cô lại trở nên kích động.
Tư Nguyên khẽ giật mình vì sự mất kiềm chế của cô.
Cô cũng phát hiện sự thất thố của mình nên gượng gạo day trán: “Em xin lỗi, em quên anh là Đảng viên.”
Tư Nguyên gượng ép nhếch nhẹ khóe môi, “Việc này và có phải là Đảng viên hay không thì khác biệt gì?”
“Sao lại không khác? Đằng sau anh là cờ đỏ năm sao, anh có niềm tin vào Đảng nhưng bọn em thì không!” Cô mệt mỏi nói.
Nụ cười của Tư Nguyên bỗng cứng đờ.
Anh, bọn em…
Anh trầm mặc.
Quen nhau mười mấy năm nay, đây là lần đầu tiên cô không tin vào trực giác của anh, cũng là lần đầu tiên… tách anh ra khỏi thế giới của cô. Thật đau thương, nhưng anh đành chịu. Bởi lẽ, anh đã biết vì sao.
“Ngay cả khi áp dụng chính sách mới, chính phủ sẽ giữ lại nhóm người cho vay nặng lãi này ư?” Cô thản nhiên nói.
Vì đã nhận biết thực trạng, nhìn không thấy lối ra nên mới vô cùng nôn nóng. Cảm nhận được sự lặng lẽ của anh, cô rũ mắt xuống: “Em xin lỗi, tâm trạng của em lúc này rối rắm quá nên em không biết mình đang nói gì.”
“Không sao, em lên xe anh chở về.” Anh vẫn cất giọng ôn tồn, bất kể lòng cô có tan nát bao nhiêu thì anh cũng muốn ở bên cô, nhưng cô lại lắc đầu.
Sau khi mất hết tập trung, [2] cô vẫn bước tiếp về phía trước, như thể chỉ muốn chạy đi mà không có bất kì mục đích gì.
[2] Thất hồn lạc phác – hồn bay phách lạc: không còn tập trung.
Tư Nguyên đứng từ xa ngóng nhìn bóng lưng cô. Đột nhiên anh có cảm giác, giữa anh và cô càng ngày càng xa cách.
“Em nhất định muốn nghe đáp án?”
“Đúng!”
“Được! Vậy tôi sẽ nói cho em biết!” Ánh mắt gã vô cùng lạnh lẽo, đôi môi mỏng nhếch lên gằn từng chữ: “Ôn Ngọc hẹn tôi tới cục dân chính.”
Lúc ấy, cô đã bị thông tin này đánh cho đầu óc trống rỗng.
“Ngày mốt tôi sẽ đi lấy giấy hôn thú với cô ấy, sau ngày 30 tôi và Ôn Ngọc sẽ bay qua Canada tránh phong ba rồi định cư ở đó.”
Sắc trời dần dần tối.
Cô bước trên con đường đầy lá khô, phát ra những tiếng kêu lốp bốp giòn tan. Từng cảnh tượng giữa trưa vẫn không ngừng hiện về trong đầu.
Cô bất chợt có một ảo giác kì lạ, như thể chính cô đang đứng ở nơi tận cùng của thế giới hoang vu, nhìn không thấy cả ánh mặt trời. Đột nhiên, cô dường như mất hết chờ mong vào ngày mai và tương lai.
Cô phát hiện nơi mình đang đứng bây giờ là chung cư Bích Quế Viên – đứng dưới lầu nhà gã. Đôi mắt cô nóng như phỏng, rồi cô bỗng bật cười.
“Hình Tuế Kiến, anh là tên khốn kiếp, là kẻ nhát gan!” [3] Cô thều thào trách mắng, như thể những lời trách mắng ấy sẽ khiến tâm trạng cô khá hơn. Nhưng gương mặt cô chợt lạnh buốt, và từng giọt lệ trào ra khỏi khóe mắt cô.
Tư Nguyên đứng cách cô hơn mười mét, lặng yên ngóng nhìn.
[3] Nguyên tác: Súc đầu ô quy – Rùa đen rút đầu - ý chỉ những người gặp việc khó khăn thì rụt đầu lại như con rùa.
Tình Ngang Trái Tình Ngang Trái - Đản Đản 1113