People sacrifice the present for the future. But life is available only in the present. That is why we should walk in such a way that every step can bring us to the here and the now.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 68 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 525 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 03:40:01 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
(Tập 3) - Chương 23 - 24
hương 23
Ngày thứ hai khi Hình Tuế Kiến thức dậy, thì Kiều Duy Đóa đã đưa Tiểu Lộng tới trường báo danh, sắp xếp chỗ ở và chờ học quân sự.
Gã bị Que Củi lôi kéo tới tận khuya mới về, lúc vào nhà mới biết cô đã nằm ngủ trong phòng của Tiểu Lộng.
Hai người không bất kỳ cơ hội nào để xuất hiện cùng nhau.
Ngày thứ ba rồi ngày thứ tư…
Bên gối thiếu hơi ấm của đối phương, nên buổi sáng thức giấc cả người gã rất bực dọc.
Gã xuống lầu, trên bàn cơm cô vừa xem báo vừa chậm rãi dùng bữa. Nhưng giống như ba ngày qua, trên bàn chỉ có phần ăn dành ột người.
“Kiều Duy Đóa, em đang làm gì?” Rốt cuộc gã kiềm chế hết nổi nên ngồi trước mặt cô chất vấn, bây giờ cô muốn lãnh đạm bạo lực với gã sao?
“Có việc gì à?” Cô hỏi khách sáo, lý trí và xa xách.
Cô càng làm như vậy càng khiến gã tức giận. Gã lạnh lùng gằn từng chữ, “Em ngủ giường riêng mà không nói với tôi, nấu điểm tâm cũng thiếu phần tôi. Kiều Duy Đóa, phải chăng em đang cố tình bài xích tôi?” Đừng hòng phủ nhận, gã chưa bị mù!
Rất bất thường, vô cùng bất thường, từ hôm cô về trễ tới giờ thì mọi thứ đều trở nên bất thường. Thảm thương nhất là, cô rõ ràng chẳng hề làm gì, nhưng Hình Tuế Kiến lại phát hiện bản thân mình ở trước mặt cô cứ như đang trong trạng thái bị đánh đòn.
Cô không ngước lên mà lật tờ báo sang trang khác, tiếp tục đọc và bình thản nói: “Bây giờ tôi đang mang thai nên cần nghỉ ngơi nhiều, không thích hợp nửa đêm khuya khoắc còn nghe tiếng ngáy như sấm bên tai, nó làm tôi rất khó chịu.”
Gì cơ, gã có ngáy ngủ à? Sao gã lại không biết? Lý do này thật hoàn hảo! Cứ nói thẳng toạc là cô ghét gã đi! Hay lắm, gã cũng chả ưa phải ôm cô ngủ mà như ôm xác một cương thi!
“Vậy điểm tâm đâu? Em giải thích thế nào?” Gã cười gằn.
Mấy ngày nay cô chỉ nấu một phần, có cần phải quái gở như vậy không?
Lúc này Kiều Duy Đóa không biện bạch mà cất giọng đều đều, “Tôi không có nghĩa vụ phải chăm sóc anh.”
Câu nói này của cô khiến gã tức đến độ muốn xuất huyết não. Vớ vẩn thật, sắp thành vợ gã rồi mà sao cô dám nói không có nghĩa vụ chăm sóc gã? Xem ra, cô chẳng hề có ý thức về điều này!
Trái tim Hình Tuế Kiến phát rét, đúng lúc đó thì điện thoại của gã reo lên.
“A Kiến, em mới nấu điểm tâm xong, chúng ta cùng ăn chung nhé?” Trong điện thoại là giọng nói dịu dàng của Ôn Ngọc.
Nhiều ngày nay thái độ của Ôn Ngọc đối với gã rất tự nhiên, như thể cô đã quên hết những chuyện xảy ra hôm say rượu. Cô muốn lãng quên thì dĩ nhiên gã cũng thở phào nhẹ nhõm.
Hình Tuế Kiến lạnh lùng liếc về phía bàn cơm, Kiều Duy Đóa vẫn vừa đọc báo vừa ăn bánh mì mà không hề tạm dừng động tác.
“Được rồi, ăn chung đi.” Gã nhìn cô chằm chằm rồi từ từ đồng ý với người bên kia đầu dây.
Kiều Duy Đóa vẫn bình chân như vại.
Gã cúp máy nhưng luôn đứng yên bất động, như thể muốn cho cô một cơ hội để giữ gã lại. Tuy nhiên, cô vẫn im lìm và chẳng hề thay đổi động tác.
“Báo giải trí có gì hay à?” Hay đến mức người đàn bà khác đang lấy lòng chồng sắp cưới của mình mà cô cũng không thèm chú ý?
“Hay chứ, hay hơn phim truyền hình ‘Bộ Bộ Kinh Tâm’ [1] nữa. Đây là vụ ly hôn rối rắm được đưa từ bóng tối ra ngoài ánh sáng, mỗi một bước đều sắp xếp và dự trù kế hoạch rất tỉ mỉ.” Đó là sự kiện ly hôn ầm ĩ giữa Tạ Đình Phong và Trương Bá Chi, rốt cuộc chỉ một tờ giấy tuyên bố đã vẽ dấu chấm hết cho cuộc hôn nhân.
[1] Một bộ phim chuyển thể từ tác phẩm nổi tiếng cùng tên của Đồng Hoa, với các diễn viên: Lưu Thi Thi, Ngô Kỳ Long, vv…
Gã lãnh đạm nhìn lướt qua, “Đã biết là giả rồi mà em còn tin thật.”
Cô thản nhiên nói, “Khi đang xem thì tôi sực nhớ những câu chữ trước kia trong một số bài báo. Lúc ấy từng có một thầy tướng số bảo rằng mạng của Trương Bá Chi khắc mạng của Tạ Đình Phong, nhưng Tạ Đình Phong nói anh ta sẵn sàng dùng mạng để đối lấy tình yêu và quỳ xuống cầu hôn! Bây giờ nghĩ lại thật cảm động, cảm động đến nỗi tôi cũng muốn bật cười.”
Gã nhíu mày, tại sao gã cảm thấy như cô đang mai mỉa gã?
“Kiều Duy Đóa, em không đáng để tôi dùng mạng mình đi đổi.” Gã nói rõ.
Cô mỉm cười, “Xin lỗi nhé, mạng của anh tôi chả hiếm lạ gì.”
Gã bỗng dưng tức giận.
Mẹ kiếp, gã lại thua rồi!
Gã đứng bật dậy, đá văng cái ghế rồi đi thẳng ra cửa.
Cô vẫn cứ bình thản tiếp tục ăn sáng.
Dù đang tức giận đùng đùng nhưng thực ra gã không đi quá nhanh, gã rê bước chân như cho cô có cơ hội giữ gã lại. Ấy thế mà cô hoàn toàn không làm. Gã căm tức nện bước nhanh hơn, muốn ăn điểm tâm thì thiếu gì chỗ? Ôn Ngọc đang ở dưới lầu chờ gã, gã thực sự chẳng cần vì một ả đàn bà ngạo mạn mà bẻ nát kiêu ngạo của mình!
Năm phút sau.
Cánh cửa nhà đã khép lại từ lâu, bấy giờ cô mới rời mắt khỏi tờ báo. Kỳ thực từ lúc gã ngồi xuống bàn cơm, thì những con chữ trên tờ báo đã không hề đập nổi vào mắt cô.
Cô không muốn bị ảnh hưởng, nhưng cô không đủ sức để kiềm chế. Vì thế, cô đành tiếp tục dối trá, ha ha, chết tiệt dối trá! Cô rất hy vọng mình có thể vô tình trước sau như một.
Cô đứng dậy, đôi chân bất giác không kiềm chế được mà đi tới ban công, dời ánh mắt về phía cửa sổ.
Đứng xa xa dưới lầu là cái bóng màu vàng nhạt. Cô biết đó là ai, dạo này cái bóng màu vàng nhạt ấy xuất hiện tần suất càng lúc càng nhiều.
Dáng dấp cao lớn vừa ra khỏi tòa nhà, thì cái bóng màu vàng nhạt ấy cũng mỉm cười chào đón và ôm lấy cánh tay gã.
Một cảnh tượng đẹp đôi.
Một buổi sáng ấm áp.
Tuy nhiên, nếu đã ‘yêu thương’ thế kia thì rốt cuộc gã còn muốn đùa bỡn với cô tới khi nào? Kiều Duy Đóa hơi choáng váng, khóe mắt bỗng cay cay.
Chắc đây là do từ trên cao nhìn xuống mới làm cô choáng váng! Cô phủ nhận mọi nguyên nhân khác.
Tết Trung thu, cô ở nhà đóng gói.
Tiểu Lộng kết thúc học kỳ này thì cô nghĩ cô và bé đã có một chỗ ở mới.
Cô đặt chìa khóa xe lên bàn trà, bắt đầu thu dọn từng chút từng chút dấu vết mình từng sống ở đây, tủ quần áo trống trơn, kệ đựng đồ dọn sạch và trái tim cũng trống rỗng…
Trong trò chơi này cô không nhận được những thu hoạch như mong muốn, không có cảm giác thành tựu, không có cảm giác thống khoái, chỉ có chờ đợi sự đánh trả của gã và một trái tim đã dần dần mệt mỏi.
Không, có lẽ còn có…
Cô phủ bàn tay lên vùng bụng phẳng lì, cô không biết đây có phải là thu hoạch của mình hay không? Một thu hoạch bất đắc dĩ.
Đang thất thần thì điện thoại của cô đổ chuông.
“Em uống thuốc chưa?” Vừa nhấc máy thì cô đã nghe câu hỏi lạnh tanh từ gã.
Từ sau bữa sáng nổi giận đùng đùng bỏ đi, hai ngày nay mối quan hệ giữa họ càng thêm băng giá. Cô không muốn nói chuyện với gã, và gã ngoài việc nhắc cô uống thuốc đúng giờ thì cũng lười phải nói chuyện với cô.
Cô cầm điện thoại nhưng không nói một chữ.
Quá trình chờ đợi cô trả lời lại khiến gã trào lên cơn tức giận. Dạo này thái độ của cô rất kháng nghị và bất mãn, phải chăng do gã không hào phóng để tác thành?
Gã thực sự muốn cúp máy nhưng vẫn ráng kiềm chế, lạnh lùng căn dặn: “Tối nay tới nhà mẹ tôi ăn cơm, sáng mai chúng ta đi đăng ký kết hôn!” Gã không cần biết cô có bị bắt buộc hay không, kế hoạch đã sắp xếp xong và gã sẽ không thay đổi.
Cô đang mang thai, đây là con át chủ bài của gã!
Cô vẫn im lặng.
“Kiều Duy Đóa, em là thây ma sao?” Gã gầm lên giận dữ, nói chuyện với cô mà cứ như nói với người đã chết!
Bên tai vang lên tiếng gầm nhức óc, hồi lâu sau, chờ gã ngừng la hét thì cô mới thản nhiên nhếch môi, “Tôi không đi.”
“5h30 tôi sẽ về đón em!” Gã làm như chẳng hề nghe lời cự tuyệt của cô.
“Tôi không đi!” Cô nhấn giọng, cô không muốn chơi đùa nữa, được không?
“Kiều Duy Đóa, tốt nhất em hãy sửa soạn đúng giờ cho tôi!” Gã quát lớn.
Cô có hiểu ý nghĩa của việc gã đưa cô đi dự bữa tiệc gia đình này không? Tết Trung thu, chỉ có người trong nhà mới đủ tư cách tham gia!
“Tôi – không – đi!” Cô cũng bắt đầu nóng giận.
Tại sao gã có thể đem trò chơi này biến thành lớn đến vậy? Gã muốn đùa tới mức kéo hết mọi người vào, hay gã muốn đưa cô đi là để ẹ gã sỉ nhục cô? Làm như vậy gã sẽ thoải mái lắm ư?
Chọc cô giận mà gã lại mỉm cười, một nụ cười lạnh lẽo, “Kiều Duy Đóa, Trần Ôn Ngọc cũng tới.”
Một câu nói của gã mà khiến cô cứng đờ, gã có ý gì đây?
“Quan hệ giữa cô ấy với mẹ tôi rất tốt, mẹ tôi luôn mong tôi cưới cô ấy về nhà.” Gã nói sự thật và cũng hạ liều thuốc mạnh nhất.
Nghe giọng nói uy hiếp của gã, cô nhắm mắt hít sâu một hơi.
N.g.u.ồ.n..t.ừ..s.i.t.e..T.r.u.y.e.n.G.i.C.u.n.g.C.o...c.o.m. Quả nhiên, mục đích của gã là muốn làm nhục cô.
Cô giữ hơi thở vững vàng, đáp: “Được, tôi đi.”
Câu trả lời của cô làm khóe môi gã khẽ nhếch lên.
“Nhưng Hình Tuế Kiến à, anh đừng hối hận!” Đầu dây bên kia cô cũng cười.
Một nụ cười không có độ ấm mà chỉ có băng giá và… phẫn nộ.
“Em còn không ra!”
Trần Ôn Ngọc cởi tạp dề mỉm cười chào đón gã, nhưng thấy gã kéo người phía sau mà nụ cười thành đông cứng.
Duy Đóa như một đóa bách hợp, ngạo nghễ nở rộ giữa không gian chẳng thuộc về mình. Sắc mặt cô rất lạnh, lạnh như một tảng băng ngàn năm không thể hòa tan, sống tách biệt với thế giới bên ngoài.
“Cô ấy là Ôn Ngọc, còn đây là Duy Đóa.” Hình Tuế Kiến giới thiệu thay họ.
Trần Ôn Ngọc kinh ngạc dời ánh mắt về phía gã.
Trần Ôn Ngọc không hiểu tại sao gã lại cố tình giới thiệu như vậy? Hồi lâu sau, cô – người luôn hiểu biết gã mới biết được ý nghĩa.
Hình Tuế Kiến đang chính thức giới thiệu bạn gái với ‘người nhà’. Gã đang tận lực báo với cô, Kiều Duy Đóa là bạn gái, mà Trần Ôn Ngọc cô mãi mãi nằm ở giới tuyến người nhà?
Gã không nói nhiều, nhưng sự ‘phân chia’ này làm nét mặt tươi cười của Trần Ôn Ngọc – người được đích thân bà Hình mời tới dự lễ Trung thu – trở nên trắng bệch.
Bà Hình Nhân cầm bát đũa từ nhà bếp đi ra, vừa trông thấy vị khách trong phòng khách thì cũng cứng đờ.
“Xoảng.” Chiếc bát sứ trong tay bà Hình Nhân rơi xuống, phát những tiếng kêu lanh lảnh.
“Chẳng phải mẹ bảo con đừng dắt cô ta tới đây rồi sao?” Giọng mẹ gã trở nên sắc bén.
Hóa ra gã đã thông báo với mẹ mình là sẽ đưa cô tới và cũng bị từ chối.
Kiều Duy Đóa lạnh lùng nhìn vở diễn.
“Cô ta mới vào cửa là mẹ đã làm bể chén bát, sống với ả đàn bà xui xẻo này thì gia đình chúng ta còn yên bình sao con?”
Ha ha, vừa rồi dường như cô nhìn thấy kẻ nào đó cố ý trượt tay làm bể chén bát, việc này cũng muốn đổ thừa cho cô sao?
“Tháng sau con và Kiều Duy Đóa sẽ kết hôn.” Giọng Hình Tuế Kiến rất bình thản, hệt như đang thảo luận về thời thiết.
“Có phải con điên rồi không? Cô ta từng hại con ngồi tù mười năm, cô ta là kẻ thù của gia đình chúng ta!” Mẹ gã bị chọc tức.
Ha ha, cô cũng muốn hỏi, gã có bị điên hay không mà bày trò chơi lớn đến vậy?
“Con ngồi tù suốt mười năm, đều một tay Ôn Ngọc chăm sóc mẹ. Không có nó, gia đình chúng ta được như hôm nay sao?” Bà Hình Nhân bất bình, “Ôn Ngọc chờ con ròng rã mười năm, ở bên con thêm ba năm nữa, bây giờ con vì một ả hồ ly mà vắt chanh bỏ vỏ? Con bé bây giờ đã ba mươi tuổi, con không cần nó thì con bảo nó lấy ai?”
Kiều Duy Đóa thờ ơ lạnh nhạt.
“Hôn lễ này con nhất định phải làm, mẹ đừng gây tình hình thêm phức tạp nữa.” Đáy mắt Hình Tuế Kiến sẫm lại, nhàn nhạt cảnh cáo mẹ.
“Không phải vì ả đàn bà này mang thai sao?” Bà Hình Nhân tranh thủ bắt lấy cơ hội, “A Kiến, con không nhất thiết phải kết hôn! Mẹ đã khuyên Ôn Ngọc, nếu con muốn giữ đứa bé này thì cứ để cô ta sinh ra rồi giao cho Ôn Ngọc nuôi nấng!” Ôn Ngọc đã vì tình yêu mà chịu nhân nhượng và khoan dung rất lớn, hiện giờ chỉ chờ thái độ của con trai bà!
Gã kinh ngạc nhìn thoáng qua Ôn Ngọc.
Quả nhiên, Ôn Ngọc ngoảnh mặt đi nơi khác.
Đôi mắt Kiều Duy Đóa khẽ nheo lại, hôm nay gã đưa cô tới là muốn cô nghe những lời này?
“Còn nữa, A Kiến, con khẳng định ả đàn bà này mang thai sao? Khi cô ta đi kiểm tra, con có đi theo hay không? Hay cô ta đang lừa gạt con?”
Ngay cả nhân cách của cô mà bà Hình Nhân cũng hoài nghi.
Đủ lắm rồi! Kiều Duy Đóa quyết định không im lặng nữa.
Chương 24
Xem ra, cô tới đây thực sự đã làm rối tung mọi việc.
“Ả đàn bà này có điểm nào tốt? Cái thứ ngàn người dày xéo! Chẳng qua cô ta hơi chút xinh đẹp, bày đặt ẻo lả, nhào bên này ngã bên kia, lẳng lơ khắp nơi, từ xương tủy đã toát mùi tanh hồ ly!”
“Thưa bác, xin hỏi tôi nhào bên này ngã bên kia bao giờ?” Cô mỉm cười phản kích.
“Đừng hòng qua mặt tôi, cô tới lui với cả lũ đàn ông! Chẳng hạn như tên hàng xóm nhà cô…” Bà Hình Nhân cứ mở miệng là mắng nhiếc.
Kiều Duy Đóa không ngờ mẹ gã cũng đi điều tra mình, hoặc có thể là Trần Ôn Ngọc điều tra cô rồi vờ vô tình tiết lộ ẹ gã biết? Bất kể người trước hay kẻ sau, bọn họ đều có chung một mục đích là muốn hạ gục cô.
“Thưa bác, tôi lấy tiền lương đi thuê nhà, chứ chưa từng lấy thân xác ra trao đổi!”
Cô lành lạnh nói một câu không những làm sắc mặt mẹ gã thay đổi mà cả gã cũng nhíu mày. Tác phong của mẹ gã rất tệ, nhưng cô là hậu sinh mà đốp chát thẳng thừng kiểu ấy thì thật thiếu lễ phép.
“Tôi lấy thân xác ra trao đổi đấy, nếu không thì làm sao tôi có thể nuôi con mình cao lớn đến vậy?” Bà Hình Nhân cầm chặt tay con trai, bị đả kích trầm trọng.
Cô không phản bác mà chỉ thản nhiên mỉm cười, vẻ mặt ấy như thể đang hỏi, thực sự thế à?
“Cô là kẻ thứ ba trơ trẽn! Cô dám, cô dám…” Dám hạ thanh thế của bà.
“E rằng kẻ thứ ba chuyên nghiệp không phải là tôi.”
Mẹ gã nói một câu, cô đốp chát một câu. Vòng vèo qua lại làm gã càng nhíu chặt chân mày hơn.
Miệng lưỡi bà Hình Nhân rất sắc sảo, nhưng lần đầu tiên trước mặt mọi người bà phải bí lối. Hơn nữa, nhân vật lợi hại ấy chính là bạn gái của con trai bà.
“Nếu không phải do cô, làm sao con trai tôi bị ngồi tù mười năm?”
“Đó là việc anh ta phải gánh chịu!” Đôi môi cô lãnh đạm thốt.
“Không, đấy không phải việc nó gánh chịu. Năm đó nó bị bỏ thuốc, do Tống Phỉ Nhiên hạ thuốc và cô chính là tên đồng lõa trơ trẽn!” Bà Hình Nhân chỉ thẳng ngón tay về phía cô.
Ánh mắt đề phòng của Ôn Ngọc càng như một ngọn dao sắc bén.
Duy Đóa khe khẽ run rẩy.
“Tống Phỉ Nhiên bỏ thuốc con bác à? Làm sao có thể? Anh ta không có động cơ!” Duy Đóa chẳng hiểu gì.
Bà Hình Nhân nghe thế thì bật cười trước sự giả vờ vô tội của cô, “Tại sao không có động cơ? Tụi nó có chung một người cha!”
Đáp án bất ngờ này khiến Duy Đóa kinh ngạc.
“Đủ rồi!” Gã chen ngang giữa hai người phụ nữ, chấm dứt trận chiến nhàm chán này.
Duy Đóa hồi phục tinh thần, bất kể ai là cha của ai thì những việc đều chẳng liên can đến cô, tất cả mọi việc đều do trí tưởng tượng của gã.
“Cô muốn lấy A Kiến nhà tôi hả? Kiếp sau đi!”
“Xin lỗi, con trai bác chẳng có nghĩa lý gì với tôi!”
Chẳng ai chịu nhường ai, cuộc đấu khẩu vẫn cứ tiếp tục.
Chỉ vì cô nói nếu người nào muốn tát vào má trái của cô, thì cô không vĩ đại tới mức dâng luôn má phải? Hình Tuế Kiến có chút tức giận, sở dĩ gã ngầm đồng ý cho Ôn Ngọc xuất hiện ở đây là muốn kích thích cơn ghen của cô, khiến cô… ít nhất cũng để ý đến gã một chút. Thế nhưng cô nói gì? Gã chẳng có nghĩa lý gì với cô!
Bây giờ Kiều Duy Đóa sắc bén đến mức toàn thân mọc đầy gai, dù biết rõ cô nói trong cơn giận nhưng nó vẫn làm gã vô cùng khó chịu.
“Em để bà ấy thắng một chút không được sao?” Gã lạnh lùng hỏi.
Gã chưa hề nghĩ sẽ thiên vị mẹ, nhưng cô vâng vâng dạ dạ với cha của người yêu cũ mà tại sao trước mặt mẹ gã lại tung đầy móng vuốt? Kiều Duy Đóa, em hãy công bằng một chút!
Đột nhiên gã cảm thấy thật thất bại, cả dạ dày cũng bất giác bện chặt. Gã chưa bao giờ hỏi trong lòng cô gã được coi là cái gì? Họ sống chung với nhau mấy tháng qua được coi là cái gì? Gã không hỏi là vì gã tự tin, cũng bởi…
“Trong lòng tôi anh hoàn toàn vô nghĩa, anh chỉ là một vết thù tồn tại vĩnh viễn ở trong ngực.” Cô khẽ nhếch môi, sảng khoái nhìn gã nhẹ nhàng nhả chữ: “Xin lỗi anh, tôi không muốn tiếp tục trò chơi này nữa!”
Đem bữa tiệc gia đình lật tung đến không ai được yên, cô xoay gót rời đi với những bước chân ổn định. Vì sự kiêu ngạo của cô nên không bất cứ kẻ nào và âm thanh gì có thể khiến cô dao động.
“Con xem thái độ của cô ta kiểu gì đây?” Mẹ gã tức đến độ bật cười.
Bây giờ là tình huống gì? Lẽ nào bảo con trai bà phải kéo người ta lại?
“Bác Hình, bỏ đi, tính cô ta kì cục vậy đó.” Ôn Ngọc lên tiếng an ủi, đặt dấu chấm hết cho trò khôi hài này.
Kiều Duy Đóa không ngờ Hình Tuế Kiến lại đuổi theo.
Bàn tay gã túm lấy cô, hỏi: “Em nói cái gì gọi là không chơi?” Giọng gã lạnh lẽo trước nay chưa từng có.
Cô hất mạnh tay gã ra, quay lại mỉa mai: “Thôi đi Hình Tuế Kiến, anh bớt giả ngu với tôi đi!” Vạch mặt nhau rồi mà gã còn giả khờ, không thấy buồn cười sao?
Trên mặt gã không hề có biểu hiện gì.
“Tôi chỉ muốn biết cái gì gọi là chơi đùa?” Lẽ nào cảm giác mấy tháng nay gã cho cô chỉ là chơi đùa?
“Hình Tuế Kiến, anh hãy thành thật một chút, đừng dối trá như vậy nữa được không?” Kiều Duy Đóa vô cùng phòng bị.
“Anh cố tình giăng bẫy làm tôi nợ nần chồng chất, không phải để tôi nhào về phía anh sao?” Cô thấy thật buồn cười, làm kẻ cướp mà còn hỏi cô mình bị thương chỗ nào.
Gã không hề phủ nhận.
“Đúng, mười ba năm trước tôi khai man trên tòa, bởi vì…” Cô lạnh lùng nhìn gã, “Bởi vì tôi hận không thể giết chết anh!”
Nỗi căm thù dữ dội của cô làm gã chấn động. Gã cứ ngỡ sau những tháng ngày chung sống thì thù hận giữa bọn họ đã trở thành dĩ vãng. Xem ra, việc này chỉ riêng gã tự mình suy diễn.
“Nếu tôi nói với em, tôi chưa từng muốn trả thù, thậm chí tôi hơn một lần áy náy mình đã hủy hoại cuộc đời em, thì lòng em còn căm tức bất bình không?”
Làm sao có thể? Cô muốn bật cười.
“Hình Tuế Kiến, anh đừng nói mình chưa từng ngờ vực tôi và Tống Phỉ Nhiên hợp tác để hãm hại anh nhé?” Cô không ngốc, rất nhiều việc chỉ cần suy nghĩ một chút là có thể nối liền từ đầu tới cuối.
“Em luôn biết tôi muốn ‘chơi’ em nên mới tiếp cận em, vậy tại sao em còn lao mình xuống hố?” Gã hỏi bằng vẻ mặt không chút biểu cảm.
Cô cười khẩy, “Nếu không ngã theo kế hoạch thì làm sao tôi có thể gạt được anh?” Rõ ràng đây là sự thật nhưng khi thốt những lời này, cả cô cũng thấy những ngày sống chung với vô vàn âu yếm trở nên quá khó chịu.
Tốt lắm, gã đều hiểu rõ.
Điện thoại của gã đổ chuông liên tục, mà gã chẳng thèm bắt máy, gã nhìn cô chằm chằm, hỏi: “Tôi muốn hỏi em một vấn đề cuối cùng, em nói nếu bản thân Kiều Duy Đóa em muốn tìm đàn ông lắm tiền thì người đó không phải là tôi! Nếu Kiều Duy Đóa em muốn tình yêu thì người đó sẽ càng không phải là tôi!” Gã chẳng hề tức giận, nhưng thái độ quá lạnh lùng khiến người ta sợ hãi, “Tôi chỉ muốn một đáp án, xin em hãy trả lời thành thật.”
Hơi thở của Kiều Duy Đóa nghẽn lại, cô nhận ra vấn đề này mình nhất định không muốn nghe.
“Nếu em muốn tình yêu, người đó là Lục Tư Nguyên sao?” Gã bình tĩnh hỏi.
Duy Đóa khẽ run sợ, cô còn tưởng… gã sẽ hỏi cô thực sự không thích gã chút nào sao?
“Đúng vậy.” Cô ngạo nghễ trả lời.
Gã muốn đáp án, cô sẽ trả lời thành thật.
“Bây giờ em muốn đi tìm ‘tình yêu’ của mình à?” Hôm nay là Tết Trung thu, phải chăng cô vội vàng muốn cùng người khác ngắm trăng?
“Đúng vậy!” Nếu đã phải chia tay, nếu có thể giành được một nơi để hít thở, thì cô không muốn buông tha.
Trên mặt gã không gợn cảm xúc gì quá lớn.
“Em đi đi.” Gã thụt lùi một bước.
Cô không ngờ gã bình thản đến vậy, vẻ mặt gã lạnh lùng tới mức khiến người ta sợ hãi.
Cô không quay đầu mà bước đi, từng bước từng bước rời khỏi không gian làm cô ngạt thở.
Gã im lặng nhìn cô từ từ khuất khỏi tầm mắt, sau đó gã đột nhiên nhấc chân đá ‘ầm’ một cái lên cánh cửa kính của chiếc xe SUV đậu ven đường. Trong màn đêm thanh vắng, âm thanh ấy vô cùng chói tai.
Điện thoại của gã reo liên tục hết lần này tới lần khác, tiếng chuông vừa dứt lại reo lên, đủ cho thấy người gọi có biết bao nóng vội.
Gã vẫn không bắt máy vì gã cần hít thở, liều mạng để thở, mới có thể đè nén cảm giác trái tim bị đâm đau nhức. Rõ ràng gã không phải mẫu đàn ông si tình, bình sinh gã khinh thường nhất là hạng đàn ông yêu đến chết đi sống lại, nhưng tại sao giờ đây chính gã lại đau đớn tới mức này?
Mấy ngày nay Tư Nguyên bị cảm sốt, cứ vừa khỏe chút lại phát nóng, hết nóng rồi anh vẫn rất khó chịu.
12h00 khuya, anh không ngờ lại nhận được điện thoại của Duy Đóa. Trong điện thoại, anh có thể cảm thấy tâm trạng sa sút của cô.
Anh ngồi thẫn thờ hồi lâu, rồi cầm điện thoại lên lần nữa: “Đóa, em đang ở đâu? Anh có lời muốn nói với em.”
Dựa theo vị trí trong điện thoại, anh tìm thấy cô ngồi bên cạnh bờ sông.
Dưới trời sao lấp lánh, từng đợt gió sông thổi vi vu, cô ngước đầu ngắm sao trời mà không biết đang nghĩ gì.
Tư Nguyên bước tới thấy cô ngồi một mình với lon nước, anh ngồi xuống bên cạnh cô.
Trái tim của nhau bỗng chốc đều yên bình.
“Sao anh mua toàn trà sữa vậy?” Duy Đóa đang cầm lon nước, nhíu mày hỏi.
Tối nay cô muốn uống chút bia.
Trước kia khi cô gặp chuyện phiền muộn, Tư Nguyên hay đưa cô tới đây. Hai người mỗi người một lon bia, vừa hàn huyên vừa tâm sự cuộc sống. Uống bia vào có thể làm nỗi phiền muộn trong lòng cô tạm lắng xuống.
“Vì em là phụ nữ có thai.” Anh mở lon nước đưa tới trước mặt cô.
Cô nhận lấy và phát hiện đó là trà sữa nóng.
“Giữa hè mà anh kêu người ta làm trà sữa nóng, có phải người ta nói anh là kẻ điên không?” Mắt cô bỗng cay cay, lúc này cảm xúc mới không thể kiềm chế nổi.
“Cơ thể em không uống được đồ lạnh, chịu không nổi lạnh, huống chi tình hình bây giờ đã khác trước.” Trước đây lúc tâm trạng cô xuống thấp, anh thường ‘mắt nhắm mắt mở’ ngồi bên cô vừa hóng gió vừa uống bia. Nếu hôm sau cô gặp phải tình huống đặc biệt hoặc bị cảm, thì cô sẽ đau đến không thể đi làm. Nhưng tại sao anh vẫn tiếp tục dung túng cô? Anh nghĩ đó là vì anh không muốn thấy cô chôn dấu nỗi cô đơn trong đáy mắt.
“Bọn em cãi nhau à?” Tư Nguyên phá tan trầm mặc trước.
Duy Đóa mím môi im lặng, e rằng bây giờ không đơn giản chỉ là cãi nhau.
“Bọn em chia tay.” Đã náo loạn đến mức này thì không tan rã cũng không xong.
Tư Nguyên kinh ngạc, anh không ngờ sẽ nghe được đáp án này.
“Nghiêm trọng như vậy à?” Anh không thở phào nhẹ nhõm như lần trước mà anh thật sự lo lắng, bởi vì trông cô quá bất thường. Tuy cô vẫn giữ dáng vẻ kiêu ngạo, nhưng trực giác mách bảo với anh rằng bây giờ và lần trước hoàn toàn khác nhau.
“Chẳng có gì nghiêm trọng với không nghiệm trọng, đây vốn dĩ là một trò chơi, một cơn ác mộng.” Cô ngắm trời sao, thản nhiên đáp.
Không sao cả, cuộc chiến hoa lửa đã kết thúc, nhưng tại sao giờ đây cô có cảm giác hỏa hoạn trôi qua mà tro tàn còn đó? Trái tim cô trống rỗng đau nhoi nhói.
Tư Nguyên hoảng hốt sực nhớ vừa rồi khi cô mất kiềm chế đã hỏi anh, vì sao anh không thể chìa tay kéo cô một lần? Vì sao… không thể yêu cô?
“Đúng rồi, anh có lời gì muốn nói với em?” Duy Đóa quay sang hỏi.
Là về việc anh từ hôn sao? Cô không biết bây giờ mình có nên nghe hay không. Bản năng cô muốn trốn tránh, nhưng cô biết mình không thể trốn mãi nên phải đành đối mặt.
Vừa rồi anh có xúc động muốn nói với cô, nhưng anh lại để mất cơ hội mở miệng. Sau khi bình tĩnh, anh phân vân không biết bây giờ đã đúng dịp hay chưa?
“Sau này em tính làm sao?” Anh chuyển đề tài.
Cô cũng không miễn cưỡng anh.
“Em có thể nuôi sống Tiểu Lộng, dĩ nhiên cũng có thể nuôi sống đứa con trong bụng.” Trên đời này chỉ cần con người có ý chí, thì không việc gì là không thể vượt qua.
Đang nói chuyện thì cô bỗng nhiên nhíu mày ôm bụng, cảm thấy bụng mình hơi khó chịu.
Trái tim Tư Nguyên rúng động, anh ngơ ngác nhìn cô, “Đóa, hay là…” Anh chưa dứt lời thì cô đã vội vàng túm lấy tay anh.
“Tư Nguyên, em… em…” Cả người cô bắt đầu khẩn trương tới phát run.
“Em làm sao thế?” Cảm xúc của Tư Nguyên cũng bị lây nhiễm.
“Anh mau đưa em tới bệnh viện, em bị xuất huyết rồi!” Cô cuống cuồng nói.
Tình Ngang Trái Tình Ngang Trái - Đản Đản 1113