Đừng lo ngại cuộc sống sẽ kết thúc, hãy lo ngại cuộc sống chẳng bao giờ bắt đầu.

Grace Hansen

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 68 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 525 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 03:40:01 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
(Tập 1) - Chương 19 - 20
hương 19
“Chết rất dễ nhưng người chết rồi không có được hy vọng, đúng không?” Gã nhàn nhạt hỏi lại.
Không có được hy vọng?
“Anh có hy vọng gì?” Mắt Duy Đóa ngổn ngang lo lắng.
Hy vọng của gã là bẻ nát danh dự của cô?
Gã dường như thấu hiểu tâm tư cô, “Ký tên đi, danh dự chẳng dùng để ăn được.” Gã bình tĩnh chỉ chỉ vào chỗ ký tên trên hợp đồng.
Chỉ có ký tên, cô mới giải quyết xong vấn đề.
Vốn dĩ gã tưởng cô sẽ vay ba triệu, ai ngờ chỉ ba trăm ngàn. Con số này nằm ngoài tưởng tượng của gã.
Sáng nay gã nhận được điện thoại của ông Từ, trong điện thoại giọng ông Từ đầy vẻ giận dữ khiến gã dở khóc dở cười. Xem ra, dù cả thế giới xoay chuyển thì Kiều Duy Đóa vẫn không thay đổi, cách nói chuyện của cô luôn chuyên quyền độc đoán.
Duy Đóa thở dồn dập, cô cố gắng kiềm chế bản thân nhưng phát hiện mình thật thất bại.
“Anh đem tiền bố thí, còn hỏi tôi muốn hay không?” Phản ứng của cô là giật lấy tờ hợp đồng ném thẳng vào mặt gã.
Khi tờ giấy trượt qua gương mặt anh tuấn của gã rồi bay xuống bàn làm việc, gã chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng đầy giận dữ của cô.
Cửa văn phòng bị dộng những tiếng bang bang bang.
“Tính khí vẫn đầy mạnh mẽ…” Gã đợi suốt buổi sáng, từ lúc cô bước chân vào công ty thì gã đã đứng sát cửa sổ lầu hai chờ cả tiếng đồng hồ.
Dĩ nhiên cô chả bằng lòng đứng gần gã một phút nào. Nhưng không sao, đây chỉ là sự bắt đầu và mọi thứ còn ở phía trước.
Cả ngày trời Duy Đóa lê bước đi khắp nơi, lúc trở về cơn tức giận bừng cháy đã tạm lắng và bờ vai rũ xuống đầy mệt mỏi.
Cô tin ông trời không diệt đường sống của con người, nhưng vì sao cô có cảm giác rất tuyệt vọng?
Cô sinh viên làm thêm không nói dối, Hình Tuế Kiến cũng chẳng ràng buộc cô. Theo tiếng lóng của dân chuyên nghiệp, ‘một chỉ’ tiền lãi hàng tháng có nghĩa là mười phần trăm, quả đúng là ‘ăn thịt mà nhai luôn xương’. Tuy nhiên, vấn đề hiện nay là không ai dám ‘ăn’ cô! Cô không nhà không xe, cũng chẳng có người bảo lãnh.
Chỉ còn hai ngày nữa nhưng cô thật sự không tìm thấy tia hi vọng. Lẽ nào ông trời thực sự muốn cô đi nhận cái gã ‘bạn học’ kia? Không! Dù bị giết chết, cô cũng không cần! Nhưng nếu cô đi tù, Tiểu Lộng phải làm sao?
“Duy Đóa.” Giữa lúc cô mệt mỏi đi vào tiểu khu chuẩn bị lên lầu, thì đằng sau có người gọi tên.
Cô quay lại theo phản xạ, đập vào mắt cô là gương mặt đẹp trai, ôn hòa làm cô ngẩn người, rồi sau đó cô cau mày. Sao Tống Phỉ Nhiên lại tới đây?
“Em ở đây thật hả? Anh còn tưởng ông chủ câu lạc bộ XX nói dối!” Tống Phỉ Nhiên xuống xe, sau khi đóng cửa chiếc Mercedes S600 xong thì lộ vẻ mặt đầy vui mừng.
Duy Đóa chú ý thấy trong tay anh ta ôm một bó hoa to. Hoa này thoạt nhìn giống hoa hồng, nhưng thật ra là…
“Hoa tường vi.” Cô giật mình nói ra đáp án.
“Hoa tường vi tím mà em thích nhất.” Anh ta đem bó hoa đặt vào tay cô.
Duy Đóa bàng hoàng nhìn bó hoa, giữa mơ màng, một làn hương tươi mát xông vào mũi cô.
“Anh mua ở đâu?” Vì quá bất ngờ khiến cô ngớ ngẩn.
Trước đây cô rất thích hoa, nên trước sân nhà trồng đủ loại tường vi. Ngày ấy cô thấy mình thích thứ gì cũng nằm trong tầm tay, sau khi mất đi mới phát hiện, muốn xoa dịu tâm trạng, muốn yêu thích thứ gì đó cũng vì sự nghèo túng mà ước ao trở nên khó khăn.
Hoa tường vi tím rất khó tìm, thế mà ở đây có một bó to.
“Không phải anh mua mà anh trồng.” Tống Phỉ Nhiên mỉm cười ôn tồn đáp.
Anh ta trồng? Câu trở lời thật bất ngờ.
“Đàn ông thiếu việc để làm sao mà đi làm mấy việc này?” Phản ứng của cô rất lãnh đạm.
Dù nhìn đóa tường vi làm trái tim gợn sóng, nhưng cuộc sống trăn trở đã khiến người ta mất đi sự lãng mạn.
“Sau khi chia tay em, anh chỉ có thể nhìn hoa nhớ người.” Tống Phỉ Nhiên dịu dàng nói.
Thường thì các cô gái khi nghe những lời mật ngọt này, đa số sẽ có phản ứng thẹn thùng hoặc bối rối. Vậy mà Duy Đóa chẳng có chút phản ứng nào.
“Bây giờ tôi không có tâm tư thưởng thức hoa tường vi.” Cô lãnh đạm nhét bó hoa vào lòng anh ta.
Giờ đây cô như đứng trên lầu cao, bất cứ lúc nào cũng có thể trượt chân ngã xuống tan xương nát thịt. Cô chẳng còn tâm trạng để ngắm hoa dưới trăng.
Cô chuẩn bị đi thì bị Tống Phỉ Nhiên chặn lại.
“Duy Đóa, em… có phải em đang thiếu tiền? Có lẽ anh…” Tống Phỉ Nhiên ngập ngừng như thể chẳng biết mở miệng ra sao.
Cô nhíu mày, hỏi dứt khoát: “Rốt cuộc anh muốn nói gì?” Cô thích sự thẳng thắn, không lãng phí thời gian. Với cô bây giờ thời gian là tiền bạc.
“Anh muốn nói… thật ra ba trăm ngàn đối với anh… không phải con số lớn.” Tống Phỉ Nhiên tiếp tục ấp úng.
Hôm đó anh ta nhìn thấy hết? Đã vậy còn biết con số chính xác, thật khiến người ta nghi ngờ.
“Ai nói với anh?” Cô điềm nhiên hỏi.
“Duy Đóa, em đừng giận, anh… hỏi bà chủ…” Tống Phỉ Nhiên nhanh chóng thú nhận.
“Tôi không đủ khả năng vay tiền, cũng chẳng đủ khả năng trả nợ.” Cô đại khái hiểu đôi chút, trực tiếp ngắt lời anh ta.
“Muộn rồi, tôi về nghỉ đây.” Dứt lời, cô liền xoay gót.
“Anh muốn trả nợ thay em và không cần em hoàn trả.” Thấy cô bỏ đi, Tống Phỉ Nhiên vội đến mức lớn tiếng giải thích.
Nghe anh ta nói, bước chân cô khựng lại. Anh ta có ý gì? Cái này có phải là từ khốn khó thấy được đường sống? [1]
[1] Nguyên tác: tuyệt xử phùng sinh.
Ba mươi giây sau, cô xoay người nhưng vẫn giữ vẻ mặt điềm nhiên. “Nói điều kiện của anh đi.”
Sự thẳng thắn của cô khiến Tống Phỉ Nhiên sửng sốt. Đầy những lời ấp ủ trong tim từ lâu, thế mà lúc này anh ta không thể tuôn ra.
“Hả, em nói điều kiện gì?” Tống Phỉ Nhiên ngơ ngác hỏi.
“Điều kiện để anh giúp tôi.” Cô nói dứt khoát.
Trên đời vĩnh viễn không có bữa tiệc nào miễn phí, vì vậy, cô rất tò mò muốn biết bữa tiệc này dùng vật gì để trao đổi.
Dĩ nhiên anh ta không giúp cô vô điều kiện! Đây là câu trả lời mà Tống Phỉ Nhiên đã chuẩn bị sẵn.
Ng.uồ.n.từ. s.it.e.Tr.uy.en.Gi.Cu.ng.Co..c.om. Tuy nhiên, dưới ánh mắt cảnh giác cao độ của cô khiến anh ta nghẹn họng.
“Anh… dĩ nhiên vì yêu…” Khóe môi Tống Phỉ Nhiên khẽ thốt lời dịu êm, nhưng…
“Xin anh cứ thành thật.” Cô mất kiên nhẫn cắt ngang.
Tống Phỉ Nhiên lại ngẩn người.
“Anh đứng trước mặt tôi phô trương vẻ giàu sang, vì giờ đây giữa chúng ta không cùng chung tầng lớp. Do năm xưa tôi đưa ra lời chia tay làm anh luôn ôm hận trong lòng?” Cô đưa ra lập trường phán đoán, “Hiện nay ba trăm ngàn đối với anh là con số nhỏ, vì vậy anh muốn dùng nó để đổi lấy cơ hội sỉ nhục tôi?”
Lời của cô khiến Tống Phỉ Nhiên khiếp sợ, “Tại sao em… em có thể nghĩ như vậy?”
“Đây là kiểu lập luận bình thường.” Cô thản nhiên đáp, nhưng vừa nói dứt câu thì cô đã bị kéo ập vào một vòng tay.
“Không! Em hiểu lầm rồi! Đúng, anh thật sự có điều kiện, có mục đích!” Tống Phỉ Nhiên thẳng thắn thành khẩn, “Duy Đóa, điều kiện duy nhất, mục đích duy nhất của anh là…”
“Hy vọng em có thể trở về bên anh!” Anh ta cất tiếng nói từ con tim.
Đáp án này làm Duy Đóa ngỡ ngàng.
“Đêm chia tay cuối cùng của chúng ta, anh nói gì em còn nhớ không?” Giọng anh ta thì thầm như ngọn gió xuân thổi vào tai cô.
Phản ứng của Duy Đóa chỉ là mờ mịt. Thú thực nhắc về quá khứ, ký ức cô dành cho Tống Phỉ Nhiên rất mơ hồ.
“Anh nói, Duy Đóa, chỉ cần chúng ta nhẫn nại, chúng ta chờ đợi, sẽ có một ngày chúng ta được bên nhau.” Tống Phỉ Nhiên xoa nhẹ gò má cô, da diết nói: “Bởi vì em là người con gái duy nhất anh yêu!”
‘Chỉ cần chúng ta nhẫn nại, chúng ta chờ đợi, sẽ có một ngày chúng ta được bên nhau’. Những lời này vừa mơ hồ vừa quen thuộc trong ký ức của cô, dường như anh ta thực sự từng nói qua.
Cô nhíu chặt chân mày. Bởi vì khi gõ cánh cửa ký ức, có một âm thanh mỉa mai khác cũng văng vẳng bên tai cô, ‘Yêu nhau thắm thiết thế kia mà bày đặt diễn cảnh chia tay? Đúng là nhàm chán.’.
Ai, là ai? Tim cô đập thình thịch, bởi vì cô nhớ tới…
Ngay lúc Tống Phỉ Nhiên xoay mặt cô qua, đôi môi ấm áp chuẩn bị ấn xuống… Cô nhanh chóng đẩy Tống Phỉ Nhiên ra, vì…
“Upss, Tư Nguyên, hình như chúng ta làm phiền người ta rồi!” Một giọng nói lảnh lót chen ngang.
Duy Đóa không cần xoay người cũng biết, có một đôi mắt sâu thẳm chiếu trên người mình. Cô đứng thẳng người, không một lời giải thích, chẳng một tiếng chào hỏi, đưa tay ấn nút thang máy.
Vào nhà, Thường Hoan vẫn chưa về. Cô tắm rửa xong ra đứng le loi ngoài ban công, ánh mắt đờ đẫn dưới cơn gió lạnh.
Thành phố này rất phồn hoa nhưng cô lại rất nhỏ bé, sống cuộc đời khốn khổ giữa các vết nứt. Cô nỗ lực đè bẹp quá khứ, nhưng mỗi lần nhớ tới thì những thứ cô vùi lấp vẫn tuôn trào ào ạt khiến cô rất sợ.
Đột nhiên có một mùi thơm nồng đậm xộc vào mũi cô.
“Em muốn uống một ly không?” Ban công bên kia vang lên một giọng nói cắt ngang dòng suy tư của cô.
Cô quay đầu, ban công sát vách xuất hiện một gương mặt cười ôn hòa.
“Em không uống café, sợ mất ngủ.” Dù hương thơm kia rất quyến rũ, nhưng cô vẫn từ chối vì lo ảnh hưởng đến sức khỏe và tinh thần.
“Cốc này mới là của em.” Anh vươn tay qua ban công, đưa cho cô ly nước ấm.
Duy Đóa thấy đó là ly ca cao nóng, nhìn hấp dẫn và thơm lừng. Cô cúi đầu uống một hớp, cảm giác ấm áp trút vào lòng. Rốt cuộc cô đã biết, vì sao cũng cùng một vòng tay mà trái tim cô vẫn không có cảm giác ngọt ngào ấm áp.
“Bó hoa rất đẹp, người ban nãy là mối tình đầu của em hả?” Tư Nguyên hỏi.
Duy Đóa giật mình, thật lâu sau mới đáp ‘Ừ’ một tiếng. Anh đã nghe được bao nhiêu rồi?
“Em muốn tâm sự không?” Anh vốn dĩ muốn để cô yên tĩnh, nhưng cô mặc chiếc áo ngủ mỏng manh đứng trước gió lạnh rất lâu rồi.
Cô nhíu mày, hỏi: “Tâm sự gì?”
Tư Nguyên ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “À, tâm sự… vì sao bọn em chia tay, hoặc về đêm cuối cùng khi chia tay…” Phản ứng ban nãy của cô dường như bị vây hãm trong miền ký ức.
Chương 20
Ánh mắt cô trống rỗng mất một giây, rồi khôi phục vẻ lãnh đạm, “Đâu có gì hay để nói.” Cô không thích trút cạn nỗi lòng, bởi lẽ nếu nói ra hết thì có gì tốt? Quá khứ đã trôi qua nhưng nhiều thứ vẫn còn đọng lại.
“Lúc đó công ty gia đình em xảy ra vấn đề, đúng không? Vì vậy em mới chia tay với cậu ta?” Tư Nguyên uống một hớp café, khẽ thở dài.
Duy Đóa có chút bất ngờ, “Ai kể với anh vậy? Duy Phong hả?” Chắc chắn là Duy Phong! Nhưng hồi đó Duy Phong còn bé tí, cô không ngờ bộ óc cậu em lại sớm phát triển chín chắn.
“Thật ra… là bác trai say…” Tư Nguyên xấu hổ nói thẳng.
Nghe vậy, Duy Đóa cũng lúng túng. Mỗi lần có lễ lộc, ba mẹ cô luôn chủ động gọi Tư Nguyên tới nhà. Ông Kiều uống chút rượu vào sẽ bắt đầu kể lể, hoài niệm những năm tháng hào hùng ngày trước, đến liên tục oán trách sự bần cùng hôm nay.
“Ba em… nói gì?” Lòng bàn tay Duy Đóa lặng lẽ xiết chặt, túa đầy mồ hôi.
Cô có thể đứng trước mặt Tư Nguyên bằng trái tim chân thành và trong sáng, nhưng vẫn còn điều chôn dấu… Bởi lẽ, cô có một bí mật dơ bẩn. Nỗi khổ sở này, quá khứ nhục nhã này, cô không muốn Tư Nguyên biết! Cô đã nhiều lần cảnh cáo ba mẹ và em trai, nếu bọn họ dám để Tư Nguyên biết, cô sẽ không ‘ngoan ngoãn’ nữa.
“Bác trai nói…” Tư Nguyên quan sát vẻ mặt đầy căng thẳng của cô, “Hồi đó công ty của bác ấy gặp vấn đề tài chính lớn, mà bạn trai em rất thích em nên bác ấy định nhờ cậy Tống gia, nào ngờ…”
Hóa ra là chuyện này, Duy Đóa thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Quả thật trước khi cô và Tống Phỉ Nhiên chia tay, công ty của ba đã xuất hiện vấn đề trầm trọng. Đêm đó ba hàn huyên với cô thật lâu, khiến cô sốt ruột và bất an cả một ngày.
Hôm ấy cô ngẫm nghĩ thật kĩ rồi quyết định nói cho Tống Phỉ Nhiên biết, giúp hay không giúp, cô chờ anh ta nói một câu. Thú thật, lúc đó Tống Phỉ Nhiên rất nuông chiều cô, nên cô tin tưởng anh ta sẽ ra tay giúp đỡ. Thế mà nào ngờ, Tống Phỉ Nhiên lại quăng cho cô trái bom lớn hơn. Hóa ra, anh ta là Bồ Tát nặn bằng đất sét, khó bảo toàn khi bơi qua sông.
Cô mất vài phút để lấy lại tỉnh táo và đưa ra một quyết định dứt khoát, nếu hai người tiếp tục hẹn hò thì chính là ôm nhau cùng chết.
Lúc nghe những lời của Tống Phỉ Nhiên, cô cảm thấy thật khờ dại. Vì vậy cô lạnh lùng đáp, ‘không tiền, không quyền, thì người đàn ông cũng như trái cây thối. Chẳng những không thể ăn mà ăn vào còn bị tiêu chảy.’.
Lời của cô rất tàn nhẫn, Tống Phỉ Nhiên đến cùng chịu bao nhiêu đả kích cô cũng phớt lờ. Dù sao thì tâm hồn ngây thơ rất phi thực tế, ảo ảnh mới là thứ chân chính hủy diệt con người.
Sau đó khi thấy tình hình thay đổi, ba lập tức sắp xếp cho cô quen với con trai người bạn làm ăn. Phương Gia Minh của Phương gia là một con mọt sách, tính tình thật thà, ba mẹ cậu ta chuẩn bị đưa cậu ta đi du học. Nhưng họ sợ khi ra nước ngoài cậu ta sẽ hư hỏng, nên hi vọng cậu ta đính hôn trước. Họ tìm một cô gái tính tình nghiêm khắc, học hành ưu tú cùng xuất ngoại để giám sát cậu ta. Thú thực, cô luôn muốn đi tham quan nước ngoài nên không có cảm giác bị ép buộc trong việc này.
Suốt bữa cơm, mặc dù cô và Phương Gia Minh có ít đề tài để trò chuyện, nhưng tính tình chất phác của đối phương làm cô thấy hài lòng.
Suy cho cùng, từ nhỏ cô đã sống an nhàn sung sướng, đôi tay không biết làm lụng cực khổ. Cô cũng sợ nghèo túng, cũng sợ cuộc đời mình bị lệch quỹ đạo.
Phương Gia Minh là một thanh niên ngoan, sống rất đúng quy luật. Theo giới thiệu của ba mẹ cậu ta thì, cứ chín giờ mỗi tối cậu ta nhất định sẽ đi ngủ. Quả nhiên hôm đó mới 8h45’, Phương Gia Minh đã ngáp liên tục.
Trên đường dặn tài xế đưa Phương Gia Minh về nhà, tiếng tin nhắn điện thoại trong giỏ kêu liên tiếp, nội dung các tin nhắn đều là sự cầu khẩn gặp mặt, làm cô bực bội nhíu mày. Nếu cô đã quyết định việc gì thì hiếm khi dao động, nhưng…
Xe dừng lại.
“Kiều Duy Đóa, nếu… nếu có thể, ngày mai bọn mình đi xem phim nhé.” Phương Gia Minh đỏ mặt đưa lời mời.
Cô rất đẹp, một nét đẹp độc đáo khiến anh chàng Phương Gia Minh lớn hơn cô ba tuổi phải xao xuyến.
Lúc cô định gật đầu…
“Duy Đóa, em tới rồi?” Tống Phỉ Nhiên thấy xe nhà cô thì vui mừng chạy tới, vừa mở cửa xe ra đã nắm lấy tay cô, nước mắt rưng rưng, “Anh biết em sẽ đến…” Mới nói tới một nửa thì thấy Phương Gia Minh, cậu ta hóa đá.
Phương Gia Minh không chỉ là hàng xóm mà còn là bạn thời tiểu học của cậu ta.
Duy Đóa cắn nhẹ môi, rút tay mình ra khỏi tay của Tống Phỉ Nhiên.
“Các bạn quen nhau hả?” Phương Gia Minh đẩy gọng kính, nghi hoặc hỏi.
“Là bạn.”
Nghe cô lạnh lùng giới thiệu hai chữ đó, nét mặt Tống Phỉ Nhiên không chỉ ủ ê mà đáy mắt dường như có chút căm thù.
“Năm giờ chiều mai chúng ta đi xem phim nhé?” Sắp tới chín giờ, Phương Gia Minh phải về nhà nên đặt câu hỏi.
Duy Đóa ngẫm nghĩ chốc lát rồi đáp: “Được.” Giọng cô không cao, cũng không cố gắng thách thức, nhưng lọt vào tai Tống Phỉ Nhiên lại như gáo nước lạnh.
“Vậy các bạn cứ trò chuyện nhé, tôi về trước.” Phương Gia Minh hệt như sợ mười hai giờ đêm thì cô bé lọ lem sẽ biến mất, khờ khạo đến mơ hồ, vội vàng chạy thẳng về nhà.
“Anh suy nghĩ kĩ rồi, em nhất định đang gạt anh, em chắc chắn có chuyện khó nói.” Bỗng dưng Tống Phỉ Nhiên ôm chặt lấy cô, “Anh tin là em yêu anh cũng như anh yêu em!” Cậu ta lớn tiếng như thể đang nói cho chính mình nghe.
Chẳng những không cam lòng mà còn đau lòng.
Yêu? Duy Đóa mê man.
Thú thực, chữ này đối với cô hình như rất xa xôi, rất phi thực tế. Trong từ điển cuộc đời cô chỉ có nhận hoặc không nhận. Không có yêu, cô không hiểu chữ yêu.
“Buông tôi ra.”
“Không buông, anh không buông!” Tống Phỉ Nhiên lắc đầu, càng ôm chặt cô hơn.
Duy Đóa cố sức đẩy, nhưng cậu ta mạnh kinh hồn.
“Thưa hai vị, giữa đường mà ôm ôm ấp ấp có phải rất bất lịch sự không?” Đúng lúc này, một giọng nói quen tai vang lên đằng sau họ.
Thấy Hình Tuế Kiến lạnh lùng đeo ba lô đứng lù lù trước cổng làm Duy Đóa nhíu mày. Sao cậu ta lại tới đây? Đến thu phí bảo kê? Đúng rồi, hình như Tiểu Béo sống ở khu này nên cậu ta đi ngang?
Phản ứng của Tống Phỉ Nhiên rất kì lạ, cậu ta cố sức xiết mạnh cô như muốn dùng hết tôn nghiêm để đổi lấy tính mạng cỏ rác.
Bầu không khí có chút quái lạ.
Tống Phỉ Nhiên xiết chặt cô đến mức thở không nổi. Hai người dán sát vào nhau như hai đứa trẻ sinh đôi bị dính liền.
“Yêu nhau thắm thiết thế kia mà bày đặt diễn cảnh chia tay? Đúng là nhàm chán.” Lãnh đạm liếc nhìn cảnh âu yếm của bọn họ lần nữa, tâm trạng Hình Tuế Kiến bỗng dưng kém hẳn, rồi cậu ta càu nhàu xoay gót.
Ánh trăng chiếu lên bóng lưng cao lớn của cậu ta, chợt có chút u sầu.
Bấy giờ Tống Phỉ Nhiên mới ngước lên, “Đừng nói cậu ta thích em nhé? Nếu không sao chúng ta thân thiết, cậu ta lại ngứa mắt?” Cậu ta bất ngờ cất tiếng chất vấn sắc bén.
Duy Đóa nhíu mày, cô chịu không nổi người chạm dây thần kinh.
“Tôi với Hình Tuế Kiến là bạn ngồi chung bàn, không hơn.” Cô chẳng thích nhiều lời.
Thừa dịp cậu ta thất thần, cô rốt cuộc cũng đẩy được cậu ta ra.
“Ngồi cùng bàn mà có thái độ này sao?” Tống Phỉ Nhiên lại ép hỏi.
“Đủ rồi, chuyện của tôi chả liên can gì đến anh.” Cô rất lãnh đạm cũng rất bình tĩnh.
Phải để đối phương hiểu rõ hiện trạng, mới là cách giải quyết vấn đề hay nhất.
Tống Phỉ Nhiên đông cứng.
“Tôi sắp đính hôn với Phương Gia Minh.” Duy Đóa ngẫm nghĩ chốc lát, quyết định nói thẳng.
Tối nay ba mẹ Phương Gia Minh rất hài lòng về cô, và cô cũng muốn tiếp tục hẹn hò với Phương Gia Minh.
Cậu ta thất bại bởi một con một sách mà chính bản thân mình luôn khinh thường? Sự phản bội thực tế còn đau đớn hơn nhiều so với lời nói cay nghiệt. Trong chớp mắt, Tống Phỉ Nhiên tức giận đến run rẩy, lòng bàn tay cậu ta trở nên trắng bệch.
“Vậy nên chúng ta thật sự đã chia tay.” Cô nhắc nhở cậu ta.
Tống Phỉ Nhiên trừng mắt nhìn cô đầy oán hận…
“Có phải anh ta muốn trả thù nên mới đeo đuổi em?” Tư Nguyên lo lắng nhất là vấn đề này.
Trả thù? Nhàm chán như vậy sao? Duy Đóa cau mày, cô rất muốn phản bác.
“Anh hi vọng em sớm tìm được người vừa ý, nhưng nhớ tìm hiểu cẩn thận.”
Rõ ràng đó là một câu nhắc nhở ôn tồn, cô hẳn phải thấy ấm cúng trước nghĩa cử này, nhưng tại sao toàn thân cô lạnh toát?
“Anh hy vọng em sớm tìm được người vừa ý hả?” Cô chăm chú nhìn ly ca cao, nhẹ giọng hỏi.
“Ừ, mong em tìm được người đàn ông giàu có lại đàng hoàng.” Tư Nguyên nâng ly café mời cô, chúc phúc cho cô.
“Tại sao?” Giọng cô càng nhẹ tênh, ngay cả anh cũng tán đồng việc cô nên tìm một người đàn ông giàu có để kết hôn?
“Đóa, anh hi vọng em mau chóng giảm bớt gánh nặng trên đôi vai, đừng sống mệt mỏi như bây giờ.” Tư Nguyên vẫn giữ nụ cười ôn hòa trên môi.
Riêng anh, anh không có năng lực đó. Không ai thấy bàn tay anh xiết chặt tách café nóng đến đỏ bừng.
Tình Ngang Trái Tình Ngang Trái - Đản Đản 1113