From my point of view, a book is a literary prescription put up for the benefit of someone who needs it.

S.M. Crothers

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 68 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 525 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 03:40:01 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
(Tập 1) - Chương 07 - 08
hương 7
Bên ngoài trời đổ mưa tầm tã, khi cô chạy tới thì mưa vẫn rơi như trút nước.
“Cô giáo Lý, Tiểu Lộng sao rồi?” Cô bất chấp cả người ướt đẫm, nôn nóng hỏi.
“Hạ sốt rồi, bây giờ anh Lục đang ở chung với con bé.” Cô giáo Lý cười.
Cô gõ cửa.
“Cửa không khóa.”
Cô đẩy cửa vào, bên trong yên ắng.
Dưới ngọn đèn vàng, Tư Nguyên đang ngồi trên đầu giường đọc sách. Tiểu Lộng nằm bên cạnh anh chìm vào giấc ngủ.
Nhìn cảnh tượng này khiến trái tim Duy Đóa thấy ấm áp. Cả thế gian này chỉ mỗi mình Tư Nguyên mới mang tới cho cô cái cảm giác nồng ấm.
“Ngày mai con bé phải đi học, nên anh dỗ nó ngủ trước.” Tư Nguyên thả sách, ôn tồn giải thích với cô.
“Anh đo nhiệt kế cho nó rồi, khoảng 37.5 độ thôi. Tối nay chắc không có vấn đề gì.” Tư Nguyên trấn an cô.
“Cảm ơn anh.” Cô thốt không nên lời cảm động.
Mỗi lần gia đình gặp chuyện rủi ro, đều có anh lo lắng. n tình này, cả đời cô không trả hết.
“Bạn bè mà, em khách sáo chi vậy.” Tư Nguyên không thích kể công. Tuy nhiên…
“Cả tháng rồi con bé chưa được gặp em, nó rất nhớ em. Em muốn kêu nó dậy không?” Ngón tay Tư Nguyên chỉ nhẹ vào cô bé, cất tiếng hỏi.
Duy Đóa lắc đầu: “Tối nay em ở lại đây, sáng mai thức dậy con bé sẽ gặp em.” Cô ngồi xuống mép giường, ngón tay thon thả mơn trớn khuôn mặt nho nhỏ đầy khí khái của cô bé.
Lúc này vẻ mặt cô thật nhu hòa, thật dịu dàng, hiếm khi Tư Nguyên được nhìn thấy.
“Vậy cũng tốt, ngày mai Tiểu Lộng mở mắt là được gặp em. Chắc con bé mừng điên luôn.” Tư Nguyên đứng dậy, để chỗ ngồi gần bé cho cô.
Duy Đóa ngồi vào chỗ của anh, giữ chặt tay Tiểu Lộng.
Tư Nguyên đi vào toilet cầm một cái khăn lông ra đưa cô: “Em đi rửa mặt đi, thay quần áo trước để tránh bị cảm lạnh.”
“Em không sao.” Cô từ chối.
Cứ ngồi đây, chỗ lưu lại dư âm của anh, ấm áp đến mức cô chẳng thiết đứng dậy. Nơi có anh, cô luôn có cảm giác êm đềm, không cần phải xù lông phòng vệ.
“Nếu em bị cảm sẽ lây cho Tiểu Lộng.”
Một câu nói của Tư Nguyên khiến cô dù không cam lòng vẫn ngoan ngoãn đứng dậy.
Hai chi em đều ngoan cố như nhau. Tư Nguyên lắc đầu, ngồi xuống ghế tiếp tục đọc sách.
Lát sau, cô từ phòng tắm đi ra. Bấy giờ cô đã tẩy sạch lớp trang điểm, để lộ gương mặt thanh tú, mái tóc xõa dài trước ngực, toát vẻ quyến rũ đàn bà và ngây thơ của thiếu nữ.
Tư Nguyên ngước lên, ánh mắt không thể rời khỏi cô.
“Sao anh nhìn em chằm chằm vậy?” Duy Đóa xấu hổ hỏi.
Ánh mắt đó của anh khiến trái tim cô bắt đầu đập loạn, như mặt nước hồ phẳng lặng bỗng nhiên nổi sóng. Bây giờ anh đang nhìn cô bằng ánh mắt của những người bạn, hay của một người đàn ông? Thường Hoan nói rất đúng, khoảng cách giữa cô và Tư Nguyên chỉ bằng một manh giấy mỏng, chẳng qua không ai muốn đâm thủng.
Nghe cô hỏi anh mới hoàn hồn, cười cười nói: “Anh đang nhìn xem em với Tiểu Lộng có giống nhau không?”
Anh nói thế làm Duy Đóa trở nên khẩn trương: “Vậy anh thấy em và Tiểu Lộng có giống không?” Hóa ra đây là lí do khiến anh nhìn cô chăm chú. Trái tim Duy Đóa khôi phục bình thường, nhưng cũng vì câu nói đó mà tinh thần cô hoảng hốt.
Tư Nguyên vừa cẩn thận nhìn cô, vừa liếc qua cô bé Tiểu Lộng đang nằm ngủ vài lần. “Thành thật mà nói…” Anh lắc đầu, “Hai đứa em chẳng giống tí nào.”
Đáp án của anh làm Duy Đóa hơi cứng đờ.
Anh ngẫm nghĩ: “Hồi tối Tiểu Lộng hỏi anh vài vấn đề khiến anh nghẹn họng.”
“Vấn đề gì?”
“Ví dụ, các bạn học đều nói con bé nhìn khác em, hỏi anh thấy sao?” Mới bây lớn mà đã biết thử lòng, cô bé suýt chút làm anh hết đỡ nổi.
“Bác trai và bác gái rất đẹp, gương mặt em giống mẹ, Duy Phong trông thư sinh, cả nhà em đều cao ráo, phong độ nhưng tao nhã. Tuy nhiên, Tiểu Lộng có đôi mắt to chân mày rậm, vóc dáng khí khái, khác với vẻ thanh lịch của hai chị em em, vì vậy con bé mới suy nghĩ.” Tư Nguyên thở dài.
Duy Đóa và Duy Phong đều có diện mạo rất đẹp. Nếu đem ra so sánh, dáng vẻ của Tiểu Lộng khá bình thường, nếu không muốn nói là kém xa.
“Chị em nhìn khác nhau cũng đâu có gì kì lạ?” Cả người Duy Đóa đều căng cứng.
“Đấy chưa phải là điều quan trọng, quan trọng nhất là phía ba mẹ em, ngay cả lễ tết cũng không cho con bé về nhà, đây là hành vi của bậc làm cha mẹ sao? Họ thể hiện sự ghét bỏ Tiểu Lộng rõ ràng, rất khó trách Tiểu Lộng nghi ngờ.” Chuyện gia đình cô, thậm chí cả anh cũng cảm thấy thật phức tạp, thật phiền lòng.
Duy Đóa khẽ vuốt ve mái tóc ngắn của Tiểu Lộng.
Ng.uồ.n.từ. s.it.e.Tr.uy.en.Gi.Cu.ng.Co..c.om. Chính vì ba mẹ bài xích Tiểu Lộng, nên cô đành gởi bé tới nhà cô giáo.
“Chúng ta nói chuyện nhé.” Tư Nguyên nhìn cô, dáng dấp Duy Đóa rất thon thả, không hề giống người đã từng sinh con.
Quen biết nhau nhiều năm nên hai người rất hiểu ý. Chỉ cần liếc mắt, cô đã biết anh có chuyện muốn nói.
Ra khỏi cửa phòng, anh cẩn thận nhìn lại bên trong để xác định Tiểu Lộng và cô giáo Lý đã ngủ say.
“Dường như Tiểu Lộng đang nghi ngờ…” Anh hạ giọng.
“Nghi ngờ gì?” Cô khó hiểu trước lối nói chuyện của anh.
Tư Nguyên ngẫm nghĩ chốc lát rồi chọn cách nói thẳng: “Đóa, tối nay anh và Tiểu Lộng tâm sự rất nhiều, anh phát hiện con bé đã trưởng thành rồi. Bây giờ khả năng nhận biết của trẻ con còn cao hơn tưởng tượng của chúng ta. Cho nên rất nhiều thứ khiến con bé ôm thái độ nghi ngờ và suy đoán lung tung, vậy tại sao em không dứt khoát cho nó biết thân thế của mình?”
Duy Đóa có vẻ đã hiểu, cô mở to hai mắt.
“Trên thực tế, con bé hỏi anh quen em lâu như vậy, đã từng gặp cha ruột của nó chưa? Có phải nó nhìn giống bố?” Tư Nguyên cười khổ.
Cô bé này công lực nói chuyện rào trước đón sau ngày càng mạnh.
Hô hấp của Duy Đóa nghẹn cứng.
Bọn họ đều hiểu, ‘cha ruột’ trong miệng Tiểu Lộng dĩ nhiên không phải chỉ người cha đứng trong cuốn sổ hộ khẩu kia.
“Bây giờ anh còn đáng trống lãng cho qua, nhưng nếu con bé lớn thêm chút nữa, anh thật sự không biết phải làm sao.”
“Mặc kệ em đang cố sức che giấu điều gì, anh chỉ muốn nhắc nhở em, Tiểu Lộng mỗi ngày một lớn, không phải thứ gì con bé cũng ngu ngơ, cái gì cũng như con nít. Con bé có tư duy, có ý nghĩ riêng của mình, thậm chí có lẽ con bé còn mẫn cảm hơn cả với chúng ta. Vài năm nữa con bé dậy thì rồi, không nói sự thật với nó, vậy có tốt chăng? Biết đâu còn gây cho con bé hiểu lầm rằng em cũng ghét bỏ nó?” Chỉ cần Duy Đóa đi vắng vài ngày là Tiểu Lộng sẽ cố tình gây xôn xao, thu hút sự chú ý để cô tới gặp con bé. Chẳng lẽ đây là cách dấu giếm tốt?
Hô hấp của Duy Đóa cứng lại.
“Anh khuyên em nên suy nghĩ kĩ, hãy kể với Tiểu Lộng về thân thế của nó, đừng để nó phải suy diễn lung tung.” Bằng cách này, có lẽ tương lai đứa trẻ sẽ phát triển thuận lợi hơn.
“Anh cảm thấy suy đoán lung tung với sự thật tàn bạo, cái nào có lực sát thương hơn?” Giọng Duy Đóa khẽ ngân cao, bởi vì cô hơi kích động.
Trên đời này người biết thân thế của Tiểu Lộng rất ít, Tư Nguyên là một trong số đó. Cô cho rằng anh thông cảm, nào ngờ anh không ủng hộ.
“Tại sao em biết rõ ba mẹ em ghét có thêm một người mà em vẫn muốn đưa nó về sống chung, để nó mang danh nghĩa em gái mình?” Cô vô cùng đau lòng, cô nghĩ anh thông cảm.
Sự kích động làm cô xù lông phòng vệ, còn Tư Nguyên hoàn toàn trầm mặc.
“Anh bảo em hãy cho Tiểu Lộng biết thân thế của nó, em phải nói làm sao đây?” Anh nói cho cô biết đi, cô phải mở miệng bằng cách nào?
“Chẳng lẽ em đi nói, nó không được sinh ra từ kết quả của tình yêu mà từ một vết nhơ?” Anh kêu cô phải nói làm sao, nói làm sao?
“Tiểu Lộng rất quan trọng với em, xin đừng làm tổn thương nó cũng đừng làm tổn thương em!” Khi nói những lời này, đáy mắt Duy Đóa đã ứa lệ.
Cô luôn phớt lờ mọi việc, nhưng chuyện Tiểu Lộng là không thể. Tiểu Lộng do một tay cô nuôi nấng, là trách nhiệm trên bờ vai cô. Nếu có chuyện gì gây tổn thương Tiểu Lộng, cô khó lòng tha thứ ình.
Bầu không khí chìm vào nặng nề.
Tư Nguyên nhìn sắc mặt nhợt nhạt của cô. Lát sau anh giang tay ra, không nói lời nào kéo cô vào lòng, cho cô một vòng tay.
Duy Đóa cứng đờ, dường như cô đang chống lại sự ấm áp của anh lúc này.
“Anh xin lỗi, anh nói sai rồi.” Tư Nguyên ôm lấy cơ thể cứng đơ của cô, chủ động cất tiếng xin lỗi. “Anh chỉ đứng ở lập trường lý trí mà bỏ sót cảm nhận của em và Tiểu Lộng, anh xin lỗi.”
Một câu nói đã khiến toàn thân Duy Đóa hóa mềm mại.
“Tư Nguyên, mối quan hệ này rất chằng chịt, đừng nói cho Tiểu Lộng biết, được không?” Cô cầu xin.
“Được.” Anh gật đầu.
Sự thật tàn khốc càng giúp con người trưởng thành, đây là ý của anh. Tuy nhiên, nếu cô phản đối, anh tôn trọng lựa chọn của cô.
“Đã nhiều năm rồi, cảm ơn anh!” Cô giơ tay ôm lấy anh.
Cảm ơn anh, mỗi khi cuộc sống của cô gặp bất lực thì xuất hiện.
Anh khẽ đẩy cô ra, mỉm cười: “Em khách sáo làm gì, chúng ta là bạn bè.” Khi anh ngước nhìn cô, có một tình cảm da diết được chôn sâu dưới đáy mắt.
Dưới lầu vang lên tiếng động cơ ầm ĩ của chiếc SUV.
Chiếc xe mất hút dưới màn mưa tầm tã. Giống như khi đến, lúc đi vẫn hoàn toàn im lặng.
Chương 8
Hình Tuế Kiến về tới nhà đã gần mười một giờ.
Gã nện những bước chân vững chãi, vóc dáng gã cao lớn như người khổng lồ. Gã có đôi chân dài khỏe khắn, săn chắc đầy sức mạnh và vô cùng nhanh nhẹn. Nếu lỡ ai bị gã đá trúng, chắc chắn sẽ nằm bẹp hoặc đứng dậy không nổi, thậm chí có thể hộc máu.
Ngoài ra, khả năng đấu vật của gã rất cao, kỹ thuật dùng vũ khí siêu đẳng. Sở dĩ thuở thiếu thời gã có thể khiến đám đầu gấu trang lứa hoặc lớn tuổi hơn tình nguyện gọi mình bằng một tiếng ‘đại ca’, cũng đủ thấy năng lực của gã. Tuy nhiên, bây giờ gã không còn biểu lộ nữa.
Gã mở cửa nhà, nhà của gã chỉ hai gam màu trắng – đen lạnh lẽo.
Sàn nhà lát đá cẩm thạch lót màu đen, tường vôi màu trắng, bàn ăn màu đen, ghế ngồi màu trắng, dụng cụ nhà bếp màu đen, ghế sofa màu trắng.
Gã thích màu đen, vì nó đơn giản, an toàn và sâu lắng. Tuy nhiên khi trang trí, gã lại chọn tông trắng; màu trắng nhìn có vẻ bình thường, buồn tẻ nhưng rực rỡ và lạnh lẽo.
Màu đen là mực, màu trắng là giấy. Trên phím đàn dương cầm có cả màu đen lẫn trắng, chỉ cần phối hợp nhuần nhuyễn thì sẽ dạo ra một khúc nhạc tuyệt vời.
Trong mắt gã bỗng xuất hiện một màu sắc khác, đó là màu hồng ấm áp và mùi rượu đậm đà xông vào mũi gã.
“Anh về rồi hả? Bàn công việc có mệt không? Em đã nấu đồ ăn khuya, anh rửa tay đi rồi dùng.” Một giọng nói dịu dàng cất lên, tiếp đó là gương mặt tươi cười, mềm mại đầy nữ tính chào đón gã.
Cô cầm cặp táp của gã trước, sau đó mang đôi dép màu hồng của mình và lấy đôi dép lê màu đen cho gã. Hành động của cô rất thành thục, như thể đã từng lặp đi lặp lại trăm nghìn lần.
Còn gã cũng đã quen thói đưa cặp táp cho cô, xỏ chân vào đôi dép lê. Gã liếc mắt thoáng qua, trên sofa màu trắng có thứ gì đó màu hồng đến lóa mắt.
Ôn Ngọc nhìn theo ánh mắt gã, hai má bỗng đỏ bừng: “Nhà lạnh lẽo quá, em cảm thấy có chút gì ấm áp sẽ đỡ hơn.”
Hình Tuế Kiến quay đầu lại liếc thoáng qua cô. Ngôi nhà thật sự lạnh lẽo ư? Hay cô đang âm thầm toan tính xâm nhập vào cuộc sống của gã từng ly từng tí?
“Tôi không thích màu hồng.” Xưa giờ gã không vì một người đàn bà mà thay đổi nguyên tắc.
Ôn Ngọc ngây ra rồi cứng đờ, “Nếu anh không thích thì lát nữa em về sẽ lập tức mang đi.” Ấy vậy mà cô vẫn giữ nụ cười dịu dàng trên môi.
“Ừm.” Gã rất kiệm lời.
Ôn Ngọc biết cách đối nhân xử thế, tính tình hoàn hảo, dịu dàng xinh đẹp, am hiểu ý người. Đối với một người phụ nữ như vậy, nếu gã ăn nói cộc cằn thì trong lòng cảm thấy thật quá đáng.
“Anh đói bụng chưa? Em nấu món tim heo mà anh thích nhất đấy, đang còn nóng ăn mới ngon.” Ôn Ngọc bưng thố thức ăn từ nhà bếp ra.
Gã là tên ‘động vật ăn thịt’, thiếu thịt mất ngon. Và tài nghệ nấu nướng của Ôn Ngọc luôn thỏa mãn dạ dày của gã.
Hương rượu đậm đà bay vào mũi, bình thường gã đã nhanh chóng ‘động tay’. Tuy nhiên hôm nay chẳng hiểu vì sao gã thật bực bội.
Gã thích rượu, nhưng cũng oán hận nó. Từ ngày ra tù đến giờ, gã vẫn luôn kiêng rượu. Chỉ có rượu của Ôn Ngọc nấu mới làm gã giải cơn khát. Vậy mà hôm nay gã thực sự không có cảm giác thèm ăn.
“Bữa nay anh bàn chuyện làm ăn có thành công không?” Ôn Ngọc tìm manh mối, ôn tồn hỏi.
Gã trầm mặc. Nhớ tới cuộc chạm trán bất ngờ ai đó đêm nay, khiến tâm trạng gã rơi vào lạnh giá.
Ôn Thành nhỏ bé, không phải gã chưa từng nghĩ sẽ có một ngày gặp lại Kiều Duy Đóa. Nhưng sau lần chạm trán vừa rồi, tâm tình gã thăng trầm không như mong đợi. Dù vẫn điềm nhiên nhưng suốt dọc đường về nhà, trái tim gã vẫn nổi lên ngọn sóng to gió lớn.
“Đừng lo, chúng ta còn kinh doanh nhiều thứ, thiếu vụ này cũng không sao.” Ôn Ngọc an ủi.
Hai năm nay, công ty bảo đảm [1] của gã phát triển rực rỡ. Ở Ôn Thành gã có mối ban giao với cả hai thế lực đen – trắng, vì vậy kinh doanh rất nhộn nhịp. Tuy nhiên trong suốt quá trình phát triển sự nghiệp của gã, không thể thiếu công lao và tách rời khỏi đám người Ôn Ngọc, Tiểu Béo, Que Củi…
[1] Cá nhân hoặc xí nghiệp muốn vay mượn nhưng bị ngân hàng từ chối thì có thể nhờ các cty này đứng ra bảo lãnh pháp nhân.
Nếu không có bọn họ, công ty sẽ chẳng được thành lập; nếu không có bọn họ, gã chẳng đủ khả năng để lo toan bãi ‘chiến trường’ này, càng không có ‘Hình đại ca’ hôm nay.
“Kí xong rồi, mười triệu, lãi xuất mười phần trăm một tháng.” [2] Ôn Ngọc là cổ đông của công ty, cô có quyền được biết kết quả cuộc đàm phán tối nay.
[2] Nguyên tác: nhất mao, tiếng lóng là ‘một chỉ’, một chỉ là mười phần trăm.
“Thật quá tốt! Em sẽ lập tức theo dõi công việc.” Mặt Ôn Ngọc giãn ra sung sướng.
Suốt ba năm qua, Ôn Ngọc không chỉ chăm sóc gã tỉ mỉ trong đời sống mà trên sự nghiệp cũng xứng danh ‘vợ hiền’. Vì vậy, nhiều người trước mặt hoặc sau lưng đều gọi cô bằng một tiếng ‘chị dâu’, thế nhưng cô chưa bao giờ đính chính.
Tình Ngang Trái Tình Ngang Trái - Đản Đản 1113