Chuyên nghiệp là biết cách làm, khi nào làm, và làm điều đó.

Frank Tyger

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 68 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 525 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 03:40:01 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
(Tập 1) - Chương 05 - 06
hương 5
Hôm nay quả thật Tư Nguyên phải đi xem mắt, đằng gái là công tố viên tòa án, diện mạo khá, chiếc cằm hơi nhọn, thoạt nhìn giống một phụ nữ dữ dội.
Thực ra anh không thích mẫu phụ nữ dữ dội, hai bà chị gái ở nhà đều mang tính cách này. Từ bé tới lớn việc gì cũng phải nhường nhịn các chị, nên anh chẳng muốn gặp lại ác mộng. Tuy nhiên, anh đã nhiều lần xem mắt thất bại, nếu không đối xử tử tế thì lỗ tai anh đừng mong thanh tịnh.
Diện mạo và tính cách của anh rất tốt, khiến đằng gái vô cùng hài lòng, nhưng điều ấy cũng chẳng kéo dài được lâu…
“Duy Phong, có việc gì?” Mới bắt đầu dùng cơm, anh đã nhận được điện thoại.
“Cái gì, ông chủ biến thái hả? Ngày lễ mà bắt em tăng ca?” Đối phương càm ràm oán trách bên kia đầu dây khiến anh bóp trán, “Giờ còn gọi em đi làm thì quả thực sai với luật lao động. Tuy nhiên, cậu có biết trước công việc kéo dài như thế là do đặc thù ngành nghề của công ty không?”
“Duy Phong, chính em nói mong tìm được công việc bán hàng, thời gian linh động, tiền lương hậu hĩnh, rất nhiều việc được cái này mất cái kia.” Anh khuyên nhủ, nhưng câu trả lời của đối phương khiến anh cứng họng.
“Việc này anh có thể xử lý giúp em, nhưng cá nhân anh cảm thấy không cần phải làm to chuyện…” Mặc dù đưa ra lời khuyên khác với bản chất công việc, nhưng anh vẫn luôn đề cao tính ‘dĩ hòa vi quý’.
Doanh nghiệp và người lao động rất khó dung hòa. Anh tuyệt nhiên không nghĩ Kiều Duy Phong sẽ vì một việc nhỏ mà phải nhờ cậy tới tòa án.
“Anh Tư Nguyên, dạo này anh có việc gì tốt giới thiệu cho em không?” Cuối cùng Kiều Duy Phong cũng nói ra mục đích của cuộc điện thoại.
Cậu ta thực sự không muốn kiện cáo ông chủ, cậu ta chỉ muốn thả con tép, bắt con tôm.
Dường như Tư Nguyên đã sớm biết cậu ta sẽ hỏi như vậy: “Duy Phong, em muốn tìm công việc gì?” Duy Phong là em trai của Kiều Duy Đóa, nếu có thể chăm sóc, anh nhất định sẽ quan tâm.
“Anh Tư Nguyên, em muốn… em muốn làm công chức giống anh, công việc vừa nhàn nhã mà tiền lương lại cao!” Kiều Duy Phong vòi vĩnh: “Anh giúp em tìm một vị trí thoải mái nhé!”
Tư Nguyên mỉm cười: “Duy Phong, trước hết em phải tham gia cuộc thi công chức. Nếu em đậu, khi phỏng vấn anh sẽ nghĩ cách giúp cho.”
Nghe câu trả lời của anh, bên kia đầu dây Kiều Duy Phong sốt ruột: “Anh Tư Nguyên, mấy quyển sách giáo khoa chẳng khác gì kinh thư, làm sao em nuốt nổi?”
“Duy Phong à, không chịu đầu tư thì rất khó có thu hoạch.” Tính anh rất lo xa, kiên nhẫn hướng dẫn từng bước. “Vì vậy em phải cố gắng học hành, tranh thủ tham gia cuộc thi công chức năm nay!”
“Anh Tư Nguyên, anh đừng có giỡn, em không học đâu!” Dĩ nhiên Duy Phong vẫn đi thẳng vào vấn đề, “Chẳng phải năm nay anh mới thăng chức lên làm phó phòng rồi sao? Lẽ nào anh không thu xếp được một vị trí trong cục cho em?”
Nghe Duy Phong hỏi, nụ cười trên môi Tư Nguyên phai dần: “Duy Phong, chắc em không biết biên chế lao động trong ngành của anh. Cán bộ trưởng phòng còn bình thường chứ huống gì một phó phòng như anh.” Anh không có quyền lớn đến vậy.
Mặt Duy Phong bỗng chốc xụi lơ: “Em nói vậy thôi, em không làm khó anh.” Xưa nay những việc giúp được, anh Tư Nguyên chưa từng từ chối. Nếu anh bác bỏ, chứng tỏ việc ấy vượt ngoài tầm với.
Tư Nguyên thở phào một hơi nhẹ nhõm.
“Bữa nay em nói với ông chủ là bỏ việc, trước tiên em ở nhà nghỉ ngơi một thời gian. Dù sao hàng tháng chị em cũng gởi tiền chu cấp, nếu chưa tìm được việc thì em cũng chẳng chết đói.” Duy Phong tự an ủi mình.
Nữ công tố viên đối diện nhìn đồng hồ. Anh nói chuyện điện thoại gần mười phút mà chưa có dấu hiệu kết thúc, thật khiến người ta khó chịu.
Tư Nguyên đâu bỏ sót sự mất kiên nhẫn của đối phương, nhưng lúc này anh không có cách để ngắt điện thoại. Anh ngẫm nghĩ hồi lâu, cố tìm những lời uyển chuyển: “Duy Phong, em đã hai mươi hai tuổi rồi, chỉ kém Duy Đóa năm tuổi thôi, em hãy làm một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất! Giờ mà còn cậy vào chị gái, coi sao được hả em?”
Mặc dù Duy Phong ‘nói như rồng leo, làm như mèo mửa’ [1], thiếu tính cầu tiến nhưng lại rất đơn thuần và biết nghe lời anh.
[1] Nguyên tác: ‘nhãn cao thủ đê’: Tiêu chuẩn yêu cầu bản thân thì sao, mà năng lực bản thân thực tế thì kém.
“Ba mẹ em nói nhà em thất bại đều do chị ấy gây ra, vì vậy chị ấy phải nuôi cả nhà cũng đúng mà.” Dù hồi đó mới tám – chín tuổi, nhưng trong kí ức mơ hồ của cậu ta thì kinh tế gia đình rất khá.
“Ba mẹ em kinh doanh thất bại có liên quan gì đến Duy Đóa?” Tư Nguyên cảm thấy thật buồn cười. Tuy nhiên, đây không phải lần đầu anh nghe những lời này, vì vậy anh chẳng còn cười nổi.
“Anh Tư Nguyên, có một số việc chắc anh không biết. Chị em năm mười bốn tuổi…” Duy Phong vừa nói đến đấy thì im bặt, chỉ ngập ngừng, “Chị em dọa, nếu em dám nhắc chuyện đó với ai, chị ấy sẽ giết chết em! Đặc biệt là với anh, càng nên giữ kín.”
Nghe câu đó, Tư Nguyên chẳng biết phải có phản ứng gì.
“Đừng thấy chị em hay lạnh nhạt mà lầm, lỡ ai chọc đúng chỗ ngứa, chị ấy nổi cơn tam bành liền!”
Tư Nguyên cười nhẹ. Duy Đóa nổi cơn hung hãn anh đã kênh qua một lần, ấn tượng vẫn còn khắc sâu.
“Nhưng anh Tư Nguyên tốt với em như thế, nếu anh muốn biết bí mật của chị em, em sẽ gạt sự áy náy trong lòng anh.” Duy Phong thật đấu tranh.
“Nếu là bí mật, vậy thì đừng kể.
N.g.u.ồ.n..t.ừ..s.i.t.e..T.r.u.y.e.n.G.i.C.u.n.g.C.o...c.o.m. Tính anh không thích tò mò.” Nụ cười của Tư Nguyên càng thêm phai nhạt.
“Chẳng phải anh Tư Nguyên thích chị em hả? Sao anh không muốn tìm hiểu thêm về chị ấy?” Duy Phong cảm thấy kì lạ.
Cả người Tư Nguyên đông cứng, anh lộ rõ như vậy sao?
“Anh và chị em chỉ là bạn thân thôi.” Anh giải thích theo bản năng.
Nữ công tố viên nhìn anh một cái, ánh mắt từ từ biến đổi.
Trên bàn, thức ăn đã dần dần nguội lạnh.
“Tôi xin lỗi!” Anh vội cúp điện thoại.
Nữ công tố viên mỉm cười miễn cưỡng.
“Em muốn ăn gì? Để tôi giúp nhé!” Trên mặt Tư Nguyên giăng đầy nụ cười nhã nhặn.
“Thôi, để em tự nhiên.” Thái độ nữ công tố viên đối với anh lạnh nhạt đôi phần.
Giữa lúc anh hơi xấu hổ, di động lại vang lên. Anh vốn định ấn nút từ chối, nhưng vừa thấy dãy số của cô giáo Lý, anh vội nhận ngay.
“Anh Lục, anh tìm được cô Kiều chưa? Tiểu Lộng phát sốt, kêu la ầm ĩ muốn gặp chị gái, nó không chịu uống thuốc!”
Tiểu Lộng phát sốt?
“Con bé nóng bao nhiêu độ? Có nghiêm trọng không?” Giọng Tư Nguyên trở nên sốt ruột.
Mặc dù cô giáo Lý nói không nghiêm trọng, nhưng tâm trạng rối loạn của đứa trẻ khi bị bệnh là vấn đề nan giải.
“Cô giáo Lý, chắc Duy Đóa đang đi làm nên tắt điện thoại. Cô đừng lo, tôi sẽ chạy qua đó.” Anh cúp máy, vẻ mặt trở nên áy náy, “Cô Trương, thật ngại quá…”
“Anh đi xem mắt làm gì?” Nữ công tố viên ngắt ngang lời anh.
“Sao cơ?” Mặt anh dại ra, dù biết đối phương rất tức giận nhưng anh vẫn chưa rõ ý cô ta.
“Đầu tiên là em trai, sau đó tới em gái, anh là bạn tốt đến độ chăm sóc luôn cả gia đình người ta?” Nữ công tố viên gây hấn.
Anh rất ghét phụ nữ tự mãn.
“Cô Trương, việc tối nay tôi thực sự xin lỗi. Ngày khác tôi sẽ mời cô dùng cơm.” Anh luôn giữ vững phong độ.
“Thôi khỏi, dù anh là người tốt hay xấu, thì trên cơ bản vẫn không có thành ý đi xem mắt. Tôi nghĩ chúng ta đừng nên lãng phí thời gian của nhau!” Nữ công tố viên phẩy tay áo bỏ đi.
Tư Nguyên vuốt mặt. Toi rồi, biểu hiện đêm nay của anh thực quá kém. Nhất định ngày mai sẽ bị ‘các bà’ trong nhà lải nhải đến chết.
“Em không muốn gặp ai hết, ngoại trừ chị em!” Trong phòng, giữa giường trồi lên một ‘ngọn đồi nhỏ’. ‘Ngọn đồi nhỏ’ đang rầu rĩ kháng nghị.
Tư Nguyên vỗ vai cô giáo Lý, ra hiệu cứ để đó cho anh. Anh bước tới cạnh giường, giả vờ thở dài: “Đến anh cũng dẹp luôn hả?”
‘Ngọn đồi nhỏ’ sửng sốt, lắc lư chút xíu nhưng vẫn không ‘lộ hạt sương mai’.
“Anh chưa ăn hột cơm nào, phải vội vàng chạy tới thăm em!” Tư Nguyên giả vờ chuẩn bị cất bước, “Nếu em không thích gặp, coi như anh nhiều chuyện. Anh đi đây, đi ăn cơm chiều trước!”
“Chú Lục, không được đi!” Tấm chăn bị xốc mạnh, một cô bé ôm chặt cánh tay anh.
Mưu kế thành công làm Tư Nguyên mỉm cười, anh đưa tay nhéo nhéo mũi cô bé: “Kiều Duy Lộng, em đã mười hai tuổi rồi, sao còn tùy hứng như vậy?”
Chương 6
“Không phải tùy hứng, mà tính cháu kiêu ngạo thế đấy!” Tiểu Lộng ôm cánh tay anh, nâng cao cằm.
Tư Nguyên nhìn cô bé nghiền ngẫm học theo từng trạng thái kiêu ngạo của ai đó, mà không nhịn được cười.
“Được được được, trẻ con có quyền tùy hứng.” Anh đầu hàng, thứ anh không chịu nổi nhất chính là ‘phụ nữ’ kiêu ngạo.
“Muốn anh ở lại thì em phải ngoan ngoãn uống thuốc.” Nhiều năm nay, anh đã sớm quen với tính tùy hứng của hai chị em.
Một tay anh nâng cốc nước, một tay cầm viên thuốc để bên môi Tiểu Lộng, ý bảo cô bé hãy ngoan ngoãn nuốt vào.
“Chú Lục, chú gian xảo quá đi!” Tiểu Lộng bị lường gạt cất giọng bất mãn.
“Em lại gọi sai nữa rồi, là anh chứ không phải chú!” Anh vỗ vỗ đầu Tiểu Lộng, nhắc nhở.
Không phải anh thích trẻ trung, mà anh tự nhận mình chưa già.
“Không, chú là chú!” Ở vấn đề này, Tiểu Lộng rất kiên quyết.
Lẽ nào trông anh ‘đứng tuổi’ đến mức, khiến một cô bé mười hai tuổi dứt khoát gọi một thanh niên hai mươi tám tuổi như anh bằng chú?
“Nếu anh là chú, vậy chẳng lẽ chị của em cũng gọi anh bằng chú?” Nếu Duy Đóa kêu anh bằng chú, anh sẽ hộc máu.
Nói tới nói lui, thực ra anh để ý đến nếu mình được gọi bằng chú thì anh và Duy Đóa sẽ thành hai thứ bậc. Anh bỗng chốc biến thành vai cha chú. May mắn thay, tính cách Duy Đóa rất đầm, bình thường nghe Tiểu Lộng gọi anh bằng chú cũng không phản ứng gì.
“Chị là chị, chú là chú, có gì khó hiểu?” Chẳng những Tiểu Lộng không chịu uống thuốc, mà còn bắt đầu bực bội kéo mền. “Nói gì thì chú vẫn phải làm chú thôi! Mai mốt có ngày chú còn cảm ơn cháu nữa!”
Sao anh cảm thấy dường như những lời này chứa đầy ngụ ý?
Tuy nhiên, trẻ em đang bệnh phải dành ưu ái nhất: “Được được được, chú là chú được chưa?” Anh đặt cốc nước qua một bên, sợ chọc Tiểu Lộng giận. Đầu tiên anh nhẹ nhàng kéo chăn đắp cho Tiểu Lộng, sau đó dựng gối để cô bé thoải mái dựa vào, tâm trạng mới khá hơn.
Tiểu Lộng chăm chú theo dõi cử chỉ của anh.
“Chú Lục, chắc chắn mai mốt chú sẽ là ông bố tốt!” Tiểu Lộng khẳng định. Lát sau, cô bé lại bất ngờ hỏi: “Chú Lục, sau này chú muốn có con không?”
Tư Nguyên mỉm cười, nói: “Dĩ nhiên chú muốn có con chứ! Tuy rằng trẻ con rất khó trị, nhưng có con thì cuộc sống mới viên mãn.” Vì cô bé mà anh xem mắt thất bại, mẹ đứa trẻ không biết phải tìm nơi đâu.
Năm nay Tiểu Lộng đã lên lớp sáu, vì vậy anh dùng tư duy ngang hàng để trao đổi.
Tiểu Lộng nghe thấy lời anh, bất giác lộ ánh mắt mất mát, nhưng loại mất mát đó chỉ kéo dài vài giây rồi bị bé giấu đi. Cô bé nhoẻn miệng cười tươi rói: “Hay quá, cháu cũng thích em bé. Mai mốt chú Lục và chị gái hãy sinh vài đứa đi!”
Ơ… Tư Nguyên cứng đờ.
“Công chức nhà nước không thể sinh nhiều con.” Anh bật cười ha hả cho qua.
Anh và Duy Đóa làm sao có thể sinh con? Họ như hai đường thẳng song song không thể giao nhau! Nhưng vì sao anh không làm sáng tỏ? Anh tự hỏi.
Thực ra đáp án luôn nằm trong lòng, chẳng qua anh từ chối đối mặt. Bởi vì nếu một khi đối mặt, sẽ là những mâu thuẫn, đau khổ, muộn phiền và dằn vặt vô tận.
“Chú Lục, chú và chị cháu quen nhau bao lâu rồi?” Tiểu Lộng tỏ vẻ muốn tán gẫu tiếp với anh.
“Chính xác chắc cỡ mười năm.” Khỏi cần suy nghĩ anh cũng có thể trả lời.
“Làm sao quen nhau vậy?” Hôm nay Tiểu Lộng rất cao hứng, truy vấn liên tục.
“Sao thế? Muốn chú kể chuyện cũ hả?” Anh mỉm cười lấy lệ cho qua.
“Chú không kể, cháu không thèm uống thuốc.” Tiểu Lộng ra điều kiện với anh.
Bây giờ Tiểu Lộng vẫn còn sốt nhẹ, nếu bỏ cử thuốc thì nửa đêm sẽ phát sốt. Anh thở dài: “Thật ra, quá trình quen biết giữa chú và chị gái cháu rất đơn giản.”
Vốn dĩ Tiểu Lộng đang ốm nên tinh thần có chút mệt mỏi, nhưng cô bé bỗng chốc hưng phấn.
“Năm đó vừa công bố điểm thi đại học, chú thi đậu. Người thân nộp hồ sơ nguyện vọng ngành Luật, mà chú thì muốn học quản trị kinh doanh hoặc công nghệ thông tin.”
Trước kia chú Lục muốn học ngành quản trị kinh doanh hoặc công nghệ thông tin? Tiểu Lộng càng thêm hứng chí tiếp tục nghe.
“Hôm đó cả nhà đãi tiệc chúc mừng chú thi đậu.” Năm ấy anh thi đậu thủ khoa, khiến gia đình cảm thấy rất vẻ vang.
“Còn chú thì muốn mua một cái áo khoác hoa hòe, một cái quần Jean khoét lỗ. Chú đã lên kế hoạch, nếu chú ăn mặc kiểu ấy tới dự tiệc thì ông bố luôn đứng trong hàng ngũ lãnh đạo, bà mẹ mạnh mẽ và các chị gái nhất định bị chú chọc tức chết.” Anh cười nói tiếp: “Sau đó, chú sẽ đứng trước mặt nhiều khách khứa tuyên bố, chú không theo ngành Luật, cuộc đời của chú phải do chú làm chủ, bất kể ai cũng đừng hòng can thiệp.”
“Chú Lục, thời niên thiếu chú cũng nổi loạn hả?” Tiểu Lộng hệt như đang nghe một câu chuyện về đêm.
Trong mắt bé, chú Lục ăn nói đâu đó rành mạch, hay nở nụ cười lịch sự với mọi người, chăm chỉ làm việc, không lãnh phí thời gian, kính trên nhường dưới, luôn chở che bạn bè, biết kìm nén, những khía cạnh khác cũng không làm ai chê được. Chú Lục có nhiều ưu điểm kể hoài không hết, nhưng nhược điểm chí mạng đó là, chú luôn làm theo mệnh lệnh của người thân.
Chú Lục mà cũng có thời nổi loạn ư? Thật quá bất ngờ!
“Chú cũng từ thời niên thiếu mà lớn lên!” Anh cười ôn hòa.
“Chú kể mau đi, sau này chú có mua được bộ quần áo chú muốn không?” Tiểu Lộng nôn nóng hỏi.
Tư Nguyên lắc đầu: “Không có.”
“Tại sao thế?”
“Vì chú gặp chị của cháu.”
Chị gái?
“Mười năm trước, chị gái cháu làm việc tại một cửa hàng trên đường Nhân Dân, chú xuống xe buýt muốn vào tìm kiểu áo hippy trong phố Văn Hóa, mà đường đó phải đi ngang qua cửa hàng của cô ấy, chú vô tình lướt qua thì thấy chị gái cháu đứng sau tấm cửa kính.” Sau đó bước chân anh không rời được, ma xui quỷ khiến thế nào mà anh lại đẩy cánh cửa kính đấy ra.
“Chị gái cháu đã hơn ba tháng trời chưa bán được một bộ đồ nào. Ông chủ bực dọc nói, nếu cuối tháng mà chị cháu không bán được thì phải cuốn gói.”
“Lúc đó cuối tháng bảy, cách ngày ông chủ quy định rất gần. Dù trong lòng chị cháu vô cùng sốt ruột, nhưng lúc mua bán vẫn giữ tư thế nghiêm túc, hờ hững và cứng nhắc.”
“Mùa hè nóng chảy mỡ, thế mà chị gái cháu còn đề nghị chú thử đồ vest. Cô ấy nói, chú mặc âu phục trông rất đẹp trai.” Ôn lại kỉ niệm cũ khiến anh bật cười, bởi vì lúc đó trên mặt Duy Đóa chẳng hề mỉm cười, cả giọng điệu cũng khô khan đến giả tạo.
“Vậy mà chú lại mua bộ vest, không mua bộ hippy?” Mắt Tiểu Lộng mở lớn hết cỡ.
Ơ… Tư Nguyên miễn cưỡng gật đầu.
Bộ âu phục hồi đó rất sang, có giá gần mười nghìn, khiến một học sinh như anh suýt té xỉu. Thế nhưng tại sao anh vẫn kiên quyết đưa thẻ ngân hàng, vét hết số tiền từ nhỏ tới lớn dành dụm được? Đây là nhân sinh, cũng là duyên phận.
“Mặc bộ vest sang trọng tới buổi tiệc, chắc cuộc cách mạng của chú hỏng bét nhỉ?” Tiểu Lộng vừa thấy lãng mạn, vừa nản lòng thay chú Lục.
Tư Nguyên mỉm cười, không hề chối cãi: “Ừ, cách mạng thất bại nhưng cuộc sống vẫn cần rất nhiều thỏa hiệp.”
“Chuyện dĩ vãng đã kể xong, bây giờ cháu có thể uống thuốc chưa?” Anh kịp thời đưa cốc nước, vì anh rất sợ Tiểu Lộng lém lỉnh sẽ truy vấn đề ‘thỏa hiệp’.
Rất may, Tiểu Lộng chỉ thở dài: “Chú Lục, đây là cách chú thỏa hiệp với cháu sao? Thật nhẫn tâm!”
Đụng trúng bức tường ‘thịt’, làm Duy Đóa đau nhói.
Tệ hơn nữa là cái di động của cô cũng đi tong, nhìn chiếc điện thoại cũ kĩ bể nát mà cô thắt cả ruột. Tháng này cô phải đóng tiền đi nhờ xe, nếu mua thêm điện thoại mới thì e rằng kinh tế càng thêm eo hẹp.
“Không phải lỗi do tôi.” Trên đỉnh đầu cô dội xuống một giọng nói của đàn ông rất lạnh lẽo và có từ tính.
Duy Đóa ngước lên, đập vào mắt cô là vóc dáng cao lớn kia.
Cô nhìn không rõ diện mạo của gã đàn ông trước mắt, vì gã để râu quai nón khiến ngũ quan rất mơ hồ. Dù thế nào thì cô vẫn nhận ra khuôn mặt ấy chẳng hề vui vẻ, chỉ có nghiêm túc và cương nghị như bức tường sắt.
Cô không xin lỗi, bởi vì cô cũng không sai! Duy Đóa im lặng, cô cúi xuống vơ chiếc điện thoại vỡ rồi vội vàng đứng dậy đi lướt qua gã.
Cô phải chạy nhanh tới nhà cô giáo Lý, nên chả hơi nào so đo với kẻ xa lạ. Còn vóc dáng cao lớn của ‘kẻ xa lạ’ kia cứng đờ sau lưng cô.
Mái tóc đen nhánh trên đầu luôn cột gọn gàng, dù ban nãy vừa té ngã nhếch nhác. Khi đứng dậy cử chỉ vẫn tao nhã, chiếc cằm chữ V, đôi ngươi lạnh lẽo kiêu ngạo và khuôn mặt xinh đẹp.
Kiều Duy Đóa! Nhiều năm sau, chỉ cần liếc mắt một cái mà gã đã nhận ra cô!
Đôi mắt sâu thẳm có hồn của gã bỗng sáng ngời, dưới màn đêm thanh tĩnh phát ra một luồng sát khí. Gã không còn là cậu thiếu niên năm xưa, bây giờ trên người gã đã nhạt nhòa mọi dấu vết.
Gã di chuyển bước chân, không nhanh không chậm đi theo cái bóng dáng hao gầy vội vàng kia.
Tình Ngang Trái Tình Ngang Trái - Đản Đản 1113