Bí mật của thiên tài là có được tinh thần của trẻ con khi mình đã lớn, có nghĩa là không bao giờ mất nhiệt huyết.

Aldous Huxley

 
 
 
 
 
Tác giả: Ngạn Thiến
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 225 - chưa đầy đủ
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 659 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 04:45:19 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 83: Tuyệt Vọng
ương gia, oan cho thiếp, thiếp không nghĩ sẽ đối phó muội muội. Tuy rằng đúng là thiếp thân có ghen tị và hâm mộ thật, nhưng thiếp tuyệt đối không có gan muốn đi đối phó với nàng.” Mai Cơ vội vàng kêu oan.
“Có phải hay không cũng không còn quan trọng nữa.” Cung Tuyết Thiến thờ ơ nhìn nàng, bây giờ có truy cứu thì cũng đã muộn.
“Đúng, cũng không quan trọng.” Mộ Dung Trần đột nhiên phân phó: “Tiểu Vân tự tát miệng hai cái rồi quỳ xuống trước Mai Cơ nhận sai, thì chuyện này dừng ở đây.”
Kỳ thật hắn phân phó như vậy là có mục đích, cho dù trong lòng Mai Cơ có ghen tỵ cố ý gây phiền toái cho Tiểu Vân, nhưng dù sao nàng cũng đã theo hắn năm năm, nếu hôm nay không làm chủ cho nàng thì sau này nàng sẽ rất khó sống ở Vương phủ, cho nên bất luận là ai có lỗi, người cuối cùng gánh trách nhiệm cũng là Tiểu Vân, mục đích chính là dùng Tiểu Vân để cảnh cáo Mạnh Tâm Nghi.
Nghe được Vương gia nói như vậy, cho dù trong lòng trăm ngàn lần không muốn, Mai Cơ cũng chỉ có thể đồng ý. Dù sao cũng tốt, cuối cùng Vương gia cũng giúp nàng cứu vãn chút thể diện, không đến mức làm nàng quá khó coi.
“Dạ Vương gia, nô tỳ tuân mệnh.” Tiểu Vân vội vàng đáp, vừa muốn quỳ xuống trước mặt Mai Cơ, cánh tay bỗng chốc bị Cung Tuyết Thiến bắt lấy.
“Không được quỳ.” Nàng ra lệnh cho Tiểu Vân, bắt đầu phát cáu: “Dựa vào cái gì mà yêu cầu Tiểu Vân nhận sai.”
“Mạnh Tâm Nghi, ngươi không phải rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt đấy chứ?” Trong nháy mắt, sắc mặt Mộ Dung Trần sa sầm lạnh băng, không có người nào dám trắng trợn đứng trước mặt mọi người ngang nhiên chống lại mệnh lệnh của hắn.
“Vương gia, ta không uống rượu.” Cung Tuyết Thiến tuyệt không yếu thế, trừng mắt nhìn hắn, cơn tức này nàng nuốt không trôi.
“Tiểu thư, quên đi.” Tiểu Vân ở cạnh bên lén dùng tay kéo nàng, đáng thương nói. Sắc mặt Vương gia đã rất khó coi, nàng không muốn khiến tiểu thư vì mình mà bị xử phạt.
“Ập.” một tiếng, nàng liền quỳ trước mặt Mai Cơ: “Nô tỳ biết lỗi rồi.” Vừa giơ tay lên định tát vào mặt mình thì tay lại bị Cung Tuyết Thiến giữ chặt lần nữa.
“Tiểu Vân, ta bảo ngươi đứng dậy.” Sắc mặt của nàng cũng rất khó coi, nàng tuyệt đối sẽ không cho Tiểu Vân nhận sai.
“Tiểu thư.” Tiểu Vân khó xử, nhưng tiểu thư đã nói như vậy, thì bất kể như thế nào nàng cũng sẽ đứng về phía tiểu thư, liền vâng lời đứng dậy, đứng sang một bên.
“Mạnh Tâm Nghi.” Mộ Dung Trần bước tới, âm trầm kêu tên nàng.
Mai Cơ cùng những người khác đều thức thời, không nói lời nào, các nàng thầm đắc ý trong lòng, nàng khiến Vương gia bẽ mặt trước mọi người, Vương gia chắc chắn sẽ không bỏ qua cho nàng, đây cũng là ý muốn của bọn họ.
Cung Tuyết Thiến ngẩng đầu lên, không sợ hãi nhìn vào hắn, nàng rốt cuộc cũng cảm nhận được cái gì gọi là “Sĩ khả sát bất khả nhục” (Kẻ sĩ thà chết chứ không chịu nhục).
Mộ Dung Trần nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt không hề sợ hãi cùng cổ ngạo khí ở trên người nàng khiến hắn không hiểu sao lại mềm lòng, nhìn chằm chằm nàng nói: “Bổn Vương cho nàng một cơ hội, buông Tiểu Vân ra để nó nhận sai.”
Cung Tuyết Thiến đối mặt với hắn, nàng hiểu được hắn đang cho mình một lối thoát, nhưng nàng không cần, đôi môi lạnh lùng thốt ra hai chữ: “Không buông.”
“Nàng…” Mộ Dung Trần thực sự tức giận, nàng rõ ràng không biết hối cải, vậy thì đừng trách hắn, lập tức ra lệnh: “Kéo Tiểu Vân ra, tát miệng hai mươi cái.”
“Dạ, Vương gia.” Bên cạnh có người lập tức kéo nàng ra.
“Buông ra, không được đánh Tiểu Vân.” Cung Tuyết Thiến giãy giụa, quát lên.
“Tiểu Vân, nếu ngươi không tát, bổn Vương sẽ cho người tát tiểu thư của ngươi, ngươi tự lo liệu đi.” Mộ Dung Trần lên tiếng.
“Không, đừng tổn thương tiểu thư, nô tỳ tát đây.” Tiểu Vân giơ tay ra sức vả vào miệng mình.
“Mộ Dung Trần, ngươi khốn nạn.” Cung Tuyết Thiến chửi bới, không thể ngờ hắn lại đi uy hiếp Tiểu Vân.
Trong mắt Mai Cơ và các nàng kia lại hiện lên tia đắc ý, nàng đáng bị thế.
“Mạnh Tâm Nghi, ngươi đừng tưởng rằng Bổn Vương không dám giết ngươi.” Ánh mắt của Mộ Dung Trần tóe lửa, trừng nàng, chỉ sợ trên đời này chỉ có mình nàng dám chửi hắn.
“Ngươi nghĩ rằng ta sợ ngươi sao?” Cung Tuyết Thiến quát, nàng không sợ, nàng vốn là quỷ mà.
“Tiểu thư không cần nói nữa, để nô tỳ chịu phạt.” Tiểu Vân cuống quít ngăn cản nàng, sợ nàng còn mắng chửi nữa thì thật sự sẽ không thể giải quyết êm đẹp được.
Tiếng tát lanh lảnh vang vọng trong không khí khiến trái tim Cung Tuyết Thiến đau đớn. Chỗ này sao vô tình quá, cho dù nàng có mạnh mẽ, có hiếu thắng đến đâu, cuối cùng cũng không sánh được với quyền lực.
“Chờ một chút!” Nàng lập tức hất tay thị vệ ra, đi từng bước, lòng nàng giờ đây đã trở nên lạnh giá, ở nơi không có sự công bằng này, nàng thực sự khồng hề lưu luyến.
Thị vệ muốn ngăn cản nàng, nhưng Mộ Dung Trần nháy mắt ngầm ý bảo bọn họ lùi lại đứng sang một bên.
“Tiểu Vân, thực xin lỗi, đi theo ta cuối cùng lại khiến ngươi chịu khổ, kể từ năm năm trước cho tới bây giờ, ngươi có trách ta không?” Cung Tuyết Thiến dùng tay vuốt khuôn mặt sưng phồng của Tiểu Vân, lệ trong mắt không ngăn được mà chảy xuống. Từ trước đến nay, cho dù nàng có đi đâu thì Tiểu Vân cũng luôn đi theo nàng chịu khổ cực.
“Tiểu thư, người đang nghĩ gì vậy? Nô tỳ không trách người, nô tỳ biết tiểu thư thực sự quan tâm nô tỳ.” Tiểu Vân không biết vì sao nghe thấy nàng nói như vậy, trong lòng liền cảm thấy có chút hoang mang, rối loạn.
“Tiểu Vân, sau này hãy sống cho thật tốt nhé.” Cung Tuyết Thiến dịu dàng chúc phúc, nàng thực sự đã quá mệt mỏi, nàng một mực liều mạng kiên cường sống sót, muốn cười để đối mặt với tất cả, nhưng mà thực sự là rất khó, rất vất vả, nàng không muốn tiếp tục trả thù nữa, nàng thầm muốn rời đi trong im lặng.
“Tiểu thư, người muốn làm gì?” Cảm giác không tốt nảy sinh trong lòng Tiểu Vân càng lúc càng mãnh liệt.
“Đi tìm cha mẹ, ta rất nhớ bọn họ.” Cung Tuyết Thiến mỉm cười xoay người bỏ chạy đến bờ hồ, khồng hề nghĩ ngợi, liền nhảy xuống. “Tiểu thư, đừng.” Tiểu Vân ở phía sau kinh hoảng muốn giữ chặt nàng, nhưng vẫn chậm một bước, chỉ đụng tới vạt áo của nàng.
Tất cả mọi người kinh ngạc đến ngây người, nhìn nàng, nàng muốn tự vẫn sao?
“Mạnh Tâm Nghi, ngươi làm gì vậy? Muốn chết phải không? Vậy Bổn Vương càng muốn ngươi phải sống.” Mộ Dung Trần không hề nghĩ ngợi, đã phi thân qua ôm lấy nàng đang sắp rơi xuống nước, đầu ngón chân khẽ chạm mặt nước rồi bay lên.
Tiểu Thiếp Vị Thành Niên Tiểu Thiếp Vị Thành Niên - Ngạn Thiến