There's nothing to match curling up with a good book when there's a repair job to be done around the house.

Joe Ryan

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 144 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 567 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 23:21:49 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 137: Chương 93.1
ditor: Mộc Du
"A! Đây là thứ gì, cút ngay!Cút ngay!" Tròng mắt Vân Tự nhìn con rắn nhỏ bò lên bả vai của mình, có chút kinh hoảng hô to, không cần giải thích hắn cũng biết con rắn này vô cùng kịch độc, đời này của hắn hạ độc vô số, làm sao có thể chết ở trong miệng của con rắn độc này!
"Này, có nói không hả?" Mộ Lương hừ lạnh, sớm biết hắn sợ con rắn nhỏ này, thì vừa rồi cũng không khiến Cảnh Duệ lãng phí hơi sức quất roi hắn rồi.
"Hừ, ta nói, chỉ sợ là ngươi không dám nghe!" Vân Tự hừ lạnh, đau đớn trên người làm cho hắn phiền não không dứt.
"Trên đời này, còn chưa có chuyện gì mà Mộ Lương ta không dám." Mộ Lương lạnh lùng nhìn hắn, ôm Hoa Khấp Tuyết ngồi ở trên ghế.
Hoa Khấp Tuyết ngáp một cái, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, đứa bé của nàng, ai cũng không cho phép khi dễ, Vân Tự đã chạm đến nghịch lân* của nàng, nếu không phải là còn muốn biết tin tức từ trong miệng hắn, nàng sẽ không giữ tính mạng của hắn lại, dứt khoát nhắm mắt làm ngơ.
*(vảy ngược ý nói điểm mấu chốt quan trọng không thể chạm tới của một người)
Mộ Lê cùng Cảnh Duệ cũng tìm chỗ ngồi xuống.
"Cảnh Duệ, cái thiên lao này rất sạch sẽ." Mộ Lê quét tay qua cái bàn, một chút bụi cũng không có.
Khóe miệng Cảnh Duệ giật giật: "Hoàng thượng, những cung nữ thái giám kia cũng không phải là ngồi không ăn lương." Người có thể đi vào thiên lao, đều không phải là người bình thường, thế nào cũng phải dọn dẹp tốt một chút.
Vân Tự an tĩnh một lát, tựa như đang nhớ lại cái gì, một hồi lâu, trên mặt lộ ra bi thương cùng không cam lòng, phức tạp liếc mắt nhìn Mộ Lương một cái, từ từ kể lại những chuyện cũ đã sớm phủ đầy bụi ——
Hai mươi năm trước, Tướng phủ.
"Tự, mau tới dùng bữa tối đi." Một cô nương một thân y phục màu vàng nhạt hướng bé trai đang múa kiếm ở phía trước ngoắc ngoắc, âm thanh nhẹ nhàng trong trẻo, vô cùng dễ nghe.
Tiểu nam hài kia chính là Vân Tự, khi đó hắn chỉ mới mười một tuổi, chỉ thấy hắn chậm rãi thu kiếm, hướng cô nương áo vàng cười ngọt ngào, chạy chậm tới trước mặt nàng.
Cô gái áo vàng xoay người, lộ ra gương mặt tuyệt mỹ của nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn lớn chừng bàn tay bên trên là cặp mắt to linh động trong veo như nước, dưới chiếc mũi xinh xắn là đôi môi anh đào đáng yêu lại không mất đi sự quyến rũ, làn da trắng nõn như tuyết, khí chất thoát trần tựa như tiên, nàng nhìn Vân Tự trong mắt đều là sủng ái.
Nàng chính là mẫu thân của Mộ Lương, Lương Vũ, từ nhỏ phụ mẫu đều mất, được Vân tướng đem về nuôi dưỡng.
Vân Tự cúi đầu, đưa tay kéo biểu tỷ qua, hướng phòng ăn đi tới, cũng không ai nhìn thấy trong mắt của hắn là tràn đầy nhu tình, đó không phải là sự thân tình đối với biểu tỷ, mà là một loại biểu cảm ở vào tuổi của hắn thì không nên có, sự ái mộ.
Không sai, Vân Tự vẫn luôn yêu Lương Vũ, từ lúc hắn bắt đầu hiểu chuyện đến nay, từ lần đầu tiên nàng ôm lấy hắn, nụ cười ôn nhu của nàng cùng gương mặt tuyệt mỹ kia đã thật sâu khắc vào trong tâm trí của hắn, thật lâu không thể xóa đi, biểu tỷ cũng đã tới tuổi cập kê, người đến nhà cầu hôn một ngày so với một ngày càng nhiều hơn, hắn càng ngày càng nóng lòng, tại sao, tại sao hắn mới chỉ mười một tuổi.
"Tự, ngươi nắm đau ta." Lương Vũ cau mày, liếc nhìn bàn tay nhỏ bé đang nắm thật chặt tay mình, trong mắt thoáng qua một tia ý lạnh.
"Biểu tỷ, thật xin lỗi thật xin lỗi, ta không phải cố ý!" Vân Tự lập tức buông tay, khuôn mặt áy náy nói: "Biểu tỷ, ta...ta......"
"Ha ha, lo lắng gì chứ, đi ăn cơm đi, không trách đệ." Lương Vũ khẽ cười nói, vỗ vỗ khuôn mặt của hắn, đi thẳng về phía trước.
Biểu tỷ...... Vũ nhi...... Nàng nhất định phải chờ ta, chờ ta trưởng thành, liền cưới nàng, cả đời ta chỉ muốn cưới một mình nàng —— Vân Tự si mê dõi theo bóng lưng nàng, trong lòng đã nhận định rằng nàng là thê tử của hắn nhưng hắn lại quên, Lương Vũ chỉ coi hắn như đệ đệ.
Vân Tự vẫn luôn nuôi dưỡng giấc mộng đẹp cùng với Lương Vũ sanh con dưỡng cái nhưng không ngờ giấc mộng lại tan vỡ nhanh như vậy.
Một ngày nọ, Vân Tự ở Trân Bảo Trai mua được một viên trân châu cực phẩm, biết nàng đi tham gia cái Bách Hoa Hội gì kia, liền muốn đến đưa cho nàng, chờ tới khi hắn cười tủm tỉm đến Bách Hoa Hội, rốt cuộc cũng không cười nổi nữa.
Hắn nhìn thấy, nữ nhân mà hắn yêu nhất, vẻ mặt dịu dàng tựa ở trong ngực của một nam nhân anh tuấn, tươi cười này khiến cho bách hoa thất sắc, cái loại dịu dàng đó hắn chưa từng thấy qua, lại biết bên trong bao hàm tình yêu sâu đậm nhưng nam nhân kia gương mặt lại rất lạnh lùng.
Trân châu trong lòng bàn tay biến thành tro bụi, Vân Tự oán giận nhìn nam tử tuấn mỹ như thần ở trước mặt này, không ngờ hắn lại là người mới vừa lên ngôi Hoàng đế, Mộ Phong Việt!
Mắt Vân Tự đỏ lên, hắn không hiểu tại sao, tại sao biểu tỷ lại thích nam nhân ở hậu cung có ba ngàn giai nhân, hắn không hiểu tại sao! Chẳng lẽ cũng bởi vì quyền thế của hắn sao?
Phụ thân vẫn luôn bất mãn với chuyện Mộ Phong Việt lên ngôi, trước kia hắn chỉ cảm thấy phụ thân không nhìn rõ tình thế. Nhưng mà hôm nay, hắn quyết định sẽ nghe theo phụ thân, nếu Mộ Phong Việt không phải là Hoàng đế thì biểu tỷ nhất định sẽ không theo hắn!
Mà hai người ở bên trong Bách Hoa hội, cũng không phải là không nhận thấy Vân Tự ở sau lưng.
"Vũ nhi, biểu đệ kia của nàng đối với nàng cảm giác rất thắm thiết." Mộ Phong Việt thu hồi vẻ mặt lạnh nhạt, dịu dàng cười, tà khí chợt lóe lên trong mắt.
"Ta biết." Mà gương mặt đang dịu dàng cười kia của Lương Vũ, cũng dần dần nhạt đi, khẽ nheo mắt lại, tình cảm của Vân Tự nàng đã sớm phát hiện, mỗi ngày ở phía sau nàng hắn luôn dùng cái loại ánh mắt nóng bỏng này, thật làm cho nàng rất không thoải mái.
"Nha đầu ngốc, ta nói rồi, ta có thể bảo hộ nàng chu toàn......" Mộ Phong Việt đau lòng hôn lên trán của nàng.
"Việt, ta chỉ là muốn cố gắng hết sức giúp chàng, âm thầm tìm chứng cứ Vân Tự mưu phản, ta ở lại Tướng phủ sẽ thuận tiện hơn." Lương Vũ hơi híp mắt lại, lạnh lùng nhìn phía xa, thật ra thì Vân gia đối đãi với nàng không tốt, sở dĩ nàng cứ phải giả bộ ngây thơ vô hại ở Vân gia chờ đợi lâu như vậy cũng chỉ vì muốn giúp nam nhân bên
Tiểu Sủng Phi Của Nhiếp Chính Vương Tiểu Sủng Phi Của Nhiếp Chính Vương - Thụy Tiểu Ngốc