I know every book of mine by its smell, and I have but to put my nose between the pages to be reminded of all sorts of things.

George Robert Gissing

 
 
 
 
 
Tác giả: Quan Kỳ
Thể loại: Tiên Hiệp
Biên tập: Oanh2
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 1424 - chưa đầy đủ
Phí download: 28 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2104 / 8
Cập nhật: 2016-08-03 12:22:03 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 207 : Ngươi Cũng Xứng
ả Cự Lộc thành, trong lúc nhất thời ngọa hổ tàng long, mạch nước ngầm mãnh liệt khởi động.
Đông Phương điện!
Đại điện mở rộng ra, Miêu Miêu cuộn tròn nằm trên ghế nhỏ mà ngủ, trong đại điện có đặt một cái bàn nhỏ, Diêm Xuyên đang cùng một nữ tử tóc ngắn uống trà trò chuyện.
Nữ tử tóc ngắn, một thân y phục quý giá, hai đầu lông mày thoáng hiện ra một cổ anh khí bén nhọn.
Chính là Hoàng đã từ biệt mấy năm.
- Lúc mới vừa đến, ta xem qua, bao quanh ngoài Đông Phương điện, kiếm khí quanh quẩn, là ngươi bố trí trận pháp?
Hoàng uống trà thản nhiên nói.
- Thiên Thụ đại hội đã gần tới, Hư cảnh tu giả tụ tập càng ngày càng nhiều, phải phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn, cũng chỉ có ngươi có nhãn lực, lại có thể nhìn ra trận pháp bên ngoài!
Diêm Xuyên nhấp trà, cười nhạt nói.
- Ta tới đã ba ngày, phía ngoài phát ra tin đồn, ngươi muốn tranh đoạt Phong Thần Sách?
Hoàng trầm giọng hỏi.
- Không sai? Còn ngươi thì sao?
Diêm Xuyên hiếu kỳ nói.
- Ta muốn Thiên Sách.
Hoàng trầm giọng nói.
- A?
Diêm Xuyên ngoài ý muốn nói.
- Đao của ta, có thể cảm nhận được kiếm của ngươi, nói rõ kiếm của ngươi cũng đã ngưng tụ ra Kiếm Linh?
Hoàng nhìn về phía Ngọc Đế Kiếm đeo ở sau lưng Diêm Xuyên.
- Không sai!
- Nếu Kiếm Linh ra đời, vậy thì không còn năm trong hàng ngũ cửu phẩm rồi, xem ra mấy năm nay, ngươi cũng có kỳ ngộ a!
Hoàng gật đầu thở dài nói.
- Chuyện năm đó của Phụ thân ngươi, tra thế nào rồi?
Diêm Xuyên hỏi.
- Có chút đầu mối rồi!
Hoàng lắc đầu, không muốn nhiều lời.
- Một ít tư liệu của hơn sáu nghìn năm trước, ta đã sửa sang lại một lần, đợi chút nữa sẽ đưa cho ngươi, về phần có hữu dụng hay không, một mình ngươi xem đi!
Diêm Xuyên hít sâu một cái nói.
- Đa tạ!
Hoàng gật đầu. Trong mắt hơi nhu hòa.
Lần này đến đây, chuyện chủ yếu chính là vì để cho Diêm Xuyên giúp mình thu thập một ít tư liệu, dù sao Diêm Xuyên cũng đã ở Cự Lộc thành khoảng hai năm. Tư liệu về lịch sử thì khẳng định là Cự Lộc thành có nhiều nhất.
Không nghĩ tới, Diêm Xuyên đã sớm chuẩn bị tốt rồi!
Hoàng không thích nhiều lời, lẳng lặng uống trà.
- Ngươi tranh đoạt Thiên Sách, là vì khai tông lập phái?
Diêm Xuyên hỏi.
- Không sai biệt lắm, bất quá ta không thích xây dựng, dựng lên tông môn, thu mười hai môn đồ, hoàn thành nguyện vọng của phụ thân là đủ rồi!
Hoàng thản nhiên nói.
- Mười hai môn đồ? Có thể học tập với Đao Ma, không biết là nguyện vọng của bao nhiêu đao tu a!
Diêm Xuyên cười nói.
Hoàng vẫn như cũ, sắc mặt nhàn nhạt, tiếp tục uống trà.
Diêm Xuyên biết, đây không phải là Hoàng xem thường mình, mà là tính cách của bản thân nàng quyết định, hơn nữa, cho đến hôm nay, Diêm Xuyên cũng chưa thấy Hoàng cười một lần nào.
Tron lúc hai người uống trà, đột nhiên, mây mù ngoại giới đung đưa một trận.
- Thánh nữ tới!
Ngoài điện truyền đến thanh âm hưng phấn của Thanh Long.
Thanh Long, Bạch Long nhất thời chạy về phía quảng trường.
- Ồ!?
Diêm Xuyên giật mình. Giẫm chân đứng lên, hơn nữa cũng hướng ra ngoài điện mà đi.
Hoàng nhìn Diêm Xuyên một chút, trong mắt không có bất mãn, bản thân mình cũng là loại tính cách này. Cũng không cần quá khách sáo.
Diêm Xuyên đi ra đại điện.
Trên Quảng trường, mười thân ảnh rơi xuống.
Mặc Vũ Hề, Chu Tước, Huyền Vũ, Văn Nhược tiên sinh, Cổ Nguyệt Thánh tử, còn có năm khuôn mặt xa lạ.
Cổ Nguyệt Thánh tử? Trong mắt Diêm Xuyên hiện lên một tia ngoài ý muốn. Tại sao hắn lại tới đây?
- Bái kiến Thánh nữ!
Thanh Long, Bạch Long cung kính nói.
- Ừ!
Mặc Vũ Hề gật đầu, quay lại nhìn về phía Diêm Xuyên.
Thấy Diêm Xuyên, Mặc Vũ Hề nhẹ nhàng cười một tiếng, nụ cười này, giống như là bao hàm vô tận tư niệm vậy.
Mặc dù không giải thích được vì sao Cổ Nguyệt Thánh tử lại đến, nhưng Diêm Xuyên nhìn về phía Mặc Vũ Hề, vẫn nở nụ cười tràn đầy tín nhiệm. Nụ cười này, để cho trong mắt Mặc Vũ Hề hiện lên một tia cảm động, chậm rãi đi tới.
- Meo meo, Mặc tỷ tỷ tới?
Chẳng biết lúc nào Miêu Miêu đã tỉnh lại, nhất thời chạy tới nơi này.
- Miêu Miêu?
Trong mắt Mặc Vũ Hề cũng tràn đầy vui mừng.
Lật tay một cái, trong lòng bàn tay đột nhiên xuất hiện một màu phiến đá nhỏ bảy màu, phiến đá nhỏ rất nhỏ, nhưng lộ ra một cổ năng lượng khí tức cường đại.
- Meo meo?
Ánh mắt Miêu Miêu nhất thời thành hình trái tim.
- Đây là tiên thạch mảnh nhỏ mà ta vô tình lấy được, không biết ngươi thích không?
Mặc Vũ Hề cười nói.
- Meo meo, thích, thật tốt quá, thật tốt quá, Mặc tỷ tỷ xinh đẹp nhất rồi!
Nhất thời, miệng Miêu Miêu giống như được bôi mỡ vậy.
- Tiên thạch mảnh nhỏ? Vũ Hề Thánh nữ, đây là tiên vật mà Thánh chủ ban thưởng xuống, ngươi lại đem cho một con tiểu miêu?
Cổ Nguyệt Thánh tử trầm giọng nói.
- Mèo cái con em ngươi a, ngươi mới là mèo! Meo meo!
Miêu Miêu nhất thời tức giận nói.
- Nghiệt súc, ngươi nói cái gì?
Một cường giả râu rậm đứng phía sau Cổ Nguyệt Thánh tử đột nhiên trừng mắt, một cổ khí tức cường đại phun mạnh mà ra.
Mặc Vũ Hề trầm mặt xuống, lấy tay vung lên, một cổ khí thế cường đại đem khí tức cường giả kia toàn bộ trùng kích mà đẩy ra.
- Thường Tam, nơi này không có phần nói chuyện của ngươi!
Mặc Vũ Hề trừng mắt nói.
Tên râu rậm được gọi là Thường Tam trừng mắt, nhìn Mặc Vũ Hề một chút, hít sâu một cái nói:
- Dạ!
Lại xoay người, Mặc Vũ Hề nhìn về phía Cổ Nguyệt Thánh tử nói:
- Cổ Nguyệt Thánh tử, tiên thạch mảnh nhỏ là của ta, xử trí như thế nào, còn chưa tới phiên ngươi tới nói, còn có, Miêu Miêu không phải là mèo, là hổ!
- Meo meo!
Miêu Miêu nhất thời vênh váo tự đắc nói.
- Hổ? A!
Cổ Nguyệt Thánh tử không có tức giận, ngược lại lộ ra một nụ cười khó có thể nắm bắt.
- Diêm công tử, đã lâu không gặp!
Văn Nhược tiên sinh cười nói.
- Văn Nhược tiên sinh, đợi ngài đã lâu!
Diêm Xuyên cũng cười nói.
- Diêm Xuyên, lần này mời Văn Nhược tiên sinh trở về là có chút chuyện!
Mặc Vũ Hề hít sâu một cái nói.
- A?
Thực ra, Diêm Xuyên thấy Cổ Nguyệt Thánh tử, cũng biết chuyện không có đơn giản như vậy.
- Ta mời Văn Nhược tiên sinh tới hỗ trợ, nhưng mà, không biết như thế nào, lại để cho Mão Nhật Đạo Quân biết được!
Mặc Vũ Hề nói.
- Ồ!?
Diêm Xuyên cau mày nói.
Mão Nhật Đạo Quân? Tại sao lại là hắn?
- Không sai, sau khi cha ta biết được chuyện này, quyết định giúp ngươi một chút, phái ra bốn người mạnh nhất về cầm kỳ thư họa trong Đại Chiêu thánh địa ta, Văn Nhược phụ trách về Họa, vị này là Cầm Vương, vị này là Kỳ Vương, vị này là Thư Vương. Cũng là cha ta phái tới giúp ngươi! Ngươi nên cảm tạ cha ta!
Cổ Nguyệt Thánh tử thản nhiên nói.
- Gặp qua Diêm công tử!
Phía sau Cổ Nguyệt Thánh tử, đi ra ba cái nho bào nam tử, ngạo khí nhìn về phía Diêm Xuyên, Cầm Vương, Kỳ Vương, Thư Vương?
Cầm Vương? Kỳ Vương? Thư Vương? Diêm Xuyên nhìn ba người một chút, trong mắt lộ ra một tia khinh thường, nếu nói đầy bình thì bất động mà nửa bình thì sẽ dao động, ba người khuất thân làm thủ hạ người ta, lại cũng dám tự xưng là vương giả trong các lĩnh vực?
Mấy tên này tự nhiên lại bị Diêm Xuyên coi thường một cái.
- Ha ha..., không cần, có Văn Nhược tiên sinh là đủ! Cầm kỳ thư, ta cũng đã có chuẩn bị rồi!
Diêm Xuyên lắc đầu cười nói.
- A? Ngươi có chuẩn bị? Không biết là người phương nào? Có thể so sánh với mấy người Cầm Vương hay không?
Cổ Nguyệt Thánh tử khẽ nhíu mày nói.
Thấy ánh mắt chợt lóe rồi biến mất của Cổ Nguyệt Thánh tử, Diêm Xuyên nhất thời cảm nhận được trong chuyện này có điểm không tầm thường, Mão Nhật Đạo Quân phái người tới giúp mình? Mình và Mão Nhật Đạo Quân căn bản không quen không biết, khẳng định trong đó có mưu đồ khác.
- Ha hả, ngươi thấy thì sẽ biết!
Diêm Xuyên bất động thanh sắc cười nói.
- Vương tiên sinh, có người hoài nghi tài đánh đàn của ngươi!
Diêm Xuyên cười nói.
Đang khi nói chuyện, đại môn Thiên Điện ầm ầm mở ra.
Vương Chu đạp bước mà ra, đi về phía Diêm Xuyên.
- Là ngươi?
Trong mắt Cổ Nguyệt Thánh tử trở nên lạnh lẽo.
- Cổ Nguyệt Thánh tử, biệt lai vô dạng a! Không biết người nào là Cầm Vương? Tài đánh đàn có thể vượt qua tại hạ, tại hạ cũng muốn lãnh giáo một phen!
Vương Chu cười nói.
Cầm Vương đứng đối diện, trên mặt nhất thời lộ ra một tia lúng túng.
- Ha ha ha, nguyên lai là ngươi? Lần trước ta và ngươi đấu đàn một cuộc, chẳng lẽ lại có tiến bộ? Vương Chu rất mong đợi a!
Vương Chu nhất thời cười nói.
Cầm Vương hít sâu một cái, khe khẽ thở dài nói:
- Thánh tử, tại hạ không địch lại Vương Chu!
Cổ Nguyệt Thánh tử trong mắt chớp động một trận. Nhưng trên mặt vẫn biểu hiện vô cùng thản nhiên nói:
- Không nghĩ tới, Diêm Xuyên? Ngươi cũng thật có thủ đoạn, lại có thể mời được Vương Chu!
- Mão Nhật Đạo Quân ưu ái, Diêm Xuyên tâm lĩnh! Không biết Cổ Nguyệt Thánh tử, lần này đến Cự Lộc thành, là muốn nói chuyện gì?
Diêm Xuyên cười nói.
Giờ khắc này, Diêm Xuyên đã không hề phải cẩn thận như ngày xưa nữa, mà là phi thường thản nhiên mà đối mặt Cổ Nguyệt Thánh tử, thậm chí trên giọng điệu, còn có một loại cảm giác trên cao nhìn xuống, Cổ Nguyệt Thánh tử có cảm giác rất khó chịu.
Một tên như kiến hôi ở trước mắt mình, lại không có kính sợ đối với mình?
Kính sợ? Đối với một người mấy lần muốn giết mình, Diêm Xuyên sao lại kính sợ hắn chứ?
Mặc Vũ Hề mở miệng nói:
- Lần này, trừ Văn Nhược tiên sinh, Cầm Vương, Kỳ Vương, Thư Vương, còn điều tới hai huynh đệ Thường Tam, Thường Tứ, hiệp trợ Cổ Nguyệt Thánh tử, tranh đoạt Thiên Sách!
- Tranh đoạt Thiên Sách?
Diêm Xuyên đột nhiên nhíu hai mắt lại.
Mão Nhật Đạo Quân tranh đoạt Thiên Sách làm gì? Thường Tam, Thường Tứ? Còn có Cầm Vương, Kỳ Vương, Thư Vương? Chẳng lẽ là còn muốn đoạt Phong Thần Sách của ta?
Mặc dù không biết Mão Nhật Đạo Quân muốn cái gì, nhưng trong nháy mắt Diêm Xuyên đã trở nên cảnh giác.
- Lần này, ta muốn phụ trách tranh đoạt Thiên Sách, nhưng Phong Thần Sách cũng không thể đối đãi bình thường được, còn có mười ngày, hết thảy phải nghe ta an bài!
Cổ Nguyệt Thánh tử thản nhiên nói.
Cổ Nguyệt Thánh tử vừa mở miệng, Thanh Long, Bạch Long, Vương Chu, Dịch Phong đều trầm mặt xuống.
Mặc Vũ Hề chân mày cau lại, hiển nhiên không nghĩ tới Cổ Nguyệt Thánh tử bá đạo như thế, mới vừa gặp, đã muốn đoạt quyền? Tranh đoạt Phong Thần Sách, đây chính là chuyện tình của Diêm Xuyên, Cổ Nguyệt Thánh tử muốn nhúng tay?
- Meo meo!
Miêu Miêu nhất thời trừng mắt, hiển nhiên khó chịu Cổ Nguyệt Thánh tử.
- Ngươi?
Diêm Xuyên lộ ra một tia cười lạnh.
- Không sai, ta đã tham gia Thiên Thụ đại hội, rất nhiều lưu trình ta đều rõ ràng nhất, đối với cường giả tứ phương, ta tự có phương pháp ứng đối, ta tới an bài, ngươi chỉ cần nghe ta là được!
Cổ Nguyệt Thánh tử trầm giọng nói.
Thường Tam, Thường Tứ, Cầm Vương, Kỳ Vương, Thư Vương, đều gật đầu. Giống như là đương nhiên vậy.
- Ngươi tính là cái gì?
Diêm Xuyên ánh mắt lạnh lẽo nói.
Ngươi tính là cái gì?
Diêm Xuyên nói xong, đám người Thường Tam giống như là còn không có phục hồi tinh thần lại. Diêm Xuyên đối với Thánh tử nói - Ngươi tính là cái gì?
Quảng trường Đông Phương điện, đột nhiên yên tĩnh.
Ban đầu, Mặc Vũ Hề đối với Cổ Nguyệt Thánh tử tức giận, đảo mắt bởi vì một câu nói của Diêm Xuyên mà thoải mái không thôi, trong mắt hiện lên một tia kiên định, cùng theo Diêm Xuyên mà lạnh lùng nhìn về phía Cổ Nguyệt Thánh tử.
Không khí trên quảng trường, nhất thời trở nên ngưng trọng cực kỳ.
- Ngươi mới vừa nói cái gì?
Trong mắt Cổ Nguyệt Thánh tử đã trở nên lạnh lẽo.
Diêm Xuyên lại dám khiêu khích uy nghiêm của mình? Một khí cảnh mà thôi, muốn tìm cái chết?
- Meo meo, Diêm Xuyên nói, ngươi tính là cái gì!
Miêu Miêu nhảy đến trên bả vai Diêm Xuyên, hướng về phía Cổ Nguyệt Thánh tử giương nanh múa vuốt nói.
- Ồ!?
Cổ Nguyệt Thánh tử trừng mắt, hàm dưỡng có tốt hơn nữa, giờ phút này cũng có chút đè nén không được.
- Bảo ta nghe lời ngươi? Ngươi cũng xứng?
Diêm Xuyên lạnh lùng nói thêm một lần nữa.
Ngươi cũng xứng?
Trong mắt Văn Nhược tiên sinh nhất thời hiện lên một tia kinh ngạc.
Thường Tam, Thường Tứ, Cầm Vương, Kỳ Vương, Thư Vương không khỏi lộ vẻ không thể tin, nói giỡn? Tiểu tử này không muốn sống? Lại dám nói chuyện như vậy với Cổ Nguyệt Thánh tử? Thậm chí ánh mắt bốn người nhìn Diêm Xuyên, đều tựa như nhìn người chết rồi vậy.
Trong mắt Cổ Nguyệt Thánh tử hàn quang vừa hiện, một cổ khí thế cường đại hướng Diêm Xuyên áp bách mà tới.
Một mà tiếp khiêu khích của mình uy nghiêm?
Khí thế khổng lồ đột nhiên thả ra, từ dưới chân Cổ Nguyệt Thánh tử, sàn nhà đột nhiên bị áp mà ken két vỡ ra, hơn nữa vỡ vụn hướng về phía Diêm Xuyên.
Khí tức Trung Hư Cảnh cực kỳ cường đại, hung hăng áp chế về phía Diêm Xuyên.
Mặc Vũ Hề thấy vậy, nhất thời sắc mặt trầm xuống.
- Cổ Nguyệt, ngươi dám!
Mặc Vũ Hề trừng mắt, một cổ khí thế cường đại phát ra chặn lại.
Khí thế của Mặc Vũ Hề là một loại trạng thái hữu hình, giống như là một cái bóng Hắc phượng hoàng khổng lồ vọt tới Cổ Nguyệt Thánh tử.
- Oanh!
Hai cổ khí thế đột nhiên chạm vào nhau, Cổ Nguyệt Thánh tử liền biến sắc, lạnh lùng nhìn Mặc Vũ Hề một cái.
- Mặc Vũ Hề, ngươi nghĩ làm trái lệnh của Mão Nhật Đạo Quân?
Cổ Nguyệt Thánh tử nghiêm túc nói.
- Hừ, Mão Nhật Đạo Quân cũng không nói với ta cái gì!
Mặc Vũ Hề lạnh lùng nói.
Diêm Xuyên nhẹ nhàng kéo tay Mặc Vũ Hề.
Mặc Vũ Hề quay đầu nghi ngờ.
Diêm Xuyên khẽ mỉm cười, đem Mặc Vũ Hề lôi tới đây, kéo về phía sau nói:
- Ta nói hắn không xứng, tự có đạo lý của ta, ngươi đứng xem là được!
Nụ cười của Diêm Xuyên, giống như là nắng sớm chiếu xuống trên mặt tuyết vậy, rực rỡ vô cùng, nhìn thấy thế, Mặc Vũ Hề không tự chủ gật đầu, trong mắt lại hiện lên một tia tò mò.
Tại sao Diêm Xuyên lại tự tin lớn như thế?
Ở trong mắt Mặc Vũ Hề, tu vi Diêm Xuyên đột nhiên tăng mạnh, khí cảnh đệ ngũ trọng, nhưng cuối cùng chẳng qua là khí cảnh a.
Mặc dù có chút lo lắng, nhưng vẫn là gật đầu nhượng xuất cho Diêm Xuyên.
Đem Miêu Miêu đưa cho Mặc Vũ Hề, Diêm Xuyên quay đầu nhìn về phía Cổ Nguyệt Thánh tử.
Bước ra một bước, Diêm Xuyên đem đám người Dịch Phong, Vương Chu, Mặc Vũ Hề toàn bộ chắn phía sau.
Một người, lạnh lùng nhìn về phía Cổ Nguyệt, một người đối mặt Cổ Nguyệt.
Phía sau mấy người Dịch Phong lo lắng mà sùng kính nhìn về phía Diêm Xuyên, hơn nữa cùng chung mối thù nhìn về phía Cổ Nguyệt.
Chỉ có Vương Chu, hai mắt nhíu lại, trong mắt hiện lên một tia phức tạp.
Quyển 3: Khai Triều Lập Quốc
Tiên Quốc Đại Đế Tiên Quốc Đại Đế - Quan Kỳ Tiên Quốc Đại Đế