Every breath we take, every step we make, can be filled with peace, joy and serenity.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Quan Kỳ
Thể loại: Tiên Hiệp
Biên tập: Oanh2
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 1424 - chưa đầy đủ
Phí download: 28 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2104 / 8
Cập nhật: 2016-08-03 12:22:03 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 191 : Thu Phục
ái gì? Truyện "Tiên Quốc Đại Đế " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Vương Chu nghi ngờ nói.
Diêm Xuyên nói rõ như thế, ngược lại làm cho Vương Chu tương đối mê hoặc.
- Ta muốn tranh đoạt Phong Thần Sách, văn đấu quần nho, ta hi vọng Vương Chu, ngươi có thể giúp ta khảy đàn, chịu trách nhiệm trong trận đấu đàn!
Diêm Xuyên trịnh trọng nói.
- Đấu đàn?
Vương Chu kinh ngạc nói.
Vương Chu nghĩ tới rất nhiều khả năng, Diêm Xuyên cứu hắn, muốn ép một nhóm mấy người mình làm thứ gì, hoặc muốn thu phục mình, hoặc muốn mình đi giết ai đó, nhưng mà Vương Chu không nghĩ tới Diêm Xuyên sẽ kêu mình đi đấu đàn?
Đấu đàn?
- Không sai, đấu đàn, Vương Chu, ý của ngươi như thế nào? Truyện "Tiên Quốc Đại Đế " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Diêm Xuyên cười nói.
- Chỉ có đấu đàn?
Vương Chu có chút không dám tin tưởng.
- Chỉ có đấu đàn!
Diêm Xuyên trịnh trọng gật đầu.
Trong mắt Vương Chu lộ vẻ cổ quái không thôi. Chỉ có một trận đấu đàn?
- Nếu chỉ là một trận đấu đàn, ta có thể đáp ứng ngươi, nhưng ta không bảo đảm có thể thắng!
Vương Chu lắc lắc đầu nói.
- Vô phương, ngươi dốc hết toàn lực là tốt rồi!
Diêm Xuyên gật đầu.
Vương Chu vẫn còn có chút không tin.
- Có thể ngươi không tin, chỉ có đấu đàn? Không có khác?
Vương Chu vẫn không tin nói.
- Ta có thể cho các ngươi dưỡng thương, dưỡng thương tốt rồi, những tên đại yêu khác có thể tùy thời rời đi, về phần ngươi, lưu lại đấu đàn xong rồi đi! Ta Diêm Xuyên, tuyệt không ngăn cản!
Diêm Xuyên trịnh trọng nói.
- Ngươi không lấy độc, hoặc là cấm chế gì đó để chế ước chúng ta sao?
Vương Chu cau mày nói.
- Ta đã thấy Yêu Thiên Thương, hắn là một kiêu hùng nói một không hai, ta nghĩ, nếu hắn tín nhiệm ngươi như vậy, cho ngươi mang theo chúng đại yêu đi ra ngoài làm việc, ngươi tự nhiên cũng không thể nào là hạng người lật lọng, chỉ cần ngươi đồng ý, ta sẽ không thi triển bất kỳ chế ước đối với các ngươi, tự do đi lại!
Diêm Xuyên cười nói.
- Tự do đi lại?
- Không sai!
Diêm Xuyên cười nói.
Nhìn Diêm Xuyên một chút, Vương Chu sinh ra một cổ kính nể đối với Diêm Xuyên.
- Ta đáp ứng!
Vương Chu trịnh trọng gật đầu.
- Một lời đã định!
Diêm Xuyên cười nói.
- Nhưng lúc đó ngươi thua thì làm sao bây giờ?
Vương Chu cau mày nói.
- Ta nói rồi, tuyệt không trách ngươi!
Diêm Xuyên lắc lắc đầu nói.
Nhìn Diêm Xuyên một hồi, Vương Chu gật gật đầu nói:
- Yên tâm, nếu ta đã đáp ứng ngươi, nhất định dốc hết toàn lực!
- Tốt! Ta đây liền mỏi mắt mong chờ rồi!
Diêm Xuyên cười nói.
- Bất quá, sau khi thương thế chúng ta tốt lên, chỉ có ta lưu lại, những tên đại yêu khác, phải trở về hồi báo cho Chủ thượng, sẽ lập tức rời đi!
Vương Chu nói.
- Đại nhân!
Một đám đại yêu cả kinh kêu lên.
- Im miệng!
Vương Chu quát bảo lũ yêu ngưng lại.
- Ta nói, ta tuyệt không ngăn cản!
Diêm Xuyên cười nói.
Nhìn Diêm Xuyên một chút, Vương Chu gật gật đầu nói:
- Đa tạ!
Diêm Xuyên gật đầu, nhìn về phía Thanh Long nói:
- Thanh Long, đưa bọn họ dẫn tới những phòng khách bên trái kia, xem như khách quý! Không thể chậm trễ!
- Dạ!
Thanh Long trịnh trọng gật đầu.
Thanh Long cẩn thận nhẹ nhàng, mười một tên đại yêu được chuyển qua một đại điện, chúng yêu tạm thời ở tại nơi này.
Thanh Long rời đi, lũ yêu nhìn về phía Vương Chu.
- Đại nhân, ngươi thật tin tưởng lời của Diêm Xuyên?
Một tên đại yêu vẫn không tin nói.
- Diêm Xuyên, người này, đúng là rất đặc biệt, ta tin tưởng lời hắn, còn có, thương thế các ngươi tốt lên rồi, lập tức trở lại bẩm báo cho Chủ thượng, một chữ không không để sót!
Vương Chu trầm giọng nói.
- Dạ!
Chúng đại yêu gật đầu.
- Phong Thần Sách? Xem ra tên Diêm Xuyên này muốn khai mở thư viện, ta lưu lại cũng tốt, xem người này, không giống bình thường, nếu có thể tiến cử cho Chủ thượng, thì càng tốt hơn!
Vương Chu trầm giọng nói.
- Đại nhân muốn thuyết phục Diêm Xuyên? Để cho hắn về dưới trướng Chủ thượng? Nhưng mà hắn mới khí cảnh a!
Một tên đại yêu cau mày nói.
- Ngươi biết cái gì, năng lực của một người, cũng không phải là quyết định bởi tu vi. Khí cảnh? Ngươi ở thời điểm đạt khí cảnh, có thể làm cho Thượng Hư cảnh đỉnh cao cường giả bán ngươi nhân tình?
Vương Chu nói.
- Không thể!
Tên đại yêu kia mờ mịt thì thầm.
Mấy ngày sau.
Chỗ ở của Hổ tộc!
Mạnh Tử Thu, Nhạc Nghị đã lặng lẽ tới.
Ở ngoài Hổ tộc chủ điện, Tả Vô Chu cau mày nói:
- Nhị vị, sau khi Ngô Vương trở về, vẫn bế quan, người nào cũng không muốn gặp, xin lỗi!
Cự Lộc thư viện viện chủ đích thân tới, tả viện viện chính đích thân tới, Tả Vô Chu tự nhiên không dám chậm trễ.
- Người nào cũng không muốn gặp?
Nhạc Nghị kinh ngạc nói.
- Làm phiền thông báo một tiếng sao, cứ nói ta Mạnh Tử Thu, thay mặt Cự Lộc thư viện muốn gặp!
Mạnh Tử Thu trịnh trọng nói.
Thay mặt Cự Lộc thư viện, cái nghi thức này đã trở nên long trọng. Không phải là một cá nhân, mà là Cự Lộc thư viện truyền thừa năm vạn năm.
Cuối cùng, Tả Vô Chu gật gật đầu nói:
- Chư vị chờ một chút!
Tả Vô Chu tiến vào đại điện, rất nhanh lại đi ra.
- Như thế nào?
Nhạc Nghị hỏi.
Tả Vô Chu nhìn hai người một chút nói:
- Mặc dù Ngô Vương tâm tình không tốt, nhưng vẫn là để cho ta tới chuyển cáo cho nhị vị!
- A?
Mạnh Tử Thu nghi ngờ nói.
- Ngô Vương nói, ân huệ ngày xưa của Cự Lộc thư viện, Hổ tộc khắc trong tâm khảm, chẳng qua giờ phút này tâm tình hơi loạn, không cách nào tiếp đãi nhị vị, ngày sau tất sẽ tới cửa viếng thăm!
Tả Vô Chu trịnh trọng nói.
- Nhị vị, thật không có ý tứ!
Tả Vô Chu cười khổ nói.
Mạnh Tử Thu đại biểu cả Cự Lộc thư viện, đã rất cho Bạch Đế Thiên mặt mũi rồi, đây là cả Cự Lộc thư viện a, Cự Lộc thư viện mặc dù chỉ là một Trung vị tông môn, nhưng mà truyền thừa so với Đại Chiêu Thánh địa còn xa xưa hơn rất nhiều. Nội tình hùng hậu, viện chủ cùng tả viện viện chính đích thân đến, Bạch Đế Thiên lại không gặp?
- Vô phương, ta đây ở tại Cự Lộc thư viện xin đợi đại giá!
Mạnh Tử Thu không câu chấp cười nói.
- Ta tiễn nhị vị!
- Không cần!
Mạnh Tử Thu lắc đầu.
Đạp không mà đi, Mạnh Tử Thu cùng Nhạc Nghị bay trên trời lướt đi. Hai người bay trở về Cự Lộc thư viện.
Trên đường phi hành.
- Viện chủ, có phải tên Bạch Đế Thiên này cố ý hay không?
Nhạc Nghị cau mày nói.
- Có lẽ không phải vậy, lịch sử ghi lại, Bạch Đế Thiên là người không câu chấp, cùng Cự Lộc thư viện có quan hệ sâu dày, vì vậy năm đó Cự Lộc thư viện mới có thể che chở Hổ tộc, giờ phút này Bạch Đế Thiên tất nhiên gặp phải chuyện gì phiền lòng!
Mạnh Tử Thu lắc đầu.
- Chuyện làm Bạch Đế Thiên phiền lòng? Đông Phương điện, Diêm Xuyên?
Nhạc Nghị giật mình.
- Đúng vậy a, xem ra chúng ta quả thật hiểu rõ còn quá ít đối với tên Diêm Xuyên này! Truyện "Tiên Quốc Đại Đế " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Mạnh Tử Thu cười nói.
- Cần phải phái người qua tiếp xúc một chút không?
Nhạc Nghị hiếu kỳ nói.
- Không cần, nếu ở Đông Phương điện, cùng tên hỗn tiểu tử Đông Phương Chính Phái kia hỗn cùng với nhau, chúng ta cũng không cần lo lắng!
Mạnh Tử Thu cười nói.
- Đông Phương Chính Phái? Ha hả, tổ tông hắn mà biết được tên hỗn tiểu tử này, không biết có thể lập tức từ trong quan tài leo ra hay không!
Nhạc Nghị buồn cười nói.
- Chưa chắc, mặc dù có chút vô sỉ, nhưng làm người coi như chân thực!
Mạnh Tử Thu cười nói.
Quyển 3: Khai Triều Lập Quốc
Tiên Quốc Đại Đế Tiên Quốc Đại Đế - Quan Kỳ Tiên Quốc Đại Đế