Bi kịch trong cuộc đời không phải là ở chỗ không đạt được mục tiêu, mà là ở chỗ không có mục tiêu để vươn tới.

Benjamin Mays

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 1055 - chưa đầy đủ
Phí download: 25 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1290 / 7
Cập nhật: 2017-09-24 23:26:42 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 485-486: Cự Phú Có Chủ
hía sau, hơn ba trăm tu sĩ của Thái Ất Môn và Phong Ma điện cũng tụ tập lại, rồi lại không dám đáp xuống dưới, chỉ có thể huyền phù trên không trung cách đó nghìn trượng, miễn cho hai vị lão tổ hiểu nhầm.
Đối mặt với một kiện thượng phẩm bảo khí vô chủ như vậy, ai dám nói trước điều gì, nếu như có kẻ tranh đoạt, hai vị Nguyên Anh lão tổ tất sẽ không thương tiếc mà hạ sát thủ, quản ngươi có phải là tâm phúc hoặc đệ tử của hắn hay không.
Tô Triệt và Hoa Quang chân nhân trốn ở một nơi cách đó mười dặm trên cao, đối với Cự Phú Cung lớn vạn trượng đương nhiên là nhìn thấy rõ ràng, thế nhưng đối với tu vi cụ thể của những người này cũng không rõ ràng cho lắm. Tô Triệt chỉ có thể căn cứ tình hình bên kia mà suy đoán, hắn thấp giọng nói:
- Hơn ba trăm tu sĩ kia, trong đó có rất nhiều Kim Đan kỳ, bọn họ tụ lại ở một chỗ cũng không dám tiến về phía trước, bởi vậy có thể suy đoán, hai người phía trước đại môn rất có thể có tu vi Nguyên Anh kỳ...
Suy đoán vô căn cứ, nếu không phải là Nguyên Anh kỳ, không có lực uy hiếp như vậy, có thể khiến cho hơn ba trăm người kiềm chế dục vọng đối với Cự Phú ở bên ngoài nghìn trượng.
Mọi người nếu như đều là Kim Đan Kỳ, đã sớm ùa đến, điên cuồng liều mạng cướp giật rồi.
- Đúng vậy.
Hoa Quang chân nhân cũng cho rằng như vậy, hắn gật đầu nói:
- Rất có thể chính là Nguyên Anh lão tổ của Thái Ất Môn.
Sau khi phán đoán như vậy, trong lòng hai người đều không khỏi có chút nặng nề, cho dù có chút ưu thế về huyết mạch truyền thừa, thế nhưng, muốn cướp đi Cự Phú trong tay Nguyên Anh lão tổ thì cũng là một chuyện hoàn toàn không có khả năng.
Tạm thời mà nói, chỉ có yên lặng xem kỳ biến, chờ đợi cơ hội mà thôi.
Trước cửa chính của Cự Phú, Thái Võ và Phong Vận cẩn thận tiến về phía trước, muốn tiếp cận đại môn, thử phản ứng của Cự Phú một chút.
Kinh nghiệm của Nguyên Anh lão tổ vô cùng phong phú, nhất là Thái Ất Môn cũng có một kiện hạ phẩm đạo khí và một kiện trung phẩm đạo khí, Thái Võ lão tổ vô cùng hiểu rõ, trí tuệ của Khí linh vô cùng cao, thường thường đều có từ mấy vạn năm, thậm chí thọ mệnh hơn mười vạn năm, lại thêm từng trải, quyết không thể đối đãi với nó như đối đãi với một kiện đồ vật, mà phải lấy thân phận ngang bằng, độ cao ngang nhau, đối đãi bình đẳng với nó.
- Cự Phú chi linh, chúc mừng ngươi trở lại Tu Chân Giới.
Thái Võ trước tiên lấy lễ tiết ngang hàng ra ân cầm thăm hỏi, còn nói thêm:
- Ta chính là Thái Võ tu sĩ Nguyên Anh kỳ của Thái Ất Môn, hôm nay ngươi vừa xuất thế chúng ta liền gặp nhau, đó chính là duyên phận trời ban, không nên chống cự...
Cự Phú cung vẫn một mực phát ra kim quang, nhìn không ra là có phản ứng đặc thù nào, dường như không nghe thấy những lời này của Thái Võ.
Thần sắc Thái Võ bất động, đương nhiên hắn cũng không có hy vọng xa vời, chỉ bằng vào những lời này mà có thể thu phục được một kiện thượng phẩm đạo khí. Lúc này thấy nó không hề có phản ứng, cũng không có ý tứ bay khỏi đây, hiển nhiên cũng đã nói rõ, nó đối với việc bản thân hắn tiếp cận cũng không có chống cự.
“Đây chính là một khởi đầu tốt a.”
Thái Võ âm thầm mừng rỡ.
Phong Vận ở bên cạnh trầm mặc, ở trong lòng lại âm thầm lo lắng, sợ rằng Thái Võ ba xạo thu phục được Cự Phú, bản thân hắn sẽ không có cơ hội hạ thủ...
Thái Võ quay đầu truyền âm với hắn nói:
- Phong Vận đạo hữu, ngươi cũng thấy đấy, Cự Phú đối với ta không hề bài xích, đã định trước là sở hữu của ta. Hi vọng ngươi có thể tuân thủ ước định lúc trước, từ lúc này sẽ không tới gần Cự Phú nữa.
Vẻ mặt Phong Vận cứng đờ, miễn cưỡng cười nói:
- Thái Võ đạo huynh, ta đáp ứng không cùng ngươi tranh đoạt, chỉ là bản thân đạo khí Cự Phú này, cũng không thể vì một lý do như vậy mà ngăn cản ta tiến vào bên trong cung điện a. Nếu như trong cung điện còn có bảo vật khác, lẽ nào Phong Vân ta, không chiếm được mấy thành lợi ích nào sao?
Thái Võ nhíu mày, tìm không ra được lý do thích hợp để phản bác hắn.
Quả thực, Cự Phú không chỉ là một kiện đạo khí, mấy nghìn năm trước tiền thân của nó chính là sơn môn của Cự Phú cung - siêu cấp môn phái. Nói không chừng, bên trong còn có những bảo vật hoặc tài phú khác.
Bảo tàng trước mặt, không phân cho người khác một chén canh, bản thân mình lại muốn độc chiếm, ai lại đáp ứng đây?
Phong Vận rèn sắt khi còn nóng, trầm giọng nhắc nhở:
- Thái Võ đạo huynh, là người ai chả có tư tâm, tư tâm của ta chỉ có thể tận lực áp chế, cũng không thể hoàn toàn xóa đi. Điểm này, xin ngươi không cảm cho.
Lời nói rất khách khí, ý tứ cũng rõ ràng: nhường nhịn cũng có hạn mà thôi, chớ khinh người quá đáng!
- Được rồi.
Thái Võ cũng biết, xác thực không thể để cho hắn tức giận, bởi vì bây giờ còn không phải thời gian để trở mặt.
Vì vậy, hai người tiếp tục đi về phía trước, tốc độ vẫn chậm chạp, vẫn như cũ thăm dò.
Cự ly cách đại môn kia ba trượng chính là lúc dị biến nổi lên. Kim quang thoáng hiện, một quang tráo kết giới xuất hiện cản trở đường đi, chấn hai người Thái Võ ra bên ngoài mấy trượng.
- Lực lượng thật mạnh mẽ!
Hai vị Nguyên Anh lão tổ âm thầm kinh hãi, càng thêm xác định, thu phục kiện đạo khí này cũng không dễ dàng.
- Cự Phú chi linh, đây là ý tứ gì?
Thái Võ hướng về phía đại môn cao giọng hỏi:
- Chủ nhân Cự Phú cung khi trước từ lâu đã tiêu tán trong dòng sông lịch sử. Lẽ nào, bằng vào tu vi Nguyên Anh của Thái Võ ta, không xứng cùng làm bạn với ngươi sao?
Đông! Đông! Đông!
Bên trong Cự Phú cung lần thứ hai truyền ra tiếng trống trầm trọng, đồng thời mơ hồ có một tiếng ngâm kỳ dị: "Cự Phú, Cự Phú, có chủ, có chủ..."
- Cự Phú có chủ?
Ánh mắt Thái Võ ngưng trọng, cũng không có biểu hiện ra bên ngoài, thế nhưng trong lòng thầm nói:
- Chủ nhân của ngươi đã sớm bị hóa thành tro rồi. Cự Phú cung đã bị diệt vong mấy nghìn năm, đâu còn chủ nhân của ngươi? Phỏng chừng, ngươi bị chôn ở dưới lâu quá cho nên bị lú lẫn rồi.
Phong Vận bên cạnh âm thầm vui sướng, độ khó khi thu phục đạo khí này càng lớn, sự tiêu hao của Thái Võ càng mạnh, lúc đó chính là cơ hội tốt nhất để hắn hạ thủ.
Cách đó mười dặm, từ bên trong Cự Phú cung truyền đến tiếng ngâm xướng, Tô Triệt và Hoa Quang chân nhân cũng có thể nghe được. Từ đó lại càng thêm mừng rỡ.
- Xem đi, ta đã nói rồi, Cự Phú sẽ không quên lão tổ tông đâu a.
Hoa Quang phấn chấn, quơ cánh tay nói:
- Trong ý thức của nó, cho dù chủ cũ đã không còn ở trên nhân thế, thế nhưng chỉ cần hậu nhân của hắn còn sống, Cự Phú cung vẫn còn có chủ nhân.
Tô Triệt cười gật đầu.
Hoa Quang chân nhân dường như ý thức được cái gì đó, quay đầu lại, nói:
- Tô Triệt, tính mệnh ta đã không còn bao lâu, đời này có thể chứng kiến Cự Phú xuất thế, cuộc đời này đã không còn hối tiếc gì nữa, ta nhất định sẽ để Cự Phú giao vào trong tay ngươi.
- Đa tạ tiền bối.
Tô Triệt nói, đối với lời nói của Hoa Quang chân nhân tự nhiên không chút nghi ngờ.
Bên kia, Phong Vận truyền âm nói với Thái Võ:
- Thái Võ đạo huynh, khí linh thông minh đi nữa cũng chỉ là khí linh, thường thường đều có một khuyết điểm cho dù mất đi hi vọng vẫn cố chấp. Đạo lý mà nó đã nhận định thì cho dù chúng ta nói như thế nào đi nữa cũng đừng nghĩ làm dao động được tâm ý của nó. Ta cho rằng, không bằng lấy thủ đoạn mạnh mẽ chinh phục nó, nếu được thì Phong Vận ta nguyện ý trợ giúp ngươi một tay. Thế nhưng ngoại trừ ước định ban đầu, những bảo tàng bên trong Cự Phú cung phải chia đều cho ta.
- Đâu có!
Thái Võ truyền âm trả lời:
- Đối với ta mà nói, Cự Phú mới là chính, những thứ khác đều là vật tùy thân, chia đều với ngươi mới chính là công đạo.
- Vậy liền động thủ đi.
Biểu tình Phong Vận tức thì ngưng trọng.
- Cự Phú chi linh, ngươi đã không muốn phối hợp như vậy thì ta liền chứng minh một chút thực lực của bản thân ta với ngươi a.
Thái Võ quay lại đại môn hô lên:
- Thái Võ ta, đã định trước là người có thể phi thăng Linh giới, tuyệt đối là người có thể xứng với ngươi!
Dứt lời, hắn vận chưởng, phóng ra kình khí sắc bén như đao bổ về phía đại môn.
Mềm không được vậy thì cũng chỉ có thể mạnh bạo.
Thái Võ xuất lực nhưng Phong Vận vẫn chưa động đậy, hắn muốn im lặng xem kỳ biến.
Trong lòng Phong Vận hiểu rõ, Cự Phú chính là chí bảo phòng ngự bài danh đệ nhất trong Tu Chân Giới, cho dù là ở trạng thái vô chủ, cũng không có khả năng dưới sự công kích của hai ba người mà phá vỡ kết giới phòng hộ của nó. Thái Võ lão nhi, ngươi chờ xem. Thái Võ xuất ra đao mang bằng kình khí màu hồng, hóa thành thân đao, nhìn tư thế của hắn, dường như là hắn muốn mạnh mẽ phát kết giới, mở ra đại môn của Cự Phú.
Kỳ thực, một kích này chỉ là để thử mà thôi, còn không dùng tới cực phẩm linh bảo "Thái Võ Thần Nhận" của hắn, mà hắn cũng không có thi triển lực công kích cường hãn nhất của mấy đại thần thông.
Oanh!
Đao mang đánh vào bình chướng màu vàng, Thái Võ lão tổ lại bị bắn ngược trở về, cung điện Cự Phú cũng kịch liệt co rút lại, từ độ lớn vạn trượng, rất nhanh liền thu nhỏ tới trăm trượng.
Không hề nghi ngờ, đối với một kiện pháp bảo phòng ngự mà nói, thể tích thu lại càng nhỏ, lực phòng ngự lại càng tập trung, hiệu quả phòng ngự lại càng mạnh.
Một tòa cung điện lớn như vậy, đối với nhân loại mà nói, chính là một vật chỉ có thể chiêm ngưỡng từ xa. Cự Phú chi linh phi thường thông minh, hiểu được lực công kích mạnh yếu của địch nhân, tùy thời cũng có thể điều chỉnh trạng thái của mình.
- Cự Phú chi linh, một kích vừa rồi chỉ là cảnh cáo, ta thực sự không muốn động thủ với ngươi. Hi vọng ngươi không nên ép ta...
Trong khi nói chuyện, Thái Võ lấy ra một trường đao đỏ sậm vô cùng khoa trương, đây chính là pháp bảo "Thái Võ Thần Nhận" đã thành danh từ lâu của hắn, một kiện cực phẩm linh bảo.
Từ biểu hiện của Cự Phú, cho dù dùng cực phẩm linh bảo công kích cũng không có khả năng phá vỡ phòng ngự của thượng phẩm bảo khí, dù sao cấp bậc kém nhau quá nhiều, nhưng không nên quên, mỗi một kiện pháp bảo đều phải dựa vào Nguyên Anh tu sĩ có tu vi cường hãn thôi động, sẽ phát huy ra uy lực lớn hơn bản thân nó gấp vào lần, thậm chí là lớn hơn gấp bội.
Cự Phú lại ở trong trạng thái vô chủ, không có người thôi động, không có người nắm trong tay, chỉ dựa vào lực của khí linh, ai không biết trong mấy nghìn năm qua, nó chỉ còn một ít năng lượng tàn dư để phòng ngự mà thôi.
Đông! Đông! Đông!
Đối với ngôn ngữ uy hiếp của Thái Võ, Cự Phú lập tức đáp lại, thanh âm mờ ảo ngâm xướng lại lần nữa vang lên, giống như trong cung điện có ngàn vạn ca cơ đang cùng nhau ca xướng:
- Cự Phú có chủ, oanh sát Thái Võ...
Oanh!
Không đợi Thái Võ phản ứng, Cự Phú không ngờ bay lên cao, hung hăng hạ xuống, giống như thái sơn áp đỉnh.
Tuy là pháp khí phòn ngự, thế nhưng không thể không nói còn có thể dùng để đập người a.
- Cự Phú có chủ, oanh sát Thái Võ...
Bởi vậy có thể thấy được, tính tình của Khí linh tương đối bưu hãn, nói đập liền đập, quản ngươi có phản là Nguyên Anh lão tổ hay không.
Sưu!
Thái Võ hiểu được lợi hại, không dám ngạnh kháng, trong nháy mắt phi thân ra ngoài mấy trăm trượng, đúng lúc tránh thoát.
Bởi vì hắn biết, trọng lượng của Cự Phú so với ngọn núi khi nãy không kém bao nhiêu, trong Tu Chân Giới hiện tại không ai có thể bằng vào thực lực bản thân mà nhấc lên một vật có trọng lượng như thế.
Nếu như bị một vật nặng đập vào đầu thì sẽ là cảnh tượng ra sao a?
Đáp án đương nhiên không cần phải bàn cãi, không ai nguyện ý nếm thử.
Chỉ là, chuyện này cũng không nói lên Thái Võ không có biện pháp. Thu phục pháp bảo, không phải chỉ cậy mạnh mà còn kỹ xảo nữa, dù sao, ngươi cần phải đem một thứ hoàn hảo thu phục lấy chứ không phải thu phục một thứ tổn tại tới mức sắp bị hủy diệt a.
- Ha ha, tốt!
Thái Võ không tức giận mà ngược lại ngửa mặt lên trời kêu to.
- Thứ ta muốn chính là tính tình như thế này, vô cùng thích hợp với ta a.
Tuy rằng hiện tại hắn xuất toàn lực đối kháng với Cự Phú không có một chút hiệu quả nào, thế nhưng hắn đối với bản thân mình vẫn có lòng tin vô hạn.
Chỉ cần có thể có được một kiện thượng phẩm bảo khí, nỗ lực nhiều hơn thế cũng là đáng giá.
Phong Vận một mực khoanh tay đứng nhìn, y theo như lời hắn và Thái Võ ước định, hắn vào thời khắc mấu chốt mới xuất thủ tương trợ, tỷ như nói: vào lúc Cự Phú muốn chạy thoát, hắn phải giúp đỡ chặn lại, hoặc lại xuất hiện kẻ khác tới tranh đoạt hắn phải xuất thủ ngăn cản.
Thế nhưng dự định chân chính trong lòng hắn cũng chỉ có hắn mới biết rõ.
- Khai Thiên trảm!
Thái Võ quát lớn một tiếng, huy động Thái Võ Thần Nhận trong tay, một lần nữa xuất ra một loại thần thông.
Hô hô hô.
Trên bầu trời nhất thời hiện ra hơn mười đao phong hồng sắc lớn vài chục trượng, tuy rằng là do thần thông tạo thành, thế nhưng đều giống như thực chất. Uy lực của mỗi một đạo đao phong đều có thể bổ một ngọn núi nghìn trượng thành hai nửa, hơn nữa lại mười đạo đao phong hợp lại với nhau, tựa hồ thật có thể phá vỡ bầu trời tạo thành một cái động lớn, vĩnh viễn đều không thể khép lại.
Thái Võ biết cho dù vậy cũng không thể phá được lớp phòng ngự mạnh mẽ của Cự Phú. Chỉ là lực đạo này chỉ giống như một lần gõ xuống mà thôi, cho dù tiếp tục thêm vài lần nữa, thậm chí hơn ngàn lần cũng không nhất định có thể hàng phục được nó. Thượng phẩm đạo khí mà, nên như vậy!
Ông... Hơn mười đạo đao phong gào thét mà đi, địa điểm chính là đại môn của Cự Phú cung.
Thế nhưng biến cố ngoài ý muốn lại xuất hiện.
Lúc này, Cự Phú cung không ngờ lại không có ngạnh kháng, mà là đột nhiên co rút lại trong nháy mắt biến thành một tòa cung điện bỏ túi, giống như một kiện hàng thủ công mỹ nghệ tinh xảo, né ngang mười trượng là có thể tránh được đao phong chém tới.
Tiên Ngục Tiên Ngục - Chử Tửu Luận Già Phê