If there's a book you really want to read but it hasn't been written yet, then you must write it.

Toni Morrison

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 1055 - chưa đầy đủ
Phí download: 25 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1290 / 7
Cập nhật: 2017-09-24 23:26:42 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 50-51: Thiếu Nợ Trả Tiền
hương 50-51: Thiếu nợ trả tiền
Ba người ngồi xuống, Hổ đầu ánh mắt đầy ngưỡng mộ và thích thú, nhìn Tô Triệt nói:
- Tốt quá, Tô sư huynh, huynh quả nhiên trở thành đệ tử chính thức! Ngọc bài bên hông huynh, là ngọc bài của một trong mười ngọn chủ phong?
- Đúng vậy, ta đã gia nhập Huyền Cơ Phong.
Tô Triệt khẽ gật đầu.
- Chúc mừng sư huynh.
Vương Chấn Thư cũng thay đổi cách xưng hô, dù có thân cỡ nào, cũng không dám gọi Tô Triệt là sư đệ. Nhưng, sự ngưỡng mộ và kỳ vọng trong mắt thì khó lòng che giấu.
Tô Triệt có thể hiểu được tâm thái của họ lúc này, bạn tốt sống cùng một nhà đã tiến lên phía trước, giành được thành tựu mà họ ngưỡng mộ, cảm xúc của họ đương nhiên rất phức tạp. Ngưỡng mộ là chắc chắn, nhưng nhiều hơn vẫn là tâm lý hi vọng, hi vọng mình có thể giúp đỡ được họ trên một phương diện nào đó.
Sau mấy câu chuyện phiếm, Tô Triệt lấy một đống thịt Xích bối yêu hùng đặt lên bàn, phải hơn hai trăm cân.
Bên trong túi càn khôn vẫn còn hơn một ngàn cân nữa, để một tháng cũng không biến chất, nhưng, thời gian vừa qua, ngày nào, bữa nào Tô Triệt cũng ăn thịt Xích bối yêu hùng, ăn đến phát ói, cho nên bây giờ nhìn thấy đống thịt này hắn lại cảm thấy buồn nôn.
- Đây là...
Nhìn thấy miếng thịt đỏ tương trên bàn, Vương Chấn Thư và Hổ đầu thoáng ngây ra.
- Thịt Xích bối yêu hùng, đồ đại bổ đấy.
Tô Triệt giải thích:
- Ta chính là liên tục mấy ngày ăn thứ này, mới có thể thuận lợi sinh thành chân khí.
- Thật sao?
Vương Chấn Thư hai mắt phát sáng nhìn đống thịt gấu trên bàn, chỉ muốn lập tức nhào lên cắn một miếng lớn...Mười lăm tuổi cốt linh kỳ hạn cuối cùng sắp đến, ngày ngày thức đêm, tâm nóng như lửa, tâm trạng trong lòng khó có thể diễn đạt bằng lời...Lần này, cuối cùng cũng thấy ánh bình minh!
- Chỗ thịt gấu này, hai người tự chia nhau, ăn hết toàn bộ trong vòng mấy ngày, điều chỉnh tốt tâm thái, trùng kích luyện khí nhất tầng có lẽ không khó.
Tô Triệt ngữ khí ôn hòa nói.
- Được, được, đa tạ sư huynh, đa tạ sư huynh...
Vương Chấn Thư và Hổ đầu gật đầu lia lịa, không ngừng cảm ơn.
Hoàn cảnh của phần lớn đệ tử tự tu đều hết sức khó khăn, không có bối cảnh thâm hậu, không có gia thế tốt, không có linh thạch mua đan dược, càng không có năng lực săn giết yêu thú, gần như không nhận được bất cứ sự hỗ trợ nào.
Kỳ thực, đệ tử tự tu như Vương Chấn Thư, các phương diện tố chất đều tương đối ưu tú, chỉ cần một chút giúp đỡ ngoại lực, là có thể đột phá gông xiềng, vượt qua chính mình, hoàn thành giấc mơ ngày đêm chờ đợi.
Từ từ thoát khỏi cảm xúc kích động, Vương Chấn Thư thấp giọng nói:
- Hôm trước, Tưởng Sâm cũng quay về một chuyến.
- Tưởng Sâm?
Tô Triệt nhíu mày:
- Tính toán thời gian, hắn có lẽ cũng đã trở thành đệ tử ngoại môn rồi ấy nhỉ?
- Đúng vậy, không những trở thành đệ tử ngoại môn, mà còn gia nhập một trong mười ngọn chủ phong Thiên Vật Phong.
Vương Chấn Thư trả lời.
Tô Triệt im lặng gật đầu, tình hình này hắn sớm đã dự liệu, Tưởng Sâm chơi với Tống mập của Thiên Vật Phong, có khả năng đã dựa vào danh tiếng đệ tử nội môn Thiên Vật Môn làm tiểu lâu la...
- Hắn là quay về thị uy?
Tô Triệt suy đoán.
- Đúng vậy, Tô sư huynh.
Hổ đầu mặc đầy phẫn nộ, tiếp lời nói:
- Bộ dạng diễu võ dương oai, hoàn toàn không giống Tưởng Sâm trước đây, còn nói xấu huynh không ít.
- Nói xấu gì?
Tô Triệt bình thản cười.
- Hắn nói, cho dù huynh trở thành đệ tử ngoại môn, sau này cũng chẳng có mấy ngày sung sướng.
Hổ đầu mười ba tuổi tính tình trẻ con, không có nhiều tâm cơ, kể lại nguyên văn không thêm không bớt:
- Còn nói, bọn đệ đừng qua lại nhiều với huynh, nếu không cũng sẽ xui xẻo theo... Tô sư huynh, đệ không tin lời hắn, cũng không sợ hắn!
Tô Triệt ha ha cười, vỗ vỗ vai Hổ đầu:
- Không sao, chúng ta đều không sợ hắn.
Tưởng Sâm này, đã bị Tô Triệt liệt vào danh sách những kẻ phải giết, nếu có cơ hội bắt hắn vào tiên ngục, sẽ dùng cực hình lấy mạng hắn, làm vậy mới có thể không phụ lòng một "Tô Triệt" đang ở dưới suối vàng kia.
Quân tử báo thù, mười năm không muộn, trong môn phái không tiện tư đấu, sau hôm nay kiểu gì cũng tìm thấy cơ hội xử lý hắn bên ngoài!
Trò chuyện một lúc, Tô Triệt đứng dậy cáo từ, cuối cùng căn dặn:
- Số thịt gấu này có thể giúp hai người bước vào Luyện Khí kỳ tầng một, khảo hạch nhập môn cũng không quá khó... Sau khi gia nhập tông môn, hai người có thể đi Tiên Duyên Phong tìm tiên duyên của mình. Nếu không thể gia nhập mười ngọn chủ phong, cũng không nên quá đau buồn. Nếu ta có được đủ tư cách, ta sẽ giúp hai người gia nhập Huyền Cơ Phong.
- Đa tạ sư huynh.
Vương Chấn Thư và Hổ đầu cung cung kính kính đứng dậy hành lễ, không biết tại sao, họ không hề nghi hoặc những lời Tô Triệt nói, tựa hồ như hắn hoàn toàn có thể thực hiện tất cả.
***
Bước tiếp theo, đương nhiên là đi mua đan dược, thuận tiện bán một số vật tư dư thừa, Tô Triệt lựa chọn một cửa hàng tên gọi "Phong Nguyên Cư".
Phong Nguyên Cư là một trong những cửa hàng nổi tiếng nhất cơ Huyền Cơ Thành, thuộc một phần sản nghiệp của Huyền Cơ Phong. Theo nguyên tắc nước phù sa không chảy sang ruộng người, Tô Triệt đương nhiên lựa chọn nơi này tiến hành giao dịch.
Hàn Hữu Minh và Lục lão đại bắt được ở Âm Phong hạp cốc, tài sản của họ cũng giúp cho hầu bao của Tô Triệt dày thêm, bây giờ vật phẩm hắn có thể xuất thủ giao dịch tổng cộng có: hai mươi gốc linh thảo bình thường, thi thể hoàn chỉnh của ba con yêu thú, pháp khí phi kiếm hai thanh, hạ phẩm linh thạch hơn một trăm bảy mươi khối. Giao dịch rất thuận lợi, không có bất cứ trở ngại nào, linh thạch, thi thể yêu thú và pháp khí phi kiếm tổng cộng bán ra một trăm tám mươi linh thạch. Đều không phải vật gì tư quý giá, cho nên cũng chỉ đáng từng ấy tiền.
Sau đó, Tô Triệt lại tiêu một trăm bốn mươi linh thạch mua mười bình "Tẩy Tủy đan", mười bình "Ngưng Khí đan", một trận bàn có thể khảm linh thạch. Giao dịch kết thúc, trong túi hắn chỉ còn lại hai trăm mười khối hạ phẩm linh thạch.
Số lượng giao dịch không thấp, nhưng cũng không phải nhiều, chưa đến mức chấn động hai chấp sự đệ tử trấn thủ nơi này, ông chủ quản lý kinh doanh cửa tiệm hàng ngày có thể toàn quyền xử lý. Tô Triệt cũng không có tâm tư kết giao với những người khác, cho nên, không tiếp kiến hai sư huynh đệ đồng môn đồng hệ.
Rời "Phong Nguyên Cư", Tô Triệt dự định quay về Huyền Cơ Phong, sớm ngày bế quan tu luyện, nhưng không ngờ, oan gia ngõ hẹp, còn chưa đi ra khỏi thành, hắn đã đụng bọn Tưởng Sâm và Tống mập trên đường lớn.
Bọn chúng tổng cộng năm người, Tô Triệt chỉ nhận ra Tưởng Sâm và Tống mập, nhưng giờ này phút này, hai người chúng rõ ràng là thân phận vai phụ, ngoài hai đệ tử ngoại môn khác còn có một nữ tử trẻ tuổi thần tình lãnh ngạo.
Nữ tử trẻ tuổi này dung mạo xuất chúng, đạo phục màu trắng viền cổ áo và tay áo có thêu hai đường ngân tuyến, hông đeo ngọc bài Thiên Vật. Rất rõ ràng, nàng là một đệ tử nội môn Thiên Vật Phong, thân phận tương đương Huyền Cơ Phong Ngọc Thanh sư huynh.
- Nếu không có gì bất ngờ, nữ tử này chính là sư tỷ hậu đài của Tưởng Sâm và Tống mập, nhân vật đầu não của bè cánh đó.
Tô Triệt cúi đầu, định tránh chúng trước.
Hảo hán không chịu thiệt thòi, chúng người đông thế mạnh, chẳng may để Tưởng Sâm và Tống mập nhìn thấy, kiểu gì cũng xuất ngôn khiêu khích, thậm chí là sỉ nhục.
- Tô Triệt!
Tưởng Sâm nhãn thầm sắc bén, lại rất mẫn cảm với bóng dáng Tô Triệt, cách nhau vài chục trượng trong đám đông vẫn phát hiện ra Tô Triệt.
Hắn vừa lên tiếng, bốn người còn lại cũng hướng ánh mắt sang phía Tô Triệt.
Tô Triệt nhíu mày, trong lòng thầm mắng:
- Đám người này cả ngày không làm được chuyện tốt nào sao? Không ở sơn môn tu hành, không đi ra ngoài rèn luyện, đến Huyền Cơ Thành này lang thang làm chi!
Tránh cũng không thể tránh, đành phải liều mình đi lên, đoan đoan chính chính thi lễ nói:
- Huyền Cơ Phong đệ tử Tô Triệt, xin chào sư tỷ.
Lễ tiết sư môn, đệ tử ngoại môn nhìn thấy đệ tử nội môn, bắt buộc phải thi lễ trước, nếu không sẽ bị đối phương bắt thóp mượn cơ phát huy, trị ngươi tội không biết tôn trọng người bề trên.
Nữ tử trẻ tuổi biểu tình bất biến, vẫn lạnh như băng, thậm chí còn không trả lời một tiếng.
Trong mắt nàng, một đệ tử ngoại môn không quen biết hành lễ, không đáng để mình trả lời.
Tống mập nở một nụ cười a dua, thì thầm gì đó vào tai nàng, nữ tử kia lúc này mới nở một nụ cười lạnh:
- Người của Ngọc Thanh? Hừ hừ, tốt lắm!
Ngữ khí của nàng có chút bất thiện, Tô Triệt trong lòng thoáng rùng mình:
- Xem ra, nữ nhân này có thù oán với Ngọc Thanh sư huynh...
- Tô Triệt...
Tưởng Sâm đảo mắt, lập tức nghĩ ra một ý tưởng xấu xa, tiến lên mấy bước, oang oang nói:
- Tìm ngươi mấy ngày nay, vừa hay gặp được. Này, ngươi nợ ta một trăm linh thạch, hôm nay, nhất định phải trả cho ta!
Nợ hắn một trăm linh thạch? Cái quái gì vậy! Tô Triệt đứng im tại chỗ, thản nhiên cười nói:
- Tưởng Sâm sư đệ, ngươi còn nợ ta một cái mạng, định bao giờ trả đây?
Tưởng Sâm biểu tình thoáng biến, vẫn có chút có tật giật mình, không dám nhìn thẳng vào mắt Tô Triệt, quay sang cầu cứu Tống mập:
- Sư huynh, huynh xem, hắn định giỡn mặt với chúng ta kìa.
Tống mập cười cười liếc nhìn Tô Triệt, chậm rãi nói:
- Tô Triệt, ngươi nói vậy là không đúng rồi, thiếu nợ trả tiền, hai năm rõ mười! Thân là người làm chứng cho các ngươi, ta phải nhắc nhở ngươi rằng, khoản nợ một trăm linh thạch, sớm trả lại cho Tưởng Sâm sư đệ đi.
- Nếu là mượn tiền, thì nên có biên lai ghi nợ, mời Tưởng Khâm sư đệ đưa biên lai ghi nợ ra đây.
Tô Triệt ngữ tốc bình ổn, bất ôn bất hỏa. Mấy trò vu khống này, ngày mình còn nhậm chức bộ khoái, xử lý qua không dưới mười vụ, sao có thể bị hai ba câu nói đơn giản của chúng làm khó.
Tống mập nhìn sang Tưởng Sâm, còn đang diễn trò:
- Biên lai, có không?
- Không có!
Tưởng Sâm lắc lắc đầu, một mặt ấm ức:
- Ngày đó quá tin tưởng hắn, ngại không viết biên lai. Không đúng, Tống sư huynh, lúc mượn tiền, huynh cũng có mặt mà!
- Không sai!
Tống mập ha ha cười nói:
- Vật chứng đúng là không có, nhưng, nhân chứng có được tính không?
- Lưỡi không xương nhiều đường lắt léo, nói thế nào cũng được.
Tô Triệt lắc đầu nói:
- Không đưa ra được biên lai do chính tay ta viết, mọi lời nói đều là vô hiệu! Chi bằng, chúng ta đi một chuyến Chấp Pháp Đường, đến đó phân xử đúng sai?
- Chấp Pháp Đường?
Tống mập cười âm hiểm, tạm thời không có đối sách, trong lòng thầm mắng:
- Mẹ, tiểu tử này tâm tư trầm ổn, cực kỳ bình tĩnh, căn bản không giống đứa trẻ ranh mười bốn tuổi!
Bây giờ, Tô Triệt và Tống mập đều là đệ tử ngoại môn, thân phận như nhau, không cần phải khách khí với hắn, càng không cần phải sợ hắn. Lại nói, trong Huyền Cơ Thành không cho phép tư đấy, cùng lắm đi Chấp Pháp Đường một chuyến, Tô Triệt trong sáng vô tư, không có gì phải sợ.
- Mượn tiền không trả, không xứng đáng với lòng tin người ta dành cho ngươi.
Nữ tử lãnh ngạo tiếp lời, nhìn Tô Triệt mắt đầy vẻ không vui:
- Con mắt nhìn người của Ngọc Thanh đúng là càng lúc càng tệ, thứ như ngươi, hắn cũng có thể để mắt tới!
Tô Triệt im lặng không nói, thần tình lãnh đạm, nội tâm tương tự cũng bình lặng.
Thân phận nàng đặt ở đó, nói cái gì cũng là không nên. Huống hồ những lời châm chọc và chế giễu này, chính là nói bản thân nàng mới đúng. Nàng xem xem, xung quanh nàng đều là người như thế nào, Tưởng Sâm và Tống mập thuộc loại triệt để tiểu nhân, thu bọn khốn này làm thủ hạ, chứng minh, con mắt nhìn người của nàng không thuốc nào chữa khỏi.
Tầng một tiên ngục, lão Hắc cũng nộ hỏa ngút trời, lúc ngồi lúc đứng, giống như một con dã thú nôn nóng bất an.
Chủ nhân bị người khác làm khó và nhục mạ, lão Hắc không chỉ là giận, mà còn vô cùng áy náy: mình vô dụng, không thể thay chủ nhân giáo huấn đám súc sinh kia, đáng trách, đáng trách!
- Bắt vào, bắt hết vào đây cho ta! Xem lão Hắc ta dày vò chúng như thế nào!
Lão Hắc trong lòng điên cuồng gào thét, nhưng không dám thốt ra thành lời, sợ ảnh hưởng đến tâm thái bình lặng của chủ nhân.
- Lão Hắc, không được như vậy!
Tô Triệt vẫn cảm nhận được cơn giận được bị khống chế của lão Hắc, thân là người đương sự, hắn ngược lại còn phải khuyên nhủ nói:
- Thực lực ta tuy thấp kém, nhưng ý chí kiên định, cường đại. Trên con đường tu tiên, chúng ta cần đối mặt với các loại khiêu chiến và làm khó. Lúc này công kích ngôn ngữ không là gì, hoàn toàn có thể bỏ qua, mấy con rối nhảy nhót mà thôi, không lâu nữa, sẽ có thể dẫm chúng dưới chân...
- Vâng, chủ nhân.
Lão Hắc thở hổn hển, dần bình tĩnh lại, đến cuối cùng, hắn phịch một tiếng ngồi xuống đất, ôm ồm thốt ra một câu:
- Chủ nhân nói đúng, lão Hắc bội phục người!
- Những lúc như thế này mà còn không quên nịnh nọt.
Tô Triệt cười thầm.
Tô Triệt không muốn dây dưa với bọn Tống mập, liền thi lễ với nữ tử lãnh ngạo nói:
- Sư tỷ, ta phải quay về sư môn, cáo từ.
- Muốn đi, đâu dễ như vậy!
Tưởng Sâm rít lên the thé:
- Hôm nay ngươi phải trả linh thạch cho ta, nếu không đừng hòng rời đi.
Khó khăn lắm mới tìm được cơ hội làm khó Tô Triệt, hắn sao có thể dễ dàng buông tay.
Tống mập cũng thêm mắm thêm muối:
- Tô Triệt, tránh né không phải là cách hay, nợ người khác, có ngày cũng phải trả. Chuyện này, ngươi nên đưa ra một câu trả lời hợp lý.
Hai tên biểu diễn rất ăn nhập, thần thái biểu tình đều hợp lý, khiến nữ tử lãnh ngạo và hai người còn lại cũng phải hoàn toàn tin tưởng chúng, cho rằng Tô Triệt nợ Tưởng Sâm một trăm linh thạch thật.
- Được thôi.
Tô Triệt không chút hoang mang, chỉ vào một nơi trong thành nói:
- Vậy đi một chuyến đến Chấp Sự Đường, Thiên Huyền Tông chúng ta không thiếu chỗ nói lý, cho dù tranh cãi đến Thiên Hình Đường, thỉnh cầu Thiên Hình trưởng lão chủ trì công đạo, Tô Triệt ta cũng không e ngại!
- Thiên Hình đường?
Bọn Tống mập cười rống lên:
- Chuyện cỏn con này mà cũng được lên Thiên Hình đường, có người để ý đến ngươi mới lạ!
Chỉ có nữ tử lãnh ngạo là nhíu mày, cảm nhận khí thế Tô Triệt không giống đang nói dối... Nhưng, nàng không tin bọn Tống mập Tưởng Sâm có gan lừa mình, liền nói với Tô Triệt:
- Thiên Hình Đường không cần đi, không phải ngươi muốn quay về sơn môn sao, vậy được, chúng ta cùng ngươi đi một chuyến Huyền Cơ Phong, để Ngọc Thanh thanh minh cho ngươi.
Tiên Ngục Tiên Ngục - Chử Tửu Luận Già Phê