Forever is not a word…rather a place where two lovers go when true love takes them there.

Unknown

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 1055 - chưa đầy đủ
Phí download: 25 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1290 / 7
Cập nhật: 2017-09-24 23:26:42 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 3-4: Sơn Cốc Chữa Thương
hương 3-4: Sơn cốc chữa thương
Trong thiên hạ, không biết bao nhiêu người cầu đạo đánh nhau đến vỡ đầu, muốn chen vào môn phái tu tiên chính thức, trở thành đệ tử của môn phái để có chỗ dựa.
Nhưng tiêu chuẩn lựa chọn đệ tử của các đại môn phái đều cực kỳ nghiêm khắc, trừ phi tư chất tu luyện của bản thân ngươi đặc biệt xuất sắc, nếu không, cần phải cố gắng rất lớn mới có một tia cơ hội, có hi vọng trở thành một thành viên trong số đệ tử chính thức.
Thông thường, đệ tử của môn phái cỡ lớn chính thức chia làm ba cấp độ, "đệ tử ngoại môn","‘đệ tử nội môn", "đệ tử chân truyền", về phần thân phận đệ tử ký danh hiện giờ của Tô Triệt, căn bản không được tính là người trong môn phái, chỉ là một nhân viên tự tu ở tít xa ngoài môn phái, cho dù đến trình độ nhất định cũng sẽ bị xếp vào hàng ngũ phế vật, hoàn toàn bị khu trục. Hơn nữa, tất cả quá trình tu luyện đều phải dựa vào bản thân, không được môn phái trợ giúp một chút nào cả.
Cho nên, ký danh đệ tử cũng gọi là đệ tử tự tu.
Muốn trở thành đệ tử ngoại môn chính thức, nếu bình thường thì phải phù hợp hai điều kiện:
Đầu tiên, phải tu thành chân khí trước khi cốt linh mười lăm tuổi, trở thành tu sĩ Luyện Khí tầng một, lấy đó để chứng minh tư chất tổng hợp của bản thân, xác thực khả năng tu tiên.
Tiếp theo, phải hoàn thành các nhiệm vụ bên ngoài mà môn phái tuyên bố, thu hoạch đủ điểm cống hiến môn phái.
Cả hai thiếu một thứ cũng không được!
Thế nhưng trước mắt mà nói, Tô Triệt ngay cả một điều cũng không thể thỏa mãn.
Đã mười bốn tuổi, còn chưa tu thành chân khí, điểm cống hiến môn phái chỉ mới hoàn thành không đến một phần ba, mắt thấy sắp mười lăm tuổi rồi, hy vọng tu tiên chẳng lẽ phải tan vỡ sao?
Dưới tình thế cấp bách, hắn cũng bất chấp tất cả, cùng một gã đệ tử ký danh khác tiếp nhận mấy nhiệm vụ môn phái có độ khó không nhỏ, muốn đánh cược tất cả một lần, dù không thành công thì cũng thành nhân!
Hai người bọn hắn đi vào vùng núi này là vì hái thuốc, nếu như có thể tốt số hái được dược liệu quý hiếm, chẳng những có thể thu hoạch đủ điểm cống hiến môn phái, còn có thể đổi được một số linh đan diệu dược nhất định, có trợ giúp rất lớn cho tu luyện, có hi vọng hình thành chân khí, chính thức bước vào Luyện Khí tầng một.
Nếu vậy thì mộng tưởng trở thành ngoại môn đệ tử cũng có thể được thực hiện rồi.
Đều nói hy vọng càng nhiều thất vọng càng lớn, nhưng lại không nghĩ đến, lần này lên núi, vận khí quả thực không tệ, vậy mà trên vách đá dựng đứng ở sơn cốc này phát hiện thấy một cây linh thảo quý hiếm Xích Diễm Quả có 300 năm dược linh.
Nếu gốc linh thảo như vậy đến tay, vậy thì cái gì cũng có được, đồng thời cũng đủ để thõa mãn nguyện vọng nhập môn của hai người.
Trước lợi ích lớn, tên đồng bạn kia của Tô Triệt liên nổi lên tham niệm muốn độc chiếm, khi hai người leo lên vách đá thì thừa dịp bất ngờ, hắn đánh một chưởng vào đỉnh đầu Tô Triệt, khiến hắn ngã xuống vách núi, trọng thương mà chết.
Cơ duyên xảo hợp, bộ khoái trẻ tuổi lại có cơ hội để mượn xác hoàn hồn.
- Tu tiên, tu tiên, tu tiên có thể vĩnh sinh, ta há có thể không quan tâm, nhưng phải làm rõ trận tai nạn kia có phải là do Tu tiên giả tạo thành hay không, nếu đúng là thế, như vậy, dù đến cuối đời cũng phải báo thù này!
Bộ khoái trẻ tuổi quyết định, sắp sửa dùng thân phận Tô Triệt để bước vào con đường tu tiên, dù gặp phải trắc trở, nguy hiểm thế nào cũng đều không sao cả.
Đương nhiên, chỉ sống lại lần nữa còn chưa đủ, ít nhất thì thân thể này hiện giờ đã bị thương, tổn hại không ra hình dáng gì cả, còn chưa biết phải xử lý thế nào đây.
Phần đầu của thân thể này, bị người dùng chưởng lực đánh lên đỉnh đầu, lại té xuống từ vách núi cao hơn mười mét, nếu không phải thân là võ giả Luyện Thể kỳ, trình độ kiên cường dẻo dai của da thịt gân cốt hơn xa thường nhân, thì nhất định đã trở thành bánh thịt rồi.
Dù vậy hắn cũng bị tróc da bong thịt, nhiều chỗ gãy xương, co quắp trên mặt đất thành một tư thế vặn vẹo kỳ quái.
Làm sao bây giờ?
Trong đầu tuy có trí nhớ hai đời, bất quá, có thể phát huy tác dụng vào lúc này có lẽ chỉ có chút bổn sự mà Tô Triệt tu luyện được thôi.
Trước khi trở thành Luyện Khí sĩ chính thức, tu luyện giả dùng các loại phương thức rèn luyện thân thể, cường hóa tố chất thân thể, xem như là tạo cơ sở để tu luyện chân khí. Trụ cột đủ vững chắc rồi, chỉ cần có thể có được phương pháp Luyện Khí không tệ lắm thì việc tu thành chân khí hẳn không phải việc gì khó.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là phải có đủ linh căn, đây là điều tối thiểu nhất, nếu ngay cả linh căn cũng không có, đàm tiên luận đạo hoàn toàn là si tâm vọng tưởng, ngay cả chút tư cách cũng không có.
Linh căn tốt xấu thì nói sau, tạm thời không đề cập tới, việc cấp bách là phải dựa vào pháp môn Luyện Thể để chữa thương, trước tiên khôi phục lại năng lực hành động tối thiểu nhất đã rồi mới nói tiếp.
Công pháp Luyện Thể, không biết kiếp trước Tô Triệt đã kiên trì tu luyện khổ cực như thế nào, vậy mà tiểu bộ khoái chỉ là linh hồn ký sinh sau khi chết, nhưng cũng có được toàn bộ trí nhớ về bộ công pháp Luyện Thể này, làm quen một chút cũng có thể vận hành một cách trơn tru.
Công pháp vận chuyển hai tuần, thân thể phảng phất như mặt đất khô cạn được tưới nước, Tô Triệt cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, rõ ràng thân thể đã có thêm chút khí lực.
Vì vậy, liền giãy dụa ngồi dậy, cố nén đau nhức kịch liệt điều chỉnh tư thế, nửa ngồi nửa dựa vào tảng đá bên cạnh, lại bắt đầu vận chuyển công pháp lần nữa.
Quả nhiên, loại tư thế vặn vẹo ban nãy khiến việc vận chuyển công pháp tăng thêm khó khăn không nhỏ, giờ đã tốt hơn nhiều rồi.
Công pháp Luyện Thể kỳ, năng lượng lưu chuyển trong cơ thể cũng không phải là chân khí, mà là nội lực không biết thấp hơn bao nhiêu bậc, còn thuộc về phạm trù võ học thế gian, hiệu quả chữa thương đương nhiên cũng không được rõ ràng.
Đây là lời tuyến bố theo kinh nghiệm trong trí nhớ kiếp trước, theo lý thuyết thì ít nhất phải mất ba ngày mới có thể đứng lên được, cần chống một đôi quải trượng, mới có hi vọng rời khỏi nơi này.
Nhưng không nghĩ tới tình huống chân thật tốt hơn nhiều so với tưởng tượng.
Tốt hơn rất nhiều là đằng khác....
Tô Triệt rõ ràng cảm giác được, một dòng nước ấm tinh tế bừng lên từ sâu trong mi tâm, giống như một dòng suối nhỏ róc rách, nương theo nội lực lưu chuyển khắp toàn thân, thoải mái dị thường, dần dần tiêu trừ đau đớn khắp toàn thân..
Không những thế, vết thương của hắn còn có biến hóa, chỗ gãy xương nghiêm trọng nhất vậy mà phát ra tiếng vang rất nhỏ, ti ti lạp lạp, giống như ngàn vạn con kiến đang cắn xé thân thể, chợt nghe xong, thật sự có chút kinh người.
Bất quá, đây chỉ là một loại ảo giác thôi, cũng không có thứ gì đang gặm mình, cũng không có chút thống khổ nào cả, chỉ là có chút ngứa thôi.
Vừa mới bắt đầu, Tô Triệt còn cho là trí nhớ mà mình hấp thu có sai lầm, hoặc là có chỗ bỏ sót, nhất định đã xuất hiện tình huống mình không thể nào hiểu được...
Sau đó mới nhớ tới, trong đầu thân thể này không chỉ nhiều thêm một linh hồn hoàn toàn mới, mà còn có thêm cả một tiểu tháp thần bí nữa mà!
Đúng là tòa tiểu tháp này đã cứu mình một mạng, mang theo linh hồn mình đi đến sơn cốc này...
Như vậy thì nguồn gốc của dòng nước ấm kỳ lạ từ sâu trong mi tâm, không thể nghi ngờ chính là từ tiểu tháp, chỉ có điều, nó nấp trong đầu mình, trước mắt còn không có năng lực nội thị để quan sát nó thôi.
- Tiểu tháp này không đơn giản ah!
Mặc dù là một tiểu nhân vật kiến thức nông cạn, nhưng Tô Triệt cũng không khó để đoán được, tòa tiểu tháp này tất nhiên là một kiện bảo vật, lai lịch chắc chắn không đơn giản, thường nói mang ngọc có tội nên chuyện này quyết không thể tiết lộ cho bất cứ ai được.
Dù sao hắn cũng đã làm bộ khoái bốn năm, thường xuyên tiếp xúc với đủ loại tội phạm, nếu bàn về trình độ tâm tư kín đáo thì khẳng định mạnh hơn tên 14 tuổi đã tiêu tán linh hồn kia nhiều.
Dòng nước ấm này có năng lực chữa thương rất mạnh, cứ thế này thì qua một ngày chỗ gãy xương về cơ bản sẽ khép lại, mặc dù không thể chiến đấu, nhưng đi lại như người bình thường thì hẳn không có vấn đề gì.
Hưởng thụ cảm giác thoái mái dễ chịu do dòng nước ấm mang đến, trong lòng Tô Triệt yên lặng tính toán, phân tích, làm thế không chỉ để dự đoán hiệu quả chữa thương, mà còn để dung hợp trí nhớ nhanh hơn, thúc đẩy linh hồn và thân thể triệt để dung hợp với nhau.
Cùng lúc đó, trong nội tâm cũng thậm có chút sốt ruột, phải biết rằng, nơi này dù sao cũng là thâm sơn hoang vắng, vạn nhất có mãnh thú xâm nhập vào thì mình giờ không hề có năng lực chống cự, làm không tốt không khéo sẽ mất mạng thêm lần nữa.
Nếu thực sự không may như vậy, cũng không biết tiểu tháp trong đầu có thể lại mang theo linh hồn của mình hoàn hồn một lần nữa không...
Aizz, tình cảnh trước mắt cũng chỉ có thể thuận theo ý trời thôi.
Chữa thương trong lo lắng, chậm rãi sống qua mấy tiếng đồng hồ, tình huống khôi phục còn tốt hơn một chút so với dự đoán, ít nhất thì nửa thân trên cũng có thể hoạt động với biên độ nhỏ, hai tay đã có chút khí lực.
Tô Triệt hai tay chống đất, lần nữa điều chỉnh tư thế ngồi, tư thế càng đoan chính, càng khiến khí tức lưu chuyển dễ dàng hơn...
Đột nhiên, trong bụi cỏ dại cách đó không xa vang lên tiêng sột soạt, tựa hồ có đồ có vật gì đó đang đi tới chỗ này.
Tô Triệt kéo căng thần kinh, trừng lớn hai mắt, gắt gao chằm chằm vào bụi cỏ dại kia.
Lúc này đã là chạng vạng tối, mặt trời xuống núi bị vách núi che chắn, bóng mờ phủ kin, bụi cỏ dại kia cũng bị khuất bóng.
Vị trí của Tô Triệt có chút phản quang, trời chiều chói mắt, cảm giác khi nhìn về phía bên kia lờ mờ không thể thấy rõ..
Bất quá, khách không mời mà đến cũng không khiến Tô Triệt đợi lâu, rất nhanh đã chui ra, dĩ nhiên là một con sói xanh còn to hơn cả nghé con.
Híz-khà-zzz ~~~
Tô Triệt hít một hơi khí lạnh, khóe mắt không khỏi co rúm hai cái.
Sói xám quần cư, sói xanh một mình, người hơi chút hiểu biết về săn bắn đều biết, sức chiến đấu của một con sói xanh ngang với ba bốn con sói xám, lúc đói còn dám giành cả thức ăn trong miệng hổ báo, hơn nữa sói là một động vật âm hiểm, so với các loại mãnh thú khác còn kiên nhẫn hơn, phi thường khó chơi...
Dưới tình huống bình thường, lực lượng Luyện Thể kỳ của Tô Triệt đương nhiên không sợ mãnh thú như thế, tay không chỉ cần hai ba chiêu là đã có thể giết nó, nhưng tình huống hiện giờ chẳng khác nào hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, sợ nhất đúng là tình huống này.
Tay không tấc sắt, không có bất kỳ vũ khí nào, chung quanh chỉ là mấy nhánh cây gãy, cũng không biết là có bị mục hay không, nói không chừng đụng vào cái nào gãy cái ấy cũng nên..
Aizzz!
Trong lòng Tô Triệt yên lặng thở dài một tiếng, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Nhận mệnh sao?
Sói xanh ánh mắt lạnh lùng nhíu chóp mũi chậm rãi tới gần, nó đã sớm nghe thấy mùi máu tươi trên người Tô Triệt, bữa tiệc lớn trước mắt, nó tuy đã rất đói bụng nhưng vẫn bảo trì thiên tính giảo hoạt, thông qua trực giác của dã thú để phán định xem con mồi này có nguy hiểm không.
Tô Triệt vẫn không nhúc nhích, đã không có hô hấp, tim cũng như ngừng đập, giống như một người chết vậy. Sói xanh nhe răng nanh, phát ra tiếng gầm gừ, vừa để thăm dò, vừa là một loại uy hiếp.
Tô Triệt vẫn bất động, chỉ có điều, tay phải nắm chặt một nhánh cây, đỉnh đầu cũng không được bén nhọn lắm.
Sói xanh lùi lại, gầm gừ trong miệng, sau đó liền phát động công kích, vọt mạnh về phía trước cắn một cái vào chân trái vốn có miệng vết thương của Tô Triệt, sau đó lại nhanh chóng lui về phía sau, rút ra ngoài một trượng.
Mẹ nó, lại là thăm dò, súc sinh này thật giảo hoạt.
Tô Triệt thầm mắng trong lòng, cố nén đau đớn do bị cắn, mắt cũng không nháy lấy một cái. Sói xanh dù sao cũng chỉ là một đầu dã thú bình thường, không thể phán đoán ra trạng thái chết giả của võ giả, sau khi luân phiên thăm dò liền nghĩ đây là một cổ thi thể, nhưng vẫn chưa hư thối, coi như là một bữa ngon đưa đến bên miệng, có thể yên tâm mà ăn rồi.
Tiên Ngục Tiên Ngục - Chử Tửu Luận Già Phê