A blessed companion is a book, - a book that, fitly chosen, is a lifelong friend,... a book that, at a touch, pours its heart into our own.

Douglas Jerrold

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Ember Elwood
Số chương: 393 - chưa đầy đủ
Phí download: 17 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1102 / 5
Cập nhật: 2021-01-29 22:20:17 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.2 - Chương 26: Chương 11.2
ách Lý Kinh Hồng nhìn Tô Cẩm Bình, ánh mắt xám bạc vẫn nóng bỏng chưa nguôi, giọng nói thanh lãnh vang lên: “Nếu ta giết hắn, nàng có hận ta không?”
Hả? Lãnh Tử Hàn đã giúp mình mấy lần, hiện giờ bọn họ là bằng hữu: “Chuyện đó… giết người là không đúng, đây là xã hội văn mình, vấn đề nào có thể dùng lời nói để giải quyết thì chúng ta tuyệt đối không nên giải quyết bằng quyền cước, vấn đề phải dùng quyền cước để giải quyết thì tuyệt đối không nên để máu chảy. Vì thế…”
“Nếu như, không chết không ngừng thì sao?” Nếu là bình thường, có lẽ hắn còn không muốn lấy mạng một người đến mức độ này, chỉ là hôm nay trong lòng hắn vốn đã bất mãn với tên kia, hơn nữa, ý đồ của mình bị hắn ta nhìn thấu, giờ còn phá hủy chuyện tốt của mình nữa, ngọn lửa ở bụng dưới của hắn khiến hắn không kiềm chế được, nếu không phải vì sợ nàng tức giận, hắn thật sự muốn… Nghĩ nghĩ một lúc, cảm giác muốn giết người càng sâu thêm! Lãnh Tử Hàn chết tiệt!
Không chết không ngừng? Nghiêm trọng đến thế sao? Nhìn khuôn mặt không chút cảm xúc của hắn, kết hợp với lửa giận bùng lên trong đáy mắt, da đầu Tô Cẩm Bình hơi run lên, từ trước đến giờ người này vốn không quá để ý đến chuyện gì, dù đáy mắt có tức giận cũng chỉ rất nhạt nhòa, đã bao giờ giận dữ ngút trời như hôm nay đâu? Một suy nghĩ bất chợt xuất hiện trong đầu nàng: “Này… chàng giận dữ như vậy… không phải là do ‘dục cầu bất mãn’ chứ?”
Nghe nàng nói vậy, mặt hắn thoáng xuất hiện vẻ xấu hổ, ngay sau đó, cơn giận trong mắt cũng bị hắn đè ép xuống, sắc mặt hoàn toàn khôi phục vẻ lãnh đạm thường ngày, rồi mới đáp: “Không phải!” mới là lạ! Nhưng hắn tuyệt đối sẽ không thừa nhận.
“Hả? Vậy chàng tức giận điều gì?” Nói xong, trong đầu nàng lại nhớ lại hình ảnh vừa rồi, mặt hơi đỏ ửng lên. Tuy nàng là cô gái tân tiến hiện đại của thế kỷ 21, nhưng đây cũng là lần đầu tiên trong cuộc đời nàng làm chuyện thế này, sao có thể không xấu hổ chứ.
Thấy nàng vẫn do dự không trả lời câu hỏi của mình, hắn chậm rãi đứng dậy, lạnh lùng nói: “Thôi, chuyện giữa đàn ông với nhau, nàng đừng quan tâm!” Nói rồi, Tô Cẩm Bình chỉ cảm thấy bóng trắng lướt qua mắt mình, không còn thấy người trước mặt đâu nữa.
Cơn gió thu nổi lên, một phiến lá rụng xuống trước mặt nàng, chiếc lá kia nhìn nàng, nàng cũng nhìn chiếc lá. Sắc mặt hoảng hốt chợt nhớ lại hình ảnh chiếc lá rụng lúc trước kia, trong phủ Tề quốc công chợt vang lên tiếng gào thét đinh tai nhức óc: “Bách Lý Kinh Hồng chết băm chết vằm! Dám dùng mỹ nam kế với bà!!!!” Đang ngắm trăng yên lành, đột nhiên lại hỏi trăng đẹp hay hắn đẹp, hỏi hỏi rồi… Mẹ kiếp!!!
Nghe tiếng hét chói tai này, không ít hạ nhân đều giật mình tỉnh dậy! Thị vệ tuần tra trong phủ Tề quốc công cũng nhanh chóng lao về phía này, nhưng sau khi tới hoa viên, đã không còn thấy bóng Tô Cẩm Bình đâu mà chỉ có một cơn gió lạnh thổi đến. Vì thế, ngày hôm sau, kinh thành lại xuất hiện tin đồn, trong hoa viên phủ Tề quốc công, có ma quỷ lộng hành!
Khi Tô Cẩm Bình quay về phòng, Hiên Viên Dĩ Mạch và Linh nhi vẫn chưa ngủ, đang chờ nàng về. Vừa vào nhà, hai người nhìn thấy dấu hôn trên cổ nàng, đều không hẹn mà cùng sáng mắt lên, nghĩ thầm chẳng lẽ kế hoạch của điện hạ thành công? Trong lòng nhất thời dâng lên cảm xúc vô cùng kích động như muốn tuôn trào, nhưng thấy sắc mặt Tô Cẩm Bình không dễ nhìn lắm, hai cô đều không dám hỏi gì nhiều, chỉ nói: “Cô nương có muốn tắm rửa không?”
Nhìn ánh mắt kỳ quái của hai người, Tô Cẩm Bình cũng biết họ nghĩ đến chuyện gì, chỉ là cảm thấy thực sự không thoải mái, liền gật đầu tỏ vẻ muốn tắm rửa.
Ngâm mình trong thùng tắm, hai người nhìn dấu vết trước ngực nàng, trong mắt đều hiện lên nụ cười mờ ám, điện hạ thật bản lĩnh, chỉ ra ngoài ngắm trăng thôi mà cũng ăn sạch cô nương luôn rồi.
Thấy họ lộ rõ vẻ vui mừng, sắc mặt Tô Cẩm Bình hơi trầm xuống: “Các cô nghĩ xa quá!” Nói một câu vu vơ như vậy, mục đích là muốn giải thích không có chuyện gì.
Chỉ là, nàng nói câu này không hề có dự đoán trước, lại biến thành tiết mục giấu đầu lòi đuôi, Hiên Viên Dĩ Mạch cười nói: “Công nương, không có gì, thật sự không có gì. Chúng ta đều hiểu mà!”
“Hiểu cái con khỉ ấy!” Nhìn nàng lúc này cũng biết không thể nào làm rõ được rồi, Tô Cẩm Bình tức tối đứng dậy, sau khi lau khô người liền nhanh chóng mặc y phục vào. Trong lòng lại hơi lo lắng, hơn nửa đêm hai vị kia còn ra ngoài đánh nhau, sẽ không đánh đến mức xảy ra chuyện gì chứ?! Nhớ đến câu ‘không chết không ngừng’ của Bách Lý Kinh Hồng lúc trước, nếu hắn mà chết, mình làm sao bây giờ? Còn nữa, nếu Lãnh Tử Hàn chết, có phải mình cũng hơi có lỗi với nguyên chủ nhân của thân thể này không?
Nghĩ vậy nàng liền nói với Hiên Viên Dĩ Mạch và Linh nhi: “Ta ra ngoài một chút, các cô ngủ đi.”
Nói xong, nàng chạy ra ngoài như một làn gió. Hiên Viên Dĩ Mạch và Linh nhi nhìn nhau, cũng cảm thấy mình hẳn nên đi bảo vệ tiểu thư, vì thế cũng đi cùng. Vẫn ở trong chỗ tối cũng lập tức đi theo ngay khi Tô Cẩm Bình vừa ra ngoài.
Trong rừng trúc, hai người đàn ông đều đứng trên ngọn trúc, cách xa nhau khoảng hơn mười thước, ánh mắt sát phạt nhau trong không trung, đều chỉ muốn chém đối phương thành trăm nghìn mảnh.
Lãnh Tử Hàn cười lạnh: “Bách Lý Kinh Hồng, lần trước trúng kế của ngươi, bản tọa cam đoan, ngươi tuyệt đối sẽ không có cơ hội gài bẫy ta một lần nữa!”
Hắn ta nói vậy, Bách Lý Kinh Hồng cũng không phản bác, chỉ lẳng lặng nhìn hắn ta không nói gì. Cơ hội gài bẫy hắn ta tiếp sao? Nếu hắn ta chết ở đây thì cũng không cần mình lại ra tay bày mưu tính kế nữa!
Cả hai đều đã biết được thực lực của đối thủ, vì thế lần này cũng không cần phải giống như lần trước, so đấu nội lực để thử nhau nữa.
“Keng” một tiếng, hai người cùng lấy vũ khí của mình ra, đoản đao và nhuyễn kiếm lóe sáng dưới ánh trăng, người chưa xuất thủ, sát khí đã lộ hết!
“Mời!” Ánh mắt phóng túng, ngữ khí rét lạnh.
“Mời!” Sắc mặt lãnh đạm, mắt lộ hung quang.
“Choang!” một tiếng vang lên, cơ thể hai người đã giao đấu trên không trung. Áo đen như ma quỷ, áo trắng như thần tiên, gió gào hạc khóc, sát ý bừng bừng, từng luồng kiếm khí tản ra bốn phía, những cây trúc xung quanh đều bị tước ra từng mảnh.
Hủy, Diệt, Phong, Tu ở cách đó không xa xem trận quyết đấu này, Diệt hơi kinh ngạc hỏi: “Sao ta cứ cảm thấy hôm nay điện hạ có gì đó không giống bình thường nhỉ?”
“Huynh cũng phát hiện à? Ta cũng cảm thấy thế! Chỉ là, rốt cuộc khác chỗ nào ta?” Phong cũng lên tiếng, ánh mắt vẫn chăm chú về phía hai người đang đánh nhau kia.
Tu cũng nhíu mày rậm, dung nhan khát máu đầy vẻ ngạc nhiên, ôm kiếm nhìn một lúc lâu mới nói: “Ta biết khác chỗ nào rồi, ánh mắt của điện hạ!” Nghe vậy, ánh mắt bọn họ đều tập trung vào ánh mắt của Bách Lý Kinh Hồng, đúng thế, đúng thế, chính là ánh mắt! Lúc trước có khi nào ánh mắt điện hạ không thờ ơ đâu? Ngay cả có cảm xúc cũng chỉ lướt qua một cái, nhưng hôm nay, ánh mắt đó, y như ánh mắt của thú hoang, đúng thế, là thú hoang, ánh mắt thú hoang muốn xé nát kẻ thù của mình! Trong đó đầy sát ý đẫm máu, hơn nữa, sát ý càng lúc càng mãnh liệt, không chỉ không hề giảm đi, mà ngược lại còn có xu hướng như muốn bùng nổ, thiêu đốt mọi thứ!
“Các huynh nghĩ điện hạ bị làm sao vậy?” Không phải chỉ là Lãnh Tử Hàn thôi sao? Cũng chưa làm gì mà? Điện hạ cần gì phải tức tối như vậy?
Chỉ có sắc mặt của Hủy đứng bên cạnh là hơi quái dị. Hắn ta là người theo sát điện hạ, lúc ấy thấy tình huống khác lạ nên hắn ta liền lẩn ra rất xa, sau đó Lãnh Tử Hàn xuất hiện hắn ta mới quay lại bên cạnh điện hạ. Tuy hắn ta không nhìn thấy tận mắt, nhưng cũng thoáng đoán được nguyên nhân. Điện hạ giận dữ như vậy, nguyên nhân lớn nhất là vì Lãnh Tử Hàn đập nát kế hoạch của ngài ấy, còn phá hoại chuyện tốt của ngài ấy phải không?!
Ba người thấy Hủy không nói gì, cũng kỳ quái quay sang nhìn hắn ta, tuy bình thường thủ lĩnh vốn không thích nói chuyện, nhưng hôm nay lại trấn tĩnh quá khác thường… “Thủ lĩnh, có phải huynh biết chuyện gì không?” Câu này do Phong hỏi.
Nghe vậy, ánh mắt vẫn đặt trên hai người đang giao triền kia, chú ý sự an nguy của điện hạ nhà mình, không quay đầu sang, cũng không đáp gì.
Nhưng dáng vẻ này càng khiến bọn họ tin tưởng, chắc chắn thủ lĩnh biết gì đó. Diệt nhìn khuôn mặt nghiêng của Hủy, nịnh nọt nói: “Thủ lĩnh, huynh mở lòng từ bi, nói cho bọn thuộc hạ chút chút đi?”
“Đàn ông bình thường, tức giận nhất lúc nào?” Hủy cũng không trả lời thẳng vấn đề này, còn hỏi ngược lại để tự bọn họ đoán.
Đàn ông tức giận nhất vào lúc nào à? Có rất nhiều câu trả lời, nhưng thủ lĩnh nhấn mạnh mấy từ ‘đàn ông bình thường’ khiến cho suy nghĩ luôn phát triển về hướng nào đó. Hai người bọn họ còn ngây ngô chưa hiểu, nhưng Phong lại hiểu rất nhanh, nhớ đến kế hoạch ‘nấu gạo thành cơm’ của điện hạ mấy hôm nay, hắn ta kinh ngạc đoán: “Chẳng lẽ là điện hạ và Hoàng tử phi tương lai… bị Lãnh Tử Hàn cắt ngang ngay thời điểm mấu chốt sao?” Nếu nói vậy, thì việc điện hạ giận dữ cũng dễ hiểu thôi, đàn ông bình thường bị gián đoạn ngay thời điểm đó, sẽ… ‘ra’ sớm phải không? Tha cho sự bỉ ổi của hắn ta, nhưng hắn ta cảm thấy thủ lĩnh dẫn dắt cho hắn ta theo đúng hướng này mà!
Đương nhiên Hủy hiểu Phong đã đoán đến ‘thời điểm mấu chốt’ cực kỳ bỉ ổi kia, vì thế liền lạnh giọng nói: “Xem ra, vẫn chưa đến thời điểm mấu chốt như đệ tưởng tượng, nhưng chắc cũng không khác nhiều lắm.”
Phong quay sang nhìn hắn ta, kỳ quái: “Thủ lĩnh, huynh xác thực như vậy, chẳng lẽ đều nhìn thấy sao?” Tình huống đó mà thủ lĩnh cũng không kiêng dè, kết cục sẽ thảm lắm đấy?!
“Không. Nhưng nếu thật sự bị gián đoạn lúc đó, trong mắt điện hạ phải là xấu hổ và phẫn nộ, chứ không phải là ‘dục cầu bất mãn’ và phẫn nộ.” Ưu thế lớn nhất của Hủy ngoài võ công trác tuyệt cùng với thủ pháp ẩn thân cực kỳ cao cường ra, còn có cả năng lực phân tích thần quỷ khó lường của hắn ta nữa.
Phong nghe vậy, nhìn Hủy đầy sùng bái, nói: “Không hổ là thủ lĩnh, quả nhiên nhận thức sâu rộng, thuộc hạ bái phục!”
Ánh mắt của Diệt và Tu cũng sùng bái như thế. Bỗng nhiên, Hủy quay sang nhìn bọn họ: “Không được nói với điện hạ!” Nếu để điện hạ biết mình nói mấy lời này, không biết sẽ có kết cục gì.
Ba người khác gật đầu điên cuồng, đùa sao, bọn họ cũng tham dự vào cuộc thảo luận này mà! Nếu nói chuyện này với điện hạ, có khác gì giết người rồi đi tự thú đâu?! Khi bọn họ đang đối thoại, tiếng gió trong rừng trúc đã ngừng, trận đấu của hai người cũng đã có kết cục.
Họ chăm chú nhìn sang, hình như điện hạ bị trọng thương, dùng nhuyễn kiếm chống đỡ cơ thể, còn Lãnh Tử Hàn lại phun ra một ngụm máu, xem ra cũng không tốt gì hơn, tình hình này rõ ràng là bất phân thắng bại. Mấy người họ nhanh chóng lao tới bên Bách Lý Kinh Hồng, đỡ hắn dậy, sau đó cầm kiếm nhìn Lãnh Tử Hàn. Điện hạ muốn diệt trừ hắn ta, bọn họ hẳn cũng nên giúp điện hạ một tay!
Lãnh Tử Hàn đưa tay lên lau vết máu bên môi, cười lạnh nói: “Sao hả? Muốn diệt trừ bản tọa giúp hắn sao?”
Mấy người liếc nhìn nhau, suy tính trong lòng càng kiên định hơn, hiện giờ điện hạ và Lãnh Tử Hàn đều bị trọng thương, cho nên nếu lúc này họ muốn diệt trừ Lãnh Tử Hàn cũng không phải việc gì khó, chỉ là có chút không minh bạch thôi.
Giọng nói thanh lãnh của Bách Lý Kinh Hồng vang lên rất đúng lúc: “Chẳng phải các hạ cũng nghĩ thế sao?”
“Ha ha ha… Bách Lý Kinh Hồng, xem ra bản tọa thật sự xem thường ngươi!” Lãnh Tử Hàn cười lên cuồng vọng, bỗng vung tay áo, mấy bóng người lóe lên, bốn người đàn ông áo đen xuất hiện trong rừng trúc.
“Bái kiến giáo chủ!” Bọn họ vừa nhận được tín hiệu truyền tin của giáo chủ cách đây không lâu, nên vội vàng chạy tới đây, vừa đến, giáo chủ đã cảm nhận được.
Hắn ta liếc nhìn bọn họ một cái, nói: “Đứng dậy đi!”
Chu Tước, Bạch Hổ, Thanh Long, Huyền Vũ, tứ đại hộ pháp Ma Giáo, võ công ngang hàng với mấy người Diệt. Sau khi ngẩng đầu, nhìn Lãnh Tử Hàn, trên mặt họ tuy vẫn là thái độ cung kính như trước, nhưng Bạch Hổ lại nhíu mày nói: “Giáo chủ, đi dự đại hội Võ Lâm có bao nhiêu nhân sĩ chính phái ở đó, thế mà ngài không chết, thật đáng mừng!” Nói là đáng mừng nhưng giọng điệu lại vô cùng đáng tiếc.
Y vừa nói vậy, sắc mặt mấy người Hủy đều ngẩn ra, thủ hạ của Lãnh Tử Hàn nói chuyện với chủ nhân như vậy sao? Kiểu cách đó của y… khiến bọn họ như nhìn thấy bóng dáng của Dĩ Mạch! Nhưng Dĩ Mạch cũng chỉ dám nói với bọn họ như vậy, chứ làm sao dám nói với điện hạ?
“Ôi, nguyện vọng muốn đoạt ngôi vị giáo chủ của chúng ta cũng tan biến rồi!” Thanh Long nói, hình như cũng vô cùng tiếc nuối.
“Sợ gì chứ, giáo chủ luôn đắc tội với mọi người ở khắp nơi không chút e dè, một ngày nào đó sẽ bị nhân sĩ chính phái vây giết thôi, đến lúc đó cơ hội của chúng ta cũng tới.” Chu Tước nói.
Huyền Vũ đứng gật đầu, nói: “Đúng vậy, đến lúc đó chúng ta nhất định phải nội ứng ngoại hợp với nhân sĩ chính phái, diệt từ đại ma đầu thiên hạ đệ nhất này!”
Giờ thì không chỉ mấy người Hủy choáng váng, mà ngay cả Tô Cẩm Bình vừa chạy tới cũng há hốc mồm, nhìn đám Hủy cung cung kính kính với Bách Lý Kinh Hồng, bỗng nhiên lại thấy mấy người này, thật sự khiến nàng khó thích ứng được!
“Nói xong chưa?” Giọng nói tà đạo của Lãnh Tử Hàn vang lên, có điều, trong vẻ tà ác còn có chút ý cười, khiến người ta dựng hết cả tóc gáy.
Bốn đại hộ pháp run lên, lập tức cất tiếng nịnh nọt: “Khởi bẩm giáo chủ, chúng thuộc hạ nói xong rồi!”
“Phá!” Hắn ta gọi một tiếng, thêm một người áo đen nữa xuất hiện, chính là đại trưởng lão cầm đầu của Ma Giáo: “Giáo chủ!”
“Ngươi quản giáo ma giáo như vậy sao?” Lãnh Tử Hàn ra vẻ trách móc, nhưng thật ra giọng điệu lại như muốn cười.
Phá cung kính nói: “Khởi bẩm giáo chủ, trước khi ngài rời khỏi Ma Giáo có ra lệnh cho thuộc hạ, Ma Giáo chỉ làm những việc bất trung bất nghĩa, việc gì cũng không thể làm theo lẽ thường được. Thuộc hạ vô cùng nghiêm khắc tuân thủ lời dạy của ngài, nhắn nhủ tư tưởng của ngài ọi người trong Ma Giáo, chẳng lẽ còn không đủ sao? Xin giáo chủ chỉ bảo!”
“Ngươi làm tốt lắm!” Lãnh Tử Hàn cười nói, thật lòng tán thưởng.
Phá đứng dậy, vui vẻ nói: “Đa tạ giáo chủ khích lệ!”
“Hiểu rồi, thì ra là một tên ngốc, hiểu sai ý chủ nhân, sau đó dạy ra một đám ngốc!” Phong lên tiếng bình luận.
Diệt xoa cằm mình, nói: “Huynh thấy bọn họ muốn hạ thủ với điện hạ, hay là muốn hạ thủ với chính chủ nhân của mình?”
“Hạ thủ với điện hạ, bằng năng lực của họ thì không có khả năng, còn hạ thủ với chủ nhân bọn họ, tỷ lệ thành công sẽ khá cao!” Tu nói.
Bên kia năm người, đương nhiên Vẫn cũng phải quay về đội ngũ. Hắn ta bước từ bên cạnh Tô Cẩm Bình ra, nói: “Không phải bọn họ nói muốn liên thủ với nhân sĩ chính phái giết giáo chủ bọn họ sao? Chúng ta đích xác là nhân sĩ chính phái, chi bằng cùng động thủ đi?”
Mấy câu châm chọc này của bốn người vừa vang lên, mấy người Ma Giáo tất nhiên cũng nổi giận. Bọn họ có nói gì cũng là chuyện của Ma Giáo bọn họ, liên quan gì đến mấy người này? Nghĩ vậy, họ liền quay sang nã pháo về phía đám người Hủy…
Vì vậy, lời qua tiếng lại, một màn đấu võ liền biến thành một trận đấu võ… mồm!
Tô Cẩm Bình run khóe miệng một lúc lâu, liền nói: “Chúng ta về thôi!” Nói xong, không chờ hai người đáp lại, nàng quay về thẳng không thèm quay đầu. Hơn nửa đêm còn cố tình chạy tới xem đám thần kinh này cãi nhau, đầu óc nàng đúng là bị lừa đá rồi!
Linh nhi và Dĩ Mạch cũng run run khóe miệng, hôm nay hai cô không chỉ được chứng kiến cái gọi là Ma Giáo, mà còn nhận thức được cả mấy vị đại nhân mà các cô luôn tôn kính nhiều năm qua, bộ dạng quái dị như… mấy ả đàn bà chanh chua ngoài chợ kia, cảm giác đó thật khiến người ta… khó tả!!!
Quay về phủ Tề quốc công, vừa đến cửa phòng mình, nhìn bên cạnh cửa, ánh mắt Tô Cẩm Bình căng lên, sau đó nhanh tay đẩy cửa ra, quả nhiên, mấy thứ bên trong đều có dấu vết bị động chạm. Xem ra có người đã tới.
Sau khi nàng tra xét qua trong phòng một lần, thì Lý ma ma ở bên lão phu nhân đi tới: “Biểu tiểu thư, lão phu nhân mời cô qua!” Giờ đang nửa đêm khuya khoắt, qua đó làm gì? Hơn nữa, làm sao họ biết mình đã quay về? Nàng nghĩ một chút, trong lòng chợt có một hình dáng mơ hồ.
Đi cùng Linh nhi theo Lý mama đến viện của lão phu nhân, vừa vào cửa, còn chưa kịp nhìn xem trong phòng có những ai, đã nghe lão phu nhân quát to một tiếng: “Cẩm nhi, hơn nửa đêm rồi cháu còn đi đâu?!”
Tô Cẩm Bình nhíu mày, chưa kịp đáp, giọng nói Vân Tử Y đã vang lên: “Biểu muội, mọi người đều biết mấy chuyện bẩn thỉu này của ngươi rồi, ngươi nên thành thật khai đi!”
Sắc mặt Tô Cẩm Bình lãnh đạm nhìn bọn họ một cái, nói: “Không biết đại biểu tỷ nói vậy là sao, Cẩm nhi ngu dốt, xin đại biểu tỷ chỉ rõ!”
Vân Tử Y chỉ vào một tên nô tài quỳ giữa đại điện, nói: “Hôm nay ta thấy gã lén lút muốn đi ra ngoài, nên bắt lại tra tấn nghiêm khắc một phen, không ngờ nô tài kia nói là hẹn với biểu muội ra ngoài gặp gỡ, sau đó cùng bỏ trốn. Thứ này là tín vật đính ước mà biểu muội đưa cho gã, giờ nhân chứng vật chứng đều đầy đủ, ngươi còn gì để nói không?” Tiểu thư nhà quan tư thông với hạ nhân, chắc chắn là tội chết!!!
Nói xong, Vân Tử Y cười lạnh lấy một chiếc khăn tay ra, chiếc khăn kia, đúng là thứ trong phòng Tô Cẩm Bình…
Tiền Của Bản Cung! Hoàng Thượng, Cút! Tiền Của Bản Cung! Hoàng Thượng, Cút! - Mê Hoặc Giang Sơn Tiền Của Bản Cung! Hoàng Thượng, Cút!