Chớ nên vì ngượng ngùng khi mắc phải lỗi lầm nhỏ mà mãi che giấu, khiến chúng biến thành tội ác lúc nào không hay.

Khổng Tử

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 157 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 452 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 03:36:29 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 126: Chương 120.3
inh Linh......" Cái người này tội tình gì lại phải như thế này, "Cậu không hiểu cái gì gọi là ‘ kẻ thù giết cha ’ sao? Mộ Ly sẽ để cậu ở bên cạnh anh ta sao, cậu không cần thiết tự hành hạ bản thân mình nữa được không? Nếu như cậu thật sự yêu thương anh ta, cậu phải tự biết chăm sóc bản thân, tương lai nuôi lớn đứa bé thật tốt."
"Không được!" Quý Linh Linh lớn tiếng nói, "Đứa bé là của hai người bọn mình, mình không thể cướp mất quyền làm cha của anh ấy!"
"Nếu như anh ta không muốn thì phải làm sao?" Thẩm Hiểu Phỉ chỉ cảm thấy nhức đầu, không nghĩ tới, hai người bọn họ bây giờ lại phải cãi nhau.
"Không thể nào! Cậu không hiểu hắn, cậu không biết anh ấy yêu mình sâu đậm như thế nào! Cậu có tin hay không, nếu như hiện tại mình tự sát, nhất định anh ấy sẽ là người đầu tiên xuất hiện, mình tin tưởng, mình tin tưởng anh ấy!" Quý Linh Linh nắm thật chặt tay của Thẩm Hiểu Phỉ, cố hết sức kêu lên.
"Linh Linh, Linh Linh, không nên như vậy, không nên như vậy. Không nên quá cực đoan, cậu thương anh ta còn có nhiều cách khác, ngàn vạn lần không được cực đoan như vậy." Quý Linh Linh muốn tự sát, làm cho Thẩm Hiểu Phỉ sợ hết hồn.
Tâm tình của Quý Linh Linh từ từ bình phục lại, "Hiểu Phỉ, hiện tại tâm lý của anh ấy nhất định rất đau khổ, nếu như mình không có ở đây bên cạnh anh ấy, Giang Tâm Dao sẽ bức chết anh ấy. Cầu xin cậu, giúp mình hẹn Tần Mộc Vũ được không?"
Cô đã quyết định, thật ra đến cuối cùng Mộ Ly có thật sự yêu thương cô hay không, hay tất cả chỉ do một mình cô phỏng đoán. Cô đã không còn muốn nghĩ đến, cô hiện tại chỉ biết là, mình muốn cái gì, mình muốn làm cái gì, vậy như vậy đủ là rồi!
Thẩm Hiểu Phỉ nhìn cô một lúc lâu, cuối cùng rốt cuộc gật đầu một cái, cô chỉ là muốn tốt cho Quý Linh Linh, nhìn tình hình bây giờ, nếu cứ ép buộc cô ấy quên đi Mộ Ly là không thể nào, hiện tại Linh Linh cũng đang mang cốt nhục của anh ta.
"Cám ơn cậu!"
Lần này, cô sẽ không lại dễ dàng buông tay, mặc cho giữa bọn họ có bao nhiêu khó khăn trắc trở, cô cũng muốn cùng anh ở chung một chỗ!
=cách cách cách =
"Linh Linh, thân thể của cô khá hơn chút nào không?"
Tần Mộc Vũ, Quách Hiểu Lượng nhìn thấy Quý Linh Linh, đầu tiên là thân thiện chào hỏi.
"Tôi rất khỏe, cám ơn cô Hiểu Lượng."
Tần Mộc Vũ đi tới trước mặt cô, không có mở miệng.
"Ngồi đi, hôm nay tìm anh, tôi có chút chuyện muốn cầu xin anh." Quý Linh Linh cúi đầu, chỉ vào chỗ ngồi ở trên ghế sa lon.
Tần Mộc Vũ nhìn cô một chút, cuối cùng Quách Hiểu Lượng phải đẩy anh một cái, lúc này mới ngồi xuống.
"Tôi...... Tôi biết rõ chuyện về cha mẹ của Mộ Ly......" Quý Linh Linh xoa xoa tay, trong giọng nói không giấu được khẩn trương.
"Thật xin lỗi, nếu như không phải là tôi đi điều tra, cô và anh ấy có lẽ cũng sẽ không xảy ra chuyện như vậy."
"Hả?"
"Lúc rời ngày thứ ba, chúng tôi liền tra ra kết quả, tôi vốn không dự liệu chuyện sẽ xảy ra như vậy. Mà Mộ Ly khi biết được cái kết quả này, không có bất kỳ hưng phấn nào, mà là......" Tần Mộc Vũ ngẩng đầu nhìn cô, trong mắt tràn đầy vẻ áy náy.
"Sau đó thì sao?"
"Anh ấy ngã bệnh, hôn mê mười ngày. Từ thời điểm tôi biết anh ấy, cho tới bây giờ cũng không có gặp qua anh ấy có một mặt yếu ớt đến như vậy. Cô có thể tưởng tượng được, thời điểm Mộ Ly biét được kết quả, cư nhiên phun ra một ngụm máu tươi...... Lúc ấy tôi chỉ muốn tìm hiểu một chút, nếu như không phải là tôi một mực tra, có lẽ...... cái gì cũng không có xảy ra." Tần Mộc Vũ nói xong, trong giọng nói tràn đầy sự suy sụp tinh thần.
"Anh ấy hộc máu, anh ấy hôn mê mười ngày......" Quý Linh Linh ngậm thật chặt miệng mình lại, nước mắt không ức chế được lướt qua ngón tay của cô, "Tại sao không có ai nói cho tôi biết?" cô chỉ thấy anh có chút suy yếu, cô cư nhiên không biết vì sao.
"Thật xin lỗi......"
"Anh không có cần thiết nói xin lỗi với tôi, là tôi......" Cô không thế mở miệng, cha ở trong cảm nhận của cô là nhân vật cao lớn chừng nào, nàng thế nào cũng không nghĩ tới, cha sẽ làm ra loại chuyện đó.
"Tần tiên sinh, tôi hiện tại có một chuyện, muốn cầu xin anh, van cầu anh, giúp tôi một chút được không?"
"Linh Linh, cô không cần như vậy, chỉ cần cô nói một câu nói, lão đại nhất định sẽ giúp cô. Gần đây lão đại bởi vì chuyện của cô cùng Mộ tiên sinh, anh ấy đã......" Quách Hiểu Lượng vừa nói vừa nghẹn ngào.
"Thế nào?" Quý Linh Linh nghi hoặc nhìn Quách Hiểu Lượng không có hiểu rõ cô ấy đang nói cái gì.
"Hiểu Lượng!" Tần Mộc Vũ gầm nhẹ một tiếng.
"Lão đại...... Tôi mặc kệ, cho dù anh tức giận, tôi cũng vậy phải nói!" Quách Hiểu Lượng hạ quyết tâm, lần đầu tiên không vâng lời Tần Mộc Vũ, "Lão đại nhìn Mộ tiên sinh chịu rất nhiều hành hạ, anh ấy cũng liền canh chừng bên cạnh không rời bước nào, hai ngày gần đây thân thể mới trở lại bình thường. Cho nên Linh Linh, cô không cần trách anh ấy, anh ấy cũng là vì Mộ tiên sinh mới cố gắng giúp đi thăm dò kết quả năm đó, chỉ là không có nghĩ đến......"
"Quách Hiểu Lượng, còn nói nhảm nữa, cô liền biến đi!" Tần Mộc Vũ gầm lên.
Quách Hiểu Lượng ngay sau đó không thể không ngậm chặt miệng, một đôi mắt to ngập nước, tràn đầy uất ức.
"Tần tiên sinh...... Anh......"
Thượng Tá Không Quân Xấu Xa Thượng Tá Không Quân Xấu Xa - Thỏ Thỏ Hồng Nhan Nhiễu