Never judge a book by its movie.

J.W. Eagan

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 157 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 452 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 03:36:29 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 79
inh Linh, tối hôm trước con đi đâu vậy?"
"Chị, mưa to như thế, chị lại cùng anh rể đi hẹn hò? Có phải như vậy rất lãng mạn không?"
“Linh Linh, con thật sự là cùng......"
“Chị, việc này, lãnh tổng thật sự rất tốt, hai người trông cũng rất xứng đôi."
“Linh Linh, con phải suy nghĩ cho kỹ, dù sao cũng là việc trọng đại của con."
“Chị, hãy suy nghĩ thật kỹ, dù sao người tốt cũng không có nhiều đâu!"
...!
Qúy Linh Linh che đôi mắt sưng đỏ, len lén ra khỏi phòng, cư nhiên đụng phải mẹ cùng em trai liên hợp tra hỏi!
“Làm mọi người phải thất vọng rồi, con cùng Lãnh Dạ Hi một chút quan hệ cũng không có!"
Cuối cùng khi nhìn thấy thái độ kiên định của cô, mẹ cùng em trai không khỏi giật mình, Qúy Linh Linh cũng an tâm đi làm.
"Qúy Linh Linh!"
Quả nhiên mới sáng sớm, Thẩm Hiểu Phi đã chờ cô ở cửa, chó săn này tinh thần quả thật cũng rất lớn.
"Cậu không cần phải đến sớm như vậy." Biểu tình Qúy Linh Linh có chút vô tội nhìn Thẩm Hiểu Phi, tại sao cô thấy trong mắt của Thẩm Hiểu Phi cũng không có lấy một chút thương cảm, mà hoàn toàn lại là vẻ mặt như xem trò vui!
"Oa, Qúy Linh Linh cậu đau lòng rồi sao, mau nhìn mắt cậu đi, đây hẳn là phải khóc đến mấy cân nước mắt, cư nhiên đem mình biến thành hình dạng như vậy." Thẩm Hiểu Phi kéo cô đi tới khu vực nghỉ ngơi của nhân viên, thuận tay còn đưa cho cô một hộp sữa tươi.
"Mắt của tớ rất tốt...... a, cái này...... Chỉ là bị bệnh phù thũng một chút mà thôi." Qúy Linh Linh mở nắp hộp sữa, hoàn toàn không thèm để ý tới lời của Thẩm Hiểu Phi.
"Bệnh phù thũng, thật đáng thương nha, có phải là cậu hối hận rồi? Làm sao mà chỉ trong chốc lát, cậu liền thay đổi suy nghĩ rồi. Thần linh a, cũng là do tớ giúp cậu chỉnh anh ta, mong gười hãy tha thứ cho con." Thẩm Hiểu Phỉ làm ra một bộ dáng cầu nguyện.
Qúy Linh Linh liếc Thẩm Hiểu Phi một cái, cũng không có trả lời. Dù sao kết quả cô ấy cũng đã biết, Thẩm Hiểu Phỉ nhiệt tình giúp mình như vậy, cũng là có nguyên nhân của cô ấy. Ví dụ như, Qúy Linh Linh làm ra chuyện này, người vui vẻ lại là cô ấy.
"Không nên có dộ dạng như vậy, mau nói chuyện, cậu xem lại mình đi, mới có hai ngày, đã gầy đi nhiều như vậy. Thật sự nhìn rất đáng thương." Thẩm Hiểu Phi vươn tay làm bộ dáng muốn sờ mặt của Qúy Linh Linh.
Nhưng lại bị Qúy Linh Linh giơ hộp sữa trong tay chặn lại, "Tớ đã nói rồi, không được đụng vào mặt của tớ."
"Ơ, thế cậu nói xem, sao không để Mộ Ly ít đụng vào cậu thôi." Thẩm Hiểu Phi hướng về phía cô nháy mắt ra hiệu nói, "Xem cậu ngày hôm qua mặc quần áo của anh ta, chẳng lẽ đã ngươi đã......" Hắc hắc.
"Yên tâm, tớ vẫn còn là xử nữ, nguyên vẹn không sứt mẻ." Qúy Linh Linh thầm nghĩ nếu như ngày hôm qua không phải cô ấy nhiệt tình giúp mình, thì hiện tại cô đã sớm cho Thẩm Hiểu Phi đang ngồi há mồm ở bên cạnh môt đạp. Ở ide làm việc quá nhàm chán, nên cả ngày lấy việc nói chuyện phiếm làm thú vui, cô thật lòng bội phục vị đại tiểu thư này.
"Thật sao? Còn đầy đủ không sứt mẻ? Không phải chứ, áo sơ mi của anh ta cậu cũng đã mặc vào rồi, còn có thể đầy đủ không sứt mẻ, nhưng ngay cả áo ngực cậu cũng không có mặc mà." Vẻ mặt Thẩm Hiểu Phỉ có chút nghi ngờ.
"Làm sao cậu biết!" Qúy Linh Linh đột nhiên có cảm giác như bị người khác nhìn thấu suy nghĩ của mình.
"Thế nào mà trí nhớ cậu lại kém như vậy rồi, đừng quên, nửa đêm là người chị em này cho cậu mượn quần áo đấy."
Hả...... cô cư nhiên lại quên một việc như vậy.
"Còn nữa, tớ nghĩ việc này chắc Vu Uyển Tinh và Lục Vân Thiên cũng nhìn thấy đó, nếu không bọn họ sẽ không tức giận lớn như vậy đâu."
"Cậu xem họ không vừa mắt sao?" Qúy Linh Linh lập tức đánh hơi được mùi vị khác lạ.
"Nói nhảm. Loài người cùng động vật làm sao có thể chung sống vui vẻ được chứ? Hơn nữa, còn là hai loại động vật cấp thấp, tớ mới không có hứng thú đó." Khi Thẩm Hiểu Phi nói những điều này, giọng nói tràn đầy vẻ bất mãn. Nhìn bộ dạng này, nếu như để cô ấy gặp mặt Vu Uyển Tinh và Lục Vân Thiên lần nữa, rất có thể sẽ xông lên đánh nhau.
"Tớ sao lại ngửi được mùi thuốc súng nồng nặc như vậy chứ? Chẳng lẽ cậu là vì tớ?" Qúy Linh Linh không thể nín cười được, không hổ là chị em tốt của mình, yêu ghét cũng rất giống nhau.
"Hứ, cậu nghĩ mặt mũi cậu lớn như vậy sao? Chỉ là khi gặp phải động vật cấp thấp, ai mà chả muốn giết. Huống hồ, nhìn bọn họ đều là loại không có nhân phẩm lại càng không có bản lĩnh, tớ thật không hiểu, dựa vào trình độ đó của Lục Vân Thiên, cậu làm sao có thể bị đánh bại." Thẩm Hiểu Phi nghĩ tới chuyện này của Qúy Linh Linh, liền thay cô cảm thấy không thỏa đáng.
"Chuyện đã qua rồi, không cần nhắc lại chứ." Qúy Linh Linh cũng cảm thấy có chút lúng túng, nhưng lúc đó chuyện này thật sự cũng không có biện pháp nào khác.
"Không đề cập tới? Không đề cập tới cho cậu nhanh quên sao? Nghiêm Tử Tuấn cho dù không ưu tú, thì tốt xấu gì cũng là một người đàn ông, người đàn ông của cậu, lại bị loại cấp bậc thấp như Lục Vân Thiên đoạt đi? Chẳng lẽ lúc ấy cậu cũng không cảm thấy phải cho bọn chúng trả giá sao?" Thẩm Hiểu Phi quả nhiên tức giận.
"Chuyện này......" Có tiền cũng có thể mua được anh hùng thời Hán, hơn nữa lúc đó đối với Qúy Linh Linh mà nói, cô đối với Nghiêm Tử Tuấn coi như là không có con mắt nhìn người, cũng không có nổi bao nhiêu hứng thú, tuy rằng cô đúng là có đi mua say, nhưng từ ngày thứ hai trở đi, tất cả cũng đều khôi phục như bình thường, cuộc sống của cô vẫn rất tốt.
"Cậu rõ là...... Qúy Linh Linh, lúc ấy là do tớ không có ở đây thôi, nếu như tớ mà ở đây, tớ nhất định sẽ cho Nghiêm Tử Tuấn cùng Lục Vân Thiên một trận đẹp mặt, để cho tất cả mọi người đều coi thường bọn chúng, cư nhiên lại dám đụng chạm đến trên đầu của tớ!"
Hộp sữa tươi trong tay Thẩm Hiểu Phi cũng sắp bị cô bóp nát rồi, Qúy Linh Linh nhìn thấy trong lòng không khỏi run sợ, nếu lát nữa mà bắn vào trên người mình thì sẽ mất mặt cho coi.
"Không nên gấp. Lúc ấy tớ cũng nghĩ như vậy, nghĩ nửa đêm bắt bọn họ lại, trực tiếp tóm vào bao tải đánh một trận, rồi sau đó sẽ ném chúng xuống sông Trường Giang làm mồi cho cá." Khóe miệng Quý Linh Lin khẽ cong lên cười, chậm rãi nói.
"Ách......"
"Sau lại cũng nghĩ tới, như vậy thì quá phiền toái. Không bằng trực tiếp đem theo con dao, tìm lúc đêm khuya vắng vẻ, đem hai người bọn họ đến cùng một nơi, chém bọn chúng hai ba trăm nhát, hừ hừ, để cho bọn chúng ngay cả xác cũng không thể nhận ra." Giọng nói Qúy Linh Linh bình tĩnh, cảm giác kia, giống như chuyện cô đang nói một chút xíu cũng không liên đến mình.
"Linh Linh......" Nét mặt Thẩm Hiểu Phỉ có chút cứng nhắc, không nhịn được nuốt nước miếng một cái.
"Nhưng là, tớ nghĩ như vậy cả người tớ sẽ bị máu bắn vào rất bẩn, cho nên......"
"Cho nên cậu liền chấp nhận! Linh Linh, cậu làm rất đúng! Lúc trước cậu nghĩ như vậy là rất đúng, vì hai kẻ tiện nhân đó, cậu không cần thiết phải làm vậy, không đáng giá! Không ngờ cậu lại suy nghĩ tỉnh táo và cơ trí như vậy, so với tớ suy nghĩ mọi chuyện đều chu toàn hơn. Rất tốt, thật sự rất tốt a, tớ đặc biệt sùng cách làm của cậu lúc đó." Thẩm Hiểu Phỉ một tay nắm thật chặt tay Qúy Linh Linh, vì lúc đó may mắn cô ấy không có làm ra cái chuyện thảm hại tàn khốc như vậy mà cực kỳ kích động.
Qúy Linh Linh nhìn cô, khẽ mỉm cười, "Không dám, không dám. Vậy bây giờ tớ có thể lên lầu làm việc được chưa?"
"Đi đi! Đây mới là chuyện quan trọng, mau đi đi!" Thẩm Hiểu Phỉ cũng không dám cản Qúy Linh Linh nữa, trong nội tâm cô ấy phần tử bạo lực thật sự là quá nhiều rồi, để cho cô...... Cảm thấy không bằng.
"Được, buổi trưa cùng nhau ăn cơm." Qúy Linh Linh đem hộp sữa trong tay bỏ vào trong tay Thẩm Hiểu Phỉ, xoay người liền rời đi.
Đối phó với loại người hay lắm lời như Thẩm Hiểu Phỉ này, hơn nữa lại còn hứng thú bạo lực với người khác, cô chỉ có thể "Lấy bạo chế bạo", nói nhiều lời dã man một chút, như vậy liền thành công, Qúy Linh Linh chính là đối phó với Thẩm Hiểu Phi như thế.
Thượng Tá Không Quân Xấu Xa Thượng Tá Không Quân Xấu Xa - Thỏ Thỏ Hồng Nhan Nhiễu