A good book has no ending.

R.D. Cumming

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 72 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 764 / 15
Cập nhật: 2017-09-25 06:32:16 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 36 Part 2
a cười nói: “Ngươi đã không phải cung tỳ trong cung bản phi, hiển nhiên phải có bộ dáng thượng cung đại nhân.”
Nàng lại cúi đầu thở dài: “Ở trong cung nương nương lại an nhàn hơn. Sau khi bản thân quản lý cục Thượng Cung, có ngàn chuyện phải lo nghĩ, mới phát hiện vị trí thượng cung này đúng là ngồi không dễ.”
Ta mỉm cười, chỉ nói: “Mấy ngày gần đây nghe nói các tỉnh cống lên không ít tơ lụa hảo hạng, bản phi cũng nên làm hai bộ trang phục hè.”
Hiếm thấy ta có hứng thú như vậy, Tố Khiết liền dẫn ta đến kho, đem tất cả các loại vải vóc trình cho ta xem, lại nói hoàng hậu năm nay chọn toàn là nguyên liệu mỏng nhẹ mềm mại, lại yêu cầu thêu phức tạp đa dạng như những năm trước, thực đúng là làm khó bọn Tư chế.
Ta tùy tiện chọn lấy hai cuộn vải dệt, bảo nàng giao cho cung tỳ, chế thành hai bộ váy dài thắt eo cho ta.
Sau khi trở lại Chiêu Tường các, ta liền cho Túc nương âm thầm gọi Tố Hoàn tới đây hỏi han. Tố Hoàn hiện tại là cung tỳ nhị đẳng ở Chiêu Thuần cung, vẫn chưa được đề bạt lên, tất nhiên là không khớp với nguyện vọng lúc trước của nàng, vài lần mơ hồ đề xuất muốn trở về bên ta. Ta chỉ khuyên nàng an tâm làm việc, nếu như có cơ hội, chắc chắn sẽ cho nàng trở về. Nàng là một người biết điều, cũng biết nếu mình không có chỗ nào hữu dụng, ta sẽ không cho nàng cơ hội. Nhưng vì nàng vốn đến từ cung ta, nên hoàng hậu cũng không giao chuyện quá quan trọng cho nàng xử lý, cho nên nàng cũng vẫn không cơ hội.
Ta bảo nàng tỉ mỉ kể lại hành vi cử chỉ của hoàng hậu mấy ngày gần đây, tình tiết nhỏ cũng không được bỏ qua, nhưng cũng không khác mấy với những lời Tố Khiết nói. Ta đành bảo nàng âm thầm lưu ý, nếu có chuyện gì, lập tức tới báo cáo.
Vốn nghĩ bữa trưa Hạ Hầu Thần đã đến, trước mắt sẽ không tới nữa, không ngờ sau khi dùng xong cơm chiều, Khang Đại Vi lại tới đây truyền thánh chỉ, nói đêm nay hoàng thượng muốn tới Chiêu Tường các, nhắc nhở ta chuẩn bị. Tình huống này đã rất lâu không xảy ra. Ta cảm thấy kỳ quái, lại không hỏi Khang Đại Vi, chỉ âm thầm nghi hoặc.
Tố Linh chọn cho ta một bộ xiêm y mây ngũ sắc sáng màu, lại chải một búi tóc Thiên vân, cắm lên một cây trâm dệt vàng khảm bạch ngọc, lúc này mới cười nói: “Nương nương, ngài nhìn xem, nếu như đi ra ngoài, nương nương nhất định đoạt hết ánh mắt người ta.”
Ta liếc mắt quét qua nàng một cái, thầm nghĩ ở trong mắt Hạ Hầu Thần, chỉ sợ ta có điểm trang diễm lệ cách mấy cũng không có tác dụng gì. Sau lần phát sinh tranh chấp với hắn, chúng ta chỉ giả vờ hòa hợp trước mặt người ngoài. Chứ thật sự, quan hệ giữa ta và hắn đã chuyển biến xấu, có lúc ta không thể không nghĩ, nếu Thời gia thực sự sụp đổ, nếu hoàng hậu bị phế, hắn sẽ không cần ta nữa. Chỉ sợ người kế tiếp bị hắn loại trừ, sẽ là ta.
Ta nên làm sao, có thể làm thế nào đây?
Ý nghĩ này một khi xuất hiện, liền giống như một con rắn độc cắn xé tim ta. Ta soi gương ngơ ngẩn xuất thần, ngay cả khi Tố Linh liên tiếp kêu vài tiếng bên tai ta, ta cũng không nghe thấy, thẳng đến khi Tố Linh liều lĩnh lôi kéo tay áo ta, ta mới phát hiện, chẳng biết lúc nào Hạ Hầu Thần đã đứng ở cạnh cửa. Từ trong gương nhìn qua, thấy rõ hai má hắn ẩn ở trong ánh đèn, giống như đá điêu khắc, đôi mắt đen như nước sơn, âm trầm nặng nề, xem ra hôm nay tâm tình hắn không tốt.
Ta vội quay đầu quỳ xuống hành lễ với hắn. Sau khi kêu ta bình thần, hắn đi nhanh đến bảo tọa, ngồi xuống. Khang Đại Vi đưa mắt ra hiệu ọi người lui ra. Ta cười bưng chén cháo cho hắn, “Hoàng thượng, thần thiếp kêu Tư thiện phòng ninh cháo hạch đào rồi đây. Gần đây trời mưa nhiều, càng thêm ẩm ướt, mọi người đều uể oải lười biếng. Cháo này có công hiệu làm dịu dạ dày, bớt mồ hồi bổ hư, hoàng thượng ngài nếm thử xem?”
Hạ Hầu Thần nhận lấy cái chén, dùng thìa múc một muỗng cháo cho vào miệng, tinh tế thưởng thức, nửa buổi không lên tiếng, lại qua nửa buổi, mới ném cái thìa vào chén, nói: “Ta còn tưởng ở cục Thượng Cung lâu ngày, hầu hạ đủ loại người, nàng sẽ cao hơn người ta một bậc chứ.”
Trong lòng ta nhảy dựng, thấy mặt hắn không chút biểu tình, thầm nghĩ không biết lại đụng tới dây thần kinh nào của hắn, liền cẩn thận nói: “Hoàng thượng, nếu ngài không thích, thần thiếp đổi món khác nhé?”
Hắn nói: “Không cần…” Tiếp theo liền hỏi ta, “Hôm nay đi đâu?”
Ta cười nói: ” Hôm nay sau khi dùng bữa trưa cùng hoàng thượng, thần thiếp thấy rảnh rang, liền đi cục Thượng Cung chọn lựa trang phục hè, ngoài ra không đi chỗ nào khác nữa.”
Ta thầm kỳ quái trong lòng, người này trước giờ không hỏi những chuyện này, hôm nay sao lại kỳ lạ như vậy?
Hắn lạnh lùng liếc mắt nhìn ta một cái, đột nhiên nói: “Vốn tưởng rằng nàng là người thông minh, hóa ra cũng ngu ngốc …”
Trong lòng ta thầm máy động, hoảng hốt ngẩng đầu nhìn hắn, lại thấy đôi mắt màu đen của hắn dưới ngọn đèn chiếu rọi có phát ra ánh sáng lạnh lùng, giống như hàn ngọc ngàn năm. Đột nhiên ta hiểu ra tất cả nghi hoặc, vội vàng quỳ xuống nói: “Hoàng thượng, thần thiếp đáng chết.”
Hắn liền nhàn nhạt mà nói: “Đã biết rồi, thì trẫm cũng không nói thêm nữa, nàng phải hiểu rõ, trẫm không chấp nhận chút sai lầm nào.”
Ta vội vàng nói: “Thần thiếp hiểu.”
Ta quỳ rạp trên mặt đất, chỉ mong thấy hắn đứng dậy, ủng màu vàng sáng nhoáng lên một cái trước mắt ta, liền biến mất ở cạnh cửa. Ta muốn đứng dậy, giãy dụa vài cái, lại cảm giác thân thể mỏi nhừ, thủy chung không có cách nào đứng lên. Tố Linh thấy hoàng thượng đi mới vào phòng, thấy ta ngồi trên mặt đất, vội chạy qua giúp ta đứng dậy, hỏi:“Nương nương, ngài làm sao vậy? “
Ta dựa vào người nàng, chỉ cảm thấy cả người run rẩy. Mồ hôi lạnh từ sau lưng chảy xuống, bị Tố Linh đụng đến, kinh ngạc hỏi: “Nương nương, ngài không thoải mái sao? Có muốn nô tì kêu thái y tới đây không?”
Ta lắc lắc đầu, nói: “Tố Linh, ngươi rót cho ta chén trà nóng, ta uống, sẽ đỡ ngay.”
Nàng vội vàng rót cho ta chén trà, ta vội vàng đoạt lấy, nàng kinh hô: “Nương nương, trà này còn rất nóng!”
Ta lại khoát tay, trút trà vào trong miệng. cảm giác nóng bỏng này có thể giảm bớt cảm giác lạnh lẽo quanh người ta một chút. Không ngờ khi hắn tàn nhẫn, lại có thể tàn nhẫn đến thế. Ta vốn nghĩ ít nhiều gì hắn cũng bận tâm một chút tình ý vợ chồng, nhưng nào ngờ vì bảo toàn chính quyền, hắn có thể hung ác đến như vậy!
Ta đứng dậy, nhìn Chiêu Thuần cung xa xa, mơ hồ có thể thấy được rồng, phượng, con nghê trên mái hiên, cùng với thất thải đấu củng vểnh lên trên đỉnh mái. Nơi đó đèn đuốc sáng trưng, ở dưới bầu trời đêm, tất cả cung điện được vây quanh bởi một vầng sáng nhàn nhạt, giống như được bao phủ trong lớp sương mù phát sáng, phú quý tốt đẹp như thế. Chủ nhân nơi đó lại không biết, nàng đã bị nam nhân này mang lên giàn tế?
Tố Linh lo lắng nhìn ta: “Nương nương, có phải ngài nói sai cái gì hay không, mới khiến cho hoàng thượng vội vàng bỏ đi? “
Ta lắc lắc đầu, bỗng nhiên cảm thấy nản chí ngã lòng. Tất cả tính toán của ta so với hắn chả là cái gì, quả thực không đáng một đồng!
Ta so sánh với hắn, đúng là trí tuệ của trẻ con, là lấy trứng chọi đá.
Tâm tàn như tro, ta lại dấy lên hi vọng, có lẽ nhờ vậy, mà có thể khiến Ninh Tích Văn bình an? Nhưng nghĩ tới lúc ta cầu hắn, lời nói của hắn tàn nhẫn quyết tuyệt—— nếu như hắn không quan tâm, làm sao có thể cứu được Ninh Tích Văn?
Trong lòng ta đột nhiên sinh ra một cái ý nghĩ cực to gan: nếu ta báo chuyện này cho hoàng hậu, nàng có thể tha cho Ninh Tích Văn một mạng hay không? Ý nghĩ này vừa xuất hiện, trước mắt ta liền xuất hiện đôi mắt lạnh cứng như đá của Hạ Hậu Thần, nếu hắn biết, ta sẽ rơi vào thế vạn kiếp bất phục*, ta là một người lấy an nguy bản thân đi đổi lấy tính mạng của người khác sao?
(* Vạn kiếp bất phục: Muôn đời muôn kiếp không trở lại được.)
“Nương nương, nương nương, nô tì rót cho ngài chén trà táo đỏ…” Tiếng kêu của Tố Linh kéo ta từ trong hoảng hốt về. Nàng lo lắng nhìn ta, trong tay đang cầm một chén trà sứ men xanh. Ta cầm lấy chén trà, trong chén bỏ vài quả táo nhỏ, ánh lên màu đỏ sậm, dập dờn trong chén trà, giống như cuộc đời của chúng ta, dù giãy dụa thế nào, cuối cùng vẫn bị nước trà nóng bỏng chung quanh nấu chín điều khiển.
Ta bỗng nhiên ném chén trà xuống đất. Tiếng chén trà vỡ tan trong trẻo dọa Tố Linh nhảy dựng, nàng nói: “Nương nương, ngài làm sao vậy?”
Ta lắc lắc đầu, nói: “Tố Linh, lau mặt đất sạch sẽ, hầu hạ ta đi ngủ.”
Có lẽ ngủ một giấc, tất cả mọi thứ sẽ giống như một cơn ác mộng, tỉnh lại liền không còn tung tích?
Ta thậm chí còn nghĩ, hắn thật sự cần đến ta sao? Hay là chỉ cần một cái công cụ để che mắt?
Ta như con thiêu thân trong mạng nhện, vừa khéo rơi vào lưới hắn giăng, đến cuối cùng, làm sao có thể giãy dụa chạy thoát.
Liên tiếp mấy ngày, ta đều lười nhát, chỉ trốn ở trong Chiêu Tường các không ra ngoài. Thời tiết dần nóng lên, oi bức hơn, Tố Linh cho rằng ta bị bệnh, kêu người chưng canh giải nhiệt cho ta. Ta cũng không từ chối, càng không muốn cho Hạ Hậu Thần nhìn ra manh mối gì, liền đồng ý Tố Linh, chỉ giả bộ thân thể không thoải mái, cả ngày không ra ngoài. Cũng cho người cáo bệnh với hoàng hậu, cho nàng nắm hết chuyện lục cung trong tay.
Vậy mà màn giả bệnh này, lại kinh động đến hoàng hậu, qua hai ngày, lại khiến nàng đến Chiêu Tường các thăm ta, đúng là rồng đến nhà tôm. Chuyện này chính là việc xưa nay chưa từng thấy—— từ sau khi ta vào cung một lần nữa, quan hệ với hoàng hậu đã như nước với lửa, đây đã là chuyện trong hậu cung ai ai cũng biết mà không nói ra. Đột nhiên nghe hoàng hậu đến, ta lại có chút thất thố, khó khăn lắm mới ổn định tâm thần, chỉnh trang dung nhan ra cửa nghênh đón.
Dưới ánh mặt trời, hoàng hậu mặc một bộ y phục tơ tằm rộng thùng thình, theo bước chân nhẹ bay, tư thái tao nhã. Váy dài kéo trên mặt đất, khiến phong tư nàng càng hơn ngày trước. Ta liếc mắt nhìn nàng một cái, liền không dám nhìn nữa. Dung nhan nàng cũng hơn trước, hai má quả thật như trứng gà bóc, vừa sáng vừa mịn. Mang theo vẻ hồng nhuận nhàn nhạt, dưới ánh mặt trời chói chang đi vào phòng ta, cũng không thấy nửa giọt mồ hôi.
Ta hành đại lễ với nàng. Sau khi nàng kêu bình thân liền cười nói: “Lúc muội muội giúp bản cung xử lý chuyện lục cung lại không thấy việc nhiều, mấy ngày không gặp muội muội, rất nhiều việc vặt trong cung khiến bản cung buồn phiền không thôi. Nghe nói mấy ngày gần đây thân thể muội muội không tốt, vì vậy hôm nay tới thăm muội muội, không biết thân thể muội muội đã tốt lên chút nào chưa?”
Ta cười nói: “Đa tạ hoàng hậu nương nương quan tâm. Thần thiếp vốn không có gì, chỉ là mấy ngày gần đây trời nóng nực, liền thấy đầu choáng thân lười, muốn trốn tránh, lười nhát mấy ngày, không nghĩ lại kinh động đến nương nương.”
Nàng liền cẩn thận nhìn sắc mặt ta, cười trêu: ” Chẳng lẽ muội muội giống như Ninh quý nhân? Đã gọi thái y tới đây xem chưa?”
Ta giật mình hiểu ra, lòng thầm nghĩ thì ra là thế, liền nói: “Thần thiếp nào có vận tốt như Ninh quý nhân. Sớm đã kêu thái y xem qua, chỉ là bị cảm nắng bình thường thôi.”
Nàng cười dịu dàng, “Nếu như thế, vừa khéo bản cung mang tới canh mơ đậu xanh ướp lạnh, muội muội uống, giúp giải nhiệt trong người, khẩu vị cũng mở rộng hơn.”
Nói xong vẫy tay một cái, liền có người lấy ra một cái bình sứ bao bọc nghiêm cẩn, hiển nhiên là cách nhiệt hai tầng, rót một chén canh mơ đậu xanh cho ta. Ta mỉm cười tiếp nhận, bình tĩnh tự nhiên uống vài ngụm, khen: “Đồ trong cung hoàng hậu rốt cuộc vẫn có gì đó rất khác, ngay cả canh đậu xanh này hương vị cũng thơm ngọt vô cùng.”
Nàng cười, “Muội muội đã thích, bản cung sẽ kêu người ngày ngày ướp lạnh đưa tới uội…”
Ta uống cạn canh, cười nói: “Nào có đạo lý để làm phiền hoàng hậu nương nương mỗi ngày như thế? Món này thỉnh thoảng uống thì được, nếu uống mỗi ngày, thần thiếp lại sợ lạnh quá độ, từ nóng sang lạnh, bản thân càng không dậy nổi. Hoàng hậu nương nương đừng trách thần thiếp lười biếng, chuyện cùng nhau giải quyết việc lục cung, thần thiếp xin hoàn toàn buông tay.”
Nàng che miệng nói: “Việc này bản cung cũng không dám. Cùng nhau giải quyết chuyện trong lục cung là do hoàng thượng định ra, nếu như muội muội thực sự vì uống mấy thứ này mà bị bệnh, bản cung cũng không gánh nổi trách nhiệm.”
Ta lại nói chuyện phiếm với nàng vài câu, lúc này nàng mới đứng dậy cáo từ.
Tố Linh cũng nhận ra ý đồ nàng đến, liền nói: “Nương nương, cái canh mơ đậu xanh gì, đổ đi.”
Ta nói: “Vì sao lại đổ? Người ta cũng phí không ít tâm tư tới thám thính thật giả. Cất lại cho ta, nếu thời tiết buổi tối còn nóng, lại uống.”
Canh mơ đậu xanh vốn thuộc vật phẩm lạnh, nếu người đang mang bầu, hiển nhiên không thể uống được. Nàng lấy loại phương pháp này thám thính ta có giống Ninh Tích Văn hay không, thật sự là phí không ít tâm tư. Chắc hẳn đêm nay nàng có thể ngủ ngon một giấc rồi chứ?
Ta hỏi Tố Linh: “Ngươi có thấy dung nhan hoàng hậu nương nương rất đẹp hay không?”
Tố Linh bĩu môi, thật lâu sau mới nói: ” Dù nàng trang điểm xuất sắc thế nào, cũng địch không lại vẻ phong tình vạn chủng của nương nương.”
Ta trầm mặc không nói, thầm nghĩ làm sao ngươi biết vẻ diễm lệ của nàng là trang điểm ra?
Ta ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Một nhành hoa Hạnh run run nhô đầu ra, bị gió thổi qua, liền có vài nhụy hoa buông rơi theo gió. Chớ lạ hạnh viên tiều tuỵ thế, khắp thành lắm kẻ giắt hoa chơi(2). Hoa Hạnh (3)dù xuân sắc đầy cành, cuối cùng cũng sẽ rơi xuống đất nghiền thành bùn mà thôi.
(1) Hình hoa vẽ giữa trán:↑
(2) Câu trên trích trong bài thơ Hạnh Viên của nhà thơ Đỗ Mục, Trung Quốc:↑
杏園
夜來微雨洗芳塵,
公子驊騮步貼勻。
莫怪杏園憔悴去,
滿城多少插花人。
Hạnh viên
Dạ lai vi vũ tẩy phương trần,
Công tử hoa lưu bộ thiếp quân.
Mạc quái hạnh viên tiều tuỵ khứ,
Mãn thành đa thiểu sáp hoa nhân.
Vườn hạnh ( bản dịch của Phụng Hà)
Đêm trước mưa phùn tẩy hoa rơi
Vương tôn, tuấn mã dạo bước đôi
Chớ lạ hạnh viên tiều tuỵ thế
Khắp thành lắm kẻ giắt hoa chơi.
(3) Hoa hạnh:↑
Thượng Cung Thượng Cung - Vân Ngoại Thiên Đô