Let your bookcases and your shelves be your gardens and your pleasure-grounds. Pluck the fruit that grows therein, gather the roses, the spices, and the myrrh.

Judah Ibn Tibbon

 
 
 
 
 
Tác giả: Sài Kê Đản
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Shang Yin
Dịch giả: Tiểu Phong
Biên tập: Vũ Thành Trung
Upload bìa: Vũ Thành Trung
Số chương: 327 - chưa đầy đủ
Phí download: 16 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3441 / 23
Cập nhật: 2016-10-23 22:23:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 157: Anh Trai Đáng Yêu, Em Trai Đáng Yêu
au khi Bạch Hán Kỳ đi, Cố Hải chui được vào trong chăn của Bạch Lạc Nhân, tiếp tục lấy tay giúp cậu ủ chân, Bạch Lạc Nhân lúc đầu còn giãy giụa một chút, sau lại thấy gan bàn chân ấm lên, cả người đều thư thái, cũng không ngăn cản Cố Hải nữa.
"Ăn chút gì đi, Thông Thiên nói cậu ăn gì cũng đều nôn ra." Cố Hải đứng dậy muốn đi ra ngoài.
Bạch Lạc Nhân kéo cậu lại, "Không cần đi lấy, tôi không đói, tôi bây giờ còn hơi buồn nôn."
"Vậy thì húp chút cháo nhé."
"Không muốn ăn."
Cố Hải bất đắc dĩ liếc mắt nhìn Bạch Lạc Nhân, vẫn cứ đi ra ngoài.
Mạnh Thông Thiên đang đứng ở bên ngoài múa gậy, thấy Cố Hải đi ra, khuôn mặt nhỏ nhắn vui vẻ như một đóa hoa, ôm lấy Cố Hải nói lớn: "Anh Cố Hải, tối nay anh không về à?"
"Không về." Cố Hải cũng vui vẻ nhìn thằng nhóc.
Mạnh Thông Thiên ngoẹo đầu nhỏ, mắt lóe lên vẻ hưng phấn, "Anh sẽ ngủ ở phòng em hả?"
Cố Hải lúc đầu sửng sốt, sau mới nhớ tới, căn phòng của Bạch Lạc Nhân đã thuộc về Mạnh Thông Thiên rồi.
"Đúng vậy, sẽ ngủ ở cái phòng đó."
"Ba người chúng ta có thể ngủ cùng một chỗ rồi!" Mạnh Thông Thiên kích động chạy vòng quanh Cố Hải.
"Ặc..." Cố Hải kéo Mạnh Thông Thiên lại, nhẹ nhàng nói với thằng nhóc: "Thông Thiên, hôm nay em ngủ chung với mẹ em đi. Cái giường kia chật quá, anh sợ không chứa nổi ba người chúng ta."
"Không sao cả, em chỉ cần một chỗ nhỏ như vậy là đủ rồi." Mạnh Thông Thiên ra hiệu một chút.
Cố Hải ho nhẹ hai tiếng, vẻ mặt khổ sở nhìn Mạnh Thông Thiên, "Anh Bạch của em bị ốm, cần nghỉ ngơi thật tốt, ba người ngủ cùng một chỗ nhất định sẽ nghỉ ngơi không tốt."
"Ai nói?" Mắt Mạnh Thông Thiên lóe sáng, "Anh Bạch phát sốt, mẹ em nói, phát sốt phải đổ nhiều mồ hôi, chỉ có ngủ chung một chỗ mới có thể ra mồ hôi."
Cố Hải đỡ trán, lại vào trong phòng nhìn thử, vỗ gáy một cái Mạnh Thông Thiên nói: "Anh vào bếp tìm chút gì để ăn, chuyện này lúc về sẽ thương lượng lại."
Mạnh Thông Thiên ngoan ngoãn gật đầu, "Được được." Sau đó lại chạy đi.
Thương lượng? Cố Hải hừ lạnh một tiếng, trở về phòng anh liền đóng cửa lại!
Nấu một chén cháo bưng qua, kết quả không vén rèm cửa không lo, vừa vén rèm suýt chút nữa ném chén cháo trong tay xuống đất, Mạnh Thông Thiên nằm ở chỗ cậu trước đó, ôm một cánh tay của Bạch Lạc Nhân, hừ hừ ngủ say. Cố Hải nhịn không được nghiến răng, thằng ranh hành động cũng nhanh thật!
Cố Hải trước đặt chén cháo xuống, không nói hai lời ôm Mạnh Thông Thiên đi ra ngoài, trong lúc Mạnh Thông Thiên còn ngáy ngủ, chân nhỏ đạp một cái, chép chép miệng bộ dạng không tình nguyện. Vừa vặn thím Trâu đến tìm Mạnh Thông Thiên, thấy Cố Hải ôm thằng nhóc, nhịn không được vui vẻ, "Thằng nhóc này cứ thích dính cháu, mỗi ngày đều trông ngóng cháu tới."
Cố Hải cẩn thận đưa Mạnh Thông Thiên qua tay thím Trâu, ngực thở phào nhẹ nhõm, trở về phòng nhìn một cái, Bạch Lạc Nhân đang bưng chén cháo định húp.
"Để tôi đút cho." Cố Hải đoạt lấy.
Bạch Lạc Nhân cũng không phản đối, cứ như vậy nghe theo cậu ta.
Cố Hải múc một muỗng cháo, đưa lên mép thổi thổi, lại dùng đầu lưỡi thử một chút, cảm giác độ nóng vừa phải, mới đưa lên miệng Bạch Lạc Nhân.
Bạch Lạc Nhân ngoan ngoãn há miệng ăn.
Nghĩ đến Bạch Lạc Nhân đói bụng tròn hai ngày, Cố Hải phải nói là rất đau lòng, nhịn không được lại bắt đầu làu bàu, "Cậu nói xem cậu cũng là một người rất thông minh mà! Lúc đó sao không biết linh động chứ? Cậu không mang điện thoại di động theo à? Bọn họ không cho cậu đi ra ngoài, cậu không thể tìm người ở bên ngoài ném cho cậu một ổ bánh mì kẹp thịt vào à?"
"Nếu như vậy, đoán chừng bây giờ cậu cũng không đến gặp tôi."
Cố Hải thở dài, bây giờ nói những việc này đã trễ rồi, đói cũng đói rồi, nói cái gì không bù đắp lại được.
"Chờ một chút." Bạch Lạc Nhân đột nhiên lấy tay chặn cái muỗng Cố Hải đưa tới.
Vẻ mặt Cố Hải căng thẳng, hỏi vội: "Sao vậy?"
Bạch Lạc Nhân lấy tay ôm bụng, bộ dạng khó chịu, môi hết mở lại đóng, có vẻ lại muốn nôn. Cậu do dự một hồi, quyết định bước xuống đất, muốn nôn cũng phải ra ngoài nôn.
"Đừng đi ra, nôn lên tay tôi đi." Cố Hải vươn tay.
Bạch Lạc Nhân liếc mắt nhìn cậu, "Cậu có thấy buồn nôn không hả?"
"Tôi không chê cậu bẩn." Cố Hải rất nghiêm túc nhìn Bạch Lạc Nhân.
Bạch Lạc Nhân nhìn lòng bàn tay to lớn trơn bóng kia của Cố Hải cùng chỉ tay rõ ràng bên trên, thật không nỡ nôn lên đó! Vì vậy ngửa người ra sau, rướn cổ lên, đau khổ nén nhịn, trong lòng cầu nguyện miếng cháo này có thể ngoan ngoãn ở trong dạ dày, đừng trào lên nữa.
Đang âm thầm vận động hơi thở, đột nhiên cảm giác phía trên bụng có một lực mạnh đang chậm rãi hướng xuống dưới mát xa đưa đẩy, Bạch Lạc Nhân hạ ánh mắt, lại một lần nữa thấy được tay của Cố Hải.
"Thoải mái chút nào chưa?" Cố Hải hỏi.
Bạch Lạc Nhân thành thật gật đầu.
Thấy ánh mắt Bạch Lạc Nhân theo động tác tay mình lúc lên lúc xuống, lông mi lao xao kích động, tuy rằng không dài nhưng rất dày rất đen, bên trên tai còn có ít tóc bị ép cong, lẳng lặng dán tại đó, tựa như bộ dạng ngoan ngoãn của chủ nhân nó giờ phút này, khiến Cố Hải càng nhìn càng yêu.
"Húp thêm vài hớp nữa không?" Cố Hải hỏi.
"Được." Lần này Bạch Lạc Nhân đáp lại rất thoải mái.
Cố Hải vừa đút vừa cười.
Bạch Lạc Nhân buồn bực, "Tôi ăn cháo cậu vui cái gì?"
"Nhìn cậu ăn cháo thật thích."
Mặt Bạch Lạc Nhân liền đen lại, ăn cháo có cái gì nhìn thích? Tên này đầu óc ẩm rồi?
Đại khái ăn được kha khá rồi, Bạch Lạc Nhân lại cảm thấy ăn uống có chút khó chịu, tay Cố Hải rất nhanh lại đưa qua cứu viện. Cứ như vậy ăn một hồi, xoa một hồi, một chén cháo này cuối cùng cũng thành công đi vào dạ dày.
"Còn khó chịu sao?" Cố Hải hỏi.
"Có một chút."
Cố Hải rất có kiên nhẫn xoa, từ ngực mãi cho đến bụng dưới, nhẹ nhàng, chậm rãi đi xuống, có đôi khi dùng ngón tay ấn, có đôi khi dùng lòng bàn tay, xung quanh bụng ấm lên rất nhiều, Bạch Lạc Nhân thoải mái nheo mắt lại, mơ màng muốn ngủ, đột nhiên cảm giác ngứa ngáy, trong tích tắc mở mắt.
Kết quả phát hiện tay Cố Hải tay đã xoa lệch chỗ, từ ngay giữa ngực sang một vật nhỏ nhỏ nhô lên bên trái.
"Cậu sờ ở đâu vậy?" Bạch Lạc Nhân giận.
Cố Hải cười nhéo gò má Bạch Lạc Nhân một cái, "Tôi chỉ chạm một chút thôi mà, còn nhạy cảm vậy sao?"
Cậu đây là chạm một chút hả? Con mẹ nó cậu xoa bao lâu rồi hả? Bạch Lạc Nhân không biết xấu hổ chửi ra miệng.
Kết quả, Cố Hải trái lại ưỡn ngực nghiêm mặt hỏi: "Cậu muốn hả?"
Bạch Lạc Nhân quất một cái vào trán Cố Hải, "Tôi muốn cái cả nhà cậu!"
"Cậu sao có thể muốn cả nhà tôi hả? Cậu là của một mình tôi, chỉ có thể cho một mình tôi thao."
Dứt lời cúi đầu xuống, miệng ngậm lấy vật nho nhỏ trên ngực trái Bạch Lạc Nhân, tay phải nắm bên kia, bên này mút một hơi, bên kia bóp một cái, tấn công hai phía, ăn đến thích thú...
Bạch Lạc Nhân nào chịu được loại trêu chọc này, lúc này nâng một chân lên, đầu gối chĩa vào giữa hai chân Cố Hải.
Cố Hải ở trên ngực Bạch Lạc Nhân càn quét một hồi nhưng không có đi xuống, trực tiếp vén chặt chăn cho Bạch Lạc Nhân, ôm chặt cậu.
"Được rồi, cậu bệnh nặng vừa khỏi, thân thể yếu ớt, tôi sẽ để yên cho cậu."
Sâu thẳm trong con ngươi Bạch Lạc Nhân mang theo oán hận đầy mê hoặc, "Lúc này cậu còn dám nói những lời hùng hồn này hay sao?"
Cố Hải mặt dày tự cho mình một lời giải thích, "Tiểu Hải Tử nhà tôi không phải quá nhớ cậu sao?"
Dứt lời tự tay đưa xuống dưới, không chút kiêng kỵ an ủi Tiểu Hải Tử, Bạch Lạc Nhân hoàn toàn bị bỏ mặc một bên, nghe Cố Hải hừ hừ thở dốc, nhìn biểu tình kích động mà hưởng thụ của cậu ta, một mình ở bên cạnh trong lòng ngứa ngáy.
Mỗi một tiếng thở dốc của Cố Hải tựa như đang nói, "Cậu xin tôi đi, làm nũng với tôi đi, tôi lập tức hầu hạ cậu."
Bạch Lạc Nhân xoay người, trong lòng hừ lạnh một tiếng, tôi không có tay sao? Tôi không biết tự làm à?
Cố Hải nghe động tĩnh bên cạnh, trên miệng hé ra một nụ cười xấu xa, cằm gác lên hông Bạch Lạc Nhân, mắt ti hí nhìn chằm chằm bên dưới Bạch Lạc Nhân.
"Vuốt rất hăng hái nhỉ? Hay là tôi giúp cậu một chút nhé?"
Tai Bạch Lạc Nhân xấu hổ đỏ cả lên, cứng cổ nói: "Không cần."
Đầu lưỡi Cố Hải liếm liếm bắp đùi Bạch Lạc Nhân, liếm thẳng đến tận gốc, lại đi vòng qua, đổi qua chân kia.
Bạch Lạc Nhân không tự chủ ưỡn ưỡn thắt lưng.
Cố Hải giễu cợt nói: "Không cần còn đưa tới miệng tôi?"
Đến mức này, Bạch Lạc Nhân cũng không có gì phải ngượng ngùng, trực tiếp đè đầu Cố Hải xuống, rất nhanh bị một dòng điện mạnh đánh cho mơ hồ.
Ngại vì ở nhà Bạch Lạc Nhân, lại không có dầu bôi trơn, Cố Hải cũng chỉ có thể dừng ở đây, xong việc, hai người ôm nhau hôn thật lâu, ai cũng không muốn rời môi đối phương ra trước.
"Nhân Tử, mấy thứ cậu điều tra giúp tôi, tôi đều xem tỉ mỉ, cũng nghĩ thông suốt. Từ nay về sau, tôi sẽ không vướng bận về chuyện mẹ của tôi nữa, cậu đối với tôi thật tốt, tôi đều ghi tạc trong lòng, tôi mắng chửi là bởi vì tôi thương cậu, cậu đừng giận tôi được không?"
"Tôi nếu như thật sự giận cậu, cậu còn có thể nằm ở đây như vậy hả?" Bạch Lạc Nhân miễn cưỡng xoa xoa mấy sợi tóc trên trán Cố Hải, "Thật ra lúc đó cũng không tức giận, chỉ là rất thất vọng, nghĩ cậu dù sao cũng phải khen tôi một chút."
"Điểm xuất phát và năng lực làm việc của cậu đều rất đáng khen ngợi, nhưng cách làm thì không thể, chỗ này nên đưa ra phê bình. Sau này không được dùng cách này giải quyết vấn đề nữa, bất luận là vì ai, cũng không thể để tổn thương tới giá trị của mình. Phát hiện một lần nữa, tuyệt không không tha, có nghe thấy không?"
Bạch Lạc Nhân không lên tiếng.
Cố Hải nhéo tai Bạch Lạc Nhân một cái, lại một lần nữa hỏi: "Nghe không?"
Bạch Lạc Nhân mở mắt, miễn cưỡng đáp một câu, "Nghe rồi."
Cố Hải hài lòng hướng môi Bạch Lạc Nhân hôn một cái, dịu dàng nói: "Ngủ đi."
Thượng Ẩn Thượng Ẩn - Sài Kê Đản Thượng Ẩn