Love is the only satisfactory answer to the problem of human existence.

Erich Fromm

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 111 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 578 / 4
Cập nhật: 2017-09-25 07:18:09 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 100: Vu Hãm (Hạ)
ditor: Moon​
Chết không có đối chứng!
Tôn Quý vừa nói xong, mọi người cơ hồ đều thay đổi sắc mặt.
Thẩm Mạt Vân hơi khép mi mắt lại, trong lòng cười lạnh, thật sự là một kế hoạch hoàn hảo, liên tục ba mạng người, mặc kệ chủ mưu phía sau có phải là Lam thị hay không, tự đáy lòng nàng bội phục người này thật đủ can đảm.
Dám giở trò trước mặt hoàng đế, thật sự là ngại mệnh quá dài.
Thẩm Mạt Vân nghiêng mặt lơ đãng, vụng trộm dò xét hoàng đế bên kia. Quả nhiên, Vũ Văn Hi giận dữ đến mức bật cười, cầm ly trà bên cạnh đập mạnh lên mặt đất, tiếng vang lanh lảnh làm cho lòng người chấn động, lạnh lùng nhìn Tôn Quý: "Ngươi càng ngày càng không làm được việc!"
Tôn Quý không biện giải, "Bùm" một tiếng quỳ xuống, trực tiếp thỉnh tội: "Nô tài hành sự bất lực, tội đáng chết vạn lần, thỉnh hoàng thượng giáng tội." Thật sự không nghĩ tới hai người kia đột nhiên sẽ đâm vào cột, hiển nhiên đã dự mưu từ trước, làm hắn nhất thời không chú ý mới có thể để đối phương đạt được, mặc kệ nói như thế nào, chuyện này quả thật do hắn thất trách.
Vũ Văn Hi lạnh lùng hiện lên một chút tươi cười, nhưng ý cười không đến trong mắt, lạnh như băng làm cho đáy lòng người ta phát lạnh: "Quỳ một bên, đợi lát nữa sẽ xử lí ngươi."
Tôn Quý dập đầu, không dám nhiều lời, lén lút di chuyển sang một bên.
Hơi thở đè nén tràn ngập toàn bộ đại điện, làm mọi người thở không nổi.
"Thà chết chứ không chịu khuất phục sao? Thật đúng là có khí phách." Một lúc lâu sau, Vũ Văn Hi mới nói một câu như vậy, vẻ mặt không vui không giận, hiển nhiên là đã tỉnh táo lại.
Dù sao đi nữa, thì hoàng đế cuối cùng đã lên tiếng, không khí bị đình trệ lúc trước dường như đã bắt đầu lưu động.
Liễu quý phi không thể không nói: "Hoàng thượng, thứ cho thiếp lắm miệng, hai cái cung nhân kia đột nhiên đâm cột mà chết, nói không chừng có ẩn tình khác, ngài xem..."
Lam lệ nghi nghe xong, cúi đầu xuống, khóe miệng lại lặng lẽ lộ ra một tia mỉm cười.
Trong lòng bàn tay Hồng Tịch tới cùng Thẩm Mạt Vân đã sớm ướt một mảnh, nghe Liễu quý phi nói xong, càng khủng hoảng. Lời này của Liễu quý phi không phải là có ý nói đến Thục phi sao? Tuy bây giờ hoàng thượng không nghi ngờ, nhưng một ngày nào đó hoàng thượng đột nhiên nghĩ tới, đây là một kim đâm dưới đáy lòng. Nếu là trong nhiều năm như vậy, thì việc hoàng thượng chán ghét chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Vũ Văn Hi khoát tay áo, nói: "Vu hãm chủ tử, chết không hết tội, theo quy củ xử lý đi."
Liễu quý phi có chút tiếc nuối, vì thế nói với Tôn Quý: "Hoàng thượng đã lên tiếng, còn không đi làm?"
"Nô tài tuân mệnh." Tôn Quý nhìn hoàng đế, sau đó cúi đầu lên tiếng.
Sự tình dường như bị chìm xuống, không nghĩ tới lúc này Thẩm Mạt Vân lại đứng dậy, đi vài bước đến, hành lễ với Vũ Văn Hi: "Hoàng thượng, chuyện đại sự này, vốn là thiếp không nên lắm miệng, nhưng sự tình trọng đại liên quan đến trong sạch của thiếp, lại còn liên lụy Hà thừa huy. Thiếp cả gan, thỉnh hoàng thượng tuyên Hà thừa huy tiến vào hỏi rõ, cũng không làm hai người chúng ta chịu oan khuất."
Vũ Văn Hi nghe vậy, yên tĩnh nhìn Thẩm Mạt Vân nhiều lần, mới chậm rãi nói: "Cũng được, chuyện độc ác như vậy mà có thể ở trong cung lưu hành không bị ngăn trở, quả thật làm cho lòng người bất an. Nàng đã có tâm tư này, thừa dịp hiện tại mọi người đều có mặt, ở trước mặt làm rõ ràng minh bạch mọi chuyện đi." Sau đó phân phó Giang Hỉ, "Gọi Hà thừa huy đến đây."
"Dạ, hoàng thượng, nô tài đi ngay." Giang Hỉ nói.
Vài ngày nữa là đến lúc Hà thừa huy sinh, không biết có phải là do tâm lý tác động, mà ban đêm ngủ không ngon giấc, khi nghe ồn ào ở chỗ Lam lệ nghi, nàng đã bừng tỉnh, tiếp đó lại truyền đến tin tức thập hoàng tử bị hạ độc, hoàng đế cùng Liễu quý phi đến đây trước, sau đó Thục phi cũng tới rồi, còn có cái gì trúng độc chu sa linh tinh. Liên tiếp kinh hãi lo lắng, Hà thừa huy càng là không thể ngủ được, dứt khoát ngồi dậy ở trong phòng, cùng cung nữ tâm phúc của mình nói chuyện phiếm một lát.
Mãi đến lúc Giang Hỉ tới mời nàng đi cùng, nàng còn cảm thấy ngoài ý muốn. Chuyện này, thấy thế nào thì cũng hẳn là không có quan hệ với nàng? Nhưng miệng vẫn nói: "Thỉnh Giang tổng quản dẫn đường, ta liền đi qua."
Vừa vào đến đại điện, mắt đảo qua nhìn xung quanh một chút, rồi lập tức cúi đầu, cung nhân ở dưới đỡ nàng, gắn gượng hành lễ hoàng đế: "Thiếp bái kiến hoàng thượng, bái kiến quý phi nương nương..."
Vũ Văn Hi thấy nàng như thế, thuận miệng nói: "Ngươi thân mình nặng nề, không cần đa lễ, ban thưởng chỗ ngồi."
"Tạ hoàng thượng." Hà thừa huy vẫn cúi chào một cái, mới ngồi xuống, cũng trầm mặc không nói gì.
Vũ Văn Hi đảo qua vẻ mặt mọi người trong điện, cuối cùng rơi xuống trên người Chu sung viện vẫn luôn cúi đầu, nói: "Chu sung viện, ngươi đem mọi chuyện xảy ra vừa rồi, nói cho Hà thừa huy nghe rõ."
Chu sung viện đột nhiên bị điểm danh, không nhịn được kinh ngạc một chút, sau đó liền ổn định lại tinh thần, đầu tiên là lên tiếng trả lời, tiếp đến kể lại việc vừa mới xảy ra, kể cả lời nhận tội của đám người La Đại Hải, đơn giản nói tóm tắt một lần.
Mà hà thừa huy, lúc nghe lời nói được nhắc lại của La Đại Hải, sắc mặt bỗng chốc trắng đi, đợi Chu sung viện kể xong, vội vàng đứng lên, động tác mãnh mẽ, làm cung nữ ở bên cạnh giật nảy mình, chạy nhanh tiến lên đỡ lấy nàng.
"Hoàng thượng minh xét, thiếp chưa từng làm ra chuyện đại nghịch bất đạo này. Mấy tháng nay, thiếp luôn luôn dưỡng thai ở Thúy Vi cung, cũng không có lui tới cùng các tỷ muội khác, càng không tiếp xúc chu sa, thiếp một lòng chăm lo cho đứa nhỏ, làm gì còn tâm tư suy nghĩ việc ác độc này? Thiếp cũng đã làm mẹ, chẳng lẽ sẽ không sợ báo ứng lên con hay sao? Thỉnh hoàng thượng làm rõ." Hà thừa huy để cho các cung nữ bên trái bên phải đỡ thân mình, rồi cả người quỳ xuống, vẻ mặt hoảng sợ giải thích.
Liễu quý phi tiếc nuối thở dài một hơi, vẻ mặt tiếc hận nói với hoàng đế: "Hoàng thượng, hai cái cung nhân kia đã chết, bằng không có thể gọi bọn họ tới cùng Hà thừa huy đối chất, cũng có thể làm rõ một hai."
Thẩm Mạt Vân đột nhiên xen mồm nói: "Hoàng thượng, Hà thừa huy có gì không phải, cũng thỉnh nghĩ đến đứa nhỏ trong bụng nàng, trước cho phép nàng đứng lên đã. Trên đất lạnh, chỉ sợ Hà thừa huy chịu không nổi."
Vũ Văn Hi nhìn Thẩm Mạt Vân, khẽ gật đầu: "Cũng là nàng cẩn thận." Rồi mới nhìn lại Hà thừa huy: "Thục phi nói không sai, Hà thị đứng lên đáp lời."
Hà thừa huy không dám khước từ: "Tạ hoàng thượng, tạ Thục phi nương nương." Lúc này mới để cung nữ nâng đỡ đứng lên, một lần nữa ngồi trở lại vị trí.
Liễu quý phi kéo tay áo một cái, trong lòng âm thầm sinh hận.
Chu sung viện rụt lại thân mình, sợ bão táp kéo đến, bản thân cũng bị cuốn vào.
"Hà thừa huy nói không có tiếp xúc với chu sa, chỗ Thục phi cũng đã đối chiếu sổ ghi chép, quý phi, ngươi thấy thế nào?" Vũ Văn Hi bỗng nhiên quay đầu, hỏi Liễu quý phi.
Liễu quý phi đầu tiên là ngẩn ra, lập tức đáp lời: "Hà thừa huy luôn ở Thúy Vi cung dưỡng thai, ngày thường không tiện xuất môn, chỉ bằng một cung nhân nói mấy câu, lại không có chứng cứ rõ ràng, thật sự khó có thể để người khác tin tưởng."
Những lời này biểu lộ rõ ràng, nàng tin tưởng Hà thừa huy trong sạch. Ngừng một lát, lại nói: "Tuy nhiên Thục phi chưởng quản thượng nghi cục, chu sa rõ ràng do nàng phân phát, tuy rằng số lượng là đúng. Thiếp tất nhiên là tin tưởng tính tình Thục phi, nhưng về lâu dài, người khác không biết nội tình, ví như Lam lệ nghi lúc trước, Thục phi nếu là có tâm tư, lưu lại một chút chu sa như vậy quả thật không phải việc khó. Còn nữa, thập hoàng tử thân mình luôn suy yếu, trước đã cắn ăn một ít chu sa, tình trạng thân thể so với trước càng kém, thái y cũng nói chỉ cần như vậy cũng sẽ... Mặt khác, cung đình cấm vệ nghiêm ngặt, chu sa gì đó chung quy sẽ không thể dễ dàng xuất hiện được, người khác muốn im hơi lặng tiếng làm ra vật ấy, e rằng không dễ."
Lam lệ nghi nghĩ thầm, Liễu quý phi quả nhiên nhìn không vừa mắt Thục phi, nói từ nãy đến giờ, mặc kệ hoàng thượng tin hay không, địa vị Liễu quý phi ở trong lòng hoàng thượng đều sẽ giảm xuống. Con ngươi trong mắt hiện lên một đạo hàn quang, chỉ hy vọng kế tiếp thuận lợi, bất kể thế nào cũng phải hắt được mấy chậu nước bẩn lên người Thục phi, mới có thể không uổng phí khổ nhục kế nàng bày ra. Về phần đứa nhỏ kia, xem như hắn không gặp may đi, ngày sau, ngày sau... Nếu có cơ hội, nàng nhất định sẽ bồi thường hắn.
Thẩm Mạt Vân vẫn cứ im lặng nghe, giống như người bị quý phi ám chỉ chẳng phải nàng, Hồng Tịch sắc mặt đại biến, đang muốn nói cái gì, lại bị Thẩm Mạt Vân đảo mắt lướt qua ngăn lại.
Vũ Văn Hi mặc cho Liễu quý phi nói, vẻ mặt vẫn như cũ nhàn nhạt làm cho người ta nhìn không ra nội tâm suy nghĩ của hắn, lại nhìn về phía Thẩm Mạt Vân: "Thục phi nghĩ thế nào?"
Trong lòng Thẩm Mạt Vân hơi thở dài nhẹ nhõm, nàng đang lo không biết làm sao đem đề tài dẫn lại đây, quý phi chủ động nhắc tới, thật sự không thể tốt hơn. Ăn trộm gà bất thành còn mất nắm gạo, Liễu quý phi đừng tức giận hộc máu là tốt rồi.
Vì thế nàng thu lại tay áo trịnh trọng thi lễ, biểu lộ cung kính: "Thiếp mặc dù bất tài, nhưng đã đọc nhiều thi thư. Chu sa, tên khác là đan sa, ngoại trừ đạo giáo sử dụng để viết vẽ lá bùa trừ tà, còn làm thuốc, dùng để bôi bên ngoài, hoặc uống, tác dụng an thần ổn định kinh sợ, tim đập nhanh, phiền lòng, vết thương lỡ loét phù thũng đều có hiệu quả. Thiếp khẩn cầu hoàng thượng hạ lệnh cho thái y viện điều tra nửa năm gần đây mạch án cùng phương thuốc của mọi người trong nội cung, chỉ cần trong khoảng thời gian này có hay không có người sử dụng chu sa làm thuốc, thì sẽ biết được vật độc trí mạng hại thập hoàng tử này từ đâu mà đến."
Nói xong, quỳ xuống, cúi thấp xuống nói: "Hoàng cung cấm địa, nơi thiên tử ở, hoàng thượng là ngôi cửu ngũ tôn quý, an nguy của người còn là xã tắc đại sự, chẳng những sự tình liên quan đến quốc gia, càng là nơi thiên hạ vạn dân hướng về, cái gọi là rút giây động rừng, không thể coi thường được. Thiếp khẩn cầu hoàng thượng tra rõ án này, để về sau lục cung thanh tĩnh."
Nói xong, bên trong một mảnh yên tĩnh.
Hồng Tịch là cung nữ ở Trường Nhạc cung, từ lúc Thẩm Mạt Vân quỳ, cũng cùng quỳ theo, khi cúi xuống, Hồng Tịch mới phát hiện, hai tay của nàng đã sớm phát run.
Thẩm Mạt Vân lẳng lặng quỳ rạp ở trên đất, tuy rằng nắm chắc thành công thuyết phục được hoàng đế, nhưng vẫn có vài phần khẩn trương, không biết có phải là ảo giác không, nàng nghe đến tim mình đập thùng thùng thùng, nhanh mạnh kịch liệt.
Giống như thời gian trôi qua thật lâu, lại tựa hồ chỉ có mấy nhịp thở, một đôi bàn tay to ấm áp đặt lên bả vai Thẩm Mạt Vân, sau đó đi xuống, nâng cánh tay của nàng, đỡ nàng đứng lên, bên tai nghe được thanh âm xa xôi mà quen thuộc: "Có chuyện gì thì từ từ nói, quỳ trên mặt đất làm cái gì? Nàng vừa mới nói qua, trên đất lạnh, không sợ nhiễm lạnh sao?"
Thẩm Mạt Vân trong lòng lén lút thở dài nhẹ nhõm một hơi, liền dựa vào lực đạo kia thuận thế đứng dậy, nhưng vẫn quy củ đứng một bên, không có ỷ ôi đi qua, thứ nhất không có hứng thú ở trước mặt mọi người biểu diễn, thứ hai, thời tiết vẫn có chút nóng, mùa đông ôm cái lò sưởi là hưởng thụ, mùa hè thì là tra tấn ==
Hoàng đế đã đứng, nơi này cũng không ai dám tiếp tục ngồi.
Liễu quý phi vội vàng đi theo đứng lên, thấy hoàng đế tự mình đi đỡ Thẩm Mạt Vân, tay phải nắm chặt một cái, đem túi hương hoa sen khảm nam châu bên hông kéo xuống, đáy lòng thầm nghiến răng nghiến lợi—— Thục phi, ngươi thật may mắn!
Lúc này nàng đã hiểu, thì ra người ta đang đợi một cơ hội, mà nàng cư nhiên còn ngu ngốc dâng lên, chỉ kém không có hỏi một câu "Như vậy được không".
Thật là tức chết nàng.
"Hoàng thượng!" Thẩm Mạt Vân tùy ý để hoàng đế dắt cánh tay của nàng, cúi đầu, giống như có chút ngượng ngùng. Tầm mắt nhìn xung quanh, thấy Lam lệ nghi hoa dung thất sắc tê liệt ngã xuống, không biết do tác dụng tâm lý, hay là mọi chuyện trở ngại, giờ phút này Lam lệ nghi so với ngày thường già đi vài phần, khóe mắt nhiều thêm mấy nếp nhăn, dung nhan suy sụp.
Thẩm Mạt Vân hờ hững dời mắt, lúc trước nếu đã dám làm, vậy thì đừng sợ chết.
Vũ Văn Hi nâng Thẩm Mạt Vân dậy, tay phải nhẹ nhàng nhéo bàn tay đang nắm, nói: "Người đâu, truyền viện phán thái y viện cùng phó viện phán đến Thúy Vi cung, bảo bọn họ mang theo mạch án và phương thuốc trong một năm nay. Cũng truyền ngự sử Hà Mẫn đến, để hắn phụ trách việc này. Về phần cung nhân của Thúy Vi cung, toàn bộ bắt lại, chỉ được phép vào không cho phép ra."
"Dạ." Thị vệ đi đến, cùng đáp lại.
"Trẫm phải nhìn thử, ai cả gan dám đến tận đây làm loạn, dám ở trong cung làm việc thất đức?" Vũ Văn Hi thanh âm đạm mạc, nếu như không nghe rõ nội dung trong lời nói, thì sẽ không biết được hắn đang tức giận.
Liễu quý phi nói: "Hoàng thượng bớt giận, sự tình nhất định sẽ tra ra manh mối, còn thỉnh hoàng thượng bảo trọng thân thể."
Vũ Văn Hi "Ân" một tiếng, lại nói: "Tôn Quý hành sự bất lực, phạt trượng ba mươi cái, cắt bổng lộc nửa năm. Chu sung viện chiếu cố tốt cho Hà thị, không có chuyện gì, cũng đừng đi loạn."
"Dạ, hoàng thượng." Chu sung viện vội vàng hành lễ, Hà thừa huy cũng cúi người.
"Quý phi vất vả, bất quá vẫn phải vất vả hơn một chút, Thúy Vi cung này, ngươi tiếp tục theo dõi chặt vào."
"Thiếp lĩnh chỉ." Liễu quý phi nói.
Thẩm Mạt Vân nhìn sắc trời bên ngoài, nhiều lần giày vò, phía Đông đã có vài tia sáng, vì thế nói với Vũ Văn Hi: "Hoàng thượng, một lát nữa ngài nên vào triều. Ngự sử tra án, cũng phải mất nhiều thời gian, ngài có muốn về Kiến Chương cung nghỉ ngơi một chút?"
Muốn lôi kéo ân sủng cũng phải nhìn thời cơ, Trường Nhạc cung cách Kiến Chương cung khá xa, đi đến Trường Nhạc cung ngồi chưa đến một khắc lại phải trở về, thật sự không cần thiết, còn không bằng trực tiếp trở về Kiến Chương cung, còn có thể nắm chặt một ít thời gian nghỉ ngơi.
Vũ Văn Hi khẽ gật đầu, rốt cục lộ ra ý cười, nói: "Nàng cũng mệt mỏi, trở về nghỉ ngơi đi, trẫm đến thăm nàng sau." Quay đầu phân phó một thị vệ khác, "Tra ra kết quả, bảo Hà Mẫn trực tiếp đến Lưỡng Nghi điện đợi lệnh."
"Ty chức tuân chỉ." Thị vệ kia lên tiếng trả lời.
Rốt cục tiễn xong hoàng đế, Liễu quý phi nhất thời kéo xuống khuôn mặt tươi cười, lạnh lùng vượt qua Thẩm Mạt Vân liếc mắt một cái, vung tay áo, mang theo cung nhân Diên Khánh cung, xoay người bước đi.
Thẩm Mạt Vân không thèm để ý, nói Chu sung viện: "Hà thừa huy chỉ sợ sẽ sinh trong mấy ngày nay, sung viện phải chiếu cố tốt, nếu cần cái gì, sai người đến Trường Nhạc cung thông báo. Có gì không thoải mái, cũng đừng chịu đựng, cứ việc thỉnh thái y."
Chu sung viện cung kính đáp: "Thiếp đã biết, thỉnh nương nương yên tâm."
Đứng phía sau Hà thừa huy cũng đáp: "Tạ ơn Thục phi nương nương quan tâm, thiếp vô cùng cảm kích."
"Ừ." Thẩm Mạt Vân lên tiếng, rồi bảo Hồng Tịch, "Hồi Trường Nhạc cung."
Trở lại Trường Nhạc cung, Thẩm Mạt Vân mới triệt để buông lỏng, liền phát hiện mệt mỏi vô cùng.
Hồng Tịch giờ phút này mới lộ ra vẻ mặt hoảng sợ, thật may mắn: "Nhờ nương nương phản ứng nhanh, bằng không, trong lòng hoàng thượng nổi lên lòng nghi ngờ, cuối cùng sẽ không ổn."
Tiễn Dung nghe lời này, trên người cũng bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh, vội hỏi: "Nô tì đã sai người chuẩn bị nước ấm, nương nương muốn tắm trước không?"
Thẩm Mạt Vân cũng muốn ngâm nước ấm một lát, trận này giành được hơn nửa phần chiến thắng, còn làm hoàng đế trong lòng nhớ kỹ nàng vài phần, nên thả lỏng một chút, vì thế gật đầu, đứng dậy hướng tịnh phòng đi đến.
——————————————
Có ngự sử nhúng tay nên vào ban đêm, kết quả điều tra cũng đã được trình lên ngự án.
Ngày thứ hai sau khi hạ triều, Vũ Văn Hi đi đến Diên Khánh cung, còn sai người mời Thục phi cùng Hiền phi tới. Về phần Lam lệ nghi cùng với cung nhân liên can, bị người mang đến Diên Khánh cung, Chu sung viện là chủ Thúy Vi cung, cho nên cũng theo đến, mà Hà thừa huy thân mình không tiện, vì thế hoàng đế vung tay, miễn nàng trình diện.
Vũ Văn Hi nhìn thoáng qua Lam lệ nghi quỳ gối giữa đại điện, giơ tay lên, một quyển mạch án gần như tràn ngập chữ viết trên trang giấy hướng Lam lệ nghi quăng qua, góc cạnh đụng tới trán Lam lệ nghi, quẹt ra một vết thương, chậm rãi hiện lên vết đỏ tươi.
"Hà Mẫn, ngươi đem lời bẩm báo với trẫm tối hôm qua, ở trong này lặp lại lần nữa."
"Thần tuân chỉ." Hà Mẫn chắp tay lên tiếng, rồi bỏ xuống hai tay, nói: "Theo như thần điều tra, một năm nay, trừ Thọ Khang cung, hậu cung phi tần cùng hoàng tử công chúa, cũng chỉ có ba người tu dung nương nương (Nguyễn tu dung), Quách phương hoa cùng Lam lệ nghi sử dụng phương thuốc có dùng kèm chu sa. Trong đó, phương thuốc của tu dung nương nương cùng Quách phương hoa, mạch án viết rõ chu sa bỏ vào chén thuốc, sau đó liền uống."
"Chỉ có Lam lệ nghi, trong đó ghi lại mùng năm tháng năm, ngoài ý muốn bị nước sôi làm phỏng cánh tay, mời Lâm thái y đến chẩn trị, lúc đó, Lâm thái y khai phương thuốc không chỉ có uống, mà còn có thuốc bột bôi bên ngoài. Thuốc bột này, là có chứa chu sa. Thần đã hỏi qua Lâm thái y, hắn nói vết thương của Lam lệ nghi rất kỳ quái, chỉ cần uống thuốc, cùng với bôi thuốc bột lên, bình thường mà nói, một tháng là hoàn toàn hồi phục, nhưng Lam lệ nghi dương thương hai tháng sau mới chữa khỏi, giống như không có dùng đủ lượng thuốc..."
Lam lệ nghi khoác một kiện áo dài rộng rãi màu trắng, trên mặt không trang điểm, không còn khí chất thanh u lạnh nhạt như trước, cũng phải đối mặt với tử vong ai mà không trở nên nôn nóng cùng kinh sợ. Nàng vội vàng cãi lại: "Hoàng thượng, khi đó thời tiết oi bức, vết thương chậm hồi phục cũng là bình thường, thiếp có xoa thuốc bột này. Hoàng thượng, ngài tin thiếp, thiếp..."
Liễu quý phi lông mày dựng lên, quát hai bên: "Thất thần cái gì? Còn không chặn miệng nàng? Ngự tiền gào thét thất nghi, còn ra thể thống gì?"
Hoàng đế không lên tiếng, chính là ngầm đồng ý, vì thế vài cung nhân tiến lên, buộc tay buộc chân chặn miệng, động tác gọn gàng, chốc lát, đã đem Lam lệ nghi buộc lại chặt chẽ.
Lam lệ nghi không ngừng giãy dụa, da thịt lộ ra bên ngoài xiêm y bị dây thừng thô ráp ma xát tạo thành những vết máu, rất nhanh đã nhiễm đỏ dây thừng, trên sàn nhỏ xuống mấy giọt máu tươi.
Hà Mẫn làm như không thấy, tiếp tục: "Viện phán đại nhân lại kiểm tra cái trống thập hoàng tử đã cắn qua, thành phần dược vật trên tay cầm, quả thật cùng thành phần thuốc bột Lâm thái y khai cho Lam lệ nghi hoàn toàn giống nhau. Viện phán đại nhân nói, nếu lấy chu sa cho vào chén thuốc, thì lượng dùng rất ít, nhưng dùng để thoa miệng vết thương ngoài da, có thể dùng với số lượng lớn hơn. Mặt khác..." Thần sắc hơi có chút do dự, không biết có nên nói hay không.
Thẩm Mạt Vân trong lòng căng thẳng, sẽ không phải phát hiện ra chuyện gì kinh người nữa đi? Còn có việc gì làm người ta kinh sợ hơn việc Lam thị một tay độc chết con thân sinh của mình? Nhưng rất nhanh, nàng liền phát hiện, vẫn là quá coi thường Lam thị.
Vũ Văn Hi nhàn nhạt nói: "Nói tiếp." Vẻ mặt chán ghét nhìn lướt qua Lam thị đang cuộn mình ở trên sàn, ánh mắt kia, phảng phất như nhìn một vật không đáng nhắc tới.
Hà Mẫn đành phải nói tiếp: "Mặt khác, theo như lời nhận tội của cung nữ chiếu cố thập hoàng tử, lúc bà vú rời đi, Lam lệ nghi đã từng tự mình đi nhìn thập hoàng tử, hơn nữa còn đuổi mọi người ra ngoài, khi đó, các nàng đang cho thập hoàng tử uống thuốc." Vừa nói xong, liền vội vàng cúi đầu, nỗ lực thu nhỏ cảm giác tồn tại của mình.
Mọi người hít một hơi, ngay cả Liễu quý phi, cũng tạm thời không hơn thua cao thấp cùng Thẩm Mạt Vân, ngực dồn dập thấp thỏm vài cái, hổn hển nói: "Vớ vẩn, vớ vẩn! Trên đời lại có người ác độc như thế, ngay cả con thân sinh cũng có thể hạ độc thủ như vậy. Hoàng thượng, độc phụ này, tuyệt không thể lưu."
Vũ Văn Hi đã sớm nghe qua lời tấu của Hà Mẫn, có vẻ hơi bình tĩnh, ánh mắt nhìn Lam lệ nghi cùng nhìn người chết không có gì khác biệt. Nghe lời của Liễu quý phi, hắn nói: "Quý phi nói đúng, độc phụ này, quả thật không thể lưu lại. Lam thị biếm làm thứ nhân, ban thưởng rượu độc." Mắt lạnh liếc Lam lệ nghi, "Ngươi hạ độc con trẫm, như vậy trẫm cũng cho ngươi nếm thử tư vị rượu độc."
Dừng một chút, lại nói: "Nuôi không dạy, lỗi phụ mẫu. Lam thị hung dữ tàn bạo, tâm tư ác độc, có thể thấy được cha mẹ cũng không là dạng thiện tâm, nói không chừng đã sớm ngấm ngầm làm ra những việc xấu xa. Người trong tam tộc, đều biếm nhập nô tịch, sung làm quan tì."
Lam thị nhất thời trừng lớn hai mắt, miệng la hét phát ra tiếng "Ô ô", nước mắt không ngừng rơi xuống, bởi vì nàng không thể nói chuyện, thân thể cũng không ngồi thẳng được, chỉ có thể nghiêng ngả thân mình liều mạng hướng Vũ Văn Hi dập đầu, rất nhanh, cái trán trắng nõn ban đầu đã trở nên huyết nhục mơ hồ, tay chân, vì giãy dụa mạnh mẽ mà da thịt mài mòn.
"Thần tuân chỉ." Hà Mẫn đáp, vội vàng hành lễ, cáo lui.
Liễu quý phi thần sắc nghiêm nghị, hành lễ nói: "Tuân mệnh."
Thẩm Mạt Vân không khỏi nuốt một chút nước miếng, tam tộc đều biếm nhập nô tịch, sung làm quan nô tì, chứng tỏ lúc này hoàng đế cực kì tức giận. Biếm nhập nô tịch, không phải chỉ là đem người thu vào dịch đình nghe theo sai sử của người khác, mà là ở trên người in ấn ký, sau đó kéo ra bán ở bên ngoài. Quan nô còn thảm hơn. Thử suy luận, theo luật pháp Đại Tề, nô tì còn có thể được chủ nhà thả ra, sửa lại lương tịch nạp làm thiếp, mà quan nô nô tịch thì sẽ đi theo cả đời. Nói đúng ra, ngươi bị chủ nhân gì gì đó, hoàn toàn là sự tình bình thường, nhưng nếu sinh ra đứa nhỏ, thì con cháu cũng mang thân nô tịch như mẹ.
Thẩm Mạt Vân nhìn Lam lệ nghi chật vật nằm trên mặt đất, trong lòng nói không nên lời.
Lúc này, nội thị bưng ly rượu độc do thái y điều phối tới, Liễu quý phi thưa với hoàng đế: "Thỉnh hoàng thượng di giá thiên điện, đừng làm bẩn mắt ngài."
Thẩm Mạt Vân hít sâu một hơi, hướng Vũ Văn Hi quỳ xuống: "Thiếp không biết vì sao chọc đến Lam lệ nghi, làm cho nàng không tiếc độc hại con thân sinh cũng muốn vu hãm thiếp thân. Việc này mặc dù tội không ở thiếp, nhưng thiếp cũng không thể an tâm được, thiếp thỉnh tự mình giam cầm ba tháng ở Trường Nhạc cung, sao chép kinh thư, vì thập hoàng tử tụng kinh cầu phúc, mong hoàng thượng ân chuẩn."
Lam thị vốn đang liều mạng dập đầu nghe lời này, lập tức ngẩng đầu lên, ánh mắt oán độc nhìn về phía Thẩm Mạt Vân, miệng "A a a" kêu la không ngừng.
Vũ Văn Hi tất nhiên không quan tâm đến ánh mắt Lam thị, cảm thấy chán ghét liếc qua, nâng Thẩm Mạt Vân lên: "Việc này cùng nàng không quan hệ, hà tất phải như thế?"
Thẩm Mạt Vân đứng thẳng thân thể, hơi cười khổ: "Thiếp đổ không phải muốn vì Lam thị nói chuyện, chẳng qua nghĩ đến thập hoàng tử, nhớ lại bọn Bảo nhi cùng Thụy nhi... Thiếp bất quá thương tâm thôi."
Vũ Văn Hi ngữ khí mềm đi: "Nàng có lòng." Dừng lại, "Đừng quá vất vả, nàng là trưởng bối thập hoàng tử, bảy ngày đi."
"Tạ hoàng thượng thương cảm." Thẩm Mạt Vân cúi đầu nói.
Vũ Văn Hi lại vỗ một chút lên mu bàn tay Thẩm Mạt Vân, tiếp đó nói Liễu quý phi: "Trẫm còn một ít tấu chương chưa phê, trước về Kiến Chương cung, nơi này giao quý phi xử lý." Nói xong nhấc chân bước đi, cũng chưa từng lướt mắt Lam thị bên kia.
Hoàng đế đi rồi, Liễu quý phi hướng nội thị giương cằm, "Đưa Lam thị đi đi."
Nội thị bưng chén rượu, tới gần Lam thị, cung nhân nhanh nhẹn lấy mảnh vải bịt miệng Lam thị ra, hơn nữa dỡ cằm nàng xuống, làm cho nàng không thể nói chuyện.
Ly rượu thỉnhh đẹp đưa đến bên miệng Lam thị, thong thả dứt khoát đổ vào.
Lam thị liều mạng giãy dụa, liên tục lui về phía sau, ý đồ tránh đi ly rượu so với máu tươi còn muốn đỏ hơn. Nhưng toàn bộ thân thể đều bị buộc chặt, căn bản là không thể nhúc nhích, chỉ có thể hoảng sợ hai mắt trợn to, trơ mắt nhìn chất lỏng màu đỏ kia đổ vào miệng, chảy qua yết hầu, tiến vào dạ dày.
Đổ hết ly rượu độc, nhóm cung nhân buông người ra.
Một trận kịch liệt đau đớn theo dạ dày nhanh chóng cháy tới toàn thân, khổ sở muốn chết, không ngừng lăn lộn trên mặt đất muốn mượn điều này làm dịu đi đau đớn, nhưng hoàn toàn vô dụng, ngược lại đau đớn càng tăng thêm kịch liệt.
Đau đến điểm cực hạn, phảng phất như có người bổ vào phía sau đầu, trước mắt đột nhiên tối đen, cứ như vậy không còn tri giác.
Chỉ thấy thân thể Lam thị nghiêng sang mộ bên, sắc mặt tím tái, miệng sùi bọt mép, không có hơi thở.
Thái y tiến lên nghiệm thi thể, báo với Liễu quý phi: "Quý phi nương nương, Lam thị đã đi."
Liễu quý phi nhàn nhạt "Ân" một tiếng, vẫy tay cho người đi xuống.
Thẩm Mạt Vân thở dài một hơi, cúi đầu trước Liễu quý phi: "Quý phi nương nương không còn phân phó gì, xin thứ cho thiếp cáo lui." Cuối cùng đã vượt qua, sau lưng mồ hôi lạnh thấm ướt xiêm y.
Lúc này, thật sự quá nguy hiểm!
Liễu quý phi mắt nhíu lại, sau một lúc lâu, đáp: "Thục phi cần phải cẩn thận chút, tiếp theo có khả năng sẽ không may mắn như vậy."
Thẩm Mạt Vân cười: "Phúc hề họa sở phục, họa hề phúc sở ỷ(*), quý phi nương nương, ngài nói có phải hay không?"
(Phúc đến thì họa ẩn nấp, họa đến thì phúc sinh ra)
Thục Phi Thục Phi - Hiểu Kiều Lưu Thủy