In order to heal others, we first need to heal ourselves. And to heal ourselves, we need to know how to deal with ourselves.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Lịch Sử
Số chương: 449 - chưa đầy đủ
Phí download: 18 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 545 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 01:58:14 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 372: Người Tây Dương Đáng Ngờ (1+2)
ại chiến sắp tới rồi, Lý Mạnh phát hiện ra mình ở vào trạng thái chẳng có việc gì để làm cả.
Quân lương có Ninh Càn Quý và thương hội Linh Sơn làm, lương thực dự trữ của điền trang truân điền cũng có thể nói là sung túc.
Lệnh thay đổi thân phận hộ truân điền do bên Chu Dương làm, còn về phần tình báo do nội các cô gái thư phòng, diêm bang theo trình tự bình thường mà làm.
Hiện giờ quý tộc quan viên Nam Trực Đãi với chiến sự Thọ Châu đều không bằng quân tướng thành Tế Nam.
Còn về tinh thần binh sĩ, điểm này Lý Mạnh hiểu rõ nhất, đại chiến sắp diễn ra, các doanh đều đang khổ luyện, không cần phải lo lắng.
Bởi vì Lý Mạnh dựa vào chế độ chống đỡ cả một hệ thống hoàn thiện, hệ thống này khi có mục tiêu sẽ tự động vận chuyển, là thủ lĩnh. Lý Mạnh chỉ cần chú ý đốc thúc là được.
Với cơ cấu này, tiến độ các nơi có Lưu Phúc Lai và Tôn Truyền Đình kiểm tra, có chút buông lỏng hoặc không ổn nào, là lập tức báo cáo cho bên phía Lý Mạnh, không để chậm trễ việc gì.
Huống chi các ban ngành và quân lính căn bản không dám có chút buông lỏng nào, kết quả hiện giờ Lý Mạnh có nhiều thời gian bầu bạn với Mộc Vân Dao, cùng tiếp kiến khách từ các nơi khác tới.
Dựa theo lời nói của Tôn Truyền Đình là, đừng thấy tiếp kiến các thương hội, hào tộc, quan phủ nhẹ nhõm hơn việc quân chính, nhưng đây vẫn là chuyện công, hiện giờ Sơn Đông ngoại từ hai gia tộc sống không bằng chết ra, thì gần như số còn lại đều nắm trong tay Lý Mạnh.
Dùng vũ lực trấn áp chỉ là một mặt, một mặt khác phải biết dụ dỗ thu nạp, phải biết rằng, trong hệ thống muối cá Giao Châu doanh. gia tộc phất lên chỉ ở Lai Châu và Thanh Châu, được lợi từ truân điền chỉ có ở Đăng Lai Thanh, còn thế lực địa phương khác đều mơ hồ tự thành hệ thống của mình.
Thu nhập và thế lực của bọn họ bình thường đều dựa vào trang viên ruộng đất tự mình kinh doanh mà có được, điều này làm bọn họ có tính độc lập rất cao.
Cho dù Giao Châu doanh có đủ loại thủ đoạn đem những địa chủ này thu nạp vào trong mình, nhưng dù sao do quá gấp, không thể thành công trọn vẹn, hơn nữa rất nhiều đại tộc ở Đông Xương, Tế Nam, Duyệt Châu tự nguyện quy phục. Giao Châu doanh không thể tham lam thôn tính hết.
Thế nào cũng phải cấp nho những người thần phục này chút lợi ích, còn với những kẻ độc lập, phải để bọn họ một lòng ra sức vì sự nghiệp của Giao Châu doanh, điều này cần Lý Mạnh ra mặt thu nạp.
về bản thân mà nói Lý Mạnh thà ở trên giáo trường đối diện với các tướng sĩ của mình, hoặc đối diện kẻ địch hung ác trên chiến trường còn hơn là đối diện với các danh sĩ cao nhân này, nghi lễ phiền phức, rồi cố nặn ra nụ cười đúng là quá mệt mỏi.
Nhưng nhiều năm an nhàn sung sướng, ở vị trí cao, sát phạt quyết đoán, trải qua cuộc chiến đẫm máu trên chiến trường, trên người Lý Mạnh sớm đã nuôi dưỡng lên một khí chất uy nghiêm, loại khí chất này ở thời đại này rất hiếm thấy, đặc biệt ở trên người tướng lĩnh Đại Minh càng hiếm thấy.
Oai phong của đám Tả Lương Ngọc nhưng chỉ là khí chất đạo tặc của đám tàn ác, ngày thường ngươi ta sợ hắn nhưng là sợ binh lính như cầm thú của hắn, còn hắn là thủ lĩnh đám cầm thú mà thôi, khi chất này trên chiến trường không có chút tác dụng nào.
Còn khí chất trên người Lý Mạnh, thì loại khí chất quân nhân thuần túy, sự kính trọng sinh ra tự nhiên, trên chiến trường càng làm kẻ địch sợ hãi.
Khoảng thời gian từ tháng tám tới đầu tháng chín, bắt đầu lưu truyền phong độ đại tướng của Lý Mạnh, rất nhiều sự tích của Giao Châu doanh lúc này được người ta lấy ra tuyên dương, ví như quân kỷ nghiêm ngặt, ví như đánh mãi không bại.
Khoảng thời gian này Lý Mạnh chính là người phát ngôn là hình tượng của cả hệ thống Giao Châu doanh.
Ở nhà nhiều hơn cũng có cái lợi, ví dụ như Lý Hoành luôn có chút xa lạ với hắn hiện giờ mỗi ngày thân thiết quân lấy gọi ba ba hơn nữa Lý Mạnh ở nhà một ngày, trên mặt nữ quyến trong nhà thời gian mang nụ cười nhiều thêm.
Đặc biệt là Mộc Vân Dao, vốn nữ nhân có mang tinh thần yếu ớt một chút, Lý Mạnh thời gian này ở nhà nhiều, thêm vào tình huống Mộc Vân Dao đặc biệt, ba cô gái khác đều cố gắng để nàng và Lý Mạnh ở bên nhau nhiều hơn làm Mộc Vân Dao hạnh phúc từ tận đáy lòng.
Mỗi ngày có thời gian, Lý Mạnh bồi tiếp lão thái giám Lưu Phúc Lai nói chuyện, có lẽ vì đã có con. Lý Mạnh càng nhớ tới cha me kiếp trước, không thể ở bên cha mẹ tận hiếu, thực sự làm trong lòng không thoải mái.
Lý Mạnh đem sự hiếu thuận này chuyển lên người lão thái giám, trước kia hành vi thái độ của hắn với ông ta, đặt ở bên ngoài đều có thể gọi là “hiếu thuận thuần khiết” rồi, nếu như còn chân trắng, triều đình thậm chí có thể dùng lý do này cho hắn công danh.
Hiện giờ sự hiếu thuận này càng tăng thêm mấy phần, kết quả buổi tối khi đi ngủ, Nhan Nhược Nhiên nói, lão thái giám gần đây hết sức tin thờ thần phật, nói không biết kiếp trước mình tu được điều gì, kiếp này được hưởng phúc như vậy.
Thực tế, Lý Mạnh tán gẫu với lão thái giám, cũng là một loại dốc bầu tâm sự, ở địa vị và tầng cấp như Lý Mạnh, người có thể thổ lộ tim gan, mà không phải lo lắng gì không nhiều, lão thái giám chính là một trong nhân tuyển tốt nhất.
- Bá phụ, hôm nay tộc trưởng Nhâm gia ở Duyệt Châu nói là trong gia tộc ông ta có hai cô gái, đều là quốc sắc thiên hương, muốn đưa vào phủ, không cần thân phận địa vị gì, chỉ cần rót trà bưng nước cho cháu là phúc rồi, khi đó cháu thấy buồn cười, nói phu nhân vừa mới mang thai nếu nạp cơ thiếp vào phủ, Chẳng phải thêm ghen tuông sao?
Nghe Lý Mạnh kể, Lưu Phúc Lai cười nói:
- Chuyện này cũng thường thôi, tặng mỹ sắc mưu cầu hãnh tiến, là cách làm vô cùng truyền thống. Kỳ thực, vì gần đây cháu ở nhà nhiều một chút, lại bằng lòng gặp những khách dân gian, nếu không khi cháu còn là tham tướng, rất nhiều người phải làm thế rồi.
Dù sao cũng chỉ coi như chuyện đùa, Lý Mạnh cười nói:
- Bá phụ còn chưa biết đấy, chuyện tặng nữ nhân này vẫn chưa là cái gì, hôm nay Dương gia ở phủ Đông Xương phái người tới, lại là cầu thân, bá phụ có biết đối tượng cầu thân là ai không, đó là cô bé con nhà hắn, năm nay mới một tuổi, thông minh đáng yêu, muốn đính hôn với Hoành Nhi, Hoành Nhi mới bé như cái hạt đậu, mà lại có người tới kết thân rồi.
Nói tới con trai mình, tâm tình Lý Mạnh cực kỳ khoan khoái Lưu Phúc Lai cũng cười theo, nói:
- Dương gia này hẳn là tộc nhân của Dương Tự Phản tả thị lang bộ hộ ở kinh sư hả, ừm, nhiều đời làm quan trong triều, quan viên tam phẩm tứ phẩm không ít, nhưng muốn kết thân với nhà ta, thì thân phận còn thấp một chút, Hoành Nhi thân phận thế nào chứ, phải lấy quận chúa, công chúa mới không bị thiệt.
Lý Mạnh nghe thấy hơi ngẩn ra, vốn ý hắn là trẻ nhỏ như vậy kết hôn là chuyện cười, ai ngờ Lưu Phúc Lai lại dùng thái độ trịnh trọng như vậy để nói thực sự là không ngờ được.
Trưởng tử của Lý Mạnh sau này làm gì, mọi người đều có phán đoán đại khái, thê tử Lý Hoành gia tộc thế nào, phải có địa vị làm sao, đương nhiên không thể không cẩn thận, đương nhiên không thể không lựa chọn tử tế.
Hai người nói cười một hồi, Lưu Phúc Lai cầm chén trà lên nhấp một ngụm, khi đặt chén trà xuống “A!” một tiếng, vỗ trán, tự trách mình:
- Người lớn tuổi trí nhớ đúng là không ra gì nữa, ban ngày thực nghiệm doanh bên thương hội Linh Sơn có người đưa tới một báo cáo, nói về chuyện tên phiên quỷ người Âu kia. ta không hiểu chuyện binh mã, chỉ cảm thấy Âu Mạn nếu thực sự là thống soái như hắn nói, thì đội ngũ mấy trăm người, sao biết được nhiều như vậy, cho dù vùng cực Tây kia binh mà mạnh hơn hẳn Đại Minh chúng ta, nhưng ta cũng không cho rằng hắn hiểu được nhiều như vậy.
Vừa nói Lưu Phúc Lai vừa mở chiếc hộp ở bên cạnh ra, cẩn thận lục lọi lấy ra một bản báo cáo, đối với loại báo cáo chuyển gấp cho Lý Mạnh, bình thường có có người chuyên môn sao chép, để tiện cho Lý Mạnh độc nhìn những chữ nhỏ xinh xắn, Lý Mạnh lắc đầu nói.
- Cháu đã bảo mấy lần với Vân Dao rồi, hiện giờ thân thể như vậy, nên làm ít đi một chút, sao còn bận rộn như thế.
Lão thái giám ôn hòa nói:
- Ta từng nghe người ta nói, nữ nhân nếu có thai, có một số việc bận rộn không phải là không tốt, tóm lại là luôn làm việc để khỏi buồn phiền, cứ để nó làm đi, Nhược Nhiên sẽ chông chừng.
Nhưng lời này Lý Mạnh không ngẩng đầu lên trả lời, hắn chăm chú xem nội dung báo cao, vẻ mặt ngày càng nghiêm túc. hồi lâu sau mới nói:
- Thứ này đúng là hắn ta không hiểu được, mấy ngày này Đặng Dương Nhân về Tế Nam nghỉ phép, bảo hắn tới xác nhận...
Lưu Phúc Lai thấy Lý Mạnh thần sắc trịnh trọng, không biết rốt cuộc phát sinh chuyện gì không hay, tức thì nói:
- Nếu có chuyện không ổn thì giờ phái người khống chế tên phiên quỷ đó. tránh gây ra họa
-o0o-
Lý Mạnh cười khan mấy tiếng, chậm rãi nói:
- Bá phụ, cháu không tin vận khí nhưng lần này chẳng lẽ thực sự nhặt được bào bối rồi ư?
Trong quân Sơn Đông thiếu nhân tài, trong thủy quân càng như thế, Đặng Cách Lạp Tư ở Tây Ban Nha là lính đánh thuê, đương nhiên cụ thể thế nào không ai trả lời khẳng định được. Giao Châu doanh chẳng thể sang đó kiểm tra sự thực.
Nhưng Đặng Dương Nhân so với những người khác như đám hải tặc thủ hạ của Dương Tứ, còn biết nhiều hiểu rộng hơn mà hắn cũng khá biết chiến đấu, hiện giờ làm phó thống lĩnh thủy doanh một cách chói lọi, dù là Dương Tứ hay là quan binh thủy doanh đều phục hắn.
Quan binh tầm thường làm được tới thiên tổng đã là tới hạn, thăng lên nữa cực kỳ khó khăn, nhưng Đặng Dương Nhân chỉ biết chân đấm tay đá mà lại làm tới phó thống lĩnh.
Cấp bậc của thủy doanh cao hơn bộ doanh. Đặng Dương Nhân làm phó thống lĩnh so với thiên tổng bình thường còn cao hơn nửa cấp, thực sự làm nhiều người buồn bực. cứ như thủy doanh tự thành một hệ thống, nhưng mọi người chỉ nói sau lưng thôi, không có xung đột thực sự gì.
Mãn Thanh cho dù cũng có thuyền, hơn nữa có Khổng Hữu Đức. Thượng Khả Hỉ mang thủy thủ tới, nhưng năng lực hàng hải vẫn rất yếu, điều Lý Mạnh lo lắng là Mãn Thanh có thể tổ chức một đơn vị thủy quân ở Kim Châu, rồi đánh tới, nếu tên hán gian Khổng Hữu Đức có thể ngồi thuyền đi, có quỷ mới biết bọn chúng có ngồi thuyền về hay không.
Cho nên cả một dải Đăng Châu bố trí thủy doanh phòng ngự, hơn nữa tiêu rất nhiều tiền vào chiến hạm trong sự khó hiểu của nhiều người.
Hiện giờ có thể nhìn ra về sau Mãn Thanh bế quan tòa cảng, rốt cuộc nguyên nhân từ đâu, Mãn Thanh dù có thuyền nhưng dùng rất ít, đám thủy thủ Tam Thuận Vương và Tục Thuận Công đều bị điều tới nội địa làm lính.
Quan binh thủy doanh vốn hết sức cẩn thận, song về sau ngày càng chẳng kiêng dè gì, thậm chí đưa thuyền tới tận gần Liêu trấn, theo kết quả quan sát của bọn họ, phòng ngự ven biên của Mãn Thanh sử dụng thuyền bè của người Triều Tiên, hơn nữa khống chế rất nghiêm, không cho phép rời bờ quá xa.
Nghe đồn là Thát Đát sợ người Triều Tiên ngả về Đại Minh, thuyền đi quá xa sẽ chạy mất, lời này không biết đồn đi thế nào. dù sao hiện giờ đại quân Thát Đát xuất chinh, đều phái điều động lính cầm súng của Triều Tiên, trong pháo binh của Mãn Thanh cũng có không ít người Triều Tiên.
Thủy quân Mãn thanh không dám khinh xuất, làm thủy doanh Giao Châu doanh nhẹ nhàng không ít, Đặng Cách Lạp Tư bệnh lười nổi lên, gần đây đã hai lần xin nghỉ phép về nhà rồi.
Thân là quan tướng, dưới cục diện này dù uy hiếp với thủy doanh không lớn, song sao có thể nhàn nhã như vậy, Lý Mạnh chuẩn bị trách móc hắn một phen, không ngờ lần này khéo vậy, tiện thể hỏi hắn người “tới từ lính đánh thuê Châu Âu” chuyện của Âu Mạn.
- Trừ trường mâu và súng ra, những binh khí khác đều có thể bỏ đi rồi.
- Người cầm cờ phải đứng trong đội ngũ, hắn phải xem quân kỳ là sinh mạng của mình.
- Lính cầm súng khi chiến đấu, phải tranh thủ xếp trận trước, luân phiên xạ kích.
- Tác dụng hỏa pháo chủ yếu là áp chế hỏa pháo đối phương, sau đó mới là đối phó với đội ngũ của đối phương.
- Trận địa hỏa pháo của đối phương trừ dùng hỏa pháo áp chế ra, còn phải dùng kỵ binh đối phó, kỵ binh khi xông vào đội pháo binh, giết chết pháo binh và phá hỏng các loại công cụ.
- Động tác bắn súng phải tiêu chuẩn mỗi một động tác phải phân thành nhiều phần, tiến hành huấn luyện kỹ càng, để mỗi một động tác đều đạt tiêu chuẩn hết sức có thể. Đối với điều này, phải có sách tranh để học tập, kết quả tiến hành tiêu chuẩn hóa huấn luyện, chính là tận dụng hết khả năng làm đội ngũ lính cầm súng thêm dày đặc, tăng cường uy lực của súng đạn.
“Trước khi chiến đấu, nếu như có thể nhất định phải phái kỵ binh thọc sâu vào cánh trái của đối phương.”
Đủ các loại ý kiến, có cái không thích hợp với Giao Châu doanh, nhưng lại làm Lý Mạnh mở rộng thông suốt, cải tiến không ít cho Giao Châu doanh.
Những lời này đều là vị lính đánh thuê tới từ Saxony công quốc Germany nói, Lý Mạnh là người cầm quân, có rất nhiều ý tưởng hoặc tới từ kinh nghiệm tri thức hiện đại, hoặc ý tưởng bất ngờ, những suy nghĩ và sáng kiến đó có phù hợp với chiến trường không, trừ thảo luận trong trong phạm vi quan quân, còn phải kiểm nghiệm trong diễn tập.
Cái gọi là “thực nghiệm doanh”’ chính là không dựa theo thể chế của Giao Châu doanh, mà là đại doanh có hai nghìn người, chia làm hai bộ phận, một phe màu đỏ, một phe màu xanh, sắm vai các nhân vật trên chiến trường, kiểm tra hiệu quả của những sáng kiến kia.
Thực nghiệm doanh hoàn toàn do cựu binh tạo thành, thuộc về sự thống lĩnh của Vương hải, bình thường mà nói, Âu Mạn tự xưng hiểu các loại kỹ thuật đó, thì trước tiên phái tới thực nghiệm doanh, xem hiệu quả thế nào, xem xem là nhà mạo hiểm lớn tiếng nói càn, hay là quân nhân thực sự.
Ở nơi đại quân trú đóng thương hội Linh Sơn đều có phân nhánh, một là mua sắm quân nhu, vận chuyển cung cấp nhu yếu phẩm, hai là giám thị và báo cáo, coi như là nhân viên tình báo bán công khai.
Thực nghiệm doanh địa vị đặc thù, người của thương hội Linh Sơn là người thu thập các loại kiến nghị, diễn tập ứng phó.
- Ngươi thấy thế nào?
Lý Mạnh hỏi Đặng Dương Nhân đang đứng nghiêm trang, Đặng Dương Nhân không biết tiếng Hán vừa rồi Viên Văn Hoành đọc cho hắn nghe một lượt.
Nghe thấy Lý Mạnh hỏi Đặng Cách Lạp Tư vẻ mặt biến đổi như dang đấu tranh tư tưởng gì đó, đợi một lúc Lý Mạnh có chút bực bội không nhịn được nói:
- Ngươi sợ cái gì, ta dùng ngươi không phải vì ngươi là người Tây Dương, mà bởi vì ngươi có khả năng, ít nhiều hiểu được vài thứ, có thể liều mạng cho Giao Châu doanh ta, ngươi trù chừ có phải là sợ Âu Mạn tới giành chén cơm của ngươi? không cần phải nghĩ nhiều, hắn là hắn, ngươi là ngươi, cứ nói là được.
Lý Mạnh nói câu này hơi nặng, nhưng Đặng Dương Nhân nghe thấy tâm tình được thả lòng, lúc này mới phát hiện ra trán đã lấm tấm mồ hôi.
Đặng Dương Nhân thường ngày cười đùa cợt nhả, nhưng bản lĩnh chọc cười lúc này biến mất hút. chần chừ rồi nói:
- Đại soái, tiểu nhân rời khỏi phía tây đã mười năm rồi, điều mà Âu Mạn nói tiểu nhân không hiểu nhiều lắm, nhưng biết hắn nói rất có lý, nhưng khác với những điều tiểu nhân nhìn thấy khi làm lính đánh thuê, trước kia ở Châu Âu, tiểu nhân nghe người ta nói từ sau khi đội ngũ trường mâu hình vuông của người Thụy Sĩ xuất hiện, ứng dụng đội hình cho các loại vũ khí được các quốc gia mày mò phát triển, trong mười năm, thậm chí là trong mấy năm hoặc một năm, cách thức chiến đấu sẽ có đôi mới, có nhiều thay đổi mang tính cách mạng.
Thụy Sĩ là tiếng mẹ đẻ của hắn, nhưng chẳng ai để ý, Đặng Dương Nhân dừng lại một chút, thấy Lý Mạnh nghe rất chăm chú. mới thả lỏng nói:
- Tiểu nhân tới sớm, Âu Mạn tới muộn, mấy năm qua Châu Âu đủ có biến hóa rất lớn rồi, những điều hắn nói, tiểu nhân nhớ khi phục dịch trong quân, quan quân phía trên cũng đã nói qua với tiểu nhân.
Đặng Cách Lạp Tư dù trả lời không khẳng định, nhưng nói những kiến nghị này rất có đạo lý, không phải là nói xuông, trong lòng Lý Mạnh mừng thầm, nghĩ có một người như vậy gia nhập, quân đội của mình sẽ được hỗ trợ rất nhiều. Lý Mạnh lại hỏi:
- Ngươi thấy Âu Mạn năm đó sẽ có cấp bậc gì?
- Hồi bẩm đại soái, theo cách nói của Giao Châu doanh cũng ta, quân đội cơ sở của bên tiểu nhân cũng cùng loại với doanh, chỉ có điều người mỗi doanh nhiều hơn theo tri thức mà Âu Mạn nắm được mà xét, có lẽ là quan quân cấp bậc thiên tổng hoặc cao hơn.
Lý Mạnh gật đầu, miệng nở nụ cười, nhưng nhìn thấy Đặng Dương Nhân còn có lời chưa nói hết, tỏ ra lượng lự, liền nói:
- Có gì cứ nói thẳng ra đi, đừng ngại gì cả.
- Chuyện này...đại soái, công quốc Saxony này ở bên tiểu nhân thanh danh cực kém, cướp bóc đốt phá, vong ân phụ nghĩa, là chuyện như cơm bữa, loại phẩm chất này không đáng người ta tín nhiệm.
Thuận Minh Thuận Minh - Đặc Biệt Bạch