I know every book of mine by its smell, and I have but to put my nose between the pages to be reminded of all sorts of things.

George Robert Gissing

 
 
 
 
 
Thể loại: Lịch Sử
Số chương: 449 - chưa đầy đủ
Phí download: 18 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 545 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 01:58:14 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 208: Chém Rồi
hưng nếu là tranh chấp cãi nhau, cũng là tội danh không tuân thủ hiệu lệnh, cuối cùng cũng té trên đất, giơ tay chém xuống, đánh tới cùng, các tân binh đều sợ hãi. Trước đây khi còn làm bọn cướp lục lâm, những thói quen lâu ngày mang tới đây, chính là tội chết, người nhét vàng bạc bên hông trong người vội vàng vứt xuống đất, nơm nớp lo sợ theo thượng quan của mình tới phòng điều tra.
Trong nhà này. trận chiến bộc phát duy nhất chính là trong nhà của Lưu Trạch Thanh, bên trong còn có vài thân binh, những người này trung thành với Lưu Trạch Thanh, nhưng người ít không ngăn cản nổi, hơn nữa đại đội bên ngoài đều đã đầu hàng, mình còn chống cự làm cái gì, càng không nói tới kiên cường gì, chỉ tra hỏi chút là biết Lưu Trạch Thanh dẫn mấy chục thân binh và ái thiếp chạy theo địa đạo rồi, lối ra ở đó cũng không biết.
Lý Mạnh cũng không vào trong lục soát, hắn đứng phía sân trước, nghe thân binh quay về báo cáo tin tức, sau khi đánh vào nội thành, doanh Giao châu cũng hy sinh hơn một trăm người, đây còn chưa kề tới gần hai trăm đầu bày ra trước mặt hắn. Những người này đều là tân binh vừa nãy không tuân thủ quân kỷ bị chém đầu.
“Chạy chưa xa. dưới đường ngầm có nước, địa đạo không thể đào quá sâu, tìm người tìm theo địa đạo, phái kỵ binh đuổi theo".
Sau khi nghe báo tin, Lý Mạnh đơn giản ra lệnh xuống, nha hoàn và gia đinh trong sân đang bị người giám sát từ các nơi đi ra, quỳ một bên, nhìn thủ cấp chồng chất ở đó, nhiều người sợ tới không quỳ nổi, Co quắp ở đó. Các binh lính đã trở nên cẩn thận dưới sự chỉ huy của quan quân, chuyển vàng bạc lục soát được ra, chồng chất một chỗ.
Quân kỷ nghiêm minh, bốn chữ này nhiều khi rất nực cười, nhưng với những thổ phỉ cướp đường to gan lớn mật này, lúc này lại cảm thấy cổ gai lạnh, tới doanh Giao châu, ăn uống no đủ là điều tốt, nhưng tấm gương không tuân thủ quân lệnh cũng ở trước mặt, ai nấy đều run rẩy.
“Đại nhân, các nơi thống kê sơ bộ, Lưu bộ bị bắt hai ngàn, quân ta chém đầu một ngàn, đại nhân oai vũ”.
Một thân binh thống kê chiến quả rất hưng phấn tới bẩm báo, với giá thấp như vậy, có chiến quả lớn như thế, là một người trong doanh Giao châu, tất nhiên là vô cùng vui mừng. Lý Mạnh giơ tay vỗ vai thân binh đó, hắn lại không quá hưng phấn, lần tập kích này đạt tới hiệu quả vốn thế, ít nhất cũng luyện binh thực chiến. Mặc dù Lưu bộ vô dụng vượt quá dự liệu của hắn, nhưng bây giờ Lý Mạnh cũng nghĩ thông rồi, mình luyện binh như vậy, nếu đánh không lại quân đội luyện binh như thả dê thế này, đó mới thật là kỳ lạ.
Thân binh báo cáo chiến quả vẫn chưa đi xa, một thân binh khác đã vội vã tới báo tin, vào cửa đã cao giọng, lớn tiếng la hét nói:
“Đại nhân, bắt được Lưu tặc rồi".
Đường ra của địa đạo này lại ở trong nhà khác ở ngoài nội thành. Mặc dù địa đạo bí ẩn, nhưng vẫn có hạ nhân biết, vừa nãy nhìn thấy sàn đầy đầu người, sợ hãi "Sấm tặc” này, sẽ chém đầu mình, liên tục nói ra bí mật của mình để cầu xin tha mạng. Lưu Trạch Thanh tâm tính hiểm độc, nếu biết có người biết được địa đạo bí mật, chắc chắn sẽ ra tay diệt khẩu, hạ nhân đó tất nhiên cũng hiểu rõ, nên luôn ngậm miệng, ai ngờ lại nói ra lúc này.
Vương Hải mang theo búa còn đang nhỏ máu, cũng đi vào trong sân trước, bẩm báo:
“Đại nhân, vàng bạc đã chuyển ra toàn bộ, đã lục soát tất các ngóc ngách các phòng, người toàn bộ tập trung ở sân trước”.
Lý Mạnh gật đầu, ra lệnh:
"Chỉ để lại vệ đội trong sân, Thang Nhị dẫn kỵ binh áp giải tù binh ra khỏi thành, dẫn Lưu Trạch Thanh tới đây”.
Mặc dù trong nhà có vàng bạc mỹ nữ, nhưng các tân binh không dám có lời gì oán giận, dưới hiệu lệnh của các quan quân, xếp hàng đi ra ngoài, thậm chí không ai quay đầu nhìn vàng bạc bên đường nữa. Hiện giờ quân đội mới được xưng là quân đội, nghiêm nghị tuân theo hiệu lệnh, những ý nghĩ tản mạn vừa nãy đã bị máu tanh sát phạt quét sạch.
Các thân binh của Lý Mạnh ở lại trong nhà đều là chiến sĩ tinh nhuệ thật sự. Mặc dù hai trăm bảy mươi người, nhưng uy thế còn hơn vừa nãy.
“Tổng cộng là ba ngàn lượng vàng, một vạn năm nghìn lượng bạc, tiền đồng không thể đếm hết, chắc khoảng hai vạn tiền”.
Các thân vệ kiểm tra cũng nhanh chóng, số vàng bạc này không có ký hiệu, có thể dùng xe ngựa chuyển đi. Đây cũng là chiến lợi phẩm lần này, Lý Mạnh tính toán tới, cũng có thể trừ hao tổn lần này, về phần những người quỳ ở đó. đúng là có những cô gái có chút nhan sắc. Lúc Lưu Trạch Thanh chạy trốn, chỉ dẫn theo hai người được sủng ái nhất, số còn lại đều bị bỏ lại trong nhà, nhưng với Lý Mạnh, lại không có chút hữu dụng nào.
Lúc này, hơn một trăm kỵ binh áp giải Lưu Trạch Thanh bị trói và thân tín của hắn, tổng cộng hơn hai chục người tới sân.
Lý Mạnh mặc áo giáp nặng, nhưng vẫn đứng thẳng ở đó, nhìn Lưu Trạch Thanh và thân tín bên cạnh của hắn bị ném ở đó, hai bên tính toán với nhau, tranh đấu gay gắt lâu như vậy. lần đầu gặp mặt đối mặt thế này. Phải nói là Tổng binh Tào châu nhìn có vẻ có khí chất của quân nhân thời này hơn Lý Mạnh, ví dụ như mặt đầy râu quai nón, mặt đầy dừ tợn, vân vân. Lý Mạnh thường xuyên cạo mặt và chòm râu lại là kiểu khác.
Nhưng bây giờ một người đứng, một người lăn trên đất, ánh mắt Lưu Trạch Thanh không ngừng biến ảo, giãy dụa muốn nhìn Lý Mạnh trước mặt rốt cuộc có dáng vẻ thế nào. Nhưng bị trói chặt như bánh chưng, hoàn toàn không thể ngẩng đầu lên. Lý Mạnh cũng không để ý tới hai cơ thiếp khóc lóc bên cạnh hắn, đi tới trước Lưu Trạch Thanh, cười nói:
“Lưu Tống binh, ngưỡng mộ đã lâu”.
Lưu Trạch Thanh nghe thấy đối phương xưng hô khách khí như vậy, toàn thân trên dưới đều như trong hầm băng, trong lòng hắn hiểu rõ, đối phương tập kích Tào Châu, phá nội thành, chính là muốn làm gọn mọi chuyện, chết tới nơi rồi, phải nắm lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng, không khỏi ở đó dắt cuống họng nói:
“Đại nhân, Đại nhân, tiểu nhân Trước nay không biết trời cao đất rộng, đắc tội với đại nhân, tiểu nhân còn rất nhiều vàng bạc, tính cả những cô gái này, đều nguyện hiến cho Đại nhân”.
Tổng binh một phương, đại tướng tọa trấn Lỗ Nam, đột nhiên trở nên thấp hèn như vậy, không có khí khái của quân nhân, giống như du côn vô lại bên đường, khí chất của chủ tướng luôn tương thông với quân thuộc hạ, Lưu Trạch Thanh hèn mọn bi ổi như vậy, biểu hiện quân binh của hắn cũng có thể hiểu được.
Lý Mạnh nhìn biểu hiện của những người bên dưới, hơi sửng sốt, không khỏi bật cười lớn, thầm nghĩ mình học lịch sử không nói tới những người này, không biết biểu hiện của Lưu Trạch Thanh khi chống Sấm tặc và kháng Nữ chân thế nào, bây giờ xem bộ dạng cũng chỉ là một phế vật mà thôi, người thế này, lúc mình cho người đi điều tra, còn được người ta cho là mãnh tướng, quả thật, là Tổng binh một phương, nên có chút bản lĩnh chứ?
Đương nhiên Lý Mạnh không biết, Lưu Trạch Thanh trong lịch sử hiện thực chính là đại quân phiệt thời Minh mạt, một trong bốn trấn Giang Bắc. Nhưng chiến tích và năng lực so với hiện giờ càng không chịu nổi. gặp địch là chạy tán loạn, chỉ có thể xâm hại bách tính, luồn cúi triều đình mà thôi, là một tai họa tiêu chuẩn.
Lại có người vào báo tin, nói là gần như quét sạch tàn địch các nơi trong thành, dưới tình hình hoàn toàn phân rõ thắng bại, những đại hộ thân sĩ trong thành tất nhiên biết nên đứng sang một bên, dưới “để nghị” của bộ Lý Mạnh, các tráng đinh trong nhà tập hợp lại, loạn cục thế này, du côn vô lại trong thánh nhân lúc cháy nhà đi hôi của phá thành, thậm chí còn có thể vượt qua những bại binh này.
Lưu Trạch Thanh luôn giãy dụa, ra sức nói mình nguyện lấy bao nhiêu vàng bạc ra đổi lấy, nhưng cắn răng không nói địa điểm, xem ra chuẩn bị dùng để đổi lấy tinh mạng mình.
Các binh sĩ doanh Giao châu chuyển vàng bạc trong sân lên xe. gần như đã thu dọn xong. Lý Mạnh giờ phác đao. cười nói:
“Lưu tổng binh là ngươi thông minh như vậy, sao có thể cho rằng hôm nay có thể dùng vàng bạc đề đối lấy mạng sống chứ?”
Lưu Trạch Thanh nghe nói như vậy. còn chưa kịp chửi bới lúc sắp chết, phác đao trong tay Lý Mạnh đã chém xuống, “phốc” một tiếng, đầu lìa khỏi cổ, đầu nhanh như chớp lăn sang một bên, máu tươi phun tung tóe ra xa, nhiều người hầu quỳ ở dưới đều bị máu bắn tung tóe tới, sợ hãi la hét lên.
Thay Lưu Trạch Thanh bị giết, những người đó cảm thấy mình cũng phải chết không còn nghi ngờ gì. vội vàng xin tha mạng, những người đó gào khóc la hét, còn có cô gái còn nhỏ tuổi ngắt lịm đi.
“Chạy theo Lưu Trạch Thanh, chém hết, những hạ nhân này không cần để ý tới, đề tiền đồng lại cho họ”.
Lý Mạnh lau phác đao trong tay mấy cái lên quần áo Lưu Trạch Thanh, rồi nhổ nước bọt trên đất, mưu đồ tập kích lâu như vậy, hiện giờ đạt được mục đích chém đứt đầu đầu não của kẻ địch rồi, nhưng lại cảm thấy có chút vô vị, lúc khua phác đao chém giết cũng các chiến sĩ trong thành toàn thân nhiệt huyết sôi trào.
Có thể đó chính là tâm huyết vũ dũng, lòng khát chiến....
Lúc Lý Mạnh lên ngựa chuẩn bị rời đi, tiếng kêu thảm thiết tiếng khóc cầu xin trong sân hoàn toàn lắng xuống, bây giờ mới là tiếng chửi bậy, những người hầu đó ra sức tranh đoạt tiền, còn những tài vật còn lại trong sân. Lý Mạnh chỉ mang đi vàng bạc dễ mang theo nhất, đồ còn lại thật không ít, hơn nữa không có chủ nhân nữa, những người hầu này tất nhiên vô cùng tham lam, chẳng ai để ý tới chủ nhân mình đã bị chém đầu, trong sân chày đẩy máu, đầu và thi thể tân binh vì vi phạm quân kỷ bị chất một đống, đắp lên bụi rậm, tẩm thêm dầu. một mồi lửa thiêu.
Ngẳng đầu nhìn trời, mặt trời đã ngả về tây, tập kích từ sáng sớm tới vào thành chiến đấu, tính đã khoảng ba canh giờ. Lý Mạnh sai bảo đơn giản vài câu, rồi thúc ngựa rời khỏi.
Đi qua cầu treo của nội thành, thấy bên ngoài rất nhiều người cung kính quỳ hai bên, người trên cũng lại có quen biết, chính là mấy thân hào nông thôn Tào Châu vừa nãy cẩn thận ngoài thành, chắc những người khác quỳ ở đó cũng có thân phận tương tự vậy. Lý Mạnh cưỡi trên ngựa, nhìn những thân sĩ bên dưới. Lý Mạnh cũng không có thái độ chiêu đãi hiền sĩ gì cả...
Lý Mạnh hiện giờ tự cảm thấy đã có địa vị khá cao rồi.
Thuận Minh Thuận Minh - Đặc Biệt Bạch