Trong mỗi khó khăn đều ẩn chứa một cơ hội.

Albert Einstein

 
 
 
 
 
Thể loại: Lịch Sử
Số chương: 449 - chưa đầy đủ
Phí download: 18 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 545 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 01:58:14 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 204: Gà Đất Chó Kiểng.
ý Mạnh nghe ra trong giọng nói của Thang Nhị có chút run rẩy, bật cười hỏi:
"Sao, sợ không đánh lại hay sợ người đông'.
Thang Nhị cũng thành thật trả lời:
“Nghe nói thủ hạ của Lưu Trạch Thanh có không ít người từng đánh trận, chúng ta từ trước cũng chỉ tập kích tới doanh hắn, đánh thổ phỉ cường đạo, chưa từng đánh với những Lão binh này, trong lòng quả là không yên".
Vương Hải bên cạnh cũng khó chịu, vừa định nói gì đó, Lý Mạnh lại nói trước, trêu chọc hỏi Thang Nhị:
“Sợ chết không?"
Hỏi câu này ra, Thang Nhị lập tức bị kích cả mặt đõ bừng, buồn phiền nói:
“Mạng này là của Đại nhân, Tiểu nhân không sợ”.
Lý Mạnh cười ha ha. vỗ vai Thang Nhị, cười quát:
“Không sợ là tốt, dẫn các huynh đệ đánh tan chúng, đi thôi”.
Mấy câu này nói xong, Thang Nhị liền chắp tay, cũng không nói nhiều phóng ngựa xuất trận, lớn tiếng hạ lệnh cho thuộc hạ, xung quanh nội thành cho dù là trống không, cũng không thể nhu dã ngoại, kỵ binh bên này kiệt lực giữ gìn trận hình, cũng chỉ có thể xếp thành hàng ngũ mười lắm con ngựa.
Thang Nhị ở hàng thứ hai, nhìn đội ngũ nhanh chóng sắp xếp xong, cũng không nói nhiều, giơ giáo dài lên, cả đội kỵ binh lập tức xuất phát.
Ở Sơn Đông, Lý Mạnh chiêu mộ lượng lớn cướp đường phù hợp vái tiêu chuẩn của hắn, những người này lại chắc chắn không thể dùng trong xung phong trước được. Bon họ có chút tán loạn ở phía sau, đầy kính sợ nhìn đội ngựa doanh Giao châu xung phong ở hang Trước. Một hàng mười lắm con ngựa, ba hàng một đội, Tống cộng là sáu đội, đây là đội ngũ có thể xếp ra hết khả năng, dưới sự khống chế của kỵ binh, ngựa đi thong thả chậm rãi tiến lên.
Lúc này, binh mã Lưu bộ đứng trên thành hào vẫn chưa xếp đội xong, những Lão binh này sau khi thay đổi phương ít người hơn họ, tâm trạng vốn căng thẳng lập tức thả lỏng, ở đó ồn ào ầm ĩ không ra sao. Các binh lính Lưu bộ cũng vô cùng thả lỏng.
Nhưng đoàn ngựa của Thang Nhị vừa bắt đầu, bên họ lập tức yên tĩnh. Kỵ binh trên đất trống nhỏ hẹp giữ được trận hình chình tề chậm rãi tiến tới, áp lực nội tâm càng lớn, những binh lính đó vừa thấy tư thế này, lập tức trở nên lo lắng, lớn tiếng thét:
“Cung thủ, hòa khí, lên phía trước, lên phía trước”.
Các quan quân không ngừng lớn tiếng quát mắng, rất nhiều cung thủ và binh lính, cầm hỏa khí trong hàng ngũ đều vội vàng chạy lên trước, khiến đội ngũ vốn ồn ào rồi loạn càng thêm hỗn loạn. Nhưng binh lính tay cầm vũ khí thấy binh lính, gần đó ung dung tiến tới, trong lòng vô cùng hoang mang, trong lòng đều nghĩ binh khí trong tay mình đánh tới, kỵ binh xông trước trước mặt mình, không thể lấy cung và hỏa khí đi đánh được, nhân lúc đánh sớm chạy về hàng sau.
Đoàn ngựa Thang Nhị mới lên Trước mấy chục bước, bỗng nghe thấy tiếng ầm ầm phía trước, khói súng tràn ngập, rất nhiều ngựa doanh Giao châu đều xao động. Kỵ binh cũng có chút hoang mang. Thang Nhị cũng run rẩy, nhưng tiếp đó liền phát hiện mình bình yên vô sự, đó là tất nhiên, vị trí của họ hoàn toàn ngoài tầm bắn của cung tiễn và hỏa khí.
Các binh lính đoàn ngựa lần lượt phát lệnh, ổn định lại trận hình, vẫn chậm rãi tiến lên, lên trước không tới năm bước, lượt cung tiễn hỏa khí thứ hai của đối phương lại thanh thế lớn mạnh đánh tới, nhưng vẫn ngoài tầm bắn.
Bệnh chung của quân Minh, Lưu bộ tất nhiên không thể ngoại lệ, sau khi đánh tới vòng thứ tư, đội ngựa mới vào trong tầm bắn, Thang Nhị bắt đầu có chút sợ hãi, tới cuối cùng trong lòng lại thản nhiên. Đây cũng coi như tiếp chiến với quân chính quy rồi, Thang Nhị ban đầu thấp thỏm không yên cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
Ngựa đã bắt đầu tăng tốc, theo sách yếu lĩnh và giáo sư, vẫn nên chạy hai mươi bước nữa mới nên lao nhanh tới, nhưng Thang Nhị cũng phản ứng lại, đối mặt với kẻ địch như vậy lao tới là được, còn cần lo lắng tới cuối sức ngựa không đủ, tốc độ chậm lại. dẫn tới không đủ đánh sâu vào sao?
Thang Nhị lên trước quát lớn, đặt ngang giáo trong tay, thúc vào bụng ngựa xông tới kẻ địch phía trước. Thấy chủ quan của mình có hành động không hợp với sách yếu lmh, các kỵ binh đều ngẩn ra, nhưng trên chiến trường, đó chính là mệnh lệnh cao nhất, các kỵ binh đều đặt ngang giáo dài, hét lớn thúc chiến mã, bắt đầu tăng tốc xông lên.
Ba trăm con ngựa xung phong, số lượng không lớn. nhưng trong mắt những binh mã Lưu bộ này, lại giống như long trời lở đất, ai nấy kinh hồn bạt vía, thực tế mấy hàng cung thủ và binh hỏa khí vẫn có thể bắn thêm một lượt, nếu kỹ thuật thuần thục, thậm chí có thể bắn tới lượt thứ hai.
Nhưng hầu hết mọi người đều phản ứng rất khớp nhau, quay đầu xông vào hàng ngũ phía sau, ngăn cản công kích của kỵ binh mạnh như vậy, còn có bộ binh cầm giáo dài, huynh đệ ta liền vác đao ở lưng, ta còn không có đao, nên không làm chuyện cảm tử này.
Tuyệt đối đừng quên phía sau trận hình này còn có chiến hào sâu. Khi Lưu Trạch Thanh xây dựng nội thành này, chắc là chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có người xông vào nội thành, nên cho dù dựa theo nội thành với thành lũy xây dựng quy củ, đào chiến hào, trong chiến hào này cũng không có hoa tiêu, cũng không đặt những đồ gì nhọn hoắt cả, chỉ đào đất đủ sâu mà thôi.
người phía trước xông về phía sau, người phía sau lại không biết phía trước xảy ra chuyện gì, không kịp phản ứng lại, hàng ngũ hỗn loạn, có người đứng không vững, lại bị nhét thắng vào chiến hào.người ở dưới đầu óc choáng váng, lớn tiếng quát mắng lên trên.
Lý Mạnh ở phía sau cầm kính thiên lý quan sát kỹ chiến trường, chiến đấu với quân chính quy là kinh nghiệm khó có, phải nắm chặt từng chi tiết, là kinh nghiệm huấn luyện qúy giá.
Lúc kỵ binh xông lên, Lý Mạnh vẫn để ý thấy những binh lính đối diện vô cùng tự giác núp vào một cho, binh khí dài giơ ra ngoài, đây cũng là phương pháp tất yếu bộ binh chống cự kỵ binh công kích, nhưng có những người ngồi đủ tốt rồi, những cung binh và binh hỏa khí xông về phía sau, lại khiến cảnh tượng hoàn toàn hỗn loạn.
Lưu Trạch Thanh Trên cầu treo thấy tình hình như vậy, liền biết bên ngoài không chống đỡ nổi, đối mặt với hơn ba trăm kỵ binh công kích ở nơi nhỏ như vậy, bên mình loạn thành như vậy, nếu đại đội của đối phương đàn áp tới thì sao?
Lưu Trạch Thanh cũng hiểu rõ, hô lớn với những thân binh thân tín, thúc ngựa xông thẳng vào cổng nội thành. Hắn vừa đi, quan quân thân tín bên dưới cũng la hét lớn, rút lui quân mình về phía sau, cảnh tượng càng thêm hỗn loạn.
Đoàn ngựa Thang Nhị xông tới, sau khi tiến vào hơn hai mươi bước, lại phát hiện khoảng cách giữa đối phương với mình có vẻ không hề ngắn lại, đúng là lão quân, tốc độ rút quân thật kinh người, một đoàn người chen chúc nhau trên cầu treo, liều mạng xông vào trong cổng, không khỏi có người từ trên cầu treo bị chen ngã xuống khe, tiếng quát mắng, tiếng la hét, tiếng gào thét hỗn loạn.
Nhưng cũng có thể coi vận may tốt. Thang Nhị rất buồn bực khống chế ngựa chậm lại, nếu toàn lực xông lên trước, không chừng sẽ xông vào trong chỗ xung yếu, lại quay lại không gian nhỏ hẹp này, chỉ có thể khó khăn dừng lại, đội kỵ binh cũng có chút hỗn loạn, chỉ có thể chỉnh đội lại lần nữa.
Chính trong thời gian nhàn rỗi này, cho đám người Lưu Trạch Thanh có cơ hội thở dốc, nhưng bọn họ cũng không thừa cơ công kích, chỉ tranh lên trước tràn vào trong thành.
Nếu nhóm Thang Nhị xông lên mấy bước nữa, không chừng những binh lính này sẽ lấy binh khí ra tự chém giết nhau, cho dù như vậy, cũng có không dưới bốn trăm người ngã vào trong chiến hào, kênh rạch mặc dù sâu. vẫn không tới mức chết người, nhưng nếu bị người ở trên ngã xuống đập trúng, chưa chắc đã không sao.
Đây cũng là lần đầu tiên sau khi kỵ binh công kích gây ra sát thương, hai bên lại chưa từng động tới nhau, còn có hơn ba trăm người không kịp vào thành, cổng thành đã dứt khoát đóng lại. Sau khi Thang Nhị sửa sang lại đội hình xong, những binh lính bị vứt bỏ này cũng nhanh nhẹn dứt khoát, thấy không thể chui vào thành, liền vứt binh khí. quỳ xuống xin tha ở phía trước. Thang Nhị thở hổn hển mấy hơi mạnh,lúc này mới kìm chế mình không hồ đồ xuống tay giết người, thét ra lệnh thủ hạ trói người lại, đưa về phía sau.
Mấy kỵ binh chạy tới trước cầu treo, cầm mấy cái búa chặt đứt móc xích giữa cầu treo với đầu thành, trên tường thành thậm chí không có người nào thò đầu ra.
Lý Mạnh hạ kính thiên lý xuống, lắc đầu, trên ngựa không nhịn nổi cười nói:
“Những tên này không phải quá phế vật sao?"
Vương Hải ở phía sau có chút mơ hồ tiếp lời:
“Những thân sĩ phủ Duyệt châu kia đều nói là rất lợi hại, lẽ nào hôm nay ra đánh không phải chủ lực sao?”
Mấy thân sĩ dưới ngựa Lý Mạnh mặt cắt không còn giọt máu, từ lúc kỵ binh nằm ngang giáo bắt đầu xông trận, những thân sĩ chưa từng thấy cảnh tượng vậy thậm chí có người sợ ngồi phịch trên đất, thật ra nếu dùng đơn vị thời gian hiện đại để tính toán, không quá mười lắm phút.
Những thân sĩ có chút trần tình phía dưới có thể nghe ra trong câu nói của Vương Hải có ý hỏi bọn họ, cũng không quan tâm tới thất lễ hay không, liền rút khăn tay trong ngực ra lau mồ hôi trên mặt, vừa vô cùng cung kính trả lời:
“Bẩm tướng quân, đúng là đại quân thần vũ, bọn đạo chích không chịu nổi một đòn, Lưu tặc phá hoại vùng nhiều năm, hôm nay người dân Tào Châu chúng tôi cũng gặp được cứu tinh rồi”.
Lời này thay đổi cực nhanh, vừa rồi trong lời nói vẫn để đường lui cho mình, hiện giờ đã lên án mạnh mẽ "Lưu tặc” rồi, Vương Hải nghe người đó gọi “tướng quân”, cảm thấy có chút mê muội, đúng là lần đầu tiên có người gọi hắn như vậy, thật là mở cò trong bụng.
“Là Sấm tặc, các vị hương lão phải nhớ kỹ, chớ nói sai”.
“Xin đại soái yên tâm, Tiểu nhân chúng tôi hiểu rõ, chắc chắn sẽ không nói sai, là Sấm tặc, Sấm tặc”.
Mấy thân hào nông thôn phía dưới sắc mặt đều đã trắng bệch, liên tục phụ họa, nhưng trong lòng mấy người họ lại thấy may mắn, lần này nhìn chuẩn hướng gió, sau này ở địa giới Tào Châu, hoặc là địa giới phủ Duyệt Châu, nhà mình sẽ phát tài theo rồi.
Các binh lính doanh Giao châu đã bắt đầu đi tìm vật liệu để tông vào cổng thành, lúc này nghe thấy bên ngoài có người hưng phấn hô lớn:
"Pháo tới rồi”.
Thuận Minh Thuận Minh - Đặc Biệt Bạch