Love is the only way to grasp another human being in the innermost core of his personality.

Viktor E. Frankl

 
 
 
 
 
Thể loại: Lịch Sử
Số chương: 449 - chưa đầy đủ
Phí download: 18 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 545 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 01:58:14 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 105: Nhìn Rõ Khổng Tam Đức
hìn thấy Khổng Tam Đức, mặc dù là loại người tâm thần trấn định như Lý Mạnh cũng không khỏi thở dài một tiếng. Thời đại này người béo đúng là ở đâu cũng có, nhưng béo tới mức độ như thế này thì đúng là hiếm có. Nếu hỏi rằng mặt mũi có Khổng Tam Đức có gì đặc trưng, thực sự là người ta khó mà nhận ra được, chỉ nhớ được một chữ là "béo".
Lý Mạnh vốn vẫn buồn bực, thầm nghĩ mình và cửa hàng Văn Nhu có quan hệ như vậy, theo lễ số thì ông chủ nên tự mình ra nghênh đón mới đúng, sao tới cửa rồi mới chịu ra. Hiện tại cuối cùng cũng minh bạch, khi Khổng Tam Đức từ trên bậc thang bước xuống, đều chực khiến người ta lo lắng rằng tùy thời đều có thể ngã.
Cả người giống như là một khối cầu, quả thực là béo đến kinh người. Lý Mạnh vội vàng bước lên trước, cũng cười chào hỏi: "Khổng huynh khách khí rồi, sản nghiệp của Lý mỗ tại Tế Ninh và Duyên châu được cửa hàng Văn Như và huynh đài chiếu cố, theo lý nên đăng môn cảm tạ mới đúng..."
Tên béo cười đến nồi mắt híp tịt, vội vàng mời Lý Mạnh vào trong, khách chủ sánh vai bước vào cửa. Cái nóng của buổi chiều giờ đã hết, nhưng Khổng Tam Đức mặt vẫn đầm đìa mồ hôi, hiển nhiên là vì vừa rồi đã bước vội ra ngoài, vừa lấy khăn tay ra lau mồ hôi vừa tự giễu: "Lý đại nhân chớ có chê cười, mỡ thừa trên người Khổng mồ nhiều quá, hành động không tiện, có thể không phải động đậy thì càng tốt."
Nghe thấy những lời tự giễu này của đối phương, Lý Mạnh cũng bật cười ha ha, có điều quan cảm đối với Khổng Tam Đức càng lúc càng tốt hơn. Thời đại này hoặc là bụng dạ thâm trầm hoặc là khoe khoang ra vẻ, người cỡi mỡ như thế này là rất hiếm thấy.
Vừa tiến vào viện tử, đừng nói là mấy hộ vệ thân binh đi sau, ngay cả bản thân Lý Mạnh cũng phải giật mình kinh hãi. Tuy sắc trời đã tối, nhưng bên trong trạch viện treo đầy đèn sáng loáng, thị tuyến cũng có thể nhìn đi rất xa. Trạch viện rất rộng lớn thì không cần phải nói, quan trọng là làm thế nào mà bố trí được xa hoa như vậy, đình đài lâu tạ, hoa cỏ núi đá, mỗi thứ đều trông rất tự nhiên, có thể nói là thể hiện được hết quý khí tinh xảo, dưới ánh đèn chói mắt, càng lộ ra vẻ như mộng như ảo.
Chỉ đi trong đây thôi cũng khiến người ta cảm thấy vui vẻ thoải mái, nếu sống ở đây, không biết là hưởng thụ thích thú như thế nào nữa?
Trong những hạ nhân đi đi lại lại không thấy mấy nam nhân, đều là những nữ hài trẻ tuổi, ít nhất tướng mạo cũng cỡ trung bình, y phục mặc trên người càng không cần phải nói, tất nhiên là loại lăng la trù đoạn, thinh thoảng còn truyền tới mấy tiếng cười khẽ, càng lộ ra vẻ xa hoa ở nơi đây.
Lý Mạnh còn đỡ, dẫu sao thì vào thời hiện đại cùng đã được nhìn thấy các loại mĩ nữ, nhưng quay đầu lại nhìn, mấy tùy tòng của mình đều há hốc miệng, mặt đỏ bừng nhìn những nữ hài tử đi qua người. Lý Mạnh không khỏi ho khan một tiếng, mấy người ở phía sau cũng nhanh chóng phản ứng lại, đều cúi thấp đầu xuống.
Tiếng ho khan này cũng khiến Khổng Tam Đức ở bên cạnh chú ý, hắn rõ ràng là cũng nhìn thấy loại phản ứng này của những tân khách khác, không hề cảm thấy tức giận, ngược lại còn cảm thấy tự hào, Lý Mạnh khó tránh khỏi có chút xẩu hổ, mỡ miệng nói: "Nơi này của Khổng huynh đúng là chỗ hưởng lạc, cho dù là lấy tri phủ Duyên châu ra đổi, chắc Khổng huynh cũng không bằng lòng đổi đâu!"
Khổng Tam Đức mặt lộ ra vẻ tự đắc, lại cười ha ha, khiêm nhượng nói: "Chê cười rồi, chê cười rồi. Năm ngoái Khổng mỗ tới Giang Nam, nhìn thấy mấy viện tử của nhà giàu ở Tô châu và Thường châu. Ha ha, đó mới là thiên đường nhân gian, tràng diện này của ta vẫn còn nhỏ lắm."
Nơi mà song phương uống rượu cũng có chút đặc sắc, là một tòa mộc lâu dựa sát vào hồ. Tầng hai vừa hay có thể nhìn thấy vận hà. Nhìn thuyền hoa sáng rực trên sông, phong cảnh này lại bất đồng.
Thức ăn cũng tinh trí vạn phần, vốn còn có mấy mĩ cơ ở bên cạnh hầu hạ, nhưng bị Lý Mạnh đuổi xuống, còn hộ vệ và người nhà của hai bên đều ở dưới lầu, cũng được chiêu đãi tử tế. Khổng Tam Đức tuy nói là ân cần, nhưng cũng không nói chính sự. Lý Mạnh dứt khoát đi thẳng vào vấn đề, hỏi luôn: "Khổng huynh chắc cùng biết ý đồ đến đây của huynh đệ, biết rằng quý hào tại Hà Nam rất có biện pháp. Lần này Lý mỗ muốn tới Hà Nam du ngoạn một vòng, muốn xin quý hào an bài chiếu ứng một chút, hi vọng Khổng huynh có thể đáp ứng."
Khổng Tam Đức mân mê chén rượu, cười hi hi, nói: "Vốn cho rằng Lý đại nhân sau khi qua ba tuần rượu mới nói tới chuyện này, ai ngờ lại gấp đến như vậy. Ta và huynh tuy lần đầu tiên gặp mặt, nhưng hiệu buôn của hai bên qua lại đã lâu rồi, giao tình phát tài của mọi người... ôi... Lý đại nhân xin yên tâm, ngài mai ta sẽ an bài người của thương hành giúp ngài lo liệu. Nào nào nào, chúng ta không nói tới những chuyện làm mất phong cảnh như vậy nữa, cạn chén này nào."
Câu trả lời của đối phương khiến Lý Mạnh hơi ngây người, vốn cho rằng đối phương hoặc là chối từ, hoặc là muốn ra vẻ gì đó. Ai ngờ mình hỏi thắng như vậy, đối phương cũng đáp ứng dứt khoát nhanh gọn, thật đúng là kỳ quái, nhưng chuyện này có chút không hợp lẽ thường, nếu chỉ đơn giản như thế này, chưởng quĩ đó hà tất còn phải mời hắn tới đây.
Có điều đồng ý đương nhiên là chuyện tốt, Lý Mạnh cũng mĩm cười nâng chén uống cạn. Tửu lượng của tên béo Khổng Tam Đức này rất không tồi, không nói câu nào, tự rót tự uống ba bốn chén. May mà rượu của thời đại này so với rượu nặng của thời hiện đại vẫn nhẹ hơn một chút, cho nên Lý Mạnh cũng không sợ, nâng chén uống theo.
Uống xong mấy chén rượu, song phương người đều nóng bừng, tình tự cũng lên cao. Khổng Tam Đức gãi gãi đầu, cười nói: "Lý đại nhân dứt khoát như vậy, Khổng mỗ cũng không vòng vo nữa. Quan hệ ở phía Hà Nam, đều là nhờ vào sinh ý buôn bán muối vào những năm binh hoang mà loạn này mà có. Tùy tiện an bài người chiếu ứng cho đội ngũ của đại nhân, ta ở trước mặt chường quĩ ở bên dưới và tộc nhân ở bên trên quả thực cũng khó ăn khó nói. Có điều Khổng mỗ đã chủ trương như vậy, cũng là có tính toán của mình, cũng không phải là làm vô ích."
Quả nhiên không có chuyện tốt bỗng dưng từ trên trời rơi xuống, đối phương là có yêu cầu. Có điều có yêu cầu mới tính là bình thường, Lý Mạnh không lên tiếng, mĩm cười nhìn đối phương, đợi Khổng Tam Đức nói tiếp.
"Những lời này của Khổng mỗ có thể là hơi hồ đồ. Chính là nói trong tương lai, Khổng mỗ nếu có yêu cầu ở chỗ đại nhân, hoặc cùng cũng có thể là không có. Nhưng nếu có ngày này, xin Lý đại nhân nể tình chuyện lần này mà chiếu ứng cho Khổng mỗ một lần."
Lý Mạnh cũng có chút bực bội nhìn chằm chằm vào tên béo này. Từ trên khuôn mặt béo này mà muốn nhìn ra chân tình thực ý thì quả thật là quá khó khăn. Có điều hắn nói với ngữ khí rất chân thành, cũng không giống như là nói dối. Dầu sao thì xung quanh cũng không có ai, Lý Mạnh lại trực tiếp mỡ miệng hỏi: "Những lời này của Khổng huynh hơi kỳ quái, ta nghe nói đương kim Diễn Thánh Công chính là đường thúc của huynh, có quốc công thân quý siêu phẩm như vậy, còn có sản nghiệp buôn bán lớn là cửa hàng Văn Như này, quyền tài đều thông suốt, tìm một tuần kiểm cửu phẩm như ta... à không, một võ quan nho nhỏ, thủ bị Giao châu ngũ phẩm như ta há chẳng phải là bỏ gốc mà cầu ngọn ư?"
Khổng Tam Đức dựa vào ghế, gắp một con tôm bỏ vào miệng, chán nản nói: "Đường thúc? Đó chính là chuyện hài. Loại con cháu của Khổng gia như ta, không dưới một trăm người. Tiên phụ mất sớm, ai còn để ý tới loại phế vật như ta. Cửa hàng này, nói trắng ra Khổng mỗ cũng chẳng qua chính là đại chưởng quỹ, là nhân vật trông coi cửa hàng trong thế tộc mà thôi."
Có thể nghe ra oán khí trong bụng đối phương, Lý Mạnh cười cười, tiếp tục hỏi: "Cũng không biết Khổng huynh rốt cuộc muốn Lý mỗ giúp gì. Đáng ra những gì mà Lý mỗ có thể làm. Khổng huynh cũng đều có thể mà!"
Khổng Tam Đức buông đũa, ngồi thẳng người lên, nhìn Lý Mạnh, nói: "Tiểu nhân trong tộc nổi danh là kẻ ngu ngốc, sách cũng đọc không xong. Chỉ là mấy năm nay ở bên ngoài buôn bán nên cũng đi tới một số nơi, chung quy cảm thấy thiên hạ sắp loạn rồi, quay về nói với mấy tộc nhân, đều bị họ cười là lo bò trắng răng, nói Đại Minh nhiều năm nay gặp không ít thiên tai nhân họa, nhưng vẫn chống đỡ được mấy trăm năm nữa. Nhưng tiểu nhân luôn cảm thấy không phải vậy, ăn không ngon ngủ không yên, luôn mong sao tìm được một chỗ dựa."
Song phương vốn là xưng hô ngang hàng, có điều lúc này Khổng Tam Đức đã tự biến thành tiểu nhân rồi. Đương nhiên là muốn cầu người ta thì phải cúi mình. Lý Mạnh nghe ra, hắn chỉ là có chút cảm khái, trong thiên hạ này người tỉnh táo cũng không ít, chỉ là những người này đều bị gọi là kẻ điên, kẻ ngu và cuồng đồ. Đồng thời cũng có chút buồn cười. Người này thể hình nhìn đâu có giống như là ăn không ngon ngủ không yên.
Lý Mạnh mĩm cười hỏi lại: "Khổng huynh, nếu là người bình thường có tâm tư này thì không sao, nhưng Khổng gia các người truyền thùa mấy trăm năm, cải triều hoán đại không có liên quan gì tới các người, dù thế nào cũng được phong thưởng hầu đài cơ mà."
"Đó là những người thuộc chính phòng chi gốc. Ta đây e rằng là không được hưởng chút lợi ích nào cả, chỉ có thể xui xẻo theo thôi. Cũng không sợ ngài chê cười, tiểu nhân là muốn gặp một võ quan sẽ chuẩn bị nói những lời này, nhung sợ phải gánh hiểm nguy. Giờ gặp được đại nhân, chúng ta lại có có lai vãng từ trước, cho nên mới nói ra những lời thật tâm này."
Nói tới đây, Lý Mạnh chỉ mĩm cười nâng chén lên, ôn hòa nói: "Khổng huynh và ta tuy là lần đầu gặp mặt, có điều thủ hạ của ta và huynh hợp tác lâu ngày. Lý mỗ nhận được không ít sự giúp đỡ của huynh, quan hệ của người bên dưới cũng không tồi. Ngày sau nếu có chuyện tìm Lý mỗ, Lý mỗ cùng nên chứng tỏ một chút."
Nghe thấy câu này của Lý Mạnh, Khổng Tam Đức mừng rỡ, lại kính một chén rượu đầy. Nói tới đây là dừng, mọi người trong lòng hiểu rõ là được rồi, tiếp theo mọi người ở đó bàn những chuyện phong hoa tuyết nguyệt. Tên Khổng Tam Đức này tuy nói rằng vì béo nên hành động khó khăn, nhưng quả thực là đã đi qua rất nhiều nơi, nhất nhất kể ra, cũng có chút thú vị.
Về sao hai người đều uống khá nhiều, Lý Mạnh đột nhiên nhớ tới một chuyện, mỡ miệng hỏi: "Khổng phủ là thánh hiền truyền thừa. Chữ Tam Đức của Khổng huynh có lai lịch gì, nghe sao cảm thấy rất quen tai..."
Khổng Tam Đức lè nhè trả lời: "Thánh nhân là thứ hai, cho nên con cháu Khổng phủ nếu là hàng thứ hai thì đổi thành ba. Khổng mỗ chính là xếp hàng thứ hai, nên đổi thành thứ ba. Ta ở trong nhà đọc sách không tốt, cái gọi là vô tài là đức, cho nên mới gọi là Khổng Tam Đức..."
Thì ra còn có cái cớ này, Lý Mạnh bật cười ha hả, đột nhiên Khổng Tam Đức liên tục nhổ nước bọt ra đất, lè nhè chửi: "Thì ra đại nhân thấy quen tai là bởi vì tên ta chỉ khác một chữ với tên Hán gian đầu hàng Thát Tử Khổng Hữu Đức ư? Xui quá, xui quá. Đại nhân yên tâm, tuyệt đối không có một chút quan hệ nào đâu."
Hai người nhìn nhau rồi cùng bật cười, trận rượu này kéo dài tới nửa đêm mới tàn.
Thuận Minh Thuận Minh - Đặc Biệt Bạch