Love appears in moments, how long can I hold a moment, as my moment fades, I yearn to catch sight or sound of you, to feel the surging of my heart erupt into joyous sounds of laughter.

Chris Watson

 
 
 
 
 
Tác giả: Phá Đầu
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 45 - chưa đầy đủ
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 465 / 3
Cập nhật: 2017-09-24 23:02:26 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 15A
hương 15: Vực sâu - Nhói
Gió thổi bờ cát vàng gợn sóng, tại nơi tận cùng trời đất chao nghiêng,
Ngàn năm dù có cũng chỉ là những hình ảnh chậm rãi trôi qua.
“Mirage” – Thái Y Lâm
Đại khái khoảng bốn, năm tiếng qua đi, tôi tới bệnh viện, như một bà lão mất trí, hai mắt vô hồn, ngẩn ngơ đi lạc trong bệnh viện. Tần Thiệu dẫn tôi đi hỏi khu cấp cứu, rất nhanh tôi đã được đưa tới trước cửa phòng phẫu thuật. Đèn phòng phẫu thuật vẫn còn sáng. Tôi nghĩ đây thật là một ca phẫu thuật lớn, đã qua năm tiếng còn chưa xong. Chưa xong là tốt, chưa xong chứng tỏ bố tôi còn sống. Ông có đủ quật cường để chống lại, vì tôi.
Thế nhưng chưa đợi tôi nghĩ xong, y tá bên cạnh đã hỏi: “Cô tên gì?”
Tôi nói: “Lô Hân Nhiên, tôi là người nhà của Lô Quốc Phú.”
Y tá nói: “Vì sao cô tắt điện thoại, vừa rồi chúng tôi liên tục gọi cho cô.”
Tôi nhìn điện thoại rồi nói: “Xin lỗi, vừa rồi trên máy bay phải tắt điện thoại, khi khởi động lại có lẽ đã hết pin nên lại tự động tắt máy. Bố tôi còn phải phẫu thuật bao lâu?”
Y tá liếc nhìn tôi, nói: “Bệnh nhân Lô Quốc Phú không còn ở trong, ông ấy đã qua đời. Mời cô theo tôi.”
Tôi cảm thấy mình đã ngã vào một cái giếng cạn sâu không thấy đáy, trong đó tôi bị thương đến mức hoàn toàn thay đổi hình dạng, nhưng tôi vẫn hô to cứu mạng với cái miệng giếng, không ai tới cứu. Khó khăn lắm mới thấy động tĩnh lại là người ta tới che miệng giếng lại, che khuất một vòng ánh sáng duy nhất. Tôi ở trong giếng, gào khóc không ngừng lại không cách nào thoát khỏi đó.
Tôi được y tá đưa tới một căn phòng, trong phòng có hai người nằm song song, không, là hai cỗ thi thể mới đúng. Tôi biết, dưới một tầng khăn trắng kia chính là khối đá đã che lại miệng giếng của tôi. Thật ra từ bản chất mà nói, việc này đã không còn bất kỳ ý nghĩa nào với đường đời đầy chông gai của tôi nữa, nhưng nó lại có tác động tâm lý vô cùng lớn. Nó nhấn mạnh với tôi rằng, khi tảng đá kia lấp lên, tỉ lệ tử vong vốn là 100% của tôi nay đã là 10000%. Chạy đâu cho thoát.
Vì vậy, tôi cố chấp không vén tấm khăn kia lên. Dù phải chết tôi cũng không thể để số phận cười nhạo mình như thế.
Nhưng y tá bên cạnh đã thấy quen những cảnh như vậy. Đại khái là rất nhiều người sẽ mất đi dũng khí đối mặt trong giờ phút này. Với tôi mà nói, đó là một đời tràn ngập tai ương, còn đối với nhân viên bệnh viện, tôi chỉ là một trong vô số những trường hợp sinh ly tử biệt, âm dương cách trở mà bọn họ phải đối mặt hàng ngày. Những người có hoàn cảnh càng bi thảm hơn tôi chỗ nào cũng có, có thể là trẻ con còn nằm trong tã, cũng có khi là đứa trẻ tàn tật, hoặc là người già tóc trắng, bọn họ đều ở đây tiễn bước những người quan trọng nhất trong cuộc đời mình.
Vì vậy, y tá vô tình xốc tấm vải trắng lên. Cô ấy thay ông trời nâng lên khối đá rất lớn không rõ thành phần kia rồi đặt xuống.
Tôi nhìn hai người nằm song song trên giường bệnh, một người luôn tự hào gọi tôi là Phượng Hoàng, một người lải nhải nhắc tôi dẫn người yêu về ra mắt. Bọn họ đã cãi nhau cả đời, nay lại yên tĩnh nằm cùng một nơi, giống như đang ngủ say, giống như chỉ cần ngủ một lát nữa một người sẽ ngáy, một người sẽ liên tục trở mình, chờ tới trời sáng bọn họ sẽ lục tục rời giường, một người cầm làn đi chợ, một người mở TV nghe kịch.
Nhưng tôi biết chuyện như vậy vĩnh viễn sẽ không xảy ra. Tất cả mọi chuyện đã bị chặt ngang không lâu trước đây, tất cả hồi ức đã không còn có thể tái diễn được nữa.
Hồi ức mãi mãi chỉ có thể là hồi ức.
Tôi biết, đây là báo ứng, đây là báo ứng. Tôi luôn hỏi ông trời, cực hạn của báo ứng ở nơi đâu. Ông ấy đã chỉ cho tôi thấy, đó, như vậy cô có chịu được không?
Tần Thiệu ở bên cạnh muốn ôm lấy tôi, tôi bỗng đẩy anh ta ra. Tôi quay đầu gào lên: “Đều tại anh, đều tại anh! Là anh ngăn tôi về đổi thận. Nếu tôi trở về, mẹ tôi sẽ không bị tai nạn, bố tôi cũng sẽ không bị chảy máu não. Nếu tôi trở về, cả nhà tôi vẫn yên ổn nằm trong bệnh viện, đều tỉnh táo mà sống. Anh có nhiều tiền như vậy vì sao luôn keo kiệt với tôi? Nửa năm nay, tiền tôi kiếm được từ anh còn chưa bằng phí bảo dưỡng xe một năm của anh. Vì sao phải đối xử với tôi như vậy? Nếu anh đưa tiền cho tôi sớm một chút, có lẽ tôi đã chữa trị được cho bố tôi. Nếu không bị suy thận, có lẽ bố tôi chảy máu não vẫn có thể cứu được. Đều tại anh, đều tại anh, anh nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, anh bụng dạ khó lường, anh và Ôn Khiếu Thiên đều như nhau, đều là kẻ hại chết cả nhà chúng tôi! Tôi hối hận muốn chết, tôi không muốn có bất cứ liên quan gì tới anh nữa!”
Tần Thiệu chỉ nhìn tôi, không tức giận dù chỉ một chút, chỉ nhìn tôi.
Tôi hét lên: “Giờ anh hài lòng chưa? Xem kịch vui lắm đúng không? Cả nhà tôi phối hợp với anh chỉ vì diễn trò cười này cho anh xem! Nay cuối cùng tôi đã hoàn toàn cô độc rồi, không còn nơi nào để dựa vào nữa. Tôi không còn sợ gì nữa, các người không còn gì có thể uy hiếp tôi được nữa.”
Sau đó tôi cũng không biết bản thân đang nói gì nữa, tôi chỉ muốn nói, rồi cảm thấy mọi thứ trước mắt quay cuồng, càng ngày càng tối, cuối cùng ngã phịch một cái.
Khi tỉnh lại, Tần Thiệu còn đang ở bên cạnh. Tôi sờ lên ngực trái của mình. Trái tim bên trong vẫn kiên cường đập. Tôi nghĩ tới chuyện từ nay về sau tôi chỉ còn một mình, không còn bất cứ ai để lo lắng nữa, hoàn toàn cô độc, sau đó ở lại thị trấn nhỏ này tìm một công việc bình thường, rồi lại cô độc sống nốt quãng đời còn lại. Tới khi lớn tuổi, tôi chủ động vào ở trong viện dưỡng lão, ngồi trên xe lăn, được một cô gái trẻ đẩy tới gần bồn hoa phơi nắng, phơi tới khi trái tim này ngừng hoạt động.
Tôi quay đầu nói với Tần Thiệu: “Tần Thiệu, mấy lời trước đó chỉ là giận quá mới nói thôi. Giữa chúng ta sao có thể nói rõ đúng sai. Anh cũng trở về đi. Mấy ngày trước ở thành phố A tôi đã nói với anh chọn một ngày hoàng đạo dọn khỏi nhà anh. Nay suy nghĩ không bằng hành động, chúng ta tan đi. Sau này anh ở thành phố A sống cuộc sống vui sướng của anh, tôi ở quê cũ sống cuộc đời bình thản của tôi. Nếu có duyên, chúng ta gặp lại cũng không cần làm như quen biết.”
Tần Thiệu kéo tay tôi, chậm rãi vuốt ve những đầu ngón tay của tôi.
Tôi rút tay ra, nói: “Hôm nay cảm ơn anh. Bây giờ tôi phải bận rộn làm lễ tang cho bố mẹ tôi, có lẽ không có thời gian ra sân bay tiễn anh.”
Tôi nghĩ nói đến đây Tần Thiệu hẳn phải đứng lên bỏ đi rồi, nhưng lúc này Tần Thiệu vẫn rất kiên nhẫn nghe tôi nói hết, ngồi bên cạnh tôi không nhúc nhích.
Tôi hỏi: “Anh còn có việc gì à?”
Tần Thiệu thấp giọng nói: “Tôi ở lại giúp cô. Một mình cô làm lễ tang quá vất vả.”
Tôi vội vàng xua tay nói: “Không cần, còn chuyện gì tôi chưa trải qua, thậm chí còn ở trong ổ sói…” Tôi bỗng ngậm miệng, nghĩ rằng quá khứ như vậy đối với mọi người đều là gánh nặng, đành phải nhảy qua: “Tôi không sao. Hơn nữa để anh sắp xếp lễ tang tôi phải giới thiệu anh với mọi người thế nào? Nói anh là người bao nuôi tôi chắc? Vẫn là đừng làm đỡ thêm phiền.”
Tần Thiệu nhìn tôi nói: “Dùng thân phận bố đứa trẻ được không?”
Tôi nhìn Tần Thiệu, trong đầu còn đang suy nghĩ xem bố đứa trẻ là khái niệm gì. Bỗng tôi như nhớ tới chuyện gì đó, sờ sờ bụng mình nói: “Tần Thiệu, tôi không muốn mang trẻ con ra nói đùa.”
Tần Thiệu dịu dàng nhìn tôi, lại kéo tay tôi nói: “Tôi cũng không muốn mang trẻ con ra nói đùa.”
Tôi ngồi bật dậy, giãy dụa xuống khỏi giường. Tần Thiệu muốn tới giúp tôi bị tôi hất ra. Khi ngồi vững rồi mới hỏi anh ta: “Ai nói với anh? Làm sao có thể?”
Tần Thiệu vô tội nhìn tôi: “Vừa rồi cô ngất xỉu, bác sĩ kiểm tra xong đã nói vậy. Hai tháng rồi. Cô không cảm giác được chút gì?”
Tôi nuốt nước miếng, nghĩ lại hai tháng qua tôi đã làm gì. Tôi thích ngủ, trước khi thích ngủ, tôi chấm dứt với Ôn Khiếu Thiên, trước khi chấm dứt với anh ta, tôi ở quê, trước khi ở quê, tôi nằm vùng ở nhà Tần Thiệu. Từng ngày của tôi hoặc là quá kích thích hoặc quá hỗn độn, tôi chưa từng để ý kỳ nghỉ* của tôi đã chậm bao lâu. Kỳ nghỉ của tôi bình thường đã không chuẩn, trước lại uống thuốc tránh thai nên thời gian càng thêm hỗn loạn. Nhưng hai tháng nay tôi chưa từng tiến hành hoạt động trên giường, trúng thưởng từ lúc nào được?
*Kỳ nghỉ: kỳ kinh nguyệt, vì chỉ vào thời gian này bạn Nhiên mới được nghỉ.
Tần Thiệu nhìn tôi im lặng suy nghĩ, căng thẳng nhìn tôi, vươn tay chỉ vào vết sẹo: “Tôi tính qua rồi, chính là chuyện hôm đó.”
Tôi bừng tỉnh, ngày đó chỉ mải đánh nhau, sau đó đã quên mua thuốc tránh thai khẩn cấp. Tôi nhớ hôm đó Tần Thiệu đã nói bên tai tôi: “Sinh con cho tôi đi.” Bỗng rùng mình, anh ta đúng là muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, nhưng vì sao tôi phải sinh con cho anh ta? Ông trời à, ông còn có thể hoang đường hơn nữa được không? Cuối cùng nghiệt duyên giữa tôi và Tần Thiệu có thể chấm dứt rồi, vì sao ông còn muốn chen thêm một chân? Chẳng nhẽ vẫn ngại vận mệnh của tôi chưa đủ thảm hay sao?
Tôi hoàn toàn không hứng thú với tiết mục mẹ quý nhờ con, tình nhân tranh chỗ vợ cả mà TV hay diễn này. Những trò như nghe ngóng đời sống riêng tư của người nổi tiếng tôi cũng không muốn tham dự. Tôi chỉ muốn thật yên lặng sống nốt một đời, tôi đã chuẩn bị để cô đơn cả đời rồi. Đứa trẻ này đã định trước từ lúc sinh ra sẽ gặp phải ánh mắt khác thường từ người ngoài, bóng ma con riêng sẽ luôn làm bạn bên mình. Nếu giống như phim truyền hình TVB hay chiếu, đứa bé này sau khi lớn lên còn có thể tìm bố ruột báo thù; dù được bố nhận nuôi, nó cũng sẽ nếm mật nằm gai chịu nhục, sau đó phá hoại sản nghiệp của bố ruột. Tôi thật sự không muốn con tôi phải đối mặt với những chuyện này.
Ít nhất tôi còn được hưởng thụ hai mươi ba năm bình thường tốt đẹp, tôi không muốn đứa bé bị người ta chỉ trỏ ngay từ khi còn chưa hiểu chuyện. Huống hồ giữa tôi và Tần Thiệu đâu chỉ là tình nhân thông thường. Ngay cả vợ chồng Smith cũng không lục đục, tổn thương nhau như chúng tôi.
Tần Thiệu nắm chặt tay tôi, ánh mắt rực sáng nói với tôi: “Trước đây cô từng nói sẽ không phá hỏng một sinh mạng. Nếu có con, dù ung thư giai đoạn cuối cô cũng sinh đứa bé.”
Tôi cố gắng nhớ lại xem mình từng thốt ra lời nói cao thượng như thế từ lúc nào. Tôi hoài nghi nhìn anh ta.
Tần Thiệu tức giận nói: “Ngày đó cô bị tôi nhốt trong phòng, cô đá tôi sau đó nói như vậy.”
Tôi suy nghĩ một chút, hình như có chuyện đó thật: “Tần Thiệu, nếu tôi phá thai, anh sẽ thả sói cắn tôi à?”
Tần Thiệu nhìn tôi không nói một lời, đôi mắt mở lớn hơn trước rất nhiều.
Tôi nói: “Tần Thiệu, anh cũng nói, ngày đó khi anh nhốt tôi trong ổ sói, anh coi tôi là thức ăn cho sói, còn tôi thì đá anh. Anh nghĩ quan hệ như chúng ta là quan hệ có thể có con sao?”
Tần Thiệu mím môi, cơ mặt cứng nhắc nhìn tôi.
Tôi lại nói: “Anh hỏi bà vợ cả công bố cùng anh đồng tâm hiệp lực nhiều năm kia chưa? Cô ta có đồng ý không?”
Cuối cùng Tần Thiệu nói: “Vấn đề của cô ta tôi sẽ giải quyết. Truyền thông đưa tin vấn đề ly hôn không phải lời đồn, tôi đang xử lý.”
Tôi nói: “Nếu hai người ly hôn tôi thật sự sẽ bị treo tiếng xấu hồ ly tinh chia rẽ hôn nhân người khác. Xin lỗi, tôi không muốn nhận. Nửa năm qua vốn có thể coi như một đoạn nhạc đệm của cuộc đời rồi cho qua, tôi không muốn thêm cho đoạn quá khứ này bất cứ ý nghĩa nào.”
“Chuyện ly hôn không liên quan đến cô. Dù không có cô, tôi vẫn sẽ ly hôn với cô ta.”
“Không quan trọng, dù sao hai người ly hôn cũng chẳng có ảnh hưởng gì tới tôi. Anh ly hôn rồi cũng đừng vì đứa trẻ mà tìm tôi. Tôi không muốn có liên quan gì tới anh nữa.”
Tần Thiệu đột nhiên bắt lấy cánh tay tôi, hỏi: “Vậy cô định làm gì đứa bé? Bỏ nó? Hay nuôi nấng một mình?”
Tôi dùng sức tránh ra, nói một đáp án chân thật nhất: “Tôi không biết!”
Tôi không cách nào làm được như Trịnh Ngôn Kỳ, bỏ đứa bé như cắt một đoạn tóc, nói cắt là cắt, có lẽ cắt tóc còn phải suy nghĩ năm mười phút, phá thai lại là quyết định không có đường lùi. Tôi thật lòng thích trẻ con. Trước đây không có cảm giác gì, vài năm qua tuổi đã lớn, tình mẹ ngày một rõ ràng. Đôi khi đi qua cửa hàng đồ dùng trẻ con sẽ cảm thấy vô cùng hứng thú với đôi giày, đôi tất nhỏ như lòng bàn tay, thỉnh thoàng nhìn thấy một đứa trẻ xinh đẹp cũng muốn vươn tay ra ôm một cái.
Tôi yêu trẻ con, nhưng không có nghĩa tôi muốn đẩy đứa bé này vào bi kịch đã được dựng sẵn.
May nhờ có ông nội giúp đỡ, tôi mới biết được trình tự của tang lễ. Nội nói tôi phải chuyển di thể bố mẹ về nhà, sau đó mua áo liệm mũ thọ, sau khi mời người liệm phải để trong phòng khách hai ngày, đồng thời mời sư thầy khấn siêu độ vong linh. Thân bằng cố hữu cũng phải được thông báo tiện cho họ đến phúng viếng, phúng viếng xong còn phải mời mâm cơm, cuối cùng mới đưa tới nhà hỏa táng.
Từ sau khi phá sản, bố tôi đã không còn bạn bè. Thân thích bản tính lạnh nhạt, nhưng dù sao quan hệ huyết thông vẫn còn đó, vì vậy tôi vẫn thông báo đến từng người từng người một trên đường về nhà. Có điều khi thông báo đã là buổi chiều nên bọn họ đều tỏ ý phải hôm sau mới tới.
Tần Thiệu chưa từng rời đi, tôi không biết anh ta theo sát tôi như thế có phải vì sợ tôi tới bệnh viện phá thai hay không. Thật ra anh ta không cần lo lắng như vậy, hiện giờ nhiệm vụ hàng đầu của tôi là an táng bố mẹ, tôi muốn phá thai cũng không sức đâu mà làm. Khi tôi nói với Tần Thiệu ý này, Tần Thiệu cũng không thèm để vào tai, anh ta nói: “Dù không có đứa bé, tôi cũng không muốn để cô một mình ở đây.”
Từ khi có thai, Tần Thiệu nói chuyện có chút không giống bình thường, tôi luôn cảm thấy nay anh ta đối xử với tôi như với một chiếc bình thủy tinh dễ vỡ.
Tôi nghĩ, đúng vậy, là bình thủy tinh. Nay tôi là cái bình đựng huyết mạch Tần gia anh ta. Anh ta quý trọng tôi chỉ vì quả trứng đã thụ tinh trong bụng tôi mà thôi.
Buổi tối hôm nay, căn nhà cũ vẫn chìm trong ngọn đèn mờ mờ. Ông nội đã bị tôi đuổi về, tôi sợ nội tuổi lớn, nhìn cảnh người đầu bạc tiễn người đầu xanh thế này càng thêm khó chịu. Nội vừa đi chưa lâu, hàng xóm đều tới an ủi. Tôi quanh năm xa nhà, vốn chỉ quen biết sơ qua với hàng xóm láng giềng, vì vậy khi bọn họ nói với tôi những lời này tôi luôn tự giấu mình sau một bức tường dày. Tôi biết nếu phá bức tường kia đi, những lời họ nói sẽ như một liều thuốc tê, khiến tôi thất thanh gào khóc, tôi cũng sẽ không còn khó chịu nữa. Tiếc rằng bức tường kia càng đắp càng cao, bọn họ càng an ủi tôi càng khách khí đáp lễ.
Có lẽ người đi an ủi người khác cũng có tâm lý mong chờ, khi bọn họ nói cố nén bi thương cũng là lúc tiềm thức họ mong chờ  người được an ủi kia sẽ gào khóc, lau nước mắt, như vậy mới thể hiện được lòng giúp đỡ của họ. Người an ủi cảm thấy thành công, người được an ủi thấy yên ổn. Chỉ có tôi không như vậy, bọn họ chưa từng gặp hoàn cảnh như vậy. Bọn họ nói với tôi: “Ai cũng có ngày này, sớm hay muộn mà thôi.” Tôi nói: “Cháu biết”, bọn họ còn nói: “Bệnh của bố cháu kéo dài cũng là chịu tội, nay coi như giải thoát sớm một chút, sớm ngày đầu thai.” Tôi nói: “Cháu hiểu”, bọn họ còn nói: “Nhà cháu chỉ còn mình cháu, sau này cháu phải tự chăm sóc bản thân cho tốt.” Tôi lại nói: “Cháu sẽ nhớ.” Tôi máy móc đáp từng câu một, rồi hiểu ra trước giờ mình làm thùng rác đã quen, đến mức quên mất chia sẻ nỗi khổ của bản thân thế nào. Đạo lý tôi đều hiểu, nhưng tôi phải nói với người khác “Tuy vậy cháu vẫn rất đau lòng” thế nào? Sau đó nhắc tới từng chuyện về bố mẹ ra làm sao?
Dốc bầu tâm sự như vậy, tôi không biết cách. Tôi chỉ biết truyền đi sự tức giận, khi tức giận tôi đặc biệt nói nhiều, còn khi đau lòng tôi lại không biết nói sao.
Ánh đèn trong phòng khách vẫn mờ mịt như trước. Tiếng sư thầy gõ mõ, chiêng trống leng keng. Có người hô hào, có người múa may, miền cực lạc tôi không hiểu, có lẽ âm thanh ầm ĩ này có thể tạo thành một cây cầu, đưa bố mẹ tôi bước qua quãng đường nhấp nhô. Vì tiếng kèn, tiếng nhị, tiếng chiêng, tiếng trống hòa tấu rất lớn nên trong thôn nhỏ yên tĩnh này, chuyện bố mẹ tôi qua đời rất nhanh đã được mọi người biết đến. Có vài đứa trẻ hiếu kỳ lấp ló sau cửa nhìn vào, còn có mấy người lớn đứng từ xa bàn luận. Tôi nhìn bọn họ, nghĩ thầm có lẽ vở diễn hoang đường này ban đầu không vì siêu độ vong linh mà để hồn phách rời khỏi thân thể tạm biệt một đời, đặc biệt mời người sống tới cho náo nhiệt một chút, giống như từ nhỏ đến lớn chúng ta tham gia lễ tốt nghiệp hết lần này đến lần khác vậy.
Tần Thiệu ngồi bên cạnh tôi. Mọi người nhìn cảnh náo nhiệt cũng không quên phát hiện ra anh ta, bởi vì tôi không giới thiệu nên đại khái bọn họ coi anh ta là chồng tôi. Dù sao ở nơi này, nếu đến tuổi tôi còn chưa kết hôn nhất định được quy về quái thai.
Tần Thiệu từ lâu đã quen với sự quan tâm của người lạ, vì vậy anh ta chỉ yên lặng ngồi bên tôi không lên tiếng. Dù trong mớ diễn tấu không có bất cứ âm luật nào thế này anh ta vẫn nhẫn nhịn. Tôi len lén nói với anh ta: “Anh coi như đang xem kịch Nô Nhật Bản đi.”
Bởi vì tạp âm quá lớn, Tần Thiệu ghé vào tai tôi hỏi: “Kịch Nô? Đó là cái gì?”
Động tác thân thiết của Tần Thiệu rất nhanh đã hấp dẫn sự chú ý của mọi người. Ở nơi nông thôn dân phong còn tương đối bảo thủ này, dù là vợ chồng cũng không biểu hiện như vậy. Trường hợp nam nữ tương đối công khai chỉ giới hạn trong ngày kết hôn, vì vậy ngày đó mọi người sẽ nghĩ tất cả biện pháp khó xử cô dâu chú rể.
Tôi khoát tay với Tần Thiệu, không muốn trao đổi với anh ta nữa. Tần Thiệu cũng cảm nhận được ánh mắt của mọi người, ngoan ngoãn ngồi về chiếc ghế trúc cũ.
Thuần dưỡng Thuần dưỡng - Phá Đầu