I find television to be very educating. Every time somebody turns on the set, I go in the other room and read a book.

Groucho Marx

 
 
 
 
 
Tác giả: Phá Đầu
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 45 - chưa đầy đủ
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 465 / 3
Cập nhật: 2017-09-24 23:02:26 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 08B
ột giọt nước mắt lăn ra từ khóe mắt Ôn Khiếu Thiên, anh nói với tôi: “Anh nghĩ rằng em không bao giờ còn quấn quýt bên anh nữa. Trước đây anh đi tới đâu, em sẽ theo tới đó. Em không ở bên anh, anh thật sự không quen.”
Tôi ngồi dưới đất, ôm hai chân Ôn Khiếu Thiên khóc không thành tiếng.
Tôi quấn lấy anh ba năm, rời khỏi anh bảy năm, anh vẫn còn chưa quen, vi phạm mọi phép tính của số học. Nhưng lại khiến tôi cảm động đến không nói nên lời.
Tôi nói: “Xin lỗi, em xin lỗi. Em không nên giận dỗi với anh, những lời ác độc em nói trước kia đều không tính. Bảy năm qua, chưa có một ngày em không nhớ tới anh. Em chỉ không chịu được khi anh dẫn theo một người phụ nữ trở về, còn ở trước mặt bọn họ nói không biết em. Xin lỗi, em có lỗi. Anh hãy tha thứ cho em. Em chỉ muốn giữ lại một chút lòng tự trọng buồn cười trước mặt anh. Em không biết lòng tự trọng của anh hại anh thành thế này. Em xin lỗi.”
Tôi nói năng lộn xộn, khóc lóc kể lể.
Ôn Khiếu Thiên một lần lại một lần giúp tôi lau nước mắt, những ngón tay thon dài thuần thục chơi dương cầm lướt qua mặt tôi, giống như khoảng thời gian bảy năm.
Anh nói: “Hai chúng ta đều có một lòng tự trọng thật buồn cười. Ngày đó, khi thấy em ở bên anh ta, còn thì thầm nói với anh ta rằng chúng ta không có liên quan gì, anh tức giận đến mức đầu óc không còn giống như bình thường nữa, nói không thèm suy nghĩ. Nhưng anh vừa về đến nhà đã hối hận. Chúng ta đều có lỗi với nhau, vì vậy chúng ta hòa nhau.”
Tôi gật đầu, giống như một tội phạm được đặc xá.
Anh lại vuốt tóc tôi, nói: “Sau này chúng ta sẽ không bao giờ rời xa nhau nữa. Mặc kệ bệnh tật, sống chết, giàu nghèo, chúng ta sẽ không bao giờ rời xa nhau nữa.”
Tôi lại gật đầu, lời anh nói cảm động như vậy, tôi đã chìm sâu trong đó rồi.
Đôi mắt Ôn Khiếu Thiên cuối cùng cũng cười thành hình trăng khuyết, anh từ trên ghế xuống, quỳ dưới đất như tôi, sau đó, anh chậm rãi tiến tới gần môi tôi, tôi chậm rãi đáp lại anh, trong khi cơ thể tôi vẫn còn run run vì khóc.
Trong miệng tôi toàn là nước mắt nước mũi, Ôn Khiếu Thiên lại không thèm quan tâm. Anh không chê tôi, tôi lại càng không ghét bỏ, hai chúng tôi giống như trao nhau nụ hôn thần thánh trang trọng sau khi hoàn thành lời thề kết hôn.
Thế nhưng ngay trong thời khắc thần thánh trang trọng như vậy, tôi lại căng thẳng đến phát nấc, hơn nữa càng nấc càng nhanh, thật sự sắp nối thành một tràng. Tôi xấu hổ, buồn bực ôm cổ, đành phải lung tung dụi đầu vào lòng anh.
Ôn Khiếu Thiên đặt tay lên sau gáy tôi, giọng nói tràn ngập dịu dàng, tình cảm: “Nhiên Nhiên, em biết vì sao trước đây anh không đồng ý chúng ta nuôi chó mà muốn nuôi mèo không? Em xem bản thân em đi, có giống một con chó nhỏ không, nếu trong nhà có hai con chó chỏ lúc nào cũng dụi vào lòng anh, anh phải xử lý thế nào?”
Tôi nấc một cái nhớ tới Tần Thiệu từng nói: “Tôi nuôi một mình cô đã đủ ầm ĩ rồi, làm gì có thời gian nuôi chó”, trong lòng có chút sợ hãi. Nhưng bàn tay Ôn Khiếu Thiên chậm rãi trấn an tôi, nháy mắt đã hất toàn bô suy nghĩ của tôi vào góc chết.
Chờ đến khi không còn nấc nữa, tôi và Ôn Khiếu Thiên nằm trên giường bệnh, ôm chặt lấy nhau.
Tôi hỏi anh ung thư thực quản là gì, trị liệu đau thế nào, cuối cùng làm sao tiếp tục chịu đựng được.
Ôn Khiếu Thiên nhìn tôi nói: “Nếu không vì em mà tuyệt thực tới bệnh viện, có lẽ anh còn chưa biết sức khỏe của mình có vấn đề. Bởi vì tế bào ung thư thực quản có thể ẩn nấp rất nhiều năm, không hề có một chút biểu hiện. Vì vậy, năm đó chính em đã cứu anh.”
Tôi nghĩ, qua bảy năm, Ôn Khiếu Thiên thật biết cách thiếp vàng lên mặt tôi. Trước đây anh chỉ thích châm chọc tôi, nay nhìn anh thế này tôi thật không quen.
Anh nói tiếp: “Bởi vì mới chỉ là giai đoạn đầu nên có thể phẫu thuật để giải quyết. Bác sĩ cắt đi một đoạn thực quản của anh, bởi vì thực quản phải nối liền với dạ dày nên phải nâng dạ dày lên trên, vì vậy lại phải cắt một đoạn dạ dày. Dạ dày vốn đang rất tốt, tự nhiên bị thực quản liên lụy, nay cũng thành một dạ dày tàn tật, không còn môn vị.”
Tôi nói: “Môn vị là cái gì?”
Anh nói: “Cửa trước của dạ dày, nếu không có nó, anh ăn xong không thể nằm ngay lập tức, nếu không những thứ trong dạ dày sẽ dốc ngược ra ngoài.”
Tôi lập tức ngồi dậy căng thẳng nhìn anh.
Anh kéo tôi xuống, nói: “Yên tâm, hiện giờ anh chưa ăn gì. Khi đó, một thời gian trước khi phẫu thuật, trên người cắm đủ các loại ống, dẫn đủ loại dung dịch dinh dưỡng. Chỗ xương quai xanh có một cái, dưới dạ dày cũng cắm một cái, hàng ngày phải dẫn dung dịch dinh dưỡng vào trong. Còn có một ống cắm thẳng từ mũi vào dạ dày, sau đó, khi lấy ra, cái ống nhũn như sợi mì nát. Khi đó anh muốn uống hớp nước cũng không được, đến mức khi y tá dùng bông thấm cho anh một ít nước lên môi, anh còn nghĩ đây là thứ nước ngon nhất thế giới. Cũng may là phẫu thuật thành công. Sau này hóa trị định kỳ, lại có bác sĩ tư chăm sóc nên đã hồi phục gần như trước.”
Nói đến những chuyện này, Ôn Khiếu Thiên bình thản đến mức chỉ như kể chuyện của người khác. Tôi nghĩ đến anh ngày đó suy yếu nằm trên giường bệnh, không ăn uống được, không khỏi cảm thấy trái tim run lên.
Tôi ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt Ôn Khiếu Thiên nói: “Khiếu Thiên, chúng ta làm kiểm tra lại một lần đi. Khúc Thế Thành nói ung thư thực quản của anh tái phát rồi.”
Ôn Khiếu Thiên vươn đầu tới gần, nhẹ nhàng chạm vào môi tôi, nói: “Bệnh lâu ngày thành bác sĩ, anh biết tình trạng của mình thế nào. Em nằm với anh một lúc trước đã, ngủ dậy anh sẽ đi kiểm tra.”
Tôi lo lắng nhìn anh, nhưng thấy anh thỏa mãn nhắm mắt lại, tôi đành phải nằm xuống cùng anh.
Ngủ được một lúc thì tôi giật mình tỉnh dậy. Tôi mơ thấy giữa một sân khấu tối tăm, ánh đèn hình tròn chiếu thẳng vào một chiếc giường bệnh. Ôn Khiếu Thiên đeo ống dưỡng khí, trên người cắm đủ các loại ống như con nhím nằm trên giường. Trong ống là các loại dung môi xanh xanh đỏ đỏ. Tên của các loại dung môi đó đều là “Lô Hân Nhiên”. Bác sĩ đứng ở bên cạnh một lúc, chơi trò Tiểu Lý Phi Đao như Lý Tầm Hoan, một lát sau lại múa may bằng kim châm như Đông Phương Bất Bại, khiến áu văng ra xung quanh giường bệnh. Cuối cùng, bác sĩ cởi khẩu trang ra, tôi nhìn lại, thì ra chính là Tần Thiệu với nụ cười nham hiểm.
Nếu chuyện của Ôn Khiếu Thiên đã rõ ràng, giao dịch giữa tôi và Tần Thiệu sẽ lật sang một trang mới. Tôi yêu người đang ở bên tôi lúc này, anh ấy cần tôi, tôi sẽ không tự sát, cũng sẽ không vì phí phẫu thuật của bố mà bán đứng thân thể mình. Tôi chỉ cần nói tình hình của bố tôi cho Ôn Khiếu Thiên, nhất định anh sẽ giúp tôi trả phí phẫu thuật. Tôi sẽ không giống mấy diễn viên trên TV, từ chối sự giúp đỡ của bạn trai, tự mình nghĩ cách giải quyết. Tôi từ lâu đã không phải thánh nữ, vì tiền tôi có thể vứt bỏ tất cả tự trọng, tôi tuyệt đối sẽ không vì tự trọng mà lừa dối Ôn Khiếu Thiên, tự mình chuẩn bị tiền.
Tôi về trường lấy vài bộ quần áo để thay, ở lại ngay trong bệnh viện. Mẹ của Ôn Khiếu Thiên mất sớm, bố anh đã tới vài lần, ông ấy không giống Ôn Khiếu Thiên, gương mặt ông ấy vô cùng cương nghị, vừa nhìn đã biết là một thương nhân mạnh mẽ kiên cường, nhìn tôi như nhìn không khí. Tôi biết ông ấy không thích tôi, nhưng cũng chẳng sao. Bệnh nhân lớn nhất, Ôn Khiếu Thiêu nắm tay tôi là đủ rồi, tôi còn phải sợ cái gì.
Tôi ở bên Ôn Khiếu Thiên trong khi anh làm đủ loại kiểm tra. Có những hạng mục tôi nghe thôi đã cảm thấy rất đáng sợ, vậy mà Ôn Khiếu Thiên không hề sợ hãi, vào phòng kiểm tra mà vẻ mặt thoải mái, tự nhiên như đi uống một cốc cà phê sáng. Anh muốn tôi yên lòng, tôi nhìn vậy chỉ thấy càng chua xót.
May mắn là kết quả kiểm tra cho thấy tế bào ung thư không tái phát hay lan ra những bộ phận khác như cái miệng quạ đen của Khúc Thế Thành nói. Tảng đá trong đầu tôi rơi xuống đất, nhưng trong lòng vẫn còn sợ hãi, ép Ôn Khiếu Thiên tiếp tục nằm lại bệnh viện phối hợp với bác sĩ làm trị liệu hồi phục. Ôn Khiếu Thiên miễn cưỡng ở thêm hai ngày, thật sự không chịu được nữa, kết quả là lấy một ngày du lịch làm điều kiện trao đổi lấy bảy ngày nằm viện quan sát.
Bảy năm trước, ở trước mặt tôi, Ôn Khiếu Thiên là một người trưởng thành sớm, rất có lý trí, bất cứ những gì anh nói đều giống như có chút đạo lý nhân sinh và triết học trong đó. Nhưng tối nay, Ôn Khiếu Thiên giống một học sinh tiểu học chuẩn bị đi chơi, cầm giấy bút nằm sấp trên giường, cùng tôi bàn kế hoạch du lịch cho ngày hôm sau. Tôi nhớ nhân tài kiệt xuất của giới AV, Aoi Sora từng nói: “Tôi đã từng gặp rất nhiều loại đàn ông, cuối cùng cảm thấy đặc điểm lớn nhất của đàn ông chính là ngây thơ, dù lớn tuổi vẫn khiến người ta cảm giác như một đứa trẻ. Nếu một người đàn ông luôn khiến bạn gái cảm thấy anh ta là một người trưởng thành, tôi nghĩ, cô gái đó có lẽ còn chưa bước vào trong tim anh ta.” Tôi không khỏi bội phục hiểu biết chính xác của Aoi Sora, đúng là một người phụ nữ tài ba hiếm có.
Bởi vì chỉ có một ngày, hơn nữa hiện giờ sức khỏe của Ôn Khiếu Thiên rất yếu, anh không thể đi du lịch tới nơi nào quá xa, cũng không thể tham gia hoạt động quá mạnh. Cuối cùng, anh chống cằm, đau khổ nói: “Bảy năm qua lên kế hoạch nhiều chuyện như vậy, không ngờ hiện giờ chẳng làm được mấy.”
Tôi ngồi bên cạnh cẩn thận bóc vỏ cà chua. Tôi đọc được trên mạng rằng cà chua có tác dụng chống ung thư, vì vậy mấy ngày nay rất chăm chỉ ép Ôn Khiếu Thiên ăn, ngay cả phòng bệnh cũng tràn ngập mùi cà chua chua chua ngọt ngọt. Trước đây Ôn Khiếu Thiên chưa bao giờ ăn cà chua, nhưng vì tôi cố chấp bóc vỏ nên anh đành tiêu diệt từng quả một, cũng càng khiến tôi có động lực để tiếp tục bóc vỏ.
Những chuyện tôi đã bỏ qua trong bảy năm, tôi muốn bổ sung từng chuyện từng chuyện một, nhưng cẩn thận nghĩ lại, những chuyện có thể bổ sung từ lâu đã không còn bao nhiêu.
Tôi dỗ dành anh như dỗ dành một đứa bé không cam lòng: “Vậy anh từng lên kế hoạch những chuyện gì?”
Anh hưng phấn ngồi dậy nói: “Anh à, anh từng nghĩ, chúng ta sẽ cùng nhau dựng một ngôi nhà, xây dựng, thiết kế kiến trúc anh sẽ phụ trách. Nhiên Nhiên, em chỉ cần chịu trách nhiệm trang trí là được, em thích trang trí theo phong cách gì thì làm theo phong cách đó. Sau đó, theo yêu cầu của em, chúng ta nuôi một con chó, hàng ngày, chúng ta sẽ dẫn nó ra ngoài đi dạo. Nói chung, đối với tổ ẩm của chúng ta sau này, anh vẫn mặc sức tưởng tượng như thế.”
Bàn tay đang bóc vỏ của tôi dừng lại một chút, trong lòng thoáng hoảng hốt. Những việc tôi đã làm hai tháng qua ở ngày trước mắt, chuyện tôi làm để giết thời gian chính xác là khát vọng của Ôn Khiếu Thiên.
Tôi cao giọng chột dạ nói: “Ai nha, anh cũng biết trình độ thẩm mỹ của em thế nào rồi đấy. Trước đây không phải anh luôn chê bai điểm ấy của em sao?”
Ôn Khiếu Thiên cong cong đôi mắt, cười nói: “Trước đây anh cho rằng như vậy, sau này nghĩ lại, từ khi em thích anh, hơn nữa còn thích đến mười năm, có thể thấy tiêu chuẩn thẩm mỹ của em vẫn còn cao, vì vậy đành yên tâm giao công trình vĩ đại này cho em.”
Mí mắt tôi giật giật, vội vã chuyển đề tài, nói: “Kế hoạch này quá xa, nói về mục tiêu ngắn hạn trước đi.”
Ôn Thiếu Khiên bĩu môi nói: “Mục tiêu gần thì nhiều lắm. Ví dụ như cùng đi trượt tuyết này, leo núi này, lặn này, nhảy dù này…”
Tôi vội vàng hô ngừng: “Những thứ anh nói không phải đều quá kích thích sao. Vì sao đều là những chuyện làm tim em chịu không nổi vậy?”
Ôn Khiếu Thiên chớp đôi mắt đen láy nhìn tôi: “Kích thích mới vui chứ. Trượt tuyết đến giữa chừng anh sẽ nói, Nhiên Nhiên, lấy anh nhé, nếu không anh sẽ đẩy em từ trên đỉnh núi xuống. Hoặc là trèo núi được một nửa anh sẽ nói, Nhiên Nhiên, gả cho anh đi, nếu không anh sẽ thả em từ giữa không trung xuống. Hay là trong lúc lặn xuống nước anh sẽ nói, Nhiên Nhiên, hãy làm vợ anh, nếu không anh sẽ rút ống thở của em. Cũng có thể đang nhảy dù anh sẽ nói, Nhiên Nhiên, làm vợ anh nhé, nếu không sẽ tháo đai an toàn của em. Ngay cả cơ hội từ chối em cũng không có, vì tính mạng em nằm trong tay anh.”
Tôi nhìn Ôn Khiếu Thiên mà nghĩ, ở bên anh ấy ba năm, chưa từng được nghe những lời tỏ tình êm tai như thế. Trong bảy năm kiềm chế ra không biết bao nhiêu ý đồ xấu xa.
Nhưng ý xấu như vậy có cô gái nào sẽ oán giận cơ chứ.
Tôi bóc ra một đoạn vỏ cà chua, nói: “Nhìn anh xem, vì sao cầu hôn còn có vẻ đe dọa như thế? Nếu anh muốn cầu hôn em, phải dùng khinh khí cầu đưa hai chúng ta lên cao, sau đó thả xuống hai băng vải đỏ dài chạm tới đất, một cái viết mấy chữ “Lô Hân Nhiên muôn năm” thật to, một cái viết “Ôn Khiếu Thiên muôn năm”, ở giữa treo ảnh phóng to n lần của hai chúng ta, chính là loại ảnh nhìn xa tưởng ảnh chụp, nhìn gần thì ra là ảnh vẽ tay ấy. Treo lên như thế, hơn mười vạn du khách vào Cố Cung (Cố Cung thời Thanh, ở Bắc Kinh Trung Quốc) đều phải ngẩng đầu chiêm ngưỡng. Sau đó bắn sáu mươi phát pháo mừng, vì sao à, bởi vì đó là tổng số tuổi của hai chúng ta. Trong ngày hôm đó, trên vé của du khách vào Cố Cung phải in ảnh của hai chúng ta, chỉ cần có vé là có thưởng, tỉ lệ trúng thưởng là một trăm phần trăm. Giải thưởng an ủi là một chiếc Ipad của Apple, giải thưởng cao nhất là một ngày du lịch mặt trăng. Anh thấy thế nào?”
Ôn Khiếu Thiên oan ức nhìn tôi, nói: “Em nghĩ em là chủ tịch nước chắc, bên trái viết Đảng Cộng sản Trung Hoa muôn năm, bên phải viết Nước Cộng Hòa nhân dân Trung Hoa muôn năm, ở giữa treo ảnh chụp cực lớn. Nhiên Nhiên, vì sao em lại nghèo nàn ý tưởng như thế… Em có phương án nào có tính khả thi hơn không?”
Tôi nói: “Chuyện này còn được phép thương lượng à? Hay là…”
Đôi mắt Ôn Khiếu Thiên sáng ngời nhìn tôi nói tiếp.
Tôi chậm rãi nói: “Hay là như vậy đi, em chuyển Cố Cung Bắc Kinh thành Cố Cung nhỏ Đài Loan cũng được, bên kia du khách ít, số lượng vé cũng ít hơn một chút. Khi đó chúng ta cũng có thể biểu diễn sự hùng vĩ của đại lục.”
Ngọn lửa trong mắt Ôn Khiếu Thiên vụt tắt.
Tôi đứng lên bò lên giường với Ôn Khiếu Thiên, không nhịn được mà dùng ngón tay dính đầy nước cà chua nhéo mặt anh, nói: “Ai nha, thời khắc thử thách ý chí cách mạng của đồng chí Khiếu Thiên cuối cùng cũng đến. Đồng chí Khiếu Thiên, đồng chí phải nhẫn nhịn, nhất định không được nổi giận, tổ chức sẽ dành cho đồng chí tất cả sự quan tâm nhân đạo nhất.”
Thuần dưỡng Thuần dưỡng - Phá Đầu