Nếu bạn không thể phạm sai lầm, bạn sẽ không thể làm được điều gì.

Marva Collins

 
 
 
 
 
Tác giả: Phá Đầu
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 45 - chưa đầy đủ
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 465 / 3
Cập nhật: 2017-09-24 23:02:26 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 04B
hỉ chốc lát sau, nữ giúp việc nhà Tần Thiệu đã đi lên, nhìn thấy tôi ngồi bên giường vội vàng hoảng hốt nói: “Lô tiểu thư, ngài mau đứng dậy đi.”
Tôi ngạc nhiên, không hiểu nhìn cô ấy.
Cô ấy giải thích: “Thiếu gia không thích người khác mặc quần áo ngồi trên giường.”
Đây là lần đầu tiên tôi nghe có người gọi “thiếu gia” trong đời thật, tôi cứ tưởng rằng xưng hô này đã dần biến mất từ thời dân quốc. Tôi lại nghĩ, Tần Thiệu quả nhiên là cầm thú, thích lõa thể đến mức độ như vậy.
Nữ giúp việc còn nói thêm: “Thiếu gia có tính thích sạch sẽ nghiêm trọng. Lô tiểu thư, bình thường ngài chú ý một chút.”
Tôi nghĩ đề nghị này đã chậm rồi, có lẽ không còn hữu dụng nữa. Tôi đây đã nôn hai lần trên giường và trên người thiếu gia có bệnh cuồng sạch nghiêm trọng, tôi còn sống quả thật là kỳ tích thứ chín của thế giới.
Một lần thì lạ, hai lần thì quen, lần này, rất nhanh tôi đã tìm thấy cầu thang. Đi xuống lầu, tôi nhìn thấy Tần Thiệu đang đọc báo, uống trà bên cạnh bàn, giống y như những người giàu có trên TVB. Còn ông bố nhà giàu mới nổi của tôi lại không như vậy, mỗi buổi sáng, ông thích ăn bánh quẩy, có khi thay đổi khẩu vị lại thành bánh chiên trái cây, ngay cả giả bộ cũng không giả bộ được.
Tôi chậm rãi ngồi xuống phía đối diện Tần Thiệu. Không phải tôi muốn ăn sáng cùng anh ta, mà là đã nhớ lại được phần lớn cảnh tượng khóc lóc trong xe ngày hôm qua. Anh ta không có lý nào lại cho việc này yên lặng sang trang. Chết sớm đầu thai sớm, nếu có tin dữ gì thì chấm dứt ngay trên bàn ăn sáng đi.
Câu đầu tiên Tần Thiệu nói với tôi là: “Xóa hình xăm đi.”
Tôi nói: “Hình xăm nào?”
Tần Thiệu dùng thìa cà phê chỉ vào mắt cá chân của tôi.
Trên mắt cá chân của tôi có xăm hai chữ X in hoa, giữa hai chữ đó là hình hai con bọ cạp vàng nhạt ôm chặt lấy nhau. Sau ngày đó, tôi đau khổ, trong lòng giống như cất giấu một quả lựu đạn đã giật kíp nổ. Tôi đặc biệt cần một cơn đau khác trên thân thể để dời sự chú ý, lúc đó tôi không có tiền, chỉ tới một cửa hàng xăm nhìn có vẻ không được chính quy cho lắm. Mặt tiền của cửa hàng nhỏ hẹp, khói thuốc lượn lờ, bóng đèn lơ lửng trong không gian thấp bé, cực kỳ giống nơi tụ họp của dân xã hội đen trong những bộ phim hành động Hồng Kông. Tôi hỏi người ta xăm ở đâu là đau nhất. Anh ta nói những nơi chạm tới xương đều đau. Tôi suy nghĩ một chút rồi giơ mắt cá chân ra cho anh ta. Tay chân tôi thường xuyên lạnh ngắt, điều này phù hợp với tâm trạng khi đi xăm của tôi, hơn nữa cũng đủ đau đớn, đủ để phóng thích Nitroglycerin đang ngập đầy trong lòng tôi.
Chữ số La Mã XX biểu thị cho con số hai mươi, tôi đã bắt đầu tình yêu của tôi vào độ tuổi đẹp nhất. X là “Hân” của “Lô Hân Nhiên”, cũng là “Khiếu” của “Ôn Khiếu Thiên”, chúng tôi đều thuộc chòm sao bọ cạp, màu sắc may mắn của chúng tôi là vàng nhạt. Vì vậy tôi mới xăm hình vẽ như vậy. Tiếc rằng đã lâu, màu sắc bắt đầu phai đi, con bọ cạp biến thành những chấm nhỏ. Giống như rất nhiều cuộc tình tưởng rằng sông cạn đá mòn thế nhưng cũng sẽ xoay vần.
Nếu không phải nhìn gần thật kỹ, hầu như không nhìn thấy hình xăm này. Nhưng Tần Thiệu vẫn phát hiện. Tôi nghi ngờ anh ta phát hiện ra khi tháo tất cho tôi, thế nhưng Tần Thiệu cuồng sạch, không có lý nào lại làm chuyện như vậy.Việc này thật kỳ quái.
Tôi mở to hai mắt nói: “Hình xăm này là tên hồi bé của tôi. Tên thân mật của tôi là Hân Hân.”
Tần Thiệu ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt tôi, giống như nhìn thẳng vào tim tôi. Tôi không biết thị giác của anh ta nhạy bén đến mức độ nào, chỉ có thể liều mạng thử một lần.
Gương mặt tôi rất nhỏ, đôi mắt lại quá lớn, cửa sổ tâm hồn quá lớn luôn dễ dàng để lọt thông tin.
Tần Thiệu híp mắt nói: “Xóa đi.”
Cuối cùng tôi cũng không lừa được anh ta. Anh ta đã biết tên của Ôn Khiếu Thiên. Tất cả đàn ông đều không thích vợ ngoại tình, cho dù là tình nhân.
Tôi còn chưa bỏ cuộc mà hỏi: “Không xóa có được không, nó đã nhạt đến mức gần như không còn nhìn thấy nữa rồi. Hơn nữa xóa đi sẽ rất đau.”
Vẻ mặt Tần Thiệu không thay đổi: “Khi xăm không sợ đau, giờ xóa còn sợ?”
Tôi hiểu tôi không có bất kỳ lý do gì để từ chối việc này. Nhưng tôi đã mất đi mọi thứ của Ôn Khiếu Thiên. Một ngày anh đột nhiên biến mất, ngay cả máy tính, sách vở, quần áo trong ký túc xá đều không còn, mà tôi đã thiêu hủy toàn bộ quà tặng và ảnh chụp của anh, tôi thật sự muốn giữ lại một chút gì đó đáng để kỷ niệm.
Tính ngang bướng của tôi nổi lên, nói: “Tôi không xóa. Mặc kệ anh.”
Tôi sợ anh ta sẽ dùng tiền chèn ép tôi, tôi vốn chỉ là nhân viên tạm thời, khai trừ là phương pháp hiệu quả nhất khi ông chủ muốn đối phó với nhân viên không nghe lời.
Tần Thiệu nói: “Nếu cô không xóa, ngay bây giờ tôi sẽ gọi người tới xóa.”
Tôi trừng mắt nhìn anh ta. Tôi không còn cách nào khác, đành phải dùng ánh mắt tàn bạo lườm anh ta. Tôi tin rằng anh ta nói được làm được, nhưng không ngờ anh ta lại thực hiện nhanh như vậy. Anh ta chỉ liếc mắt nhìn quản gia đứng bên cạnh một cái, quản gia lập tức lui xuống.
Tôi vẫn tiếp tục trừng mắt nhìn anh ta, trừng đến mức mắt tôi mỏi nhừ. Tôi không biết làm vậy thì chứng minh được điều gì, nhưng nếu tôi không làm gì thì có vẻ không có khí thế, là một con dê béo chờ người tới làm thịt.
Chưa tới hai mươi phút, một người mặc áo blouse đẩy một bàn dụng cụ đi vào. Tôi hoài nghi bọn họ có phi cơ, trực thăng, hoặc là quản gia này tốt nghiệp từ một trường quản gia chuyên nghiệp của anh, cùng trình độ với quản gia của Batman, cũng có thể trong núi này còn che giấu một nơi đầy những người có tay nghề thiện nghệ như Lương Sơn Bạc, vậy mới có thể trong một khoảng thời gian ngắn gọi được một người và một bàn dụng cụ thế này, còn có thể phái bọn họ tới một căn biệt thự giữa sườn núi.
Khi áo blouse tới gần tôi, tôi đạp anh ta một cái. Cuối cùng Tần Thiệu cũng tức giận, anh ta dùng hành động nói cho tôi biết, lời anh ta nói là quyết định tối cao. Anh ta dùng một tay giữ lấy tôi, khiến tôi dùng sức thế nào cũng không thể giãy ra được. Tiếng máy laser tổn thương làn da truyền đến như đang cười nhạo sự bất lực của tôi. Nhưng tôi đã không khóc ra được.
Tôi chỉ nghĩ, nếu tất cả ký ức đều có thể xóa đi như thế thì thật là tốt.
Xóa hình xăm xong, tôi bị đuổi về trường học. Tôi ở trong ký túc xá gặp ác mộng giữa ban ngày. Tôi mơ thấy Tần Thiệu hóa thành một con hổ cắn xé cái cổ tôi, máu tươi tuôn trào. Còn Ôn Khiếu Thiên thì đứng bên cạnh nhưng không làm gì, chỉ lạnh lùng vô tình nhìn từng miếng thịt của tôi bị cắn xuống, tôi còn vươn một tay ra, cố gắng với tới chỗ anh.
Tôi bị Ngải Tĩnh lay tỉnh. Con bé lo lắng cầm một cốc nước lạnh nhìn tôi: “Hân Nhiên, cậu làm sao vậy?”
Tôi lau mồ hôi, lắc đầu, nhận lấy cốc nước uống một hơi cạn sạch.
Ngải Tĩnh nói: “Lần trước tớ nói cậu ăn nhầm thuốc nổ, cứ mở miệng là mắng chửi người, ngay cả thầy tướng số cũng mắng, nhưng gần đây cậu cũng quá kỳ quái. Sắc mặt không tốt lắm, nói năng cũng không có sức lực. Có phải xảy ra chuyện gì không?”
Tôi nhớ lại một tháng trước, quả thật tôi còn có chút thần sắc, ít nhất còn có sức lượn diễn đàn, học những tiếng lóng mới lưu hành trên mạng. Mới có một tháng, tôi đã thành tù nhân của Tần Thiệu.
Tôi nói: “Bố tớ bị bệnh. Tớ có chút lo lắng.”
Ngải Tĩnh lo lắng hỏi thăm: “Chú không sao chứ?”
Tôi miễn cưỡng cười cười, nói: “Không có việc gì, lớn tuổi rồi, luôn bị vài bệnh vặt vãnh quấy rầy. Đúng rồi, cậu và Lưu Chí thế nào rồi?”
Ngải Tĩnh vừa nghe nhắc đến Lưu Chí lập tức liếc mắt nhìn tôi nói: “Đừng nhắc đến nữa, tên đó một chút lãng mạn cũng không có, cứ hở ra là lại thao thao bất tuyệt với tớ về mạch điện cái gì đó, cậu nói xem tớ có gì bàn luận với anh ấy về vấn đề này?”
Tôi nói: “Mãi rồi thành quen thôi, ban đầu đều như vậy cả. Nhẫn nhịn một chút rồi sẽ qua cả thôi.”
Tôi đã dùng những lời này nhắc nhở bản thân bảy năm. Hiện giờ tôi cảm thấy tác dụng của những lời này đối với tôi đã là rất nhỏ, có lẽ đã dùng quá nhiều, khiến cho cơ thể tự sản sinh chất đề kháng.
Sau khi rời khỏi giường, tôi gõ hai chữ “Tần Thiệu” vào trang tư liệu của trường, trên đó lập tức hiện ra, Tần Thiệu, sinh ngày 19 tháng 6 năm 1975, từng học khoa quản trị kinh doanh thuộc đại học A, dùng thành tích xuất sắc trúng tuyển đại học Harvard, năm 2004 nhận được học vị tiến sĩ bộ môn quản trị kinh doanh của đại học Wharton trực thuộc đại học Pennsylvania và học vị tiến sĩ bộ môn tài chính của đại học Cambrigde trở về nước, một năm sau sát nhập tập đoàn Hằng Viễn của gia đình và tập đoàn khoa học kỹ thuật Lục Dương, sáng lập ngành công nghiệp quy mô lớn mang tên “tập đoàn Thiệu Dương”. Năm 2005, Tần Thiệu không quên trường cũ, giúp đại học A xây mới tòa nhà khoa quản trị kinh doanh, trong vài năm tiếp theo, “tập đoàn Thiệu Dương” của Tần Thiệu nhận vào hơn một trăm sinh viên tốt nghiệp từ khoa quản trị kinh doanh của trường, quyên góp giúp đỡ hàng nghìn sinh viên nghèo khó, có vô cùng nhiều cống hiến không thể xóa nhòa đối với sự phát triển của đại học A.
Tôi rất ít khi quan tâm tới những nhân vật danh dự, có uy tín đối với nhà trường, khác nghề như cách núi, sinh viên khoa quản trị kinh doanh mỗi ngày hẳn là học tập dưới ánh sáng soi đường của Tần Thiệu, lấy mục tiêu có một chỗ đứng trong tập đoàn Thiệu Dương là đích đến để cố gắng. Tôi vẫn biết Tần Thiệu không phải kẻ có tiền bình thường, lại không ngờ anh ta chính là người sáng lập tập đoàn Thiệu Dương. Tập đoàn Hằng Viễn và tập đoàn khoa học kỹ thuật Lục Dương vốn là hai công ty vô cùng nổi danh trong thành phố A, tôi không biết Tần Thiệu đã dùng biện pháp gì mới có thể khiến hai công ty mạnh như vậy liên hợp, sáng lập ra một công ty mới càng lớn mạnh hơn, nhưng tôi tin anh ta có bản lĩnh như vậy.
Tôi nghĩ nếu Tần Thiệu muốn kết thúc cuộc đời tôi trong trường này thật sự dễ như trở bàn tay, giống như giẫm chết một con kiến, chỉ cần vung tay một cái là xong việc.
Thuần dưỡng Thuần dưỡng - Phá Đầu