Nếu bạn đã cố gắng hết sức mình thì bạn sẽ vẫn thanh thản ngay cả khi gặp thất bại.

Robert S. Hillyer

 
 
 
 
 
Tác giả: Ransom Riggs
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 12 - chưa đầy đủ
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4781 / 182
Cập nhật: 2022-06-27 09:41:45 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 11
haron thả chúng tôi xuống đúng chỗ bến ngầm tối tăm đầy chuột,nơi chúng tôi đã gặp ông ta lần đầu tiên.Bước chân xuống khỏi con thuyền của ông, trong tôi nhói lên một hoài niệm vừa ngọt ngào vừa cay đắng.Có thể mỗi giây phút trong mấy ngày vừa qua tôi luôn phải kinh hãi,bẩn thỉu và phải chịu nhiều kiểu đau đớn lạnh lùng khác nhau, song chắc hẳn tôi sẽ không bao giờ có lại một cuộc phiêu lưu như thế này nữa. Tôi sẽ nhớ nó – và nhiều nhất không phải những thử thách tôi đã phải chịu được mà là con người tôi từng trở thành trong lúc tôi chịu đựng chúng. Bây giờ tôi biết bên trong mình có một ý chí sắt, Và tôi hi vọng tôi có thể giữ được nó ngay cả khi cuộc đời tôi trở nên êm ả hơn.
"Tạm biệt." Sharon nói. " Tôi rất vui vì đã gặp cậu, bất chấp vô vàn rắc rối cậu đã gây ra cho tôi."
"Phải, cả tôi cũng thế." Chúng tôi bắt tay nhau. "Tất cả thật thú vị."
"Đợi chúng tôi ở đây." Cô Peregrine nói với ông ta. "Cô Bloom và tôi sẽ quay lại sau một hai giờ nữa."
Tìm bố mẹ tôi hóa ra thật dễ. Việc này hẳn sẽ còn dễ hơn nếu tôi vẫn còn cái điện thoại di động của mình, nhưng kỳ thực tất cả những gì chúng tôi cần phải làm chỉ là đến trình báo tại một đồn cảnh sát. Tôi là một người mất tích nổi tiếng, và nửa giờ sau khi tôi cho một nhân viên cảnh sát biết tên mình và ngồi xuống một bàn ghế chờ đợi, bố mẹ tôi đã tới. Họ mặc những bộ đồ nhàu nhĩ rõ ràng đã được mặc nguyên đi ngủ, khuôn mặt bình thường vẫn trang điểm hoàn hảo và mẹ tôi giờ bơ phờ, Bố tôi mang bộ râu đã ba ngày chưa cạo, và cả hai đều cầm từng xấp thông báo tìm người mất tích của in khuôn mặt tôi. Tôi lập tức cảm thấy cực kỳ hối hận vì những gì tôi đã khiến bố mẹ tôi phải trải qua. Nhưng khi tôi tìm cách xin lỗi, họ buông những tờ thông báo xuống và cả hai cùng ôm chầm lấy tôi, và những lời tôi nói tắt ngấm giữa các nếp gấp chiếc áo len của bố tôi.
"Jake, Jake, ôi Chúa ơi, Jake bé bỏng của mẹ." Mẹ tôi khóc.
"Là nó, đúng là nó rồi." Bố tôi nói. "Bố mẹ lo lắm, bố mẹ lo lắm đấy..."
Tôi đã đi bao lâu? Một tuần chăng? Khoảng chừng đó, cho dù quãng thời gian đó có vẻ như vô tận.
"Con đã ở đâu?" Mẹ tôi hỏi.
" Con đã làm gì?"
Vòng tay ôm hôn đã buông ra, song tôi vẫn không thể chen vào được lấy một từ.
"Tại sao con lại bỏ đi như thế?" Bố tôi hỏi. "Con nghĩ gì vậy hả Jacob?" "Con làm mẹ bạc cả tóc!" Mẹ tôi nói, rồi lại đưa hai cánh tay ôm chầm lấy tôi lần nữa.
Bố nhìn khắp người tôi. "Quần áo của con đâu? Con đang mặc cái gì thế này?"
Tôi vẫn mặc bộ đồ phiêu lưu màu đen của mình. Tệ thật. Dù thế, giải thích về chúng vẫn còn dễ hơn là giải thích những món đồ thế kỷ mười chín,và may thay Mẹ Bụi đã làm lành hết những vết rách trên mặt tôi...
"Jacob, nói gì đi chứ?" Bố tôi gặng hỏi.
"Con thực sự, thực sự xin lỗi." Tôi nói. " Nếu có thể thì tôi đã không bao giờ khiến bố mẹ phải trải qua cảnh này, nhưng giờ thì mọi chuyện ổn rồi. Tất cả sẽ tốt thôi. Bố mẹ không hiểu được đâu, nhưng thế cũng tốt. Con yêu bố mẹ."
"Con đúng về một điểm." Bố tôi nói. "Bố mẹ không hiểu gì hết, không hề."
" Nhưng chuyện này không hề ổn." Mẹ tôi nói. "Con sẽ phải cho bố mẹ một lời giải thích."
"Cả chúng tôi cũng sẽ cần một lời giải thích." Một nhân viên cảnh sát đứng bên cạnh tôi nói. "Và xét nghiệm ma túy nữa."
Mọi thứ đang tuột dần khỏi sự kiểm soát của tôi. Đã đến lúc nói ra.
"Con sẽ nói với bố mẹ tất cả." Tôi nói. "Nhưng trước hết con muốn bố mẹ gặp một người bạn của con. Mẹ, bố, đây là cô Peregrine."
Tôi thấy đôi mắt bố tôi nhìn vào cô Peregrine, rồi đến Emma. Hẳn ông nhận ra cô,vì trông ông như vừa thấy một hồn ma vậy. Nhưng không sao - chẳng mấy chốc nữa ông sẽ quên.
"Rất vui được làm quen với ông bà."Cô Peregrine vừa nói vừa bắt tay với bố mẹ tôi. "Ông bà có một cậu con trai phi thường, một chàng trai xuất sắc. Jacob không chỉ là một quý ông hoàn hảo, cậu ấy còn tài năng hơn cả ông nội mình."
"Ông nội nó?" Bố tôi lên tiếng. "Làm sao bà..."
"Người phụ nữ kỳ quặc này là ai vậy?" Mẹ tôi hỏi. "Làm thế nào bà lại quen con trai chúng tôi?"
Cô Peregrine cầm chặt tay bố mẹ tôi và nhìn chằm chằm sâu vào trong mắt họ. "Alma Peregrine, Alma LeFay Peregrine. Thế này nhé, tôi hiểu ông bà đã có một thời gian kinh khủng ở nước Anh. Một chuyến đi thật kinh khủng. Tôi nghĩ sẽ là tốt nhất cho tất cả mọi người liên quan nếu ông bà quên được nó từng diễn ra. Ông bà đồng ý chứ?"
"Được." Mẹ tôi nói, mắt bà nhìn xa xăm.
"Tôi đồng ý." Bố tôi nói, nghe hơi giống bị thôi miên.
Cô Peregrine đã làm bộ óc của họ tê đi.
"Tuyệt diệu, hoàn hảo." Bà nói."Bây giờ làm ơn đưa mắt nhìn vào đây."Bà thả bàn tay họ ra rồi lấy từ trong túi áo một cái lông chim ưng chấm xanh lơ dài. Tại sao độ muối cảm giác tội lỗi nóng bừng dâng lên trong tôi, và tôi ngăn bà lại.
"Đợi đã." Tôi nói. "Nói cho cùng cháu không nghĩ cháu muốn bà làm thế đâu."
"Cậu chắc chứ?" Bà nom có vẻ hơi thất vọng. "Mọi chuyện có thể sẽ rất rắc rối cho cậu đấy."
" Làm thế nào để lừa đảo ấy."
Tôi nói." Vậy cậu định nói sao với bố mẹ mình?" Emma hỏi.
"Tớ vẫn chưa biết. Nhưng tẩy não họ như thế có vẻ... không đúng đắn."
Nếu nói sự thật với bố mẹ tôi là ích kỷ, thì dường như việc xóa đi yêu cầu giải thích còn ích kỷ gấp đôi. Mà còn cảnh sát thì sao? Họ hàng của tôi thì sao? Bạn bè của bố mẹ tôi nữa? Chắc chắn họ biết là tôi đã mất tích, và nếu bỗng dưng bố mẹ tôi lại quên mất những gì đã xảy ra...
"Cái đó tùy cậu." Cô Peregrine nói. "Nhưng ta nghĩ sẽ là khôn ngoan nếu ít nhất để tao xóa đi hai hay ba phút vừa qua, như thế bố mẹ cậu sẽ quên cô Bloom và ta."
"Vâng... được thôi." tôi nói. "Miễn là họ đừng có quên mất luôn cả tiếng Anh."
" Ta rất chính xác." Cô Peregrine nói.
"Tất cả truyện tẩy não này là sao hả?" người cảnh sát hỏi."Bà là ai?"
"Alma Peregrine." Cô Peregrine nói, hối hả bước tới bắt tay anh ta. "AlmaPeregrine, Alma LeFay Peregrine."
Người cảnh sát cúi gằm đầu xuống, và đột nhiên anh ta bị thu hút và một điểm dưới sàn nhà.
"Em nghĩ đã nhé cô có thể làm thế với vài gã xác sống."Emma nói.
"Thật không may, chuyện này chỉ thực hiện được trên đầu óc dễ kiểm soát của người bình thường." Cô Peregrine nói. "Mà nói đến cái đó..." Cô giơ cái lông chim ưng lên.
"Đợi đã." Tôi nói. "Trước khi bà làm việc này." Tôi chìa bàn tay ra để bắt tay bà. "Cảm ơn bà vì tất cả. Cháu thực sự sẽ nhớ bà đấy, cô Peregrine."
Cô Peregrine tảng lờ bàn tay của tôi và ôm chầm lấy tôi."Cảm giác đó đúng với cả hai ta, cậu Potman. Và ta mới là người phảicảm ơn cậu. Nếu không nhờ sự anh hùng của cậu và cô Bloom..."
"Được rồi." Tôi nói. " Nếu không nhờ bà đã cứu sống ông nội cháu cách đây từng mấy năm... "
Bà mỉm cười. " Vậy cứ coi như chúng ta hòa..."
Vẫn còn một lời chào tạm biệt nữa cần nói. Lời chào khó nói nhất. Tôi đưa hai cánh tay ôm lấy Emma, và cô ôm lại tôi thật chặt.
"Chúng mình có thể viết thư cho nhau chứ?" Cô hỏi."Cậu chắc là cậu muốn chứ?"
"Tất nhiên. Bạn bè thì giữ liên lạc chứ."
"Được." Tôi nói, cảm thấy nhẹ nhõm. Ít nhất chúng tôi có thể...
Và rồi cô hôn tôi. Một cái hôn say đắm khiến tôi quay cuồng.
"Tớ tưởng chúng ta chỉ là bạn cơ mà!" Tôi nói, lùi người lại này ngạc nhiên.
"À, phải." Cô ngượng ngùng nói. "Giờ thì chúng ta là bạn. Tớ chỉ cần một cái hôn để nhớ về chúng ta."
Cả hai chúng tôi cùng cười, trái tim chúng tôi vừa bồng bềnh lơ lửng vừa như tan nát.
"Cô cậu, dừng lại." Cô Peregrine khẽ nói."Frank." Mẹ tôi yếu ớt nói. "Cô gái vừa hôn Jake là ai thế?"
" Anh chịu không biết." Bố tôi lẩm bẩm. "Jacob, cô gái đó là ai, và tại sao con lại hôn cô ấy?"
Hai má tôi đỏ bừng. "À, đây là... bạn con. Emma. Chúng con chỉ đang chào tạm biệt thôi."
Emma rụt rè vẫy tay. "Ông sẽ không nhớ tôi đâu, nhưng... xin chào."
"Nào, ngừng hôn cô gái lạ đó và đi thôi." Mẹ tôi nói.
"Được rồi." Tôi nói với cô Peregrine. "Cháu đoán tốt hơn chúng ta nên tiến hành việc đó."
"Đừng nghĩ đây là lần tạm biệt." Cô Peregrine nói. "Giờ cậu là một trong chúng ta. Cậu sẽ không rũ bỏ được chúng ta dễ dàng thế đâu."
"Chắc chắn cháu hi vọng là không." Tôi nói, cười hết cỡ dù trái tim nặng trĩu.
"Tớ sẽ viết thư cho cậu." Emma nói, cố mỉm cười, giọng cô lạc đi. " Chúc cậu may mắn với... bất cứ điều gì người bình thường vẫn làm."
"Tạm biệt, Emma. Tớ sẽ nhớ cậu." Có vẻ như nói vậy thật không đủ, song vào những thời khắc như lúc này, từ ngữ bản thân chúng đã là không đủ.
Cô Peregrine quay sang hoàn tất công việc của mình. Bà giơ cái lương chim ưng lên và ngoáy vào dưới mũi bố mẹ tôi.
"Thứ lỗi cho tôi!" mẹ tôi nói.
"Bà nghĩ bà đang làm gì... ắt... xì!"
Và rồi cả hai bố mẹ tôi cùng hắt hơi, và trong khi đó, cô Peregrine ngoáy mũi viên cảnh sát, và anh ta cũng lên cơn hắt hơi. Khi cả ba người họ dừnglại, nước mũi ròng ròng, mặt đỏ bừng, cô Peregrine và Emma đã ra khỏi cửa và đi mất.
"Như bố đang nói." Bố tôi lên tiếng, Nói tiếp như thể mấy phút vừa rồi đã không hề xảy ra. "Đợi đã... bố đang nói gì nhỉ?"
"Rằng chúng ta có thể quay về nhà và nói về tất cả chuyện này sau đúng không ạ?" Tôi nói đầy hi vọng.
"Không, cậu phải trả lời vài câu hỏi đã." Người cảnh sát nói.
Chúng tôi dành ra vài phút nói chuyện với cảnh sát. Tôi giữ cho những câu trả lời của mình thật mơ hồ, mỗi câu đều kèm theo một lời xin lỗi, và thề rằng tôi đã không bị bắt cóc, bạo hành ép dùng ma túy. (Nhờ việc xóa trí nhớ của cô Peregrine, người cảnh sát đã quên chuyện bắt tôi thử ma túy.) khi bố mẹ tôi giải thích về cái chết của ông nội tôi và những "vấn đề" tôi gặp phải sau đó, anh cảnh sát có vẻ tin tưởng rằng tôi chỉ là một trường hợp trốn nhà quên mang theo thuốc vẫn hay gặp. Họ yêu cầu chúng tôi ký vào vài biểu mẫu rồi cho chúng tôi về.
"Phải, phải, chúng ta về nhà thôi." Mẹ tôi nói. "Nhưng chúng ta sẽ nói về chuyện này, chàng trai. Một cách kỹ lưỡng."
Nhà. Từ nay đã trở nên xa lạ với tôi. Một miền đất xa xăm tôi khó lòng hình dung ra được.
" Nếu khẩn trương." Bố tôi nói. "Chúng ta có thể sẽ bắt kịp chuyến bay đêm..."Ông đã ghì chặt một cánh tay quanh vai tôi, như thể sợ rằng tôi sẽ chạy mất ngay khi ông buông tay ra. Mẹ tôi không ngừng nhìn chằm chằm vào tôi,đôi mắt mở to đầy biết ơn, cố kìm nước mắt lại.
"Con ổn mà." Tôi nói. "Con hứa đấy."
Tôi biết bố mẹ không tin tôi, và sẽ còn không tin tôi trong một thời gian nữa.
Chúng tôi ra ngoài vẫy một chiếc taxi đen. Trong lúc một chiếc xe trờ tới,tôi trông thấy hai khuôn mặt thân quen dõi theo mình từ công viên bên kia đường. Emma và cô Peregrine đang đứng dưới bóng râm lỗ chỗ của một câysồi. Tôi giơ một tay lên chào tạm biệt, lồng ngực đau nhói.
"Jake?" Bố tôi đang giữ cửa taxi mở cho tôi. " Có chuyện gì thế?"
Tôi đưa cánh tay đang vẫy xuống gãi đầu. "Không có gì đâu bố."
Tôi chui vào taxi. Bố tôi quay lại nhìn chằm chằm vào công viên. Khi tôi nhìn qua cửa xe kính, tất cả những gì tôi thấy bên dưới cây sồi là một conchim và vài chiếc lá đang bị gió thổi bay đi.
* * *
Cuộc trở về nhà của tôi chẳng huy hoàng cũng chẳng dễ dàng. Tôi đã hủy hoại tan tành niềm tin của bố mẹ, và hàn gắn nó lại sẽ là việc mất công, chậm chạp. Bị coi là luôn có nguy cơ bỏ trốn, Tôi bị giám sát liên tục. Tôi không được đi đâu mà không dưới sự theo dõi, thậm chí cả đi dạo quanh khu nhà cũng không. Một hệ thống an ninh phức tạp được lắp đặt trong nhà, không phải đánh ăn trộm đột nhập mà chủ yếu là để ngăn tôi khỏi lỉnh ra. Tôi bị lôi trở lại trị liệu, phải trải qua vô số cuộc đánh giá tâm lý, và được kê cho những loại thuốc mới, mạnh hơn(mà tôi giữ dưới lưỡi rồi sau đó nhổ đi). Nhưng tôi đã phải chịu đựng những sự tước đoạt còn tồi tệ hơn vào mùa hè năm đó,và việc mất tự do tạm thời là cái giá tôi phải trả để đổi lấy những người bạn tôi đã làm quen, những trải nghiệm tôi đã vượt qua, và cuộc sống khác thường mà giờ đây tôi biết là của mình, thì có vẻ đó vẫn là một cái giá hời. Nó đáng để chịu tất cả những cuộc trò chuyện phiền toái với bố mẹ tôi, với tất cảnhững đêm cô đơn trải qua trong giấc mơ về Emma và những người bạn đặc biệt của tôi, những lần tới gặp bác sĩ tâm lý mới của tôi.
Đó là một người phụ nữ lớn tuổi rất điềm tĩnh,bác sĩ Đoảng, và tôi dành cho bốn buổi sáng mỗi tuần đối diện với nụ cười chết cứng, kết quả sau khi căng da mặt của bà. Bà hỏi tôi không biết vì sao tôi chạy khỏi hòn đảo, tôi đã trải qua những ngày sau đó như thế nào, và nụ cười đó không bao giờ thay đổi.(Đôi mắt của bà bác sĩ,để bản tường trình thêm đầy đủ, có màu nâu lờ lờ như nước rửa bát, đồng tử bình thường, không đeo kính áp tròng.) Tôi xào xáo ra một câu chuyện, viện cớ mình bị mất ý thức nhất thời kèm theo mất trí nhớ ít nhiều, tất cả đều hoàn toàn không thể thẩm định được. Nội dung của nó thế này: phản xạ trước việc dường như một kẻ tâm thần sát hại cầu đang hoành hành ở Cairnholm, tôi đã mất tỉnh táo, lên một chiếc tàu tới xứ Wales,quên mất mình là ai trong một thời gian ngắn, rồi vẫy xe đi nhờ tới London.Tôi đã ngủ trong các công viên, không nói chuyện với ai, không làm quen với ai, không sử dụng bất cứ chất là làm thay đổi tính khí hay ý thức, và lang thang trong thành phố vài ngày trong tình trạng vật và mất phương hướng.Còn về cuộc trò chuyện điện thoại với bố, trong đó tôi thừa nhận mình là"người đặc biệt" - à, cuộc nói chuyện điện thoại nào nhỉ? Tôi không thể nhớ ra bất cứ cuộc gọi điện thoại nào...
Cuối cùng, bác sĩ Spanger gói gọn toàn bộ câu chuyện thành một giai đoạn cuồng loạn, đặc trưng bởi các ảo giác, gây ra bởi sự căng thẳng, nỗi buồn và những vấn đề chưa được làm sáng tỏ liên quan tới ông nội tôi. Nói cái khác: tôi đã ít nhiều hơi bất bình thường, song nhiều khả năng đó là chuyện nhất thời, và giờ tôi đã cảm thấy khá hơn nhiều, xin cảm ơn. Dẫu thế,bố mẹ tôi vẫn như ngồi trên lửa. Họ chờ đợi tôi lại lên cơn, làm điều gì đó điên rồ, lại bỏ trốn - nhưng tôi cư xử không thể đàng hoàng hơn. Tôi vào vai một đứa trẻ ngoan, một cậu con trai đang hối lỗi, diễn sâu tới mức có vẻ tôi sẽ giành được giải Oscar. Tôi chủ động giúp làm việc nhà. Tôi dậy rõ sớm và luôn hiện diện trong tầm mắt hay vị phụ mẫu đầy cảnh giác của mình. Tôi xem tivi cùng họ, làm các việc vặt theo yêu cầu của họ và nán lại bàn sau các bữa ăn để tham gia vào những cuộc thảo luận ẩm ương bố mẹ tôi vẫn thích duy trì - về việc sửa sang phòng tắm, và các chính sách của hiệp hội chủ sở hữu nhà, những kiểu ăn kiêng kỳ cục, và các loài chim. (Luôn chỉ đá động thoáng qua về ông nội tôi, hòn đảo, hay về giai đoạn đó của tôi.) Tôi luôn vui vẻ, dễ bảo, kiên nhẫn, và kiểu gì thì kiểu cũng không hoàn toàn giống cậu con trai bố mẹ tôi còn nhớ. Hẳn bố mẹ tôi đã nghĩ rằng tôi bị người ngoài hành tinh bắt cóc và thay thế bằng một bản sao hai thứ gì đó, nhưng họ không phàn nàn. Và sau vài tuần, họ cho rằng đã đủ an toàn để cả nhà tiếp xúc với người ngoài, và ông bác này hoặc bà cô kia thỉnh thoảng lại ghé qua để uống tách cà phê và buôn chuyện dăm câu, như thế tôi có thể đích thân chứng tỏ mình tỉnh táo tới mức nào.
Thật lạ, bố tôi chẳng bao giờ đả động đến lá thư Emma đã để lại cho ông trên đảo, hay đến bức ảnh chụp cô và ông nội Abe được kẹp trong lá thư. Có lẽ những thứ đó vượt quá mức ông có thể đối diện, mà cũng có thể bố tôi lonhắc tới nó tôi sẽ lại lên cơn tái phát. Dù lý do là thế nào đi nữa, cứ như thể láthư chưa bao giờ tồn tại. Còn về việc đã thực sự gặp Emma, Olive và Millard,tôi tin chắc từ lâu bố tôi đã gạt bỏ việc này đi, coi nó như một giấc mơ hoang đường.
Sau vài tuần, bố mẹ tôi bắt đầu thả lỏng. Họ lấy câu chuyện của tôi và lời giải thích của bác sĩ Spanger ra làm đáp án cho cách xử sự của tôi. Có lẽ đáng ra bố mẹ tôi cần thăm dò kỹ lưỡng hơn - đặt ra nhiều câu hỏi hơn, tìm kiếm quan điểm thứ hai hay thứ ba từ các bác sĩ tâm lý khác - nhưng họ thực sự muốn tin là tôi đã khá lên. Những thứ thuốc bác sĩ Spanger cho tôi uống, dù chúng là gì đi nữa, đã tạo ra kỳ tích. Hơn bất cứ điều gì khác, bố mẹ tôi muốn cuộc sống của chúng tôi trở lại bình thường, và tôi cảnh ở nhà lâu, điều đó càng có vẻ đã thực sự diễn ra hơn.
Tuy vậy, cá nhân tôi đang phải vật lộn để thích nghi. Tôi thấy buồn tẻ và cô đơn. Từng ngày trôi qua thật lê thê. Tôi từng nghĩ rằng sau những nhọc nhằn đã trải qua trong mấy tuần trước đó, tiện nghi của ngôi nhà sẽ càng thêm ngọt ngào, song chẳng mấy chốc những tấm ga giường được giặt sạch tinh và những món ăn Trung Quốc được gọi mang về đã mất đi sức cám dỗ của chúng. Giường của tôi quá êm. Đồ ăn của tôi quá ngon. Mọi thứ đều quá mức, và điều đó làm tôi cảm thấy có lỗi và sa đọa. Đôi khi, trong lúc tha thẩn đi dọc theo các bãi giá bày hàng ở siêu thị lúc mua đồ cùng bố mẹ, tôi đã nghĩ tới những người sống ven hai bờ Đồng Ma tôi thấy khi trước và nổi giận. Tại sao chúng tôi lại có nhiều đến mức chẳng biết làm gì, trong khi họ lại có ít hơn mức khỏi cần để sống sót?
Tôi khó ngủ. Tôi tỉnh giấc vào những giờ khác thường, trong đầu đầy ắp những cảnh đã trải qua trong quãng thời gian tôi ở cùng những người đặc biệt. Dù tôi đã cho Emma địa chỉ của mình và kiểm tra hòm thư vài lần một ngày, chưa có lá thư nào tới từ cô hay những người khác. Càng trải qua nhiều thời gian mà không biết được tin gì từ họ - hai tuần, rồi ba - toàn bộ trải nghiệm đó dường như lại càng trở nên mơ hồ và phi thực. Liệu có phải nó đã diễn ra thật không? Hay tất cả chỉ là một ảo giác? Trong những khắc tối tăm,tôi thầm tự hỏi. Thế nhớ là do tôi bị điên thì sao?
Vì vậy tôi cực kì nhẹ nhõm khi lá thư từ Emma cuối cùng cũng tới một tháng sau khi tôi quay về nhà.Lá thư rất ngắn và cô đọng, chỉ thuật lại cho tôi biết về quá trình tái thiết và hỏi mọi việc với tôi diễn ra thế nào. Địa chỉ trả lời là hoàn thư một bưu cục ở London mà Emma giải thích là làm gần lối vào Vòng Thời Gian của Đồng ma, cho phép cô có thể ghé vào hiện tại tương đối thường xuyên để kiểm tra. Tôi viết thư trả lời trong cùng ngày, và chẳng mấy chốc chúng tôi đã trao đổi với nhau hai hay ba là cứ mỗi tuần. Trong khi ngôi nhà trở nên ngày càng ngột ngạt, những lá thư này trở thành một nguồn sinh lực.
Không thể mạo hiểm để bố mẹ tôi tìm thấy một lá thư nào, vì thế hằng ngày tôi đều canh chừng người đưa thư và lao ra gặp anh ta ngay khi anh ta xuất hiện ở đầu lối chạy xe dẫn vào nhà. Tôi đề xuất với Emma là chúng tôi trao đổi email thay vì viết thư giấy, như thế sẽ an toàn và nhanh hơn, tôi viết kín mấy tờ giấy để có giải thích với cô Internet là gì, cũng như cô có thể tìm thấy một quán cà phê internet công cộng và lập một địa chỉ email như thế nào - nhưng thật vô vọng; cô thậm chí còn chưa bao giờ sử dụng bàn phím. Dẫu vậy, những lá thư cũng đánh nguy cơ phải chịu, và tôi dần trở nên thích viết thư tay. Có gì đó thật ngọt ngào khi cầm trên tay một vật hữu hình mà người tôi yêu từng chạm vào và viết lên đó.
Trong một lá thư, cô kèm theo vài bức ảnh.
Cô viết: Jacob yêu dấu, mọi thứ quanh đây cuối cùng cũng trở nên thú vị. Cậu còn nhớ những người được trưng bày dưới tầng hầm, những người mà Bentham bảo là mô hình sáp không? Chậc, ông ta nói dối. Ông ta bắt cóc họ về từ các Vòng Thời Gian khác nhau và dùng thứ bột của Mẹ Bụi để duy trì họ ở trạng thái bất động. Bọn tớ nghĩ ông ta đã thử dùng nhiều người đặc biệt với những năng lực khác nhau làm nguồn năng lượng hòng tìm cách vận hành cỗ máy của mình - nhưng đều công cốc cho tới phiên con hồn rỗng của cậu. Dù sao đi nữa, Mẹ Bụi thú nhận đã biết việc này, lý do giải thích vì sao bà ấy lại hành động lạ lùng như thế. Tớ nghĩ Bentham đã ép buộc bà bằng cách nào đó, hoặc đe dọa sẽ hại Reynaldo nếu bà không chịu giúp ông ta. Dù sao đi nữa, bà ấy đã rút gọn tớ đánh thức tất cả mọi người dậy và trả họ về đúng Vòng Thời Gian của họ. Ông ta đúng là rồ dại thật đấy nhỉ?
Bọn tớ cũng đã dùng Máy Xuyên Vòng đi thám hiểm đủ mọi nơi và gặp gỡ những người mới. Cô Peregrine nói thật tốt cho bọn tớ khi được thấy những người đặc biệt sống khắp thế giới ra sao. Tớ tìm thấy một cái máy ảnhtrong nhà và mang theo trong chuyến đi gần đây nhất của bọn tớ, và tớ đã kẹp vào đây vài bức ảnh tự chụp. Bronwyn bảo tớ chụp khá lắm rồi!
Tớ nhớ cậu như điên. Tớ biết không nên nói thế... nói vậy chỉ làm mọi việc khó khăn thêm. Nhưng đôi lúc tớ không kìm được. Biết đâu cậu lại có thể tới chơi sớm? Tớ sẽ rất thích điều đó. Hoặc biết đâu
Cô gạch hoặc biết đâu đi và viết: À ờ, tưởng nghe thấy Sharon gọi tớ.Ông ấy sắp lên đường và tớ muốn đảm bảo lá thư này sẽ tới bưu điện hôm nay.Hồi âm sớm nhé. Yêu cậu, Emma.
Tôi băn khoăn, không biết ba từ "hoặc biết đâu" là gì nhỉ?
Tôi xem qua những bức ảnh cô gửi kèm. Sau mỗi bức ảnh đều có vài dòng chú thích viết tay. Đầu tiên là một bức ảnh chụp hai quý bà thời Victoria đứng trước một cái lều kẻ sọc bên dưới một tấm biển ghi ĐỒ HIẾM. Đằng sau bức ảnh Emma đã viết: Cô Bobolink* và cô Loon** khởi hành chuyến đitrưng bày sử dụng một số đồ tạo tác cổ của Bentham. Giờ đây, khi những người đặc biệt được di chuyển tự do hơn, họ đang bắt tay vào việc. Rất nhiều người trong chúng ta không biết nhiều về Lịch sử của mình...
*Một loài chim thuộc họ Icterida.
**Chim lặn.
Tiếp theo là một bức ảnh vài người lớn đi xuống một dãy cầu thang hẹp dẫn xuống một bãi biển và một chiếc thuyền chèo tay. Có một Vòng Thời Gian rất đẹp ở bờ biển Caspian, Emma viết, và vài tuần trước Nim cùng vài Chủ Vòng đã tới bơi thuyền ở đó. Hugh, Horace và tớ cũng đi theo nhưng lại ở trên bờ. Bọn tớ trèo thuyền quá đủ rồi, xin cảm ơn.Bức ảnh cuối cùng chụp hai cô gái sinh đôi dính liền, mái tóc đen nhánh như lông quạ của họ đeo những cái nơ trắng to tướng. Hai người ngồi cạnh nhau, bàn tay họ vén một phần áo mặc sang bên, để lộ ra một phần thân mình dính liền. Carlotta và Carlita dính liền nhau. Mặt sau bức ảnh viết. Nhưng đó không phải là điều đặc biệt nhất ở họ. Cơ thể họ sản xuất ra một thứ keo dính mà khi khô đi qua chắc hơn bê tông. Enoch đã ngồi lên một ít keo này và mông cậu ta dính chặt vào một cái ghế suốt hai ngày! Cậu ta nổi điên lên tới mức tớ còn tưởng có khi đầu cậu ta nổ tung mất. Tớ ước gì cậu có thể có mặt ở đó...
Tôi lập tức trả lời. Cậu viết 'hoặc biết đâu' ý là sao?Mười ngày trôi qua mà tôi vẫn chưa nhận được tin gì từ cô. Tôi lo rằng cô cảm thấy thư trước của mình đã đi quá xa, vi phạm thỏa thuận chỉ là bạn của chúng tôi nên lùi lại.Tôi tự hỏi liệu cô có kí tiếp Yêu cậu, Emma, trong lá thư tiếp theo không, tôi đã dần trở nên trông ngóng 2 từ nhỏ bé ấy. Sau hai tuần, tôi bắt đầu băn khoăn liệu rồi có còn lá thư nào nữa hay không.
Sau đó, những lá thư ngừng tới hoàn toàn. Tôi chờ đón người đưa thư đến ám ảnh, và khi thấy suốt muốn ngày liền anh ta không xuất hiện, tôi biết đã có chuyện xảy ra. bố mẹ tôi luôn nhận được hàng tấn catalo và hóa đơn. Cố tỏ ra tự nhiên,tôi đề cập đến chuyện thật lạ là gần đây chúng tôi chẳng nhận được thư tín gì. Bố tôi lúng búng gì đó về một ngày nghỉ lễ quốc gia và chuyển sang chủ đề khác. Thế là tôi thật sự bắt đầu lo lắng.
Bí ẩn được vén màn trong cuộc hẹn trị liệu với bác sĩ Spanger vào sáng hôm sau, và thật khác thường là cả bố mẹ tôi cũng được mời đến dự. Họ rất căng thẳng, mặt xám ngoét, thậm chí phải chật vật lắm mới hoàn tất được màn chào hỏi xã giao trong khi chúng tôi ngồi xuống. Spanger bắt đầu với những câu hỏi thăm dò thường lệ. Dạo này tôi cảm thấy thế nào?Có giấc mơ nào đáng quan tâm không? Tôi biết bà đang hướng tới điều gì đó quan trọng,và cuối cùng tôi không chịu nổi sự căng thẳng nữa.
" Tại sao bố mẹ cháu lại ở đây?" Tôi hỏi. "Và tại sao trông bố mẹ cháu lạinhư vừa đi đám tang về vậy?"
Lần đầu tiên, nụ cười thường trực của bác sĩ Spanger tắt phụt. Bà cho tay vào một cặp tài liệu trên bàn làm việc và lấy ra ba chiếc phong bì.
Đó là những lá thư từ Emma. Tất cả đã bị mở. "Chúng ta cần nói chuyện về những thứ này." Bà nói.
"Chúng ta đã nhất trí là sẽ không quá bí mật nào hết kia mà." Bố tôi nói."Chuyện này thật tệ, Jake ạ. Rất tệ."
Hai bàn tay tôi bắt đầu run lên."Đó là những lá thư riêng tư." Tôi nói, cố kiểm soát giọng nói của mình.
"Chúng được gửi cho con. Mọi người không nên đọc chúng mới phải."
Trong những lá thư đó có gì? Bố mẹ tôi đã thấy những gì? Đây là một thảm họa, một thảm họa thực sự.
"Emma là ai?" Bác sĩ Spanger hỏi. "Cô Peregrine là ai?"
"Chuyện này thật không công bằng!" Tôi gắt lên. "Mọi người lấy trộm thư riêng của con, và giờ lại dùng nó để cài bẫy con!"
"Hạ giọng xuống!" Bố tôi nói. " Bây giờ chúng đã được bóc ra rồi, vì thế thành thật vì con, và chuyện này sẽ dễ dàng hơn cho tất cả chúng ta."
Bác sĩ Spanger giơ một bức ảnh lên, hẳn là một bức ảnh Emma đã kẹp vào các lá thư. "Những người này là ai?"
Tôi nhô người ra trước để nhìn vào ảnh. Đó là bức ảnh chụp hai người phụ nữ lớn tuổi trên một cái ghế bập bênh, một người phụ nữ kia trong lòng như bế một đứa trẻ.
" Cháu không biết." Tôi nói cụt lủn.
"Có chữ viết ở mặt sau." bà bác sĩ nói. "Trên này viết: Chúng tớ đã tìm ra những cách mới để giúp những người bị rút mất một phần linh hồn. Việc tiếp xúc gần gũi dường như tạo ra những phép màu. Chỉ sau vài giờ, cô Hornbill lại như một Chủ Vòng mới."
Chủ voòng, bà phát âm hai tiếng này.
"Nó đọc là chủ vòng." Không kìm được, tôi liền sửa lại. "Nguyên âm o."
" Tôi hiểu rồi." Bác sĩ Spanger đặt bức ảnh xuống và đan các ngón tay lại chống dưới cằm. "Vậy một... chủ vòng có nghĩa là gì?"
Hồi tưởng lại chuyện này thì thấy có vẻ thật ngớ ngẩn, song vào lúc đó tôi cảm thấy mình bị dồn vào chân tường, như thể tôi không có lựa chọn nào ngoài nói ra sự thật. Họ đã có những lá thư, họ có các bức ảnh, và tất cả những câu chuyện mong manh của tôi đã bị thổi bay theo gió.
"Họ bảo vệ chúng ta." Tôi nói.
Bác sĩ Spanger liếc nhìn bố mẹ tôi. " Tất cả chúng ta à?"
"Không. Chỉ những đứa trẻ đặc biệt thôi."
"Những đứa trẻ đặc biệt." Bác sĩ Spanger chậm rãi nhắc lại. "Và cháu tin mình là một trong số đó."
Tôi chìa bàn tay ra. "Giờ cháu muốn có những lá thư của cháu."
"Cháu sẽ có chúng. Nhưng trước hết chúng ta cần nói chuyện, được chứ?"
Tôi rút bàn tay về và khoanh tay lại. Bà bác sĩ đang nói chuyện với tôi như thể mức IQ của tôi tầm bảy mươi vậy.
"Nào, điều gì làm cháu nghĩ là cháu đặc biệt?"
" Cháu có thể thấy những thứ người khác không thể."
Từ khóe mắt, tôi thấy bố mẹ tôi ngày càng tái mét. Họ đón nhận điều này không ổn cho lắm.
"Trong những lá thư này cháu có nhắc tới một thứ gọi là... Máy... Xuyên Vòng phải không? Cháu có thể nói cho tôi biết ít nhiều về nó không?"
"Cháu không viết những lá thư này." Tôi nói. "Emma viết."
"Chắc rồi. Vậy chúng ta đổi câu hỏi vậy. Kể cho tôi biết về Emma nào."
"Bác sĩ." Mẹ tôi chen vào. "Tôi không nghĩ khích lệ nó là một ý tưởng hay...''
"Làm ơn nào, bà Potman." Bác sĩ Spanger giơ một bàn tay lên."Jake, kể cho tôi nghe về Emma nào. Cô bé đó là bạn gái cháu à?"
Tôi thấy lông mày bố tôi nhướng lên. Trước đây tôi chưa bao giờ có bạn gái. Thậm chí chưa bao giờ có một cuộc hẹn hò.
"Đã từng, cháu đoán vậy. Nhưng giờ bạn ấy và cháu đã...có thể nói là chia tay rồi."
Bác sĩ Spanger viết gì đó xuống, rồi gõ bút vào cằm. "Và khi cháu hình dung ra cô bạn đó, cô bé trông như thế nào?"Tôi thu mình lại trên ghế. " Ý bà là sao, hình dung ra bạn ấy ư?"
"Ồ." Bác sĩ Spanger bĩu môi. Bà ta biết mình đã lộn. "Ý tôi là..."
"Được rồi, chuyện này đã diễn ra đủ lâu rồi." Bố tôi nói. "Chúng ta biết con đã viết những lá thư đó, Jake."
Thiếu chút nữa tôi đã bật dậy khỏi ghế. "Bố nghĩ con đã làm gì cơ? Đó thậm chí còn chẳng phải là nét chữ viết tay của con!"
Bố tôi lấy ra một lá thư khỏi túi áo - lá thư Emma đã để lại cho ông. "Con đã viết cái này, phải không? Cũng cùng một nét chữ."
"Lá thư đó cũng là của Emma! Bố nhìn đi, tên bạn ấy ở ngay kia kìa!" Tôi đưa tay tôi lấy lá thư. Bố tôi giật nó khỏi tầm với của tôi.
"Đôi khi nếu chúng ta vô cùng khao khát điều gì đó, chúng ta sẽ hình dung chúng là thật." Bác sĩ Spanger nói.
"Bà nghĩ cháu bị điên chứ gì?" Tôi hét lên.
"Chúng ta không dùng từ đó trong phòng này." Bác sĩ Spanger nói. " Làm ơn bình tĩnh lại, Jake."
"Thế còn về dấu bưu điện trên các phong bì thì sao?" Tôi hỏi, chỉ tay vào các lá thư trên bàn Spanger. " Tất cả chúng đều được gửi từ London!"
Bố tôi thở dài. "Kỳ trước ở trường con đã học Photoshop, Jake. Bố già thì già thật, Nhưng bố biết những thứ kiểu này dễ làm giả tới mức nào."
"Thế còn các bức ảnh? Chẳng lẽ con cũng làm giả chúng sao?"
" Chúng là của ông nội con. Bố tin chắc đã thấy qua chúng trước đây rồi."
Đến lúc này đầu tôi quay cuồng. Tôi cảm thấy bị bóc trần, bị phản bội và bối rối khủng khiếp. Thế rồi tôi ngừng nói, vì mọi thứ tôi nói có vẻ chỉ càng làm họ bị thuyết phục rằng tôi đã mất trí.
Tôi ngồi cáu kỉnh trong khi họ nói chuyện với tôi như thể tôi không hề có mặt trong phòng. Chẩn đoán mới của bác sĩ Spanger là tôi bị chứng "tuyệt giao triệt để với hiện thực" và "những người đặc biệt" là một phần của thế giới ảo tưởng rất công phu mà tôi đã xây dựng nên cho riêng mình, và hoàn tất bằng một cô bạn gái tưởng tượng.Vì tôi rất thông minh, suốt nhiều tuần tôi đã thành công trong việc lừa mọi người tin tôi đã tỉnh táo sáng suốt,nhưng những lá thư này chứng tỏ tôi còn lâu mới bình phục, Và thậm chí có thể gây nguy hiểm cho chính mình. Bà bác sĩ khuyến cáo rằng tôi cần được đưa tới một "cơ sở điều trị nội trú" để "phục hồi và theo dõi" nhanh nhất có thể - và tôi hiểu đó là cách nói của các bác sĩ tâm lý về "nhà thương điên."
Họ đã lên kế hoạch cho tất cả. "Sẽ chỉ mất một hay hai tuần thôi." Bố tôi nói. "Chỗ đó dễ chịu lắm, đắt đỏ kinh khủng. Cứ nghĩ nó giống như một kỳ nghỉ ngắn ấy."
" Con muốn những lá thư của con."
Bác sĩ Spanger nhét chúng vào lại cặp tài liệu của bà ta.
"Xin lỗi, Jake." Bà ta nói. "Chúng tôi nghĩ tốt nhất là tôi nên giữ chúng."
"Bà nói dối tôi." Tôi nói. Lao về phía bàn làm việc của bà bác sĩ, tôi vồ lấy chúng, nhưng Spanger rất nhanh và nhảy lùi lại, cầm theo cặp hồ sơ trên tay. Bố tôi quát lên và túm lấy tôi, và một giây sau hai ông bác của tôi đã ập qua cửa ra vào. Họ đã chờ sẵn ngoài hành lang từ đầu. Đó là các lính gác phòng trường hợp tôi bỏ chạy.
Họ điệu tôi ra ngoài bãi đỗ và đưa tôi vào trong xe. Mẹ tôi bồn chồn giải thích rằng các bác tôi sẽ đến sống cùng chúng tôi trong vài ngày, cho tới khi cơ sở điều trị thu xếp được một phòng cho tôi.
Họ sợ phải ở riêng với tôi. Chính bố mẹ tôi. Vì thế họ muốn gửi tôi tới nơi mà tôi sẽ trở thành vấn đề của người khác. Cơ sở điều trị.
Làm như tôi sắp được băng bó một khuỷu tay bị thương vậy. Hãy cứ gọi đúng tên sự vật: dù có đắt đỏ đến mấy, đó vẫn là một trại điên. Không phải nơi tôi có thể vờ nuốt thuốc của mình rồi sau đó nhổ ra. Không phải nơi tôi có thể lừa các bác sĩ tin vào những câu chuyện về "chứng điên bỏ nhà đi" và việc mất trí nhớ. Họ sẽ tống thuốc an thần và huyết thanh nói thật vào người tôi cho tới khi tôi phải nói ra với họ mọi điều về thế giới đặc biệt, và điều đó là bằng chứng rằng tôi là một kẻ tâm thần hết thuốc chữa, với nó, họ sẽ không có lựa chọn nào khác ngoài nhốt tôi vào một cái buồng có tường lót để dành riêng cho người điên và thả chìa khóa giống bồn cầu rồi giật nước.
Tôi chính thức coi như đi đứt hẳn.
* * *
Trong mấy ngày tiếp theo, tôi bị giám sát như một tên tội phạm, bố hoặc mẹ hoặc một trong hai ông bác của tôi luôn ở ngay phòng bên cạnh. Tất cả mọi người đều đợi một cú điện thoại từ cơ sở điều trị. Tôi đoán đó là một nơi được ưa chuộng, nhưng ngay khi có một phòng điều trị trống - có thể là bất cứ lúc nào - tôi sẽ bị tống đi.
"Bố mẹ sẽ tới thăm hàng ngày." Mẹ trấn an tôi. "Sẽ chỉ mất vài tuần thôi,Jake, mẹ hứa đấy."
Chỉ vài tuần thôi. Phải, đúng rồi.
Tôi cố nói lý với họ. Cố cầu xin. Tôi khẩn nài họ thuê một chuyên gia giám định chữ viết để tôi có thể chứng minh những lá thư không phải là của tôi. Khi cách này không ăn thua, tôi đảo ngược thái độ hoàn toàn. Tôi thừa nhận đã viết những lá thư ( trong khi tất nhiên là không), nói là giờ tôi đã nhận ra rằng tôi chỉ tưởng tượng ra tất cả - không có đứa trẻ đặc biệt, không có Chủ Vòng, không có Emma nào hết. Điều này làm họ vui mừng, song không thay đổi được suy nghĩ của họ. Sau đó, tôi nghe lén được họ thì thầm với nhau và biết được rằng để dành cho tôi một chỗ trong danh sách chờ, họ đã phải trả trước chi phí trong tuần đầu tiên ở cơ sở điều trị này - cơ sở điều trị cực kì đắt đỏ. Vậy nên không có chuyện rút lại nữa.
Tôi cân nhắc việc chạy trốn. Xoáy chìa khóa xe và lao ra khỏi nhà tới chỗ để xe. Nhưng kiểu gì rồi tôi cũng sẽ bị bắt lại, và đến lúc ấy mọi sự sẽ còn tồi tệ hơn nữa với tôi.
Tôi tưởng tượng Emma tới cứu tôi. Thậm chí tôi còn viết một lá thư kể cho cô những gì đã xảy ra, song chẳng có cách nào gửi nó đi được. Thậm chí dù tôi có thể mò ra tận chỗ hòm thư mà không bị phát hiện, thì giờ đây người đưa thư cũng không còn tới nhà chúng tôi nữa. Mà nếu tôi gửi được thư cho cô, thì có ý nghĩa gì chứ? Tôi bị mắc kẹt ở hiện tại, cách xa một Vòng Thời Gian. Kiểu gì cô cũng không thể tới được.
Vào buổi tối thứ ba, trong tuyệt vọng, tôi xoáy trộm điện thoại di động của bố(tôi không được dùng cái riêng nữa) và dùng nó gửi một email cho Emma.Cái hồi còn chưa nhận ra cô bất lực đến thế nào với những chiếc máy vi tính, tôi đã lập cho cô một địa chỉ - cogailua1901@gmail.com - nhưng cô dứt khoát không để tâm đến nó nên tôi chưa bao giờ viết cho cô tới địa chỉ này, thậm chí, như tôi nhận ra, tôi còn chẳng buồn báo cho cô biết mật khẩu đăng nhập. Một lời nhắn nhét vào chàng trai ném xuống biển còn có nhiều cơ hội đến tay cô hơn, song đây là cơ hội duy nhất tôi có.
Cuộc điện thoại đến vào tối hôm sau: đã có phòng cho tôi. Hành lý của tôi đã được chuẩn bị xong xuôi và chờ sẵn từ nhiều ngày trước. Việc lúc ấy là chín giờ tối, hay cần chạy xe hai giờ đồng hồ để tới được cơ sở điều trị, đều không quan trọng - chúng tôi sẽ lên đường ngay.
Chúng tôi chen chúc nhau chui vào chiếc xe. Bố mẹ tôi ngồi ở hàng ghế trước, còn tôi bị kẹp giữa hai ông bác ở hàng ghế sau, như thể họ nghĩ tôi có thể sẽ tìm cách nhảy ra khỏi chiếc xe đang chạy. Kỳ thực thì tôi đã có thể làm thế lắm. Nhưng khi cửa gara rùng rùng mở ra và bố tôi nổ máy xe, chút hi vọng nhỏ nhoi tôi có nuôi dưỡng bắt đầu tan biến nốt. quả thực không có cách nào để thoát khỏi việc này. Tôi không thể dùng lý lẽ để thoát, cũng không thể chạy trốn khỏi nó - trừ khi tôi có thể chạy trốn một mạch tới tận London, mà muốn vậy phải có hộ chiếu, tiền và đủ thứ bất khả thi khác.Không, tôi sẽ phải cam chịu việc này. Nhưng những người đặc biệt đã phải trải qua những thứ còn kinh khủng hơn nhiều.
Chúng tôi lùi xe ra khỏi gara. Bố tôi, bật đèn pha, rồi radio.Tiếng nhạc du dương của một DJ tràn ngập trong xe. Trăng đang lên đằng sau hàng cọ mọc viền quanh khoảng sân. Tôi cúi đầu xuống và nhắm mắt lại, cố nuốt trở vào nỗi kinh hoàng đang tràn ngập bên trong. Có lẽ tôi nên ước mình ở nơi nào khác. Có lẽ tôi muốn biến mất.
Chúng tôi bắt đầu di chuyển, lớp vỏ sò vỡ rải trên đường chạy xe của nhà tôi kêu lạo xạo dưới lốp xe. Hai ông bác tôi trò chuyện với nhau, chuyện gì đó về thể thao, để cố làm cho không khí nhẹ nhàng hơn. Tôi bịt tai để chặn giọng nói của họ lại.
Tôi không ở đây.
Chúng tôi chưa rời khỏi đường chạy xe thì chiếc xe chựng lại.''Cái quái gì thế này?" Tôi nghe bố tôi nói.Ông bấm còi và đôi mắt tôi mở choàng ra, song những gì tôi trông thấy thuyết phục tôi rằng tôi đã thành công trong việc đưa mình vào một giấc mơ.Đứng đó đằng trước chiếc xe của chúng tôi, thành thành chắn ngang đường chạy xe và sáng rực trong quầng đèn pha, là tất cả những người bạn đặc biệt của tôi. Emma, Horace, Enoch, Olive, Claire, thậm chí cả Millard - và đứng đằng trước họ, một chiếc áo choàng đi đường khoác trên vai, tay cầm một cái túi vải dày, là cô Peregrine.
"Cái quái gì thế?" Một ông bác của tôi lên tiếng.
"Phải đấy, Frank, chuyện quái gì vậy?" ông bác còn lại hỏi.
"Em không biết." Bố tôi nói, và ông hạ cửa kính xe bên mình xuống. "Rời khỏi đường chạy xe của tôi đi!" Ông lớn tiếng.Cô Peregrine bước tới bên cửa xe.
"Chúng tôi không làm thế đâu. Làm ơn ra khỏi xe."
" Bà là ai hả?" Bố tôi hỏi.
"Alma LeFay Peregrine, Chủ tịch lâm thời Hội đồng Chủ Vòng và là cô phụ trách của những đứa trẻ đặc biệt này. Chúng ta đã từng gặp nhau trước đây, dù tôi không hi vọng là ông còn nhớ. Các em, chào đi."
Trong lúc bố tôi há hốc miệng và mẹ tôi bắt đầu thở dốc, những đứa trẻ vẫy tay, Olive nhấc mình lên khỏi mặt đất, Claire há cái miệng sau gáy ra,Millard xoay người, một bộ đồ không có ai ở trong, và Emma vừa thắp một ngọn lửa trên bàn tay cô vừa bước tới chỗ cửa xe đã mở của bố tôi. "Xin chào, Frank" Cô nói. " Tên tôi là Emma. Tôi là một người bạn tốt của con trai ông."
"Thấy chưa?" Tôi nói. "Con đã nói với mọi người họ có thật mà!"
"Frank, đưa chúng ta ra khỏi đây!" mẹ tôi hét lên và đập mạnh lên vai bố.
Bố tôi dường như bị đóng băng suốt nãy giờ, nhưng lúc này ông bấm còi và đạp mạnh lên chân ga, và trong lúc những mảnh vỏ sò bắn ra từ lốp sau,chiếc xe chồm lên trước.
"DỪNG LẠI!" Tôi hét lên trong lúc chúng tôi lao nhanh về phía các bạn tôi. Họ nhảy tránh ra khỏi đường - tất cả trừ Bronwyn, cô chỉ trụ vững hai bàn chân, giơ hai cánh tay ra, và chộp lấy mũi xe của chúng tôi.
Chúng tôi dừng khựng lại, các bánh xe quay tít vô ích trong khi mẹ và các bác tôi kêu toáng lên kinh hoàng.
Chiếc xe bị chết máy. Đèn pha tắt phụt và động cơ im bặt. Trong khi các bạn tôi vây quanh xe, tôi cố gắng trấn an gia đình mình. "Không sao đâu, họ là các bạn con, họ không làm hại mọi người đâu."
Hai bác tôi ngất xỉu, đầu ngả gục vào vai tôi, còn tiếng la hét của mẹ tôi dần dịu xuống thành nức nở. Bố tôi hốt hoảng, mắt trợn trừng. "Thật điên thật điên điên toàn tập."
Ông cứ không ngừng lẩm bẩm.
"Bố ở yên trong xe nhé." Tôi nói, và lách qua một ông bác đang bất tỉnh để mở cửa xe, leo qua ông, rồi chui ra ngoài.
Emma và tôi lao vào nhau ôm hôn quay cuồng, chếch choáng. Tôi hầu như không thể nói nên lời. "Cậu làm gì - làm thế nào cậu có thể..."
Tôi râm ran khắp người, tin chắc mình vẫn đang mơ.
"Tớ nhận được thư máy của cậu!" Cô nói.
"Email... của tớ à?"
"Phải, cậu gọi nó là gì cũng được! Khi không nhận được tin gì từ cậu, tớ đang lo lắng, thế rồi tớ nhớ tới cái hòm thư máy cậu từng nói đã tạo ra cho tớ.Horace đã đoán được mật khẩu..."
"Chúng ta tới ngay khi biết tin." Cô Peregrine nói, lắc đầu về phía bố mẹ tôi. "Thật đáng thất vọng, song không hoàn toàn ngạc nhiên."
"Bọn tớ ở đây để cứu cậu!" Olive reo lên. "Như cậu đã cứu bọn tớ ấy!"
" Còn tớ rất vui được gặp mọi người!" Tôi nói. "Nhưng chẳng lẽ mọi người không phải đi sao? Mọi người sẽ bắt đầu già đi!"
" Chẳng lẽ cậu chưa đọc mấy lá thư gần nhất của tớ sao?" Emma nói. "Tớ đã giải thích tất cả..."
"Bố mẹ tớ đã lấy chúng. Đó là lý do vì sao họ phát hoảng lên."
"Cái gì? Thật tồi tệ!" cô liếc mắt về phía bố mẹ tôi. "Làm thế là ăn cắp,cậu biết mà! Dù sao đi nữa, cũng không có gì phải lo cả. Bọn tớ đã khám phá ra một điều tuyệt vời!"
"Ý cậu là tớ đã khám phá ra một điều tuyệt vời hả." Tôi nghe thấy Millard nói. "Tất cả là nhờ Perplexus. Tớ phải mất nhiều ngày để tìm ra cách đưa ông ấy trở lại Vòng Thời Gian của mình bằng cỗ máy phức tạp của Bentham - trong thời gian đó đáng lẽ Perplexus phải bị già đi. Nhưng ông ấy lại không bị vậy. Hơn thế nữa, mái tóc bạc của ông ấy thậm chí còn đen trở lại! Đó là lúc tưởng hiểu ra có điều gì đó đã xảy đến với ông ấy trong thời gian ông ấy ở Abaton cùng chúng ta: tuổi thực của ông ấy đã được đặt lại.Khi các Chủ Vòng hủy diệt Vòng Thời Gian đó, nó đã quay ngược đồng hồ sinh học của ông ấy, có thể nói là vậy, thay vì tương ứng với tuổi thực năm trăm bảy mươi mốt của ông ấy."
"Và không chỉ đồng hồ sinh học của Perplexus được điều chỉnh lại."Emma nói đầy phấn khích. "Mà của tất cả chúng ta! Tất cả những ai đã có mặt tại Abaton ngày hôm đó!"
"Có vẻ đó là tác dụng phụ của việc Vòng Thời Gian bị phá hủy." Cô Peregrine nói. "Một Suối Nguồn Thanh Xuân vô cùng nguy hiểm."
"Vậy có nghĩa là... mọi người sẽ không già đi nữa? Không bao giờ?"
"À, không nhanh hơn cậu!" Emma nói, rồi bật cười. "Từng ngày một thôi!"
"Cái đó... thật kỳ diệu!" Tôi nói, vui mừng quá đỗi nhưng vẫn phải cố vật lộn để hiểu tất cả. "Bà có chắc là không phải cháu đang mơ đấy chứ?"
"Rất chắc." Cô Peregrine nói.
"Bọn tớ có thể ở lại một thời gian được không, Jacob?" Claira nói, nhảy lên ôm lấy tôi."Cậu nói bọn tớ có thể tới bất cứ lúc nào."
"Ta nghĩ chúng ta sẽ biến nó thành một kỳ nghỉ." Cô Peregrine nói trước khi tôi kịp trả lời. "Lũ trẻ hầu như không biết gì về thế kỷ hai mươi mốt, bên cạnh đó ngôi nhà này trông tiện nghi hơn nhiều so với cái ổ chuột cũ kĩ luộm thuộm của Bentham. Có bao nhiêu phòng ngủ nhỉ?"
"À... nhà cháu có năm phòng. Cháu đoán vậy."
"Được, thế là ổn. Thế là vừa ổn."
"Nhưng còn bố mẹ cháu? Và các bác cháu nữa?"
Bà liếc mắt về phía chiếc xe và phẩy một bàn tay. "Các bác của cậu có thể được xóa trí nhớ một cách dễ dàng. Còn về phần bố mẹ cậu, ta tin là cái kim trong bọc đã nói ra rồi, như người ta vẫn nói. Họ cần được giám sát chặt chẽ trong một thời gian, cần được đến bất cẩn thận. Nhưng nếu chúng ta có thể thuyết phục để hai người bình thường nào nhìn nhận mọi thứ giống như chúng ta, thì đó chính là bố mẹ của Jacob Potman vĩ đại."
"Là con trai và con dâu của Abraham Potman vĩ đại." Emma nói.
"Bà... bà biết bố tôi?" Bố tôi dè dặt hỏi, nhìn chúng tôi qua cửa xe.
" Tôi yêu quý cậu ấy như một người con trai." Cô Peregrine nói.
"Cũng như tôi yêu quý Jacob vậy."
Bố tôi chớp mắt, từ tốn gật đầu, song tôi không nghĩ là ông hiểu.
"Họ sẽ ở lại cùng chúng ta một thời gian." Tôi nói."Được chứ ạ?"
Đôi mắt bố tôi trợn trừng và ông thua mình lùi lại. "Cái này... à... bố nghĩ tốt hơn con nên hỏi mẹ con."
Mẹ tôi đang có tròn lại trên ghế khách, hai bàn tay bưng lấy mắt.
Tôi gọi. "Mẹ ơi?"
"Đi đi." Bà nói. "Đi đi, tất cả các người!"
Cô Peregrine cúi xuống. "Bà Potman, làm ơn nhìn tôi nào.
"Mẹ tôi ghé mắt nhìn qua các ngón tay. " Các người không phải đang thực sự ở đó. Tôi đã uống quá nhiều rượu vang vào bữa tối, vậy thôi."
"Chúng tôi khá thật đấy, tôi xin cam đoan với bà. Và điều này có thể khó lòng tin nổi ngay lập tức, song tất cả chúng ta rồi sẽ là bạn."
Mẹ tôi quay mặt đi. "Frank, chuyển kênh đi. Em không thích chương trình này."
"Được thôi, em yêu." Bố tôi nói. "Con trai, bố nghĩ rằng tốt hơn bố nên,ừm... ừm..." thế rồi ông nhắm mắt lại, lắc đầu, và đóng cửa kính lại.
"Bà tin chắc là chuyện này sẽ không làm hỏng bộ óc của họ chứ?" Tôi hỏi cô Peregrine.
"Họ sẽ vượt qua được." Bà đáp. "Một số người sẽ mất nhiều thời gian hơn người khác."
* * *
Chúng tôi đi thành một nhóm, trở lại phía nhà tôi, mặt trăng sáng rạng rỡ đang lên, buổi tối nóng bức thật sống động với gió và tiếng ve sầu. Bronwyn đẩy chiếc xe chết máy đi đằng sau chúng tôi, gia đình tôi vẫn đang ở nguyên bên trong. Tôi bước đi tay trong tay cùng Emma, tâm trí quay cuồng vì tất cả những gì vừa xảy ra.
"Có một điều tớ không hiểu." tôi nói. "Làm sao mọi người tới đây được?Lại còn nhanh như thế?"
Tôi có hình dung xem làm thế nào một cô gái có cái miệng sau gáy có một cậu con trai ong bay vo ve quanh người đi qua được cửa kiểm soát an ninh ở sân bay. Còn Millard nữa: chẳng lẽ họ đã ném đưa cậu lên máy bay? Và thậm chí làm thế nào họ có được hộ chiếu vậy?"
Bọn tớ gặp may." Emma nói. "Một trong những căn phòng của Bentham dẫn tới một Vòng Thời Gian chỉ cách đây một trăm dặm."
"Một đầm lầy kinh khủng." Cô Peregrine nói. "Đầy cá sấu và bùn ngập tới đầu gối. Chẳng hiểu em trai ta muốn gì ở cái chỗ đó nữa. Dù sao thì từ đó ta cũng đã xoay xở để chúng ta tới được hiện tại, và tiếp theo chỉ cần bắt hai chuyến xe buýt và đi bộ thêm ba dặm rưỡi. Cả chuyến đi mất tới một ngày.Không cần phải nói, chúng ta rất mệt và đói sau cuộc hành trình."
Chúng tôi tới trước cửa nhà.
Cô Peregrine nhìn tôi đầy mong đợi.
"Phải rồi! Tôi nghĩ là trong tủ lạnh có Soda..."
Tôi tra chìa khóa vào cửa và mở ra."Lòng mến khách, cậu Potman, lòng mến khách!" Cô Peregrine vừa nói vừa vượt lên trước tôi để vào trong nhà. "Để giày của các em ở ngoài nào, các bạn trẻ, chúng ta không còn ở Đồng Ma nữa!"
Tôi đứng giữ cửa mở trong khi họ ùa vào trong, đi nguyên những đôi giày bết bùn và mọi thứ khác.
"Phải rồi, nơi này sẽ dễ chịu lắm đây!" Tôi nghe thấy cô Peregrine nói."Bếp ở đâu nhỉ?"
"Tớ phải làm gì với chiếc xe đây?" Bronwyn nói, vẫn đứng bên thanh chống va đập đằng sau xe. "Và, ừm... những người bình thường nữa?"
" Cậu có thể đưa vào trong gara được không?" Tôi nói. "Và để mắt để họ một hai phút nữa được chứ?"
Cô nhìn Emma và tôi, rồi mỉm cười. "Tất cả là được."
Tôi tìm thấy cái điều khiển mở cửa gara và bấm nút. Bronwyn đẩy chiếc xe và cả bố mẹ tôi đang sững sờ vào trong, sau đó chỉ còn lại Emma và tôi trước cửa nhà.
"Cậu tin chắc là sẽ ổn nếu bọn tớ ở lại chứ?" Emma hỏi.
"Sẽ hơi phiền với gia đình tớ." Tôi nói. "Song có vẻ cô Peregrine nghĩ là chúng ta có thể làm được chuyện này."
" Ý tớ là có ổn với cặp không? Bọn tớ có kiểu cứ để nguyên cả giàu thế..."
"Cậu đùa đấy à? Tớ rất vui vì mọi người ở đây, tớ không thể nói nên lời được."
"Được rồi. Cậu đang cười, vậy tớ tin cậu."
Mỉm cười ư? Tôi đang cười ngoác miệng ra như một thằng ngốc thì có.
Emma tiến lên một bước gần tôi. Tôi đưa hai cánh tay ôm cô. Chúng tôi ôm chầm lấy nhau, má tôi áp vào trán cô.
"Tớ chưa bao giờ muốn mất cậu." Cô thì thầm. "Nhưng tớ không nhìn ra có cách nào để vượt qua trở ngại đó. Một sự đoạn tuyệt dứt khoát có vẻ dễ dàng hơn là vuột mất cậu từ từ."
"Cậu không cần giải thích. Tớ hiểu."
"Dù sao đi nữa, có lẽ ngay cả bây giờ chúng ta cũng không nhất thiết phải làm thế này. Cứ là bạn thôi. Nếu cậu không muốn."
"Dù sao thì có thể đó là một ý kiến hay." Tôi nói. "Chỉ trong một thời gian thôi."
"Ồ." Cô nhanh chóng thốt lên đầy thất vọng. "Chắc chắn..."
"Không, ý tớ là..." tôi nhẹ nhàng buông cô ra, lùi lại nhìn cô. "Giờ chúng ta đã có thời gian, chúng ta có thể từ tốn. Tớ có thể mời cậu đi xem phim...chúng mình có thể đi dạo... Cậu biết đấy, như người bình thường vẫn làm."
Cô nhún vai. "Tớ không biết nhiều lắm về những gì người bình thường làm."
"Không phức tạp đâu." Tôi nói. "Cậu đã dạy tớ trở thành một người đặc biệt. Biết đâu giờ đây tớ lại có thể dạy cậu cách làm người bình thường. À ờ,bình thường như mức tớ biết.’’
Cô im lặng trong giây lát. Rồi cô bật cười. "Tất nhiên rồi, Jacob. Tớ nghĩ cái đó nghe hay đấy." Cô cầm lấy bàn tay tôi, rướn người hôn lên má tôi."Bây giờ vì chúng ta có thời gian."
Và trong lúc đứng đó, cùng hít thở với cô trong sự im lặng đang bao trùm xuống xung quanh, tôi chợt nghĩ rằng đó có lẽ là những từ đẹp nhất trong tiếng Anh.
Chúng ta có thời gian.
Thư Viện Linh Hồn Thư Viện Linh Hồn - Ransom Riggs Thư Viện Linh Hồn