Nếu bạn đã cố gắng hết sức mình thì bạn sẽ vẫn thanh thản ngay cả khi gặp thất bại.

Robert S. Hillyer

 
 
 
 
 
Tác giả: Ransom Riggs
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 12 - chưa đầy đủ
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4781 / 181
Cập nhật: 2022-06-27 09:41:45 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 8
ôi tỉnh dậy. Theo tôi nghĩ bản thân việc này cũng đã đáng để ghi nhận lắm rồi, xét đến tình cảnh lúc đó.
Tôi đang ở trong hang ổ của hồn rỗng, và nằm chồng chất quanh tôi là rất nhiều hồn rỗng. Có thể chúng đã chết, song Nhiều khả năng hơn là chúng đã hít lại chỗ bụi còn lại từng ngón tay út của Mẹ Bụi, và kết quả là một đống thịt hồn rỗng bất tỉnh tanh tưởi làm chất đống ngáy ầm ầm.
Tôi cầu nguyện cảm ơn Mẹ Bụi rồi tự hỏi, càng lúc càng thấy lo ngại, rằng không biết tôi đã ở dưới này bao lâu rồi. Một giờ? Hay một ngày? Chuyện gì đã xảy ra với mọi người trên đó?
Tôi cần rời đi. Vài con hồn rỗng đang bắt đầu cựa mình tỉnh dậy khỏi giấc ngủ giống tôi, song chúng vẫn còn đờ đẫn. Tôi phải cố hết sức mới đứng được dậy. Có vẻ các vết thương của tôi không quá nghiêm trọng, xương cốt cũng không bị gãy rạn gì. Tôi loạng choạng chóng mặt, rồi lấy lại được thăng bằng và bắt đầu bước qua giữa đám hồn rỗng đang nằm ngổn ngang.
Tôi vô tình đá phải đầu một con. Con quái vật gầm gừ rồi tỉnh lại và mở mắt ra. Tôi cứng người như bị đóng băng, nghĩ rằng nếu tôi chạy nó sẽ đuổi kịp tôi. Dường như nó ghi nhận sự có mặt của tôi - song không phải như một mối đe dọa hay một bữa ăn tiềm tàng - rồi lại nhắm mắt vào.
Tôi đi tiếp, đặt từng bàn chân xuống một cách thận trọng cho tới khi đi qua cả đám hồn rỗng nằm trải ra như một tấm thảm và tới bên một vách tường. Đường hầm kết thúc ở đây. lối ra nằm phía trên đầu tôi: một ống giếng chạy lên trên tầng ba mươi mét, dẫn tới miệng hố mở vào một căn phòng lộn xộn đồ đạc đó. Dọc theo thành giếng có các thanh nắm, song chúng nằm quá xa nhau, được bố trí cho những cái lưỡi có khả năng nhào lộn siêu đẳng của lũ hồn rỗng chứ không phải cho chân tay con người. Tôi đứng ngước mắt nhìn lên một quầng sáng tròn mờ mờ ở tít xa phía trên, hi vọng có thể một gương mặt thân quen sẽ xuất hiện ở đó, song tôi không dám gọi to cầu cứu.
Trong lúc tuyệt vọng tôi nhảy bật lên, bám vào vách tường cứng và với lấy thanh nắm thấp nhất. Bằng cách nào đó tôi với được nó. Rồi đu cả người lên. Đột nhiên, tôi đã ở cách đáy giếng tới hơn ba mét. (Sao tôi làm vậy được nhỉ?), tôi lại nhảy lên và bám lấy thanh nắm kế tiếp - rồi thanh nắm tiếp theo. Tôi đang leo lên ống giếng, hai chân đẩy tôi bật lên cao hơn và hai cánh tay tôi với lên xa hơn tôi tưởng - chuyện này thật điên quá - và rồi tôi đã ở trên, ló đầu ra khỏi miệng giếng, rồi đẩy ngoài leo vào phòng.
Thậm chí tôi còn không thở dốc.
Tôi nhìn quanh, thấy ngọn lửa của Emma cháy sáng, và chạy về phía nó qua một sàn bề bộn. Tôi cố gọi cô song dường như không thể phát ra tiếng. Chẳng sao - cô ở kia, ở phía đối diện của cánh cửa kính đang mở, trong văn phòng. Warren đang ở bên này, bị trói vào một chiếc ghế cô Glassbill ngồi lúc trước, và khi tôi lại gần, ông ta rủ em sợ sệt và làm mình bị ngã lộn ngửa ra. Thế rồi khuôn mặt của họ xuất hiện trên khung cửa, ngờ vực quan sát - Emma, cô Peregrine và Horace, phía sau họ là các Chủ Vòng và những người bạn khác nữa. Tất cả đều ở đó, còn sống, rạng rỡ. Họ đã được giải thoát khỏi buồng giam của mình chỉ thế bị cầm tù thêm lần nữa ở đây, bị khóa trái sau cánh cửa boong ke chống bom của Caul, được an toàn khỏi đám xác sống ( trong lúc này) song bị nhốt kín.
Vẻ mặt của họ đầy hoảng sợ, và tôi càng lại gần tấm cửa kính, họ lại càng trở nên kinh hoàng. Là tớ mà. Tôi cố nói, song những lời cần nói không được phát ra đúng cách, và các bạn tôi bật lùi trở lại.
Là tớ, Jacob đây!
Thay vì tiếng Anh, những gì thoát ra là một tiếng gầm gừ trầm đục và ba cái lưỡi dài, dày chắc, vung vẩy trước mặt, thò ra từ chính miệng tôi khi tôi cố nói. Thế rồi tôi nghe thấy một trong các bạn mình - Enoch, chính là Enoch - hét to thành tiếng điều kinh hoàng tôi vừa nhận ra.
"Một con hồn rỗng!"
Tớ không phải hồn rỗng. Tôi cố nói, không phải - song mọi biểu hiện hiến nhiên đều trái ngược lại. Bằng cách nào đó tôi đã trở thành một trong số chúng, bị cắn rồi biến đổi như một con ma cà rồng, hoặc tôi đã bị giết, bị ăn thịt, chuyển hóa rồi tái sinh - ôi chúa Ôi Chúa ơi Chúa ơi Chúa không thể thế được...
Tôi cố chìa đôi bàn tay ra, làm một vài cử chỉ có thể được ghi nhận là của con người khi cái miệng giờ tôi đã phản lại tôi, song chỉ có mấy cái lưỡi chìa ra.
Tớ xin lỗi, tớ xin lỗi, tớ không biết điều khiển thứ này thế nào.
Emma quờ quạng tay đánh hú họa về phía tôi - va chạm vào tôi. Đột nhiên, cơn đau như xé bùng lên lan đi khắp người tôi.
Thế rồi tôi bừng tỉnh.
Thêm lần nữa.
Hay đúng hơn là, bị cơn đau đột ngột làm giật bắn, tôi bừng tỉnh quay trở lại vào trong cơ thể mình - có thể con người bị tổn thương của tôi, vẫn đang nằm trong bóng tối, giữa hai hàm răng thả lỏng của một con hồn rỗng đang ngủ. Ấy thế nhưng tôi vẫn ở trong cả con hồn rỗng phía trên, thu cái lưỡi bị đau vào trong miệng và loạng choạng lùi ra xa khỏi khung cửa. Bằng cách nào đó, tôi giữ được tâm trí mình và hiện diện cả trong đầu con hồn rỗng, và giờ tôi phát hiện ra mình có thể điều khiển cả hai - có thể nhấc cánh tay mình vào cánh tay con hồn rỗng lên, quay đầu mình vào đầu con hồn rỗng, và làm tất cả những việc đó mà không phải nói lên thành tiếng lấy một lời, mà chỉ thuần túy bằng suy nghĩ.
Không hề ý thức được - không hề cố tình thử - tôi đã giành được quyền làm chủ con hồn rỗng ở cái mức độ ( nhìn qua mắt của nó, cảm nhận được da thịt của nó) mà trong một lúc tôi có thể cảm giác tôi chính là con hồn rỗng. Nhưng lúc này một sự phân biệt đã trở nên rõ ràng. Tôi là một cậu nhóc yếu ớt với thân hình bầm dập, nằm sâu dưới một cái hố, xung quanh đầy những con quái vật đang ngủ say. Chúng đang tỉnh dậy, tất cả trừ con đã manh tôi xuống dưới này trong bộ hàm ( con này đã bị nấm bụi nhiều tới mức có lẽ nó sẽ ngủ thêm cả năm nữa), và lúc này chúng đang ngồi dậy, tứ chi vung vẩy không còn tê dại nữa.
Nhưng chúng dường như không có hứng thú giết tôi. Chúng đang quan sát tôi, lặng lẽ và chăm chú. Xúm lại thành một vòng cung như những đứa trẻ ngoan vào giờ kể chuyện. Chờ đợi mệnh lệnh.
Tôi lăn người ra khỏi hàm con hồn rỗng và xuống sàn. Tôi có thể ngồi dậy nhưng đứng dậy thì quá đau. Nhưng chúng thì có thể đứng.
Đứng dậy.
Tôi không nói hẳn ra lời, mà thực ra quần chẳng nghĩ như thế. Nó kiểu như hành động, chỉ có điều người thực hiện không phải là tôi. Chúng làm theo, mười một con hồn rộng nhất loạt đứng dậy trước mặt tôi đều tăm tắp. Cảnh tượng này thật đáng kinh ngạc, hẳn rồi, nhưng từ trong sâu thẳm tôi lại cảm thấy một cảm giác bình tĩnh đang lan ra. Tôi đang thả lỏng năng lực của bản thân đến đáy sâu nhất. Một biến cố nào đó đã xảy ra, tâm trí chúng và tôi cùng bị tắt đi một lúc, rồi sau đó khi được kích hoạt trở lại thì đồng loạt kết nối với nhau - một màn khởi động lại tập thể - biến cố đó đã hợp nhất chúng và tôi, cho phép tôi chạm tới tận trung tâm vùng năng lực vô thức của mình, cũng như vào trong đầu đám hồn rỗng đúng thời điểm dự phòng vệ của chúng bị hạ thấp xuống.
Và giờ chúng là của tôi. Những con rối tôi có thể điều khiển bằng những sợi dây vô hình. Nhưng tôi có thể làm được đến chừng nào? Đâu là giới hạn? Tôi có thể điều khiển được bao nhiêu con cùng lúc, mỗi con nhận lệnh khác nhau?
Để tìm ra, tôi bắt đầu thử.
Tôi lại cho con hồn rỗng ở căn phòng bên trái ngồi xuống.
Nó ngồi xuống.
(Tất cả đều là giống đực, tôi quyết định như vậy).
Tôi điều khiển lũ hồn rỗng trước mặt tôi nhảy lên.
Chúng đều nhảy.
Bây giờ chúng được tách thành hai nhóm, con hồn rỗng một mình ở trên và đám đang ở trước mặt tôi. Tôi cố gắng điều khiển riêng từng con, sao cho một con giơ một bàn tay lên còn những con khác thì không. Việc này cũng hơi giống đòi nhúc nhắc đúng một ngón chân - khó, nhưng không phải bất khả thi - nhưng chẳng mấy chốc tôi đã nắm được bí quyết. Tôi càng cố quá thì càng khó. Khi tôi chỉ đơn giản hình dung ra một hành động thì lại tự nhiên điều khiển được.
Tôi yêu cầu chúng đi ra xa, xuống cuối đường hầm chất đầy xương cốt, sau đó yêu cầu chúng dùng lưỡi nhặt những cái xương lên ném vào nhau: Thoạt đầu mỗi lần một con, rồi hai, rồi ba và bốn, hết hành động này tới hành động khác cho tới khi số lượng tăng tới sáu. Chỉ đến lúc tôi yêu cầu con hồn rỗng trên kia đứng dậy và nhảy giơ tay dang chân ra thì những con đang ném xương vào nhau mới bắt đầu chệnh choạng.
Tôi nghĩ nếu bảo tôi làm việc này rất giỏi thì cũng chẳng phải khoác lác gì. Kể cả nói tôi trời sinh đã giỏi thì cũng chẳng ngoa. Tôi dám chắc nếu có nhiều thời gian thực hành hơn, tôi có khả năng trở thành bậc thầy. Tôi hẳn có thể điều khiển cả hai đội trong một trận bóng rổ toàn hồn rỗng. Tôi có thể điều khiển chúng đóng tất cả các vai trong vở kịch Hồ Thiên Nga. Nhưng không có thời gian để thực hành; tôi cần xoay xở với kỹ năng hiện có. Vậy là tôi tập hợp chúng lại quanh mình, lệnh cho con khỏe nhất dùng lưỡi quấn quanh người nhắc tôi nên đặt tôi ngồi trên lưng nó, và từng con một, đội quân nhỏ quái dị của tôi leo lên ống giếng vào căn phòng bên trên.
* * *
Đèn chiếu sáng phía trên đảo đã được bật lên trong căn phòng lộn xộn, và trong quần sáng gắt của chúng, tôi có thể thấy những thân hình còn lại trong phòng đều là các manơcanh và mô hình - các Chủ Vòng đều đã được cứu ra. Cánh cửa kính mã sang phòng quan sát của Caul đang đóng. Tôi lệnh cho đám hồn rỗng nán lại trong khi tôi lại gần cánh cửa cùng con hồn rỗng tôi đang ngồi trên lưng, rồi gọi các bạn tôi - lần này bằng chính giọng của tôi, bằng tiếng Anh.
"Là tớ! Jacob đây!"
Họ ùa tới bên cửa, những khuôn mặt khác xúm lại quanh khuôn mặt Emma.
"Jacob!" Giọng của cô bị ngăn lại sau lớp cửa kính. " Cậu còn sống!" Nhưng khi cô quan sát tôi, khuôn mặt của cô trở nên thật lạ, như thể cô không hiểu được chứ đang nhìn thấy. Tôi vỡ lẽ rằng vì tôi đang ngồi trên lưng con hồn rỗng, với Emma thì trông như thế tôi đang bồng bềnh lơ lửng trên sàn.
"Ổn cả." Tôi nói. "Tớ đang cưỡi một con hồn rỗng!" Tôi vỗ lên vai nó để chứng minh có thứ gì đó chắc chắn và bằng xương bằng thịt ở bên dưới mình. "Tớ kiểm soát được nói hoàn toàn rồi - và cả đám này nữa."
Tôi đưa mười một con hồn rỗng tiến tới, làm chúng dậm chân để thông báo sự hiện diện của mình. Các bạn tôi há hốc miệng kinh ngạc.
"Có thật là cậu không đấy, Jacob?" Olive hỏi.
"Ý cậu nói cậu đang kiểm soát chúng là sao?" Enoch nói.
"Sơ mi của cậu có máu kìa!" Bronwyn nói.
Họ mở cánh cửa kính ra vừa đủ rộng để nói chuyện qua đó. Tôi giải thích việc bị rơi xuống đường hầm của đám hồn rỗng ra sao, tôi thiếu chút nữa bị cắn đứt đôi, bị bầm dập và gây ngủ, rồi tỉnh dậy với một tá quái vật dưới quyền điều khiển của mình như thế nào. Để chứng tỏ thêm nữa, Tôi lệnh cho đám hồn rỗng nhấc Warren cùng cái ghế ông ta đang bị trói vào lên và ném qua ném lại vài lần, cái ghế lộn qua lộn lại cho tới khi đám trẻ reo ấm lên còn Warren la lên như thể sắp nôn mửa. Cuối cùng, tôi khiến chúng để ông ta xuống.
" Nếu không tận mắt nhìn thấy, tớ sẽ chẳng bao giờ tin chuyện này." Enoch nói. "Cả triệu năm nữa cũng không!"
"Cậu thật phi thường!" Tôi nghe một giọng nói khe khẽ cất lên, và đó là Claire.
" Để tớ nhìn cậu nào!" Tôi nói, nhưng khi tôi lại gần cánh cửa đang mở, cô bé thu mình tránh đi. Dù rất ấn tượng với khả năng của tôi, với họ việc vượt qua nỗi sợ bẩm sinh trước hồn rộng chẳng phải việc dễ dàng - và mùi của chúng hẳn cũng không làm điều này dễ hơn.
"An toàn mà." Tôi nói. " Tớ hứa."
Olive bước ngay tới cửa. "Tớ không sợ."
"Cả tớ cũng không." Emma nói. " để tớ trước cho."
Cô bước qua cửa tới gặp tôi. Tôi vẫn còn hồn rỗng quỳ gối xuống, nghiêng người ra trước, và xoay xở đưa được hai cánh tay lóng ngóng ôm lấy Emma. "Xin lỗi, tớ không thể tự đứng được." Tôi nói, áp mặt vào má cô. Thế chưa đủ, nhưng vào lúc này đành phải vậy.
" Cậu bị thương." Cô lùi ra xa để nhìn khắp người tôi. "Cậu có những vết rách ở khắp người - và chúng rất sâu."
"Tớ không thể cảm thấy chúng. Tớ bị dính bụi khắp người..."
"Như thế có nghĩa là cậu chỉ tê đi thôi, chứ không lành."
"Tớ sẽ lo chuyện đó sau. Tớ đang ở dưới đó bao lâu?"
"Hàng giờ." Cô thì thầm. "Mọi người cứ tưởng cậu chết rồi."
Tôi cọ trán vào trán cô. " Tớ đã hứa với cậu một chuyện, nhớ chứ?"
" Tớ cần cậu hứa một điều nữa. Đừng làm tôi sợ chết khiếp nữa."
"Tớ sẽ cố hết sức."
"Không. Hứa đi."
"Khi truyện này kết thúc, tớ sẽ hứa bất cứ chuyện gì cậu thích."
" Tớ sẽ nhớ điều đó." Cô nói.
Cô Peregrine xuất hiện ngay trên khung cửa. "Cô cậu tốt hơn nên vào trong này. Và làm ơn để con quái vật đó ở ngoài!"
"Cô P." Tôi nói. "Bà đã đứng lên được rồi!"
"Phải, tôi đã bình phục." Bà đáp. "Tôi được chừa ra vì tới đây muộn hơn, và ít nhiều được ưu ái vì quan hệ gia đình từ phía em trai tôi. Không phải tất cả các Chủ Vòng bạn bè của tôi đều được may mắn như thế."
"Tôi không chừa chị ra, bà chị ạ." Một giọng nói vang lên từ phía trên - lại là Caul, qua hệ thống loa. "Tôi chỉ đơn giản là dành món ngon nhất lại sau cùng thôi."
" Mi câm miệng." Emma hét lên. " Khi bọn tao tìm ra mi, lũ hồn rỗng của Jacob sẽ chén mi thay cho bữa sáng!"
Caul bật cười. "Ta ngờ lắm." Hắn nói. "Cậu mạnh mẽ hơn ta hình dung đấy, chàng trai, nhưng đừng lầm tưởng. Các người đang bị nhốt chặt và không có lối thoát. Các người chỉ đang trì hoãn điều không thể tránh khỏi. Nhưng nếu các người đầu hàng ngay bây giờ, ta có thể sẽ cân nhắc tới chuyện tha mạng vài đứa trong các người..."
Tôi sẽ khiến lũ hồn rỗng giật những cái loa từ trên trần xuống và quật chúng xuống sàn vỡ nát bằng một cú quăng lưỡi thật nhanh. Dây và các mảnh linh kiện làm vương vãi khắp nơi, giọng nói của Cauk thành ra im tịt.
"Khi chúng ta tóm được hắn." Enoch nói. " Tớ thích nhổ hết móng tay hắn ra rồi mới giết hắn. Có ai thấy vấn đề gì không?"
"Miễn là để tớ phải một bầy ong tấn công cái mũi của hắn." Hugh nói.
"Đó không phải là cách hành xử của chúng ta." Cô Peregrine nói. "Khi tất cả chuyện này kết thúc, hắn sẽ bị trừng phạt theo luật của các Chủ Vòng - chết dần chết mòn trong một Vòng Trừng Phạt suốt thời gian còn lại của cuộc đời trái tự nhiên của hắn."
"Thế có gì hay đâu ạ?" Enoch nói.
Cô Peregrine đưa mắt nhìn kiến cậu ta bối rối.
Tôi lệnh cho con hồn rỗng thả tôi ra, đối với sự giúp đỡ của Emma, tôi lê bước qua cửa vào phòng quan sát. Các bạn tôi đều ở đó, tất cả ngoại trừ Fiona. Họ dàn ra theo chiều dài các bức tường và ngồi trên những cái ghế văn phòng, tôi có thể thấy những khuôn mặt tái nhợt, sợ sệt đang quan sát mình. Các Chủ Vòng.
Song tôi chưa tới được chỗ họ, các bạn tôi đã chặn đường tôi. Họ dang cánh tay ôm lấy tôi, giữ lấy cơ thể lảo đảo của tôi trong vòng tay. Tôi thả lòng mình đón nhận. Đã lâu lắm tôi không được cảm nhận điều gì đó ngọt nào thấy vậy. Rồi Addison lon ton chạy tới, hai chân bị thương nhưng vẫn kiêu hãnh hết mức, tôi bèn vùng ra tới chào đón nó.
"Đã hai lần ông cứu tôi." Tôi nói, đặt một bàn tay lên cái đầu lông lá của nó. " Tôi không biết làm sao để báo đáp nữa."
"Cậu có thể bắt đầu bằng việc đưa chúng ta ra khỏi cái Vòng mắc dịch này." Nó gầm gừ. "Tôi hối tiếc vì đã đi qua cây cầu đó!"
Những người nghe thấy nói nói đểu bật cười. Có lẽ đó là bản chất của loài chó, song nó không hề biết lựa lời; nó luôn nói đúng những gì muốn nói.
"Màn nhào lộn của ông với chiếc xe tải là một những màn can đảm nhất tôi từng thấy." Tôi nói.
"Tôi bị bắt ngay khi lọt vào trong. Tôi e là đã làm mọi người thất vọng."
Có một tiếng nổ lớn trầm trầm vang lên bên ngoài cánh cửa nặng nề. Căn phòng rung chuyển. Những món đồ nhỏ rơi khỏi giá.
"Lũ xác sống đang tìm cách cho nổ tung cửa." Cô Peregrine giải thích. "Chúng ta làm việc đó được một lúc rồi."
"Chúng ta sẽ đối phó với chúng." Tôi nói. "Nhưng trước hết cháu muốn biết ai vắng mặt. Tình hình sẽ trở nên khó kiểm soát khi chúng ta mở cánh cửa đó ra, vì thế nếu còn có người đặc biệt ở nơi nào khác trong công trình này cần được giải cứu, cháu muốn nhớ kỹ họ khi chúng ta vào trận."
Trong căn phòng tối tăm và đông người đến mức chúng tôi đành phải điểm danh. Tôi gọi tên các bạn mình hai lần, để chắc chắn tất cả đều có mặt ở đây. Sau đó, tôi hỏi đếm những người đặc biệt đã bị bắt từ ngôi nhà băng của cô Wren cùng chúng tôi: anh hề (Olivd nói với chúng tôi qua những tiếng nức nở rằng anh bị ném xuống khe núi vì không tuân lệnh những xác sống), Người Gấp ( bị bỏ lại dưới đường tàu điện ngầm trong tình trạng nguy kịch), Melina, cô gái điều khiển đồ vật từ xa ( ở trên tầng, bất tỉnh, đã bị rút mất một phần linh hồn), và hai anh em sinh đôi trắng bợt ( cũng tương tự). Rồi còn những đứa trẻ được cô Wren cứu: cậu bé với khuôn mặt phẳng lì đội mũ mềm và cô gái tóc xoăn có khả năng thôi miên rắn. Bronwyn nói cô thấy họ bị đưa tớ một phần khác của pháo đài, những người đặc biệt khác bị giam ở đó.
Cuối cùng, chúng tôi điểm danh các Chủ Vòng. Có cô Peregrine, tất nhiên, những đứa trẻ đã luôn ở cạnh cô kể từ lúc họ tái ngộ. Có quá nhiều điều tôi muốn nói với bà. Tất cả những gì đã xảy ra với chúng tôi kể từ lần gần nhất chúng tôi trông thấy bà. Cho đúng không có thời gian để nói về chúng, song chúng tôi đã có thể trao đổi ít nhiều trong những khoảnh khắc ngắn ngủi mắt chúng tôi thoáng gặp nhau. Bà nhìn Emma và tôi với ít nhiều tự hào và ngỡ ngàng. Tôi tin cậu. Đôi mắt bà nói.
Song cô Peregrine, cho dù chúng tôi vô cùng vui mừng được gặp lại bà, không phải là Chủ Vòng duy nhất chúng tôi cần quan tâm. Có mười hai người tất cả. Bà giới thiệu các bạn mình: cô Wren, đã được Emma cắt dây hạ từ trần nhà xuống, bị thương nhưng vẫn còn nguyên vẹn thần trí. Cô Glassbill vẫn đang nhìn chằm chằm một cách mơ hồ, vô thức như trước. Người lớn tuổi nhất, cô Avocet, người chúng tôi chưa gặp lại kể từ lúc bà và cô Peregrine cùng bị bắt cóc ở Cairnholm, ngồi trên một chiếc ghế gần cửa. Cô Bunting, cô Treecreeper và vài người khác đang xúm lại quanh bà, chỉnh những tấm khăn quấn quanh vai bà.
Gần như tất cả họ đều có vẻ hoảng sợ, một dáng vẻ rõ ràng chẳng giống các Chủ Vòng chút nào. Đáng lẽ họ phải là các tiền bối và những người dẫn dắt chúng tôi, song họ đã bị giam cầm ở đây từ nhiều tuần, và họ đã chứng kiến, đã phải chịu đựng những điều khiến họ lâm vào tình trạng giống như bị sốc trái phá. (Không giống các bạn tôi, họ không tin tưởng khả năng khống chế một tá hồn rỗng của tôi và đang cố tránh xa khỏi đám quái vật của tôi hết mức mà kích thước căn phòng cho phép).
Và cuối cùng, vẫn còn một người trong số chúng tôi chưa được điểm danh: một người đàn ông râu rậm, vóc người nhỏ nhắn im lặng đứng bên các Chủ Vòng, quan sát chúng tôi qua cặp kính đen.
" Thế còn ai đây?" Tôi hỏi. "Một xác sống à?"
Người đàn ông cáu. "Không" ông ta giật đôi kính xuống để cho chúng tôi thấy đôi mắt mình, đôi mắt bị lé nặng. "Tôi là ôôông ta!" Người đàn ông nói, khẩu âm rất nặng, đặc chất Italia. Trên một cái bàn cạnh ông ta có một quyển sách khổ lớn bọc bìa da, và ông ta chỉ vào nó, như thể quyển sách có thể giải thích cho danh tính của mình.
Tôi cảm thấy một bàn tay đặt lên cánh tay mình. Đó là Millard, giờ lại tàng hình, bộ quần áo tù kẻ sọc đã được vứt bỏ. "Cho phép tớ giới thiệu nhà vẽ bản đồ thời gian xuất chúng nhất trong lịch sử." Cậu ta nói với vẻ long trọng. "Jacob, đây là Perplexus Anomalous."
"Xin chào." Perplexus nói. "Rất vui được gặp cậu."
" Rất hân hạnh được làm quen với ông." tôi nói.
"Phải." Ông ta nói, mũi hếch lên trời. "Tất nhiên."
"Ông ta làm gì ở đây vậy?" Tôi thì thầm với Millard. "Mà sao ông ta vẫn còn sống chứ?"
"Caul tìm ra ông ta sống trong một Vòng Thời Gian vào thế kỉ mười bốn tại Venice mà không ai biết có tồn tại. Song ông ta đã ở đây hai này rồi, có nghĩa là ông ta có thể sẽ sớm già đi."
Tôi đã hiểu những việc loại này, Perplexus đang có nguy cơ già đi vì Vòng Thời Gian nơi ông ta sống có niên đại xa xưa hơn khá nhiều so với nơi chúng tôi đang có mặt lúc này, và sự khác biệt về thời gian đó cuối cùng sẽ đuổi kịp ông ta.
"Tôi là người hâm mộ cuồng nhiệt nhất của ông đấy." Millard nói với Perplexus. "Tôi có tất cả bản đồ của ông..."
"Phải, cậu đã nói vói tôi rồi." Perplexus nói. "Cảm ơn."
"Nhưng chuyện đó vẫn chẳng giải thích được là ông ấy làm gì ở đây cả." Emma nói.
"Perplexus đã biết về việc tìm thấy Thư viện Linh Hồn trong nhật ký của ông ấy." Millard nói. "Vì thế Caul săn lùng ông ấy, bắt cóc, rồi buộc ông ấy khai ra vị trí của nó."
" Tôi đã thề độc không giờ nói gì." Perplexus thiểu não nói. "Giờ tôi bị nguyền rủa vĩnh viễn rồi!"
" Tớ muốn đưa Perplexus trở lại Vòng Thời Gian của ông ấy trước khi ông ấy già đi." Millard nói. "Tớ sẽ không chịu trách nhiệm về việc làm mất đi kho báu sống lớn nhất của thế giới đặc biệt."
Từ bên ngoài căn phòng vang ngày một tiếng nổ nữa, còn to và mạnh hơn vụ nổ trước. Căn phòng rung chuyển, những mảnh đá nhỏ từ trên trần rơi xuống như mưa.
"Chúng ta sẽ làm hết sức, chàng trai." Cô Peregrine nói. "Song chúng ta còn những việc khác phải lo trước đã."
* * *
Chúng tôi nhanh chóng mang một kế hoạch hành động như sau: mở tung cánh cửa to đùng đó ra và dùng đánh hồn rỗng của tôi để dọn quang đường. Có thể mạnh tay mà sử dụng, chúng có vẻ đang ở trạng thái tốt, và sự kết nối giữa tôi với chúng chỉ ngày càng mạnh thêm. Còn về khả năng có điều gì có thể diễn ra không như ý, tôi thậm chí không dám nghĩ đến. Chúng tôi sẽ tìm Caul nếu có thể, song ưu tiên của chúng tôi là sống sót thoát khỏi pháo đài.
Tôi đưa đám hồn rỗng của tôi vào căn phòng nhỏ. Mọi người đều tránh xa khỏi chúng, ép sát lưng vào các bức tường và đưa tay lên bịt mũi khi chúng lê bước đi qua và tập trung quanh cánh cửa nặng trịch. Con hồn rỗng to nhất quỳ gối xuống và tôi lại leo lên lưng nó lần nữa, thế này tôi cao đến mức phải cúi khom người ra trước để tránh bị cộc đầu lên trần.
Chúng tôi có thể nghe thấy tiếng của lũ xác sống ngoài hành lang. Không nghi ngờ gì nữa, chúng đang định cho nổ thêm một quả bom nữa. Chúng tôi quyết định đợi cho tới khi chúng cho nổ nó, vậy là chúng tôi đứng đó, chờ đợi, một sự im lặng nặng nề bao trùm căn phòng.
Cuối cùng, Bronwyn phá vỡ sự căng thẳng. " Tớ nghĩ Jacob cần nói gì đó với tất cả chúng ta."
" Chẳng hạn là gì?" Tôi nói, điều khiển con hồn rỗng quay lại để tôi đối diện với tất cả mọi người.
"À, cậu sắp dẫn tất cả chúng ta vào trận." Bronwyn nói. "Nói vài lời kiểu như thủ lĩnh ấy."
"Vài lời truyền cảm hứng." Horace nói.
"Điều gì đó giúp bọn tớ đỡ sợ." Hugh nói.
"Nhiều áp lực thế." Tôi nói, cảm thấy có chút lúng túng. "Tớ không biết liệu điều này có giúp ai bớt khiếp hãi không, nhưng ít nhất tớ cũng đang nghĩ về nó. Tớ mới quen mọi người được vài tuần, nhưng có cảm giác như đã quen từ lâu hơn thế rất nhiều. Các cậu là những người bạn tốt nhất tớ từng có. Và thật lạ khi nghĩ tới việc chỉ mấy tháng trước tớ còn ở nhà, và thậm chí còn chẳng biết các cậu có thật. Và tớ vẫn còn ông nội."
Có những tiếng ồn ào ngoài hành lang, những giọng nói lờ mờ không rõ, tiếng thịch nặng nề của một vật bằng kim loại được ném xuống sàn.
Tôi nói tiếp, lớn tiếng hơn. "Tớ luôn thấy thiếu vắng ông mỗi ngày, nhưng có một người bạn rất thông minh từng nói với tớ là mọi thứ diễn ra đều có lý do. Nếu tớ không mất ông, xem nào, tớ đã chẳng bao giờ tìm thấy các cậu. Thế nên tớ đoán mình bắt buộc phải mất một phần gia đình tớ để tìm thấy một phần khác. Dù sao đi nữa, các cậu thì tớ cảm thấy như vậy. Như một gia đình. Như một người trong số các cậu."
"Cậu là một trong chúng ta."
Emma nói. "Cậu là thành viên trong gia đình chúng ta."
" Bọn tớ yêu quý cậu, Jacob."
"Được biết cậu quả là một điều đáng giá, cậu Potman." Cô Peregrine nói. "Cậu hẳn đã khiến ông nội cậu rất tự hào."
" Cảm ơn mọi người." Tôi nói, cảm động và có chút ngượng ngùng.
"Jacob?" Horace nói. " Tớ có thể tặng cậu một thứ chứ?"
"Tất nhiên." Tôi nói.
Những người khác, cảm thấy có điều gì đó riêng tư sắp diễn ra giữa hai chúng tôi, bắt đầu thì thào với nhau.
Horace đến gần con hồn rỗng hết mất cậu ta có thể chịu nổi, hơi run rẩy, chìa ra một vuông vải được gấp lại. Tôi với tay từ chỗ ngồi cao trên lưng con hồn rỗng, cầm lấy nó.
" Đó là một cái khăn." Horace nói. "Cô P đã lén lấy cho tớ một đôi kim đan, và tớ đã đan nó trong phòng giam. Tớ đoán rằng việc đan cái khăn đã giúp tớ không bị hóa điên ở đó."
Tôi cảm ơn cậu và mở cái khăn ra. Cái khăn giản dị màu xám có tua được thắt nút ở hai đầu, song được đan rất cẩn thận, và thậm chí còn có hai chữ cái đầu tiên họ tôi lồng vào nhau ở một góc. JP.
"Ôi, Horace, thật..."
"Đây không phải là tuyệt tác gì. Giá mà tớ có trong tay quyển sách về các kiểu đan, chắc tớ đã có thể làm tốt hơn."
"Thật tuyệt quá." Tôi nói. "Nhưng làm sao cậu biết sẽ còn gặp lại tớ?"
" Tớ có một giấc mơ." Cậu nói, mỉm cười e dè. "Cậu sẽ quàng nó chứ? Tớ biết trời không lạnh, nhưng... để lấy may nhé?"
"Tất nhiên." tôi vừa nói vừa vụng về quàng cái khăn quanh cổ.
"Không, làm thế khăn sẽ không bao giờ ở yên chỗ được. Làm thế này này." Cậu chỉ cho tôi cách gập đôi cái khăn lại theo chiều dài, rồi quấn vòng quanh cổ và luồn móc vào qua chính cái khăn để nó được buộc hoàn hảo quanh cổ tôi, còn hai đầu khăn được thả xuống gọn gàng bên ngoài áo sơ mi tôi mặc. Không hẳn là chiến phục, nhưng tôi cảm thấy hại gì."
Emma đi tới cạnh chúng tôi.
" Cậu còn nằm mơ thấy gì khác ngoài thời trang nam giới không?" Cô nói với Horace. "Chẳng hạn như nơi Caul có thể đăng ẩn náu?"
Horace lắc đầu vào cất tiếng trả lời - "Không, nhưng tớ đã thực sự có một giấc mơ đáng kinh ngạc về những con tem bưu chính" - song cậu chưa kịp nói thêm với chúng tôi thì ngoài hành lang vọng vào một tiếng động giống như một chiếc xe tải đâm vào tường,một tiếng thình vang vọng làm chúng tôi chấn động đến tận xương tủy. Cánh cửa bong ke đồ sộ ở cuối căn phòng bị phá mở toang, hững mảnh vỡ và bản lề bay vèo vèo về phía các bức tường đối diện. (May thay, tất cả mọi người đã tránh xa khỏi nó.) Tiếp theo là một khoảnh khắc lặng thinh khi khói tan dần và mọi người bắt đầu chậm rãi nhổm dậy. Rồi, qua tiếng ong ong trong tai, tôi nghe thấy một giọng nói được khuếch đại vang lên. "Để thằng nhóc ra đi một mình thì sẽ không ai bị thương hết!"
" Tớ thấy không tin chúng được đâu." Emma nói.
" Tất nhiên là không." Horace nói.
"Đừng có nghĩ đến chuyện đó, cậu Potman." Cô Peregrine nói.
"Cháu có nghĩ đến đâu." Tôi đáp. "Mọi người sẵn sàng rồi chứ?"
Những tiếng thì thầm xác nhận. Tôi sai lũ hồn rỗng đi sang hai bên cửa, những bộ hàm to tướng của chúng há rộng, những cái lưỡi sẵn sàng. Tôi sắp sửa tấn công bất ngờ thì nghe thấy Caul tiếng qua một cái loa ngoài hành lang: "Chúng kiểm soát được đám hồn rỗng! Thế nên hãy lùi lại! Vào vị trí phòng ngự!"
"Quỷ bắt hắn ta đi!" Emma kệ lên.
Những tiếng ủng rút lui nẹn xuống sàn vang rộn ngoài hành lang. Cuộc tấn công bất ngờ của chúng tôi đã bị phá hỏng.
"Không quan trọng!" Tôi nói.
"Khi có trong tay mười hai con hồn rỗng, người ta không cần đến sự bất ngờ."
Đã đến lúc sử dụng vũ khí bí mật của tôi. Thay vì sự căng thẳng dồn nén trước cuộc tấn công, tôi lại cảm thấy ngược lại, bạn thể trọn vẹn và hiện tại của tôi thả lỏng trong khi ý thức của tôi thư giãn và chia ra đám hồn rỗng. Rồi sau đó, trong khi các bạn tôi và tôi nán lại, đám quái vật bắt đầu lao mình qua cánh cửa bị phá mở tung méo mó ra ngoài hành lang, chạy vùn vụt, gầm gừ, hàm há ngoác, thân thể vô hình của chúng tạo thành những đường hầm rỗng xuyên qua màn khói bom đang lượn lờ bốc lơ lửng. Lũ xác sống bắn vào chúng, nòng súng lóe chớp, rồi lùi lại. Đanh vèo vèo bay qua khung cửa mở toang vào trong phòng, nơi tôi và những người khác đang ẩn nấp, cắm lỗ chỗ trên bức tường sau lưng chúng tôi.
"Nói cho bọn cần biết khi đến thời điểm." Emma hét lớn. "Bọn tớ sẽ xông ra theo hiệu lệnh của cậu!"
Tâm trí tôi đang bị phân tán ra mười hai nơi một lúc, tôi hầu như không thể thốt ra nổi một âm tiết tiếng Anh để trả lời. Tôi là chúng, lũ hồn rỗng ngoài hành lang, da thịt của chính tôi nhói lên đồng cảm với từng phát đạn xuyên qua da thịt chúng.
Những cái lưỡi của chúng tôi với tới những gã xác sống chạy không đủ nhanh và những kẻ can đảm một cách ngu ngốc nán lại để chiến đấu trước tiên. Chúng tôi nện chúng, dộng đầu chúng vào tường, và một số điều hòa trong chúng tôi dừng lại để cắn ngập răng vào chúng - trong trường hợp này tôi có cắt rời khỏi cảm giác của mình ra - nuốt chửng súng của chúng, làm câm những tiếng la hét của chúng, bỏ chúng lại trong tình trạng bị cắn xé rách toạc.
Dồn lại ở cầu thang phía cuối hành lang, đám lính gác lại nổ súng. Cơn mưa đạn thứ hai loại lao tới xuyên qua chúng tôi, xiêng thật sâu và đau đớn, nhưng chúng tôi vẫn chạy tiếp tới, lưỡi vung ra.
Vài gã xác sống tẩu thoát qua cửa sập. Số còn lại không được may mắn như vậy, và khi chúng thôi gào thét, chúng tôi quăng xác chúng ra khỏi cầu thang. Tôi cảm thấy hai trong số hồn rỗng của tôi đã chết, tín hiệu của chúng biến mất khỏi tâm trí tôi, kết nối bị ngắt. Và rồi hành lang được dọn sạch.
"Đi!" Tôi nói với Emma, vào khoảnh khắc ấy đó là câu phức tạp nhất tôi có thể nói ra.
"Đi!" Emma hét lớn, quay sang những người còn lại trong nhóm. "Lối này!"
Tôi hướng con hồn rỗng của mình ra ngoài hành lang, bám chặt lấy cổ nó để giữ cho mình khỏi bị ngã lộn khỏi lưng nó. Emma lùi lại sau tôi cùng những người khác, dùng hai bàn tay cháy sáng như đèn tín hiệu trong màn khói. Chúng tôi cùng nhau lao xuống hành lang, phía trước tôi là đội quân quái vật của tôi, còn đằng sau là đội quân những người đặc biệt. Đi đầu trong hàng ngũ của họ là những người khỏe nhất và can đảm nhất: Emma, Bronwyn và Hugh, rồi đến các Chủ Vòng và Perplexus luôn càu nhàu, khăng khăng đòi mang theo Bản Đồ Các Ngày nặng trịnh của ông ta theo. Cuối cùng là những đứa trẻ nhỏ nhất, những người nhát gan, những người bị thương.
Hành lang sặc mùi thuốc súng và máu.
"Đừng nhìn!" Tôi nghe thấy Bronwyn nói trong khi chúng tôi bắt đầu đi qua những cái xác của đám xác sống.
Tôi vừa chạy vừa đếm chúng: có năm, sáu, bảy gã đổi lấy hay hồn rỗng của tôi ngã xuống. Những con số thật đáng phấn khởi, song tổng cộng có tất cả bao nhiêu xác sống? Bốn mươi, hay năm mươi? Tôi lo có quá nhiều xác sống cần tiêu diệt và quá nhiều người phía chúng tôi cần bảo vệ, mà ở trên mặt đất chúng tôi sẽ dễ dàng bị áp đảo, bao vây và khuất phục. Tôi cần tiêu diệt càng nhiều xác sống càng tốt trước khi chúng thoát ra bên ngoài và cuộc chiến này chuyển hướng thành một trận đánh chúng tôi không thể thắng.
Ý thức của tôi lại chui vào trong đám hồn rỗng. Vùn vụt lao lên các bậc thang xoáy trôn ốc, con hồn rỗng đi đầu lao lên qua cửa sập - rồi sau đó cơn đau như xé, và trống rỗng.
Nó bị phục kích khi chui lên trên.
Tôi điều khiển con thứ hai tôi nên còi cửa sập, dùng xác con hồn rỗng đã chết như một lá chắn. Nó đỡ được một loạt đạn, lao vào trong phòng trong khi những con hồn rỗng khác nhô lên khỏi cửa sập theo sau nó. Tôi cần xua lũ xác sống ra ngoài thật nhanh, đẩy chúng xa khỏi những người đặc biệt nằm khắp nơi trên những chiếc giường bệnh viện. Bằng vài cú quăng lưỡi của chúng tôi, những tên ở gần nhất bị hạ gục, lũ còn lại bỏ chạy.
Tôi phá lũ hồn rỗng đuổi theo chúng trong khi những người đặc biệt thuộc nhóm chúng tôi chui lên khỏi cửa sập. Lúc này chúng tôi đã có nhiều người, nhiều bàn tay, nên việc giải thoát cho những người anh em đang bị trói chặt vào giường của chúng tôi sẽ đơn giản hơn nhiều. Chúng tôi tản ra và nhanh chóng hoàn tất việc này. Còn về người đàn ông điên bị xiềng và cậu nhóc chúng tôi đã nhốt trong ngăn tủ tường, họ ở đây sẽ an toàn hơn là đi cùng chúng tôi. Chúng tôi sẽ trở lại.
Trong lúc đó, những con hồn rỗng còn lại của tôi truy đuổi đám xác sống về phía lối ra của toà nhà. Lũ xác sống bắn như điên về phía sau trong lúc bỏ chạy. Dùng lưỡi chộp lấy cổ chân chúng, Chúng tôi đã có thể trốn được hai hay ba tên, đến lúc ấy thì lũ này có một đoạn kết chóng vánh nhưng ghê rợn. Một gã xác sống nấp sau một cái quầy, và gài kíp một quả bom tại đó. Một con hồn rỗng lôi hắn ra, và kéo cả hắn lẫn quả bom của hắn vào một căn phòng xép. Quả bom phát nổ chỉ sau giây lát. Thêm một hồn rỗng nữa bị mất khỏi ý thức của tôi.
Lũ xác sống đã tản ra, và quá nửa đã tẩu thoát, nhảy qua cửa sổ và lách qua cửa ngách. Chúng tôi đã để tuột mất chúng; cuộc chiến đang thay đổi. Chúng tôi đã hoàn thành việc giải thoát những người đặc biệt bị trói vào giường và đã gần bắt kịp đám hồn rộng của tôi, lúc này còn lại bảy con, cộng thêm con tôi đang ngồi trên lưng. Chúng tôi đã ở trong căn phòng có những dụng cụ ghê rợn, tới gần lối ra, và chúng tôi có một lựa chọn. Tôi đưa ra câu hỏi với những người ở gần tôi nhất - Ép, cô Peregrine, Enoch, Bronwyn.
"Chúng ta có nên sử dụng đám hồn rộng làm lá chắn và chạy tới tòa tháp không?" tôi hỏi, ngôn ngữ đã trở lại với tôi vì số hồn rỗng tôi cần điều khiển đã giảm xuống.
"Hay chúng ta tiếp tục chiến đấu?"
Thật ngạc nhiên, tất cả họ đều đồng ý. "Giờ chúng ta không thể dừng lại." Enoch nói, chùi máu trên hai bàn tay.
" Nếu chúng ta dừng lại, chúng sẽ lại tiếp tục săn đuổi chúng ta mãi mãi." Bronwyn nói.
"Không, chúng tôi sẽ không làm thế!" Một gã xác sống bị thương nói, lúc đó đang co quắp trên sàn ngay gần đó. "Chúng tôi sẽ kí hòa ước!"
"Chúng ta đã thử cách đó vào năm 1945." Cô Peregrine nói. "Nó chẳng còn đáng giá bằng tờ giấy vệ sinh được dùng để viết ra. Chúng ta phải tiếp tục chiến đấu, các bạn trẻ. Rất có thể chúng ta sẽ không còn cơ hội nào như thế này nữa đâu."
Emma giơ một bàn tay cháy rực lên. "Chúng ta đốt trụi nơi này đi."
* * *
Tôi phái lũ hồn rỗng của mình xông ra khỏi khu vực phòng thí nghiệm, ra ngoài sân, đuổi theo những gã xác sống còn lại. Đám hồn rỗng lại bị phục kích và một con nữa bị giết, nó chết và tắt ngấm khỏi tâm trí tôi. Ngoại trừ con tôi đang cưỡi, đến lúc này tất cả lũ hồn rỗng của tôi đều đã phải nhận ít nhất một phát đạn, song bất chấp các vết thương, phần lớn chúng vẫn chiến đấu mạnh mẽ. Qua vài trải nghiệm khó nhằn, tôi đã học được rằng hồn rỗng là những con quái vật sống dai. Mặt khác, lũ xác sống có vẻ đang co giò chạy vì sợ hãi, song điều đó không có nghĩa là tôi có thể đếm từng tên một. Việc không biết chính xác chúng ở đâu chỉ càng làm chúng thêm nguy hiểm.
Tôi cố giữ các bạn mình ở bên trong tòa nhà trong khi tôi phái lũ hồn rỗng đi do thám, song những người đặc biệt đang phẫn nộ và cùng xông lên, nóng lòng muốn được tham chiến.
"Tránh đường cho tớ!" Hugh nói, cố lách qua Emma và tôi, lúc đó đang chắn cửa.
"Thật không công bằng khi để Jacob làm mọi thứ!" Olive nói. "Đến giờ cậu đã biết gần nửa lũ xác sống rồi, trong khi tớ cũng ghét chúng nhiều như các cậu vậy! Nếu có gì khác biệt thì đó là tớ đã ghét chúng lâu hơn - gần một trăm năm! Vậy xông lên đi nào!"
Đúng vậy: những đứa trẻ này có cả một thế kỷ căm ghét lũ xác sống chất chứa cần được giải phóng ra, còn tôi đang giành hết mọi vinh quang. Đây cũng là cuộc chiến của họ, và tôi không có quyền ngăn cản họ tham chiến. "Nếu cậu thực sự muốn giúp sức," tôi nói với Olive. " thì cậu có thể làm thế này..."
Ba mươi giây sau, chúng tôi đã ra ngoài khoảng sân trống trải, và Horace cùng Hugh đưa Olive lên không nhờ một sợi dây buộc quanh eo cô. Ngay lập tức, cô trở thành con mắt vô giá của chúng tôi trên bầu trời, truyền đạt những thông tin mà lũ hồn rỗng ở dưới đất của tôi sẽ chẳng bao giờ thu thập được.
"Có hai tên bên phải, đằng sau cái lán nhỏ màu trắng! Và một tên nữa trên mái! Vài tên đang chạy tới chỗ bức tường lớn!"
Chúng đã không tản đi theo gió mà phần lớn chỉ ra ngoài quanh sân. Với chút may mắn, vẫn có thể tóm được chúng. Tôi gọi sáu con hồn rỗng còn lại quay về chỗ chúng tôi. Dàn bốn con thành hàng đi phía trước chúng tôi và hai con đi sau chúng tôi như một đội hộ tống phòng trường hợp bị đánh tập hậu. Như vậy, tôi và các bạn tôi có thể len vào khoảng giữa và đối phó với bất cứ tên xác sống nào có thể đột phá cho bức tường hồn rỗng của chúng tôi.
Chúng tôi bắt đầu tiến về phía rìa cuối sân. Cưỡi trên con hồn rỗng riêng, tôi cảm thấy mình như một viên tướng chỉ huy binh lính từ trên lưng ngựa. Emma ở sát bên tôi, và những người đặc biệt khác ở ngay đằng sau: Bronwyn nhập những tảng gạch rời bị ném, Horace và Hugh bám vào sợi dây buộc Olive, Millard bám sát lấy Perplexus, ông này vừa không ngừng tuôn ra một tràng bất tận những câu bảng bổ bằng tiếng Italia vừa che chắn cho bản thân bằng Bản đồ Các Ngày của mình. Ở đằng sau, các Chủ Vòng huýt sáo và gọi lớn bằng âm thanh của các loài chim nằm di động những người bạn có cánh tới trợ giúp chúng tôi, song Đồng Ma là một nơi chết chóc tới mức chỉ có thể tìm thấy rất ít chim. Cô Peregrine đảm nhiệm việc bảo vệ cô Avocer già cả và mấy Chủ Vòng bị choáng sốc nặng. Không có nơi nào để họ lại; họ đành phải cùng chúng tôi vào trận.
Chúng tôi tới rìa cuối sân, tiếp theo là một khu đất trống dài chừng năm mươi mét. Trên cả khỏang đất dó chỉ có một tòa nhà nhỏ, thứ duy nhất chắn giữa chúng tôi và bức tường ngoài. Đây là một công trình là lùng với mái cùng một ngôi chùa và những cánh cửa cao trang trí cầu kỳ, tôi thấy một số gã xác sống chạy trốn vào trong đó. Theo Olive, gần như tất cả xác sống còn lại đã cố thủ bên trong tòa nhà nhỏ đó. Bằng cách này hay cách khác, chúng tôi sẽ phải xua chúng ta.
Cả công viên pháo đài đã chìm trong im lặng. Không thấy bóng dáng gã xác sống nào nữa. Chúng tôi dừng lại sau một bức tường che chắn để thảo luận nước khi tiếp theo.
"Chúng đang làm gì trong đó vậy nhỉ?" Tôi nói.
"Tìm cách nhử chúng ta ra chỗ trống." Emma nói.
"Không sao. Tớ sẽ xua hồn rỗng ra."
"Làm thế chẳng phải sẽ khiến chúng ta không được gọi vậy sao?"
" Tớ không biết liệu chúng ta có được lựa chọn hay không. Olive đếm được ít nhất hai mươi gã xác sống trong đó. Tôi cần phải đi đủ số hồn rỗng để áp đảo chúng, nếu không lũ hồn rỗng sẽ bị giết sạch."
Tôi hít một hơi. Liếc nhìn những khuôn mặt đang căng thẳng chờ đợi quanh mình. Tôi phải lũ hồn sống đi từng con một, nhón chân khẽ vượt qua khoảng đất trống, hi vọng những bước chân nhẹ nhàng có thể giúp chúng bao vây được toà nhà mà không bị phát hiện.
Cách này có vẻ có hiệu quả: tòa nhà của ba cửa ra vào, và tôi đã đưa thành công hai con hồn rỗng tới mỗi cửa mà không làm gã xác sống nào ló mặt ta. Lũ hồn rỗng đứng canh chừng bên ngoài cửa trong khi tôi lắng nghe nhờ tai của chúng. Bên trong,tôi có thể nghe thấy một người với giọng cao nói, tôi không luận ra được từng tiếng. Rồi một con chim hót lên. Máu tôi lạnh ngắt.
Có các Chủ Vòng ở bên trong. Có nhiều người thì tôi không biết đã ở Nhưbg.
Các con tin.
Nhưng nếu đúng thế, tại sao lũ xác sống không tìm cách đàm phán?
Kế hoạch ban đầu của tôi là đồng loạt Hóa tung tất cả các cửa rồi tấn công vào trong. Nhưng nếu có con tin trong đó - nhất là các Chủ Vòng bị bắt làm con tin - tôi không thể mạo hiểm thực hiện một hành động liều lĩnh như thế.
Tôi quyết định để một con hồn rỗng đánh liều nhìn vào trong. Song tất cả các cửa sổ đều đóng kín, nghĩa là tôi phải điều khiển con hồn rỗng xông vào qua cửa ra vào.
Tôi chọn con nhỏ nhất. Bắt nó vươn cái lưỡi to nhất ra. Cái lưỡi chạm vào tay nắm cửa, quấn lấy nó.
"Tớ sẽ cử một con vào trong."
Tôi nói. "Chỉ một thôi, để quan sát trong đó."
Con hồn rỗng từ tốn xoay tay nắm cửa. Tôi im lặng đếm đến ba, con hồn rỗng đẩy mở cửa.
Nó cúi người ra trước và áp con mắt đen vào khe hở.
" Tớ đã nhìn vào trong."
Qua mắt nó, tôi có thể thấy một phần nhỏ tường xếp đầy những chiếc lồng. Những chiếc lồng chim màu đen nặng trịch đủ hình dáng và kích cỡ.
Con hồn rỗng đẩy cánh cửa mở rộng hơn. Tôi thấy nhiều lồng hơn, và giờ thấy cả những con chim ở trong lồng và ngoài lồng, bị xích vào những sào đậu.
Nhưng chẳng có gã xác sống nào cả.
" Cậu thấy gì?" Emma hỏi.
Không có thời gian để giải thích, chỉ có thời gian cho hành động. Tôi cho tất cả đám hồn rỗng của mình đồng loạt mở tung cửa, và chúng lao vào trong.
Khắp nơi là những con chim, đang kinh hoàng kêu ầm ĩ.
"Những con chim!" tôi nói. "Căn phòng đầy ắp những Chủ Vòng."
"Cái gì?" Emma nói. "Thế lũ xác sống đâu?"
" Tớ không biết."
Lũ hồn rỗng đang quay người, ngửi hít không khí, tìm kiếm mọi ngóc ngách.
"Không thể nào!" Cô Peregrine nói. "Tất cả các Chủ Vòng bị bắt cóc đều ở đây rồi."
" Vậy những con chim này là gì?" tôi hỏi.
Thế rồi tôi nghe thấy một con chim hát bằng giọng choe chóe của một con vẹt.
"Chạy đi, thỏ, chạy đi! Chạy đi, thỏ, chạy đi!" và tôi hiểu ra, đây không phải là các Chủ Vòng. Đây là những con vẹt. Và chúng đang kêu tích tắc.
"NẰM XUỐNG!" Tôi hét lớn, và tất cả chúng tôi cùng nhào người nằm bẹp xuống sau bức tường của khoảng sân, con hồn rỗng mang theo tôi nhào ngược trở lại.
Tôi điều khiển lũ hôn rỗng của mình lao tới các cửa ra vào song những quả bom vẹt đã nổ trước khi chúng kịp lao vào cửa, mười quả bom đồng loạt nổ, vé toang cả ngôi nhà lẫn lũ hồn rỗng trong một tiếng nổ sấm sét. Trong lúc bụi đất, gạch vụn và những mảnh vỡ của tòa nhà bay qua tường sân và rơi rào rào như mưa xuống đầu chúng tôi, tôi cảm thấy tín hiệu từ lũ hồn rỗng đồng loạt tắt phụt, trong đầu tôi chỉ còn cảm giác từ một con.
Một đám mây khói và lông vũ bay qua tường. Những người đặc biệt và các Chủ Vòng bị bụi bẩn phủ đầy mình, vừa ho sắc vừa kiểm tra lẫn nhau xem có bị thương không. Tôi bị choáng, hay rơi vào trạng thái tương tự như thế, mắt tôi nhìn chằm chằm vào một khoảng đất tung tóe những thứ rơi xuống, nơi một mảnh hồn rỗng nát bét quằn quại đã bị văng tới. Trong một tiếng đồng hồ qua, tâm trí tôi đã phải căng ra để điều khiển mười hai con, và cái chết đột ngột của chúng đã tạo nên một khoảng trống hỗn độn khiến tôi thấy chóng mặt và mất mát một cách lạ lùng. Song những cơn khủng hoảng luôn khiến tâm trí trở nên tập trung, và điều xảy ra sau đó khiến con hồn rỗng duy nhất còn lại của tôi và tôi bật thẳng dậy.
Vì từ phía bên kia bức tường vọng lại tiếng rất nhiều người cùng hét lên một lúc - một tiếng hô xung trận vang vọng - và trầm dưới tiếng hét đó là tiếng ủng nện xuống đất rầm rầm. Tất cả mọi người sững sờ như bị đóng băng và nhìn tôi, kẻ kinh hoàng hiện rõ trên khuôn mặt họ.
"Cái gì vậy?" Emma hỏi.
" Để tớ xem đã." Tôi nói, leo xuống khỏi con hồn rỗng để ghé mắt nhìn qua rìa tường.
Một toán xác sống đang xông thẳng tới chỗ chúng tôi qua khoảng đất mờ mịt khói. Hai mươi tên tập hợp thành một nhóm, lăm lăm súng trường và súng ngắn chạy tới, những đôi mắt trắng dã và bộ răng trắng nhởn của chúng sáng ánh lên. Chúng không hề hấn gì bởi vụ nổ, gôi đoán là chúng đã tránh được nhờ chui xuống một hầm trú ẩn ngầm dưới đất nào đó. Chúng tôi đã bị nhử vào một cái bẫy, trong đó những quả bóng vẹt chỉ là hợp phần đầu tiên. Lúc này, khi chúng tôi đã bị tước mất vũ khí lợi hại nhất của mình, lũ xác sống đang tung ra đợt tấn công tối hậu.
Những người khác hoảng loạn tranh nhau nhìn qua tường để tận mắt thấy đám lính đột kích đang xông tới.
"Chúng ta làm gì bây giờ?" Horace kêu lên.
" Chúng ta chiến đấu!" Bronwyn nói. "Cho chúng nhận lấy tất cả những gì chúng ta có."
"Không, chúng ta cần chạy trốn khi còn có thể!" Cô Avocet nói, khuôn mặt hằn sâu những nếp nhăn đang ngửa ra sau của bà khiến người ta khó lòng hình dung ra bà có thể chạy trốn trước bất cứ thứ gì. "Chúng ta không thể để mất thêm mạng sống của người đặc biệt nào nữa!"
"Thứ lỗi cho cháu, nhưng cháu đang hỏi Jacob." Horace nói. "Nói cho cùng, cậu ấy đã đưa chúng ta tới tận đây..."
Một cách bản năng, tôi nhìn sang cô Peregrine, người tôi coi là có thẩm quyền cao nhất trong các vấn đề cần tới thẩm quyền. Bà đáp lại ánh và gật đầu. "Phải." Bà nói. "Tôi nghĩ cậu Potman nên quyết định. Nhưng phải nhanh lên, nếu không lũ xác sống sẽ quyết định cho cậu luôn đấy."
Suýt nữa tôi đã phản đối. Tất cả tâm hồn rỗng của tôi đều đã chết, chỉ còn đúng một con - nhưng tôi đoán đó là cách cô Peregrine thể hiện bà tin tưởng ở tôi, dù có hồn rỗng hay không. Dù sao đi nữa, điều chúng tôi nên làm có vẻ đã hiển nhiên. Suốt một trăm năm qua, những người đặc biệt chưa bao giờ tiến gần đến thế việc tiêu diệt mối đe dọa từ xác sống, và nếu lúc này chúng tôi bỏ chạy, tôiấy biết cơ hội rất có thể sẽ không bao giờ quay trở lại nữa. Vẻ các bạn tôi thấy sợ hãi nhưng kiên quyết - tôi nghĩ họ sẵn sàng liều mạng cho cơ hội để diệt tận gốc mối đe dọa từ xác sống.
"Chúng ta chiến đấu." Tôi nói. " Chúng ta đã đi quá xa để bỏ cuộc lúc này."
Nếu có ai đó trong chúng tôi muốn bỏ chạy hơn là chiến đấu, những người đó cũng đều im lặng. Thậm chí cả các Chủ Vòng, những người đã thề giữ an toàn cho chúng tôi, cũng không tranh luận. Họ biết số phận nào chờ đợi bất cứ ai trong chúng tôi nếu bị bắt trở lại.
"Cậu phát lệnh tấn công đi."Emma nói.
Tôi nghển cổ nhìn qua tường. Lũ xác sống nhanh chóng lại gần, lúc này chỉ còn cách chừng ba mươi mét. Song tôi muốn chúng lại gần hơn nữa - đủ gần để chúng tôi có thể dễ dàng hất văng súng khỏi tay chúng.
Những phát súng vang lên. Một tiếng kêu xé ruột vang lên từ trên cao.
"Olive!" Emma kêu lên. "Chúng đang bắn Olive."
Chúng tôi đã bỏ mặc cô bé tội nghiệp bị treo lơ lửng trên cao. Lũ xác sống đang ngắm bắn vào cô bé trong khi coi kêu thét lên và quờ quạng tay chân như một con sao biển. Không còn thời gian để kéo cô xuống, song chúng tôi không thể cứ thế để mặc cô làm bia tập bắn cho lũ xác sống.
"Cho chúng có thứ gì đó hay hơn để bắn vào." Tôi nói. "Sẵn sàng chưa?"
Câu trả lời của họ vang lên đồng loạt và quả quyết. Tôi leo lên lưng con hồn rỗng đang phủ phục của mình. "XÔNG LÊN!" Tôi hét lớn.
Con hồn rỗng bật dậy, suýt nữa hất nhào tôi xuống, rồi lao vụt về phía trước như một con ngựa đua khi nghe tiếng súng xuất phát. Chúng tôi ùa ra từ sau bức tường, con hồn rỗng và tôi đi tiên phong, các bạn tôi và các Chủ Vòng theo sau sát gót. Tôi lớn tiếng hô xung trận, không hẳn để làm lộ xác sống kinh hoàng mà trước mắt để đè xuống cơn sợ hãi đang trồi lên trong tôi, và các bạn tôi cũng làm điều tương tự. Lũ xác sống chùn lại, và trong một khoảnh khắc dường như chúng không thể quyết định nên tiếp tục xông lên hay dừng lại và bắn vào chúng tôi. Khoảnh khắc ấy đã làm cho con hồn rỗng và tôi đủ thời gian để vượt qua phần lớn khoảng đất trống trải ngăn cách giữa hai bên.
Không mất nhiều thời gian để lũ xác sống quyết định. Chúng dừng bước, giương súng nhắm vào chúng tôi như một đội hành quyết, rồi bắn ra một loạt đạn. Những viên đạn xé gió rít lên quanh tôi, cắm xuống đất, khởi động các thụ cảm đau của tôi khi chúng cắm vào con hồn rỗng. Cầu mong rằng nó không bị trúng chỗ hiểm nào, tôi cúi thấp người xuống để nấp sau cơ thể nó, thúc giục nó xông tới nhanh hơn nữa, dùng những cái lưỡi của nó như những cái chân bổ sung để giúp chúng tôi lao nhanh hơn.
Con hồn rỗng và tôi vượt qua khoảng cách còn lại chỉ trong vài giây, các bạn tôi bám sát theo sau. Rồi chúng tôi đã ở giữa chúng, đánh giáp lá cà, và lợi thế thuộc về chúng tôi. Trong khi tôi tập trung vào việc đánh bật súng khỏi tay lũ xác sống, các bạn tôi mang năng lực đặc biệt của họ ra sử dụng một cách hữu hiệu. Emma vung hai bàn tay như những cây chùy lửa, đột phá qua một hàng xác sống. Bronwyn ném những viên gạch cô nhặt được, rồi thụi lũ xác sống bằng hai bàn tay không. Con ong duy nhất của Hugh mới tìm được vài người bạn, và trong lúc cậu ta cổ vũ chúng
"Nhắm vào mắt, các bạn!" lũ ong bay vòng quanh và bổ nhào vào kẻ thù của chúng tôi bất cứ khi nào chúng có thể. Và các Chủ Vòng cũng vậy, họ đã biến thành chim sau những phát súng đầu tiên. Cô Peregrine là đáng sợ nhất, cái mỏ to và bộ vuốt của cô khiến lũ xác sống chạy toán loạn, song ngay cả cô Bunting nhỏ bé đầy màu sắc cũng góp phần hữu ích của mình, giật tóc một gã xác sống và mổ vào đầu hắn đủ mạnh để khiến hắn ngắm trượt phát súng - nhờ đó Claire chồm lên cắn vào vai hắn bằng cái miệng rộng đầy răng sắc nhọn sau gáy cô. Enoch cũng góp phần của cậu, lấy từ trong áo sơmi ra ba hình nhân bằng đất nung có dĩa làm chân và dao là cánh tay, rồi phái chúng tấn công vào mắt cá chân lũ xác sống. Trong suốt thời gian đó, Olive lớn tiếng chỉ dẫn chúng tôi từ trên không. "Đằng sau cậu, Emma! Hắn đang ngắm súng, Hugh!"
Tuy nhiên, bất chấp những năng lực đặc biệt của mình, chúng tôi vẫn bị áp đảo về số lượng, và lũ xác sống chiến đấu như thể tính mạng chúng phụ thuộc vào việc này - và có vẻ đúng là thế.
Thứ gì đó cứng quật vào đầu tôi - một cái báng súng - và tôi lịm đi trên lưng con hồn rỗng trong giây lát, thế giới quay cuồng quanh tôi. Cô Bunting bị bắt và ném xuống đất. Tất cả quay cuồng hỗn loạn, một sự hỗn loạn đẫm máu, và lũ xác sống bắt đầu chiếm được ưu thế, ép chúng tôi lùi lại.
Rồi sau đó, từ sau lưng, tôi nghe thấy một tiếng gầm quen thuộc. Tri giác trở lại, tôi nhìn và thấy Bentham đang lao nhanh vào trận chiến trên lưng con gấu xù của ông ta. Cả hai đều ướt sũng, vì đã chui qua Máy Xuyên Vòng theo đúng đường Emma và tôi đi.
"Xin chào, chàng trai!" ông ta hô lớn, lao đến bên tôi. " Cần trợ giúp chứ?"
Tôi còn chưa kịp trả lời, con hồn rỗng của tôi lại trúng đạn, viên đạn xuyên qua mé cổ nó và sượt qua đùi tôi, để lại một vệt đẫm máu qua ống quần bị xé rách của tôi.
"Có, làm ơn!" Tôi hét to.
"PT, nghe thấy cậu bé nói chứ!" Bentham nói. "GIẾT!"
Con gấu lao vào vòng chiến, vung bộ vuốt đồ sộ của nó và quật văng những gã xác sống đi như thể chúng là những cây ki bowling. Một gã chạy tới và bắn thẳng vào ngực PT bằng một khẩu súng ngắn nhỏ. Con gấu dường như chỉ thấy ngứa mắt, nó túm gã xác sống lên ném bay vèo đi. Chẳng mấy chốc, khi mà con hồn rỗng của tôi và con gấu xù của Bentham phối hợp với nhau, chúng tôi đã đẩy lũ xác sống vào thế thủ. Khi chúng tôi đã loại khỏi vòng chiến đủ nhiều kẻ địch để có thể thấy rõ chúng đã bị áp đảo về số lượng, hàng ngũ của chúng giảm xuống chỉ còn không quá mười tên, chúng liền bỏ cuộc tháo chạy.
"Không được để chúng chạy thoát." Emma hét lớn.
Chúng tôi ùa theo lũ xác sống bằng chân, bằng cánh, trên lưng gấu hay lưng hồn rỗng. Chúng tôi truy kích chúng qua đống đổ nát nghi ngút khói của toà nhà có các lồng vẹt, băng qua mặt đất ngổn ngang những xác động vật gặm nhấm bị ném vào từ cuộc bạo động của Sharon, tới phía một cánh cổng vòm trên bức tường ngoài lừng lững.
Trên đầu chúng tôi, cô Peregrine kêu lớn, bổ nhào xuống lũ xác sống đang bỏ chạy. Bà chộp lấy gáy một gã nhấc bổng hắn lên, song việc này, cùng những đòn tấn công mới từ bầy ong của Hugh, chỉ làm chín gã còn lại co cẳng chạy nhanh hơn. Khoảng cách với chúng ngày càng xa, mà con hồn rỗng của tôi bắt đầu kiệt sức, chất dịch đen ứa ra từ sáu vết thương của nó.
Lũ xác sống điên cuồng lao tới, khung lưới sắt của cánh cổng được kéo lên khi chúng lại gần.
"Chặn chúng lại!" Tôi hét lớn, hi vọng rằng ở phía bên kia cánh cổng, Sharon và đám đông bất trị của ông ta có thể nghe thấy.
Rồi tôi chợt nhớ ra: cây cầu! Vẫn còn một con hồn rỗng nữa - con ở dưới cây cầu. Nếu tôi có thể kiểm soát được nó kịp thời, có thể tôi sẽ chặn được không cho lũ xác sống chạy thoát.
Nhưng không. Chúng đã lao qua cổng, chạy lên cầu, và tôi đang bị bỏ ra lại một cách vô vọng. Khi tôi đi qua cổng, con hồn rỗng dưới cầu đã tóm lấy và ném năm gã xác sống qua bên Phố Khói, nơi chỉ còn lại một đám lưa thưa những kẻ nghiện mật thần thánh nán lại - không đủ để chặn chúng. Bốn gã xác sống vẫn chưa qua cầu đang dồn cục lại ở chỗ khe trống trên cầu, đợi đến lượt được ném qua.
Trong khi con hồn rỗng của tôi và tôi bắt đầu chạy về phía cầu, tôi cảm thấy con hồn rỗng dưới cầu xuất hiện trong tâm trí mình. Nó đang nhấc ba trong số bốn đã xác sống lên lẳng qua cầu.
Dừng lại. Tôi hét lớn bằng tiếng hồn rỗng.
Hay ít nhất đó là những gì tôi nghĩ mình nói, dù có thể có ít nhiều thông điệp bị mất đi trong quá trình truyền tải, và có thể dừng lại nghe giống như thả xuống trong tiếng hồn rỗng. Bởi vì thay vì dừng lại trên không trung rồi đưa ba gã xác sống đang kinh hoàng vùng bãi trở lại phía cầu bên này, con hồn rỗng chỉ buông chúng ta. (Thật lạ)
Tất cả những người đặc biệt ở bên này khe vực và những kẻ nghiện ở bên kia cùng lại bên rìa khe để quan sát chúng rơi xuống, la hét và quờ quạng vùng vẫy suốt lúc đang rơi xuống qua các lớp sương mù xanh lục sặc mùi lưu huỳnh cho tới khi - tòm! - chúng rơi xuống dòng sông sôi sùng sục và biến mất.
Một tiếng reo vang lên ở cả hai bên bờ khe, và một giọng nói chói tai quen thuộc cất lên. "Xử chúng hay lắm. Dù thế nào chúng cũng là những kẻ nhảy sông ngớ ngẩn!"
Đó là một trong hai cái đầu cầu vẫn còn nguyên trên cọc của chúng. " Chẳng lẽ mẹ mấy người không bao giờ dặn là đừng đi bơi với cái bụng đầy căng sao?" Cái đầu còn lại nói. "ĐỢI HAI MƯƠI PHÚT!"
Gã xác sống duy nhất còn lại bên bờ phía chúng tôi ném súng xuống và giơ tay lên xin hàng, trong khi năm gã đã qua được khe nứt nhanh chóng biến mất vào đám mây tro đội gió đã thổi tung lên.
Chúng tôi đứng nhìn chúng chạy đi. Giờ thì chúng tôi không thể nào bắt kịp chúng nữa.
"Chúng ta thật xui xẻo." Bentham nói. "Một số nhỏ xác sống đó cũng đủ gây tai họa trong những năm tới đây."
"Nhất trí, em trai, dù thành thật mà nói tôi không hề nghĩ cậu bận tâm gì tới những chuyện xảy ra với chúng tôi." Chúng tôi quay lại và thấy cô Peregrine bước về phía chúng tôi, bà đã trở lại hình người, một tấm khăn san giản dị quấn quanh vai. Đôi mắt và nhìn chăm chăm vào Bentham, vẻ mặt cau có, không có gì là hoan nghênh.
" Xin chào, Alma! Thật tuyệt khi được gặp chị!" ông ta nói với vẻ hân hoan thái quá. "Và tất nhiên tôi có..." Ông ta hắng giọng bối rối. "Sao chứ, tôi chính là lý do chỉ không còn bị nhốt giam nữa đấy! Nào, cô cậu, nói cho họ biết đi!"
"Ông Bentham đã giúp chúng cháu rất nhiều." Tôi thừa nhận, dù không thực sự muốn chen mình vào một cuộc cãi cọ giữa hai chị em.
"Nếu vậy, cảm ơn vì tất cả." Cô Peregrine lạnh lùng nói. "Tôi sẽ bảo đảm để Hội đồng Chủ Vòng được thông báo về vai trò của cậu ở đây. Có thể họ sẽ thấy nên giảm nhẹ bản án cho cậu."
"Bản án?" Emma nói, nhìn sắc lẻm vào Bentham. "Bản án nào cơ?"
Môi ông ta bĩu ra. "Lưu đày. Cô nghĩ tôi chịu sống ở xó xỉnh này nếu tôi được chào đón ở bất cứ nơi nào khác hay sao? Tôi bị kết án, bị buộc tội một cách bất công vì..."
"Câu kết." Cô Peregrine nói. "Thông đồng với kẻ thù. Phản bội hết lần này tới lần khác."
"Tôi hành động như một điệp viên hai mang, Alma, để khai thác thông tin từ anh ta. Tôi đã giải thích chuyện này với chị rồi còn gì!" Ông ta đang rên rỉ, hai lòng bàn tay chìa ra như một kẻ hành khất. "Chị biết tôi có đủ mọi lý do để căm ghét Jack mà."
Cô Peregrine giơ bàn tay lên ngăn ông ta lại. Bà đã nghe câu chuyện này trước đây và không muốn nghe lại nữa.
"Khi cậu ta phản bội ông nội cậu." Bà nói với tôi. " đó là giọt nước tràn ly."
" Đó là một tai nạn." Bentham nói, lùi lại như bị xúc phạm.
" Thế còn phần linh hồn cậu đã lấy từ cậu ta thì thế nào rồi?" Cô Peregrine hỏi.
"Nó được tiêm vào các đối tượng thí nghiệm!"
Cô Peregrine lắc đầu. "Chúng tôi đã đảo ngược thí nghiệm của cậu. Các đối tượng này được tiêm linh hồn từ các gia cầm, như thế chỉ có thể có nghĩa là cậu đã giữ riêng linh hồn Abe lại cho mình."
"Luận điệu mới lố bịch làm sao!" Ông ta kêu lên. " Đó là những gì chị đã nói với hội đồng sao? Đó là lý do vì sao tôi vẫn phải thối rữa ra ở đây chứ gì?" Tôi không thể đoan chắc liệu ông ta thực sự kinh ngạc hay chỉ đang diễn trò.
"Tôi biết chị cảm thấy bị đe dọa bởi trí tuệ và năng lực chỉ huy hơn hẳn của tôi. Nhưng việc chị đưa ra những lời dối trá như thế để gạt bỏ tôi khỏi con đường của chị... Chị có biết tôi đã bỏ ra bao nhiêu năm để tranh đấu nhằm triệt bỏ vấn nạn sử dụng mật thần thánh không? Tôi có muốn gì từ linh hồn con người khốn khổ đó chứ?"
"Cũng giống như thứ mà Caul muốn ở cậu Jacob trẻ tuổi thôi." Cô Peregrine nói.
"Tôi còn chẳng thèm phủ nhận lời buộc tội đó đâu. Tôi chỉ muốn đám mây mù sai lầm này được dọn quang để chị có thể thấy sự thật: tôi đứng về phía chị, Alma, và vẫn luôn là như thế.
"Cậu đứng về bất cứ phía nào thích hợp với lợi ích tức thời của cậu."
Bentham thở dài và hướng một cái nhìn hổ thẹn về phía Emma và tôi. "Tạm biệt, các bạn trẻ. Được biết cô cậu đúng là một niềm vui lớn lao. Giờ tôi sẽ quay về nhà; việc cứu tính mạng của tất cả các vị đã khiến tấm thân già này quá mệt nhọc rồi. Nhưng tôi hi vọng một ngày kia, khi cô phụ trách của cô cậu đã tỉnh ngộ, chúng ta sẽ còn gặp lại."
Ông ta nhấc mũ chào, rồi cùng con gấu của mình bắt đầu bước len qua đám đông rời đi, trở vào trong pháo đài, hướng tới tòa tháp.
"Quả là một diễn viên kịch bậc thầy." tôi lẩm bẩm, cho dù có chút cảm thấy buồn cho ông ta.
"Các Chủ Vòng." Cô Peregrine gọi. "Theo dõi cậu ta!"
"Có đúng là ông ta đã lấy cắp linh hồn không?" Emma hỏi.
"Không có bằng chứng thì chúng ta chưa thể chắc chắn." Cô Peregrine đáp. "Song chỉ nguyên các tội lỗi còn lại của cậu ta gộp lại cũng đủ để cậu ta phải nhận nhiều hơn án lưu đày chung thân." Dõi theo ông ta rời đi, vẻ mặt cứng rắn của bà dần dãn ra. "Các em trai ta đã dạy cho ta một bài học tàn nhẫn. Không ai có thể làm ta tổn thương nặng này bằng những người ta yêu quý."
* * *
Gió đổi chiều, đưa đám mây tro đã giúp lũ xác sống đào thoát bay về phía chúng tôi. Nó đến nhanh tới mức chúng tôi không kịp phản ứng, không khí quanh chúng tôi rú rít, như có gai nhọn, ánh sáng ban ngày mờ đi. Có tiếng đập cánh gấp gáp của các Chủ Vòng biến hình và bay lên trên cơn bão. Con hồn rỗng của tôi quỵ gối xuống, cúi gằm đầu và lấy hai cái lưỡi còn tự do che mặt. Nó đã quen với bão tro, nhưng các bạn của chúng tôi thì không. Tôi có thể nghe thấy tiếng họ hoảng hốt trong bóng tối.
"Đứng yên tại chỗ!" Tôi hét lớn. "Nó sẽ qua thôi!"
"Mọi người hít thở qua áo nhé!" Emma nói.
Khi cơn bão nắng dịu đi đôi chút, tôi nghe thấy tiếng gì đó từ bên kia cầu vọng sang làm tóc cái tôi dựng đứng cả lên. Đó là ba giọng nam trung đồng ca một bài hát, những đoạn lời ca bị ngắt quãng bởi những tiếng thịch và tiếng rên rỉ.
"Hãy nghe tiếng búa chan chát đập..."
Thịch!
"Hãy nghe tiếng những cái đinh lún ngập!"
"Ái, chân tôi!"
"Vui làm sao khi dựng một giá treo cổ..."
"Buông tôi ra, buông tôi ra!"
"... phương pháp trị lành mọi đau khổ!"
"Làm ơn, dừng lại! Tôi từ bỏ!"
Rồi sau đó, khi tro bắt đầu lắng xuống, Sharon và ba người anh em họ vạm vỡ của ông ta xuất hiện, mỗi người kéo lê một gã xác sống đã bị khuất phục. "Xin chào, tất cả mọi người!" Sharon nói. "Các vị có bỏ qua cái gì không đấy?"
Gạt tro khỏi mắt, các bạn Tôi trông thấy những gì mấy người kia đã làm và bắt đầu reo hò.
"Sharon, ông tuyệt quá!" Emma hét lớn.
Khắp quanh chúng tôi, các Chủ Vòng đáp xuống và trở lại hình người. Trong lúc hối hả chui vào trong những bộ trang phục đã thả xuống lúc trước, chúng tôi nghiêm trang nhìn vào mấy gã xác sống.
Đột nhiên, một trong mấy gã vùng thoát khỏi tay người bắt giữ và chạy đi. Thay vì đuổi theo hắn, người giá treo cổ bình thản chọn một cái búa nhỏ từ thắt lưng đeo dụng cụ của mình, trụ vững chân, và ném cái búa đi. Cái búa lộn nhào trong không khí lao thẳng về phía đầu gã xác sống. Song cú ném đáng lẽ đã là đòn đo ván hoàn hảo bị thất bại khi đã xác sống rạp người xuống. Hắn hối hả lao về phía những đống đồng nát hỗn độn ở rìa đường. Đúng lúc gã xác sống sắp sửa biến mất giữa hai ngôi nhà tồi tàn, một khe nứt vỡ toác ra trên đường và hắn bị một quầng lửa vàng chói phun ra bao trùm.
Cho dù đó là một cảnh tượng ghê rợn, tất cả mọi người đều reo lên và hoan hô.
" Cậu thấy đó!" Sharon nói.
"Đến chính Đồng Ma cũng muốn rũ bỏ chúng."
"Hay quá." Tôi nói. "Nhưng còn Caul thì sao?"
" Tớ đồng ý." Emma nói. "Tất cả chiến thắng này sẽ chẳng có ý nghĩa gì nếu chúng ta không thể bắt được hắn. Phải không, cô P?"
Tôi đưa mắt nhìn quanh song không thấy bà. Emma cũng tìm kiếm, đôi mắt cô liếc qua đám đông.
"Cô Peregrine?" Cô gọi, trong giọng nói đã có sự hoảng hốt len vào.
Tôi điều khiển con hồn rỗng của mình đứng vươn cao lên để tôi có được tầm nhìn tốt hơn. "Có ai thấy cô Peregrine không?" Tôi gọi lớn. Giờ thì tất cả đều tìm kiếm, ngước lên trời để xem liệu bà vẫn còn bay trên đó, nhìn thấy đất để xem liệu có phải bà đã đáp xuống song chưa biến lại thành người hay không.
Thế rồi từ sau lưng chúng tôi, một giọng nói cao vút, hân hoan vang lên cắt ngang tràng bàn tán của chúng tôi.
"Đừng tìm nữa làm gì, lũ nhóc!" Trong giây lát, tôi không thể xác định được chính xác vị trí giọng nói. Nó lại vang lên. "Làm như ta nói thì chị ta sẽ không gặp gì bất trắc!"
Thế rồi tôi thấy từ dưới đám cành của một cái cây nhỏ bám tro đen kịt mọc ngay bên trong cổng pháo đài của lũ xác sống ló ra một khuôn mặt quen thuộc.
Caul. Một gã đàn ông nhỏ thó không có vũ khí gì trên tay hay tùy tùng nào bên người. Khuôn mặt hắn tái nhợt, méo mó biến dạng thành một nụ cười gần không chút tự nhiên, đôi mắt ẩn sau đôi kính mát mắt lồi, trông như một con côn trùng. Hắn ăn vận chải chuốt, một chiếc áo choàng, một áo khoác không tay, những món đồ trang sức bằng vàng, một cái nơ lụa phồng. Nom hắn lòe loẹt một cách điên rồ, một tiến sĩ cuồng từ một bộ phim kinh dị đã tiến hành quá nhiều thí nghiệm trên chính mình. Và tôi nghĩ chính sự điên loạn hiển nhiên của hắn - và tất cả chúng tôi đều biết hắn có khả năng làm những điều ma quỷ thực sự - đã ngăn cản chúng tôi không ùa tới xé xác hắn ra. Một kẻ như Caul không bao giờ bất lực như vẻ bề ngoài.
"Cô Peregrine đâu?" Tôi hét lên, mở màn cho một tràng câu hỏi tương tự từ các Chủ Vòng và những người đặc biệt sau lưng tôi.
"Đúng chỗ chị ta được về." Caul nói. "Với gia đình mình."
Đám mây tro bụi đã bị thổi bạt hết khỏi khu pháo đài sau lưng hắn, để lộ Bentham và cô Peregrine, bà đang ở hình người, bị giữ trong tay con gấu của Bentham. Dù đôi mắt bà long lên phẫn nộ, bà vẫn biết kiềm chế thay vì vùng vẫy vô ích chống lại một con gấu xù có bộ vuốt sắc nhọn và tính khí nóng nảy.
Có vẻ đây là một cơn ác mộng định kì mà chúng tôi bị định mệnh buộc phải mơ đi mơ lại hết lần này tới lần khác: cô Peregrine bị bắt, lần này bởi tay Bentham. Ông ta đứng hơi lùi ra sau con gấu, mặt cúi gằm, như thể xấu hổ trước ánh mắt của chúng tôi.
Những tiếng kêu choáng váng và phẫn nộ bật ra từ những người đặc biệt và các Chủ Vòng.
"Bentham!" tôi gọi lớn. "Thả bà ấy ra!"
"Đồ phản bội khốn kiếp!" Emma hét lên.
Bentham ngẩng đầu lên nhìn chúng tôi. "Chỉ mười phút trước đây thôi." ông ta nói bằng giọng cao và hống hách. " các người vẫn còn có lòng trung thành của ta. Ta đã có thể đứng về phía anh trai mà phản bội các người từ nhiều ngày trước, song ta đã không làm thế." ông ta nheo mắt lại nhìn cô Peregrine. "Tôi đã chọn chị, Alma, vì tôi tin - có lẽ thật ngây thơ - rằng nếu tôi giúp chị và lũ trẻ của chị, rất có thể chị sẽ nhận ra là đã phán án xử tôi bất công thế nào, có thể chị sẽ vượt qua được khác biệt trước đây và để quá khứ thuộc về quá khứ."
"Mi sẽ bị đày tới Xứ Hoang Tàn Khốc vì việc này!" Cô Peregrine lớn tiếng.
"Ta không sợ cái hội đồng bé con của các người nữa!" Bentham nói. "Các người sẽ không thể dìm tôi xuống nữa!" ông ta giậm cây gậy xuống. "PT, bịt miệng bà ta lại!"
Con gấu đưa buốt bịt lên mặt cô Peregrine.
Caul phải bước tới chỗ em trai và chị gái hắn, hai cánh tay và nụ cười mở rộng. "Benny đã lựa chọn vùng lên vì bản thân cậu ấy, và phần ta thì ta chúc mừng cậu ấy! Chẳng có gì bằng gia đình đoàn viên!"
Đột nhiên, Bentham bị một sức mạnh vô hình lôi ra sau. một lưỡi dao loé sáng kề vào cổ ông ta. "Lệnh cho con gấu kia thả cô Peregrine ra, nếu không thì liệu đấy!" một giọng nói quen thuộc vang lên.
"Millard!" Trong đám người đang kinh ngạc chúng tôi, ai đó thốt lên.
Chính là Millard, đã bỏ hết trang phục và vô hình. Bentham nom có vẻ kinh hoàng, song Caul dường như chỉ thấy khó chịu. hắn rút một khẩu súng ngắn nhiều nòng bắn phát một kiểu cổ ra từ một trong những cái túi sau đáy của áo choàng và chĩa nó vào đầu Bentham. "Cậu ta chị ta ra thì tôi sẽ giết cậu, cậu em ạ."
"Chúng ta đã thỏa thuận rồi mà." Bentham phản đối.
"Và việc cậu thuận theo đòi hỏi của một cậu nhóc trần truồng với một con dao cùn sẽ phá vỡ thỏa thuận đó." Caul lên đạn súng, bước tới chĩa nó ra trước cho tới khi khẩu súng gí vào thái dương Bentham, và nói với Millard. " Nếu mày khiến tao giết em trai tao, thì cứ coi như Chủ Vòng của mày cũng chết theo luôn."
Millard do dự trong khoảnh khắc, rồi buông con dao xuống và chạy đi. Caul định tóm lấy cậu nhưng hụt, và những bước chân của Millard lượn vòng chạy đi thành một vệt những tảng đất dính cỏ tung lên.
Bentham trấn tĩnh lại và vuốt phẳng chiếc áo sơ mi bị nhăn nhúm của mình. Caul, chó lại vui vẻ, quay súng sang cô Peregrine.
"Giờ nghe tao nói đây." Hắn gào lên. "Lũ ở bên kia cầu kia! Thả mấy người lính canh đó ra!"
Họ không còn lựa chọn nào khác ngoài làm theo yêu cầu của hắn. Sharon và những người anh em họ của ông ta thả lũ xác sống đang bị gô cổ ra và lùi lại, và gã xác sống
đang đứng cùng bên cầu với chúng tôi đưa hai bàn tay xuống nhặt khẩu súng của hắn lên. Chỉ trong vài giây, tình thế đã bị đảo ngược hoàn toàn, và có bốn khẩu súng chĩa vào đám đông, một chĩa vào cô Peregrine. Caul có thể làm những gì hắn muốn.
"Nhóc!" hắn vừa nói vừa chỉ vào tôi. "Quẳng con hồn rỗng đó xuống khe vực!" Giọng nói rít lên của hắn như cây kim đâm vào màng nhĩ tôi.
Tôi điều khiển con hồn rỗng của mình tới rìa vực.
"Giờ bắt mó nhảy xuống!"
Có vẻ tôi không có lựa chọn. Đây là một sự lãng phí tệ hại, song có lẽ kết quả rồi cũng vậy: lúc này con hồn rỗng đã bị thương nặng, các vết thương rỉ máu đen loang quanh chân tôi. Nó sẽ không thể sống sót nổi.
Tôi gỡ những cái lưỡi của nó khỏi eo mình, xuống khỏi lưng nó và bước xuống đất. Sức lực đã trở lại với tôi đủ để tôi tự đứng được, song sức lực của con hồn rỗng thì đang suy giảm nhanh chóng. Ngay khi tôi xuống khỏi lưng nó, nó rên lên khe khẽ, thu những cái lưỡi vào trong miệng, quỳ gối xuống, một vật hi sinh hoàn hảo cam lòng.
"Cảm ơn, dù mày là ai đi nữa." Tôi nói. "Tao chắc nếu có lúc nào đó mày trở thành một xác sống, hẳn mày cũng sẽ không phải là một kẻ hoàn toàn xấu xa."
Tôi đặt một bàn chân lên lưng rồi đạp. Con hồn rỗng đổ nhào ra trước rồi im lặng rơi xuống khoảng không mờ sương. Sau vài giây, tôi cảm thấy ý thức của nó biến mất khỏi tâm trí mình.
Lũ xác sống bên kia cầu trở lại phía bên này nhờ những cái lưỡi của con hồn rỗng, tính mạng của cô Peregrine lại bị mang ra đe dọa để tôi không can thiệp. Olive bị kéo từ trên trời xuống. Lũ lính canh bắt tay vào dồn chúng tôi lại thành một nhóm kề sát nhau và dễ dàng bị kiểm soát. Rồi Caul lớn tiếng ra lệnh điệu tôi tới, và một gã lính canh chen vào chúng tôi và lôi xềnh xệch tôi ra ngoài.
"Nó là đứa duy nhất chúng ta thực sự cần còn sống." Caul nói với đám lính canh của hắn. "Nếu chúng mày phải bắn nó thì bắn vào đầu gối. Còn về những đứa còn lại..." Caul chĩa khẩu súng của hắn về phía đám đông xúm xít và bắn. Có những tiếng kêu thét lên trong khi đám đông nhốn nháo. "Bắn bất cứ chỗ nào chúng mày thích."
Hắn phá lên cười và xoay người, hai cánh tay dang ra thăng bằng như một vũ công ba lên cúi người. Tôi sắp sửa lao tới chỗ hắn, sẵn sàng móc mắt hắn ra bằng hai bàn tay không bất chấp hậu quả thì một khẩu súng ổ quay nòng dài xuất hiện ngay trước mắt tôi.
"Im." Gã lính canh cộc cằn của tôi gầm gừ, hắn là một gã xác sống với đôi vai rộng và cái đầu hói nhẵn bóng.
Caul bắn một phát, quát tháo xung quanh im lặng, và mọi giọng nói đều lắng xuống, chỉ còn lại tiếng rên rỉ của người nào đó vừa bị hắn bắn.
"Đừng la hét, tao có một chuyện vui cho chúng mày đây!" Hắn nói, hướng tới đám đông. " Hôm nay là một ngày lịch sử. Em trai tao và tao sắp sửa hoàn tất thành quả của một đời phát minh và đấu tranh bằng cách tự phong chúng ta làm hai vị vua sinh đôi của thế giới đặc biệt. Và một lễ đăng quang sẽ thế nào nếu không có nhân chứng? Thế nên chúng tao sẽ mang chúng mày đi theo. Miễn là chúng mày cứ xử biết điều, chúng mày sẽ được thấy một điều chưa ai chứng kiến trong một nghìn năm qua: việc khống chế và chiếm giữ Thư viện Linh Hồn!"
"Ông sẽ phải hứa một chuyện, nếu không tôi sẽ không giúp ông." tôi nói với Caul. Tôi không có mấy thế mạnh để thương lượng, song hắn tin là hắn cần tôi, và đó cũng là một lợi thế. "Khi đã có thứ ông muốn, hãy thả cô Peregrine."
"Tao e rằng thế không được."
Caul nói. "Song tao sẽ để chị ta sống. Việc cai trị thế giới đặc biệt sẽ thú vị hơn nếu cái thế giới đó bao gồm cả chị tao. Sau khi tôi đã cắt đôi cánh của chị, tôi sẽ giữ chị làm nô lệ của riêng tôi. Alma, chị có thích không?"
Bà cố trả lời, song những lời bà nói bị bóp nghẹt dưới bàn tay mập mạp của con gấu.
Caul khum một bàn tay ra sau tai và bật cười. Gì thế? Tôi không nghe thấy chị." Rồi hắn quay lại và bắt đầu đi về phía tòa tháp.
"Đi nào!" Lũ lính canh quát, và chẳng mấy chốc chúng tôi đều tập tễnh lê bước theo sau hắn.
Thư Viện Linh Hồn Thư Viện Linh Hồn - Ransom Riggs Thư Viện Linh Hồn