Far more seemly were it for thee to have thy study full of books, than thy purse full of money.

John Lyly

 
 
 
 
 
Tác giả: Ransom Riggs
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 12 - chưa đầy đủ
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4781 / 181
Cập nhật: 2022-06-27 09:41:45 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 6
hi chúng tôi về tới ngôi nhà, trời đã gần tối. Nim hối hả dẫn chúng tôi vào tiền sảnh, Bentham đang bồn chồn đợi ở đó. Ông ta thậm chí chẳng buồn chào chúng tôi. "Tại sao mấy người lại mang mấy con gấu xù này về?" Ông ta nói trong khi đưa mắt nhìn về phía cái xe chở đồ giặt. "Con vật đó đâu?"
"Nó đây." Tôi nói. Nhấc mấy con gấu con xuống, tôi bắt đầu bỏ đồ giặt ra khỏi xe.
Bentham nhìn song vẫn giữ khoảng cách. Những món đồ giặt ở trên cùng còn trắng, song càng ở dưới càng thấm đẫm máu khi tôi moi ra, rồi trở thành một lùm như cái kén đen sì khi tôi moi xuống dưới đáy. Tôi lôi món đồ giặt cuối cùng ra và nó kia, một tạo vật nhỏ bé, tiều tụy trong tư thế cuộn mình như một bào thai. Thật khó tin nổi sinh vật yếu ớt này cũng chính là con quái vật đã đem đến cho tôi những cơn ác mộng kinh hoàng đến thế.
Bentham bước lại gần hơn. "Chúa ơi." ông ta nói, nhìn vào những món đồ vải thấm đẫm máu. "Bọn chúng đã làm gì đó vậy?"
" Thực ra là tôi làm đấy." Tôi nói. " Tôi thực sự không có lựa chọn."
"Nó sắp sửa nuốt chửng cái đầu của Jacob." Emma giải thích.
"Cậu chưa giết nó đấy chứ hả?" Bentham nói. "Nó mà chết rồi thì chẳng có ích gì cho chúng ta nữa."
Tôi nói. " Tôi không nghĩ nó đã chết." Rồi sau đó bảo con hồn rỗng mở mắt ra, và nó làm theo, thật chậm chạp. Nó vẫn còn sống, song rất yếu. "Nhưng tôi không biết nó còn cầm cự được bao lâu nữa."
"Trong trường hợp đó, chúng ta không thể để lãng phí thêm giây phút nào nữa." Bentham nói. "Chúng ta cần cho mọi người trị bệnh của tôi tới đây ngay lập tức và cầu nguyện rằng thứ bụi của bà ấy hiệu nghiệm với con hồn rỗng."
Nim được cử chạy đi tìm người trị bệnh. Trong lúc chờ đợi, Bentham dẫn chúng tôi vào bếp của ông ta, mai chúng tôi ăn bánh quy và trái cây đóng hộp. Hoặc vì thần kinh quá căng thẳng, hoạt hình tất cả những cảnh ghê tởm chúng tôi đã thấy qua, cả Emma và tôi đều không qua bụng dạ nào để ăn. Chúng tôi cầm lấy đồ ăn về lịch sự trong khi Bentham cho chúng tôi hay những gì đã diễn ra trong lúc chúng tôi ra ngoài. Ông ta nói đã thu xếp mọi sự chuẩn bị cần thiết cho cỗ máy của mình, và mọi thứ đã sẵn sàng - tất cả những gì ông ta cần là kết nối con hồn rỗng vào.
"Ông có chắc sẽ thành công không?" Emma nói.
"Chưa từng làm bao giờ thì tôi chỉ chắc được thế này là hết mức." Ông ta đáp.
"Làm thế có gây hại cho nó không?" Tôi hỏi, thật lạ là đột nhiên có cảm giác muốn bảo vệ con hồn rỗng, dù chỉ vì tôi đã phải trải qua bao nhiêu rắc rối mới cứu được nó về.
" Tất nhiên là không." Bentham vừa nói vừa phẩy tay bác bỏ.
Người trị bệnh tới, và vừa nhìn thấy bà ta tôi đã suýt la lên vì kinh ngạc. Không phải vì bà ta có vẻ ngoài quá khác thường - dù rằng đúng là thế thật - mà vì tôi hoàn toàn chắc chắn tôi đã thấy qua bà ta trước đây, cho dù tôi không thể nói là ở đâu hay bằng cách nào tôi lại quên mất cuộc gặp gỡ với một người lạ lùng đến thế.
Phần cơ thể duy nhất có thể nhìn thấy được của bà ta là con mắt bên trái và bàn tay trái. Phần còn lại ấn kín dưới tầng tầng lớp lớp vải: nào khăn san, nào khăn quàng, một chiếc áo, một chiếc váy hình chuông có gọng phồng. Bà ta dường như bị mất bàn tay phải, và bàn tay trái đang được một người đàn ông trẻ có nước da bánh mật và đôi mắt to, sáng cầm lấy. Anh ta mặc một chiếc áo sơ mi lụa ố vàng và đội một chiếc mũ rộng vành, và anh ta đang rất vừa trị bệnh đi như thể và ta bị mù hay tàn tật chi nào đó.
"Tôi là Reynaldo." Người đàn ông trẻ nói với khẩu âm Pháp sinh động. " Và đây là Mẹ Bụi. Tôi nói thay bà."
Mẹ Bụi cúi người về phía Reynaldo và thì thầm gì đó vào tai anh ta. Reynaldo nhìn tôi và nói. "Bà hi vọng cậu đang cảm thấy khá hơn."
Đúng lúc này tôi vỡ lẽ ra đã thấy bà ta ở đâu: trong những giấc mơ của tôi - hay những gì mà tôi vẫn nghĩ là giấc mơ - chồng lúc hồi phục lại sau khi bị tấn công.
"Vâng, khá hơn nhiều rồi." Tôi nói, không khỏi mất bình tĩnh.
Bentham bỏ qua phần thủ tục xã giao. "Bà có thể chữa lành cho một thứ kiểu này không?" Ông ta nói, dẫn Reynaldo và Mẹ Bụi tới chỗ chiếc xe chở đồ giặt. " Nó là một hồn rỗng, chúng ta chỉ nhìn thấy những chỗ nó được sơn lên thôi."
"Bà ấy có thể chữa lành cho bất kỳ sinh vật nào có trái tim còn đập." Reynaldo nói.
" Vậy thì làm ơn." Bentham nói. "Chúng ta cần cứu mạng sinh vật này, điều đó rất quan trọng."
Thông qua Reynaldo, Mẹ Bụi đưa ra các mệnh lệnh. Họ yêu cầu đưa con quái vật trên xe xuống, vậy là Emma và tôi gượng nhẹ đưa con hồn giống xuống sàn. Họ yêu cầu đặt nó vào trong bồn tắm, thế là Emma cùng Sharon giúp tôi nhấc nó lên, đặt vào cái bồn tắm dài sâu lòng. Chúng tôi rửa sạch các vết thương của nó bằng nước vòi, cẩn thận không làm trôi đi quá nhiều lớp sơn trắng. Tiếp theo, Mẹ Bụi xem xét tình trạng con hồn rỗng trong khi Reynaldo yêu cầu tôi chỉ ra tất cả những chỗ nó bị thương.
"Nào, Marion." Bentham nói, gọi thẳng tên Mẹ Bụi không hề khách khí. "Bà không cần chữa lành lặn từng vết sưng vết cắt. Chúng tôi không muốn sinh vật này ở trạng thái khỏe mạnh nhất: chúng tôi chỉ muốn giữ nó sống thôi. Bà hiểu chứ?"
"Rồi, rồi." Reynaldo nói với giọng cộc cằn. "Chúng tôi biết mình đang làm gì?"
Bentham đằng hắng rồi quay lưng lại, làm bộ khổ sở.
"Giờ bà ấy sẽ tạo ra bụi." Reynaldo nói. "Đứng lùi ra, và cẩn thận đừng để hít phải. Nó sẽ khiến các vị ngủ ngay lập tức."
Chúng tôi lùi ra xa. Reynaldo đeo một chiếc mặt nạ che bụi trùm kín mũi và miệng, rồi cởi chiếc khăn san quanh phần còn lại cánh tay phải của Mẹ Bụi. Khúc tay cụt chỉ còn lại vài phân, cách khá xa chỗ đáng lẽ là khuỷu tay người phụ nữ.
Bằng bàn tay trái của mình, Mẹ Bụi bắt đầu xoa khúc tay cụt, từ đó giải phóng ra một thứ bột trắng mịn lơ lửng trong không khí. Nín thở, Reynaldo dùng một bàn tay vét trong không khí để thu lượng bụi. Chúng tôi dõi theo, ngỡ ngàng và hơi có phần ghê sợ, cho tới khi anh ta thu được chừng hai, ba gam thứ bột đó và kích thước khúc tay cụt của cũng bị giảm đi một lượng tương tự.
Reynaldo chuyển chỗ bụi xanh lòng bàn tay sư phụ của mình. Bà ta cúi người xuống con hồn rỗng và thổi một ít bụi lên mặt - tôi nhớ bà bà cũng từng làm vậy với tôi. Con hồn rỗng hít vào rồi đột nhiên giật mạnh người. Tất cả mọi người trừ Mẹ Bụi đều lùi lại.
Nằm xuống, nằm im. Tôi nói, nhưng đã nghe tôi không cần phải làm vậy - Đó là một phản ứng tự động với thứ bột, Reynaldo giải thích: cơ thể đang về số thấp. Khi Mẹ Bụi rắc thêm bột vào vết thương trên cổ con hồn rỗng, Reynaldo nói với chúng tôi rằng bột sẽ làm lành các vết thương và gây ngủ, tùy thuộc vào lượng được sử dụng. Trong khi anh ta nói, một thứ bọt trắng hình thành quanh vết thương của con hồn rỗng bắt đầu sáng lên. Bụi của Mẹ Bụi, Reynaldo nói, chính là bà, và vốn dĩ chỉ có một lượng có hạn. Mỗi lần chữa lành cho ai đó, bà lại mòn đi một chút.
" Tôi hi vọng câu hỏi của mình nghe không có vẻ thô lỗ." Emma nói. " Nhưng tại sao bà lại làm thế nếu điều đó khiến bà bị tổn hại?"
Mẹ Bụi rừng chữa trị cho con hồn rỗng trong một lát, quay người để đến mắt còn nhìn được của bà có thể trông thấy Emma, rồi nói lớn tiếng hết mức chúng tôi có thể mong nghe được từ bà - những âm thanh yếu ớt méo mó của một người không có lưỡi.
Reynaldo dịch lại. " Tôi làm vậy." Anh ta nói. " vì tôi được lựa chọn để phụng sự như vậy."
" Vậy thì... cảm ơn bà." Emma khiêm nhường nói.
Mẹ Bụi gật đầu và quay trở lại với bổn phận của bà.
* * *
Con hồn rỗng sẽ không thể phục hồi ngay lập tức. Nó được gây mê cho ngủ mê mệt và chỉ tỉnh dậy sau khi những vết thương nặng nhất của nó đã lành, quá trình này nhiều khả năng sẽ mất cả đêm. Vì con hồn rỗng cần phải thức khi Bentham " kết nối" nó vào cỗ máy của ông, giai đoạn hai trong kế hoạch giải cứu của chúng tôi sẽ cần phải đợi vài giờ. Cho tới lúc đó, phần lớn chúng tôi đều tập trung cả trong bếp: Reynaldo và Mẹ Bụi, người phải thường xuyên rắc bổ sung thứ bột của bà lên các vết thương của con hồn rỗng, cũng như Emma và tôi, vì tôi không cảm thấy thoải mái khi để con hồn rỗng một mình, cho dù nó đang ngủ say. Con hồn rỗng bây giờ là trách nhiệm của tôi, kiểu như một con thú cưng vốn không phải là loài để nuôi trong nhà sẽ là trách nhiệm của người đã mang nó về nhà. Emma cũng ở lại, khi về mặt nào đó tôi đã trở thành trách nhiệm của cô ( và cô là trách nhiệm của tôi), Và nếu tôi gà gật buồn ngủ cô sẽ cù cho tôi tính hàn hoặc kể cho tôi nghe những câu chuyện về ngày êm đềm trước đây ở nhà cô Peregrine. Bentham thỉnh thoảng ghé qua xem tình hình nhưng bị ám ảnh bởi việc đám lính của anh trai của tể tướng công và bất cứ lúc nào, phần lớn thời gian ông ta bận rộn với việc cùng Sharon và Nim kiểm tra an ninh ngôi nhà.
Đêm trôi, Emma và tôi trò chuyện về những ngày hôm sau có thể đem tới những gì. Giả sử Bentham có thể làm cho cỗ máy của ông ta hoạt động trở lại, rất có thể chỉ sau vài giờ chúng tôi sẽ có mặt trong pháo đài của lũ xác sống. Chúng tôi có thể gặp lại bạn bè của mình, cũng như cô Peregrine.
" Nếu chúng ta cực kỳ kín đáo và cực kỳ may mắn." Emma nói. "Và nếu..."
Cô do dự. Chúng tôi đang ngồi bên nhau trên một băng ghế gỗ dài cạnh tường, và lúc này cô xoat người đi để tôi không thể nhìn thấy khuôn mặt cô.
"Gì vậy?"
Cô quay lại nhìn tôi, khuôn mặt đầy đau đớn. " Nếu họ vẫn còn sống."
"Họ còn sống."
"Không, mệt mỏi với việc giả bộ lắm rồi. Đến nước này có thể không xác sống đã lấy linh hồn họ để chế mật thần thánh. Hay hiểu ra các Chủ Vòng là vô dụng và quyết định tra tấn họ thay vì lợi dụng, hai vắt lấy linh hồn họ, hay lôi một ai đó ra xử làm gương vì định bỏ trốn..."
"Thôi đi." Tôi nói. "Đã lâu đến thế đâu."
"Cho đến khi chúng ta tới đó ít nhất đã bốn mươi tám giờ trôi qua rồi. Và rất nhiều chuột tồi tệ có thể xảy ra trong bốn mươi tám giờ."
"Chúng ta không cần phải hình dung ra tất cả những chuyện đó xảy ra với họ. Cậu nói nghe cứ như Horace với đống viễn cảnh xấu nhất của cậu ta vậy. Dằn vặt bản thân chẳng ích gì với chúng ta, cho tới khi chúng ta biết chắc chuyện gì đã xảy ra."
"Có, có đấy." Cô nhất quyết. "Chúng ta có một lý do rất đúng đắn để dằn vặt bản thân. Nếu chúng ta lường đến tất cả những khả năng tồi tệ nhất và một trong số đó hóa ra là đúng, chúng ta sẽ không bị hoàn toàn bất ngờ trước nó."
" Tớ không biết có lúc nào đó tớ chuẩn bị sẵn sàng cho những điều như thế."
Cô gục đầu vào thay lòng bàn tay và thở dài run rẩy. Những chuyện đó quả là quá nặng nề để nghĩ tới.
Tôi muốn nói với cô là tôi yêu cô. Tôi nghĩ có thể hữu ích nếu chúng tôi tập trung vào một điều chúng tôi biết chắc thay vì tất cả những thứ chúng tôi không chắc - nhưng chúng tôi không nói những lời đó với nhau nhiều lắm, và tôi không thể đẩy mình tới chỗ luôn ra chúng vào lúc này, trước mặt hai người hoàn toàn xa lạ.
Càng nghĩ nhiều về việc yêu Emma, tôi càng cảm thấy run rẩy và chóng mặt hơn, chính vì tương lai của chúng tôi quá bất trắc. Tôi cần hình dung ra một tương lai có Emma trong đó, nhưng ngày mai chúng tôi sẽ ra sao, tôi còn chẳng hình dung ra nổi. Với tôi nói là một cuộc tranh đấu liên tục, không biết ngày mai chứa đựng những gì. Về bản chất tôi là một người thận trọng, một người thích lên kế hoạch - một người muốn biết đằng sau góc đường trước mặt có gì, và cả sau góc đường kế tiếp nữa - và toàn bộ trải nghiệm này, Kể từ lúc tôi đánh bạo bước vào cái xác nhà bỏ hoang của cô Peregrin cho tới hiện tại, đã là một cú rơi dài trong hư không. Để sống sót đường tôi đã buộc phải trở thành một con người mới, một người linh hoạt, quyết đoán và can đảm. Một con người hẳn sẽ khiến ông nội tôi thấy tự hào. Nhưng cuộc biến đổi của tôi vẫn chưa trọn vẹn. Con người Jacob mới đã được hình thành lên từ con người cũ, và tôi vẫn còn những khoảnh khắc - nhiều khoảnh khắc - rơi vào hoảng loạn một cách đớn hèn, những lúc tôi ước mình chưa bao giờ nghe tới bất cứ cô Peregrine khỉ gió nào và cảm thấy rất cần thế giới ngừng quay để tôi có thể bấu vào thứ gì đó trong vài phút. Trong đau đớn nôn nao, tôi tự hỏi Jacob nào mới là kẻ yêu Emma. Liệu đó là con người mới - sẵn sàng đương đầu với bất cứ điều gì, hay con người cũ - chỉ cần thứ gì đó để bám víu?
Tôi đi đến quyết định là tôi không muốn nghĩ tới điều đó ngay lúc này - một cách xử lý tình huống rõ ràng theo phong cách Jacob cũ - và thay vì thế tập trung vào thứ gần nhất có thể giúp tôi phân tâm đi: con hồn rỗng, và xem điều gì có thể xảy ra khi nó tỉnh dậy. Dường như tôi sẽ phải từ bỏ nó.
" Tớ ước gì có thể mang nó theo chúng ta." Tôi nói. "Nó sẽ giúp loại bỏ thật dễ dàng bất cứ kẻ nào chặn đường chúng ta. Nhưng tớ đoán nó phải ở lại để giúp cỗ máy vận hành.
"Xem nào." Cô nhướng một bên mày lên. "Đừng có trở nên quá gắn bó với nó. Hãy nhớ, nếu cậu để con quái vật đó nửa cơ hội thôi, nó cũng sẽ ăn tươi nuốt sống cậu."
"Tớ biết, tớ biết." Tôi thở dài nói.
"Và rất thể không dễ dàng loại bỏ mọi thứ như thế đâu. Tôi tin chắc lũ xác sống biết cách điều khiển hồn rỗng. Nói gì thì nói, chúng đã từng là hồn rỗng mà."
"Năng lực của cậu là thứ độc nhất vô nhị." Reynaldo nói, lần đầu tiên mở lời với chúng tôi sau hơn một giờ. Anh ta đã tạm nghỉ việc theo dõi các vết thương của con hồn rỗng, tới lục lọi các ngăn tủ bếp của Bentham tìm đồ ăn, và lúc này anh ta cùng Mẹ Bụi đang ngồi bên một cái bàn nhỏ, chia nhau một tảng pho mát có những đường vân màu xanh lơ.
"Dù sao đó cũng là một tài năng thiên phú kỳ lạ." Tôi nói. Tôi đã nghĩ về sự lạ lùng của nó từ khá lâu nhưng cho tới lúc này mới nói ra rành rọt được. " Trong một thế giới lí tưởng sẽ không thể có bất cứ con hồn rỗng nào. Và nếu như không hề có hồn rỗng, thị giác đặc biệt của tôi sẽ chẳng có đất dụng võ, và cũng sẽ chẳng có ai hiểu tiếng ngôn ngữ kỳ lạ tôi có thể nói. Mọi người thậm chí sẽ chẳng thể biết tôi có năng lực đặc biệt."
" Vậy thì thật tốt là giờ cậu đang ở đây." Emma nói.
"Phải, nhưng... chuyện này không phải gần như quá ngẫu nhiên sao? Tớ đã có thể được sinh ra vào bất cứ lúc nào. Cả ông nội tớ cũng thế. Lũ hồn rỗng mới chỉ tồn tại trong khoảng chừng một trăm năm vừa qua, nhưng thật lạ là cả ông và tớ đều được sinh ra vào thời gian này, khi ông và tớ được cần đến. Tại sao?"
" Tớ đoán mọi thứ được định đoạt giải diễn ra như thế." Emma nói. " Hoặc có thể Vẫn Luôn tồn tại những người có thể làm những điều cậu làm, chỉ có điều họ chẳng bao giờ biết năng lực của bản thân. Có thể rất nhiều người trải qua cả cuộc đời chẳng hề biết mình là người đặc biệt."
Mẹ Bụi cúi người về phía Reynaldo và thì thầm.
"Bà nói cả hai giả thuyết đều không đúng." Reynaldo nói. "Năng lực thực sự của cậu nhiều bàn thắng không phải là điều khiển hồn rỗng - đó chính là ứng dụng dễ thấy nhất của đó mà thôi."
" Ý anh là sao?" Tôi nói. "Nó còn có thể là gì khác chứ?"
Mẹ Bụi lại thì thầm.
"Nó đơn giản hơn thế." Reynaldo nói. "Cũng giống như một người là nghệ sĩ Cello tài năng không được sinh ra với năng khiếu dành riêng cho nhạc cụ đó mà cho âm nhạc nói chung, cậu được sinh ra không phải chỉ để điều khiển hồn rỗng. Hay cô." Anh ta nói với Emma. "Cũng được sinh ra không phải chỉ để tạo ra lửa."
Emma cau mày. "Tôi hơn trăm tuổi rồi. Tôi nghĩ đến giờ tôi đã biết rõ khả năng lực đặc biệt của bản thân - và chắc chắn tôi không thể điều khiển được nước hay bụi đất. Tin tôi đi. Tôi thử rồi."
"Điều đó không có nghĩa là cô không thể." Reynaldo nói. "Vào giai đoạn đầu đời, chúng ta nhận ra bản thân có những năng khiếu nhất định, và chúng ta tập trung vào một số năng khiếu để rồi loại trừ những năng khiếu khác. Từ đó không có nghĩa là không có gì khác khả thi, mà chỉ là không có gì khác được nuôi dưỡng."
"Một giả thiết rất thú vị." Tôi nói.
"Điểm cốt yếu là, thực ra việc cậu có khả năng điều khiển hồn giống cũng không ngẫu nhiên tới mức không thể xảy ra. Năng lực của cậu phát triển theo hướng đó bởi vì đó là thứ cần thiết."
" Nếu đúng thế, tại sao không phải ai trong chúng ta cũng kiểm soát được hồn rỗng?" Emma nói. "Tất cả người đặc biệt đều có thể sử dụng một phần những gì Jacob có."
"Bởi vì chỉ có năng lực cơ bản của cậu ấy có khả năng phát triển theo hướng đó. Vào thời kỳ trước khi có hồn rỗng, năng lực của những người đặc biệt có linh hồn giống như cậu ấy nhiều khả năng đã thể hiện theo những hình thức khác. Người ta kể rằng những người làm việc tại Thư viện Linh Hồn có thể đọc được các linh hồn đặc biệt như đọc sách. Nếu những thủ thư đó còn sống ngày nay, có khi họ sẽ giống như cậu ấy."
" Tại sao anh lại nói thế?" Tôi hỏi. " Chẳng lẽ nhìn thấy hồn rỗng lại có gì giống như đọc các linh hồn sao?"
Reynaldo trao đổi với Mẹ Bụi. "Có vẻ cậu là một người đọc các trái tim." Anh ta nói. "Nói cho cùng, cậu đã thấy một vài điều tốt ở trái tim Bentham. Cậu lựa chọn tha thứ cho ông ấy."
Mẹ Bụi biết bà đã nói quá nhiều, nhưng đã quá muộn để ngừng lại. Bà thì thầm với Reynaldo.
"Vì những gì ông ấy đang làm với ông nội cậu." Anh ta nói.
Tôi quay sang Emma, nhưng có vẻ cô cô bối rối không hiểu gì như tôi.
" Thế ông ấy đã làm gì với ông nội tôi?"
"Tôi sẽ nói với họ." một giọng nói vọng vào từ ngưỡng cửa, rồi Bentham tập tễnh bước vào. " Đó là nỗi hổ thẹn của tôi, và tôi cần là người thú nhận nó."
Ông ta lê bước ngang qua cái bồn, kéo một cái ghế ra xa khỏi bàn, rồi ngồi xuống đối diện với chúng tôi."
"Trong chiến tranh, ông nội cậu được đánh giá rất cao vì khả năng đặc biệt của ông ấy với lũ hồn rỗng. Một nhà công nghệ nữa và tôi có một dự án bí mật - chúng tôi nghĩ mình có thể nhân bản năng lực của ông ấy và trao nó cho những người đặc biệt khác. Một kiểu chủng ngừa chống lại hướng dẫn cho họ, tựa như vắc xin vậy. Nếu tất cả chúng ta đều có thể nhìn thấy và cảm nhận được chúng, chúng sẽ không còn là một mối đe dọa nữa, và chiến tranh chống lại chúng sẽ thắng lợi. Ông nội cậu đã có nhiều hi sinh cao cả, nhưng không có gì lại lớn lao như điều này: ông ấy đồng ý tham gia dự án.
Khuôn mặt trở nên Emma căng thẳng trong khi cô lắng nghe. Tôi có thể thấy trước đây chưa bao giờ nghe nói tới việc này.
"Chúng tôi chỉ lấy ra một ít." Bentham nói. "Chỉ một mẩu nhỏ linh hồn thứ hai của ông ấy. Chúng tôi nghĩ nó có thể được thay thế, hay sẽ được làm đầy lại, nhưng khi ai đó cho nó vậy."
"Ông đã lấy linh hồn của anh ấy." Emma nói, giọng cô lạc đi.
Bentham giơ ngón tay trỏ và ngón tay cái của ông ta lên, giữ cách nhau chừng một phân. " Chừng này thôi. Chúng tôi chia nhỏ nó ra và đưa vào một số đối tượng thí nghiệm. Cho dù việc này tạo ra tác dụng mong muốn, nhưng nó không duy trì được lâu, và việc lặp lại thí nghiệm bắt đầu lấy mất của họ những năng lực vốn có. Thí nghiệm là một thất bại."
" Thế còn Abe thì sao?" Emma hỏi. Trong Giọng nói của cô có âm hưởng đầy thù địch vốn dành cho những kẻ làm tổn thương những người cô yêu quý. "Ông đã làm gì anh ấy?"
" Ông ấy bị yếu đi, và năng lực suy giảm." Bentham nói. "Trước khi tiến hành thí nghiệm, ông ấy rất giống cậu Jacob trẻ tuổi. Năng lực khống chế hồn rỗng của ông ấy là một yếu tố quyết định trong cuộc chiến chống lại lũ xác sống của chúng tôi. Tuy nhiên, sau thí nghiệm, ông ấy nhận ra mình không còn khả năng khống chế chúng nữa, và thị giác thứ hai của ông ấy trở nên nhòe mờ. Không lâu sau đó, tôi nghe tin ông ấy đã rời khỏi thế giới đặc biệt mãi mãi. Ông ấy nói rằng mình có thể trở thành mối nguy hiểm cho những đồng loại đặc biệt của mình thay vì sức họ. Ông ấy cảm thấy mình không còn khả năng bảo vệ họ nữa."
Tôi nhìn Emma. Cô đang nhìn chăm chăm sẵn sàn, khuôn mặt không biểu lộ cảm xúc nào.
"Một thí nghiệm thất bại chẳng phải là chuyện gì đáng tiếc nuối." Bentham nói. "Nhưng tiến bộ khoa học được tạo ra bằng cách đó. Nhưng những gì đã xảy đến với ông nội cậu là một trong những điều ân hận lớn nhất trong đời tôi."
" Đó là lý do vì sao anh ấy ra đi." Emma nói, khuôn mặt ngước lên trên. "Đó là lý do vì sao anh ấy tới Mỹ." Cô quay sang tôi. Trông cô không hề tức giận, mà trường luôn hé lộ tâm trạng nhẹ nhõm. "Ông cậu xấu hổ. Anh ấy đã từng nói thế trong một lá thư nhưng tớ có bao giờ hiểu vì sao. Vì anh ấy cảm thấy hổ thẹn, cảm thấy mình không còn là người đặc biệt nữa."
"Năng lực đó đã bị lấy đi khỏi ông." Tôi nói. Giờ thì tôi đã có câu trả lời cho một câu hỏi khác: làm thế nào một con hồn rỗng lại có thể đánh bại ông ngay trong sân sau nhà ông. Ông tôi không hề bị yếu đi, hay thậm chí là đặc biệt suy nhược. Song các phương tiện phòng ngự của ông để chống lại hồn rỗng hầu như đã mất hết, và đã từ một gian dài.
"Đó không phải là điều ông nên buồn lòng." Sharon nói, đứng khoanh tay ngoài ngưỡng cửa. "Một người thì không thể thắng được cuộc chiến đó. Điều thực sự đáng hổ thẹn là chuyện những xác sống đã làm với công nghệ của ông. Ông đã tạo ra tiền chất cho mật thần thánh."
"Tôi đã có trả món nợ đó." Bentham nói. " Chẳng phải tôi đã giúp anh sao? Rồi cả bà nữa?" ông ta nhìn Sharon, rồi sau đó là Mẹ Bụi. Có vẻ giống như Sharon, bà cũng cần là một người nghiện mật thần thánh. "Suốt nhiều năm qua tôi vẫn muốn xin lỗi." Ông ta nhìn sang tôi. "Muốn chữa trị cho ông cậu. Đó là lý do vì sao tôi đã tìm ông ấy suốt thời gian qua. Tôi đã hi vọng ông cậu sẽ quay lại gặp tôi, và tôi có thể tìm ra một cách để khôi phục năng lực của ông ấy."
Emma bật cười cay đắng. "Sau những gì ông đã làm với anh ấy, ông còn nghĩ anh ấy sẽ quay lại để nhận thêm nữa sao?"
" Tôi không nghĩ có khả năng đó, song tôi hi vọng. May thay, sự chuộc tội tới dưới nhiều hình thức. Trong trường hợp này ở dưới hình hài một người cháu."
"Tôi không ở đây để giúp ông chuộc tội." Tôi nói.
"Dẫu vậy, tôi luôn sẵn sàng phụng sự cậu. Nếu tôi có thể làm bất cứ điều y, cậu có thể yêu cầu."
"Chỉ cần giúp chúng tôi cứu các bạn của chúng tôi về, và cả chị gái ông nữa."
"Rất vui lòng." Ông ta nói, có vẻ nhẹ nhõm vì tôi không đòi hỏi nhiều hơn hay đứng dậy la lối vào mặt ông ta. Tuy nhiên, tôi vẫn có thể làm thế - đầu tôi đang quay cuồng, và tôi đã không thể thực sự xác định được phải phản ứng thế nào. "Bây giờ." Ông ta nói. "Về việc làm thế nào để tiến hành từ đây..."
"Chúng tôi có thể trao đổi riêng một lát được không?" Emma nói. "Chỉ Jacob và tôi thôi?"
Chúng tôi ra ngoài hành lang để nói chuyện riêng - con hồn rỗng đã nằm khuất tầm mắt, song vẫn ở ngay gần.
"Hãy lập một danh sách những điều kinh khủng người đàn ông này phải chịu trách nhiệm." Emma nói.
"Được." Tôi nói. "Một: ông ta tạo ra lũ hồn rỗng. Dù không cố ý. "
"Nhưng ông ta đã làm. Ông ta tạo ra mật thần thánh, và ông ta cướp đi sức mạnh của Abe, hay phần lớn nó."
Dù không cố ý. Thiếu chút nữa tôi đã nhắc lại. Song ý định của Bentham không phải là điều đang được xem đến. Tôi biết Emma đang nhắm tới đâu: sau tất cả những điều đã được tiết lộ, tôi không mấy tin tưởng vào việc đặt số phận của chúng tôi cũng như có bạn bè vào tay Bentham - hay vào những kế hoạch của ông ta. Ông ta có thể có ý tốt, những ông ta sở hữu một lý lịch u ám.
"Chúng ta có thể tin ông ta được không?" Emma hỏi.
"Chúng ta có lựa chọn không?"
"Đó không phải là câu hỏi của tớ."
Tôi nghĩ trong giây lát. "Tớ nghĩ chúng ta có thể." Tôi nói. " Tớ chỉ hi vọng ông ta đã dùng hết vận xui có mình rồi."
* * *
"LẠI ĐÂY NHANH LÊN! NÓ TỈNH LẠI RỒI!"
Những tiếng la từ trong bếp vọng ra. Emma và tôi hối hả lao qua ngưỡng cửa thì thấy tất cả mọi người đang co rúm vào một góc, kinh hoàng trước một con hồn rỗng đang lảo đảo cố ngồi dậy nhưng chỉ xoay sở úp gục được nửa thân trên qua thành bồn. Chỉ mình tôi có thể thấy nó há miệng, những cái lưỡi thè ra nằm dài thượt dưới sàn.
Khép miệng lại. Tôi nói bằng tiếng hồn rỗng. Và phát ra một âm thanh như thế hút spaghetti vào miệng, nó thu những cái lưỡi trở vào trong bộ hàm.
Ngồi dậy.
Con hồn rỗng có thể tự làm được điều đó, vậy là tôi đỡ lấy hai vai nó và dìu nó ngồi. Dẫu vậy, quái vật đang hồi phục với tốc độ đáng kể, và vài phút sau, nó đã lấy lại đủ năng lực vận động để có thể ra khỏi bồn và tự đứng dậy. Nó không còn tập tễnh nữa. Vết thương trên cổ nó chỉ còn là một vệt trắng mờ, không khác gì những vết thương đang nhanh chóng biến mất trên khuôn mặt tôi. Trong khi tôi thuật lại quá trình này, Bentham không hề giấu sự bực bội vì Mẹ Bụi chữa cho con hồn rỗng lành lại chu đáo đến vậy.
"Tôi có thể làm gì đây nếu bụi của tôi công hiệu đến thế?" Mẹ Bụi nói thông qua Reynaldo.
Kiệt sức, họ rời đi tìm chỗ nghỉ. Emma và tôi cũng mệt - lúc này đã gần sáng mà chúng tôi chưa hề chợp mắt - song tiến triển chúng tôi đang đạt được thật đáng để phấn khích, và hi vọng đã đem đến cho chúng tôi một luồng sinh khí mới.
Bentham quay sao chúng tôi, mắt sáng rực. "Đã đến khoảnh khắc quyết định, các bạn. Chúng ta sẽ cùng xem liệu ta có thể làm cô gái già chạy trở lại không chứ?"
Ông ta ám chỉ tới cỗ máy của mình, và chẳng cần thiết phải hỏi làm gì.
"Đừng lãng phí thêm một giây nào nữa." Emma nói.
Bentham gọi con gấu của ông ta tới, còn tôi điều khiển con hồn rỗng của tôi. PT xuất hiện trên ngưỡng cửa, bế ông chủ của nó lên, rồi cả hai chủ tớ dẫn chúng tôi đi qua ngôi nhà. Người lạ nhìn vào hẳn sẽ thấy một cảnh tượng thật lạ lùng: một quý ông bánh bao được một con gấu ôm trong vòng tay, Sharon trong chiếc áo choàng đen cuộn phần phật của ông ta, Emma cố kìm những cái ngáp bằng một bàn tay không ngừng bốc khói, và tôi, chẳng có gì đáng chú ý, đang thì thào với con hồn rỗng lem nhem sơn trắng của mình, nó vẫn lê chân bước đi ngay cả khi đã hoàn toàn khỏe mạnh, như thể bộ xương của nó không đủ chống đỡ cơ thể.
Chúng tôi đi qua các hành lang, xuống các cầu thang, tới tận dưới hầm sâu của ngôi nhà: những căn phòng chật ních những máy móc đang vận hành lạch cạch, cứ phòng sau lại nhỏ hơn phòng trước, cuối cùng chúng tôi tới trước một cánh cửa con gấu không thể chui qua vừa. Chúng tôi dừng lại. PT để ông chủ nó xuống.
"Đây rồi." Bentham nói, rạng rỡ như một ông bố đầy tự hào. "Đầu não Máy Xuyên Vòng của tôi."
Bentham mở cửa. PT đợi ở ngoài, trong khi những người còn lại trong nhóm chúng tôi đi theo ông ta vào trong.
Sừng sững trong căn phòng nhỏ là một cỗ máy thật ấn tượng làm từ sắt thép. Cấu trúc của nó trải rộng hết khoảng không gian giữa hai bức tường, một hệ thống rối rắm những bánh đà, pít tông và những cái van bóng ngẫu dầu. Trong đó có vẻ là một cỗ máy có thể phát ra tiếng ồn đinh tai, song hiện tại nó nằm đó lạnh lẽo và im lặng. Một người đàn ông người đầy dầu mỡ đứng giữa hai bánh răng khổng lồ, đang dùng cờ lê siết chặt thứ gì đó.
"Đây là trợ tủ của tôi, Kim." Bentham nói.
Tôi nhận ra anh ta: đó là người đàn ông đã xua đuổi chúng tôi khỏi Phòng Siberia.
"Tôi là Jacob." Tôi nói. " Chúng tôi đã bắt gặp anh đứng giữa tuyết hôm qua."
"Anh đã làm gì ngoài đó vậy?" Emma hỏi anh ta.
"Lạnh cóng đến chết dở sống dở." Người đàn ông cay đắng nói, rồi anh ta tiếp tục vặn."
" Kim giúp tôi tìm đường vào Máy Xuyên Vòng của anh trai tôi." Bentham nói. " Nếu một cánh cửa như thế tồn tại trong Phòng Siberia, thì nhiều khả năng nó nằm ở dưới một khe nứt sâu. Tôi tin chắc Kim sẽ biết ơn nếu con hồn rỗng của cậu thành công trong việc vận hành trở lại một số phòng khác của chúng tôi, ở đó chắc chắn sẽ có những cánh cửa ở những nơi dễ tiếp cận hơn."
Kim lẩm bẩm, khuôn mặt đầy hoài nghi trong khi nhìn chúng tôi từ đầu đến chân. coi tự hỏi không biết anh ta đã trải qua bao nhiêu năm chiến đấu chống lại những cơn tê cóng vì lạnh để thám hiểm các khe nứt.
Bentham bắt tay vào việc. Ông ta ra những mệnh lệnh ngắn gọn, nhanh chóng cho trợ lý của mình, anh ta nhìn vặn vài cái mút và kéo một cái cần dài. Các bánh răng của cỗ máy rít lên và kêu xì xì, rồi nhích đi một nấc.
"Manh sinh vật đó vào." Bentham hạ giọng khẽ nói.
Con hồn rỗng vẫn đợi bên ngoài, và tôi gọi nó vào. Nó lê bước qua khung cửa và buông một tiếng gầm gừ khàn khàn, như thể biết có điều gì không hay ho sắp xảy đến với mình.
Người trợ lý đánh rơi cây cờ lê nhưng nhanh chóng nhặt nó lên.
" Đây là bộ nguồn." Bentham nói, hướng sự chú ý của chúng tôi vào một cái hộp to trong góc. "Cậu cần điều khiển sinh vật này đi vào, nó sẽ bị nhốt lại trong đó."
Cái hộp trông giống như một buồng điện thoại không có cửa được làm từ sắt đúc. Một mạng lưới những đường ống tỏa ra từ trên đầu cái hộp, nối vào những đường ống chạy dọc trên trần. Bentham cầm lấy tay nắm cửa nặng nề và kéo mở cửa ra, nghe kêu ken két gai người. Tôi ngó vào trong. Các thành hộp đều là kim loại xám trơn nhẵn có khoét những lỗ nhỏ, như bên trong một cái lò. Dọc phía khách trong cùng trong một loạt những cái đai da dày.
" Cái này có làm nó đau không?" Tôi hỏi.
Tôi khiến chính mình ngạc nhiên với câu hỏi này, và cả Bentham cũng vậy.
"Điều đó có quan trọng không?" Ông ta hỏi lại.
" Tôi mong nó không bị đau thì tốt hơn. Nếu chúng ta có lựa chọn."
" Chúng ta không có." Bentham nói. "Nhưng nó sẽ không cảm thấy chút đau đớn nào hết. Trong hộp sẽ được bơm đầy khí gây mê trước khi có chuyện gì khác diễn ra."
"Và sau đó thì sao?" Tôi hỏi.
Ông ta mỉm cười vỗ lên cánh tay tôi. " Cái đó là vấn đề kỹ thuật. Chỉ cần biết là sinh vật của cậu sẽ sống sót khi rời khỏi cái hộp, trong tình trạng bị nhiều giống như khi nó bước vào trong đó. Bây giờ, cậu vui lòng cho nó bước vào trong nhé."
Tôi không dám chắc tôi có tin ông ta không, hay vì sao điều đó lại quan trọng với tôi. Nhưng con hồn rỗng đã khiến chúng tôi phải trải qua địa ngục và là những con quái vật vô cảm thấy mức gây đau đớn cho chúng phải là một niềm vui. Nhưng lúc này thì không. Tôi không muốn giết con hồn rỗng này, cũng như không muốn vô cớ giết bất cứ một sinh vật lạ lùng nào. Trong quá trình dẫn dắt điều khiển sinh vật này, tôi đã gần gũi với nó đủ để hiểu rằng bên trong nó không chỉ là sự trống rỗng. Vẫn có một tia lửa nhỏ, một chút linh hồn như một hòn đá cẩm thạch nhỏ nằm lại dưới đáy một hồ sâu. Nó không rỗng - không hoàn toàn.
Đi. Tôi nói với nó, và con hồn rỗng, vẫn đang dè dặt đứng trong góc, liền đi vòng quanh Bentham tới đứng trước cái hộp.
Vào trong.
Tôi cảm thấy nó do dự. Giờ nó đã bình phục, và mạnh mẽ, và nếu sự kiểm soát tôi áp lên nó suy yếu đi dù chỉ trong một giây, tôi biết nó có thể làm gì. Nhưng tôi mạnh hơn, và một trận chiến với ý chí giữa hai chúng tôi sẽ hoàn toàn chênh lệch. Tôi nghĩ nó do dự vì tôi đã do dự.
Tao xin lỗi. Tôi nói với nó.
Con hồn rỗng không nhúc nhích; xin lỗi là dữ liệu đầu vào nó không biết phải xử lý ra sao. Tôi chỉ cần nói ra điều tôi muốn.
Vào trong. Tôi nhắc lại, lần này con hồn rỗng tuân theo và bước vào trong hộp. Vì không ai khác dám động vào nó, từ lúc này trở đi, Bentham nói cho tôi những gì cần làm. Theo chỉ dẫn của ông ta, tôi đẩy con hồn rỗng áp mình vào thành hộp trong cùng, và chằng các dải đai da quanh chân, tay, ngực nó và thắt chặt lại. Những cái đai này rõ ràng được thiết kế để nói con người, điều đó làm nảy ra những câu hỏi mà tôi không muốn biết câu trả lời vào lúc này. Tất cả những gì quan trọng là tiến hành theo đúng kế hoạch.
Tôi bước ra ngoài, cảm thấy bồn chồn và hoảng hốt sau một lúc ở trong đó.
"Đóng cửa lại." Bentham nói.
Thấy tôi do dự, người trợ lý bước tới để làm việc đó, nhưng tôi chặng đường anh ta. "Đây là hồn rỗng của tôi." Tôi nói. "Tôi sẽ làm chuyện này."
Tôi trụ vững hai chân và nắm lấy tay nắm, rồi - dù đã cố không làm thế - tôi nhìn vào mặt con hồn rỗng. Đôi mắt đen to tướng của nó mở lớn và đầy kinh hoàng, hoàn toàn tương phản với cơ thể của nó, nhỏ bé và nhăn nheo như một chùm quả vả. Nó vẫn và hẳn sẽ luôn là một sinh vật đáng ghê tởm, song trông nó khốn khổ tới mức tôi cảm thấy rất khủng khiếp, như thể tôi sắp sửa đánh thuốc mê một con chó không hiểu vì sao nó lại bị trừng phạt.
Mọi hồn rỗng cần phải chết. Tôi tự ngủ. Tôi biết mình đúng, song điều đó cũng chẳng làm tôi thấy nhẹ nhõm hơn.
Tôi đẩy cánh cửa và nó kèn kẹt đóng lại. Người trợ lý của Bentham móc một cái khóa to đùng qua chốt cửa, rồi quay lại bảng điều khiển của cỗ máy và bắt đầu chỉnh các nút vặn.
"Cậu đã làm điều đúng đắn."
Emma thì thầm vào tai tôi.
Các bánh răng bắt đầu quay, pit tông chuyển động, cả cõ máy rồ lên với nhịp điệu làm rung chuyển cả căn phòng. Bentham vỗ tay và cười hết cỡ, hân hoan như một cậu học trò. Thế rồi từ trong cái hộp vang lên một tiếng rú, tôi chưa từng nghe qua âm thanh nào tương tự như vậy.
" Ông bảo cái máy sẽ không làm nó đau kia mà!" Tôi hét lên với Bentham.
Ông ta quay sang người trợ lý. "Khí gây mê! Cậu đã quên mất thuốc mê."
Người trợ lý nhoài người lên kéo một cái cần khác. Một tiếng rít to của khí nén vang lên. Một cuộn khói trắng cuốn lượn bốc ra từ một khe nứt trên cái hộp. Tiếng rú của con hồn rỗng dần dần lắng xuống.
"Đấy." Bentham nói. "Giờ nó chẳng cảm thấy gì nữa."
Tôi thầm ước trong giây lát rằng Bentham đang ở trong cái hộp đó thay vì con hồn rỗng của tôi.
Những bộ phận khác của cỗ máy sống dậy. Có tiếng chất lỏng róc rách chảy qua các đường ống trên đầu chúng tôi. Một vài chiếc van nhỏ ở gần trần nhà reo lên như chuông. Dịch màu đen bắt đầu giá từ khắc cấu trúc của cỗ máy. Đó không phải là dầu, là một thứ còn đen hơn và hôi hám hơn - thứ chất dịch lũ hồn rỗng sản xuất ra gần như liên tục, và luôn rỉ ra từ mắt, nhuể xuống từ răng chúng. Máu của chúng.
Thế là quá đủ, tôi bước ra khỏi phòng, dạ dày cuộn trào. Emma đi theo tôi.
" Cậu ổn chứ?"
Tôi không trông đợi cô hiểu phản ứng của mình. Bản thân tôi cũng khó lòng hiểu nổi. "Tớ sẽ ổn thôi." Tôi nói.
" Đây là điều đúng đắn."
"Điều duy nhất có thể làm." Cô nói. " Chúng ta đã từng rất gần rồi."
Bentham tập tễnh bước ra khỏi phòng. "PT, lên lầu!" ông ta nói, tôi kiễng chân leo vào vòng tay đang chờ đợi của con gấu.
"Bây giờ nó hoạt động rồi chứ?" Emma hỏi.
"Chúng ta sẽ biết." Bentham đáp.
Trong khi con hồn rỗng của tôi đang bị nhốt cứng, gây mê và khóa trái trong một cái hộp sắt, chẳng có mấy nguy hiểm khi để nó lại một mình - dẫu vậy tôi vẫn nấn ná bên cửa.
Ngủ đi. Tôi nói. Ngủ và đừng thức dậy cho tới khi chuyện này kết thúc.
Tôi đi theo những người khác ra khỏi phòng máy và leo lên mấy đợt cầu thang. Chúng tôi đi theo hành lang dài trải thảm chạy qua những căn phòng mang những cái tên lạ lùng. Các bức tượng khẽ rù rù với nguồn năng lượng chạy qua, cả căn nhà như đang sống.
PT đặt Bentham xuống thảm. "Đã đến khoảnh khắc quyết định!" Ông ta nói.
Ông ta bước tới cánh cửa gần nhất và mở nó ra.
Một luồng gió ẩm thổi vào hành lang.
Tôi bước tới để nhìn vào trong. Những gì tôi nhìn thấy khiến tôi sởn da gà. Giống như Siberia, đây là cánh cổng dẫn tới một thời gian và địa điểm khác. Những món đồ nội thất đơn sơ trong phòng - giường, tủ quần áo, bàn đầu giường - đều phủ đầy cát. Bức tường phía trong cũng không còn nữa. Phía xa bên ngoài nó là một bãi biển có rìa đường vòng điểm một hàng cây cọ.
"Xin giới thiệu Rarotonga, 1752!" Bentham tuyên bố đầy tự hào. "Xin chào, Sammy! Đã lâu quá rồi."
Ngồi xổm ngay gần đó là một người đàn ông nhỏ nhắn đang làm cá. Anh ta nhìn chúng tôi với vẻ hơi ngạc nhiên, rồi giơ con cá lên và lấy nó vẫy chúng tôi. "Đã lâu quá rồi!" Anh ta tỏ vẻ tán đồng.
"Vậy là nó chạy tốt, phải không?" Emma hỏi. " Đây là điều ông muốn đúng không?"
"Điều tôi muốn, điều tôi đã mở..." Bentham bật cười trong khi ông ta hối hả mở toang một cánh cửa khác. Bên trong là một khe núi sâu đang há ngoác miệng ra, trong lòng phủ đầy cây, một cây cầu treo vắt vẻo bắc ngang qua. "Columbia thuộc Anh, 1929! " Ông ta nói.
Ông ta xoay tròn người đi xuống cuối hành lang mở thêm cánh cửa thứ ba - đến lúc này chúng tôi phải đuổi theo ông ta - bên trong đó tôi có thể thấy những cây cột đá kỳ vĩ, những phế tích bụi bặm của một thành phố cổ xưa.
"Palymra!" Ông ta la lên, vỗ mạnh bàn tay vào tường. "Hoan hô! Cái thứ quỷ quái này hoạt động rồi!"
* * *
Bentham hầu như không thể kiềm chế nổi bản thân. "Máy Xuyên Vòng yêu quý của ta!" Ông ta hét toáng lên, dang rộng hai cánh tay. "Ta nhớ mi biết chừng nào!"
"Chúc mừng!" Sharon nói. "Tôi rất vui mừng vì được có mặt ở đây để chứng kiến điều này."
Cơn phấn khích của Bentham thật dễ lây lan. Cỗ máy của ông ta là một thứ thật đáng kinh ngạc: cả thế giới được chứa đựng chỉ trong một hành lang. Nhìn xuống cuối hành lang này, tôi có thể thấy những dấu hiệu của các không gian khác đang tỏa ra - gió rền rĩ sau một cánh cửa, những hạt cát bị thối hắt ra từ bên dưới một cánh cửa khác. Vào bất cứ lúc nào, trong bất cứ hoàn cảnh nào khác, hẳn tôi sẽ chạy mở toang chúng ra. Nhưng vào lúc này, chỉ có một cánh cửa tôi bận tâm tới việc mở ra.
"Cánh cửa nào trong số này rất vào trong pháo đài của lũ xác sống?" Tôi hỏi.
"Phải, phải, vào việc thôi." Bentham nói, kìm mình lại. "Tôi xin lỗi nếu tôi hơi mất kiểm soát bản thân. Tôi đã dành cả cuộc đời mình cho cỗ máy này, và thật vui khi thấy nó phục hồi và vận hành trở lại."
Ông ta tựa người vào một bức tường, đột nhiên như kiệt sức. "Đưa cô cậu vào trong pháo đài là một kế hoạch khá đơn giản. Đằng sau những cánh cửa này có ít nhất sáu điểm kết nối. Câu hỏi cần đặt ra ở đây là, cô cậu sẽ làm gì khi vào được trong đó?"
" Cái đó còn tùy." Emma nói. " Chúng tôi sẽ bắt gặp những gì khi vào trong đó?"
" Đã lâu rồi kể từ lần cuối tôi ở trong đó." Bentham nói. "Vì thế những gì tôi biết lạc hậu rồi. Máy Xuyên Vòng của anh trai tôi trông không giống như cỗ máy của tôi - nó được sắp xếp theo phương thẳng đứng trong một tòa tháp cao. Các tù nhân bị giam ở nơi khác. Họ bị giam trong các phòng riêng, dưới sự canh phòng cẩn mật."
"Đám lính gác sẽ là vấn đề lớn nhất của chúng ta." Tôi nói.
" Có thể tôi giúp được một tay xử lý chúng." Sharon nói.
"Ông sẽ đi cùng chúng tôi à?" Emma hỏi.
" Chắc chắn là không." Sharon nói. "Nhưng tôi thích góp phần của mình theo cách nào đó - tất nhiên là mối nguy cơ tối thiểu cho mình. Tôi sẽ tạo ra một vụ hỗn loạn bên ngoài tường pháo đài để thu hút sự chú ý của đám lính gác. Điều đó sẽ giúp cô cậu lẩn vào trong dễ dàng hơn mà không bị phát hiện."
" Hỗn loạn kiểu như thế nào vậy?" Tôi hỏi.
"Kiểu lũ xác sống ít ưa nhất: một cuộc náo động của dân cư. Tôi sẽ khiến những kẻ vật vờ trên Phố Khói ném những thứ tồi tệ đang bốc cháy về phía các bức tường cho tới khi thu hút được toàn bộ lực lượng canh phòng đối phó với mình."
"Và tại sao bọn họ lại giúp ông?" Emma nói.
"Vì ở đó có rất nhiều thứ này." ông cta thò tay vào trong áo choàng lấy ra lọ mật thần thánh ông ta đã giật từ tay Emma. "Chỉ cần hứa hẹn đủ nhiều thứ này với họ, thế là họ sẽ làm gần như mọi việc."
"Ông cất thứ đó đi ngay!" Bentham gắt lên. "Ông biết tôi không chấp nhận thứ đó trong nhà tôi kia mà!"
Sharon xin lỗi và nhét cái lọ trở vào trong áo choàng.
Bentham xem đồng hồ bỏ túi. "Bây giờ là vừa qua bốn rưỡi sáng. Sharon, tôi đoán hẳn những kẻ phá rối yên bình của ông đang ngủ. Ông có thể kích động bọn họ sẵn sàng vào lúc sáu giờ được không?"
"Hoàn toàn được." Sharon nói.
"Vậy hãy lo chuyện đó."
" Rất vui được phục vụ." Rồi phẩy áo choàng một cái, Sharon quay người hối hả đi xuống hành lang.
"Như vậy cô cậu còn một tiếng rưỡi chuẩn bị." Bentham nói - cho dù giờ cũng chưa rõ phải chuẩn bị những gì. "Cô cậu cứ tùy ý sử dụng những gì tôi có."
"Nghĩ xem." Emma nói. "Thứ gì sẽ hữu ích trong một cuộc tập kích?"
"Ông có súng không?" Tôi hỏi.
Bentham lắc đầu. " Ở đây có PT bảo vệ là đủ."
" Chất nổ thì sao?" Emma hỏi.
"Tôi e là không."
"Tôi cho là chắc ông cũng không có con gà mái đẻ trứng nổ nào." Tôi nói, nửa bông đùa.
"Một con được nhồi, trong số hiện vật trưng bày."
Tôi mường tượng ra cảnh ném một con gà nhồi mạt cưa vào một gã xác sống lăn lăm súng và không chắc nên cười hay nên khóc nữa.
" Có lẽ tôi hơi bối rối." Bentham nói. " Tại sao cô cậu lại cầm súng và chất nổ trong khi cậu có thể khống chế hồn rỗng chứ? Có rất nhiều hồn rỗng trong pháo đài. Cứ thuần phục chúng, và thế là thắng trận."
" Không dễ vậy đâu." Tôi nói, phát chán với việc giải thích. "Chỉ một con thôi cũng phải mất một thời gian dài mới giành được quyền kiểm soát..."
Ông nội tôi từng làm được điều đó. Tôi muốn nói. Trước khi ông hủy hoại ông ấy.
"Được rồi, đó là việc của cậu." Bentham nói, tự cảm nhận được ông ta đang làm tôi bực. "Cho dù cô cậu hoàn thành việc đó bằng cách nào, các Chủ Vòng cũng phải là ưu tiên của cô cậu. Đưa họ trở về trước tiên - nhiều hết mức cậu cậu có thể, bắt đầu bằng chị tôi. Họ là những người quan trọng nhất, là mục tiêu lớn nhất, và họ cũng ở trong tình thế nguy hiểm nhất."
" Tôi đồng ý với điều đó." Emma nói. "Các Chủ Vòng trước tiên, rồi đến các bạn của chúng tôi."
"Còn sau đó thì sao?" Tôi nói. "Một khi nhận ra chúng ta đang đánh tháo những người đặc biệt, chúng sẽ đuổi theo chúng ta. Từ chỗ này thì chúng ta đi đâu được?" Nghe như cướp ngân hàng vậy: lấy được tiền mới chỉ xong nửa phần việc. Sau đó bạn cần phải ôm tiền thoát đi được.
"Hãy đi bất cứ đâu cô cậu thích." Bentham nói, chỉ về phía cuối dãy hành lang dài.
"Chọn bất cứ cái cửa nào, Vòng Thời Gian nào. Cô cậu có bảy mươi tám đường đào tẩu khả thi chỉ trong hành lang này."
"Ông ấy nói đúng." Emma nói. "Chúng làm sao mà tìm ra chúng ta được chứ?"
" Tớ tin chắc chúng sẽ có cách." Tôi nói. "Việc này chỉ làm chậm chúng lại thôi."
Bentham giơ một ngón tay lên để ngắt lời tôi. " Đó là lý do vì sao tôi sẽ bày ra một cái bẫy dành cho chúng, và làm như thế thể chúng ta ẩn mình trong Phòng Siberia. PT có một gia đình đông đảo ở đó, chúng sẽ chờ sẵn ngay sau cánh cửa, hung hãn và đói ngấu."
" Thế nếu lũ gấu không xử hết chúng?" Emma hỏi.
" Tôi đoán chúng ta sẽ phải làm việc đó." Bentham nói.
"Thật dễ như ăn kẹo." Emma nói, câu nói không thể hiểu đúng nếu không xét đến giọng điệu mỉa mai của cô. Dịch nghĩa: tôi thấy cái thái độ phởn phơ của ông thật điên rồ. Bentham nói như thể toàn bộ chuyện này chẳng hề phức tạp hơn một chuyến đi tới cửa hàng tạp hóa: xông vào, giải cứu tất cả mọi người, ẩn nấp, diệt trừ hết những kẻ xấu, và thật dễ như ăn kẹo. Và thế thì tất nhiên thật điên rồ.
" Ông nên hiểu chúng tôi chỉ có hai người." Tôi nói. "Hai đứa trẻ."
"Phải, chính thế đấy." Bentham nói, gật đầu tỏ vẻ khôn ngoan. "Đó chính là lợi thế của cô cậu. Nếu lũ xác sống trông đợi một hình thức phản kháng nào đó, thì đó là một đội quân trước cổng của chúng, chứ không phải hai đứa trẻ len lỏi giữa chúng."
Sự lạc quan của ông ta bắt đầu tác động lên tôi. Tôi thầm nghĩ rất có thể chúng tôi thực sự có cơ hội.
"Này, mọi người."
Chúng tôi quay lại và thấy Nim đang thở hổn hển chạy xuôi hành lang về phía chúng tôi. " Chim cho ông Jacob!" Ông ta nói lớn. "Chim đưa tin... cho ông Jacob... vừa bay vào... đang đợi dưới nhà!" Tới chỗ chúng tôi, ông ta gập người lại bật ho dữ dội.
"Làm thế nào tôi lại có tin nhắn chứ?" Tôi nói. " Thậm chí còn chẳng ai biết tôi ở đây kia mà!"
"Tốt hơn chúng ta nên tìm hiểu xem sao." Bentham nói. "Nim, dẫn đường nào!"
Nim đổ vật ra.
"Ôi, Chúa ơi." Bentham nói. "Chúng ta cần kiếm cho ông một huấn luyện viên thể dục. PT, bế ông bạn khốn khổ này lên nào!"
* * *
Chú chim đưa tin đang đợi trong một căn phòng dưới nhà. Đó là một con vẹt to lông màu xanh lục. Nó đã bay vào nhà qua một khung cửa sổ để mở vài phút trước và bắt đầu gọi toáng tên tôi, chính lúc đó Nim bắt được nó và nhốt vào một cái lồng.
Con vẹt vẫn đang gọi tên tôi.
"JAYY-cob! JAYY-cob!"
Giọng nó nghe như tiếng bản lề gỉ.
"Nó sẽ không nói với bất cứ ai ngoài cậu." Nim giải thích, hối hả dẫn chúng tôi tới chỗ cái lồng. "Cậu ấy đây, con chim ngu ngốc! Cho cậu ấy biết tin nhắn đi!"
" Xin chào, Jacob!" Con vẹt nói. "Cô Peregrine đang nói đây!"
"Cái gì?" Tôi choáng váng thốt lên. "Giờ bà ấy lại là một con vẹt sao?"
"Không!" Emma nói. "Lời nhắn là từ cô Peregrine. Nói tiếp đi, vẹt, bà ấy nói gì?"
" Tôi còn sống, trong tòa tháp của em trai tôi, vẫn ổn." Con chim nói, giờ đây nghe như tiếng người nói, thật kì quái.
"Những người khác cũng đang ở đây. Millard, Olive, Horace, Bruntley, Enoch và những người còn lại."
Emma và tôi đưa mắt nhìn nhau. Bruntley?
Như một cái máy trả lời tự động sống, con chim nói tiếp. "Con chó của cô Wren đã cho tôi biết tôi có thể tìm cậu ở đâu - cậu và cô Bloom. Tôi muốn cậu hãy từ bỏ bất cứ ý định giải cứu nào đi. Ở đây chúng tôi không thể gặp nguy hiểm, và không cần thiết phải mạo hiểm tính mạng của cậu với những trò liều lĩnh ngớ ngẩn. Thay vì thế, em trai tôi đã đưa ra đề nghị này: hãy nộp mình cho lính gác của cậu ấy ở ngay cây cầu trên Phố Khói, và cậu sẽ không biết làm hại. Tôi khẩn thiết đề nghị cậu làm theo. Đây là lựa chọn duy nhất của chúng ta. Chúng ta sẽ được đoàn tụ, và dưới sự chăm sóc và bảo về của em trai tôi. Tất cả chúng ta sẽ là thành viên của một thế giới đặc biệt mới.
Con vẹt lên tiếng hót, báo hiệu tin nhắn đã hết.
Emma lắc đầu. "Nghe không giống cô Peregrine. Trừ phi cô ấy đã bị tẩy não."
"Và bà ấy không bao giờ gọi những đứa trẻ bằng tên hay họ cộc lốc." Tôi nói. "Đáng lẽ phải là cô Bruntley."
"Cô không tin thông điệp là được à?" Bentham hỏi.
"Tôi không rõ nó là gì nữa." Emma nói.
Bentham cúi người về phía cái lồng và nói. "Xác minh."
Con chim không nói gì. Bentham cảnh giác nhắc lại mệnh lệnh, rồi nghiêng tai về phía cái lồng. Thế rồi ông ta đột nhiên đứng thẳng dậy.
"Ôi, khỉ thật."
Và rồi tôi cũng nghe thấy âm thanh đó: tiếng lách cách.
"BOM!" Emma hét lên.
PT hất văng cái lồng vào một góc, ôm chầm lấy chúng tôi che chở rồi quay lưng lại phía con chim. Một chớp lửa lóa mắt bùng lên trong một tiếng nổ điếc tai, song tôi không hề cảm thấy đau; con gấu đã hứng hết xung lực của vụ nổ. Ngoài sức ép khiến tôi ù tai và thổi văng cái mũ của Bentham, tiếp theo là một cảm giác nóng bỏng rát nhưng may thay chỉ diễn ra rất ngắn, chúng tôi đã thoát nạn.
Những mảnh nhỏ sơn màu và lông vẹt rơi lả tả như mưa trong khi chúng tôi lảo đảo rời khỏi phòng. Tất cả chúng tôi đều không sứt mẻ gì ngoại trừ con gấu, nó phục xuống trên cả bốn chân và chỉ cho chúng tôi thấy lưng nó kèm theo tiếng rên rỉ run rẩy. Tấm lưng bị cháy đen, trụi hết lông, và khi Bentham trông thấy cảnh tượng này, ông ta kêu lên phẫn nộ và ôm lấy cổ con vật dỗ dành.
Nim hối hả chạy đi đánh thức Mẹ Bụi.
" Cậu có biết việc này nghĩa là gì không?" Emma lên tiếng. Cô đang run rẩy, mắt trợn trừng. Tôi tin chắc trông tôi cũng thế; sống sót sau một vụ tấn công bằng bom người ta sẽ trở nên như vậy.
"Tớ chắc chắn cô Peregrine không phải là người gửi con vẹt đó tới." Tôi nói.
"Hiển nhiên rồi..."
"Và Caul biết chúng ta ở đâu."
"Nếu trước đây hắn không biết, thì bây giờ đã biết. Những con chim đưa tin được huấn luyện để tìm người ngay cả khi người gửi tin nhắn không biết địa chỉ chính xác của người nhận tin."
"Như thế chắc chắn có nghĩa là hắn đã bắt được Addison." Tôi nói, ý nghĩ này khiến tim tôi chùng xuống.
"Phải, nhưng nó còn mang ý nghĩa khác. Caul sợ chúng ta. Nếu không hẳn đã chẳng mất công tính cách giết chúng ta."
"Có thể." Tôi nói.
"Chắc chắn. Và nếu hắn sợ chúng ta, Jacob..." Cô nheo mắt lại nhìn tôi. "Nghĩa là trong cậu có thứ gì đó đáng để sợ."
"Anh ta không sợ." Bentham nói, ngẩng đầu lên khỏi các nếp lông trên cổ PT. " Anh ta nên thế, nhưng không thế. Con vẹt đó không phải để giết cậu, chỉ để vô hiệu hóa cậu thôi. Có vẻ anh ta muốn cậu Jacob trẻ tuổi còn sống."
"Tôi ư?" Tôi nói. "Để làm gì?"
" Tôi chỉ có thể nghĩ tới một lý do. Tin về năng lực điều khiển hồn rỗng cậu đã tới tai anh ta, và nói thuyết phục anh ta rằng cậu khá đặc biệt."
"Đặc biệt thế nào?" Tôi hỏi.
"Phỏng đoán của tôi là: anh ta tin cậu có thể là chìa khóa cuối cùng dẫn tới Thư viện Linh Hồn. Người có thể thấy và điều khiển các bình linh hồn."
"Như Mẹ Bụi đã nói." Emma thì thào.
" Thật điên rồ." tôi nói. "Điều đó liệu có thể đúng không?"
" Quan trọng là anh ta tin vậy." Bentham nói. "Nhưng nó chẳng làm thay đổi gì hết. Cô cậu sẽ thực hiện việc giải cứu nhưng đã lên kế hoạch, và sau đó chúng ta sẽ đưa cô cậu, bạn bè của cô cậu và các Chủ Vòng của hai người thoát khỏi anh trai tôi và những mưu tính điên rồ của anh ta càng xa càng tốt. Nhưng chúng ta cần khẩn trương lên: lính của Jack sẽ lần theo con vẹt bị nổ tới ngôi nhà này. Chúng sẽ sớm tới tìm cô cậu, và hai người cần phải đi trước khi chúng tới." ông ta trên đồng hồ bỏ túi của mình. "Nói đến chuyện này, đã gần sáu giờ rồi."
Chúng tôi sắp sửa đi thì Mẹ Bụi và Reynaldo hối hả bước vào.
"Mẹ Bụi muốn trao cho hai người một thứ." Reynaldo nói, và Mẹ Bụi chìa ra một vật nhỏ gói trong vải.
Bentham bảo họ rằng chúng tôi không còn thời gian đâu mà quà với cáp, song Reynaldo vẫn khăng khăng. "Trong trường hợp cô cậu gặp rắc rối." Anh ta nói, ấn cái gói vào tai Emma. "Mở nó ra đi."
Emma mở lần vải thô ra. Vật nhỏ bé nằm bên trong thoạt nhìn giống như một màu phấn, cho tới khi Emma lăn nó trong lòng bàn tay.
Nó có hai khớp đốt và một cái móng nhỏ được sơn màu.
Đó là một ngón tay út.
"Anh không nên làm thế." tôi nói.
Reynaldo có thể thấy là chúng tôi không hiểu. "Đây là ngón tay của Mẹ." Anh ta nói. "Hãy nghiền nó ra và sử dụng tùy ý hai người."
Đôi mắt Emma mở to, bàn tay cô hơi hạ xuống một chút, như thế ngón tay kia vừa nặng lên gấp ba. "Tôi không thể nhận cái này." Cô nói. "Thế này thì quá rồi."
Mẹ Bụi đưa bàn tay còn cử động của bà ra - giờ đây nó đã nhỏ hơn trước, một miếng băng bó quấn che chỗ đốt từng làm ngón tay út - và khép các ngón tay Emma lại quanh món quà. Bà ú ớ và Reynaldo dịch lại. "Cô và cậu ấy rất có thể là hi vọng cuối cùng của chúng ta. Tôi sẽ trao cho cô cả cánh tay của tôi nếu tôi có thể dành ra được."
" Tôi không biết phải nói sao nữa." Tôi nói. " Cảm ơn bà."
"Dùng tiết kiệm thôi." Reynaldo nói. "Chỉ một chút cũng dùng được lâu đấy. À, và hai người sẽ cần cái này." Anh ta lấy hai cái mặt nạ chắn bụi từ túi quần sau ra và giơ chúng lên. " Nếu không hai người sẽ làm chính mình ngủ thiếp đi cùng với kẻ thù."
Tôi lại cảm ơn anh ta và nhận lấy hai chiếc mặt nạ. Mẹ Bụi hơi cúi chào chúng tôi, chiếc váy phồng kềnh càng của bà quét đi trên sàn.
" Và bây giờ chúng ta cần phải đi thật rồi." Bentham nói, và chúng tôi để Titi lại làm bạn cùng hai người trị bệnh và hai con gấu con, chúng cũng đã tìm đến rúc vào đồng loại lớn tuổi hơn đang bị thương.
Chúng tôi quay lên cầu thang để tới hành lang của các Vòng Thời Gian. Khi chúng tôi rời khỏi chiếu nghỉ, tôi thoáng thấy chóng mặt, cảm giác quay cuồng như đang đứng bên vách núi đột nhiên xuất hiện khi ý thức được nơi tôi đang đứng, tám mươi bảy thế giới nằm sau tám mười bảy cánh cửa, tất cả đang trải ra phía trước chúng tôi, tất cả những chú mênh mông đó được cùng kết nối về đây như các dây thần kinh về cuống não. Chúng tôi sắp sửa đi vào trong những thế giới đó và rất có thể không bao giờ quay trở lại nữa. Tôi có thể cảm thấy Jacob cũ và Jacob mới đang vật lộn về chuyện này kinh hoàng và phấn khích thay nhau ập tới tôi thành từng đợt.
Bentham đang vừa nói vừa hối hả bước đi thật nhanh với cây gậy chống của ông ta. Nói chúng tôi cần sử dụng cánh cửa nào vào bên trong đó thì đâu là cánh cửa dẫn sang phía của Caul trong Vòng Thời gian, cũng như cách quay trở ra để vào Máy Xuyên Vòng trong pháo đài của Caul. Tất cả đều rất phức tạp, song Bentham hứa con đường khá ngắn và được đánh dấu bằng các biển chỉ dẫn. Để đảm bảo hơn nữa giúp chúng tôi không bị lạc, ông ta sẽ cử người trợ lý của mình đi theo để dẫn đường. Người trợ lý được gọi tới, rời khỏi việc trông coi các bánh răng của cỗ máy và đứng đó cau có im lặng trong lúc chúng tôi nói lời tạm biệt.
Bentham bắt tay chúng tôi. "Tạm biệt, chúc may mắn và xin cảm ơn." Ông ta nói.
"Chưa nên cảm ơn chúng tôi vội." Emma nói.
Người trợ lý và một cánh cửa ra và đứng đợi bên trong đó.
" Hãy mang chị tôi trở lại." Bentham nói. "Và khi hai người tìm thấy những kẻ đã bắt chị ấy..." ông ta giơ bàn tay đi găng của mình nên siết thành năm đấm, lớp da rin rít khi các ngón tay siết lại. " Đừng bận tâm tới cảm giác của chúng."
" Chúng tôi sẽ không làm thế." Tôi nói, rồi bước qua ngưỡng cửa.
Thư Viện Linh Hồn Thư Viện Linh Hồn - Ransom Riggs Thư Viện Linh Hồn